Quyển 7 - Chương 794: Ngọc nát (6)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Ninh Vương và Nghi Tân của y, đám vương tử đều bị lính hải tặc của Bành
Sa Ngư dùng xích sắt trói chặt lại, giống như trói bầy dê đi ra khỏi
thuyền, áp giải lên bờ. Ninh Vương ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Thừa
tướng và Binh bộ Thượng thư còn có các sư công của mình, ai nấy đều bị
trói lại đứng bên bờ sông.
Ninh Vương thở dài một cái, nước mắt chảy dài nói:
- Lúc trước Thương Trụ Vương nghe theo lời của đàn bà, mất thiên hạ. Nhưng cô lại vì không nghe lời đàn bà mà mất nước. Cổ kim tương phản, hối hận cũng đã muộn rồi. Lâu phi ơi Lâu phi, nàng không phụ cô, cô lại phụ nàng! Trong nhà có hiền thê, chồng không bị họa. Chu Thần Hào ta lại là ngoại lệ?
Nếu thiện dùng hiền thê, không chỉ có nhà không gặp họa, còn có thể kiến công lập nghiệp. Khi Ninh Vương khóc lóc bi thảm cho kết cục của mình, Dương Lăng thì ngồi trong xe ấm áp ngủ ngon lành. Hiền thê của hắn Thôi Oanh Nhi đang hành quân ngoài sa mạc.
Thành Khởi Vận vẫn luôn cho rằng Thôi Oanh Nhi nên đầu quân vào Hỏa Si. Bởi vì Hỏa Si và liên quân Ngõa Lạt hiện giờ thế lực là mạnh nhất. Nhưng, mối quan hệ liên minh này, khi lấy được là thắng lợi sau cùng nhất, sẽ có thể vì nhu cầu lợi ích hai bên mà bị phân tách, diễn biến lại thành nội loạn.
Sớm chen chân vào trong, đầu quân vào bên mạnh nhất sẽ có được lợi ích nhiều nhất. Hơn nữa cũng đủ để hình thành uy hiếp đối với Bá Nhan Mãnh Khả, khiến cho y không dám dốc hết toàn lực dụng binh đối với Đóa Nhan Tam Vệ. Nhưng Thôi Oanh Nhi lại cho rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ được đối phương dễ tiếp nhận hơn là dệt hoa trên gấm. Lúc này Bá Nhan vừa mới chiếm lại được địa bàn của y, lập tức sẽ là những ngày đông giá rét. Thế lực của y còn chưa ổn định, bây giờ mong muốn nhất là nhận được sự ủng hộ.
Một cánh quân người Hán gần một vạn người, một khi là thuộc quyền sở hữu của Hỏa Si và Ngõa Lạt, khả năng của liên minh sẽ thấp hơn khả năng bị lợi dụng. Hỏa Si sẽ coi họ là nạn dân không thể dừng chân tại Quan Nội, bị đuổi chạy ra khỏi Tái Ngoại mà ép họ giao chiến với Bá Nhan, còn mình lại tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu. Đồng thời Đóa Nhan Tam Vệ ở xa cũng không tiện giao phó chiến lợi phẩm và nhận được những cung cấp cần thiết.
Còn Bá Nhan thì không thế, y lúc này đang cần đồng minh. Là người hợp tác thành ý nhất, cho nên y không dám để một mình đồng minh gánh vác trách nhiệm mà đánh mất lòng người. Đầu quân vào y thì có thể nhanh chóng được dân tộc du mục Quan Ngoại thừa nhận, gia nhập vào phần tử của họ, từ đó phát huy được vai trò trong đó. Cho nên cố ý chọn cách chen chân vào giữa Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ.
Thành Khởi Vận đọc nhiều sách vở, những lục đục với nhau trong chốn thanh lâu và quan trường, đã được tôi luyện rất lâu rồi. Giỏi về bảo vệ thực lực và dựa thế mưu lợi ở mức lớn nhất. Còn Thôi Oanh Nhi, dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe cuộc tranh giành địa bàn đầy máu tanh trong lục lâm trên núi. Từ trong thực tiễn đẫm máu đã có được trí tuệ cần thiết của nàng.
Trước mắt, tác phong lục lâm này của Thôi Oanh Nhi rõ ràng là có chút mùi vị anh hùng hoang dã đối với Quan Ngoại. Nhân mã của nàng nhiều lần tập kích quấy rối, cướp được bộ lạc của Bá Nhan. Đồng thời vì giấu diếm thân phận, cũng đã nhiều lần cướp sạch bộ lạc của Đóa Nhan Tam Vệ. Hơn nữa giữa hai bên cũng đã xảy ra một số trận chiến đấu quy mô nhỏ. Khả năng chiến đấu mạnh bạo và hung hãn của nàng đã nhanh chóng giành được chủ ý của Bá Nhan.
Bá Nhan không những không xem nàng như kẻ địch, ngược lại sau khi quan sát một khoảng thời gian đã đưa ra một quyết định khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc: Bất đồng với mãnh hổ này là kẻ địch, mà cùng với y kết thành liên minh, sẽ được y thu dùng!
Hiện tại, Thôi Oanh Nhi dùng tên giả là Dương Anh vừa mới bí mật liên lạc với Thành Khởi Vận cướp lại lượng lớn bò dê, nô lệ ở cứ điểm đã giao phó. Đồng thời lấy được một ít lương thực đưa bộ hạ trở về đại doanh. Còn bản thân nàng thì dẫn hơn nghìn thân binh đi đàm phán với Bá Nhan.
Trên thảo nguyên này, lác đác có một số bộ lạc nhỏ, thuộc Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ. Đoạn này là phạm vi giao thoa thế lực giữa Thái Ninh Vệ và Bá Nhan. Do vì thái độ ôn hòa của thủ lĩnh Thái Ninh Vệ, cho nên hai bên vẫn luôn không xảy ra xung đột.
Nhưng ở đây cũng không có bình yên, thường có những đám mã tặc lớn nhỏ tới cướp giết. Những mã tặc này có thảo nguyên mã tặc thực sự, cũng có nhân mã của Hồng Nương Tử. Nói tới thế lực, đương nhiên là nàng đủ để trở thành một đội ngũ mã tặc lớn mạnh nhất. Hồng Nương Tử tài nghệ cao nhân, mạnh dạn, không màng tới những nguy hiểm dọc đường khả năng gặp phải.
Phía trước lại xuất hiện một bộ lạc nhỏ, vừa mới có trận tuyết rơi đầu tiên. Tuyết không lớn, nhưng lại khiến cho cả thảo nguyên bị phủ một lớp bạc trắng. Xa xa, những ngôi nhà màu trắng đó đã không thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này tới gần mới nhìn rõ trên thảo nguyên lác đác có khoảng hai ba ngươi mái nhà.
Điều khiến người ta chú ý là bộ lạc được xây dựng sát vào núi. Trên tòa núi thấp tất cả đều là cây trắng xóa. Lá cây rơi rụng hết chỉ có trong cánh rừng cây màu trắng chí ít cũng có hàng nghìn nhà ngựa to khỏe.
Hồng Nương Tử khoát tay một cái, ngăn đại đội tiến về phía trước. Ở đây vẫn chưa tới địa điểm đàm phán đã định với Bá Nhan. Trong một bộ lạc nhỏ có ngàn ngựa khỏe cũng rất kỳ lạ. Hơn nữa bên những chiến mã này đều có các chiến sỹ đứng ở đó. Rất rõ ràng đây không phải là ngựa được nuôi dưỡng trong bộ lạc, mà là có một nhân vật lớn đại loại như tù trưởng của bộ lạc lớn như vậy đang tới thăm ở đây mới có hàng ngàn thị vệ đi theo.
Hồng Nương Tử thầm nhủ:- Nếu trực tiếp đi qua trước mặt, một khi bị hiểu lầm sẽ không tránh khỏi chính là một trận đại chiến. Hôm nay có việc lớn phải làm, nên đi vòng qua hay là đi thẳng trước mặt?
Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy các võ sỹ trong rừng cây lần lượt lên ngựa, giơ đao thương lên. Rõ ràng cũng đã chú ý tới sự tồn tại của các nàng, tăng cường đề phòng.
Hồng Nương Tử mỉm cười, đang định hạ lệnh toàn quân chuyến hướng vòng đường đi lên phía trước, bỗng ở phía xa có tiếng hò hét vang lên. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy năm sáu trăm chiến mã, điên cuồng lao tới bộ tộc nhỏ đằng trước. Các chiến sỹ trên ngựa vung các loại vũ khí lên, phát ra những tiếng gào thét chói tai.
Mặc dù mã tặc trên thảo nguyên cũng vậy, binh lính lệ thuộc vào các bộ lạc cũng vậy, căn bản không có trang bị vũ khí và trang phục thống nhất. Nhưng từ biểu hiện của họ, Hồng Nương Tử vẫn có thể đoán được đây là một đội mã tặc. Đội ngũ mã tặc mấy trăm người đã xem như là nhân mã rất lớn mạnh rồi.
Đám mã tặc đó lúc này cũng đã phát hiện ra kỵ binh của Hồng Nương Tử đang nghiêm trận chờ đợi. Thấy nhân mã của đối phương còn mạnh hơn họ, đám mã tặc này cũng có chút lo lắng trong lòng. Nhưng lúc này đã không còn cơ hội quay đầu bỏ chạy nữa rồi, tiên phong của họ đã vào trong phạm vi của bộ lạc rồi.
Các võ sỹ bảo vệ dưới chân núi hoang mang. Họ rõ ràng đã xem nhân mã của Hồng Nương Tử và cánh quân mấy trăm người đó vào thành một đường nhân mã đi chung đường. Do đó, họ chỉ chia ra mấy trăm người đi nghênh chiến với cánh mã tặc đó. Những người còn lại lại xông lên, bảo vệ phía trước lều, nghiêm trận quan sát nhân mã của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử có chút dở khóc dở cười. Trận Ô Long này quả thực có chút không ra làm sao cả. Mình hàng ngày đi cướp bóc, hôm nay không dễ dàng gì không làm mã tặc, lại gặp phải đám mã tặc khác tới đánh cướp.
Số nhân mã ngăn địch và mã tặc kia tương đương. Mặc dù chống cự được họ, nhưng lại không thể chặn được họ lại được.
Đám mã tặc thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân mã như vậy, khác hoàn toàn với tình báo khảo sát địa hình hôm qua, bọn họ cũng có chút sợ hãi trong lòng. Nhưng bây giờ tên đã lên cung rồi không thể không bắn. Họ cũng chỉ có thể kiên trì xông lên phía trước, đã đạp bỏ hai nhà bạt rồi. Mục dân bên trong gào khóc chạy ra ngoài.
Hồng Nương Tử nhanh chóng đưa ra phán đoán. Mặc dù không biết những võ sỹ nhìn khá hung hãn thiện chiến kia lệ thuộc vào người nào. Nhưng trang bị của họ cũng khá tinh xảo. Hơn nữa, khả năng chiến đấu cũng dường như không yếu. Mình đã tới thảo nguyên vốn chưa có căn cơ, muốn đục nước béo cò, nếu có giao tình với tù trưởng của bộ lạc lớn nào đó hầu như không có gì hại.
Hồng Nương Tử giống như một người đàn ông nhéo cằm tính toàn một hồi, sau đó khẽ mỉm cười, chỉ ngón trỏ về phía trước, cất cao giọng nói:
- Đi, hiệp trợ bộ lạc này, bắt hết đám mã tặc đó lại cho ta!
Phong Lôi vừa nghe thấy thế, đầu tàu gương mẫu, giơ cao Trảm mã đao lên, vạch một đường cong về phía đường lui của đám mã tặc đó đi. Năm sáu trăm người phía sau vung đao lên hô hào, cùng Phong Lôi lao về tới.
Mấy trăm chiến sỹ cường tráng bảo vệ xung quanh lều bạt. Hai thị vệ liền đi vào, hoang mang bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương Gia, bên ngoài bỗng nhiên có hai đám mã tặc đánh tới, xin Vương Gia mau theo thuộc hạ rời khỏi đây!
Ngân Kỳ quay đầu lại nhìn, đôi mày thanh tú nhướn lên, nói với thị vệ:
- Không thấy ta đang bận sao? Các ngươi ngay cả đám mã tặc cỏn con cũng không đối phó được sao?
Ninh Vương thở dài một cái, nước mắt chảy dài nói:
- Lúc trước Thương Trụ Vương nghe theo lời của đàn bà, mất thiên hạ. Nhưng cô lại vì không nghe lời đàn bà mà mất nước. Cổ kim tương phản, hối hận cũng đã muộn rồi. Lâu phi ơi Lâu phi, nàng không phụ cô, cô lại phụ nàng! Trong nhà có hiền thê, chồng không bị họa. Chu Thần Hào ta lại là ngoại lệ?
Nếu thiện dùng hiền thê, không chỉ có nhà không gặp họa, còn có thể kiến công lập nghiệp. Khi Ninh Vương khóc lóc bi thảm cho kết cục của mình, Dương Lăng thì ngồi trong xe ấm áp ngủ ngon lành. Hiền thê của hắn Thôi Oanh Nhi đang hành quân ngoài sa mạc.
Thành Khởi Vận vẫn luôn cho rằng Thôi Oanh Nhi nên đầu quân vào Hỏa Si. Bởi vì Hỏa Si và liên quân Ngõa Lạt hiện giờ thế lực là mạnh nhất. Nhưng, mối quan hệ liên minh này, khi lấy được là thắng lợi sau cùng nhất, sẽ có thể vì nhu cầu lợi ích hai bên mà bị phân tách, diễn biến lại thành nội loạn.
Sớm chen chân vào trong, đầu quân vào bên mạnh nhất sẽ có được lợi ích nhiều nhất. Hơn nữa cũng đủ để hình thành uy hiếp đối với Bá Nhan Mãnh Khả, khiến cho y không dám dốc hết toàn lực dụng binh đối với Đóa Nhan Tam Vệ. Nhưng Thôi Oanh Nhi lại cho rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ được đối phương dễ tiếp nhận hơn là dệt hoa trên gấm. Lúc này Bá Nhan vừa mới chiếm lại được địa bàn của y, lập tức sẽ là những ngày đông giá rét. Thế lực của y còn chưa ổn định, bây giờ mong muốn nhất là nhận được sự ủng hộ.
Một cánh quân người Hán gần một vạn người, một khi là thuộc quyền sở hữu của Hỏa Si và Ngõa Lạt, khả năng của liên minh sẽ thấp hơn khả năng bị lợi dụng. Hỏa Si sẽ coi họ là nạn dân không thể dừng chân tại Quan Nội, bị đuổi chạy ra khỏi Tái Ngoại mà ép họ giao chiến với Bá Nhan, còn mình lại tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu. Đồng thời Đóa Nhan Tam Vệ ở xa cũng không tiện giao phó chiến lợi phẩm và nhận được những cung cấp cần thiết.
Còn Bá Nhan thì không thế, y lúc này đang cần đồng minh. Là người hợp tác thành ý nhất, cho nên y không dám để một mình đồng minh gánh vác trách nhiệm mà đánh mất lòng người. Đầu quân vào y thì có thể nhanh chóng được dân tộc du mục Quan Ngoại thừa nhận, gia nhập vào phần tử của họ, từ đó phát huy được vai trò trong đó. Cho nên cố ý chọn cách chen chân vào giữa Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ.
Thành Khởi Vận đọc nhiều sách vở, những lục đục với nhau trong chốn thanh lâu và quan trường, đã được tôi luyện rất lâu rồi. Giỏi về bảo vệ thực lực và dựa thế mưu lợi ở mức lớn nhất. Còn Thôi Oanh Nhi, dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe cuộc tranh giành địa bàn đầy máu tanh trong lục lâm trên núi. Từ trong thực tiễn đẫm máu đã có được trí tuệ cần thiết của nàng.
Trước mắt, tác phong lục lâm này của Thôi Oanh Nhi rõ ràng là có chút mùi vị anh hùng hoang dã đối với Quan Ngoại. Nhân mã của nàng nhiều lần tập kích quấy rối, cướp được bộ lạc của Bá Nhan. Đồng thời vì giấu diếm thân phận, cũng đã nhiều lần cướp sạch bộ lạc của Đóa Nhan Tam Vệ. Hơn nữa giữa hai bên cũng đã xảy ra một số trận chiến đấu quy mô nhỏ. Khả năng chiến đấu mạnh bạo và hung hãn của nàng đã nhanh chóng giành được chủ ý của Bá Nhan.
Bá Nhan không những không xem nàng như kẻ địch, ngược lại sau khi quan sát một khoảng thời gian đã đưa ra một quyết định khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc: Bất đồng với mãnh hổ này là kẻ địch, mà cùng với y kết thành liên minh, sẽ được y thu dùng!
Hiện tại, Thôi Oanh Nhi dùng tên giả là Dương Anh vừa mới bí mật liên lạc với Thành Khởi Vận cướp lại lượng lớn bò dê, nô lệ ở cứ điểm đã giao phó. Đồng thời lấy được một ít lương thực đưa bộ hạ trở về đại doanh. Còn bản thân nàng thì dẫn hơn nghìn thân binh đi đàm phán với Bá Nhan.
Trên thảo nguyên này, lác đác có một số bộ lạc nhỏ, thuộc Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ. Đoạn này là phạm vi giao thoa thế lực giữa Thái Ninh Vệ và Bá Nhan. Do vì thái độ ôn hòa của thủ lĩnh Thái Ninh Vệ, cho nên hai bên vẫn luôn không xảy ra xung đột.
Nhưng ở đây cũng không có bình yên, thường có những đám mã tặc lớn nhỏ tới cướp giết. Những mã tặc này có thảo nguyên mã tặc thực sự, cũng có nhân mã của Hồng Nương Tử. Nói tới thế lực, đương nhiên là nàng đủ để trở thành một đội ngũ mã tặc lớn mạnh nhất. Hồng Nương Tử tài nghệ cao nhân, mạnh dạn, không màng tới những nguy hiểm dọc đường khả năng gặp phải.
Phía trước lại xuất hiện một bộ lạc nhỏ, vừa mới có trận tuyết rơi đầu tiên. Tuyết không lớn, nhưng lại khiến cho cả thảo nguyên bị phủ một lớp bạc trắng. Xa xa, những ngôi nhà màu trắng đó đã không thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này tới gần mới nhìn rõ trên thảo nguyên lác đác có khoảng hai ba ngươi mái nhà.
Điều khiến người ta chú ý là bộ lạc được xây dựng sát vào núi. Trên tòa núi thấp tất cả đều là cây trắng xóa. Lá cây rơi rụng hết chỉ có trong cánh rừng cây màu trắng chí ít cũng có hàng nghìn nhà ngựa to khỏe.
Hồng Nương Tử khoát tay một cái, ngăn đại đội tiến về phía trước. Ở đây vẫn chưa tới địa điểm đàm phán đã định với Bá Nhan. Trong một bộ lạc nhỏ có ngàn ngựa khỏe cũng rất kỳ lạ. Hơn nữa bên những chiến mã này đều có các chiến sỹ đứng ở đó. Rất rõ ràng đây không phải là ngựa được nuôi dưỡng trong bộ lạc, mà là có một nhân vật lớn đại loại như tù trưởng của bộ lạc lớn như vậy đang tới thăm ở đây mới có hàng ngàn thị vệ đi theo.
Hồng Nương Tử thầm nhủ:- Nếu trực tiếp đi qua trước mặt, một khi bị hiểu lầm sẽ không tránh khỏi chính là một trận đại chiến. Hôm nay có việc lớn phải làm, nên đi vòng qua hay là đi thẳng trước mặt?
Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy các võ sỹ trong rừng cây lần lượt lên ngựa, giơ đao thương lên. Rõ ràng cũng đã chú ý tới sự tồn tại của các nàng, tăng cường đề phòng.
Hồng Nương Tử mỉm cười, đang định hạ lệnh toàn quân chuyến hướng vòng đường đi lên phía trước, bỗng ở phía xa có tiếng hò hét vang lên. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy năm sáu trăm chiến mã, điên cuồng lao tới bộ tộc nhỏ đằng trước. Các chiến sỹ trên ngựa vung các loại vũ khí lên, phát ra những tiếng gào thét chói tai.
Mặc dù mã tặc trên thảo nguyên cũng vậy, binh lính lệ thuộc vào các bộ lạc cũng vậy, căn bản không có trang bị vũ khí và trang phục thống nhất. Nhưng từ biểu hiện của họ, Hồng Nương Tử vẫn có thể đoán được đây là một đội mã tặc. Đội ngũ mã tặc mấy trăm người đã xem như là nhân mã rất lớn mạnh rồi.
Đám mã tặc đó lúc này cũng đã phát hiện ra kỵ binh của Hồng Nương Tử đang nghiêm trận chờ đợi. Thấy nhân mã của đối phương còn mạnh hơn họ, đám mã tặc này cũng có chút lo lắng trong lòng. Nhưng lúc này đã không còn cơ hội quay đầu bỏ chạy nữa rồi, tiên phong của họ đã vào trong phạm vi của bộ lạc rồi.
Các võ sỹ bảo vệ dưới chân núi hoang mang. Họ rõ ràng đã xem nhân mã của Hồng Nương Tử và cánh quân mấy trăm người đó vào thành một đường nhân mã đi chung đường. Do đó, họ chỉ chia ra mấy trăm người đi nghênh chiến với cánh mã tặc đó. Những người còn lại lại xông lên, bảo vệ phía trước lều, nghiêm trận quan sát nhân mã của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử có chút dở khóc dở cười. Trận Ô Long này quả thực có chút không ra làm sao cả. Mình hàng ngày đi cướp bóc, hôm nay không dễ dàng gì không làm mã tặc, lại gặp phải đám mã tặc khác tới đánh cướp.
Số nhân mã ngăn địch và mã tặc kia tương đương. Mặc dù chống cự được họ, nhưng lại không thể chặn được họ lại được.
Đám mã tặc thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân mã như vậy, khác hoàn toàn với tình báo khảo sát địa hình hôm qua, bọn họ cũng có chút sợ hãi trong lòng. Nhưng bây giờ tên đã lên cung rồi không thể không bắn. Họ cũng chỉ có thể kiên trì xông lên phía trước, đã đạp bỏ hai nhà bạt rồi. Mục dân bên trong gào khóc chạy ra ngoài.
Hồng Nương Tử nhanh chóng đưa ra phán đoán. Mặc dù không biết những võ sỹ nhìn khá hung hãn thiện chiến kia lệ thuộc vào người nào. Nhưng trang bị của họ cũng khá tinh xảo. Hơn nữa, khả năng chiến đấu cũng dường như không yếu. Mình đã tới thảo nguyên vốn chưa có căn cơ, muốn đục nước béo cò, nếu có giao tình với tù trưởng của bộ lạc lớn nào đó hầu như không có gì hại.
Hồng Nương Tử giống như một người đàn ông nhéo cằm tính toàn một hồi, sau đó khẽ mỉm cười, chỉ ngón trỏ về phía trước, cất cao giọng nói:
- Đi, hiệp trợ bộ lạc này, bắt hết đám mã tặc đó lại cho ta!
Phong Lôi vừa nghe thấy thế, đầu tàu gương mẫu, giơ cao Trảm mã đao lên, vạch một đường cong về phía đường lui của đám mã tặc đó đi. Năm sáu trăm người phía sau vung đao lên hô hào, cùng Phong Lôi lao về tới.
Mấy trăm chiến sỹ cường tráng bảo vệ xung quanh lều bạt. Hai thị vệ liền đi vào, hoang mang bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương Gia, bên ngoài bỗng nhiên có hai đám mã tặc đánh tới, xin Vương Gia mau theo thuộc hạ rời khỏi đây!
Ngân Kỳ quay đầu lại nhìn, đôi mày thanh tú nhướn lên, nói với thị vệ:
- Không thấy ta đang bận sao? Các ngươi ngay cả đám mã tặc cỏn con cũng không đối phó được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.