Quyển 7 - Chương 561: Ngươi chiến ta chiến (3)
Nguyệt Quan
14/05/2018
Dương Lăng cũng theo bản năng ôm bờ eo thon nhỏ rắn chắc của nàng, đầu
ngón tay vuốt ve khắp nơi, phía dưới vùng thắt lưng là đường cong mềm
mại, là cặp mông tròn trịa chắc mẩy nở nang.
Tiểu mỹ nhân trong lòng bày tỏ tình cảm nhớ nhung, hơi thở phả ra nóng rực, dáng người và vẻ mặt của nàng vẫn làm cho người ta có một loại mỹ cảm như nước, dù là, đó là một vũng nước sôi.
Vẻ đẹp của nữ tử Giang Nam, đẹp ở phong tình như nước, loại phong tình này quyết định bất kể nàng đầy đặn hơn, hay là gầy nhỏ hơn, đều giống như nước chảy ao nhỏ, thanh tú uyển chuyển.
Hai người cứ hôn như vậy, bước chân nhẹ nhàng di chuyển không ngờ lại như đang khiêu vũ, tiến thẳng vào trong căn phòng nhỏ bên trong nội thư phòng. Nơi này đã cố định trở thành chỗ ở của Thành Khởi Vận khi nàng đến, cũng là nơi mà hai người yêu đương vụng trộm.
- Đại nhân, xa nhau lâu như thế, nhất cử nhất động của ngài ta cũng đều biết hết, nhưng không biết sao, gặp ngài vẫn muốn hỏi một lần, nói thật nhiều thật nhiều…
Lúc này Thành Khởi Vận hoàn toàn dứt bỏ vẻ xảo trá, mà giống như tiểu nữ tử tinh thuần không am hiểu thế sự, vẻ phong tình yêu mị trên gương mặt cũng biến đổi thành trong sáng như nước. Dương Lăng cười nói:
- Nhưng mọi hành động của nàng, ta lại không hề biết. Nói nhanh lên, sau khi chia tay ở Nội xưởng, nhân thủ của chúng ta an bài như nào, mọi chuyện ở Giang Nam vẫn tốt chứ?
Thành Khởi Vận bĩu môi nói:
- Người ta không tin đâu. Mười mấy quan viên Khoa Đạo ngã ngựa, có hành vi phạm tội ở xa ngoài ngàn dặm, có chính là nợ cũ mấy năm trước, mà ngài không hề dùng nhân thủ của chúng ta? Nhưng vận dụng một tổ nhân mã, ta không ngờ một chút cũng không tra được.
Dương Lăng cười ha hả cười, kéo nàng ngồi xuống ghế, để nàng ngồi trên đùi của mình, tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, một mặt giở trò, nhấm nháp tư vị tiêu hồn của báu vật tuyệt thế này, một mặt dán sát bên tai nàng hạ thấp giọng nói:
- Đừng quên, trong triều là một tay ta khởi đầu, muốn điều động nhân sự rất dễ dàng, cũng đương nhiên có môn đạo của ta rồi. Tuy nhiên muốn hiểu hướng đi của nàng, vậy phải an bài một vài nhân thủ đặc biệt. Nàng không có tin tức gì gửi về, ta biết ngay bên nàng bình yên vô sự, cần gì phải giám thị nhất cử nhất động của nàng chứ. Cần nói với ta, nàng tự sẽ nói cho ta nghe, có đúng không?
Thân mình của Thành Khởi Vận cứng đờ, sau đó đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy hắn, dán hai má mềm mượt lên ngực hắn, không nói câu nào. Qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi ang áng nước mắt, điềm tĩnh và dịu dàng nói:
- Đại nhân. Người ta thực sự cam tâm tan xương nát thịt vì ngài. Thật sự, cho dù chết vì ngài, trong lòng người ta cũng thấy ngọt ngào.
Dương Lăng biết nàng nói chân thành, cũng vì tình cảm cuồng si của cô gái này làm cho xao động. Hắn không muốn hai người gặp nhau lại thương cảm như vậy, vội đổi giọng:
- Nhân thủ của chúng ta sau khi thoát ly Nội xưởng đã bố trí như thế nào? Giang Nam là nơi phát ra của cải trọng yếu của Nội xưởng, sau khi thoát ly Nội xưởng kinh doanh buôn bán ắt chịu chút chút ảnh hưởng. Chẳng qua chúng ta đã có cơ sở, hơn nữa Giang Nam Ngô Tế Uyên, Từ Kinh và thương gia giàu có nhiều thế hệ gia nhập liên minh, mới có thể rất nhanh vận chuyển bình thường đúng không?
- Vâng…
Thành Khởi Vận lại giống như mèo con tiến sát trong ngực của hắn, khẽ khàng tỉ mỉ thuật lại cho Dương Lăng việc an bài thế lực chân chính của Nội Xưởng sau khi đã thoát ly. Dương Lăng nghe xong hơi có chút nghi hoặc nói:
- Ta bảo nàng coi trọng Liêu Đông. Dù sao triều đình chỉ cần an định lại, hơn nữa Thát Đát phát sinh nội loạn, bình định Bắc Cương ắt phải làm. Nhưng…nhân tài, tài lực của chúng ta có phải là ném nhiều hay không?
- Không nhiều đâu. Lưu Cẩn nắm trong tay ba Xưởng một Vệ. Tuy nói thủ lĩnh ba Xưởng một Vệ chỉ là giả bộ nghe y làm việc, nhưng Lưu Cẩn cũng đã đầu cơ lôi kéo một vài người lợi hại vào trong ba Xưởng một Vệ, để phòng ngừa vạn nhất…
Nàng tiếp tục nói:
- Như thế, thế lực chúng ta bố trí ắt rời xa Trung Nguyên, để tránh bị Lưu Cẩn phát hiện, ảnh hưởng đến đại kế trừ gian của ngài. Ý của ta là nam bắc hô ứng, bắc ở Liêu Đông, nam ở Di Châu, giữa là Giang Nam.
Liêu Đông có Đại Minh, Đóa Nhan Tam Vệ, Nữ Chân, còn có một vài bộ lạc Thát Đát, thế lực rắc rối phức tạp, là nơi quan trọng liên kết các loại thế lực, có lợi cho sự phát triển lớn mạnh của chúng ta ở đó. Di Châu là nơi di dân các nơi phân tán để ở, không có quan phủ thống trị, hiện tại chẳng qua là một vài thân hào phú thương cậy vào tiền tài quyền thế duy trì trật tự cơ bản của địa phương. Nhưng ở đó có liên hệ mật thiết chặt chẽ với Tuyền Châu, Phúc Châu và những nơi khác, ở đó thiết lập cứ điểm quan trọng, phát triển lớn mạnh, vừa sẽ không khiến cho triều đình chú ý, cũng có thể cần dời trú địa bất cứ lúc nào.
Về phần trung gian, vậy thuần túy là của cải của đại gia ngài rồi. Nơi đó chủ yếu là việc buôn bán, hơn nữa hiện tại mở biển thông thương, chỉ cần kinh doanh đúng phương pháp, có thể nói tài nguyên cuồn cuộn. Hiện tại A Đức Ny và Liên nhi ở Giang Nam chủ trì đại cục, hai người kia, một giỏi quản lý chính trị, một giỏi quản lý tài sản, hơn nữa kinh doanh bắt đầu phát triển toàn diện về hướng hải ngoại. Đây chính là món lãi kếch sù. Một thuyền hàng hóa chuyên chở ra ngoài, lúc về sẽ là vàng thật bạc thật.
Thành Khởi Vận cười khanh khách:
- Vùng duyên hải từ bắc đến nam. Cốc Đại Dụng, Mân đại nhân, Hàn Vũ, Bành Tiểu Dạng, Nghiêm Tung, Hà tổng binh, Vương Mỹ Nhân hoàn toàn tôn thờ ngài, quan hệ như vậy ta nào không cần chứ? Vừa ra biển, ở Lưu Cầu, Triều Tiên và Malacca ảnh hưởng của ngài hưởng cũng không ai bằng, về phần Đông Doanh cũng không cần phải nói. Vị tài tử Đại Đường kia lần nhận quà tặng gặp, quả thực là vui đến quên cả trời đất. Có hắn, việc buôn bán của ngài một đường thẳng đường. Cho nên hiện tại buôn bán của chúng ta là lớn nhất trên biển, phú thân nhà quyền quý tìm chúng ta hợp tác chen chúc đến vỡ đầu chảy máu.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, văn hóa phá giá là lâu dài, vừa thấy hiệu quả xâm lược, hắn cũng biết rất nhiều tài tử Giang Nam thất bại hiện tại lộn xộn đến Đông Doanh truyền kinh thụ đạo, văn hóa Trung Hoa trở nên phổ biến. Hắn còn chuẩn bị một chuyện chấm dứt với Lưu Cẩn, khiến cuồng sĩ Thanh Thành Lư Sĩ Kiệt kéo một đám tài tử xuyên Thiểm đi Đông Doanh, phải hoàn toàn thay đổi liệt tính của những người đó. Nói không chừng lập thể hóa, 'Khổng Thánh đại quân' công kích còn hữu hiệu hơn so với đao kiếm.
Nghe Thành Khởi Vận an bài đâu vào đấy một cách lâu dài như thế, trong lòng Dương Lăng còn có chút kỳ lạ: Cô nàng này luôn cho hắn ngạc nhiên. Người ngoài không biết, hắn lại biết mấy địa phương này có tầm quan trọng bất kể là trên kinh tế hay là trên chiến lược. Đông bắc phong phú nhất loại nguyên thủy tài nguyên, quả thực lôi ra rừng rậm chính là tiền, hoặc là nhanh chóng chuyển hóa làm vật tư chuẩn bị chiến đấu.
Giang Nam gắn bó nam bắc, vả lại là kho lúa Đại Minh, sáu bảy phần mười thuế phú thiên hạ đều nằm ở nơi này. Địa vị kinh tế không nơi nào có thể sánh bằng, hiện giờ mở hải thông thương, nơi đó lại vạn thuyền lớn vận dụng, thương nhân như mây, là nơi mấu chốt buôn bán vô hạn.
Tiểu mỹ nhân trong lòng bày tỏ tình cảm nhớ nhung, hơi thở phả ra nóng rực, dáng người và vẻ mặt của nàng vẫn làm cho người ta có một loại mỹ cảm như nước, dù là, đó là một vũng nước sôi.
Vẻ đẹp của nữ tử Giang Nam, đẹp ở phong tình như nước, loại phong tình này quyết định bất kể nàng đầy đặn hơn, hay là gầy nhỏ hơn, đều giống như nước chảy ao nhỏ, thanh tú uyển chuyển.
Hai người cứ hôn như vậy, bước chân nhẹ nhàng di chuyển không ngờ lại như đang khiêu vũ, tiến thẳng vào trong căn phòng nhỏ bên trong nội thư phòng. Nơi này đã cố định trở thành chỗ ở của Thành Khởi Vận khi nàng đến, cũng là nơi mà hai người yêu đương vụng trộm.
- Đại nhân, xa nhau lâu như thế, nhất cử nhất động của ngài ta cũng đều biết hết, nhưng không biết sao, gặp ngài vẫn muốn hỏi một lần, nói thật nhiều thật nhiều…
Lúc này Thành Khởi Vận hoàn toàn dứt bỏ vẻ xảo trá, mà giống như tiểu nữ tử tinh thuần không am hiểu thế sự, vẻ phong tình yêu mị trên gương mặt cũng biến đổi thành trong sáng như nước. Dương Lăng cười nói:
- Nhưng mọi hành động của nàng, ta lại không hề biết. Nói nhanh lên, sau khi chia tay ở Nội xưởng, nhân thủ của chúng ta an bài như nào, mọi chuyện ở Giang Nam vẫn tốt chứ?
Thành Khởi Vận bĩu môi nói:
- Người ta không tin đâu. Mười mấy quan viên Khoa Đạo ngã ngựa, có hành vi phạm tội ở xa ngoài ngàn dặm, có chính là nợ cũ mấy năm trước, mà ngài không hề dùng nhân thủ của chúng ta? Nhưng vận dụng một tổ nhân mã, ta không ngờ một chút cũng không tra được.
Dương Lăng cười ha hả cười, kéo nàng ngồi xuống ghế, để nàng ngồi trên đùi của mình, tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, một mặt giở trò, nhấm nháp tư vị tiêu hồn của báu vật tuyệt thế này, một mặt dán sát bên tai nàng hạ thấp giọng nói:
- Đừng quên, trong triều là một tay ta khởi đầu, muốn điều động nhân sự rất dễ dàng, cũng đương nhiên có môn đạo của ta rồi. Tuy nhiên muốn hiểu hướng đi của nàng, vậy phải an bài một vài nhân thủ đặc biệt. Nàng không có tin tức gì gửi về, ta biết ngay bên nàng bình yên vô sự, cần gì phải giám thị nhất cử nhất động của nàng chứ. Cần nói với ta, nàng tự sẽ nói cho ta nghe, có đúng không?
Thân mình của Thành Khởi Vận cứng đờ, sau đó đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy hắn, dán hai má mềm mượt lên ngực hắn, không nói câu nào. Qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi ang áng nước mắt, điềm tĩnh và dịu dàng nói:
- Đại nhân. Người ta thực sự cam tâm tan xương nát thịt vì ngài. Thật sự, cho dù chết vì ngài, trong lòng người ta cũng thấy ngọt ngào.
Dương Lăng biết nàng nói chân thành, cũng vì tình cảm cuồng si của cô gái này làm cho xao động. Hắn không muốn hai người gặp nhau lại thương cảm như vậy, vội đổi giọng:
- Nhân thủ của chúng ta sau khi thoát ly Nội xưởng đã bố trí như thế nào? Giang Nam là nơi phát ra của cải trọng yếu của Nội xưởng, sau khi thoát ly Nội xưởng kinh doanh buôn bán ắt chịu chút chút ảnh hưởng. Chẳng qua chúng ta đã có cơ sở, hơn nữa Giang Nam Ngô Tế Uyên, Từ Kinh và thương gia giàu có nhiều thế hệ gia nhập liên minh, mới có thể rất nhanh vận chuyển bình thường đúng không?
- Vâng…
Thành Khởi Vận lại giống như mèo con tiến sát trong ngực của hắn, khẽ khàng tỉ mỉ thuật lại cho Dương Lăng việc an bài thế lực chân chính của Nội Xưởng sau khi đã thoát ly. Dương Lăng nghe xong hơi có chút nghi hoặc nói:
- Ta bảo nàng coi trọng Liêu Đông. Dù sao triều đình chỉ cần an định lại, hơn nữa Thát Đát phát sinh nội loạn, bình định Bắc Cương ắt phải làm. Nhưng…nhân tài, tài lực của chúng ta có phải là ném nhiều hay không?
- Không nhiều đâu. Lưu Cẩn nắm trong tay ba Xưởng một Vệ. Tuy nói thủ lĩnh ba Xưởng một Vệ chỉ là giả bộ nghe y làm việc, nhưng Lưu Cẩn cũng đã đầu cơ lôi kéo một vài người lợi hại vào trong ba Xưởng một Vệ, để phòng ngừa vạn nhất…
Nàng tiếp tục nói:
- Như thế, thế lực chúng ta bố trí ắt rời xa Trung Nguyên, để tránh bị Lưu Cẩn phát hiện, ảnh hưởng đến đại kế trừ gian của ngài. Ý của ta là nam bắc hô ứng, bắc ở Liêu Đông, nam ở Di Châu, giữa là Giang Nam.
Liêu Đông có Đại Minh, Đóa Nhan Tam Vệ, Nữ Chân, còn có một vài bộ lạc Thát Đát, thế lực rắc rối phức tạp, là nơi quan trọng liên kết các loại thế lực, có lợi cho sự phát triển lớn mạnh của chúng ta ở đó. Di Châu là nơi di dân các nơi phân tán để ở, không có quan phủ thống trị, hiện tại chẳng qua là một vài thân hào phú thương cậy vào tiền tài quyền thế duy trì trật tự cơ bản của địa phương. Nhưng ở đó có liên hệ mật thiết chặt chẽ với Tuyền Châu, Phúc Châu và những nơi khác, ở đó thiết lập cứ điểm quan trọng, phát triển lớn mạnh, vừa sẽ không khiến cho triều đình chú ý, cũng có thể cần dời trú địa bất cứ lúc nào.
Về phần trung gian, vậy thuần túy là của cải của đại gia ngài rồi. Nơi đó chủ yếu là việc buôn bán, hơn nữa hiện tại mở biển thông thương, chỉ cần kinh doanh đúng phương pháp, có thể nói tài nguyên cuồn cuộn. Hiện tại A Đức Ny và Liên nhi ở Giang Nam chủ trì đại cục, hai người kia, một giỏi quản lý chính trị, một giỏi quản lý tài sản, hơn nữa kinh doanh bắt đầu phát triển toàn diện về hướng hải ngoại. Đây chính là món lãi kếch sù. Một thuyền hàng hóa chuyên chở ra ngoài, lúc về sẽ là vàng thật bạc thật.
Thành Khởi Vận cười khanh khách:
- Vùng duyên hải từ bắc đến nam. Cốc Đại Dụng, Mân đại nhân, Hàn Vũ, Bành Tiểu Dạng, Nghiêm Tung, Hà tổng binh, Vương Mỹ Nhân hoàn toàn tôn thờ ngài, quan hệ như vậy ta nào không cần chứ? Vừa ra biển, ở Lưu Cầu, Triều Tiên và Malacca ảnh hưởng của ngài hưởng cũng không ai bằng, về phần Đông Doanh cũng không cần phải nói. Vị tài tử Đại Đường kia lần nhận quà tặng gặp, quả thực là vui đến quên cả trời đất. Có hắn, việc buôn bán của ngài một đường thẳng đường. Cho nên hiện tại buôn bán của chúng ta là lớn nhất trên biển, phú thân nhà quyền quý tìm chúng ta hợp tác chen chúc đến vỡ đầu chảy máu.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, văn hóa phá giá là lâu dài, vừa thấy hiệu quả xâm lược, hắn cũng biết rất nhiều tài tử Giang Nam thất bại hiện tại lộn xộn đến Đông Doanh truyền kinh thụ đạo, văn hóa Trung Hoa trở nên phổ biến. Hắn còn chuẩn bị một chuyện chấm dứt với Lưu Cẩn, khiến cuồng sĩ Thanh Thành Lư Sĩ Kiệt kéo một đám tài tử xuyên Thiểm đi Đông Doanh, phải hoàn toàn thay đổi liệt tính của những người đó. Nói không chừng lập thể hóa, 'Khổng Thánh đại quân' công kích còn hữu hiệu hơn so với đao kiếm.
Nghe Thành Khởi Vận an bài đâu vào đấy một cách lâu dài như thế, trong lòng Dương Lăng còn có chút kỳ lạ: Cô nàng này luôn cho hắn ngạc nhiên. Người ngoài không biết, hắn lại biết mấy địa phương này có tầm quan trọng bất kể là trên kinh tế hay là trên chiến lược. Đông bắc phong phú nhất loại nguyên thủy tài nguyên, quả thực lôi ra rừng rậm chính là tiền, hoặc là nhanh chóng chuyển hóa làm vật tư chuẩn bị chiến đấu.
Giang Nam gắn bó nam bắc, vả lại là kho lúa Đại Minh, sáu bảy phần mười thuế phú thiên hạ đều nằm ở nơi này. Địa vị kinh tế không nơi nào có thể sánh bằng, hiện giờ mở hải thông thương, nơi đó lại vạn thuyền lớn vận dụng, thương nhân như mây, là nơi mấu chốt buôn bán vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.