Quyển 7 - Chương 661: Người đẹp trong lòng (1)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Cuộc hỗn chiến kết thúc, thi thể phơi khắp chiến trường, máu chảy thành
sông. Các quan binh vừa trấn tĩnh lại từ cảnh tàn khốc đang uể oải dọn
dẹp chiến trường. Từng thi thể được đặt cạnh nhau, đao thương kiếm kích
đều được thu hồi lại.
Dương Lăng ngước lên nhìn thành Nam Kinh sừng sững như núi, buông tiếng thở dài. Thành Nam Kinh chưa mất, toàn bộ Bạch Y Quân đều tán loạn, bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi. Giang Bân đằng đằng sát khí đến trước mặt Dương Lăng, lớn tiếng:
- Quốc công, thi thể bọn hưởng mã đạo có hơn năm ngàn, tàn binh phá vây đã chạy đến Tạ Dương hồ, có cần lập tức truy sát hay không?
Dương Lăng nhìn quanh bốn phía. Chạy suốt đường dài, chém giết liên miên, đến cơm cũng không kịp ăn, các binh sĩ đã sức cùng lực kiệt, hai mắt vô thần. Dương Lăng lắc đầu, nói:
- Chúng không còn đường nào để đi nữa rồi. Phía tây có sông lớn chặn đường, phía nam thì quân đội Giang Tây, Hồ Quảng đang tiến đến, phía bắc là các lộ đại quân của chúng ta, chúng không còn đường lui nữa đâu.
Hắn đến bên cạnh vỗ vai Giang Bân, nói:
- Bọn phỉ tặc đang liều mạng, tinh thần chiến đấu của lính ta còn kém một chút, bao vây dựa vào quân đội địa phương, muốn tiêu diệt vẫn phải dựa vào kỵ binh của chúng ta cắn bọn họ. Truyền lệnh xuống cho bộ đội các lộ hình thành thế hợp vây với Tạ Dương hồ, trước chính Ngọ ngày mai mỗi lộ tự tiến vào khu vực bố phòng, chủ lực kỵ binh của chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn cả đêm.
Y ngắm ánh chiều tà đỏ rực như máu phía chân trời, nói:
- Chu Đức An dũng mãnh thiện chiến, giỏi cả công thủ, lại hiểu rõ địa hình nơi đây, bảo y trợ giúp sắp xếp.
- Vâng!
Giang Bân lĩnh mệnh rồi đi, chỉ lát sau đã trở về cùng với Hứa Thái và hai viên Bách hộ. Sắc mặt Hứa Thái trầm trọng, thấy Dương Lăng liền chắp tay chào:
- Quốc công, Chu Đức An Chu đại nhân đã tử trận!
- Cái gì?
Dương Lăng thất kinh. Hiện tại các lộ đại quân quá hỗn loạn, đại chiến vừa mới kết thúc, mọi người vẫn đang tự thu hồi quân đội, có tướng lĩnh chưa kịp đến bái kiến chủ tướng. Dương Lăng thật không ngờ Chu Đức An nghiêm lệnh giữ vững Nam Kinh quyết không chiến đấu lại chết nơi sa trường. Hắn vội hỏi:
- Y xuất chiến khi nào?
Ánh mắt dừng lại trên thân thể rướm máu đầy vết thương của hai viên Bách hộ, Dương Lăng kiềm nén cơn giận, hỏi:
- Các ngươi là tướng sĩ dưới trướng Chu đại nhân? Sao y lại tử trận? Nói mau!
Một Bách hộ liếm bờ môi khô khốc, chắp tay nói:
- Bẩm Quốc công, Chu đại nhân nghe nói lộ quân Dương Hổ tán loạn, lo rằng thủ lĩnh phỉ tặc chạy thoát nên mới lĩnh ba ngàn quân rời thành giúp tìm kiếm. Ở một sơn thôn nhỏ đã chặn được tên tặc Dương Hổ, chính tay đâm chết gã…
- Dương Hổ chết rồi?
Hắn định thần lại, hỏi tiếp:
- Nói như vậy, Chu Đại Nhân bị trọng thương lúc giao đấu với y, không trị… nên chết?
Viên Bách hộ đó mấp máy môi, thần sắc quái dị:
- Bốn thân quân cạnh Chu Đại Nhân liều chết cản địch, Chu Đại Nhân thừa dịp hạ thủ, khi giết chết Dương Hổ vẫn chưa bị thương, nhưng… Nhưng khi Chu Đại nhân hồi binh, nghe nói Dương Khóa Hổ đang công thành nên lập tức dẫn binh cấp tiến, chặn đường về của nữ tặc kia.
Dương Khóa Hổ muốn độc chiến với Chu Đại nhân. Chu Đại nhân thấy đối phương có ba ngàn kỵ binh, trận rừng thương của chúng ta chỉ có thể cản hai đợt tấn công, trì hoãn bọn hưởng mã đạo đợi các lộ viện quân tới. Vì xúc động nên mới chịu xuất chiến, nhưng ai ngờ… ai ngờ đại nhân lại mất mạng trong tay Dương Khóa Hổ.
Lại là một tin lớn, Dương Lăng chịu quá nhiều kích thích, ngây ra một lúc mới lắp bắp nói:
- Hồng Nương Tử đã giết Chu tướng quân?
Gió đêm thổi lao xao, cảm giác mát rượi mà lẫn mùi máu tanh, Dương Lăng cảm thấy hoang mang: Khi triều đình muốn chiêu an, bọn họ khăng khăng không chịu, giờ đây mọi thứ tan tác, triều đình không lý nào chiêu an lần nữa, ngay lúc này nàng lại giết đại tướng triều đình trước trận chiến. Hồng Nương Tử, nàng muốn ta che chở thế nào nữa đây? Thù cũng đã báo rồi, cuối cùng cũng báo thù rồi! Đồng thời, nàng cũng bước vào con đường không thể quay lại được nữa rồi.
- Quốc công, quốc công?
Dương Lăng định thần lại, chán chường nói:
- Thu hồi thi thể của Chu tướng quân, tạm thời đặt trong quan tài, chúng ta vào thành thôi.
Chu Đức An đã lập đại công chém đầu thủ lĩnh phỉ tặc, trong thành Nam Kinh hậu vệ không lo. Y đã tử trận, quốc pháp cũng nói đến tình người, không ai truy cứu tội y tạm rời cương vị.
Mãi đi vào thành, Dương Lăng thấp giọng hỏi Hứa Thái:
- Tình hình thương vong của chúng ta thế nào?
- À…
Hứa Thái do dự một chút, bèn hạ giọng:
- Tình hình thương vong của quân ta khá nặng, hơn chín ngàn người chết, kẻ bị thương vô số kể… Hổ bị vây sẽ liều mạng, khí thế cực mạnh.
Dương Lăng gật đầu, bình tĩnh hỏi:
- Kỵ binh thương vong ra sao?
- Vẫn ổn, tổng số thương vong không quá ba phần, chúng ta vẫn còn sức chiến đấu, còn phỉ tặc thương vong nặng hơn. Chúng chỉ dựa vào chút sĩ khí còn lại, cộng thêm các lộ quan binh tiếp viện đang xông đến,đôi bên không cách nào liên hệ hưởng ứng. Nhìn như tám phương đầy quân, song lại đầy sơ hở. Chỉ cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, dựa theo sách lược tiêu diệt đại quân bắc tiến của Dương Hổ, tứ phía cùng vây, lấy thế Thái Sơn áp đảo chắc chắn có thể toàn lực ứng phó!
Hai người sánh vai cùng đi. Tuy Chu Đức An đã chết, việc an bài này giao lại cho Hứa Thái. Dương Lăng lại căn dặn một lượt, lệnh cho y cùng tướng lĩnh bản địa thảo luận quyết định chi tiết kế hoạch bao vây, phân phó mọi chuyện ổn thỏa. Hứa Thái bèn vội cáo từ rời khỏi, Dương Lăng dẫn theo thân binh vào cửa thành, trên binh đạo có người hô hoán:
- Quốc công, Quốc công!
Dương Lăng ngước nhìn lên, chỉ thấy Mã Ngang kích động chạy xuống. Mã Liên Nhi cũng mặc áo trắng, lại bị cuốn vào giữa Bạch Y Quân. Đầu thành chỉ phóng loạn tiễn, không ai dám nằm đó quan sát kỹ. Y vẫn chưa biết muội muội đã bị bắt đi, lúc này vừa thấy em rể Quốc công, Mã Ngang cao hứng không thôi.
Ở nơi này Dương Lăng không tiện đề cập thân phận cá nhân, chỉ gọi:
- Mã tướng quân!
Mã Ngang kích động chắp tay nói:
- Quốc công, hôm nay nguy hiểm quá, Bạch Y Quân giả trang thành đội xe của phú hộ Từ Kinh ở Giang Âm vào thành, may mà muội muội của ta đang ở ngoài thành phát hiện bất thường nên phóng tên cảnh báo. Vì vậy mới kịp thời đóng cửa thành, tiêu diệt được đám phỉ tặc.
Y không muốn công lao của mình bị người khác cướp mất, khi thấy Dương Lăng thì việc đầu tiên là kể đại công của mình với y. Dương Lăng vừa nghe đã kinh ngạc, vội kéo y qua một bên khẩn trương hỏi:
- Đại ca, vậy còn Liên Nhi? Nàng ấy vẫn ổn chứ?
Mã Ngang cười nói:
- Quốc công yên tâm, trước khi phát động thì ta đã ra hiệu cho muội ấy rời khỏi trước, hiện giờ thiết nghĩ đã vòng vào thành về phủ rồi.
Dương Lăng vội nói:
- Không thấy người thì đệ không thể yên tâm. Không được, đệ phải về phủ xem.
Mã Ngang thấy Dương Lăng quan tâm muội muội đến thế, trong lòng cũng vui hơn. Y vội gọi hai thân binh căn dặn họ đưa Quốc công về phủ, y vội nói với Dương Lăng:
- Quan Thủ bị đã đi tuần đến thành bắc, ta sẽ đến thành nam xem tình hình để giải thích phòng ngự rõ ràng, sau đó sẽ về phủ.
Dương Lăng vội nói:
- Không được, công vụ cấp bách, không thể rời khỏi cương vị công tác. Phỉ tặc bị tiêu diệt, chỉ là mấy ngày nay đợi bình được phản loạn, chúng ta từ từ ôn chuyện cũng không muộn.
Hắn ngập ngừng rồi tiếp lời;
- Chu đại nhân đã hi sinh rồi, phòng ngự phải do huynh và Quan Thủ bị phụ trách, can hệ trọng đại, không được sơ sài,
Mã Ngang sững người:
- Chu… đại nhân chết rồi?
Mã Ngang vội nhíu chặt mày, kiềm chế không để lông mày nhướn cao, khóe miệng nhếch cao cũng cố kéo trễ xuống:
- Bọn phỉ tặc đáng chết! Chu đại nhân tận trung thủ chức, giết địch anh dũng…
Y thấy Dương Lăng sắc mặt âm trầm, vội nói:
- Vậy Quốc công về phủ tìm Liên Nhi trước đi, ngài cứ việc yên tâm việc phòng ngự của thành Nam Kinh.
Thấy Dương Lăng vội rời đi, Mã Ngang hí hửng chạy lên đầu thành. Thấy chiến trường vẫn đang dọn dẹp bên ngoài, y cuống cuồng đi về thành nam.
- Vẫn chưa về à?
Dương Lăng ngây người, phút chốc sắc mặt tái nhợt.
Sở Linh thấy vẻ mặt của hắn cũng không khỏi kinh hoảng:
- Tiểu thư… có chuyện gì sao?
Đây là một đình viện thanh nhã, tuy không to lớn nhưng đình đài lầu các, cầu nhỏ dòng nước đều bài trí thích đáng, tao nhã tinh tế. Phía trước một tòa hồng lâu là Sở Linh hối hả chạy ra gặp Dương Lăng, hắn vừa thấy nàng liền hỏi tiểu thư có ở trong phủ không. Nàng biết ngoài thành vừa có đại chiến, thấy thần thái Dương Lăng như vậy, người thông minh như nàng liền hiểu tình hình không ổn.
Dương Lăng đứng đờ ra đó, sắc mặt vô cùng hoang mang. Hiện tại binh mã hỗn loạn, một cô gái trẻ như Liên Nhi có thể đi đâu được chứ? Nếu nàng ấy đi vòng qua các cửa thành khác để vào, nếu không lên đầu thành báo tin cho ca ca thì ít nhất cũng sẽ trở về phủ. Nếu nàng ấy bị bắt thì ở màn đại chiến khi nãy, chắc Bạch Y Quân không ngại dẫn theo một tù binh?
Dương Lăng ngước lên nhìn thành Nam Kinh sừng sững như núi, buông tiếng thở dài. Thành Nam Kinh chưa mất, toàn bộ Bạch Y Quân đều tán loạn, bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi. Giang Bân đằng đằng sát khí đến trước mặt Dương Lăng, lớn tiếng:
- Quốc công, thi thể bọn hưởng mã đạo có hơn năm ngàn, tàn binh phá vây đã chạy đến Tạ Dương hồ, có cần lập tức truy sát hay không?
Dương Lăng nhìn quanh bốn phía. Chạy suốt đường dài, chém giết liên miên, đến cơm cũng không kịp ăn, các binh sĩ đã sức cùng lực kiệt, hai mắt vô thần. Dương Lăng lắc đầu, nói:
- Chúng không còn đường nào để đi nữa rồi. Phía tây có sông lớn chặn đường, phía nam thì quân đội Giang Tây, Hồ Quảng đang tiến đến, phía bắc là các lộ đại quân của chúng ta, chúng không còn đường lui nữa đâu.
Hắn đến bên cạnh vỗ vai Giang Bân, nói:
- Bọn phỉ tặc đang liều mạng, tinh thần chiến đấu của lính ta còn kém một chút, bao vây dựa vào quân đội địa phương, muốn tiêu diệt vẫn phải dựa vào kỵ binh của chúng ta cắn bọn họ. Truyền lệnh xuống cho bộ đội các lộ hình thành thế hợp vây với Tạ Dương hồ, trước chính Ngọ ngày mai mỗi lộ tự tiến vào khu vực bố phòng, chủ lực kỵ binh của chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn cả đêm.
Y ngắm ánh chiều tà đỏ rực như máu phía chân trời, nói:
- Chu Đức An dũng mãnh thiện chiến, giỏi cả công thủ, lại hiểu rõ địa hình nơi đây, bảo y trợ giúp sắp xếp.
- Vâng!
Giang Bân lĩnh mệnh rồi đi, chỉ lát sau đã trở về cùng với Hứa Thái và hai viên Bách hộ. Sắc mặt Hứa Thái trầm trọng, thấy Dương Lăng liền chắp tay chào:
- Quốc công, Chu Đức An Chu đại nhân đã tử trận!
- Cái gì?
Dương Lăng thất kinh. Hiện tại các lộ đại quân quá hỗn loạn, đại chiến vừa mới kết thúc, mọi người vẫn đang tự thu hồi quân đội, có tướng lĩnh chưa kịp đến bái kiến chủ tướng. Dương Lăng thật không ngờ Chu Đức An nghiêm lệnh giữ vững Nam Kinh quyết không chiến đấu lại chết nơi sa trường. Hắn vội hỏi:
- Y xuất chiến khi nào?
Ánh mắt dừng lại trên thân thể rướm máu đầy vết thương của hai viên Bách hộ, Dương Lăng kiềm nén cơn giận, hỏi:
- Các ngươi là tướng sĩ dưới trướng Chu đại nhân? Sao y lại tử trận? Nói mau!
Một Bách hộ liếm bờ môi khô khốc, chắp tay nói:
- Bẩm Quốc công, Chu đại nhân nghe nói lộ quân Dương Hổ tán loạn, lo rằng thủ lĩnh phỉ tặc chạy thoát nên mới lĩnh ba ngàn quân rời thành giúp tìm kiếm. Ở một sơn thôn nhỏ đã chặn được tên tặc Dương Hổ, chính tay đâm chết gã…
- Dương Hổ chết rồi?
Hắn định thần lại, hỏi tiếp:
- Nói như vậy, Chu Đại Nhân bị trọng thương lúc giao đấu với y, không trị… nên chết?
Viên Bách hộ đó mấp máy môi, thần sắc quái dị:
- Bốn thân quân cạnh Chu Đại Nhân liều chết cản địch, Chu Đại Nhân thừa dịp hạ thủ, khi giết chết Dương Hổ vẫn chưa bị thương, nhưng… Nhưng khi Chu Đại nhân hồi binh, nghe nói Dương Khóa Hổ đang công thành nên lập tức dẫn binh cấp tiến, chặn đường về của nữ tặc kia.
Dương Khóa Hổ muốn độc chiến với Chu Đại nhân. Chu Đại nhân thấy đối phương có ba ngàn kỵ binh, trận rừng thương của chúng ta chỉ có thể cản hai đợt tấn công, trì hoãn bọn hưởng mã đạo đợi các lộ viện quân tới. Vì xúc động nên mới chịu xuất chiến, nhưng ai ngờ… ai ngờ đại nhân lại mất mạng trong tay Dương Khóa Hổ.
Lại là một tin lớn, Dương Lăng chịu quá nhiều kích thích, ngây ra một lúc mới lắp bắp nói:
- Hồng Nương Tử đã giết Chu tướng quân?
Gió đêm thổi lao xao, cảm giác mát rượi mà lẫn mùi máu tanh, Dương Lăng cảm thấy hoang mang: Khi triều đình muốn chiêu an, bọn họ khăng khăng không chịu, giờ đây mọi thứ tan tác, triều đình không lý nào chiêu an lần nữa, ngay lúc này nàng lại giết đại tướng triều đình trước trận chiến. Hồng Nương Tử, nàng muốn ta che chở thế nào nữa đây? Thù cũng đã báo rồi, cuối cùng cũng báo thù rồi! Đồng thời, nàng cũng bước vào con đường không thể quay lại được nữa rồi.
- Quốc công, quốc công?
Dương Lăng định thần lại, chán chường nói:
- Thu hồi thi thể của Chu tướng quân, tạm thời đặt trong quan tài, chúng ta vào thành thôi.
Chu Đức An đã lập đại công chém đầu thủ lĩnh phỉ tặc, trong thành Nam Kinh hậu vệ không lo. Y đã tử trận, quốc pháp cũng nói đến tình người, không ai truy cứu tội y tạm rời cương vị.
Mãi đi vào thành, Dương Lăng thấp giọng hỏi Hứa Thái:
- Tình hình thương vong của chúng ta thế nào?
- À…
Hứa Thái do dự một chút, bèn hạ giọng:
- Tình hình thương vong của quân ta khá nặng, hơn chín ngàn người chết, kẻ bị thương vô số kể… Hổ bị vây sẽ liều mạng, khí thế cực mạnh.
Dương Lăng gật đầu, bình tĩnh hỏi:
- Kỵ binh thương vong ra sao?
- Vẫn ổn, tổng số thương vong không quá ba phần, chúng ta vẫn còn sức chiến đấu, còn phỉ tặc thương vong nặng hơn. Chúng chỉ dựa vào chút sĩ khí còn lại, cộng thêm các lộ quan binh tiếp viện đang xông đến,đôi bên không cách nào liên hệ hưởng ứng. Nhìn như tám phương đầy quân, song lại đầy sơ hở. Chỉ cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, dựa theo sách lược tiêu diệt đại quân bắc tiến của Dương Hổ, tứ phía cùng vây, lấy thế Thái Sơn áp đảo chắc chắn có thể toàn lực ứng phó!
Hai người sánh vai cùng đi. Tuy Chu Đức An đã chết, việc an bài này giao lại cho Hứa Thái. Dương Lăng lại căn dặn một lượt, lệnh cho y cùng tướng lĩnh bản địa thảo luận quyết định chi tiết kế hoạch bao vây, phân phó mọi chuyện ổn thỏa. Hứa Thái bèn vội cáo từ rời khỏi, Dương Lăng dẫn theo thân binh vào cửa thành, trên binh đạo có người hô hoán:
- Quốc công, Quốc công!
Dương Lăng ngước nhìn lên, chỉ thấy Mã Ngang kích động chạy xuống. Mã Liên Nhi cũng mặc áo trắng, lại bị cuốn vào giữa Bạch Y Quân. Đầu thành chỉ phóng loạn tiễn, không ai dám nằm đó quan sát kỹ. Y vẫn chưa biết muội muội đã bị bắt đi, lúc này vừa thấy em rể Quốc công, Mã Ngang cao hứng không thôi.
Ở nơi này Dương Lăng không tiện đề cập thân phận cá nhân, chỉ gọi:
- Mã tướng quân!
Mã Ngang kích động chắp tay nói:
- Quốc công, hôm nay nguy hiểm quá, Bạch Y Quân giả trang thành đội xe của phú hộ Từ Kinh ở Giang Âm vào thành, may mà muội muội của ta đang ở ngoài thành phát hiện bất thường nên phóng tên cảnh báo. Vì vậy mới kịp thời đóng cửa thành, tiêu diệt được đám phỉ tặc.
Y không muốn công lao của mình bị người khác cướp mất, khi thấy Dương Lăng thì việc đầu tiên là kể đại công của mình với y. Dương Lăng vừa nghe đã kinh ngạc, vội kéo y qua một bên khẩn trương hỏi:
- Đại ca, vậy còn Liên Nhi? Nàng ấy vẫn ổn chứ?
Mã Ngang cười nói:
- Quốc công yên tâm, trước khi phát động thì ta đã ra hiệu cho muội ấy rời khỏi trước, hiện giờ thiết nghĩ đã vòng vào thành về phủ rồi.
Dương Lăng vội nói:
- Không thấy người thì đệ không thể yên tâm. Không được, đệ phải về phủ xem.
Mã Ngang thấy Dương Lăng quan tâm muội muội đến thế, trong lòng cũng vui hơn. Y vội gọi hai thân binh căn dặn họ đưa Quốc công về phủ, y vội nói với Dương Lăng:
- Quan Thủ bị đã đi tuần đến thành bắc, ta sẽ đến thành nam xem tình hình để giải thích phòng ngự rõ ràng, sau đó sẽ về phủ.
Dương Lăng vội nói:
- Không được, công vụ cấp bách, không thể rời khỏi cương vị công tác. Phỉ tặc bị tiêu diệt, chỉ là mấy ngày nay đợi bình được phản loạn, chúng ta từ từ ôn chuyện cũng không muộn.
Hắn ngập ngừng rồi tiếp lời;
- Chu đại nhân đã hi sinh rồi, phòng ngự phải do huynh và Quan Thủ bị phụ trách, can hệ trọng đại, không được sơ sài,
Mã Ngang sững người:
- Chu… đại nhân chết rồi?
Mã Ngang vội nhíu chặt mày, kiềm chế không để lông mày nhướn cao, khóe miệng nhếch cao cũng cố kéo trễ xuống:
- Bọn phỉ tặc đáng chết! Chu đại nhân tận trung thủ chức, giết địch anh dũng…
Y thấy Dương Lăng sắc mặt âm trầm, vội nói:
- Vậy Quốc công về phủ tìm Liên Nhi trước đi, ngài cứ việc yên tâm việc phòng ngự của thành Nam Kinh.
Thấy Dương Lăng vội rời đi, Mã Ngang hí hửng chạy lên đầu thành. Thấy chiến trường vẫn đang dọn dẹp bên ngoài, y cuống cuồng đi về thành nam.
- Vẫn chưa về à?
Dương Lăng ngây người, phút chốc sắc mặt tái nhợt.
Sở Linh thấy vẻ mặt của hắn cũng không khỏi kinh hoảng:
- Tiểu thư… có chuyện gì sao?
Đây là một đình viện thanh nhã, tuy không to lớn nhưng đình đài lầu các, cầu nhỏ dòng nước đều bài trí thích đáng, tao nhã tinh tế. Phía trước một tòa hồng lâu là Sở Linh hối hả chạy ra gặp Dương Lăng, hắn vừa thấy nàng liền hỏi tiểu thư có ở trong phủ không. Nàng biết ngoài thành vừa có đại chiến, thấy thần thái Dương Lăng như vậy, người thông minh như nàng liền hiểu tình hình không ổn.
Dương Lăng đứng đờ ra đó, sắc mặt vô cùng hoang mang. Hiện tại binh mã hỗn loạn, một cô gái trẻ như Liên Nhi có thể đi đâu được chứ? Nếu nàng ấy đi vòng qua các cửa thành khác để vào, nếu không lên đầu thành báo tin cho ca ca thì ít nhất cũng sẽ trở về phủ. Nếu nàng ấy bị bắt thì ở màn đại chiến khi nãy, chắc Bạch Y Quân không ngại dẫn theo một tù binh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.