Quyển 7 - Chương 656: Nhẹ tựa lông hồng (4)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Phong Lôi đã nghe phong phanh tin tức Dương Hổ tiến quân gặp bất lợi từ
lưu dân trên đường đi, nhưng lại không biết nghiêm trọng đến mức độ nào, chỉ biết là kịch chiến với quan binh, nơi nơi xác chết vô số kể. Đại
quân Lưu Thất ở tây lộ men theo xông đi xuống hiện tại như thế nào y
cũng không biết. Theo như y phỏng đoán, hẳn là có thể đến được bờ Trường Giang ngoài thành Nam Kinh khoảng lúc chính ngọ. Mà đối với lộ kỵ binh
của Triệu Toại, y tin rằng hai lộ đại quân của Lưu Thất, Dương Hổ hấp
dẫn quân chủ lực triều đình, nhất định có thể thoát khỏi quan binh triều đình hành động chậm chạp đuổi tới kịp thời.
Phân tiến, hợp tiến, chỉ cần một lộ kịp thời đuổi tới, thì có thể hoàn thành việc đoạt cổng thành, giữ cổng chờ viện quân, viện quân tới thì công thành. Toàn bộ quá trình, khoan hãy nói đến việc tin tức thành Nam Kinh thất thủ một khi truyền ra ngoài, quan binh các lộ triều đình đang ngăn địch bên ngoài nhất định đại loạn quay về cứu viện, Dương Hổ, Lưu Thất có thể nhân cơ hồi tiến vào, gia nhập trận chiến công thành, mà chỉ cần thành tự tan tác, cũng đủ giúp bọn họ đoạt thành.
Triệu Quân sư nói rất đúng, chỉ cần đoạt được một cổng, thủ vững ở đó, bên hào môn cự phú, thế gia vương công, quan lại huân khanh cùng mấy gia tộc lớn trong thành vừa nghe động nhất định sẽ dẫn nhau chạy trốn, kéo theo sự kinh hoảng của bách tính toàn thành. Cổng đông bị chiếm, bọn họ chỉ cần chạy trốn ra các cửa khác, thì toàn thành sẽ đều là cơn lũ đào vong, trong thành dù có quân coi giữ cũng bị đám bách tính sợ cướp không sợ quan binh này chia cắt.
Nói theo cách của Quân sư chính là: "Dương Lăng ở dưới thành Thái An lấy ngựa làm binh, giết lui mười vạn đại quân của Dương Hổ, ta Triệu Phong Tử lấy cự phú hào môn, lưu dân bách tinh làm binh, phá toang thành thép Nam Kinh!
Triệu Toại văn võ song toàn, tự cho mình tài giỏi, trong xương tủy lại thích mạo hiểm, chuyên dùng kỳ binh, kế đoạt thành của y xưa nay đều làm theo mấy trận chiến điển hình. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng bộ hạ giả mạo làm thương buôn vào thành lúc chính ngọ, mặt khác thì phái một lộ kỵ binh trăm dặm tập kích, khiến cổng thành đóng khó khăn, nội ứng ngoại hợp đoạt được một tòa trọng trấn Liêu Đông có trọng binh canh giữ.
Nhưng thứ nhất Triệu Phong Tử đã đánh giá thấp thực lực của quan binh, không dự liệu rằng Dương Lăng âm thầm chuẩn bị dùng kỵ binh lấy nhanh đánh nhanh, làm chệch hướng lộ nhân mã này của y, đồng thời Dương Lăng sớm đã tiến hành bố trí quân sự chặt chẽ tại những địa điểm Bạch Y quân chủ công ở Thiểm Tây, Giang Nam. Hiện tại hai lộ đại quân của Dương Hổ Lưu Lục khốn đốn ở Giang Tây đã lâu giờ không còn như xưa lại lần lượt bị đánh tan, y còn có thể thành công sao?
Mã Liên Nhi vận một bộ y phục trắng, cưỡi trên một con bạch mã, xinh đẹp như hoa lê, người yêu kiều như hoa, vòng eo thon gọn, mái tóc bồng bềnh như mây, da thịt mềm mại như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, không gì sánh được.
Không ngờ Bạch Y quân đi trở lại tấn công Giang Nam, Mã Liên Nhi ở "Tê Hà tinh xá" trên đỉnh Phượng Tường của Tê Hà sơn cách thành hai ba mươi dặm xử lý xong sự vụ cuối cùng, thu xếp ổn thỏa cho gia nhân, rời mới cùng tám tên thị vệ lưng đeo cung đao chạy về phía thành Thạch Đầu, khoái mã khinh kỵ, chốc lát đã đến.
Nàng cũng không cho rằng lúc này Bạch Y quân còn có thể thuận lợi đánh tới dưới thành Nam Kinh, nhưng đám thị vệ không yên tâm, hơn nữa thêm con cái còn ở trong thành, nên không chờ buổi chiều đóng cổng, nàng đã sớm chạy về.
Trên quan đạo cổng thành phía đông đã chật chội vô cùng, người bộ hành và xe ngựa nối liền không dứt đi về phía Nam Kinh, cùng với xe thùng xí làm tắc cả con đường, xếp thành một con rồng dài uốn khúc, mùi rất khó ngửi. Đội ngũ nhất trí duy trì sự trầm mặc, cả đam ai nấy cũng đều ngậm chặt miệng, trợn mắt, yên lặng nhẫn nại chờ.
Ở giữa là đội xe của Từ đại lão gia, bên ngoài còn đến bảy tám mươi chiếc xe vẫn chưa vào thánh, vì quá chật chội, người đánh xe vừa lớn tiếng quát mắng người ngựa hai bên đường, vừa phẫn nộ nhảy xuống xe, kéo dây cương ngựa, dưới sự chỉ huy của quản gia vận chuyển hô to gọi nhỏ, cố sức từ trong dòng người đi vào thành.
Mã Liên Nhi nhíu nhíu mày, thúc mạnh ngựa, nói:
- Đi, đi sang bên trái chờ.
Nàng dẫn đầu, chạy đến một sườn dốc đầy cỏ cách đó mười mấy trượng, nơi này là Thượng Phong Khẩu, cuối cùng cũng tránh được mùi hôi thối. Ngồi trên yên ngựa lẳng lặng chờ đợi, đôi mi thanh tú của Mã Liên Nhi nhíu lại, lẩm bẩm:
- Từ? Đội xe lớn như vậy, phóng tầm mắt khắp Giang Nam cũng chỉ có Giang Âm Từ gia thôi. Từ Kinh này cũng quá cẩn thận rồi, sớm đã nói với lão, triều đình sẽ không cho Bạch Y phỉ bén rể ở trong địa tiền lương này, mà lão vẫn tập trung nhiều tài sản như vậy để vận chuyển đến Nam Kinh, trên đường nếu xảy ra chuyện gì thì... Ôi! Mấy tên thương nhân này, lá gan quả thật quá nhỏ.
Mã Liên Nhi rất vui, chuyện nàng phải xử lý sắp xử lý xong rồi. Mình bắt không được tên khốn không có lương tâm kia, nhưng lần này Bạch Y quân đến, nhất định có thể kéo hắn lại. Chịu hết trắc trở, cuối cùng có thể gặp mặt lẫn nhau, đứa con gái bảo bối đã biết nơi cũng có thể nhìn thấy phụ thân của nó rồi. Mã Liên Nhi thật sự cảm thấy thỏa mãn.
Suy nghĩ một hồi, bờ môi của nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào khiến chúng sinh điên đảo. Nàng khẽ phe phẩy roi ngựa rong tay, mãn nguyện nhìn đoàn xe chậm rãi đi về phía trước. Mã Liên Nhi giật mình, đôi mắt xinh đẹp cảnh giác nhìn một chiếc xe.
Xe từ từ chạy qua, lại một chiếc khác tới, lại cán lên khối đất, xe xóc nảy một chút, đi qua khối đất, sàn xe lắc lư nhẹ mấy cái rồi, lại nhanh nhẹn chạy về phía trước.
- Trên xe chứa cái gì vậy? Sao lại nhẹ như thế?
Bàn tay trắng nõn của Mã Liên Nhi kéo mạnh dây cương, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Nàng nhìn thấy một hán tử trong đoàn xe vận chuyện, đứng bên đường chỉ huy đoàn xe, hùng hùng hổ hổ hoa tay múa chân, ngẫu nhiên có một sợ động tác nhỏ không đáng chú ý.
Từ lúc nàng phụ trách chuyện làm ăn của Giang Nam đến nay, Thành Khởi Vận đều chuyển đám hảo hán hắc đạo, lục lâm ở Giang Nam đã thu phục vào làm Phiên vệ Nội Xưởng sang làm thủ hạ dưới trướng nàng. Vì kinh thương hải vận, nàng và mấy đạo tặc Bành Sa Ngư, Vương Mỹ Nhân, Bạch Tiểu Thảo cũng tới lui mật thiết, đối với tiếng lóng, thủ ngữ của hắc đạo, lục lâm nàng không phải không biết gì.
Đôi mắt của Mã Liên Nhi bỗng mở to, lòng lập tức nảy lên suy nghĩ: "Bạch Y phỉ trà trộn vào thành?"
Trên đầu thành, Quan Quan công tử cười ha hả cầm một cây quạt nhỏ cán mạ vàng, đầu đội mũ công tử, hai vai buông thỏng khoan thai bước lên đầu thành, vừa nhìn thấy Mã Ngang liền cười tươi như hoa nói:
- Mã đại nhân, ha ha ha, chào Mã đại nhân, bái kiến Mã đại nhân.
Mã Ngang nhìn sang thì thấy tên si tình, muội muội mình lên núi y liền lên núi, muội muội về thành y liền về thành, không khỏi nhíu mày. Y là con trai của Quan Thủ bị, Mã Ngang cũng không tiện châm biếm, đành phải ôn hòa chắp tay nói:
- Quan Quan công tử, sao lại lên thành rồi?
- A, tiểu nhân đến đây thăm gia phụ. À... Liên Nhi cô nương vẫn chưa trở về thành sao?
Mã Ngang đảo tròng mắt, thầm nghĩ: "Nếu ngươi không đến nhà ta, làm sao biết muội muội ta ra khỏi thành?"
Mã Ngang hừ một tiếng, nói:
- Vẫn chưa, lệnh tôn đại nhân ở dưới thành, Quan Quan công tử có thể đi xuống đó tìm ngài.
Nói đoạn y liền xoay đầu đi đến rìa tường thành. Chuyện này không thể nói toạc ra, người ngoài không biết, nhưng thời gian lâu dần, phong thanh ít nhiều sẽ truyền ra. Một người không biết đóa hoa kim lăng này là độc chiếm của vị quan lại quyền to chức trọng nào, sau lưng xôn xao rất nhiều.
Tên Quan công tử này cuồng dại không sửa, căn bản không so đó với loại này, nhưng ôm lòng cầu mỹ nhân, người rảnh rỗi cũng nói ra nói vào, đặc biệt là do phu nhân của y sinh ra một đứa con gái, lần này đến miệng của lão trượng cũng bị bịt lại, y theo đuổi lại càng hợp tình hợp lý hơn. Mã Liên Nhi đóng cửa từ chối tiếp khách không biết bao nhiêu lần, y vẫn cam lòng chấp nhận.
Vừa thấy Mã Ngang không để ý đến y, Quan công tử vội cười cười đi theo lên đầu thành, chống tay lên đầu thành nhìn xuống dưới, nói: - Ây da, hôm nay lại có hào môn địa phương lánh nạn trong thành sao? Đoàn xe thật là dài...
"Vù!", mũ của Quan công tử bay ra sau.
- Wa! Gió trên đầu thành thật to!
Quan công tử ngạc nhiên cảm thán một câu.
- Gió to? Gió to cái rắm!
Mã Ngang bước lên phía trước, ấn y ngã xuống:
- Nằm xuống! Có người bắn lén!
- Gì? Ai! Ai muốn hại ta!
Quan công tử vẻ mặt bi phẫn.
Mã Ngang không để ý để y nữa, nắm chặt đao trên hông, nghiêng người đứng lên, nhìn xuống dưới thăm dò, chỉ thấy cổng thành xe ngựa chật như nêm, nhưng lại không ồn ào hỗn loạn, vẫn yển ổn như thường, không hề có dị trạng, trong lòng Mã Ngang lấy làm kỳ lạ. Y quay đầu lại nhìn thử, mũ tướng công của Quan công tử còn trên đất, một mũi tên lông vũ bắn xuyên quá nó, rơi xuống đất ngoài năm sáu trượng.
Mã Ngang chậm rãi di chuyển cơ thể, nhìn ra đằng xa, hai mắt lâp tức nhìn thẳng:
- Muội muội!
- Liên Nhi cô nương?!
Quan công tử chen chúc đi sang, nhưng cơ thể lại ở phía sau Mã Ngang, chỉ lộ ra một nữa không mặt nhỏ xíu.
Quả nhiên, trên sườn dốc đầy cỏ xanh có mấy con chiến mã thần thuấn, có một người, áo trắng như tuyết, thắt lưng dài bồng bềnh, giống như tiên nữ giáng trần. Một tay nàng cầm cung, giương lên căng tròn như mặt trăng, dường như đang muốn bắn mũi tên thứ hai, liếc mắt thấy đại ca, nàng vội vàng vẫy tay về phía y.
Mã Ngang nhíu mày nói:
- Muôi muội có chuyện gì quan trọng sao? Thật sự là không biết nặng nhẹ, may mà ta cẩn thận còn biết nhìn xuống thử, bằng không cảnh báo lung tung, dẫn đến đại loạn dưới thành, giẫm chết bách tính dưới kia thì nên làm thế nào cho phải?
Nơi này cách sườn dốc cỏ xanh cũng không phải xa lắm, nếu không Linh Nhi tuy có tiễn pháp tinh diệu, mà lực cánh tay không đủ, cũng không thể nhắm chuẩn xác mà bắn lên mũ của Quan công tử. Hơn nữa hai bên biết nhau, nên nhìn đằng xa có bảy tám phần giống, thì biết đối phương là ai rồi.
Nhưng nếu nói to lên, thì đối phương lại không nghe được. Mã Liên Nhi muốn cảnh báo, nhưng xe trên đường la liệt, mà bách tính bộ hành lại càng thấy đâu chen đó, có chỗ hở liền chen vào, chặt như nêm cối, giống như kẹt xe tại ngã tư phố lớn của thời hiện đại, đan xen ngang dọc, nửa bước khó đi.
Quan công tử vừa thấy đó là Liên Nhi cô nương, trong lòng lập tức mừng rõ. Y bị Liên Nhi ngược đãi quen rồi, sao có thể tức giận được. Y liền gấp gáp đi đến một lỗ châu mãi khác, giẫm phải một đống đá vụn thò đến nửa người ra ngoài, vi mừng vẫy tay đáp lại.
Mã Liên Nhi không biết đám phỉ đồ khi náo mới phát động, bản thân mình lại không chen qua được, đại ca lại cứ cho rằng mình phát cáu, đang tức đến không biết làm sao, thì lúc này nhìn thấy Quan Quan công tử ra hiệu cho nàng, Mã Liên Nhi vội vàng vắt cung lên lưng, tay phải phất ra trước một cái, sau đó sông chưởng đưa ra trước ngực, giống như đang đẩy về phía trước, sau đó tay phải nàng hất lên lần nữa, nghiêng nghiêng về phía trước chặt một cái, tuy nhìn không rõ lắm, cũng đoán ra nàng chỉ ngón trỏ về trước một chút.
Nàng vận một bộ áo bào trắng, cưỡi một con bạch mã thần tuấn, vốn dĩ xinh đẹp vô ngần, lúc này gió thu thổi nhẹ, vạt áo bồng bềnh, cử chỉ động tác của Liên Nhi lại uyển chuyển cực kỳ, Quan công tử vừa thấy, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mã Liên Nhi làm hết lần này đến lần khác, làm liên tục đến lần thứ ba. Mã Ngang trố mắt nói:
- Muội muội nhà ta làm cái gì thế?
Những động tác này Quan Quan công tử thường gặp, chỉ là lúc đó những động tác này không phải làm không không, mà là có vật cụ thể, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy đều kèm theo giọng nói tự nhiên trong trẻo như chuông bạc của Liên Nhi cô nương nữa.
Ánh mắt của y vẫn nhìn chằm chằm về phía giai nhân xinh đẹp trên tuấn mã, miệng không tự chủ được mà nói theo động tác mà Mã Liên Nhi đã lặp lại đến lần thứ tư:
- Liên Nhi cô nương nói: "Có đi hay không? Không đi, đóng cửa, thả chó!"
Mã Ngang vừa nghe đã cảm thấy kỳ lạ:
- Đây là lời nhảm nhí gì vậy? Muội muội ta đoan trang, hiền thục, ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt của vạn chúng, liếc mặt đưa tình với ngươi cách một tường thành hay sao?
Chỉ nghe Quan công tử ngạc nhiên nói:
- Ơ? Vì sao Liên Nhi cô nương lại lặp đi lặp lại động tác đóng cửa?
Mã Ngang nhìn về phía động tác càng lúc càng lộ ra vẻ lo lắng của muội muội, trong tay nghe lời nói của Quan công tử, trong lòng chợt lóe lên như chớp nhoáng, một ý niệm trong đầu giúp y ngộ ra, y không chần chờ nữa, hổ chưởng đặt lên chuôi đao, lập tức xoay người đi về phía vận binh đạo!
Phân tiến, hợp tiến, chỉ cần một lộ kịp thời đuổi tới, thì có thể hoàn thành việc đoạt cổng thành, giữ cổng chờ viện quân, viện quân tới thì công thành. Toàn bộ quá trình, khoan hãy nói đến việc tin tức thành Nam Kinh thất thủ một khi truyền ra ngoài, quan binh các lộ triều đình đang ngăn địch bên ngoài nhất định đại loạn quay về cứu viện, Dương Hổ, Lưu Thất có thể nhân cơ hồi tiến vào, gia nhập trận chiến công thành, mà chỉ cần thành tự tan tác, cũng đủ giúp bọn họ đoạt thành.
Triệu Quân sư nói rất đúng, chỉ cần đoạt được một cổng, thủ vững ở đó, bên hào môn cự phú, thế gia vương công, quan lại huân khanh cùng mấy gia tộc lớn trong thành vừa nghe động nhất định sẽ dẫn nhau chạy trốn, kéo theo sự kinh hoảng của bách tính toàn thành. Cổng đông bị chiếm, bọn họ chỉ cần chạy trốn ra các cửa khác, thì toàn thành sẽ đều là cơn lũ đào vong, trong thành dù có quân coi giữ cũng bị đám bách tính sợ cướp không sợ quan binh này chia cắt.
Nói theo cách của Quân sư chính là: "Dương Lăng ở dưới thành Thái An lấy ngựa làm binh, giết lui mười vạn đại quân của Dương Hổ, ta Triệu Phong Tử lấy cự phú hào môn, lưu dân bách tinh làm binh, phá toang thành thép Nam Kinh!
Triệu Toại văn võ song toàn, tự cho mình tài giỏi, trong xương tủy lại thích mạo hiểm, chuyên dùng kỳ binh, kế đoạt thành của y xưa nay đều làm theo mấy trận chiến điển hình. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng bộ hạ giả mạo làm thương buôn vào thành lúc chính ngọ, mặt khác thì phái một lộ kỵ binh trăm dặm tập kích, khiến cổng thành đóng khó khăn, nội ứng ngoại hợp đoạt được một tòa trọng trấn Liêu Đông có trọng binh canh giữ.
Nhưng thứ nhất Triệu Phong Tử đã đánh giá thấp thực lực của quan binh, không dự liệu rằng Dương Lăng âm thầm chuẩn bị dùng kỵ binh lấy nhanh đánh nhanh, làm chệch hướng lộ nhân mã này của y, đồng thời Dương Lăng sớm đã tiến hành bố trí quân sự chặt chẽ tại những địa điểm Bạch Y quân chủ công ở Thiểm Tây, Giang Nam. Hiện tại hai lộ đại quân của Dương Hổ Lưu Lục khốn đốn ở Giang Tây đã lâu giờ không còn như xưa lại lần lượt bị đánh tan, y còn có thể thành công sao?
Mã Liên Nhi vận một bộ y phục trắng, cưỡi trên một con bạch mã, xinh đẹp như hoa lê, người yêu kiều như hoa, vòng eo thon gọn, mái tóc bồng bềnh như mây, da thịt mềm mại như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, không gì sánh được.
Không ngờ Bạch Y quân đi trở lại tấn công Giang Nam, Mã Liên Nhi ở "Tê Hà tinh xá" trên đỉnh Phượng Tường của Tê Hà sơn cách thành hai ba mươi dặm xử lý xong sự vụ cuối cùng, thu xếp ổn thỏa cho gia nhân, rời mới cùng tám tên thị vệ lưng đeo cung đao chạy về phía thành Thạch Đầu, khoái mã khinh kỵ, chốc lát đã đến.
Nàng cũng không cho rằng lúc này Bạch Y quân còn có thể thuận lợi đánh tới dưới thành Nam Kinh, nhưng đám thị vệ không yên tâm, hơn nữa thêm con cái còn ở trong thành, nên không chờ buổi chiều đóng cổng, nàng đã sớm chạy về.
Trên quan đạo cổng thành phía đông đã chật chội vô cùng, người bộ hành và xe ngựa nối liền không dứt đi về phía Nam Kinh, cùng với xe thùng xí làm tắc cả con đường, xếp thành một con rồng dài uốn khúc, mùi rất khó ngửi. Đội ngũ nhất trí duy trì sự trầm mặc, cả đam ai nấy cũng đều ngậm chặt miệng, trợn mắt, yên lặng nhẫn nại chờ.
Ở giữa là đội xe của Từ đại lão gia, bên ngoài còn đến bảy tám mươi chiếc xe vẫn chưa vào thánh, vì quá chật chội, người đánh xe vừa lớn tiếng quát mắng người ngựa hai bên đường, vừa phẫn nộ nhảy xuống xe, kéo dây cương ngựa, dưới sự chỉ huy của quản gia vận chuyển hô to gọi nhỏ, cố sức từ trong dòng người đi vào thành.
Mã Liên Nhi nhíu nhíu mày, thúc mạnh ngựa, nói:
- Đi, đi sang bên trái chờ.
Nàng dẫn đầu, chạy đến một sườn dốc đầy cỏ cách đó mười mấy trượng, nơi này là Thượng Phong Khẩu, cuối cùng cũng tránh được mùi hôi thối. Ngồi trên yên ngựa lẳng lặng chờ đợi, đôi mi thanh tú của Mã Liên Nhi nhíu lại, lẩm bẩm:
- Từ? Đội xe lớn như vậy, phóng tầm mắt khắp Giang Nam cũng chỉ có Giang Âm Từ gia thôi. Từ Kinh này cũng quá cẩn thận rồi, sớm đã nói với lão, triều đình sẽ không cho Bạch Y phỉ bén rể ở trong địa tiền lương này, mà lão vẫn tập trung nhiều tài sản như vậy để vận chuyển đến Nam Kinh, trên đường nếu xảy ra chuyện gì thì... Ôi! Mấy tên thương nhân này, lá gan quả thật quá nhỏ.
Mã Liên Nhi rất vui, chuyện nàng phải xử lý sắp xử lý xong rồi. Mình bắt không được tên khốn không có lương tâm kia, nhưng lần này Bạch Y quân đến, nhất định có thể kéo hắn lại. Chịu hết trắc trở, cuối cùng có thể gặp mặt lẫn nhau, đứa con gái bảo bối đã biết nơi cũng có thể nhìn thấy phụ thân của nó rồi. Mã Liên Nhi thật sự cảm thấy thỏa mãn.
Suy nghĩ một hồi, bờ môi của nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào khiến chúng sinh điên đảo. Nàng khẽ phe phẩy roi ngựa rong tay, mãn nguyện nhìn đoàn xe chậm rãi đi về phía trước. Mã Liên Nhi giật mình, đôi mắt xinh đẹp cảnh giác nhìn một chiếc xe.
Xe từ từ chạy qua, lại một chiếc khác tới, lại cán lên khối đất, xe xóc nảy một chút, đi qua khối đất, sàn xe lắc lư nhẹ mấy cái rồi, lại nhanh nhẹn chạy về phía trước.
- Trên xe chứa cái gì vậy? Sao lại nhẹ như thế?
Bàn tay trắng nõn của Mã Liên Nhi kéo mạnh dây cương, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Nàng nhìn thấy một hán tử trong đoàn xe vận chuyện, đứng bên đường chỉ huy đoàn xe, hùng hùng hổ hổ hoa tay múa chân, ngẫu nhiên có một sợ động tác nhỏ không đáng chú ý.
Từ lúc nàng phụ trách chuyện làm ăn của Giang Nam đến nay, Thành Khởi Vận đều chuyển đám hảo hán hắc đạo, lục lâm ở Giang Nam đã thu phục vào làm Phiên vệ Nội Xưởng sang làm thủ hạ dưới trướng nàng. Vì kinh thương hải vận, nàng và mấy đạo tặc Bành Sa Ngư, Vương Mỹ Nhân, Bạch Tiểu Thảo cũng tới lui mật thiết, đối với tiếng lóng, thủ ngữ của hắc đạo, lục lâm nàng không phải không biết gì.
Đôi mắt của Mã Liên Nhi bỗng mở to, lòng lập tức nảy lên suy nghĩ: "Bạch Y phỉ trà trộn vào thành?"
Trên đầu thành, Quan Quan công tử cười ha hả cầm một cây quạt nhỏ cán mạ vàng, đầu đội mũ công tử, hai vai buông thỏng khoan thai bước lên đầu thành, vừa nhìn thấy Mã Ngang liền cười tươi như hoa nói:
- Mã đại nhân, ha ha ha, chào Mã đại nhân, bái kiến Mã đại nhân.
Mã Ngang nhìn sang thì thấy tên si tình, muội muội mình lên núi y liền lên núi, muội muội về thành y liền về thành, không khỏi nhíu mày. Y là con trai của Quan Thủ bị, Mã Ngang cũng không tiện châm biếm, đành phải ôn hòa chắp tay nói:
- Quan Quan công tử, sao lại lên thành rồi?
- A, tiểu nhân đến đây thăm gia phụ. À... Liên Nhi cô nương vẫn chưa trở về thành sao?
Mã Ngang đảo tròng mắt, thầm nghĩ: "Nếu ngươi không đến nhà ta, làm sao biết muội muội ta ra khỏi thành?"
Mã Ngang hừ một tiếng, nói:
- Vẫn chưa, lệnh tôn đại nhân ở dưới thành, Quan Quan công tử có thể đi xuống đó tìm ngài.
Nói đoạn y liền xoay đầu đi đến rìa tường thành. Chuyện này không thể nói toạc ra, người ngoài không biết, nhưng thời gian lâu dần, phong thanh ít nhiều sẽ truyền ra. Một người không biết đóa hoa kim lăng này là độc chiếm của vị quan lại quyền to chức trọng nào, sau lưng xôn xao rất nhiều.
Tên Quan công tử này cuồng dại không sửa, căn bản không so đó với loại này, nhưng ôm lòng cầu mỹ nhân, người rảnh rỗi cũng nói ra nói vào, đặc biệt là do phu nhân của y sinh ra một đứa con gái, lần này đến miệng của lão trượng cũng bị bịt lại, y theo đuổi lại càng hợp tình hợp lý hơn. Mã Liên Nhi đóng cửa từ chối tiếp khách không biết bao nhiêu lần, y vẫn cam lòng chấp nhận.
Vừa thấy Mã Ngang không để ý đến y, Quan công tử vội cười cười đi theo lên đầu thành, chống tay lên đầu thành nhìn xuống dưới, nói: - Ây da, hôm nay lại có hào môn địa phương lánh nạn trong thành sao? Đoàn xe thật là dài...
"Vù!", mũ của Quan công tử bay ra sau.
- Wa! Gió trên đầu thành thật to!
Quan công tử ngạc nhiên cảm thán một câu.
- Gió to? Gió to cái rắm!
Mã Ngang bước lên phía trước, ấn y ngã xuống:
- Nằm xuống! Có người bắn lén!
- Gì? Ai! Ai muốn hại ta!
Quan công tử vẻ mặt bi phẫn.
Mã Ngang không để ý để y nữa, nắm chặt đao trên hông, nghiêng người đứng lên, nhìn xuống dưới thăm dò, chỉ thấy cổng thành xe ngựa chật như nêm, nhưng lại không ồn ào hỗn loạn, vẫn yển ổn như thường, không hề có dị trạng, trong lòng Mã Ngang lấy làm kỳ lạ. Y quay đầu lại nhìn thử, mũ tướng công của Quan công tử còn trên đất, một mũi tên lông vũ bắn xuyên quá nó, rơi xuống đất ngoài năm sáu trượng.
Mã Ngang chậm rãi di chuyển cơ thể, nhìn ra đằng xa, hai mắt lâp tức nhìn thẳng:
- Muội muội!
- Liên Nhi cô nương?!
Quan công tử chen chúc đi sang, nhưng cơ thể lại ở phía sau Mã Ngang, chỉ lộ ra một nữa không mặt nhỏ xíu.
Quả nhiên, trên sườn dốc đầy cỏ xanh có mấy con chiến mã thần thuấn, có một người, áo trắng như tuyết, thắt lưng dài bồng bềnh, giống như tiên nữ giáng trần. Một tay nàng cầm cung, giương lên căng tròn như mặt trăng, dường như đang muốn bắn mũi tên thứ hai, liếc mắt thấy đại ca, nàng vội vàng vẫy tay về phía y.
Mã Ngang nhíu mày nói:
- Muôi muội có chuyện gì quan trọng sao? Thật sự là không biết nặng nhẹ, may mà ta cẩn thận còn biết nhìn xuống thử, bằng không cảnh báo lung tung, dẫn đến đại loạn dưới thành, giẫm chết bách tính dưới kia thì nên làm thế nào cho phải?
Nơi này cách sườn dốc cỏ xanh cũng không phải xa lắm, nếu không Linh Nhi tuy có tiễn pháp tinh diệu, mà lực cánh tay không đủ, cũng không thể nhắm chuẩn xác mà bắn lên mũ của Quan công tử. Hơn nữa hai bên biết nhau, nên nhìn đằng xa có bảy tám phần giống, thì biết đối phương là ai rồi.
Nhưng nếu nói to lên, thì đối phương lại không nghe được. Mã Liên Nhi muốn cảnh báo, nhưng xe trên đường la liệt, mà bách tính bộ hành lại càng thấy đâu chen đó, có chỗ hở liền chen vào, chặt như nêm cối, giống như kẹt xe tại ngã tư phố lớn của thời hiện đại, đan xen ngang dọc, nửa bước khó đi.
Quan công tử vừa thấy đó là Liên Nhi cô nương, trong lòng lập tức mừng rõ. Y bị Liên Nhi ngược đãi quen rồi, sao có thể tức giận được. Y liền gấp gáp đi đến một lỗ châu mãi khác, giẫm phải một đống đá vụn thò đến nửa người ra ngoài, vi mừng vẫy tay đáp lại.
Mã Liên Nhi không biết đám phỉ đồ khi náo mới phát động, bản thân mình lại không chen qua được, đại ca lại cứ cho rằng mình phát cáu, đang tức đến không biết làm sao, thì lúc này nhìn thấy Quan Quan công tử ra hiệu cho nàng, Mã Liên Nhi vội vàng vắt cung lên lưng, tay phải phất ra trước một cái, sau đó sông chưởng đưa ra trước ngực, giống như đang đẩy về phía trước, sau đó tay phải nàng hất lên lần nữa, nghiêng nghiêng về phía trước chặt một cái, tuy nhìn không rõ lắm, cũng đoán ra nàng chỉ ngón trỏ về trước một chút.
Nàng vận một bộ áo bào trắng, cưỡi một con bạch mã thần tuấn, vốn dĩ xinh đẹp vô ngần, lúc này gió thu thổi nhẹ, vạt áo bồng bềnh, cử chỉ động tác của Liên Nhi lại uyển chuyển cực kỳ, Quan công tử vừa thấy, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mã Liên Nhi làm hết lần này đến lần khác, làm liên tục đến lần thứ ba. Mã Ngang trố mắt nói:
- Muội muội nhà ta làm cái gì thế?
Những động tác này Quan Quan công tử thường gặp, chỉ là lúc đó những động tác này không phải làm không không, mà là có vật cụ thể, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy đều kèm theo giọng nói tự nhiên trong trẻo như chuông bạc của Liên Nhi cô nương nữa.
Ánh mắt của y vẫn nhìn chằm chằm về phía giai nhân xinh đẹp trên tuấn mã, miệng không tự chủ được mà nói theo động tác mà Mã Liên Nhi đã lặp lại đến lần thứ tư:
- Liên Nhi cô nương nói: "Có đi hay không? Không đi, đóng cửa, thả chó!"
Mã Ngang vừa nghe đã cảm thấy kỳ lạ:
- Đây là lời nhảm nhí gì vậy? Muội muội ta đoan trang, hiền thục, ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt của vạn chúng, liếc mặt đưa tình với ngươi cách một tường thành hay sao?
Chỉ nghe Quan công tử ngạc nhiên nói:
- Ơ? Vì sao Liên Nhi cô nương lại lặp đi lặp lại động tác đóng cửa?
Mã Ngang nhìn về phía động tác càng lúc càng lộ ra vẻ lo lắng của muội muội, trong tay nghe lời nói của Quan công tử, trong lòng chợt lóe lên như chớp nhoáng, một ý niệm trong đầu giúp y ngộ ra, y không chần chờ nữa, hổ chưởng đặt lên chuôi đao, lập tức xoay người đi về phía vận binh đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.