Quyển 6 - Chương 261: Nhị đương gia
Nguyệt Quan
07/02/2016
Ông lão nghe thực khách nói đêm qua, người trợ giúp Tổng đốc đại nhân
đại phá quân đội của giặc Oa là Lang binh Tráng gia Quảng Tây, hơn nữa
đầu lĩnh còn là nữ tướng, nhưng không thể tưởng được chính là tiểu cô
nương xinh đẹp trước mắt, nếu như vị này ngay cả giặc Oa còn đánh được,
thu thập mấy tên binh linh đương nhiên không thành vấn đề.
Lão vội vàng dẫn Tống Tiểu Ái chạy về quán rượu, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh lúc này đã đánh bốc lửa, nhưng Tứ Xuyên Binh dáng người thấp hơn Sơn Đông Binh. Hơn nữa tham tướng Tưởng châu vừa mới chạy xuống lầu đã trúng ghế, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Tứ Xuyên Binh như rắn mất đầu rơi xuống hạ phong, bị Sơn Đông Đại Hán đuổi chạy loạn.
Tống Tiểu Ái bước vào quán rượu, vừa thấy hỗn độn, không khỏi quát lên:
- Dừng tay! Các ngươi là ai mà lại dám lớn mật như thế!
Một Sơn Đông Binh thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền bỏ cái ghế trong tay, cười hì hì nói: - Cô gái nhỏ. Nam nhân đánh nhau nàng tới làm gì, thành thật ở nhà nấu cơm bế con đi.
Hắn nói xong thì thấy đồng bọn bị hai gã Tứ Xuyên Binh kéo ngã xuống đất, lập tức hét lớn mãnh liệt lao thẳng tới. Tống Tiểu Ái quát: - Ta là tham tướng tổng binh quan, các ngươi phải nghe ta.
Hai phe đang đánh hăng hái, có ai chịu nghe tiểu cô nương này nói gì. Tống Tiểu Ái là thủ lĩnh Nam Đan Châu, xưa nay một hô trăm vâng, thấy tình hình này không khỏi giận dữ, nàng khoát tay quát:
- Bắt tất cả lại cho ta!
Nam nhân Tráng tộc thấy thủ lĩnh hạ lệnh. Lập tức xông vào gia nhập chiến đoàn, khiến quán rượu loạn thành một đoàn. Cũng may Tráng binh thể trạng tráng kiện, trải qua một phen hỗn chiến, cuối cùng đã bắt được toàn bộ.
Trước sân phủ tổng đốc, đại binh bị đánh bầm dập đứng một bên, bên cạnh là cáng mang Tưởng tham tướng Tưởng Châu chưa từng xuất chiến, được lang trung cứu chữa đã tỉnh lại.
Dương Lăng ngồi ở hành lang, lạnh lùng nhìn quan binh hai đội, người này nhìn người kia giương cung bạt kiếm, nếu không phải có Tổng đốc đại nhân đang ngồi đây, có lẽ sẽ lại đánh nhau.
Bạch Trọng Tán xanh mét giữ chặt lấy kiếm bên mạn sườn. Nổi giận đùng đùng đi lại trong viện. Một Tứ Xuyên binh đứng thẳng tắp, dõng dạc hô quân lệnh: - Quân luật nhất: Nghe thấy trống không tiến. Nghe thấy chuông không ngừng, không nâng được kỳ, kỳ ấn không nằm sấp, phản lại quân lệnh, trảm.
Quân luật nhị: Gọi tên không đáp, chọn thì không đến, hành quân chậm chạp, trảm. Quân luật tam: Đêm kẻng truyền mà không báo, đến chậm không rõ nguyên do, làm trễ quân vụ, người phạm tội trảm...
Đến điều thứ chín hắn không đọc thuộc được nữa, Bạch Trọng Tán cười lạnh, khoát tay cho chấp pháp xông lên ấn xuống tại chỗ, hai cái quân côn không ngừng hạ xuống, nhưng tên Xuyên quân này cũng hung hãn, cắn răng không rên một tiếng.
Bạch Trọng Tán chỉ vào một Sơn Đông Binh, lạnh lùng thốt:
- Ngươi, tiếp tục!
Có thể học thuộc quân luật không được mấy người, chỉ chốc lát sau người ngã đầy trong viện, tiếng BA BA liên tiếp, lính đứng quanh hai vị tham tướng càng ngày càng ít.
Lúc này lại đến lượt một Sơn Đông Binh, chỉ nghe hắn cao giọng đọc thuộc hết "Mười bảy cấm luật năm mươi bốn trảm", đắc ý hành lễ với Dương Lăng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ đã đọc thuộc lòng rồi!
Dương Lăng bưng chén trà, cũng không ngẩng đầu mà chỉ chậm rãi nói: - Học thuộc lòng rồi hả? Tốt... Một chữ cũng không sai, ngươi là người nơi nào, tên gọi là gì?
Binh lính kia kiêu ngạo ngẩng đầu, lớn tiếng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ là người Sơn Đông Đức Châu, họ Dương tên Toàn.
Dương Lăng cười: - Ừ, Dương Toàn... Dương Toàn... , ha ha, người một họ, tốt, tốt!
Dương Toàn vừa mới vui mừng, Dương Lăng đã thản nhiên nói: - Tất cả đều thuộc, hiểu luật mà còn phạm luật, tội thêm một bậc, người đâu, thêm mười côn!
- Hả? Dương Toàn kinh ngạc, còn chưa kịp biện bạch đã bị hai tên chấp pháp ấn ngã xuống đất, Xuyên Binh thấy thế cất tiếng cười to, mà ngay cả đám đang quỳ rạp trên mặt đất cũng phát ra một trận cười quái dị.
Dương Lăng đứng lên nói: - Không tồi. Bản quan muốn đánh giặc Oa, xin Hoàng thượng binh lực có thể dùng được, Sơn Đông, Tứ Xuyên Chỉ huy sứ đưa các ngươi tới, xem ra cũng tốn tâm tư. Không tệ, quân côn đập xuống không ai kêu đau, đều là hán tử.
Nhưng đột nhiên hắn quát lớn: - Nhưng bản quan điều các ngươi tới là đẻ đánh giặc Oa bảo vệ dân chúng! Chứ để cho các ngươi tự giết lẫn nhau, hủy hoại nhà dân sao? Tưởng tham tướng là bị ai đánh? Đứng ra!
Dương Toàn quỳ rạp xuống: - Là thuộc hạ! Thuộc hạ đang bị chấp hành quân pháp, không thể đứng dậy, mong Đốc Soái thứ lỗi!
Dương Lăng cười lạnh nói: - Hay cho một tên khéo mồm khéo miệng mà khó quản thúc. Thuộc hạ phạm thượng làm thương tổn quan tướng, bắt hắn bêu đầu thị chúng cho ta!
Sơn Đông Binh vừa nghe lập tức kinh hãi, Tứ Xuyên Binh đang cũng đột nhiên dừng lại. Mạnh Tứ Hải nóng nảy, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: - Bẩm Đốc Soái, Dương Toàn theo mạt tướng chinh phạt sơn tặc thổ phỉ, nhiều lần lập chiến công. Cầu Đốc Soái khoan thứ. Việc này tất cả đều là mạt tướng quản giáo không nghiêm, dung túng cấp dưới, xin Đốc Soái trừng phạt mạt tướng, tất cả tội, mạt tướng nguyện một mình gánh chịu.
Dương Lăng lạnh lùng thốt: - Dương Toàn phạm thượng. Đánh một mệnh quan triều đình, đường đường còn là tham tướng trọng thương, tội này ngươi gánh nổi sao? Bản đốc giết hắn là vì quân pháp, nếu tha cho hắn, Xuyên quân sao có thể tâm phục?
Trong lòng Mạnh Tứ Hải nổi giận: Xuyên quân có gì không phục chứ? Đường đường chính chính đánh nhau, bị đánh bại là do kỹ nghệ không bằng người, thế nào còn phải học tiểu hài tử tìm đại nhân cáo trạng?
Nhưng Mạnh Tứ Hải tính nghĩa khí, giờ động tới thân binh sinh tử, nghe Đốc Soái nói có ý chỉ cần Xuyên quân chịu tha hắn thì sẽ xá tội chết. Hắn đành chắp tay, gượng cười nói: - Tưởng đại nhân, đều là thủ hạ của ta lỗ mãng. Không đánh thì không quen biết nhau, Mạnh mỗ và ngươi cũng coi như có duyên phận, Mạnh mỗ nguyện cùng Tưởng huynh kết giao bằng hữu, kính xin Tưởng huynh giúp ta một ân tình.
Đầu Tưởng Châu vẫn còn đang đau, chỗ chảy máu đã đóng vảy, đối với tên Dương Toàn kia thực sự cáu giận vô cùng. Nhưng người không nỡ đánh kẻ đang cười. Mà trong quân ẩu đả đánh nhau vốn là chuyện thường, chẳng lẽ thật sự mượn đao đại nhân chém đầu người ta?
Hắn đang do dự. Dương Toàn quỳ rạp trên mặt đất hô lớn: - Đại nhân, không cần cầu y, đầu rớt là cái bát sứt, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, thuộc hạ không sợ chết!
Mạnh Tứ Hải quay đầu lại mắng: - Lăn con mẹ ngươi đi, đồ không biết tốt xấu.
Tưởng Châu nghe vậy ngược lại cười ha ha nói: - Tên ngốc nhà ngươi, đầu lão tử cũng dám đập, ha ha, lão tử khinh thường chấp nhặt với ngươi.
Y quay đầu nói với Dương Lăng: - Đốc Soái, chúng ta những người này ngàn dặm xa xôi tới, là để theo chân Đốc Soái đánh giặc Oa, xem hắn cũng có khí thế áp chế oa tử, không bằng để hắn đi giết thêm mấy tên người Oa. Mong Đốc Soái khai ân, xá tội cho hắn.
Dương Lăng nhoẻn miệng cười nói: - Được! Ngươi nói như vậy, bản đốc liền tha hắn tội chết. Hừ! Không riêng gì hắn, cho dù thân binh nào gây rối cũng phải chém. Lần đầu tạm thời buông tha.
- Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, đám người các ngươi làm nhiễu loạn quân kỷ, tai họa tới nhà dân, tất cả bồi thường lấy từ quân lương của các ngươi, tội của các ngươi cũng bị ghi lại, đợi khi bình định giặc Oa, bản quan sẽ theo chiến công của các ngươi mà quyết định thưởng hay phạt!
Hắn vung tay lên, binh lính chấp hành quân pháp ngừng tay, lui sang hai bên. Dương Lăng nói: - Đánh giặc trên bàn ăn, rất vinh quang sao? Các ngươi gượng chống quân côn không kêu đau thì là hán tử sao? Theo bản quan thấy thì chính là lưu manh, có phải hán tử không, phải lên chiến trường gặp giặc Oa mới biết được.
Mạnh Tứ Hải, Tưởng Châu quản giáo không nghiêm, dung túng quần ẩu. Các ngươi đều cảm thấy mình anh hùng phải không? Trở về luyện binh cho giỏi, Đông Doanh quan tới sẽ phái các ngươi ra trận giết địch, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh, hai đội đồng tác chiến. Rốt cuộc ai là anh hùng ai là cẩu hùng, dùng công trận của các ngươi mà nói.
Tưởng Châu và Mạnh Tứ Hải liếc nhau, đồng thời chắp tay nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Lăng đang muốn bảo người đưa đám thương binh này về, đột nhiên có người chạy tới nói: - Đại nhân, Bố chính sứ Lưu đại nhân cầu kiến.
Dương Lăng nghe xong có chút kinh ngạc, Lưu đại nhân vội vàng đi vào sân, thấy nhiều binh lính như vậy liền hoảng sợ, khi thấy Dương Lăng mới nói: - Dương đại nhân, hạ quan thực là bất đắc dĩ mới mạo muội tới gặp, kính xin đại nhân làm chủ.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Lưu đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu đại nhân vẻ mặt đau khổ nói: - Những Lang Quân trú đóng ở ngoài Đông thành, tùy ý chặt cây của dân chúng làm củi đốt, trộm đạo khắp nơi. Còn có vài Lang Binh thấy dân chúng hẻo lánh nên công khai trộm cướp. Rất nhiều nông dân tới chỗ hạ quan khóc lóc kể lể, hạ quan mệnh tuần kiểm ti nha môn đi thăm dò, ai ngờ... Sai nha lại bị Lang Binh đánh, chật vật chạy trở về, hạ quan thật sự hết đường xoay xở, chỉ có thể cầu đại nhân ngài ra mặt.
- À? Dương Lăng hôm qua thấy Lang Binh tác chiến anh dũng, đối với bọn họ kỳ vọng rất cao. Còn tưởng rằng đây là một chi tác chiến dũng cảm, kỷ luật nghiêm minh, sao quân kỷ lại kém cỏi như vậy?
Dương Lăng quay lại nhìn Tống Tiểu Ái, Tống Tiểu Ái cũng đang không hiểu ra sao cả nhìn hắn. Dương Lăng bất đắc dĩ phân phó: - Người đâu. Chuẩn bị ngựa! Tống tổng Binh, xin mời ngươi cùng bản quan đi xem.
Dương Lăng tới Đông thành, một phen điều tra cẩn thận mới hiểu rõ chân tướng sự tình. Hoá ra Tráng Binh được an trí ở ngoài thành xong thì không đủ lều quân dụng. Chỉ là cuộc sống kham khổ đã quen, bọn họ cũng không để ý, nên chuyển sang đi dựng nhà gỗ.
Bọn họ ở trên núi, cũng chưa từng nghe nói cây cối còn có chủ nhân, gặp cây là phạt. Dân chúng ra mặt lý luận, do ngôn ngữ không thông, hoặc cũng do họ nghĩ mình đang giúp dân chúng đánh giặc, là đúng lý hợp tình. Cho nên căn bản không rảnh mà để ý tới họ.
Lang Binh tác chiến dũng mãnh, với người trong tộc cũng lương thiện chất phác, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đối với ai cũng hiền lành, họ cũng có thể ăn trộm, đánh cướp của hương dân. Quan binh người Hán có hai hạng phí an gia và lương thực, nhưng Lang Binh ấn theo quy của triều đình chỉ có lương thực, mỗi ngày chia ra jao ly bạc, mỗi người một ngày một thăng quân lương.
Nhưng quan lại ở các châu đối với binh lính vô cùng hà khắc. Lúc tác chiến nếu cắt được đầu người. Bọn họ ấn quy củ giao bạc vô cùng nghiêm túc. Nhưng triều đình trích quân tiền mỗi tháng đều bị bọn họ khấu trừ lại, mà ngay cả quân lương cũng giấu đi hơn nửa, những Lang Binh đó căn bản ăn không đủ no, sao có thể không ăn trộm ăn cướp?
Dương Lăng hiểu rõ chân tướng, cũng thấy vô cùng đau đầu. Vấn đề dân tộc cho tới bây giờ vẫn khó xử lý, triều đình cũng không thể tùy ý xử lý, tuy rằng biết rõ bọn họ ngầm chiếm quân lương, giấu kín quân lương, nhưng một khi xử lý không tốt, sẽ kích khởi mâu thuẫn dân tộc, làm cho họ tạo phản.
May mắn Tống Tiểu Ái vốn là hậu duệ hán quan, đối đãi với dân chúng khá nhân hậu, hơn nữa nàng có thế lực lớn nhất trong các thủ lĩnh, lãnh địa rộng nhất, cho nên uy vọng cực cao, dưới sự nghiêm khắc trói buộc, thủ lĩnh các châu cuối cùng cũng không dám quấy nhiễu dân chúng xung quanh.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái thảo luận một phen, quyết định phái một quan tiếp liệu chuyên môn hiệp trợ Lang Binh quản lý quân lương, quân nhu, nhóm thủ lĩnh tham ô quân lương là chuyện ai cũng biết, nhưng chẳng ai tiện chỉ rõ.
Bởi vậy Dương Lăng làm Tổng đốc lục tỉnh, muốn an bài quan tiếp liệu phụ trách quân tiền và quân lang, hơn nữa Tống Tiểu Ái đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái xử lý tốt việc này, đang chuẩn bị trở về thành, Tống Tiểu Ái chợt nói: - Tổng đốc đại nhân, ngài phải phái vị quan tiếp liệu đến hiệp trợ ta quản lý lương thảo, người này có phải... vị tướng quân họ Ngũ không?
- Ừ? Dương Lăng nhìn nàng.
Khuôn mặt của Tống Tiểu Ái có chút nóng lên, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng nếu có vị thiếu tướng quân võ nghệ cao cường kia kề vai chiến đấu, trái tim của nàng chợt đập mạnh hơn.
Nàng lấy hết dũng khí nói: - Ngũ tướng quân một thân võ nghệ làm ta vô cùng khâm phục, bởi vậy rất muốn có cơ hội thỉnh giáo y, đại nhân vừa lúc phải phái quan tiếp liệu đến, ty chức... Ty chức muốn... Vậy cũng là một công đôi việc.
Dương Lăng thấy vậy không khỏi giật mình, Tiểu Ngũ nhân phẩm xuất chúng, võ nghệ cao cường, hay là vị Tống tổng Binh này đối với hắn...
Tiểu Ngũ quản quân nhu một là có thể yên tâm, hai là Tráng gia có phương pháp bảy người giết địch cực kỳ khéo léo, rất có giá trị thực chiến. Phái Tiểu Ngũ đến có thể học hỏi mang về ứng dụng trong quân. Còn nữa, hiện giờ xem ra, Lang Binh dũng mãnh nhưng thật sự khó có thể quản thúc, nếu vị nữ thủ lĩnh này đặt trái tim lên Ngũ Hán Siêu, như vậy lúc tiêu diệt phỉ chẳng phải sẽ toàn lực phối hợp? Ừ... Một công ba việc, vụ mua bán này có lời.
Dương Lăng nghĩ đến đây cười nói: - Chuyện nào có đáng gì? Lát nữa bản quan trở về thành, sẽ bảo Ngũ tướng quân ở lại trong quân ngươi là được.
Dương Lăng ra lều lớn, gọi Ngũ Hán Siêu dặn dò một phen, bảo hắn ở lại Lang Quân làm quan tiếp liệu, kèm theo Lưu Đại Bổng Chùy và một đám thân binh về thành, hắn vội vàng tới hậu viện bảo Thành Khởi Vận lập tức trích thêm lương thảo cho Lang Binh. Nói xong công sự chợt nhớ tới một chuyện, nhân tiện nói: - Đúng rồi, nàng đem Dương Tuyền... Ách... Tam ca an bài đi đâu rồi? Lần này đến Giang Nam. Ta cũng quên hỏi.
Thành Khởi Vận ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Đại nhân như thế nào... Lại nhớ tới hắn?
Dương Lăng cười nói: - Hôm nay Xuyên Binh và Sơn Đông Binh kéo bè kéo lũ đánh nhau, có một Sơn Đông Binh tên Dương Toàn, bởi vì giọng nói giống nhau nên ta mới nhớ tới chuyện này.
Thành Khởi Vận đã nghe Cao Văn Tâm kể Dương Tuyền từng thừa dịp Dương Lăng bệnh tình nguy kịch. Mơ ước gia sản và thê thất của Dương Lăng, tiểu nhân như vậy Dương Lăng sao có thể thực sự quan tâm? Mãi tới giờ Dương Lăng mới nhớ mình còn thân thích như vậy, chứng minh Dương Tuyền ở trong lòng hắn không hề có địa vị.
Lấy tác phong nhất quán của Đại Lâu Nhi, dám xâm phạm lợi ích của nàng, nàng sẽ luôn lãnh huyết vô tình. Hiện giờ, trái tim nàng vô tình đặt hết lên Dương Lăng, mọi lợi ích, vui buồn của Dương Lăng cũng trở thành của nàng.
Ở trong mắt nàng, chỉ cần gây bất lợi cho Dương Lăng thì không cần suy xét nhiều. Nhu tình của nàng chỉ yêu thương che chở cho mình Dương Lăng. Từ nhỏ nhận hết tra tấn và lừa gạt, nàng đã sớm ma luyện tâm như thiết thạch, đối với người khác, nàng tuyệt đối không thương hại.
Loại tiểu nhân càn rỡ như Dương Tuyền, sớm muộn sẽ làm hại tới Dương Lăng, là vũ khí để nhóm ngự sử công kích Dương Lăng. Nàng sao có thể ngồi nhìn nó trở thành sự thật.
Nhưng mà Dương Tuyền có vô sỉ thì vẫn là người của Dương thị. Thành Khởi Vận không biết rõ sự coi trọng của Dương Lăng với quan hệ huyết thống thế nào nên nhất thời không dám động đến hắn.
Sau khi Dương Lăng tới Giang Nam cũng không nhắc gì tới vị Đường huynh này, nàng bắt đầu âm thầm nghĩ cách diệt trừ tên Dương Lăng phẩm hạnh không đứng đắn này.
Mới vừa nghe Dương Lăng hỏi, nàng còn tưởng mình đánh giá sai Dương Lăng, không khỏi có chút hốt hoảng, nghe xong giải thích của hắn thì mới yên lòng.
Thành Khởi Vận cười nói: - Dương Tam ca à... , Tam ca vẫn hy vọng có thể giống như đại nhân công thành danh toại, phong quan phong hầu. Ty chức vốn cho Tam ca ở Kim Lăng làm chức quan thuế béo bở, nhưng Tam ca nghĩ muốn lập chiến công, nhưng y không thông quân sự, có thể nói không có cửa đền nợ nước. Ty chức và Bành lão gia tử thảo luận chiêu an Vương mỹ nhân, Tam ca biết tin liền xung phong nhận việc, xin đi lên núi giết giặc.
Đại nhân phải biết, quan binh chiêu an thổ phỉ, ấn lệ thường, là muốn an bài con tin cho an tâm, đồng thời người này lại phụ trách truyền tin song phương, tác dụng như đặc phái viên. Tuy nhiên tin Vương mỹ nhân đầu nhập vào triều đình vẫn còn phong tỏa, vì che giấu người khác nên ta đã an bài Dương Tam ca đầu nhập vào Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn đã là Nhị đương gia Phổ Đà sơn rồi.
Dương Lăng vừa nghe, quả thực không thể tin vào tai mình, cằm như sắp rớt xuống: - Cái gì? Nàng bảo hắn giả mạo đạo tặc phương bắc, đi làm Nhị đương gia? Hắn... Hắn giả dạng được sao?
Hắn không biết nên khóc hay cười nói: - Nàng sao có thể vì thân phận của hắn thì dính vào đó? Hắn có thể làm đại sự gì? Nhị đương gia! Ôi! Hắn ở Phổ Đà sơn Tử Trúc Lâm cũng chẳng khác gì đại thần thủ núi.
Thành Khởi Vận cười nói: - Đại nhân cứ việc yên tâm, Dương Tam ca hiện giờ là kỳ tài, dùng đúng cách có thể làm Phổ Đà sơn càng thêm sinh động!
- Nhị đương gia, nhổ neo rồi! Một hải tặc cung kính nói.
- Ừ, giương buồm xuất phát! Dương Tuyền hăng hái vung tay lên.
- Rầm rầm... Ba cánh buồm lớn buông xuống, thủy thủy mình trần đi chân đất vội vàng chạy lên boong, thân tàu lay động, chậm rãi ly khai bến tàu, thuyền gỗ chạy nhanh ra hơn trăm trượng, bọn hải tặc điều chỉnh vải bố, bắt đầu gia tăng tốc độ chạy về phía đông bắc.
Gió biển thổi qua mang theo khí mặn làm người ta cảm thấy thư thái. Dương Tuyền quay đầu lại nhì, cười ha hả:
- Mẹ nó, lên kia thành tiểu tiện nhân, ở Kim Lăng mỗi ngày cướp đoạt chút bạc, uống rượu, đi dạo kỹ viện, tự do tự tại, đều tại ta tin lời Thành tiểu tiện nhân..., nói cái gì trong ổ hải tặc vàng bạc thành núi, bắt được mỹ nữ còn vượt xa cả tiên tử.
Kết quả đến đây làm hải tặc, cái gì mà cướp của người giàu chia cho người nghèo, giật tiền với không giật tiền, hải tặc trên đảo bình thường cũng sống cùng ngư dân, đàn bà đã không có tư sắc mà đều là lão bà của đám hải tặc, nhìn cũng không động tới được, cả ngày bị chúng kéo đi chén lớn chén nhỏ, ngày ngày đầu váng mắt hoa.
Sóng biển đập vào thân tàu, cảm giác không vững truyền tới, Dương Tuyền sợ ngã nên cẩn thận rời khỏi mép thuyền.
Vương mỹ nhân vốn tên là Vương Hiển, lớn lên gầy teo yếu ớt, hắn năm đó làm một vụ bắt cóc tống tiền không thành, bị quan binh đuổi bắt chạy tứ tán, Vương Hiển chạy đến một thôn, thấy truy binh, dưới tình thế cấp bách cạo râu, mặc đồ nữ nhân nghênh ngang bước đi, không ngờ trốn thoát.
Việc này bị đám Bành Phú Quý biết được không ngừng cười nhạo, thế là có cái tên Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn Thống soái gần vạn danh hải tặc, khống chế được sáu hải đảo, trở thành một trong bốn con cá mập trên nước, nhưng cái tên Vương Hiển rất ít người biết, bọn hải tặc gọi hắn là Vương gia, sau lưng thì gọi là Vương mỹ nhân.
Gần đây giặc Oa hoạt động hung hăng ngang ngược, triều đình vội vã tiêu diệt Oa, kinh doanh trên nước không tốt nên hải tặc Tào thiên sủng đầu nhập vào Hải Cẩu Tử cùng Vương mỹ đoạt quyền kinh doanh, kết quả bị đánh cho hoa rơi nước chảy, vậy nên đầu phục Vương mỹ nhân.
Người của Hải Cẩu Tử luôn không nói đạo nghĩa, không từ bất cứ việc xấu nào. Dương Tuyền nghe nói đảo Độc Long của Tào thiên sủng có bắt tới nữ nhân của Triều Tiên, Đông Doanh, Lưu Cầu, Di Châu và Hàng Châu, nhất thời sắc tâm nổi lên, lúc này mới cáo mượn oai hùm, nương theo Phổ Đà sơn Nhị đương gia tuần tra hải đảo muốn đến mở mang tầm mắt.
Dương Tuyền quay đầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen Phổ Đà sơn, nhe răng cười ha hả: - Vương mỹ nhân vô dụng, thật sự là uổng danh xưng đại đạo trên biển! Hắn lại nghiêng đầu ngắm nhìn phương xa, mặt mày hớn hở mà nói: - Tiểu mỹ nhân, Nhị đương gia tới rồi!
Mưa xuân rả rích. Mưa Giang Nam, vĩnh viễn không làm người ta cảm thấy thê lương.
Phía trước là một hồ nhỏ, gió thổi mặt hồ, nước gợn lăn tăn, mưa bụi mềm nhẹ rơi trên mặt nước.
Dương Lăng khoanh tay đứng trong mưa, nhìn rừng liễu đối diện. Trong rừng nhiều đội quan binh đang xông vào mưa hành quân, Lưu Đại Bổng Chùy và hơn mười tên thân binh đứng cách đó không xa, giáp trụ xối ướt, nổi lên ánh sáng bóng.
Bên sông liễu rủ nhà tranh, thành phong trào nguyệt duy chỉ có mỹ nhân.
Một tiểu mỹ nhân nhanh nhẹn cầm ô từ nhà thuỷ tạ đi tới, bóng dáng yểu điệu trong mưa khiến cảnh vật lập tức bừng sáng lên.
Nàng nâng lên cánh tay che mưa cho hắn, hạ giọng nói: - Đại nhân, Khởi Vận vì ngài chọn một con cá, một vò rượu trắng, và những món nông thôn đặc sắc, đại nhân tới nhấm nháp một phen đi.
Dương Lăng gật đầu, quay người đi vào tiệm rượu, chủ quán vội vàng ân cần bưng một đĩa cá trắm cỏ, rau xanh cùng một bình rượu trắng, sau đó đứng qua một bên, từ khi y mở tiểu tửu quán tới nay chưa từng có quan lớn tới, không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ.
Dương Lăng đi đến trước bàn ngồi xuống khoát tay nói: - Nàng ngồi đi, ha ha, bản quan không thể không lo lắng..., bất kể dùng cách nào, bình Oa cũng phải đánh tới hai năm, nói vậy biến số nảy sinh nhiều lắm, chỉ mong hai vạn binh ta tự tay huấn luyện này không làm ta thất vọng.
Thành Khởi Vận cười nói: - Giặc Oa tập kích quấy rối hải cương đã hơn trăm năm. Thủy chung vẫn không có cách giải quyết, đại nhân nếu có thể trong hai năm bình định giặc Oa, đã là công lao hiếm có, làm gì gấp gáp như vậy?
Dương Lăng khoát tay, ông chủ kia vội cúi đầu khom lưng lui ra, Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Đợi không được, trong triều đám quan viên phản đối giải trừ cấm biển vẫn ẩn nhẫn không dám cùng ta công khai đối nghịch, chính là đang tìm cơ hội. Ta không thể cho bọn chúng lấy cớ này, loạn giặc Oa nhất định phải dao sắc chặt đứt!
Ta muốn nàng mau chóng triệu An Đông hải tứ đại cướp, cũng bởi vì Thủy sư chúng ta vừa mới thành lập, chiến lực tuy mạnh nhưng chưa quen thuộc ngành hàng hải, trên chiến trường lại không thể qua loa. Đông Hải tứ đại cướp hiểu biết tất cả hơn ngàn cái đảo lớn nhỏ và mạch nước ngầm, đá ngầm. Có bọn họ tương trợ, chúng ta có thể ngăn cản giặc Oa trốn ra biển, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!
- Ngoại trừ Vương mỹ nhân, ba thế lực còn lại có ý định nhận chiêu an không? Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận.
- Điếu Ngư đảo Bạch Tiểu Thảo chủ yếu cùng Nam Dương buôn bán, hải tặc Tây Dương phong tỏa Malacca, trên đất bằng lại điều động quân đội bình Oa, Bạch Tiểu Thảo bị, gần vạn người dưới tay gần như miệng ăn núi lở.
Hơn nữa hắn và Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử bất hòa, thế lực khó có thể mở tới phương bắc, con đường hắn có thể chọn không nhiều lắm. Cho nên ta lấy danh nghĩa người trong triều cùng hắn bàn bạc, Bạch Tiểu Thảo đã có ý nhận chiêu an.
- Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Hai người này địa bàn tiếp cận Đông Doanh, có quan hệ chặt chẽ với giặc Oa, theo tin tức thăm dò được, bọn họ không có ý định viện trợ giặc Oa. Tuy nhiên lại muốn ngồi nhìn hổ đấu. Đãi giặc Oa thực lực hao tổn lui về trên biển, nhân cơ hội thu phục bọn họ. Mở rộng địa bàn của mình.
Thành Khởi Vận khinh miệt nói: - Bọn họ hiện tại hưng phấn mãnh liệt, còn tưởng rằng đây là cơ hội tốt, làm sao chịu nhận triều đình chiêu an?
Dương Lăng trầm ngâm nói: - Nếu thấy triều đình có thư chiêu an mà lập tức đầu hàng, bọn họ cũng không phải đạo tặc tung hoành bốn bể rồi, nàng thấy có nên phái Thủy sư giáo huấn bọn họ một chút? Để bọn họ ngồi xuống đàm phán, cẩn trọng suy xét ý kiến của chúng ta.
Lão vội vàng dẫn Tống Tiểu Ái chạy về quán rượu, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh lúc này đã đánh bốc lửa, nhưng Tứ Xuyên Binh dáng người thấp hơn Sơn Đông Binh. Hơn nữa tham tướng Tưởng châu vừa mới chạy xuống lầu đã trúng ghế, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Tứ Xuyên Binh như rắn mất đầu rơi xuống hạ phong, bị Sơn Đông Đại Hán đuổi chạy loạn.
Tống Tiểu Ái bước vào quán rượu, vừa thấy hỗn độn, không khỏi quát lên:
- Dừng tay! Các ngươi là ai mà lại dám lớn mật như thế!
Một Sơn Đông Binh thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền bỏ cái ghế trong tay, cười hì hì nói: - Cô gái nhỏ. Nam nhân đánh nhau nàng tới làm gì, thành thật ở nhà nấu cơm bế con đi.
Hắn nói xong thì thấy đồng bọn bị hai gã Tứ Xuyên Binh kéo ngã xuống đất, lập tức hét lớn mãnh liệt lao thẳng tới. Tống Tiểu Ái quát: - Ta là tham tướng tổng binh quan, các ngươi phải nghe ta.
Hai phe đang đánh hăng hái, có ai chịu nghe tiểu cô nương này nói gì. Tống Tiểu Ái là thủ lĩnh Nam Đan Châu, xưa nay một hô trăm vâng, thấy tình hình này không khỏi giận dữ, nàng khoát tay quát:
- Bắt tất cả lại cho ta!
Nam nhân Tráng tộc thấy thủ lĩnh hạ lệnh. Lập tức xông vào gia nhập chiến đoàn, khiến quán rượu loạn thành một đoàn. Cũng may Tráng binh thể trạng tráng kiện, trải qua một phen hỗn chiến, cuối cùng đã bắt được toàn bộ.
Trước sân phủ tổng đốc, đại binh bị đánh bầm dập đứng một bên, bên cạnh là cáng mang Tưởng tham tướng Tưởng Châu chưa từng xuất chiến, được lang trung cứu chữa đã tỉnh lại.
Dương Lăng ngồi ở hành lang, lạnh lùng nhìn quan binh hai đội, người này nhìn người kia giương cung bạt kiếm, nếu không phải có Tổng đốc đại nhân đang ngồi đây, có lẽ sẽ lại đánh nhau.
Bạch Trọng Tán xanh mét giữ chặt lấy kiếm bên mạn sườn. Nổi giận đùng đùng đi lại trong viện. Một Tứ Xuyên binh đứng thẳng tắp, dõng dạc hô quân lệnh: - Quân luật nhất: Nghe thấy trống không tiến. Nghe thấy chuông không ngừng, không nâng được kỳ, kỳ ấn không nằm sấp, phản lại quân lệnh, trảm.
Quân luật nhị: Gọi tên không đáp, chọn thì không đến, hành quân chậm chạp, trảm. Quân luật tam: Đêm kẻng truyền mà không báo, đến chậm không rõ nguyên do, làm trễ quân vụ, người phạm tội trảm...
Đến điều thứ chín hắn không đọc thuộc được nữa, Bạch Trọng Tán cười lạnh, khoát tay cho chấp pháp xông lên ấn xuống tại chỗ, hai cái quân côn không ngừng hạ xuống, nhưng tên Xuyên quân này cũng hung hãn, cắn răng không rên một tiếng.
Bạch Trọng Tán chỉ vào một Sơn Đông Binh, lạnh lùng thốt:
- Ngươi, tiếp tục!
Có thể học thuộc quân luật không được mấy người, chỉ chốc lát sau người ngã đầy trong viện, tiếng BA BA liên tiếp, lính đứng quanh hai vị tham tướng càng ngày càng ít.
Lúc này lại đến lượt một Sơn Đông Binh, chỉ nghe hắn cao giọng đọc thuộc hết "Mười bảy cấm luật năm mươi bốn trảm", đắc ý hành lễ với Dương Lăng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ đã đọc thuộc lòng rồi!
Dương Lăng bưng chén trà, cũng không ngẩng đầu mà chỉ chậm rãi nói: - Học thuộc lòng rồi hả? Tốt... Một chữ cũng không sai, ngươi là người nơi nào, tên gọi là gì?
Binh lính kia kiêu ngạo ngẩng đầu, lớn tiếng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ là người Sơn Đông Đức Châu, họ Dương tên Toàn.
Dương Lăng cười: - Ừ, Dương Toàn... Dương Toàn... , ha ha, người một họ, tốt, tốt!
Dương Toàn vừa mới vui mừng, Dương Lăng đã thản nhiên nói: - Tất cả đều thuộc, hiểu luật mà còn phạm luật, tội thêm một bậc, người đâu, thêm mười côn!
- Hả? Dương Toàn kinh ngạc, còn chưa kịp biện bạch đã bị hai tên chấp pháp ấn ngã xuống đất, Xuyên Binh thấy thế cất tiếng cười to, mà ngay cả đám đang quỳ rạp trên mặt đất cũng phát ra một trận cười quái dị.
Dương Lăng đứng lên nói: - Không tồi. Bản quan muốn đánh giặc Oa, xin Hoàng thượng binh lực có thể dùng được, Sơn Đông, Tứ Xuyên Chỉ huy sứ đưa các ngươi tới, xem ra cũng tốn tâm tư. Không tệ, quân côn đập xuống không ai kêu đau, đều là hán tử.
Nhưng đột nhiên hắn quát lớn: - Nhưng bản quan điều các ngươi tới là đẻ đánh giặc Oa bảo vệ dân chúng! Chứ để cho các ngươi tự giết lẫn nhau, hủy hoại nhà dân sao? Tưởng tham tướng là bị ai đánh? Đứng ra!
Dương Toàn quỳ rạp xuống: - Là thuộc hạ! Thuộc hạ đang bị chấp hành quân pháp, không thể đứng dậy, mong Đốc Soái thứ lỗi!
Dương Lăng cười lạnh nói: - Hay cho một tên khéo mồm khéo miệng mà khó quản thúc. Thuộc hạ phạm thượng làm thương tổn quan tướng, bắt hắn bêu đầu thị chúng cho ta!
Sơn Đông Binh vừa nghe lập tức kinh hãi, Tứ Xuyên Binh đang cũng đột nhiên dừng lại. Mạnh Tứ Hải nóng nảy, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: - Bẩm Đốc Soái, Dương Toàn theo mạt tướng chinh phạt sơn tặc thổ phỉ, nhiều lần lập chiến công. Cầu Đốc Soái khoan thứ. Việc này tất cả đều là mạt tướng quản giáo không nghiêm, dung túng cấp dưới, xin Đốc Soái trừng phạt mạt tướng, tất cả tội, mạt tướng nguyện một mình gánh chịu.
Dương Lăng lạnh lùng thốt: - Dương Toàn phạm thượng. Đánh một mệnh quan triều đình, đường đường còn là tham tướng trọng thương, tội này ngươi gánh nổi sao? Bản đốc giết hắn là vì quân pháp, nếu tha cho hắn, Xuyên quân sao có thể tâm phục?
Trong lòng Mạnh Tứ Hải nổi giận: Xuyên quân có gì không phục chứ? Đường đường chính chính đánh nhau, bị đánh bại là do kỹ nghệ không bằng người, thế nào còn phải học tiểu hài tử tìm đại nhân cáo trạng?
Nhưng Mạnh Tứ Hải tính nghĩa khí, giờ động tới thân binh sinh tử, nghe Đốc Soái nói có ý chỉ cần Xuyên quân chịu tha hắn thì sẽ xá tội chết. Hắn đành chắp tay, gượng cười nói: - Tưởng đại nhân, đều là thủ hạ của ta lỗ mãng. Không đánh thì không quen biết nhau, Mạnh mỗ và ngươi cũng coi như có duyên phận, Mạnh mỗ nguyện cùng Tưởng huynh kết giao bằng hữu, kính xin Tưởng huynh giúp ta một ân tình.
Đầu Tưởng Châu vẫn còn đang đau, chỗ chảy máu đã đóng vảy, đối với tên Dương Toàn kia thực sự cáu giận vô cùng. Nhưng người không nỡ đánh kẻ đang cười. Mà trong quân ẩu đả đánh nhau vốn là chuyện thường, chẳng lẽ thật sự mượn đao đại nhân chém đầu người ta?
Hắn đang do dự. Dương Toàn quỳ rạp trên mặt đất hô lớn: - Đại nhân, không cần cầu y, đầu rớt là cái bát sứt, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, thuộc hạ không sợ chết!
Mạnh Tứ Hải quay đầu lại mắng: - Lăn con mẹ ngươi đi, đồ không biết tốt xấu.
Tưởng Châu nghe vậy ngược lại cười ha ha nói: - Tên ngốc nhà ngươi, đầu lão tử cũng dám đập, ha ha, lão tử khinh thường chấp nhặt với ngươi.
Y quay đầu nói với Dương Lăng: - Đốc Soái, chúng ta những người này ngàn dặm xa xôi tới, là để theo chân Đốc Soái đánh giặc Oa, xem hắn cũng có khí thế áp chế oa tử, không bằng để hắn đi giết thêm mấy tên người Oa. Mong Đốc Soái khai ân, xá tội cho hắn.
Dương Lăng nhoẻn miệng cười nói: - Được! Ngươi nói như vậy, bản đốc liền tha hắn tội chết. Hừ! Không riêng gì hắn, cho dù thân binh nào gây rối cũng phải chém. Lần đầu tạm thời buông tha.
- Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, đám người các ngươi làm nhiễu loạn quân kỷ, tai họa tới nhà dân, tất cả bồi thường lấy từ quân lương của các ngươi, tội của các ngươi cũng bị ghi lại, đợi khi bình định giặc Oa, bản quan sẽ theo chiến công của các ngươi mà quyết định thưởng hay phạt!
Hắn vung tay lên, binh lính chấp hành quân pháp ngừng tay, lui sang hai bên. Dương Lăng nói: - Đánh giặc trên bàn ăn, rất vinh quang sao? Các ngươi gượng chống quân côn không kêu đau thì là hán tử sao? Theo bản quan thấy thì chính là lưu manh, có phải hán tử không, phải lên chiến trường gặp giặc Oa mới biết được.
Mạnh Tứ Hải, Tưởng Châu quản giáo không nghiêm, dung túng quần ẩu. Các ngươi đều cảm thấy mình anh hùng phải không? Trở về luyện binh cho giỏi, Đông Doanh quan tới sẽ phái các ngươi ra trận giết địch, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh, hai đội đồng tác chiến. Rốt cuộc ai là anh hùng ai là cẩu hùng, dùng công trận của các ngươi mà nói.
Tưởng Châu và Mạnh Tứ Hải liếc nhau, đồng thời chắp tay nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Lăng đang muốn bảo người đưa đám thương binh này về, đột nhiên có người chạy tới nói: - Đại nhân, Bố chính sứ Lưu đại nhân cầu kiến.
Dương Lăng nghe xong có chút kinh ngạc, Lưu đại nhân vội vàng đi vào sân, thấy nhiều binh lính như vậy liền hoảng sợ, khi thấy Dương Lăng mới nói: - Dương đại nhân, hạ quan thực là bất đắc dĩ mới mạo muội tới gặp, kính xin đại nhân làm chủ.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Lưu đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu đại nhân vẻ mặt đau khổ nói: - Những Lang Quân trú đóng ở ngoài Đông thành, tùy ý chặt cây của dân chúng làm củi đốt, trộm đạo khắp nơi. Còn có vài Lang Binh thấy dân chúng hẻo lánh nên công khai trộm cướp. Rất nhiều nông dân tới chỗ hạ quan khóc lóc kể lể, hạ quan mệnh tuần kiểm ti nha môn đi thăm dò, ai ngờ... Sai nha lại bị Lang Binh đánh, chật vật chạy trở về, hạ quan thật sự hết đường xoay xở, chỉ có thể cầu đại nhân ngài ra mặt.
- À? Dương Lăng hôm qua thấy Lang Binh tác chiến anh dũng, đối với bọn họ kỳ vọng rất cao. Còn tưởng rằng đây là một chi tác chiến dũng cảm, kỷ luật nghiêm minh, sao quân kỷ lại kém cỏi như vậy?
Dương Lăng quay lại nhìn Tống Tiểu Ái, Tống Tiểu Ái cũng đang không hiểu ra sao cả nhìn hắn. Dương Lăng bất đắc dĩ phân phó: - Người đâu. Chuẩn bị ngựa! Tống tổng Binh, xin mời ngươi cùng bản quan đi xem.
Dương Lăng tới Đông thành, một phen điều tra cẩn thận mới hiểu rõ chân tướng sự tình. Hoá ra Tráng Binh được an trí ở ngoài thành xong thì không đủ lều quân dụng. Chỉ là cuộc sống kham khổ đã quen, bọn họ cũng không để ý, nên chuyển sang đi dựng nhà gỗ.
Bọn họ ở trên núi, cũng chưa từng nghe nói cây cối còn có chủ nhân, gặp cây là phạt. Dân chúng ra mặt lý luận, do ngôn ngữ không thông, hoặc cũng do họ nghĩ mình đang giúp dân chúng đánh giặc, là đúng lý hợp tình. Cho nên căn bản không rảnh mà để ý tới họ.
Lang Binh tác chiến dũng mãnh, với người trong tộc cũng lương thiện chất phác, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đối với ai cũng hiền lành, họ cũng có thể ăn trộm, đánh cướp của hương dân. Quan binh người Hán có hai hạng phí an gia và lương thực, nhưng Lang Binh ấn theo quy của triều đình chỉ có lương thực, mỗi ngày chia ra jao ly bạc, mỗi người một ngày một thăng quân lương.
Nhưng quan lại ở các châu đối với binh lính vô cùng hà khắc. Lúc tác chiến nếu cắt được đầu người. Bọn họ ấn quy củ giao bạc vô cùng nghiêm túc. Nhưng triều đình trích quân tiền mỗi tháng đều bị bọn họ khấu trừ lại, mà ngay cả quân lương cũng giấu đi hơn nửa, những Lang Binh đó căn bản ăn không đủ no, sao có thể không ăn trộm ăn cướp?
Dương Lăng hiểu rõ chân tướng, cũng thấy vô cùng đau đầu. Vấn đề dân tộc cho tới bây giờ vẫn khó xử lý, triều đình cũng không thể tùy ý xử lý, tuy rằng biết rõ bọn họ ngầm chiếm quân lương, giấu kín quân lương, nhưng một khi xử lý không tốt, sẽ kích khởi mâu thuẫn dân tộc, làm cho họ tạo phản.
May mắn Tống Tiểu Ái vốn là hậu duệ hán quan, đối đãi với dân chúng khá nhân hậu, hơn nữa nàng có thế lực lớn nhất trong các thủ lĩnh, lãnh địa rộng nhất, cho nên uy vọng cực cao, dưới sự nghiêm khắc trói buộc, thủ lĩnh các châu cuối cùng cũng không dám quấy nhiễu dân chúng xung quanh.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái thảo luận một phen, quyết định phái một quan tiếp liệu chuyên môn hiệp trợ Lang Binh quản lý quân lương, quân nhu, nhóm thủ lĩnh tham ô quân lương là chuyện ai cũng biết, nhưng chẳng ai tiện chỉ rõ.
Bởi vậy Dương Lăng làm Tổng đốc lục tỉnh, muốn an bài quan tiếp liệu phụ trách quân tiền và quân lang, hơn nữa Tống Tiểu Ái đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái xử lý tốt việc này, đang chuẩn bị trở về thành, Tống Tiểu Ái chợt nói: - Tổng đốc đại nhân, ngài phải phái vị quan tiếp liệu đến hiệp trợ ta quản lý lương thảo, người này có phải... vị tướng quân họ Ngũ không?
- Ừ? Dương Lăng nhìn nàng.
Khuôn mặt của Tống Tiểu Ái có chút nóng lên, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng nếu có vị thiếu tướng quân võ nghệ cao cường kia kề vai chiến đấu, trái tim của nàng chợt đập mạnh hơn.
Nàng lấy hết dũng khí nói: - Ngũ tướng quân một thân võ nghệ làm ta vô cùng khâm phục, bởi vậy rất muốn có cơ hội thỉnh giáo y, đại nhân vừa lúc phải phái quan tiếp liệu đến, ty chức... Ty chức muốn... Vậy cũng là một công đôi việc.
Dương Lăng thấy vậy không khỏi giật mình, Tiểu Ngũ nhân phẩm xuất chúng, võ nghệ cao cường, hay là vị Tống tổng Binh này đối với hắn...
Tiểu Ngũ quản quân nhu một là có thể yên tâm, hai là Tráng gia có phương pháp bảy người giết địch cực kỳ khéo léo, rất có giá trị thực chiến. Phái Tiểu Ngũ đến có thể học hỏi mang về ứng dụng trong quân. Còn nữa, hiện giờ xem ra, Lang Binh dũng mãnh nhưng thật sự khó có thể quản thúc, nếu vị nữ thủ lĩnh này đặt trái tim lên Ngũ Hán Siêu, như vậy lúc tiêu diệt phỉ chẳng phải sẽ toàn lực phối hợp? Ừ... Một công ba việc, vụ mua bán này có lời.
Dương Lăng nghĩ đến đây cười nói: - Chuyện nào có đáng gì? Lát nữa bản quan trở về thành, sẽ bảo Ngũ tướng quân ở lại trong quân ngươi là được.
Dương Lăng ra lều lớn, gọi Ngũ Hán Siêu dặn dò một phen, bảo hắn ở lại Lang Quân làm quan tiếp liệu, kèm theo Lưu Đại Bổng Chùy và một đám thân binh về thành, hắn vội vàng tới hậu viện bảo Thành Khởi Vận lập tức trích thêm lương thảo cho Lang Binh. Nói xong công sự chợt nhớ tới một chuyện, nhân tiện nói: - Đúng rồi, nàng đem Dương Tuyền... Ách... Tam ca an bài đi đâu rồi? Lần này đến Giang Nam. Ta cũng quên hỏi.
Thành Khởi Vận ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Đại nhân như thế nào... Lại nhớ tới hắn?
Dương Lăng cười nói: - Hôm nay Xuyên Binh và Sơn Đông Binh kéo bè kéo lũ đánh nhau, có một Sơn Đông Binh tên Dương Toàn, bởi vì giọng nói giống nhau nên ta mới nhớ tới chuyện này.
Thành Khởi Vận đã nghe Cao Văn Tâm kể Dương Tuyền từng thừa dịp Dương Lăng bệnh tình nguy kịch. Mơ ước gia sản và thê thất của Dương Lăng, tiểu nhân như vậy Dương Lăng sao có thể thực sự quan tâm? Mãi tới giờ Dương Lăng mới nhớ mình còn thân thích như vậy, chứng minh Dương Tuyền ở trong lòng hắn không hề có địa vị.
Lấy tác phong nhất quán của Đại Lâu Nhi, dám xâm phạm lợi ích của nàng, nàng sẽ luôn lãnh huyết vô tình. Hiện giờ, trái tim nàng vô tình đặt hết lên Dương Lăng, mọi lợi ích, vui buồn của Dương Lăng cũng trở thành của nàng.
Ở trong mắt nàng, chỉ cần gây bất lợi cho Dương Lăng thì không cần suy xét nhiều. Nhu tình của nàng chỉ yêu thương che chở cho mình Dương Lăng. Từ nhỏ nhận hết tra tấn và lừa gạt, nàng đã sớm ma luyện tâm như thiết thạch, đối với người khác, nàng tuyệt đối không thương hại.
Loại tiểu nhân càn rỡ như Dương Tuyền, sớm muộn sẽ làm hại tới Dương Lăng, là vũ khí để nhóm ngự sử công kích Dương Lăng. Nàng sao có thể ngồi nhìn nó trở thành sự thật.
Nhưng mà Dương Tuyền có vô sỉ thì vẫn là người của Dương thị. Thành Khởi Vận không biết rõ sự coi trọng của Dương Lăng với quan hệ huyết thống thế nào nên nhất thời không dám động đến hắn.
Sau khi Dương Lăng tới Giang Nam cũng không nhắc gì tới vị Đường huynh này, nàng bắt đầu âm thầm nghĩ cách diệt trừ tên Dương Lăng phẩm hạnh không đứng đắn này.
Mới vừa nghe Dương Lăng hỏi, nàng còn tưởng mình đánh giá sai Dương Lăng, không khỏi có chút hốt hoảng, nghe xong giải thích của hắn thì mới yên lòng.
Thành Khởi Vận cười nói: - Dương Tam ca à... , Tam ca vẫn hy vọng có thể giống như đại nhân công thành danh toại, phong quan phong hầu. Ty chức vốn cho Tam ca ở Kim Lăng làm chức quan thuế béo bở, nhưng Tam ca nghĩ muốn lập chiến công, nhưng y không thông quân sự, có thể nói không có cửa đền nợ nước. Ty chức và Bành lão gia tử thảo luận chiêu an Vương mỹ nhân, Tam ca biết tin liền xung phong nhận việc, xin đi lên núi giết giặc.
Đại nhân phải biết, quan binh chiêu an thổ phỉ, ấn lệ thường, là muốn an bài con tin cho an tâm, đồng thời người này lại phụ trách truyền tin song phương, tác dụng như đặc phái viên. Tuy nhiên tin Vương mỹ nhân đầu nhập vào triều đình vẫn còn phong tỏa, vì che giấu người khác nên ta đã an bài Dương Tam ca đầu nhập vào Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn đã là Nhị đương gia Phổ Đà sơn rồi.
Dương Lăng vừa nghe, quả thực không thể tin vào tai mình, cằm như sắp rớt xuống: - Cái gì? Nàng bảo hắn giả mạo đạo tặc phương bắc, đi làm Nhị đương gia? Hắn... Hắn giả dạng được sao?
Hắn không biết nên khóc hay cười nói: - Nàng sao có thể vì thân phận của hắn thì dính vào đó? Hắn có thể làm đại sự gì? Nhị đương gia! Ôi! Hắn ở Phổ Đà sơn Tử Trúc Lâm cũng chẳng khác gì đại thần thủ núi.
Thành Khởi Vận cười nói: - Đại nhân cứ việc yên tâm, Dương Tam ca hiện giờ là kỳ tài, dùng đúng cách có thể làm Phổ Đà sơn càng thêm sinh động!
- Nhị đương gia, nhổ neo rồi! Một hải tặc cung kính nói.
- Ừ, giương buồm xuất phát! Dương Tuyền hăng hái vung tay lên.
- Rầm rầm... Ba cánh buồm lớn buông xuống, thủy thủy mình trần đi chân đất vội vàng chạy lên boong, thân tàu lay động, chậm rãi ly khai bến tàu, thuyền gỗ chạy nhanh ra hơn trăm trượng, bọn hải tặc điều chỉnh vải bố, bắt đầu gia tăng tốc độ chạy về phía đông bắc.
Gió biển thổi qua mang theo khí mặn làm người ta cảm thấy thư thái. Dương Tuyền quay đầu lại nhì, cười ha hả:
- Mẹ nó, lên kia thành tiểu tiện nhân, ở Kim Lăng mỗi ngày cướp đoạt chút bạc, uống rượu, đi dạo kỹ viện, tự do tự tại, đều tại ta tin lời Thành tiểu tiện nhân..., nói cái gì trong ổ hải tặc vàng bạc thành núi, bắt được mỹ nữ còn vượt xa cả tiên tử.
Kết quả đến đây làm hải tặc, cái gì mà cướp của người giàu chia cho người nghèo, giật tiền với không giật tiền, hải tặc trên đảo bình thường cũng sống cùng ngư dân, đàn bà đã không có tư sắc mà đều là lão bà của đám hải tặc, nhìn cũng không động tới được, cả ngày bị chúng kéo đi chén lớn chén nhỏ, ngày ngày đầu váng mắt hoa.
Sóng biển đập vào thân tàu, cảm giác không vững truyền tới, Dương Tuyền sợ ngã nên cẩn thận rời khỏi mép thuyền.
Vương mỹ nhân vốn tên là Vương Hiển, lớn lên gầy teo yếu ớt, hắn năm đó làm một vụ bắt cóc tống tiền không thành, bị quan binh đuổi bắt chạy tứ tán, Vương Hiển chạy đến một thôn, thấy truy binh, dưới tình thế cấp bách cạo râu, mặc đồ nữ nhân nghênh ngang bước đi, không ngờ trốn thoát.
Việc này bị đám Bành Phú Quý biết được không ngừng cười nhạo, thế là có cái tên Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn Thống soái gần vạn danh hải tặc, khống chế được sáu hải đảo, trở thành một trong bốn con cá mập trên nước, nhưng cái tên Vương Hiển rất ít người biết, bọn hải tặc gọi hắn là Vương gia, sau lưng thì gọi là Vương mỹ nhân.
Gần đây giặc Oa hoạt động hung hăng ngang ngược, triều đình vội vã tiêu diệt Oa, kinh doanh trên nước không tốt nên hải tặc Tào thiên sủng đầu nhập vào Hải Cẩu Tử cùng Vương mỹ đoạt quyền kinh doanh, kết quả bị đánh cho hoa rơi nước chảy, vậy nên đầu phục Vương mỹ nhân.
Người của Hải Cẩu Tử luôn không nói đạo nghĩa, không từ bất cứ việc xấu nào. Dương Tuyền nghe nói đảo Độc Long của Tào thiên sủng có bắt tới nữ nhân của Triều Tiên, Đông Doanh, Lưu Cầu, Di Châu và Hàng Châu, nhất thời sắc tâm nổi lên, lúc này mới cáo mượn oai hùm, nương theo Phổ Đà sơn Nhị đương gia tuần tra hải đảo muốn đến mở mang tầm mắt.
Dương Tuyền quay đầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen Phổ Đà sơn, nhe răng cười ha hả: - Vương mỹ nhân vô dụng, thật sự là uổng danh xưng đại đạo trên biển! Hắn lại nghiêng đầu ngắm nhìn phương xa, mặt mày hớn hở mà nói: - Tiểu mỹ nhân, Nhị đương gia tới rồi!
Mưa xuân rả rích. Mưa Giang Nam, vĩnh viễn không làm người ta cảm thấy thê lương.
Phía trước là một hồ nhỏ, gió thổi mặt hồ, nước gợn lăn tăn, mưa bụi mềm nhẹ rơi trên mặt nước.
Dương Lăng khoanh tay đứng trong mưa, nhìn rừng liễu đối diện. Trong rừng nhiều đội quan binh đang xông vào mưa hành quân, Lưu Đại Bổng Chùy và hơn mười tên thân binh đứng cách đó không xa, giáp trụ xối ướt, nổi lên ánh sáng bóng.
Bên sông liễu rủ nhà tranh, thành phong trào nguyệt duy chỉ có mỹ nhân.
Một tiểu mỹ nhân nhanh nhẹn cầm ô từ nhà thuỷ tạ đi tới, bóng dáng yểu điệu trong mưa khiến cảnh vật lập tức bừng sáng lên.
Nàng nâng lên cánh tay che mưa cho hắn, hạ giọng nói: - Đại nhân, Khởi Vận vì ngài chọn một con cá, một vò rượu trắng, và những món nông thôn đặc sắc, đại nhân tới nhấm nháp một phen đi.
Dương Lăng gật đầu, quay người đi vào tiệm rượu, chủ quán vội vàng ân cần bưng một đĩa cá trắm cỏ, rau xanh cùng một bình rượu trắng, sau đó đứng qua một bên, từ khi y mở tiểu tửu quán tới nay chưa từng có quan lớn tới, không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ.
Dương Lăng đi đến trước bàn ngồi xuống khoát tay nói: - Nàng ngồi đi, ha ha, bản quan không thể không lo lắng..., bất kể dùng cách nào, bình Oa cũng phải đánh tới hai năm, nói vậy biến số nảy sinh nhiều lắm, chỉ mong hai vạn binh ta tự tay huấn luyện này không làm ta thất vọng.
Thành Khởi Vận cười nói: - Giặc Oa tập kích quấy rối hải cương đã hơn trăm năm. Thủy chung vẫn không có cách giải quyết, đại nhân nếu có thể trong hai năm bình định giặc Oa, đã là công lao hiếm có, làm gì gấp gáp như vậy?
Dương Lăng khoát tay, ông chủ kia vội cúi đầu khom lưng lui ra, Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Đợi không được, trong triều đám quan viên phản đối giải trừ cấm biển vẫn ẩn nhẫn không dám cùng ta công khai đối nghịch, chính là đang tìm cơ hội. Ta không thể cho bọn chúng lấy cớ này, loạn giặc Oa nhất định phải dao sắc chặt đứt!
Ta muốn nàng mau chóng triệu An Đông hải tứ đại cướp, cũng bởi vì Thủy sư chúng ta vừa mới thành lập, chiến lực tuy mạnh nhưng chưa quen thuộc ngành hàng hải, trên chiến trường lại không thể qua loa. Đông Hải tứ đại cướp hiểu biết tất cả hơn ngàn cái đảo lớn nhỏ và mạch nước ngầm, đá ngầm. Có bọn họ tương trợ, chúng ta có thể ngăn cản giặc Oa trốn ra biển, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!
- Ngoại trừ Vương mỹ nhân, ba thế lực còn lại có ý định nhận chiêu an không? Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận.
- Điếu Ngư đảo Bạch Tiểu Thảo chủ yếu cùng Nam Dương buôn bán, hải tặc Tây Dương phong tỏa Malacca, trên đất bằng lại điều động quân đội bình Oa, Bạch Tiểu Thảo bị, gần vạn người dưới tay gần như miệng ăn núi lở.
Hơn nữa hắn và Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử bất hòa, thế lực khó có thể mở tới phương bắc, con đường hắn có thể chọn không nhiều lắm. Cho nên ta lấy danh nghĩa người trong triều cùng hắn bàn bạc, Bạch Tiểu Thảo đã có ý nhận chiêu an.
- Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Hai người này địa bàn tiếp cận Đông Doanh, có quan hệ chặt chẽ với giặc Oa, theo tin tức thăm dò được, bọn họ không có ý định viện trợ giặc Oa. Tuy nhiên lại muốn ngồi nhìn hổ đấu. Đãi giặc Oa thực lực hao tổn lui về trên biển, nhân cơ hội thu phục bọn họ. Mở rộng địa bàn của mình.
Thành Khởi Vận khinh miệt nói: - Bọn họ hiện tại hưng phấn mãnh liệt, còn tưởng rằng đây là cơ hội tốt, làm sao chịu nhận triều đình chiêu an?
Dương Lăng trầm ngâm nói: - Nếu thấy triều đình có thư chiêu an mà lập tức đầu hàng, bọn họ cũng không phải đạo tặc tung hoành bốn bể rồi, nàng thấy có nên phái Thủy sư giáo huấn bọn họ một chút? Để bọn họ ngồi xuống đàm phán, cẩn trọng suy xét ý kiến của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.