Quyển 7 - Chương 557: Phong mãn kinh thành (5)
Nguyệt Quan
14/05/2018
Thần kinh của Lý Thông Tần bị hại vừa căng thẳng vừa thả lỏng, trước mắt vẫn là tám đèn nhỏ, chiếu vào hai mắt gã, không được nhìn, chỉ được ăn, uống để đảm bảo còn sống, và không chết khát, căn bản không cho y ngủ.
Loại hành hạ này khiến một kẻ nhu nhược như gã chỉ chống cự được hai
ngày hai đêm thì khai. Đám thiếu gia rất có cảm giác thành tựu hoan hô
lên, ném bản cung khai nóng bỏng tay của Lý Thông Tần, đi uống rượu chúc mừng. Hai Phiên Tử chính thức cười khổ, chờ bọn hắn đi hết đóng cửa
lại, lúc này mới bắt đầu cho Lý Thông Tần ghi chép.
Khối thổ địa của Khoa Đạo này trên trên trăm năm chưa từng bị người nào động vào, bị Dương Lăng suất lĩnh lấy một đám Vương Tôn công tử tinh lực tràn đầy, thích gây loạn tiếp tục cày xới, khối Thánh Địa này đã bị đám con cháu kia cày xới đến đáng thương.
Ba ngày sau, Ngự Sử Cố Trường Đình tháng trước vừa mới từ Hồ Bắc giải nhiệm trở về, hiện đảm nhiệm Hàn lâm học sĩ cũng bị bắt về thẩm vấn. Hàn Lâm viện xôn xao, tất cả Thanh Lưu đều thân dài quá cổ chờ xem trò hay Dương Lăng đấu Lưu Cẩn. Nhưng việc Cố Trường Đình bị bắt, ngay cả Thanh Lưu cũng nổi lên kháng nghị.
Cố Trường Đình năm nay vừa mới bốn mươi, là vị quan có thanh danh vô cùng tốt. Nghe nói người này có hành vi rất quang minh lỗi lạc, luôn một lòng vì dân. Một người không lừa trời, hơn nữa luôn đảm nhiệm ngoại quan, vừa mới hồi kinh, có thể nói không có quan hệ với Lưu Cẩn, vì sao lại bị bắt?
Động tác của Dương Lăng quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp xâu chuỗi cáo trạng, tội danh của Cố Trường Đình đã được công khai, khiến Hàn Lâm môn cứng họng, không phản bác được. Cố Trường Đình tại Hồ Bắc đảm nhiệm Giám sát đạo ngự sử, có quan hệ vô cùng tốt với đám Trấn thủ thái giám, quyền lực cũng rất nặng. Người này thể hiện giữ mình trong sạch, nhưng toàn bộ đều là do mua chuộc danh tiếng.
Y không thích tiền tài, chỉ vì Cố gia vốn là thế gia Giang Nam, gia cảnh cực rộng rãi. Nhưng người này háo sắc, hơn nữa đặc biệt thích phụ nữ đàng hoàng, nếu gặp phải người khiến y động tâm, sẽ dùng hết thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa, giữ người ta vào trong tay. Hơn nữa người này lòng dạ hẹp hòi, cổ ngữ nói có thù tất báo, người này quả thực đến tình trạng có thù tất báo rồi.
Thời điểm y đảm nhiệm chức vụ tại Hồ Bắc, có cùng một vị quan lại đánh Diệp Tử bài, đánh ra tấm đúng lúc cho cánh dưới (cánh dưới: chỉ những người đánh bài) phối thành đôi, trong Diệp Tử bài gọi 'Bắt'. Cố Trường Đình cau mặt hỏi:
- Bài của ta ai dám bắt?
Quan viên cánh dưới chức quan nhỏ hơn y, hiểu rõ vị thượng quan này đánh bài nghiêm túc, tâm nhãn lại nhỏ như vậy, liền cười đáp:
- Bắt có gì quan trọng?
Cố Trường Đình cười ha ha, không nói gì. Hai người tiếp tục đánh bài, Cố Trường Đình trong lúc chơi gọi người hầu đến nói nhỏ vài câu. Đợi đánh bài xong, lúc mọi người chắp tay cáo từ, thì có một ban sai dịch của Tri Phủ nha môn chạy đến bắt người, bắt nhà dưới kia. Quan viên này nghẹn họng nhìn trân trối, không hiểu hỏi:
- Ta có tội gì, sao lại bắt ta?
Cố Trường Đình ở một bên cười lạnh nói:
- Bắt có gì quan trọng?
Chúng quan viên giờ mới hiểu được hóa ra vì một câu xung đột, Cố Trường Đình ghi hận trả thù. Quan viên này cuối cùng bị y thêu dệt tội danh, sung quân rồi.
Lại có một lần, Cố Trường Đình cùng các quan lại xem hát trong một rạp hát, một vị công tử của quan Thủ bị họ Hách đến Hí viên tìm phụ thân. Vị thủ bị này ngồi cùng bàn với Cố Trường Đình, liền bảo con trai hành lễ với Cố Trường Đình. Hách công tử tùy tiện chắp tay thi lễ. Phụ thân trách cứ gã không hiểu chuyện, thiếu niên kia không kiên nhẫn nói: - Con không quen Cố đại nhân, nào có ảnh hưởng gì?
Không lâu, quan phủ địa phương bắt một cường đạo, cường đạo này thú nhận Hách công tử là đồng lõa của mình. Hách công tử bị bắt bỏ tù. Hách Thủ bị biết rõ Cố Trường Đình có quan hệ vô cùng tốt với trấn thủ Hồ Bắc, quan phủ địa phương hẳn sẽ nể mặt mũi Cố Trường Đình, may mắn quan hệ bản thân và Cố Trường Đình cũng không tệ lắm, bèn cầm ngàn lượng bạc trắng đến thăm, cầu Cố ngự sử hỗ trợ.
Cố Trường Đình ra mặt, quả nhiên bảo vệ con trai Hách Thủ bị được ra. Hách Thủ bị dẫn nhi tử đến nhà tạ ơn. Vị công tử kia quỳ thẳng tạ lễ, Cố Trường Đình cho người nâng hộp lễ trả lại cho Hách Thủ bị, cười nói với con trai y:
- Hách công tử, lần này ngươi đã biết Cố đại nhân chưa?
Lúc này trên dưới Hách gia mới biết toàn bộ là Cố Trường Đình bày kế, sai đạo tặc vu tội Hách công tử.
Cố Trường Đình xưng bằng hữu với Hách Thủ bị, nhưng lại để ý một câu nói của con trai người bạn thân ấy. Trả thù như thế, tiểu nhân đến thế, thật đúng là từ cổ chí kim hiếm thấy.
Hai người bị hại này, từ xưa nay đều lui tới với Cố Trường Đình, quan hệ với nhau khá tốt. Hơn nữa cũng đều có chức quan trong người, còn bị y hãm hại như thế. Y tại địa phương ương ngạnh làm ác đủ điều. Bản tính xấu xa này của y, tại địa phương ai ai cũng biết.
Địa phương có một sư phó thợ bạc trứ danh, tên là Ngô Ưu, tổ truyền tay nghề, một đôi tay kỳ chế tác ngân sức vô cùng tinh xảo kỳ công, giá bán cao gấp mười gần so với giá gốc cũng khó tìm, thân hào cự phú thường đến chỗ ông ta đặt hàng đồ trang sức. Có một lần Cố Trường Đình cũng đến nhà đặt làm ngân sức, nhìn thấy thê tử của Ngô Ưu bưng trà cơm ra cho trượng phu.
Cố Trường Đình thấy có tư sắc, khen:
- Dung mạo phu nhân của ngươi chỉ bảy phần xinh đẹp, nhưng đôi mắt này lại rất quyến rũ. Có đôi mắt nay, chính là lệ sắc hai mươi phần rồi.
Ngô Ưu nghe vậy hồn phi phách tán, Cố Trường Đình vừa đi liền cùng thê tử ôm nhau khóc rống. Phàm là Cố Trường Đình vừa ý nữ nhân nào, y nhất định phải giành được mới bằng lòng cam tâm. Mình là một thợ bạc địa vị hèn mọn, sao đấu với người ta?
Ngô phu nhân cũng là cương liệt, định nhảy giếng tự sát, tránh cho bởi vì mình mà nhà tan cửa nát, bị người ô nhục. Ngược lại một sư phụ già trong tiệm đưa ra một ý kiến hay, bảo nàng tự làm mù đôi mắt mình, nhưng nói với bên ngoài là bị vôi bắn vào bị thương.
Cố Trường Đình thật đúng là hơi để ý vợ của người khác nhưng thật sự vẫn chưa trúng mắt y, lúc nghe nói người phụ nữ này bị mù, trong lòng vô cùng tiếc nuối, vì thế còn làm một bài thơ "Đôi mắt mỹ nhân", ca tụng trước mặt nhóm bạn thân, biểu đạt niềm tiếc nuối trong lòng.
Người này tội ác nhiều, lại giỏi về dương danh ẩn ác, càng tăng thêm bản tính cực kỳ âm hiểm của y. Mà mà ngay cả bằng hữu của y cũng lo lắng, căn bản không dám ở bên ngoài nói y một câu không phải, thanh danh rơi vào kinh thành, người này lại nghiễm nhiên thành một đạo học thánh nhân.
Từng tội từng tội vô cùng xác thực, làm cho người ta không thể cãi lại. Ngay lập tức tiếng xấu của Cố Trường Đình truyền khắp kinh sư, tiểu nhân còn khiến người ta căm hận hơn so với ác nhân, người này tiểu nhân như thế, mà ngay cả người phái Lưu Cẩn cũng thóa mạ không thôi. Cố Trường Đình bị bắt, thật đúng là mong muốn của mọi người.
Khối thổ địa của Khoa Đạo này trên trên trăm năm chưa từng bị người nào động vào, bị Dương Lăng suất lĩnh lấy một đám Vương Tôn công tử tinh lực tràn đầy, thích gây loạn tiếp tục cày xới, khối Thánh Địa này đã bị đám con cháu kia cày xới đến đáng thương.
Ba ngày sau, Ngự Sử Cố Trường Đình tháng trước vừa mới từ Hồ Bắc giải nhiệm trở về, hiện đảm nhiệm Hàn lâm học sĩ cũng bị bắt về thẩm vấn. Hàn Lâm viện xôn xao, tất cả Thanh Lưu đều thân dài quá cổ chờ xem trò hay Dương Lăng đấu Lưu Cẩn. Nhưng việc Cố Trường Đình bị bắt, ngay cả Thanh Lưu cũng nổi lên kháng nghị.
Cố Trường Đình năm nay vừa mới bốn mươi, là vị quan có thanh danh vô cùng tốt. Nghe nói người này có hành vi rất quang minh lỗi lạc, luôn một lòng vì dân. Một người không lừa trời, hơn nữa luôn đảm nhiệm ngoại quan, vừa mới hồi kinh, có thể nói không có quan hệ với Lưu Cẩn, vì sao lại bị bắt?
Động tác của Dương Lăng quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp xâu chuỗi cáo trạng, tội danh của Cố Trường Đình đã được công khai, khiến Hàn Lâm môn cứng họng, không phản bác được. Cố Trường Đình tại Hồ Bắc đảm nhiệm Giám sát đạo ngự sử, có quan hệ vô cùng tốt với đám Trấn thủ thái giám, quyền lực cũng rất nặng. Người này thể hiện giữ mình trong sạch, nhưng toàn bộ đều là do mua chuộc danh tiếng.
Y không thích tiền tài, chỉ vì Cố gia vốn là thế gia Giang Nam, gia cảnh cực rộng rãi. Nhưng người này háo sắc, hơn nữa đặc biệt thích phụ nữ đàng hoàng, nếu gặp phải người khiến y động tâm, sẽ dùng hết thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa, giữ người ta vào trong tay. Hơn nữa người này lòng dạ hẹp hòi, cổ ngữ nói có thù tất báo, người này quả thực đến tình trạng có thù tất báo rồi.
Thời điểm y đảm nhiệm chức vụ tại Hồ Bắc, có cùng một vị quan lại đánh Diệp Tử bài, đánh ra tấm đúng lúc cho cánh dưới (cánh dưới: chỉ những người đánh bài) phối thành đôi, trong Diệp Tử bài gọi 'Bắt'. Cố Trường Đình cau mặt hỏi:
- Bài của ta ai dám bắt?
Quan viên cánh dưới chức quan nhỏ hơn y, hiểu rõ vị thượng quan này đánh bài nghiêm túc, tâm nhãn lại nhỏ như vậy, liền cười đáp:
- Bắt có gì quan trọng?
Cố Trường Đình cười ha ha, không nói gì. Hai người tiếp tục đánh bài, Cố Trường Đình trong lúc chơi gọi người hầu đến nói nhỏ vài câu. Đợi đánh bài xong, lúc mọi người chắp tay cáo từ, thì có một ban sai dịch của Tri Phủ nha môn chạy đến bắt người, bắt nhà dưới kia. Quan viên này nghẹn họng nhìn trân trối, không hiểu hỏi:
- Ta có tội gì, sao lại bắt ta?
Cố Trường Đình ở một bên cười lạnh nói:
- Bắt có gì quan trọng?
Chúng quan viên giờ mới hiểu được hóa ra vì một câu xung đột, Cố Trường Đình ghi hận trả thù. Quan viên này cuối cùng bị y thêu dệt tội danh, sung quân rồi.
Lại có một lần, Cố Trường Đình cùng các quan lại xem hát trong một rạp hát, một vị công tử của quan Thủ bị họ Hách đến Hí viên tìm phụ thân. Vị thủ bị này ngồi cùng bàn với Cố Trường Đình, liền bảo con trai hành lễ với Cố Trường Đình. Hách công tử tùy tiện chắp tay thi lễ. Phụ thân trách cứ gã không hiểu chuyện, thiếu niên kia không kiên nhẫn nói: - Con không quen Cố đại nhân, nào có ảnh hưởng gì?
Không lâu, quan phủ địa phương bắt một cường đạo, cường đạo này thú nhận Hách công tử là đồng lõa của mình. Hách công tử bị bắt bỏ tù. Hách Thủ bị biết rõ Cố Trường Đình có quan hệ vô cùng tốt với trấn thủ Hồ Bắc, quan phủ địa phương hẳn sẽ nể mặt mũi Cố Trường Đình, may mắn quan hệ bản thân và Cố Trường Đình cũng không tệ lắm, bèn cầm ngàn lượng bạc trắng đến thăm, cầu Cố ngự sử hỗ trợ.
Cố Trường Đình ra mặt, quả nhiên bảo vệ con trai Hách Thủ bị được ra. Hách Thủ bị dẫn nhi tử đến nhà tạ ơn. Vị công tử kia quỳ thẳng tạ lễ, Cố Trường Đình cho người nâng hộp lễ trả lại cho Hách Thủ bị, cười nói với con trai y:
- Hách công tử, lần này ngươi đã biết Cố đại nhân chưa?
Lúc này trên dưới Hách gia mới biết toàn bộ là Cố Trường Đình bày kế, sai đạo tặc vu tội Hách công tử.
Cố Trường Đình xưng bằng hữu với Hách Thủ bị, nhưng lại để ý một câu nói của con trai người bạn thân ấy. Trả thù như thế, tiểu nhân đến thế, thật đúng là từ cổ chí kim hiếm thấy.
Hai người bị hại này, từ xưa nay đều lui tới với Cố Trường Đình, quan hệ với nhau khá tốt. Hơn nữa cũng đều có chức quan trong người, còn bị y hãm hại như thế. Y tại địa phương ương ngạnh làm ác đủ điều. Bản tính xấu xa này của y, tại địa phương ai ai cũng biết.
Địa phương có một sư phó thợ bạc trứ danh, tên là Ngô Ưu, tổ truyền tay nghề, một đôi tay kỳ chế tác ngân sức vô cùng tinh xảo kỳ công, giá bán cao gấp mười gần so với giá gốc cũng khó tìm, thân hào cự phú thường đến chỗ ông ta đặt hàng đồ trang sức. Có một lần Cố Trường Đình cũng đến nhà đặt làm ngân sức, nhìn thấy thê tử của Ngô Ưu bưng trà cơm ra cho trượng phu.
Cố Trường Đình thấy có tư sắc, khen:
- Dung mạo phu nhân của ngươi chỉ bảy phần xinh đẹp, nhưng đôi mắt này lại rất quyến rũ. Có đôi mắt nay, chính là lệ sắc hai mươi phần rồi.
Ngô Ưu nghe vậy hồn phi phách tán, Cố Trường Đình vừa đi liền cùng thê tử ôm nhau khóc rống. Phàm là Cố Trường Đình vừa ý nữ nhân nào, y nhất định phải giành được mới bằng lòng cam tâm. Mình là một thợ bạc địa vị hèn mọn, sao đấu với người ta?
Ngô phu nhân cũng là cương liệt, định nhảy giếng tự sát, tránh cho bởi vì mình mà nhà tan cửa nát, bị người ô nhục. Ngược lại một sư phụ già trong tiệm đưa ra một ý kiến hay, bảo nàng tự làm mù đôi mắt mình, nhưng nói với bên ngoài là bị vôi bắn vào bị thương.
Cố Trường Đình thật đúng là hơi để ý vợ của người khác nhưng thật sự vẫn chưa trúng mắt y, lúc nghe nói người phụ nữ này bị mù, trong lòng vô cùng tiếc nuối, vì thế còn làm một bài thơ "Đôi mắt mỹ nhân", ca tụng trước mặt nhóm bạn thân, biểu đạt niềm tiếc nuối trong lòng.
Người này tội ác nhiều, lại giỏi về dương danh ẩn ác, càng tăng thêm bản tính cực kỳ âm hiểm của y. Mà mà ngay cả bằng hữu của y cũng lo lắng, căn bản không dám ở bên ngoài nói y một câu không phải, thanh danh rơi vào kinh thành, người này lại nghiễm nhiên thành một đạo học thánh nhân.
Từng tội từng tội vô cùng xác thực, làm cho người ta không thể cãi lại. Ngay lập tức tiếng xấu của Cố Trường Đình truyền khắp kinh sư, tiểu nhân còn khiến người ta căm hận hơn so với ác nhân, người này tiểu nhân như thế, mà ngay cả người phái Lưu Cẩn cũng thóa mạ không thôi. Cố Trường Đình bị bắt, thật đúng là mong muốn của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.