Quyển 7 - Chương 693: Săn bắn (1)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Trước đây mỗi lần Dương Lăng đi làm việc của vua sai đều có được hoàng
ân bao la, được nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày. Nhưng bây giờ nghỉ ngơi mới
thật sự là danh chính ngôn thuận. Mặc dù Hoàng thượng cho phép hắn vào
triều tham chính, nhưng trong triều hắn cũng chẳng có chức tước gì.
Ngươi nói hắn phụ trách việc thi cử quan lại, hắn không thể tới Lại bộ làm việc. Ngươi nói hắn phụ trách tiêu diệt phỉ, lại không thể để hắn tới Binh bộ làm việc. Đường đường Quốc công gia ngồi ở đây, ngươi để Thượng thư đại nhân chuyển tới đâu?
Cho nên hàm ý đi làm việc công lần này của hắn, thích đi thăm thú một chuyến, bàn bạc chuyện công, không muốn ngồi chết chân ở nhà. Ai cũng không xem hắn ra làm sao. Đề nghị của Dương Lăng Hoàng đế Chính Đức thật sự đã tính tới. Hiện tại trong triều vô cùng ổn định. Đám người đọc sách như Đỗ Phủ cũng không nhiều, nhưng tính cách thành thực, làm việc rất chăm chỉ. Hoàng thượng hạ chỉ xuống, yêu cầu Nội vụ phủ mang toàn bộ đồ vật tiêu hao hàng ngày trong hoàng cung ra thanh lý, đối chiếu từng hạng mục, xem xem những cái nào có thể cắt giảm được.
Điều này vừa nhìn là biết không được rồi. Những đề nghị mà Dương Lăng đưa ra chỉ là những thứ mà y có thể nhìn thấy. Mọi người thường gọi lầu xanh, sòng bạc là nơi tiêu tiền, nhưng so ra hoàng cung đại nội mới thật sự là nơi tiêu tiền. Tiêu phí hàng ngày cũng khiến người ta kinh ngạc. Mà rất nhiều thứ tiêu phí đều thuần túy là phô trương.
Ví dụ như tẩm cung, thư phòng … của Hoàng thượng. Bất kể Hoàng thượng có ở đó hay không, đồ vật có động tới hay không, hàng ngày cũng đều phải thay mới, thú thơm, nến đỏ ngày ngày liên tục thay. Tiền tiêu vặt hàng tháng của các thái giám, cung nữ trong hoàng cung dù có tiền lệ đã định, họ không thể chiếm được nhiêu, nhưng chỉ cần thân quen với người của Nội vụ phủ, bình thường đòi hỏi vài thứ thì quá dễ dàng. Nội kho của Hoàng thượng, dùng hết một cái hô một tiếng liền đi làm ngay. Mà việc mua về Nội vụ phủ cũng có thể kiếm được một khoản tiền. Khoản tiền này tiết kiệm lại, một năm cũng phải được mấy chục lượng bạc trắng.
Khôn Ninh cung, An Khánh cung, Trung Hòa điện đang tu sửa, tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng cũng tạm thời dừng lại. Hơn nữa còn bỏ đi một khoản dự chi lớn của ngày lễ tết, Hộ bộ tạm thời tích lũy được một chút bạc. Nhưng thấy kho suốt ngày trống rỗng, khoản nợ xuống âm cũng khiến cho Hộ bộ Thượng thư mới nhậm chức Lưu Trung Nhạc rầu chết đi được.
Năm đó Hoàng Kỳ Dận dâng tấu cắt giảm nhân viên thừa, kết quả là bị người ta giáng chức tới cấp huyện, làm Huyện thừa. Địa vị của Dương Lăng ông ta không thể so nổi, nhưng Dương Lăng cũng không dám sơ suất. Bây giờ do Hoàng đế đưa ra, cũng hạ chỉ chấp hành, điều này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, ngày xưa Lưu Cẩn đã mạnh mẽ chấp hành một lần, lại cộng thêm bây giờ trong triều bách quan cũng không lừa gạt ức hiếp giống như những thần tử của thời Hoàng đế Hoằng Trị. Cho nên, so với dự tính còn dễ hơn nhiều.
Dương Đình Hòa biết bắt đầu từ kinh sư sẽ tương đối khó. Trước tiên chọn làm từ Nam Kinh, chờ ở đó đã tiến triển thuận lợi rồi, cũng sẽ trở thành tiền lệ. Hơn nữa, đối với việc cắt giảm biên chế ở Bắc Kinh, cao minh của chiêu này, quan viên lục bộ Nam Kinh sẽ muốn đi quan hệ nhờ vả cũng sẽ phí sức. Chờ tới khi họ không dễ dàng gì dựa vào người khác, thánh chỉ cũng đã tới rồi.
Kế hoạch cắt giảm nhân viên thừa sẽ giảm bớt được khoản tiền lương bổng lớn của triều đình. Hơn nữa, chuyện này còn mang tới hiệu quả bất ngờ. Thông tin có thể sẽ được lan đi, rất nhiều quan lại ngồi ăn chờ chết cũng sẽ có cảm giác lo lắng. Bình thường họ thì có chuyện sẽ đẩy ra ngoài, hoặc giở giọng nặng nhọc không làm việc. Bây giờ thì không có việc cũng sẽ cảm thấy lo lắng, hiệu suất làm việc cũng sẽ được nâng cao.
Hiệu suất này cũng không phải là nhỏ. Khi đó giao thông không thuận tiện, tin tức không nhanh nhạy, rất nhiều chuyện nếu không xử lý kịp thời, chờ tới khi nhớ ra cũng không thể làm được nữa. Không phải là sự việc đã quá hạn, mà chính là đầu óc của người làm việc đều đã mọc cỏ rêu rồi. Hiện giờ hiệu suất làm việc của quan lại nâng cao. Mặc dù không thể lượng hóa, nhưng vô hình chung đối với cơ cấu quan liêu của toàn Đại Minh mà nói cũng đã có tác dụng không thể tưởng tượng được.
Muốn nói thanh âm phản đối cũng không phải là không có. Nhưng lúc này người đương quyền có [Lại trị khảo thành pháp] quản ở đó. Họ làm việc bất lợi sẽ bị trừng phạt, bản thân các quan văn của Đô sát viện, Hàn lâm viện cũng lo lắng mình sẽ trở thành quan lại nhàn rỗi bị cắt giảm, để tận trung giữ chức, hàng ngày đều phải căng mắt lên tìm lỗi của những người cầm quyền đó, ai còn dám làm việc riêng nữa? Mức độ chấp hành lớn, hiệu suất làm việc nâng cao, quan lại bị cắt giảm ngay cả phản đối cũng không có, chỉ có thể cuốn gói đi về, đứng ở sân nhà chửi má nó.
Lúc đó lại không có khiếu tố, ai dám gây chuyện? Cho dù là thật sự đui mù, Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm Y vệ, Nội xưởng như sói như hổ, bọn họ có lẽ rất lâu rồi không khai trương. Như vậy từng khâu từng khâu, từng lớp từng lớp giám sát, từng tầng khống chế, sẽ việc sẽ được tiến hành thuận lợi.
Chỉ có bên phía (dịch trạm) trạm nghỉ chân thanh lý nhiều chi phí, đừng tưởng trạm nghỉ chân chỉ là một chỗ con con. Khi Dương Lăng quản lý trạm Kê Minh dịch, khi đó Huyện lệnh Kiến Văn Mân Văn cũng đã từng nói, rất nhiều quan lại ở đây đều đỏ mắt lên rồi, là công việc béo bở. Chính bởi vì nó là một công việc béo bở, hơn nữa là nơi nhận cung cấp nuôi dưỡng của địa phương. Nó càng là chỗ béo bở thì càng ác liệt.
Bây giờ muốn thanh lý trạm nghỉ chân, nội bộ dịch trạm không đồng ý, các quan văn võ cũng không có nhiều người đồng ý. Bởi vì bổng lộc của họ nhận được hữu hạn. Khi đó giao thông không thuận tiện, muốn về nhà một chuyến, hoặc người trong nhà muốn tới một chuyến, chi phí cũng rất nhiều. Trước đây đi vào trạm dịch dễ dàng, bây giờ không có việc công không được phép sử dụng trạm dịch. Các quan lại không khỏi có vài câu oán than.
Nhưng chuyện mà Hoàng đế Chính Đức nhận thấy đúng, rất khó khiến cho y thay đổi. Ngày xưa y thấy Lưu Cẩn là người tốt, thì ngay cả người thân cận như Dương Lăng cũng hao tận tâm cơ, cuối cùng vẫn phải dùng kế mới tiêu trừ được tên gian thần này. Hiệu quả tốt được sinh ra từ những chuyện trước đây, khiến cho Chính Đức không cần phải suy nghĩ nhiều, đã nhận thấy ý kiến mà Dương Lăng đưa ra là đúng đắn. Cho nên, đám người Dương Phương, Dương Đình Hòa thấy thanh lý trạm dịch có lực cản rất lớn, tiếng ca thán khá nhiều liền tạm thời dừng chấp hành. Đối với những yêu cầu Hoàng thượng đưa ra cũng lập tức nhận được sự phủ quyết.
Mấy vị đại học sỹ thấy thế cũng chỉ còn cách kiên trì chấp hành. Để nâng cao hiệu quả, họ còn phải dẫn đầu đi làm. Tiêu Hoàng Tiêu Thị Độc bị Hồng nương tử bắt lấy, ở trong nhà y mấy ngày rồi. Khi đi cũng không bắt y theo, chỉ là vơ vét toàn bộ lương thực trong phủ mà đi. Chờ Hồng Nương tử rời khỏi, y vội vàng ngồi xa thuyền của quân dịch trở về kinh thành. Lúc này Dương Phương chủ động thay con trai trả tiền xe ngựa, và tiền ăn.
Ngươi nói hắn phụ trách việc thi cử quan lại, hắn không thể tới Lại bộ làm việc. Ngươi nói hắn phụ trách tiêu diệt phỉ, lại không thể để hắn tới Binh bộ làm việc. Đường đường Quốc công gia ngồi ở đây, ngươi để Thượng thư đại nhân chuyển tới đâu?
Cho nên hàm ý đi làm việc công lần này của hắn, thích đi thăm thú một chuyến, bàn bạc chuyện công, không muốn ngồi chết chân ở nhà. Ai cũng không xem hắn ra làm sao. Đề nghị của Dương Lăng Hoàng đế Chính Đức thật sự đã tính tới. Hiện tại trong triều vô cùng ổn định. Đám người đọc sách như Đỗ Phủ cũng không nhiều, nhưng tính cách thành thực, làm việc rất chăm chỉ. Hoàng thượng hạ chỉ xuống, yêu cầu Nội vụ phủ mang toàn bộ đồ vật tiêu hao hàng ngày trong hoàng cung ra thanh lý, đối chiếu từng hạng mục, xem xem những cái nào có thể cắt giảm được.
Điều này vừa nhìn là biết không được rồi. Những đề nghị mà Dương Lăng đưa ra chỉ là những thứ mà y có thể nhìn thấy. Mọi người thường gọi lầu xanh, sòng bạc là nơi tiêu tiền, nhưng so ra hoàng cung đại nội mới thật sự là nơi tiêu tiền. Tiêu phí hàng ngày cũng khiến người ta kinh ngạc. Mà rất nhiều thứ tiêu phí đều thuần túy là phô trương.
Ví dụ như tẩm cung, thư phòng … của Hoàng thượng. Bất kể Hoàng thượng có ở đó hay không, đồ vật có động tới hay không, hàng ngày cũng đều phải thay mới, thú thơm, nến đỏ ngày ngày liên tục thay. Tiền tiêu vặt hàng tháng của các thái giám, cung nữ trong hoàng cung dù có tiền lệ đã định, họ không thể chiếm được nhiêu, nhưng chỉ cần thân quen với người của Nội vụ phủ, bình thường đòi hỏi vài thứ thì quá dễ dàng. Nội kho của Hoàng thượng, dùng hết một cái hô một tiếng liền đi làm ngay. Mà việc mua về Nội vụ phủ cũng có thể kiếm được một khoản tiền. Khoản tiền này tiết kiệm lại, một năm cũng phải được mấy chục lượng bạc trắng.
Khôn Ninh cung, An Khánh cung, Trung Hòa điện đang tu sửa, tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng cũng tạm thời dừng lại. Hơn nữa còn bỏ đi một khoản dự chi lớn của ngày lễ tết, Hộ bộ tạm thời tích lũy được một chút bạc. Nhưng thấy kho suốt ngày trống rỗng, khoản nợ xuống âm cũng khiến cho Hộ bộ Thượng thư mới nhậm chức Lưu Trung Nhạc rầu chết đi được.
Năm đó Hoàng Kỳ Dận dâng tấu cắt giảm nhân viên thừa, kết quả là bị người ta giáng chức tới cấp huyện, làm Huyện thừa. Địa vị của Dương Lăng ông ta không thể so nổi, nhưng Dương Lăng cũng không dám sơ suất. Bây giờ do Hoàng đế đưa ra, cũng hạ chỉ chấp hành, điều này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, ngày xưa Lưu Cẩn đã mạnh mẽ chấp hành một lần, lại cộng thêm bây giờ trong triều bách quan cũng không lừa gạt ức hiếp giống như những thần tử của thời Hoàng đế Hoằng Trị. Cho nên, so với dự tính còn dễ hơn nhiều.
Dương Đình Hòa biết bắt đầu từ kinh sư sẽ tương đối khó. Trước tiên chọn làm từ Nam Kinh, chờ ở đó đã tiến triển thuận lợi rồi, cũng sẽ trở thành tiền lệ. Hơn nữa, đối với việc cắt giảm biên chế ở Bắc Kinh, cao minh của chiêu này, quan viên lục bộ Nam Kinh sẽ muốn đi quan hệ nhờ vả cũng sẽ phí sức. Chờ tới khi họ không dễ dàng gì dựa vào người khác, thánh chỉ cũng đã tới rồi.
Kế hoạch cắt giảm nhân viên thừa sẽ giảm bớt được khoản tiền lương bổng lớn của triều đình. Hơn nữa, chuyện này còn mang tới hiệu quả bất ngờ. Thông tin có thể sẽ được lan đi, rất nhiều quan lại ngồi ăn chờ chết cũng sẽ có cảm giác lo lắng. Bình thường họ thì có chuyện sẽ đẩy ra ngoài, hoặc giở giọng nặng nhọc không làm việc. Bây giờ thì không có việc cũng sẽ cảm thấy lo lắng, hiệu suất làm việc cũng sẽ được nâng cao.
Hiệu suất này cũng không phải là nhỏ. Khi đó giao thông không thuận tiện, tin tức không nhanh nhạy, rất nhiều chuyện nếu không xử lý kịp thời, chờ tới khi nhớ ra cũng không thể làm được nữa. Không phải là sự việc đã quá hạn, mà chính là đầu óc của người làm việc đều đã mọc cỏ rêu rồi. Hiện giờ hiệu suất làm việc của quan lại nâng cao. Mặc dù không thể lượng hóa, nhưng vô hình chung đối với cơ cấu quan liêu của toàn Đại Minh mà nói cũng đã có tác dụng không thể tưởng tượng được.
Muốn nói thanh âm phản đối cũng không phải là không có. Nhưng lúc này người đương quyền có [Lại trị khảo thành pháp] quản ở đó. Họ làm việc bất lợi sẽ bị trừng phạt, bản thân các quan văn của Đô sát viện, Hàn lâm viện cũng lo lắng mình sẽ trở thành quan lại nhàn rỗi bị cắt giảm, để tận trung giữ chức, hàng ngày đều phải căng mắt lên tìm lỗi của những người cầm quyền đó, ai còn dám làm việc riêng nữa? Mức độ chấp hành lớn, hiệu suất làm việc nâng cao, quan lại bị cắt giảm ngay cả phản đối cũng không có, chỉ có thể cuốn gói đi về, đứng ở sân nhà chửi má nó.
Lúc đó lại không có khiếu tố, ai dám gây chuyện? Cho dù là thật sự đui mù, Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm Y vệ, Nội xưởng như sói như hổ, bọn họ có lẽ rất lâu rồi không khai trương. Như vậy từng khâu từng khâu, từng lớp từng lớp giám sát, từng tầng khống chế, sẽ việc sẽ được tiến hành thuận lợi.
Chỉ có bên phía (dịch trạm) trạm nghỉ chân thanh lý nhiều chi phí, đừng tưởng trạm nghỉ chân chỉ là một chỗ con con. Khi Dương Lăng quản lý trạm Kê Minh dịch, khi đó Huyện lệnh Kiến Văn Mân Văn cũng đã từng nói, rất nhiều quan lại ở đây đều đỏ mắt lên rồi, là công việc béo bở. Chính bởi vì nó là một công việc béo bở, hơn nữa là nơi nhận cung cấp nuôi dưỡng của địa phương. Nó càng là chỗ béo bở thì càng ác liệt.
Bây giờ muốn thanh lý trạm nghỉ chân, nội bộ dịch trạm không đồng ý, các quan văn võ cũng không có nhiều người đồng ý. Bởi vì bổng lộc của họ nhận được hữu hạn. Khi đó giao thông không thuận tiện, muốn về nhà một chuyến, hoặc người trong nhà muốn tới một chuyến, chi phí cũng rất nhiều. Trước đây đi vào trạm dịch dễ dàng, bây giờ không có việc công không được phép sử dụng trạm dịch. Các quan lại không khỏi có vài câu oán than.
Nhưng chuyện mà Hoàng đế Chính Đức nhận thấy đúng, rất khó khiến cho y thay đổi. Ngày xưa y thấy Lưu Cẩn là người tốt, thì ngay cả người thân cận như Dương Lăng cũng hao tận tâm cơ, cuối cùng vẫn phải dùng kế mới tiêu trừ được tên gian thần này. Hiệu quả tốt được sinh ra từ những chuyện trước đây, khiến cho Chính Đức không cần phải suy nghĩ nhiều, đã nhận thấy ý kiến mà Dương Lăng đưa ra là đúng đắn. Cho nên, đám người Dương Phương, Dương Đình Hòa thấy thanh lý trạm dịch có lực cản rất lớn, tiếng ca thán khá nhiều liền tạm thời dừng chấp hành. Đối với những yêu cầu Hoàng thượng đưa ra cũng lập tức nhận được sự phủ quyết.
Mấy vị đại học sỹ thấy thế cũng chỉ còn cách kiên trì chấp hành. Để nâng cao hiệu quả, họ còn phải dẫn đầu đi làm. Tiêu Hoàng Tiêu Thị Độc bị Hồng nương tử bắt lấy, ở trong nhà y mấy ngày rồi. Khi đi cũng không bắt y theo, chỉ là vơ vét toàn bộ lương thực trong phủ mà đi. Chờ Hồng Nương tử rời khỏi, y vội vàng ngồi xa thuyền của quân dịch trở về kinh thành. Lúc này Dương Phương chủ động thay con trai trả tiền xe ngựa, và tiền ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.