Quyển 7 - Chương 612: Sét đánh mây tan
Nguyệt Quan
17/05/2018
Ba nghìn kỵ binh của Du kích Tân đã quen với tiếng
đại pháo. Nhưng để giảm thiểu cảm giác sợ hãi của chiến mã, họ vẫn nhét
đầy lỗ tai của chiến mã, để phòng chúng bị thủ lôi làm cho kinh sợ.
Trời vừa sáng trưng, ba ngàn thiết kỵ theo chiều gió sớm, theo ánh triều dương xông thẳng vào đội Bạch Y Quân đang chỉnh đốn đội hình và rút lui, như dòng nước lũ chảy xiết không gì đỡ nổi. Ánh đao sáng rực, rậm rạp như rừng.
Không ngoài dự đoán của Dương Lăng, công thành không được không quan trọng, nhưng sau đó lại lập tức toàn quân di chuyển, mà không có lấy một giải thích hợp lý cho binh sĩ hoặc không có thời gian giải thích, thì đối với một đội quân chưa từng được huấn luyện quy củ mà nói, là làm mất đi nhuệ khí của họ một cách nặng nề, khiến họ suy đoán lung tung.
Nhất là vì thời gian cấp bách, quân Dương Hổ tập kết một cách rất gấp gáp. Đội quân đang công thành sớm đã không còn giữ được trận hình. Bây giờ vì muốn quay trở về đội của mình, ai ai cũng đi đi lại lại, binh không kiếm được tướng, tướng cũng chẳng thấy binh đâu, trông hỗn loạn cực kỳ. Sĩ quan thì lớn tiếng quát, chửi chửi bới bới, ra lệnh cho sĩ tốt.
Một số sĩ tốt nghe tin đại quân triều đình đang bao vây tứ phía, nhưng lại không biết tình hình cụ thể, các tướng lĩnh của Dương Hổ quân cũng không hay trao đổi thông tin chi tiết với các binh sĩ. Do không hiểu rõ tình hình, lại thấy các tướng lĩnh từ cao đến thấy đều khẩn trương ra lệnh cho quân của mình tập kết di chuyển. Vô hình trung, số lính triều đình trong tình thế bất lợi trước mắt bị các binh sĩ khuếch đại rất nhiều lần, thậm chí đến mười lần.
Kỵ binh của Tân Quý Hỉ phát động tấn công ngay trong tình huống như thế, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Y Quân. Thiết nghĩ bổn gia của Du kích Tân, Tân Khí Tật, năm xưa dẫn theo năm mươi khinh kỵ đột kích đại doanh của quân Kim, bắt sống Hán gian Trương An Quốc rồi vô sự quay về, cũng chỉ là như thế. Bọn họ đường đường hoàng hoàng xông vào trong đội ngũ của Bạch Y Quân trong sự ngạc nhiên của chúng, trong sự kinh ngạc đến khó tin của chính họ.
Từ khi đạt tới qui mô năm vạn người, Dương Hổ quân không còn áp dụng phòng thủ nữa, dù cho “lấy công làm thủ” có lộ sơ hở cũng mặc kệ. Lúc trước chỉ là những toán quân nhỏ, cho dù bị tấn công cũng có thể linh hoạt cơ động để tấn công hoặc tránh né. Nhưng một đội quân đang di chuyển lớn đến thế này, bị địch đột kích ngay khi hỗn loạn thế này cũng là lần đầu tiên.
Vả lại đói thủ còn là thiết kỵ thuộc quân biên thùy hiếu dũng thiện chiến nhất Đại Minh. Trong những lúc thế này, không ngờ chúng lại phạm hai lỗi lầm cơ bản nhất: một là quân đội chưa tập kết hoàn tất, mà chủ tướng trung quân đã nhổ trại đi trước. Tư duy của Dương Hổ là đại ca xung phong lên trước, làm gương cho đàn em theo sau. Nhưng nếu thế thì quân đội đang hỗn loạn bỗng gặp chuyện gì ắt sẽ như rắn mất đầu. Hai là khi đại quân di chuyển, không có để lại đội quân tâm phúc có sức chiến đấu mạnh nhất, và cũng đáng tin cậy nhất đoạn hậu phía sau.
Các đội kỵ binh của Minh quân lập phòng tuyến trên các tuyến đường giao thông quan trọng, đường Tế Nam này lại bày bố nghi trận, không thấy một binh một tốt. Những hành động này làm cho Dương Hổ nghĩ sai rằng: quân Minh phải đợi tới khi bộ binh tới rồi, mới xây một vòng tuyến quanh bốn phía thành Thái An vây chúng ở bên trong.
Một chủ tướng thiếu thốn kiến thức quân sự cơ bản như thế, lãnh đạo mười vạn quân, lại còn dùng cách đánh năm xưa của ba ngàn sơn tặc. Cứ như thế chỉ huy quân mình tới nước hỗn loạn thậm tệ như thế, hoàn toàn không thể thực hiện phản công một cách hiệu quả.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Du kích Tân cũng không khách sáo, ba ngàn thiết kỵ vừa kích vừa đá, mã đao chém ngang bổ dọc. Họ không hề ngừng nghỉ, cả đội xếp thành hình chùy, xông vào đại quân Dương Hổ huyên náo giết ra một con đường máu, cứ như là đang chặt thịt heo vậy. Họ tiến thẳng vào bên trong lòng địch.
Cảnh tượng hôm nay rất ứng với câu” con hổ lọt vào đàn dê”. Bạch Y Quân tuyệt đối không phải bầy dê chờ chết, nhưng tình hình bây giờ ngay cả thần tiên sống cũng không có cách chỉ huy quân đội phản kích.
Người thì đang nhổ trại, người thì đang cột lương khô lên ngựa, người thì đang băng bó vết thương, người thì vừa mới từ trên chiến trường xuống chưa kịp ăn cơm đang ôm dưa, khô lương khô nhai ngấu nghiến, người thì đang đi tới đi lui nghểnh đầu tìm cờ chủ tướng của mình. Vả lại người này người nọ chen chúc nhau, khi vòng ngoài bị Tân Quý Hỉ xé rách xông thẳng vào một cách đột ngột như thế, rất nhiều người vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nơi ba ngàn khinh kỵ đi qua, đều giống như lớp đất màu mỡ vừa được cày bới qua. “Lớp đất” phía sau “cái cày”, bị xới tung lên về hai phía, con đường chính giữa thẳng tắp, bên trong nhuốm màu máu đỏ.
Du kích Tân lặng lẽ tính toán vị trí. Y vốn định giết thẳng vào giữa bụng của đại quân Dương Hổ, nhân lúc hỗn loạn xung kích thẳng tới vị trí hậu phương. Nếu gặp sự truy kích mãnh liệt, thì rút về, đến ngoài rìa đại quân thì ném thủ lôi vào trong. Nếu không làm vậy thì sức mạnh đáng sợ của cơn lũ kinh hoàng do vạn đại quân tạo ra, không phải sức người có thể đỡ nổi.
Nếu xảy ra cục diện như thế, ba ngàn kỵ binh của y chỉ sợ không chết trong tay quân Dương Hổ, mà sẽ bị vó ngựa của thiên quân vạn mã đạp chết. Nhưng không ngờ tấn công vào trong lại thuận lợi đến khó tin như thế. Du kích Tân tự tin hẳn lên, quyết định đi vào dòng người giết thẳng qua bên kia, đến phía bên kia rồi mới ném thủ lôi.
Đại quân Dương Hổ xếp thành đội hình hẹp và dài, vây quanh thành, hướng về phía Thái Bình Trang. Thiết kỵ của Du kích Tân giống như một đinh, chọc thẳng vào đại đội của y, giết thẳng qua phía đối diện. Bạch Y quân phía trước còn chưa biết rõ tình hình, thì đã nghe tiếng kêu thảm khốc của cả người lẫn ngựa. Khi quân của Du kích Tân gần giết tới phía trước, Bạch Y Quân ở hậu phương tức tốc đuổi theo, và đang giao chiến với hậu đội của Du kích Tân.
Du kích Tân nhìn thấy khoảng đất trống ở phía trước không xa, trong lòng thầm mừng: chỉ cần xông lên phía trước thêm ba mươi trượng nữa, là có thể ném thủ lôi được rồi, đám Bạch Y Quân ngạo mạn, đồ dân quê không biết trời cao đất dày, cho chúng bây nếm mùi lợi hại của vũ khí mới này.
Lúc này, Bành Tiểu Dạng dẫn theo hơn hai mươi thân binh xông tới góc đường, chỉ thấy Bạch Y Quân người ngựa tan hoang, còn quân của Du kích Tân thì như phong ba bão táp, đã không biết đi về đâu. Bành Tiểu Dạng không khỏi thầm tặc lưỡi.
Y là anh hùng trên nước, hảo hán của Nam quốc, nên thuật cưỡi ngựa rất tầm thường, nên chạy mãi mới tới đây. Với tài nghệ của mình, y cũng không sợ gì Bạch Y Quân, nhưng kêu y cưỡi ngựa xông vào đội quân nhìn không thấy biên giới này, y cũng không có gan.
Bành Tiểu Dạng nhảy xuống ngựa, nhét một quả thủ lôi dạng bự vào trong ống bắn, một thân binh bên cạnh lo lắng nói:
- Tướng quân, người… biết xài cái thứ này không?
Bành Tiểu Dạng nói như không hề để ý:
- Yên tâm, lúc A Đức Ny cô nương dạy Bắc quân trên giáo trường, ta đứng ngay kế bên. Cái này dễ lắm, dễ hơn cầm tay lái trên thuyền nhiều. Ngươi tránh xa chút, phía sau nó phun lửa ra đó…
Mấy thân binh vừa nghe, lập tức tránh ra hai bên. Bành Tiểu Dạng khiêng ống pháo lên, ngắm trái ngắm phải, thấy trước mắt toàn là người với người, cũng không biết bắn vào đâu. Lúc này một thân binh chỉ cột cờ nằm ở hướng bên phải trong quân, rồi nói:
- Tướng quân người xem, quân kỳ của Dương Hổ. Bắn nó đi, người ta thường nói chém tướng cướp cờ mà. Tướng không chém được, bắn gãy cờ của chúng cũng là một đại công.
Bành Tiểu Dạng nghe xong, thấy cũng có lý, vội đứng thẳng dậy, khiêng ống pháo trên vai, nhắm thẳng cột cờ trong quân ngũ kia.
Lúc này Bạch Y Quân trong cơn hỗn loạn này cũng đã phát hiện hai mươi mấy tên quan binh thậm thà thậm thụt đứng ở đằng xa. Chúng cũng không xông lên phía trước, mà còn xuống ngựa, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ. Người đứng đầu chắc là tướng quan, đang khiêng cái ống khói trên vai không biết dùng để làm gì. Cho nên họ lập tức cầm cung bắn tên, tiếp đó bọn chúng.
- Tướng quân, cẩn thận, có tên.
Thân binh vội vã cảnh báo.
Bành Tiểu Dạng vừa mới châm ngòi ống pháo, nghe tiếng của thân binh liền khuỵu xuống một cách vô thức. “Bùm” một tiếng, một cái thủ lôi cỡ đại bắn ra khỏi ống pháo, ngả ngả nghiêng nghiêng bắn về phía Bạch Y Quân, cách xa cái cột cờ tới mấy chục trượng.
Bành Tiểu Dạng thầm ảo não, quăng cái ống pháo đi rồi đứng dậy, rút vũ khí ra, giận dữ quát:
- Mẹ nó, tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của ta thế?
Vừa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai điếc óc chấn động màng nhĩ vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển. Cảm giác lắc lư y như đang ở trên thuyền, “leng keng”, Bành Tiểu Dạng làm rớt mất vũ khí, mồm miệng há hốc nhìn về đằng xa, thì thấy chỗ thủ lôi rơi xuống có một đám khói đen dày nổi lên, dư sóng của vụ nổ làm cho hơn hai mươi người và chiến mã quanh đó, và vài cái xe đã nát bét bay lên không trung khoảng mười lăm sáu trượng.
Bành Tiểu Dạng lắp bắp nói:
- Không đúng, lúc ở giáo trường đâu thấy nổ lớn như vậy, sao còn lợi hại hơn cả đại pháo thế này.
Một thân binh cạnh đó nơm nớp lo sợ:
- Tướng… tướng quân, đừng nghĩ nữa, chạy… chạy mau đi, đàn ngựa điên rồi.
Sau một khắc im thin thít, từ trong đội Bạch Y Quân truyền ra tiếng vang khủng khiếp, đó là tiếng hí đồng thanh của hơn vạn con chiến mã. Sau đó, bầy ngựa điên lên, không phân biệt trái phải trước sau, điên cuồng mà chạy, mà va vào nhau, giống như những con sóng dữ bị kẹt giữa bãi đá ngầm đang liều mình chèn ép, đánh tan bất cứ thứ gì có thể.
Mấy con chiến mã ngoài rìa tìm thấy đường ra trước nhất, bắt đầu bỏ chạy tứ tung. Mấy trăm con chiến mã mặc kệ tất cả, liều lĩnh phóng đi nơi khác. Có một số con còn có kỵ sĩ trên lưng, một số con thì ngay cả chủ mình cũng đã hất luôn xuống đất. Cái không khí điên cuồng này khiến cho nhưng người chưa từng thấy qua bao nhiêu đây con ngựa lớn phóng về phía mình như Bành Tiểu Dạng và thân binh thủy phỉ lập tức luống cuống cả tay chân.
- A? A! Chạy mau!
Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Y phóng lên thân ngựa, một tay nắm dây cương, một tay liên tục vỗ vào mông ngựa, hai chân vừa kích vừa đá. Con ngựa đó bị tiếng nổ làm cho hết hồn, bốn vó ngựa như cắm chặt xuống đất, không hề nhúc nhích.
Rồi tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa rầm rập, mấy mươi con chiến mạ chạy vụt qua y, giống như một trận cuồng phong vậy. Lúc này, ngựa của y mới như tỉnh thần, hí một tiếng dài, phóng theo sau đàn ngựa. Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng. Từ xa nhìn, cơ thể của y không ngừng lắc lư trên yên ngựa, nhấp lên nhấp xuống, giống như chiếc lá cuối cùng trong làn gió thu vậy.
Dương Lăng vội vã đi xuống núi, trong lòng thấp thỏm không yên. Động tĩnh lớn như vậy, không giống tiếng nổ của thủ lôi chút nào.
Thủ lôi do A Đức Ny cải tạo, vừa nhỏ gọn lại dễ dàng theo bên mình, lại có đủ hỏa dược trong đó. Vả lại hỏa dược lúc đó uy lực có hạn, để gia tăng sức sát thương, lớp vỏ bọc bằng sắt bên ngoài không ngừng được làm mỏng, đã tới mức chỉ còn tác dụng là vật bao bọc mà thôi, toàn nhờ vào móc sắt, miếng sắt, đạn sắt bên trong đả thương người, đâu ra động tĩnh lớn đến thế.
Không lẽ là binh sĩ nào bất cẩn, làm nổ tung hết tất cả những thủ lôi trên người? Nổ như vậy, nếu còn dẫn đến những hiệu ứng sau khác nữa, người chịu đầu tiên chắc là ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ của hắn mất.
Lúc ở thành Đức Châu, Dương Lăng đã quan sát kĩ quá trình phát binh, thu binh của bọn hưởng mã đạo này, cũng hỏi kỹ càng đặc điểm tác chiến của những binh lính còn sống và chạy đến Đức Châu từ các huyện khác. Thế công mãnh như hổ, thế thủ thì phân tán, biến trận, di chuyển hoàn toàn không theo quy tắc gì cả, giống như đang tháo chạy vậy.
Cho nên kế hoạch ban đầu của hắn là các lộ kỵ binh đặt vòng vây, bày hư trận, buộc Dương Hổ thu binh di chuyển, lợi dụng lúc y tập kết quân đội, trận hình vừa lớn vừa loạn mới tấn công từ bốn phía, và đột phá. Từ khi có được thủ lôi đã qua cải tiến của A Đức Ny, Dương Lăng quyết định thay đổi kế hoạch gốc một chút xíu, lấy thủ lôi làm mồi dẫn, biến lượng lớn chiến mã của Bạch Y Quân làm vũ khí.
Lợi dụng thủ lôi làm cho chiến mã của Bạch Y Quân điên lên. Một khi chiến mã trở nên tán loạn, lương lớn chiến mã mà chúng dùng để đối kháng quân triều đình, sẽ phát huy uy lực của mười vạn đại quân tinh nhuệ. Dòng người xô đẩy, vót ngựa điên cuồng, chà đạp lên nhau, cũng đủ để cho Bạch Y Quân tập trung nhiều người và ngựa như thế tan rã. Thiệt hại của phía quân triều đình, nói không chừng có thể giảm tới tỉ lệ nhỏ nhất.
Do vận hành thích đáng, với cái giá nhỏ đến không ngờ, làm kẻ địch tổn thất gấp mười lần. Không phải chưa từng có tiền lệ rằng địch quân nhiều hơn mấy chục lần. Trận chiến “Thổ Mộc Bảo”, Thái sư Ngõa Lạt cũng không quá ba vạn người, năm mươi vạn quân Minh bị y đánh tơi bời. Máu chảy thành song, xác chất thành núi, bình quân mỗi tên Thát Tử giết chết hơn mười quan bình, nhưng thương vong bên của y lại rất rất ít. Cho dù đội hình quân Minh tan rã tháo chạy, không lòng dạ nào chiến đấu, người của Dã Tiên cũng chỉ việc đuổi giết một đám người chạy nạn chỉ lo tháo chạy, không hề biết phản kháng.
Nổ doanh trại là một việc mà bất ì đội quân kỉ luật nghiêm minh nào cũng bó tay, chứ đừng nói tới quân Dương Hổ không hề có kỉ luật. Cho dù là Thiết kỵ có quân kỉ nghiêm minh nhất, một khi nổ trại, cũng chỉ là thiên quân vạn mã tương tàn, chà đạp lên nhau. Dù cho Tôn Võ có tái thế cũng bất lực. Nhiều thủ lôi như thế còn không bằng một tiếng rống năm xưa của Trương Phi sao?
Lòng Dương Lăng vốn hết sức chắc chắn, tự thấy phán đoán không sai. Nhân trận chiến này, không chừng còn được trở thành danh tướng thiên cổ lưu danh sử sách. Bây giờ đột nhiên nghe tiếng nổ lớn như thế, lòng hắn không khỏi thấp thỏm không yên.
Dương Lăng vừa đi xuống chân núi, thì thấy ở phía xa xa, chiến mã phi nhanh, xông qua đây với khí thế cuồng liệt không gì đỡ nổi. Dương Lăng không kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng:
- Lấy đây thừng chắn ngang chân ngựa!
Mấy cái dây thừng ở hai bên đường bị kéo căng ra, không ngờ ngựa phi quá nhanh, liên tiếp làm đứt hết hai cái, sau đó chiến mã mới phóng lên cao, tiếp xuống đất cách đó khoảng một trượng, hất văng tên kỵ sĩ trên lưng xuống đất, khiến hắn bị gãy cả xương. Tiếp sau đó lại là mấy con chiến mã xông tới nữa, lại một phen người ngựa hỗn loạn, tất cả các dây thừng đều đứt hết.
Phía trước còn có các chướng ngại vật chắn ngựa khác, dùng để đối phó với đàn ngựa đang điên cuồng này. Bọn chúng hầu như không hề biết né tránh là gì, quan binh nấp ở bên đường là có thể giết được người. Bạch Y đạo không trả giá, thì đừng mong thoát ra khỏi khu vực chết này. Khi chúng thoát ra khỏi đây rồi, thì cũng đã biến thành một đám tản binh du dũng không có tổ chức, không có đấu chí, còn có thể đối phó với quan binh được sao?
Nhìn thấy đàn ngựa điên này, Dương lăng biết kế hoạch của mình không thất bại, tâm sự cũng nhẹ hơn được một nửa. Nhưng vẫn còn một nghi vấn trong đầu, rốt cuộc là thứ gì có thể tạo ra tiếng nổ lớn đến thế?
Bọn đạo tặc trên ngựa muốn khống chế bọn ngựa điên này cũng đã tốn hết rất nhiều công sức. Hai tay chỉ có thể nắm chặt lấy dây cương, hoặc giả kẹp chặt yên ngựa. Quan binh hai bên đường ung dung dùng súng và cung tên bắn giết cường đạo, hoàn toàn là trận đồ sát của một bên.
Chính vào lúc này, trong đám ngựa liên tiếp chạy tới có người hô lên:
- Đừng bắn! Đừng bắn! Là tôi, là tôi!
Dương Lăng nghe tiếng liền thò đầu ra khỏi tảng đá ẩn thân bên đường. Chỉ thấy trên lưng một con ngựa đang phi như điên, Bành Tiểu Dạng đang dùng hai tay nắm chặt yên ngựa. Chiến mã phi chạy nhấp nhô lên xuống, hai chân của y đã rời khỏi cái bàn đạp, cái mông cũng nhấp lên nhô xuống, giống như là cái bao trên lưng ngựa vậy.
Cũng may y lái thuyền lâu năm, có thể chịu được xóc nảy, hai cánh tay lại sức lớn vô cùng, cho nên mới còn có thể trụ lại trên lưng ngựa. Thân binh của y cũng đã không còn bao nhiêu người, toàn bộ đều nửa đường bỏ ngựa lăn vô lề đường.
Dương Lăng nhớ ra phía trước còn có nhiều chướng ngại vật, không khỏi hét lớn:
- Đừng bắn! Tiểu Dạng, bỏ ngựa mau, bỏ ngựa mau!
Bành Tiểu Dạng thấy không còn kiên trì được nữa, lại nghe tiếng của Dương Lăng, vội thả tay ra khỏi yên ngựa, lăn ra phía ngoài, “rầm” một cái ngã xuống đất, rồi lăn sang hai bên đường. Khi y đang lăn vào lề, một con ngựa chạy từ phía sau lên, đến sát thân thể của y rồi mà vẫn né qua chạy tiếp một cách huyền diệu.
Bành Tiểu Dạng vừa lăn vừa bò đi ra khỏi chỗ đó, đứng dậy với khuôn mặt xám xịt:
- A… đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá!
Dương Lăng vội kêu người kéo y vào sau tảng đá bên đường, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, vừa nãy cái gì nổ vậy, sao mà lớn tiếng thế…
- Đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá.
Bành Tiểu Dạng gãi gãi cái đầu tổ chim, nói như chưa hoàn hồn:
- Tôi chỉ bắn một phát thủ lôi thôi mà, ai ngờ lại biến thành như vậy. Đồ của A Đức Ny cô nương đáng sợ quá.
Cái thủ lôi mà Bành Tiểu Dạng bắn ra, rơi trúng ngay trên nóc một cái xe ngựa, trên đó là hỏa dược mà Bạch Y đạo thu gom được. Do đạn của đại pháo đã sử dụng hết, nên tạm thời không dùng tới hỏa dược. Bạch Y đạo cũng biết hỏa dược này là đồ tốt, vì vậy vừa nghe lệnh di chuyển, lập tức đem hết chúng lên xe ngựa, định mang theo đi, nhưng không ngờ cái xe đầy hỏa dược này lại trở thành mầm tai họa.
Uy lực khi xe hỏa dược đó phát nổ vượt xa thủ lôi mà Du kích Tân và thuộc hạ của mình mang theo. Nơi vụ nổ xảy ra biến thành một cái hố lớn. Lấy nó làm trung tâm, trong vòng bán kính hơn mười trượng, tất cả Bạch Y quân, xe ngựa, chiến xa đều bị thổi bay lên không trung. Dư chấn của vụ nổ đẩy người ngựa trong vòng mấy mươi trượng ra hết bên ngoài, đè nén đàn áp lên nhau.
Du kích Tân cũng nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc đó. Còn chưa kịp định thần, đàn ngựa phát điên do tiếng nổ cũng đã bắt đầu mất tiêu. Chiến mã của quan binh dưới trướng Du kích Tân đều đã quen với tiếng nổ, vả lại còn bị nhét đầy lỗ tai, tuy cũng có chút hoang mang, nhưng cũng đã bị những kỵ sĩ kỹ thuật cao cường khống chế. Nhưng sự xao động của bầy ngựa rất dễ lây sang đồng loại, tất cả chiến mã xung quanh đều gào rú phát điên, chạy như điên. Chúng ảnh hưởng tới ngựa của các quan binh, làm cho những con ngựa này cũng bắt đầu xao động, không chịu khống chế.
Sự chèn ép dồn nén do bầy ngựa nổi điên gây ra, hầu như không ai đỡ nổi. Trước mắt còn có hơn mười trượng cự ly, nhưng đàn ngựa điên chạy tán loạn khắp nơi. Do đại quân đang từ từ di chuyển về hướng tây nam, nên phần lớn chiến mã phát điên theo quán tính đều tăng tốc chạy cả về hướng tây nam. Nếu muốn xuyên qua dòng người điên cuồng như thế, mặc ho họ có chém thế nào đi nữa, ba ngàn kỵ binh cũng sẽ bị áp lực to lớn này đè bẹp.
Du kích Tân thấy tình thế không ổn, chỉ đành hô lớn:
- Thuận theo hướng của đàn ngựa! Thuận theo hướng của đàn ngựa!
Nói rồi, dẫn đầu quay đầu ngựa, tham gia vào dòng người đang lưu động về phía tây nam, đồng thời cũng cầm đao trên tay, không ngừng chém hết những tên chắn đường phía trước.
Những thuộc hạ ở đằng xa hầu như không nghe thấy tiếng nói của y giữa một tràng những tiếng hí, tiếng vó ngựa như thế. Nhưng họ đều là những binh sĩ thân kinh bách trận, vừa nhìn hành động của Tướng quân và những binh lính bên cạnh, lập tức hiểu ran gay. Cho nên họ cũng quay đầu ngựa, hòa nhập vào dòng chảy điên cuồng này.
Để đề phòng bị những con ngựa tăng tốc chen chúc sau lưng đụng phải, mã đao trong tay họ không ngừng vung lên chém xuống, máu văng tung tóe, nhưng đội quân điên cuồng này dường như đã chai sạn. Tình trạng hỗn loạn của cả chiến trường đã không còn ai có thể khống chế được nữa, những tiếng kêu thảm khốc, thấp có, cao có, thanh có, trầm có, đan vào nhau tạo thành những âm thanh thê thảm đến rùng rợn. Bộ binh của Bạch Y Quân trở thành nạn nhân đầu tiên dưới móng ngựa trong trận điên cuồng này, người sống sót thì trăm người cũng không thấy một.
Từ Gia Lâu, một tuyến phòng thủ của kỵ binh Thanh Châu.
Nhiệm vụ gốc đột kích đổi thành thiết lập chướng ngại vật chặn kẻ địch. Mệnh lệnh khiến cho thủ quân Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm. Lúc dã chiến, khí thế hung tợn không sợ chết của Bạch Y Quân, thiết kỵ xông pha uy phong lẫm liệt, thật sự là khiến họ sợ quá rồi.
Bọn Bạch Y đạo có thể vì cướp một bịch bắp, cậy một cái răng vàng, cưỡng hiếp một người phụ nữ mà lâm trận giết người. Tuy nói nhận lương đi lính thì phải lên chiến trường, nhưng muốn y tác chiến với một đám vong mệnh đồ, trong lòng thật sự là rất sợ. Giống như bây giờ…
Vó ngựa rầm rập như sấm tới, các quan binh đều căng thẳng lên. Họ vội vã chạy vào hai bên đường nấp, rồi cầm súng và cung lên. “Lưu Đại Bổng Chùy cầm cây thiết côn đen thui liếc họ một cái, hừ một tiếng khinh bỉ. Gã vừa gặm một cọng cỏ trong miệng, vừa ung dung đi lên trên sườn dốc, để tiện quan sát tình hình kẻ địch.
Trước mặt có đặt chướng ngại vật trên nửa dặm đường, toàn là chông, gai, bẫy, chặn… Bạch Y đạo có xông qua đây, trước hết phải hóa giải hết những thứ này đã. Quan binh không ngừng bắn tên quấy nhiễu, muốn hóa giải hết đâu phải chuyện dễ? Bọn chúng còn ở xa, thiệt tình, lo cái gì?
Nhưng sự khinh bỉ của Lưu Đại Bổng Chùy lập tức biến thành sự kinh ngạc. Miệng gã càng mở càng lớn, cọng cỏ trong miệng dần dần nghiêng xuống:
- Má ơi, mấy người này điên hết rồi sao? Có đánh trận kiểu này nữa sao? Cái này, vong mệnh đồ cũng không liều mạng đến thê chứ!
Bụi gai, trực tiếp xông qua, không hề lo lắng tới sự tổn thương đối với vó ngựa và chân ngựa. Hàng chắn, xông qua luôn, bị chúng đá tới nghiêng bên này ngả bên kia. Rất nhiều Bạch Y đạo bị văng ra khỏi ngựa khi chúng đang liều mạng phi nhanh mà không hề dể ý, cuối cùng họ bị chà đạp đền nỗi chỉ còn đống thịt nhão nhét.
Cự Mã Thương, chính giữa có một cái trục hình tròn, một đầu được chôn dưới đất, là một thanh gỗ lớn khoảng một cánh tay dài khoảng hai trượng, đầu thương nhọn hoắt nghiêng nghiêng chỉ lên không trung. Đám ngựa đang bôn đằng một cách điên cuồng cứ như là không nhìn thấy vậy, mặc cho kỵ sĩ trên ngựa ra sức kéo cương tới cỡ nào, chúng vẫn cứ lao đầu lên trước. Mũi thương nhọn hoắt đâm thẳng vào lồng ngực của ngựa, rồi đầu kia xiên từ lưng ra, những kỵ sĩ không kịp nhảy ngựa bị dâm thẳng vào bụng, cả người lẫn ngựa đều bị xiên chặt vào nhau.
Khu vực hố lấp ngựa cũng một cảnh tượng người đổ ngựa ngã. Chân ngựa bị bẻ gãy một cách dễ dàng, chiến ngựa bị thương và đám cướp bị té ngã hay bị đè đều lăn lộn dưới đất một cách đau khổ. Nhưng chúng cũng chẳng đau khổ được bao lâu, vì phía sau liên tục không ngừng có kỵ sĩ lại xông tới, đạp chúng dưới chân. Bọn chúng ngang nhiên dùng mấy trăm, thậm chí mấy ngàn nhân mạng lấp thành một con đường trong nháy mắt.
Dây cung trong tay quan binh phát ra âm thanh, rồi mũi tên bắn sà xuống như mưa. Bọn cướp kẹp chặt thân ngựa để không bị hất xuống, cơ bản là không tài nào phản kích. Người có thân thủ cao minh còn có thể ẩn thân, còn người thân thủ kém thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn mình bị bắn chết.
Chưa từng gặp qua cách đánh trận kì lạ như thế bao giờ, cũng chưa từng giết người mà nhanh gọn như cắt rau cắt thịt như thế. Một số binh sĩ thậm chí còn giết đến mỏi cả tay. Tình hình như thế cùng lúc diễn ra trên các đường giao thông yếu đạo.
Người của Du kích Tân đã không còn có thể vung đao chém người được nữa, một số thanh đao còn cong cả lưỡi đao. Người ngựa chen chúc, tốc độ ngày càng nhanh, bất cẩn một cái là sẽ ngã ngựa chìm trong dòng “nước lũ”. Họ chỉ đành thu đao, khống chế gắt gao chiến mã của mình. Quan binh và thổ phỉ cùng chung một con đường, cả hai bên đều nhìn thấy nhau, nhưng không ai có thời gian vung đao. Quân chủ lực của Bạch Y quân kèm cặp, hỗ trợ nhau, xông thẳng ra Thái Bình Trang.
Phía trước đầy mùi máu tanh, cũng không biết đã hi sinh hết bao nhiêu thương vong, mới mở ra một con đường như thế. Vó ngựa đạp lên vũng máu, đống thịt nát bấy, phát ra âm thanh nghe rất kì lạ.
Xông ra Thái Bình Trang rồi, đại đội binh mã chạy thoát tứ phương, lại chạy thêm khoảng hơn hai mươi dặm nữa, những con ngữa điên mới dần bình tĩnh lại. Du kích Tân và thuộc hạ do đã nhét đồ vào tai ngựa từ trước, nên họ là những người đầu tiên khống chế được chiến mã. Họ vừa khống chế được chiến mã lập tức tập họp một cách có ý thức trong lúc chạy. Khi nhân mã của Bạch Y Quân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thì người của Du kích Tân cũng đã tập hợp hoàn tất.
Bọn họ cởi áo giáp ra, ca người đầy mồ hôi, trông nhếch nhác vô cùng. Số binh sĩ chết trong lúc xông vào doanh trại kẻ địch và bị chèn ép trong lúc chạy nạn là hai trăm người, còn lại khoảng hai ngàn tám trăm người xếp thành đội hình tấn công, Du kích Tân hô một tiếng ra lệnh thì ngay lập tức tấn công Bạch Y Quân vừa mới bình tĩnh trở lại.
Trận hình của Bạch Y Quân rối loạn, có người còn chưa hoàn hồn, thì bị thiết kỵ của Du kích Tân tấn công, chém giết cả một đám tản kỵ du dũng không hề biết phối hợp là gì. Sau đó, lợi dụng địa hình rộng lớn, Bạch Y Quân hoàn hồn trở lại và bắt đầu tổ chức phản công. Bốn phương tám phía đều là binh sĩ chạy thoát ra ngoài của Bạch Y Quân, chúng đều vội vã tập trung về nơi vang lên tiếng giết rung trời này.
Trải nghiệm chết chóc cực độ, khiến cho những binh sĩ sau sự kinh hãi cực độ nảy sinh một sự dũng cảm bệnh hoạn. Người của Du kích Tân lợi dụng ưu thế bình tĩnh và điều chỉnh đội hình trước, thúc ngựa xông lên như con hổ thoát khỏi chuồng, liều mình chém giết. Lợi dụng cơ hội số người của họ ít, mà Bạch Y Quân thì nhất thời không thể tập họp thành đội hình tấn công hiệu quả, giết hết bên này tới bên kia trong vòng vây của chúng.
Bọn họ dụ đám Bạch Y Quân đang phát cuồng đuổi theo chạy về một hướng, sau đó lại đột nhiên vòng ngược lại, với ý đồ “khuấy đục nước dễ bắt cá”. Rồi Du kích Tân nhắm chắc cơ hội, nhảy ra khỏi vòng vây của Bạch Y Quân, nhanh chóng thúc ngựa xông về phía đông nam. Đội ngũ của Bạch Y Quân rất thưa thớt, dù sao mục đích quấy nhiễu Bạch Y Quân cũng đã đạt được rồi, bây giờ chúng mới là đối tượng săn mồi của quan binh, không cần thiết chỉ dùng hơn hai ngàn người này quyết đấu trong vòng vây của kẻ địch.
Y tính rằng đội kỵ binh xông ra đây cùng quân chủ lực này có khoảng ba vạn người. Theo kinh nghiệm chiến đấu của y, Bạch Y Quân chạy thoát mạng trên những con đường khác vốn đã ít, có thể sống sót mà thoát khỏi vòng vây lại càng ít hơn, tổng số người chắc cũng khoảng hơn một vạn. Nói cách khác, mười vạn Bạch Y Quân thí có ít nhất sáu vạn chôn thân dưới thành Thái An. Con số này có thể xem như đại thắng, toàn thắng rồi.
Kỵ binh tinh nhuệ của Ngoại tứ gia quân đều luôn chú ý đến động tĩnh của chủ soái, thấy y vung đao thúc ngựa phi về hướng đông nam, liền lập tức đi theo, xếp thành hình tam giác quật ngựa đuổi theo. Tản kị du dũng của Bạch Y Quân ở hướng đông nam không nhiều, thấy sắp không thể ngăn cản được thế công của họ, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng rống như sấm rền của ai đó. Mấy chục kỵ sĩ điên cuồng chạy tới, người dẫn đầu mặc áo choàng trắng bay phấp phới trong gió, ánh mắt hung hãn như mãnh thú, sát khí đầy mặt như con mãnh hổ sẵn sang xé xác người.
Y không ngừng hò hét, không ngừng quật ngựa. Trong tiếng hí dài của chiến mã, y đã đuổi kịp kị binh của Du kích Tân. Trong một tiếng quát dữ dội, cây trường thương trên tay phải y cứ như là cái lưỡi của con rắn độc, ung dung đâm tới.
Một kỵ binh đứng gần đó nhất lập tức giật ngựa vung đao, chém từ bên hông qua. Một tiếng “keng” chói tai vang lên. Y vốn đã né qua đầu thương, chém vào giữa thân của cây thương, nhưng không biết tại sao lại vừa chém đúng vào đầu cây thương. Cánh tay chấn động mã đao lại vung lên lần nữa, và để lại phần ngực không có gì bảo vệ. Cây trường thương vừa rụt lại vừa duỗi ra, và đâm thẳng vào tim của y, xuyên qua cả lớp giáp da.
Đầu thương nhọn hoắt chưa kịp nhỏ máu xuống, đại hán cầm thương ấy rống một tiếng, chỉ dùng một cánh tay, nâng người đó lên khỏi ngựa. Sau đó, hai tay nắm cán thương, xoay vòng như bánh xe, quẳng xác của người kỵ sĩ cường tráng ấy đi thật xa, rồi hai chân điều khiển ngựa, hai tay cầm thương, tiến thẳng về phía tướng quân Tân Quý Hỉ.
Du kích Tân tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của đồng đội mình, không khỏi trừng lớn con mắt, giật cương thắng ngựa, đột hiên quay đầu ngựa, tay cầm trảm mã đao có lưỡi đao hơi cong, cũng xông về phía đại hán đó.
Vó ngựa rầm rập liên tục, cả hai đều là tướng thiện chiến trên ngựa, lợi dụng và phát huy triệt để đà chạy của chiến mã. Một thương, một đao, chỉ tới khi giao chiến hai người mới đột nhiên bộc phát ra tiếng rống lớn. Khí thế của chiêu này quả thật kinh thiên động địa, mạnh như quả núi; lại mượn lực đạo to lớn khi chiến mã xing kích và lực eo của bản thân, và quan trọng nhất, là người ngựa hợp nhất. Đây là sự dung hợp hoàn mỹ giữa kĩ thuật cưỡi ngựa và võ công, sức mạnh được sử dụng khéo léo đến đỉnh điểm.
Ánh đao như lụa, thương múa như rồng. “Keng” một tiếng, thương đoạn đao vỡ. Hai con chiến mã chạy gần nhau, thanh gỗ dài khoảng ba tấc còn lại trong tay cảu bạch y nhân, “vút” một tiếng xoay ngược lại, đâm ngay hộ tâm kính sau lưng Du kích Tân. Du kích Tân phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Một bạch y nhân khác thúc ngựa chạy về phía này, từ xa gọi với tới:
- Hổ ca, thương này!
Một cán trường thương bay tới.
- Hổ ca? Người này chính là Dương Hổ!
Du kích Tân nắm chặt yên ngựa, thúc ngựa quay đầu, mắt thấy mây đen đầy trời, trong đó một cái bóng trắng phi nhanh đến, cây trường thương trong tay chuyển động như bay, vì tốc độ quá nhanh nên đầu thương phát ra tiếng xé không khí vô cùng chói tai.
- Tướng quân cẩn thận!
Vài binh sĩ thúc ngựa chạy tới, né con chiến mã chạy bán sống bán chết của Du kích Tân, mã đao dựng đứng như núi, chém thẳng xuống đỉnh đầu Dương Hổ. Dương Hổ hét lớn một tiếng, trường thương xoay một vòng trong không trung, mấy cây mã đao bị đầu thương hất đi chỗ khác, sau đó đầu thương như lưỡi con rắn độc đâm thẳng vào ngực của ba kị sĩ, máu phun tung tóe.
Một năm luyện đao, mười năm luyện kiếm, trăm năm luyện thành một cây thương. Dùng thương một cách thành thạo nhuần nhuyễn là khó nhất. Nhưng thương pháp của Dương Hổ quả thật xuất thần nhập hóa, đã tới cực đỉnh. Tiếng thương rất lớn, khiến người ta sợ từ đáy lòng. Cây trường thương trong tay Dương Hổ rất mãnh liệt, có địch không ta, rất ư là uy phong.
- Đừng luyến chiến, chạy đi!
Du kích Tân miễn cưỡng nén ngụm máu sắp phun ra xuống, hét lên một câu. Dương Hổ có dũng mạnh thế nào, thì cũng chỉ có một người, nhưng nếu dây dưa với hắn lâu quá, khi Bạch Y quân ở tứ phía tập họp lại rồi thì muốn chạy cũng không kịp.
Những kỵ sĩ vây đánh Dương Hổ dều bị Dương Hổ đông đỡ tây kích, chẳng mấy chốc đã bị giết chết, chỉ có một người để lại một nhát chém trên tay của y. Nhân cơ hội này, Du kích Tân và những người khác đã chạy xa được hơn hai mươi trượng. Dương Hổ rất hận đám quan binh đã phá hủy đại quân của y, lập tức đuổi theo không tha.
Phía sau có một kỵ binh phi nhanh tới, vừa chạy vừa gọi:
- Hổ ca, quan trọng nhất là tập họp đại quân, nhanh chóng thoát hiểm, đừng đuổi theo nữa!
Dương Hổ cắn chặt răng, không thèm nghe lời, đôi mắt đỏ lên vì giận dữ chằm chằm nhìn đám quan binh đang bỏ chạy phía trước không thôi. Mộc Vân thấy y không nghe, vừa tức giận vừa không ngừng quật roi đuổi theo. Hai người khó khăn lắm mới gần đuổi kịp, thì Du kích Tân và mấy quan binh phía trước đột nhiên liên tiếp ném cái gì đó ra.
- Hổ ca cẩn thận, có ám…
Mộc Vân nói được nửa chừng thì đột đột nhiên ngưng bặt:
- Ném xuống đất rồi là sao đả thương người?
“Ràm, rầm, bùm… bùm…
Tiếng nổ không hề mãnh liệt, nhưng đáng sợ là tiếng xé gió chói tai phát ra từ bốn phương tám hướng. Cho dù có người dùng chiêu “Mạn thiên hoa vũ” phát ám khí, cũng không thể có phãm vi sát thương rộng đến thế được, sức mạnh cũng không lớn như thế.
Cả hai người thất kinh, một người dùng đao, một người múa thương, đợ hết những gì bắn tới từ phía trước. Con ngựa của Dương Hổ thì bị vô số châm sắt mảnh sắt bắn trúng, đau tới la hét điên cuồng. Trong lúc chiến mã nhảy lên nhảy xuống, Dương Hổ chỉ cảm thấy phía mắt trái nhạt nhòa không thấy gì, lấy tay lau thì thấy toàn là máu, lúc này y mới cảm nhận được cơn đau thấu tim này.
Dương Hổ vừa kinh vừa giận, hai tay cầm thương ngửa mặt lên trời hét một tiếng điên cuồng:
- A….!
Rồi hai cánh tay dùng sức, “rắc” một tiếng, không ngờ y chỉ dùng hai tay mà làm cán thương đó gãy đôi ra. Cơ bắp hai cánh tay của Dương Hổ gồng lên, đâm mạnh xuống, hai cán thương gãy đâm sâu vào lưng ngựa. Chiến mã chịu đau, phi về trước ba bước, rồi ngã rầm xuống đất.
Mộc Vân thấy Dương Hổ thần uy đến thế. Dù Sở Bá vương có tái thế, chắc cũng chỉ dũng mạnh như thế. Y không khỏi thầm kinh hãi, vội vã nhảy xuống ngựa, chạy tới đỡ Dương Hổ dậy:
- Hổ ca…
Dương Hổ nhìn y với khuôn mặt nhăn nhúm vì giận dữ và một con mắt máu chảy thịt nát, run giọng nói:
- Ta… mắt của ta…
- Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Hổ ca, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Bây giờ quan trọng nhất là quay về chỉnh đốn quân đội, thoát ly hiểm địa. Món nợ này, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại! Nhanh lên, nếu còn không đi, đến khi quan binh vây đánh, với sĩ khí của chúng ta hiện giờ, không thể chiến đấu được đâu.
Dương Hổ đờ đẫn mặc cho gã giúp y sơ cứu, đờ đẫn mặc gã đỡ quay về, đờ đẫn mặc gã đỡ lên chiến mã. Mộc Vân lên ngựa, cao giọng nói:
- Nhanh, lập tức tập họp quân đội, tăng tốc tới Mã gia phụ, nơi đây không thể ở lại lâu hơn nữa.
Tàn binh Dương Hổ không kịp kiểm kê, liền vội vã leo lên ngựa bỏ chạy. Mộc Vân cưỡi trên ngựa, nhìn đại quân thất bại thảm hại này khẽ thở dài một cái. Khi thắng trận thì khí thế ngút trời, khi bại trận thì như thế này, khó trách phụ thân không hề đồng ý với kế hoạch chiếm cứ Sơn Đông, bắc áp Kinh Sư của y. Đội quân của Dương Hổ chỉ có thể kiêu ngạo nhất thời, nói gì đi nữa đây cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Y cảm thấy bụng mình hơi mát mát, khẽ cúi đầu nhìn, đột nhiên ngẩn người. Bụng y đã nhuốm hết màu đỏ. Máu chảy nhiều thế này từ khi nào thế này? Là máu của người khác sao? Nhưng ta đâu có đích thân giao chiến với địch.
Mộc Vân đưa tay ấn nhẹ bụng mình, hơi hơi thấy đau. Trên áo bào không thấy có vết rách nào. Y đột nhiên thấy hoang mang, vội cởi áo bào ra, lau hết vết máu trên bụng, nhưng tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy vết thương đâu, đưa tay sờ nhẹ, mới tìm thấy một chỗ khá đau. Mộc Vân thở phào một cái, xem ra là y bị thứ tạp vật nào đó trong hỏa khí kì lạ đó của đám quan binh bắn trúng, xem ra cũng không nghiêm trọng.
Y thở dài một cái, thầm nghĩ:
- Xem ra, chỉ đành theo kế hoạch của phụ thân thôi. Dẫn Dương Hổ quân tụ hội với Lưu Lục và Lưu Thất cùng nhau xuống Giang Nam, tạo thanh thế lớn cho Di Lặc Giáo ta khởi nghĩa. Lúc đại sự thành rồi, Lý Thế Hào ta chính là đệ nhất công thần trước mặt phụ thân. Còn Dương Hổ…
Lý Đại Lễ giả danh Mộc Vân lạnh lùng nhìn bóng lưng của Dương Hổ:
- Đợi tới lúc những chuyện cần ngươi giúp làm hết, người của ngươi chắc cũng gần chết hết rồi. Lúc đó xem ngươi thế nào?
Bạch Y quân công thành chiếm đất ở Sơn Đông, không gì cản nổi, và đang ngày càng kiêu căng cuối cùng cũng hứng chịu đả kích nghiêm trọng: Một trận chiến binh bại. Quan binh xung quanh thành Thái An tứ diện giáp công, đặt nhiều cạm bẫy. Đại quân phi ngựa giết qua giết lại, mãi cho đến lúc xác người khắp nơi, máu chảy thành song. Bạch Y Quân tháo chạy tán loạn.
Đại quân Dương Hổ tháo chạy về phía tây nam, trên đường không ngừng có quan binh mai phục. Một cây cầu, vừa mới có mười mấy con ngựa đi lên, thì lập tức rầm một cái rớt hết xuống song. Một con đường núi, thì đột nhiên có mưa tên tập kích từ trong rừng. Khó khăn lắm ra tới đường lớn, đại quân định tăng tốc, nhưng không ngờ ngựa vừa nhảy lên, thì đạp trúng thạch lôi mà quan binh mai phục, nổ cho người đổ ngựa ngã.
Điều khiến Bạch Y Quân kinh sợ nhất, chính là loại Thiên Lôi có tiếng nổ không lớn, nhưng miếng sắt móc sắt mánh liệt bắn ra tứ tung. Một khi nó phát nổ, ít nhất cũng mười mấy huynh đệ bị thương. Người chết rồi thì không nói, thê thảm nhất là những người chưa chết, người thì phá tướng, người thì tàn phế, liên lụy tới tốc độ hành quân không nói, còn khiến cho sĩ khí thấp tới cực hạn.
Đã bắt đầu có binh sĩ nhân lúc trời tối lặng lẽ bỏ chạy, Bạch Y quân từng rất ngạo mạn bây giờ chỉ như con chim thấy cung gặp cành cong cũng phát sợ. Quan binh vốn không hề để chúng có cơ hội chỉnh đốn quân ngũ, nghỉ ngơi chiến đấu tiếp.
Quan phủ dọc đường thiết lập những đội quân nhỏ ngăn chặn, tạo áp lực to lớn cho bọn chúng từ trên tâm lý, khiến cho sĩ khí ngày càng thấp. Vả lại không được nghỉ ngơi, đại quân vô cùng mệt mỏi, còn bị gần ba vạn kỵ binh của toàn tỉnh Sơn Đông theo đuôi, đảm bảo chúng không thể dừng lại kiếm chuyện với quan phủ địa phương, không thể đả kích báo thù cướp tiền của. Chúng chỉ có thể chạy, không ngừng chạy.
Vị du kích tướng quân từng bị Dương Hổ hắn đánh tới thổ huyết trong vòng một hiệp, nhậm chức chỉ huy kỵ quân. Chỉ huy kỵ quân phân tiến, hợp kích, đuổi địch, truy sát, bao vây. Tài dẫn binh đánh trận cao hơn gã đâu chỉ một phân nửa phân. Dưới tình trạng phía trước có mai phục, phía sau có truy binh, mười vạn Bạch Y quân tổn binh thất tướng, chạy bán sống bán chết ra khỏi Sơn Đông, hợp quân với Lưu Lục và Lưu Thất thẳng về Giang Nam. Chiến cục đột nhiên thay đổi đột ngột.
Mi lộc có ở Trung Nguyên, người ham muốn ắt có mưu đồ. Có người xua đuổi nó đi theo con đường mình định sẵn, người lập sẵn cái bẫy chờ đợi nó tự mình nhảy vào.
Dương Lăng trông có vẻ không hề tham gia trò đuổi hươu này. Hắn ở lại Sơn Đông thanh trừ nhánh tàn quân của Đậu Hủ Lang. Đậu Hủ Lang là chủ soái hậu quân của Bạch Y Quân. Lúc đàn ngựa trong doanh trại nổi điên, y xông ra ngoài từ con đường Từ Gia Lâu. Sau đó tìm kiếm tập hợp tàn binh bại tướng ở các nơi, được khoảng tám ngàn người, định giết về Thanh Châu, quay về núi Thái Hành Sơn.
Dương Lăng vừa truy diệt nhân mã của y, vừa trấn an lưu dân trên toàn cảnh Sơn Đông, giảm thuế miễn lương, thanh toán những người thừa loạn ăn cướp làm hại bá tánh, thanh lý vấn đề sản quyền không rõ ràng, tranh chấp ruộng đất do chiến tranh, tổ chức quan phủ bố thí cháo, kho1ch lệ lưu dân hồi phục công việc. Quan phủ phân phát thức ăn, nhà cửa vân vân.
Sau chiến tranh, nếu không cứu viện kịp thời, lưu dân ắt sẽ tái khởi chiến loạn. Dương Lăng một nhát đao một cây bút, vừa chặt cỏ, vừa nhổ gốc.
Hồ Thanh Hải lúc này cũng xông vào một con hươu. Các thế lực quan hệ phức tạp chằng chịt ở khắp các nơi trên Thanh Hải: Thát Đát, Ngõa Lạt, Cáp Mật, đều đang lặng lẽ quan sát tình hình Trung Nguyên. Đồng thời, cũng tập trung chú ý đến chỗ đó. Sự lưu chuyển biến hóa của bố cục thiên hạ, đang lặng lẽ bắt đầu.
Trời vừa sáng trưng, ba ngàn thiết kỵ theo chiều gió sớm, theo ánh triều dương xông thẳng vào đội Bạch Y Quân đang chỉnh đốn đội hình và rút lui, như dòng nước lũ chảy xiết không gì đỡ nổi. Ánh đao sáng rực, rậm rạp như rừng.
Không ngoài dự đoán của Dương Lăng, công thành không được không quan trọng, nhưng sau đó lại lập tức toàn quân di chuyển, mà không có lấy một giải thích hợp lý cho binh sĩ hoặc không có thời gian giải thích, thì đối với một đội quân chưa từng được huấn luyện quy củ mà nói, là làm mất đi nhuệ khí của họ một cách nặng nề, khiến họ suy đoán lung tung.
Nhất là vì thời gian cấp bách, quân Dương Hổ tập kết một cách rất gấp gáp. Đội quân đang công thành sớm đã không còn giữ được trận hình. Bây giờ vì muốn quay trở về đội của mình, ai ai cũng đi đi lại lại, binh không kiếm được tướng, tướng cũng chẳng thấy binh đâu, trông hỗn loạn cực kỳ. Sĩ quan thì lớn tiếng quát, chửi chửi bới bới, ra lệnh cho sĩ tốt.
Một số sĩ tốt nghe tin đại quân triều đình đang bao vây tứ phía, nhưng lại không biết tình hình cụ thể, các tướng lĩnh của Dương Hổ quân cũng không hay trao đổi thông tin chi tiết với các binh sĩ. Do không hiểu rõ tình hình, lại thấy các tướng lĩnh từ cao đến thấy đều khẩn trương ra lệnh cho quân của mình tập kết di chuyển. Vô hình trung, số lính triều đình trong tình thế bất lợi trước mắt bị các binh sĩ khuếch đại rất nhiều lần, thậm chí đến mười lần.
Kỵ binh của Tân Quý Hỉ phát động tấn công ngay trong tình huống như thế, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Y Quân. Thiết nghĩ bổn gia của Du kích Tân, Tân Khí Tật, năm xưa dẫn theo năm mươi khinh kỵ đột kích đại doanh của quân Kim, bắt sống Hán gian Trương An Quốc rồi vô sự quay về, cũng chỉ là như thế. Bọn họ đường đường hoàng hoàng xông vào trong đội ngũ của Bạch Y Quân trong sự ngạc nhiên của chúng, trong sự kinh ngạc đến khó tin của chính họ.
Từ khi đạt tới qui mô năm vạn người, Dương Hổ quân không còn áp dụng phòng thủ nữa, dù cho “lấy công làm thủ” có lộ sơ hở cũng mặc kệ. Lúc trước chỉ là những toán quân nhỏ, cho dù bị tấn công cũng có thể linh hoạt cơ động để tấn công hoặc tránh né. Nhưng một đội quân đang di chuyển lớn đến thế này, bị địch đột kích ngay khi hỗn loạn thế này cũng là lần đầu tiên.
Vả lại đói thủ còn là thiết kỵ thuộc quân biên thùy hiếu dũng thiện chiến nhất Đại Minh. Trong những lúc thế này, không ngờ chúng lại phạm hai lỗi lầm cơ bản nhất: một là quân đội chưa tập kết hoàn tất, mà chủ tướng trung quân đã nhổ trại đi trước. Tư duy của Dương Hổ là đại ca xung phong lên trước, làm gương cho đàn em theo sau. Nhưng nếu thế thì quân đội đang hỗn loạn bỗng gặp chuyện gì ắt sẽ như rắn mất đầu. Hai là khi đại quân di chuyển, không có để lại đội quân tâm phúc có sức chiến đấu mạnh nhất, và cũng đáng tin cậy nhất đoạn hậu phía sau.
Các đội kỵ binh của Minh quân lập phòng tuyến trên các tuyến đường giao thông quan trọng, đường Tế Nam này lại bày bố nghi trận, không thấy một binh một tốt. Những hành động này làm cho Dương Hổ nghĩ sai rằng: quân Minh phải đợi tới khi bộ binh tới rồi, mới xây một vòng tuyến quanh bốn phía thành Thái An vây chúng ở bên trong.
Một chủ tướng thiếu thốn kiến thức quân sự cơ bản như thế, lãnh đạo mười vạn quân, lại còn dùng cách đánh năm xưa của ba ngàn sơn tặc. Cứ như thế chỉ huy quân mình tới nước hỗn loạn thậm tệ như thế, hoàn toàn không thể thực hiện phản công một cách hiệu quả.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Du kích Tân cũng không khách sáo, ba ngàn thiết kỵ vừa kích vừa đá, mã đao chém ngang bổ dọc. Họ không hề ngừng nghỉ, cả đội xếp thành hình chùy, xông vào đại quân Dương Hổ huyên náo giết ra một con đường máu, cứ như là đang chặt thịt heo vậy. Họ tiến thẳng vào bên trong lòng địch.
Cảnh tượng hôm nay rất ứng với câu” con hổ lọt vào đàn dê”. Bạch Y Quân tuyệt đối không phải bầy dê chờ chết, nhưng tình hình bây giờ ngay cả thần tiên sống cũng không có cách chỉ huy quân đội phản kích.
Người thì đang nhổ trại, người thì đang cột lương khô lên ngựa, người thì đang băng bó vết thương, người thì vừa mới từ trên chiến trường xuống chưa kịp ăn cơm đang ôm dưa, khô lương khô nhai ngấu nghiến, người thì đang đi tới đi lui nghểnh đầu tìm cờ chủ tướng của mình. Vả lại người này người nọ chen chúc nhau, khi vòng ngoài bị Tân Quý Hỉ xé rách xông thẳng vào một cách đột ngột như thế, rất nhiều người vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nơi ba ngàn khinh kỵ đi qua, đều giống như lớp đất màu mỡ vừa được cày bới qua. “Lớp đất” phía sau “cái cày”, bị xới tung lên về hai phía, con đường chính giữa thẳng tắp, bên trong nhuốm màu máu đỏ.
Du kích Tân lặng lẽ tính toán vị trí. Y vốn định giết thẳng vào giữa bụng của đại quân Dương Hổ, nhân lúc hỗn loạn xung kích thẳng tới vị trí hậu phương. Nếu gặp sự truy kích mãnh liệt, thì rút về, đến ngoài rìa đại quân thì ném thủ lôi vào trong. Nếu không làm vậy thì sức mạnh đáng sợ của cơn lũ kinh hoàng do vạn đại quân tạo ra, không phải sức người có thể đỡ nổi.
Nếu xảy ra cục diện như thế, ba ngàn kỵ binh của y chỉ sợ không chết trong tay quân Dương Hổ, mà sẽ bị vó ngựa của thiên quân vạn mã đạp chết. Nhưng không ngờ tấn công vào trong lại thuận lợi đến khó tin như thế. Du kích Tân tự tin hẳn lên, quyết định đi vào dòng người giết thẳng qua bên kia, đến phía bên kia rồi mới ném thủ lôi.
Đại quân Dương Hổ xếp thành đội hình hẹp và dài, vây quanh thành, hướng về phía Thái Bình Trang. Thiết kỵ của Du kích Tân giống như một đinh, chọc thẳng vào đại đội của y, giết thẳng qua phía đối diện. Bạch Y quân phía trước còn chưa biết rõ tình hình, thì đã nghe tiếng kêu thảm khốc của cả người lẫn ngựa. Khi quân của Du kích Tân gần giết tới phía trước, Bạch Y Quân ở hậu phương tức tốc đuổi theo, và đang giao chiến với hậu đội của Du kích Tân.
Du kích Tân nhìn thấy khoảng đất trống ở phía trước không xa, trong lòng thầm mừng: chỉ cần xông lên phía trước thêm ba mươi trượng nữa, là có thể ném thủ lôi được rồi, đám Bạch Y Quân ngạo mạn, đồ dân quê không biết trời cao đất dày, cho chúng bây nếm mùi lợi hại của vũ khí mới này.
Lúc này, Bành Tiểu Dạng dẫn theo hơn hai mươi thân binh xông tới góc đường, chỉ thấy Bạch Y Quân người ngựa tan hoang, còn quân của Du kích Tân thì như phong ba bão táp, đã không biết đi về đâu. Bành Tiểu Dạng không khỏi thầm tặc lưỡi.
Y là anh hùng trên nước, hảo hán của Nam quốc, nên thuật cưỡi ngựa rất tầm thường, nên chạy mãi mới tới đây. Với tài nghệ của mình, y cũng không sợ gì Bạch Y Quân, nhưng kêu y cưỡi ngựa xông vào đội quân nhìn không thấy biên giới này, y cũng không có gan.
Bành Tiểu Dạng nhảy xuống ngựa, nhét một quả thủ lôi dạng bự vào trong ống bắn, một thân binh bên cạnh lo lắng nói:
- Tướng quân, người… biết xài cái thứ này không?
Bành Tiểu Dạng nói như không hề để ý:
- Yên tâm, lúc A Đức Ny cô nương dạy Bắc quân trên giáo trường, ta đứng ngay kế bên. Cái này dễ lắm, dễ hơn cầm tay lái trên thuyền nhiều. Ngươi tránh xa chút, phía sau nó phun lửa ra đó…
Mấy thân binh vừa nghe, lập tức tránh ra hai bên. Bành Tiểu Dạng khiêng ống pháo lên, ngắm trái ngắm phải, thấy trước mắt toàn là người với người, cũng không biết bắn vào đâu. Lúc này một thân binh chỉ cột cờ nằm ở hướng bên phải trong quân, rồi nói:
- Tướng quân người xem, quân kỳ của Dương Hổ. Bắn nó đi, người ta thường nói chém tướng cướp cờ mà. Tướng không chém được, bắn gãy cờ của chúng cũng là một đại công.
Bành Tiểu Dạng nghe xong, thấy cũng có lý, vội đứng thẳng dậy, khiêng ống pháo trên vai, nhắm thẳng cột cờ trong quân ngũ kia.
Lúc này Bạch Y Quân trong cơn hỗn loạn này cũng đã phát hiện hai mươi mấy tên quan binh thậm thà thậm thụt đứng ở đằng xa. Chúng cũng không xông lên phía trước, mà còn xuống ngựa, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ. Người đứng đầu chắc là tướng quan, đang khiêng cái ống khói trên vai không biết dùng để làm gì. Cho nên họ lập tức cầm cung bắn tên, tiếp đó bọn chúng.
- Tướng quân, cẩn thận, có tên.
Thân binh vội vã cảnh báo.
Bành Tiểu Dạng vừa mới châm ngòi ống pháo, nghe tiếng của thân binh liền khuỵu xuống một cách vô thức. “Bùm” một tiếng, một cái thủ lôi cỡ đại bắn ra khỏi ống pháo, ngả ngả nghiêng nghiêng bắn về phía Bạch Y Quân, cách xa cái cột cờ tới mấy chục trượng.
Bành Tiểu Dạng thầm ảo não, quăng cái ống pháo đi rồi đứng dậy, rút vũ khí ra, giận dữ quát:
- Mẹ nó, tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của ta thế?
Vừa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai điếc óc chấn động màng nhĩ vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển. Cảm giác lắc lư y như đang ở trên thuyền, “leng keng”, Bành Tiểu Dạng làm rớt mất vũ khí, mồm miệng há hốc nhìn về đằng xa, thì thấy chỗ thủ lôi rơi xuống có một đám khói đen dày nổi lên, dư sóng của vụ nổ làm cho hơn hai mươi người và chiến mã quanh đó, và vài cái xe đã nát bét bay lên không trung khoảng mười lăm sáu trượng.
Bành Tiểu Dạng lắp bắp nói:
- Không đúng, lúc ở giáo trường đâu thấy nổ lớn như vậy, sao còn lợi hại hơn cả đại pháo thế này.
Một thân binh cạnh đó nơm nớp lo sợ:
- Tướng… tướng quân, đừng nghĩ nữa, chạy… chạy mau đi, đàn ngựa điên rồi.
Sau một khắc im thin thít, từ trong đội Bạch Y Quân truyền ra tiếng vang khủng khiếp, đó là tiếng hí đồng thanh của hơn vạn con chiến mã. Sau đó, bầy ngựa điên lên, không phân biệt trái phải trước sau, điên cuồng mà chạy, mà va vào nhau, giống như những con sóng dữ bị kẹt giữa bãi đá ngầm đang liều mình chèn ép, đánh tan bất cứ thứ gì có thể.
Mấy con chiến mã ngoài rìa tìm thấy đường ra trước nhất, bắt đầu bỏ chạy tứ tung. Mấy trăm con chiến mã mặc kệ tất cả, liều lĩnh phóng đi nơi khác. Có một số con còn có kỵ sĩ trên lưng, một số con thì ngay cả chủ mình cũng đã hất luôn xuống đất. Cái không khí điên cuồng này khiến cho nhưng người chưa từng thấy qua bao nhiêu đây con ngựa lớn phóng về phía mình như Bành Tiểu Dạng và thân binh thủy phỉ lập tức luống cuống cả tay chân.
- A? A! Chạy mau!
Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Y phóng lên thân ngựa, một tay nắm dây cương, một tay liên tục vỗ vào mông ngựa, hai chân vừa kích vừa đá. Con ngựa đó bị tiếng nổ làm cho hết hồn, bốn vó ngựa như cắm chặt xuống đất, không hề nhúc nhích.
Rồi tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa rầm rập, mấy mươi con chiến mạ chạy vụt qua y, giống như một trận cuồng phong vậy. Lúc này, ngựa của y mới như tỉnh thần, hí một tiếng dài, phóng theo sau đàn ngựa. Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng. Từ xa nhìn, cơ thể của y không ngừng lắc lư trên yên ngựa, nhấp lên nhấp xuống, giống như chiếc lá cuối cùng trong làn gió thu vậy.
Dương Lăng vội vã đi xuống núi, trong lòng thấp thỏm không yên. Động tĩnh lớn như vậy, không giống tiếng nổ của thủ lôi chút nào.
Thủ lôi do A Đức Ny cải tạo, vừa nhỏ gọn lại dễ dàng theo bên mình, lại có đủ hỏa dược trong đó. Vả lại hỏa dược lúc đó uy lực có hạn, để gia tăng sức sát thương, lớp vỏ bọc bằng sắt bên ngoài không ngừng được làm mỏng, đã tới mức chỉ còn tác dụng là vật bao bọc mà thôi, toàn nhờ vào móc sắt, miếng sắt, đạn sắt bên trong đả thương người, đâu ra động tĩnh lớn đến thế.
Không lẽ là binh sĩ nào bất cẩn, làm nổ tung hết tất cả những thủ lôi trên người? Nổ như vậy, nếu còn dẫn đến những hiệu ứng sau khác nữa, người chịu đầu tiên chắc là ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ của hắn mất.
Lúc ở thành Đức Châu, Dương Lăng đã quan sát kĩ quá trình phát binh, thu binh của bọn hưởng mã đạo này, cũng hỏi kỹ càng đặc điểm tác chiến của những binh lính còn sống và chạy đến Đức Châu từ các huyện khác. Thế công mãnh như hổ, thế thủ thì phân tán, biến trận, di chuyển hoàn toàn không theo quy tắc gì cả, giống như đang tháo chạy vậy.
Cho nên kế hoạch ban đầu của hắn là các lộ kỵ binh đặt vòng vây, bày hư trận, buộc Dương Hổ thu binh di chuyển, lợi dụng lúc y tập kết quân đội, trận hình vừa lớn vừa loạn mới tấn công từ bốn phía, và đột phá. Từ khi có được thủ lôi đã qua cải tiến của A Đức Ny, Dương Lăng quyết định thay đổi kế hoạch gốc một chút xíu, lấy thủ lôi làm mồi dẫn, biến lượng lớn chiến mã của Bạch Y Quân làm vũ khí.
Lợi dụng thủ lôi làm cho chiến mã của Bạch Y Quân điên lên. Một khi chiến mã trở nên tán loạn, lương lớn chiến mã mà chúng dùng để đối kháng quân triều đình, sẽ phát huy uy lực của mười vạn đại quân tinh nhuệ. Dòng người xô đẩy, vót ngựa điên cuồng, chà đạp lên nhau, cũng đủ để cho Bạch Y Quân tập trung nhiều người và ngựa như thế tan rã. Thiệt hại của phía quân triều đình, nói không chừng có thể giảm tới tỉ lệ nhỏ nhất.
Do vận hành thích đáng, với cái giá nhỏ đến không ngờ, làm kẻ địch tổn thất gấp mười lần. Không phải chưa từng có tiền lệ rằng địch quân nhiều hơn mấy chục lần. Trận chiến “Thổ Mộc Bảo”, Thái sư Ngõa Lạt cũng không quá ba vạn người, năm mươi vạn quân Minh bị y đánh tơi bời. Máu chảy thành song, xác chất thành núi, bình quân mỗi tên Thát Tử giết chết hơn mười quan bình, nhưng thương vong bên của y lại rất rất ít. Cho dù đội hình quân Minh tan rã tháo chạy, không lòng dạ nào chiến đấu, người của Dã Tiên cũng chỉ việc đuổi giết một đám người chạy nạn chỉ lo tháo chạy, không hề biết phản kháng.
Nổ doanh trại là một việc mà bất ì đội quân kỉ luật nghiêm minh nào cũng bó tay, chứ đừng nói tới quân Dương Hổ không hề có kỉ luật. Cho dù là Thiết kỵ có quân kỉ nghiêm minh nhất, một khi nổ trại, cũng chỉ là thiên quân vạn mã tương tàn, chà đạp lên nhau. Dù cho Tôn Võ có tái thế cũng bất lực. Nhiều thủ lôi như thế còn không bằng một tiếng rống năm xưa của Trương Phi sao?
Lòng Dương Lăng vốn hết sức chắc chắn, tự thấy phán đoán không sai. Nhân trận chiến này, không chừng còn được trở thành danh tướng thiên cổ lưu danh sử sách. Bây giờ đột nhiên nghe tiếng nổ lớn như thế, lòng hắn không khỏi thấp thỏm không yên.
Dương Lăng vừa đi xuống chân núi, thì thấy ở phía xa xa, chiến mã phi nhanh, xông qua đây với khí thế cuồng liệt không gì đỡ nổi. Dương Lăng không kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng:
- Lấy đây thừng chắn ngang chân ngựa!
Mấy cái dây thừng ở hai bên đường bị kéo căng ra, không ngờ ngựa phi quá nhanh, liên tiếp làm đứt hết hai cái, sau đó chiến mã mới phóng lên cao, tiếp xuống đất cách đó khoảng một trượng, hất văng tên kỵ sĩ trên lưng xuống đất, khiến hắn bị gãy cả xương. Tiếp sau đó lại là mấy con chiến mã xông tới nữa, lại một phen người ngựa hỗn loạn, tất cả các dây thừng đều đứt hết.
Phía trước còn có các chướng ngại vật chắn ngựa khác, dùng để đối phó với đàn ngựa đang điên cuồng này. Bọn chúng hầu như không hề biết né tránh là gì, quan binh nấp ở bên đường là có thể giết được người. Bạch Y đạo không trả giá, thì đừng mong thoát ra khỏi khu vực chết này. Khi chúng thoát ra khỏi đây rồi, thì cũng đã biến thành một đám tản binh du dũng không có tổ chức, không có đấu chí, còn có thể đối phó với quan binh được sao?
Nhìn thấy đàn ngựa điên này, Dương lăng biết kế hoạch của mình không thất bại, tâm sự cũng nhẹ hơn được một nửa. Nhưng vẫn còn một nghi vấn trong đầu, rốt cuộc là thứ gì có thể tạo ra tiếng nổ lớn đến thế?
Bọn đạo tặc trên ngựa muốn khống chế bọn ngựa điên này cũng đã tốn hết rất nhiều công sức. Hai tay chỉ có thể nắm chặt lấy dây cương, hoặc giả kẹp chặt yên ngựa. Quan binh hai bên đường ung dung dùng súng và cung tên bắn giết cường đạo, hoàn toàn là trận đồ sát của một bên.
Chính vào lúc này, trong đám ngựa liên tiếp chạy tới có người hô lên:
- Đừng bắn! Đừng bắn! Là tôi, là tôi!
Dương Lăng nghe tiếng liền thò đầu ra khỏi tảng đá ẩn thân bên đường. Chỉ thấy trên lưng một con ngựa đang phi như điên, Bành Tiểu Dạng đang dùng hai tay nắm chặt yên ngựa. Chiến mã phi chạy nhấp nhô lên xuống, hai chân của y đã rời khỏi cái bàn đạp, cái mông cũng nhấp lên nhô xuống, giống như là cái bao trên lưng ngựa vậy.
Cũng may y lái thuyền lâu năm, có thể chịu được xóc nảy, hai cánh tay lại sức lớn vô cùng, cho nên mới còn có thể trụ lại trên lưng ngựa. Thân binh của y cũng đã không còn bao nhiêu người, toàn bộ đều nửa đường bỏ ngựa lăn vô lề đường.
Dương Lăng nhớ ra phía trước còn có nhiều chướng ngại vật, không khỏi hét lớn:
- Đừng bắn! Tiểu Dạng, bỏ ngựa mau, bỏ ngựa mau!
Bành Tiểu Dạng thấy không còn kiên trì được nữa, lại nghe tiếng của Dương Lăng, vội thả tay ra khỏi yên ngựa, lăn ra phía ngoài, “rầm” một cái ngã xuống đất, rồi lăn sang hai bên đường. Khi y đang lăn vào lề, một con ngựa chạy từ phía sau lên, đến sát thân thể của y rồi mà vẫn né qua chạy tiếp một cách huyền diệu.
Bành Tiểu Dạng vừa lăn vừa bò đi ra khỏi chỗ đó, đứng dậy với khuôn mặt xám xịt:
- A… đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá!
Dương Lăng vội kêu người kéo y vào sau tảng đá bên đường, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, vừa nãy cái gì nổ vậy, sao mà lớn tiếng thế…
- Đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá.
Bành Tiểu Dạng gãi gãi cái đầu tổ chim, nói như chưa hoàn hồn:
- Tôi chỉ bắn một phát thủ lôi thôi mà, ai ngờ lại biến thành như vậy. Đồ của A Đức Ny cô nương đáng sợ quá.
Cái thủ lôi mà Bành Tiểu Dạng bắn ra, rơi trúng ngay trên nóc một cái xe ngựa, trên đó là hỏa dược mà Bạch Y đạo thu gom được. Do đạn của đại pháo đã sử dụng hết, nên tạm thời không dùng tới hỏa dược. Bạch Y đạo cũng biết hỏa dược này là đồ tốt, vì vậy vừa nghe lệnh di chuyển, lập tức đem hết chúng lên xe ngựa, định mang theo đi, nhưng không ngờ cái xe đầy hỏa dược này lại trở thành mầm tai họa.
Uy lực khi xe hỏa dược đó phát nổ vượt xa thủ lôi mà Du kích Tân và thuộc hạ của mình mang theo. Nơi vụ nổ xảy ra biến thành một cái hố lớn. Lấy nó làm trung tâm, trong vòng bán kính hơn mười trượng, tất cả Bạch Y quân, xe ngựa, chiến xa đều bị thổi bay lên không trung. Dư chấn của vụ nổ đẩy người ngựa trong vòng mấy mươi trượng ra hết bên ngoài, đè nén đàn áp lên nhau.
Du kích Tân cũng nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc đó. Còn chưa kịp định thần, đàn ngựa phát điên do tiếng nổ cũng đã bắt đầu mất tiêu. Chiến mã của quan binh dưới trướng Du kích Tân đều đã quen với tiếng nổ, vả lại còn bị nhét đầy lỗ tai, tuy cũng có chút hoang mang, nhưng cũng đã bị những kỵ sĩ kỹ thuật cao cường khống chế. Nhưng sự xao động của bầy ngựa rất dễ lây sang đồng loại, tất cả chiến mã xung quanh đều gào rú phát điên, chạy như điên. Chúng ảnh hưởng tới ngựa của các quan binh, làm cho những con ngựa này cũng bắt đầu xao động, không chịu khống chế.
Sự chèn ép dồn nén do bầy ngựa nổi điên gây ra, hầu như không ai đỡ nổi. Trước mắt còn có hơn mười trượng cự ly, nhưng đàn ngựa điên chạy tán loạn khắp nơi. Do đại quân đang từ từ di chuyển về hướng tây nam, nên phần lớn chiến mã phát điên theo quán tính đều tăng tốc chạy cả về hướng tây nam. Nếu muốn xuyên qua dòng người điên cuồng như thế, mặc ho họ có chém thế nào đi nữa, ba ngàn kỵ binh cũng sẽ bị áp lực to lớn này đè bẹp.
Du kích Tân thấy tình thế không ổn, chỉ đành hô lớn:
- Thuận theo hướng của đàn ngựa! Thuận theo hướng của đàn ngựa!
Nói rồi, dẫn đầu quay đầu ngựa, tham gia vào dòng người đang lưu động về phía tây nam, đồng thời cũng cầm đao trên tay, không ngừng chém hết những tên chắn đường phía trước.
Những thuộc hạ ở đằng xa hầu như không nghe thấy tiếng nói của y giữa một tràng những tiếng hí, tiếng vó ngựa như thế. Nhưng họ đều là những binh sĩ thân kinh bách trận, vừa nhìn hành động của Tướng quân và những binh lính bên cạnh, lập tức hiểu ran gay. Cho nên họ cũng quay đầu ngựa, hòa nhập vào dòng chảy điên cuồng này.
Để đề phòng bị những con ngựa tăng tốc chen chúc sau lưng đụng phải, mã đao trong tay họ không ngừng vung lên chém xuống, máu văng tung tóe, nhưng đội quân điên cuồng này dường như đã chai sạn. Tình trạng hỗn loạn của cả chiến trường đã không còn ai có thể khống chế được nữa, những tiếng kêu thảm khốc, thấp có, cao có, thanh có, trầm có, đan vào nhau tạo thành những âm thanh thê thảm đến rùng rợn. Bộ binh của Bạch Y Quân trở thành nạn nhân đầu tiên dưới móng ngựa trong trận điên cuồng này, người sống sót thì trăm người cũng không thấy một.
Từ Gia Lâu, một tuyến phòng thủ của kỵ binh Thanh Châu.
Nhiệm vụ gốc đột kích đổi thành thiết lập chướng ngại vật chặn kẻ địch. Mệnh lệnh khiến cho thủ quân Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm. Lúc dã chiến, khí thế hung tợn không sợ chết của Bạch Y Quân, thiết kỵ xông pha uy phong lẫm liệt, thật sự là khiến họ sợ quá rồi.
Bọn Bạch Y đạo có thể vì cướp một bịch bắp, cậy một cái răng vàng, cưỡng hiếp một người phụ nữ mà lâm trận giết người. Tuy nói nhận lương đi lính thì phải lên chiến trường, nhưng muốn y tác chiến với một đám vong mệnh đồ, trong lòng thật sự là rất sợ. Giống như bây giờ…
Vó ngựa rầm rập như sấm tới, các quan binh đều căng thẳng lên. Họ vội vã chạy vào hai bên đường nấp, rồi cầm súng và cung lên. “Lưu Đại Bổng Chùy cầm cây thiết côn đen thui liếc họ một cái, hừ một tiếng khinh bỉ. Gã vừa gặm một cọng cỏ trong miệng, vừa ung dung đi lên trên sườn dốc, để tiện quan sát tình hình kẻ địch.
Trước mặt có đặt chướng ngại vật trên nửa dặm đường, toàn là chông, gai, bẫy, chặn… Bạch Y đạo có xông qua đây, trước hết phải hóa giải hết những thứ này đã. Quan binh không ngừng bắn tên quấy nhiễu, muốn hóa giải hết đâu phải chuyện dễ? Bọn chúng còn ở xa, thiệt tình, lo cái gì?
Nhưng sự khinh bỉ của Lưu Đại Bổng Chùy lập tức biến thành sự kinh ngạc. Miệng gã càng mở càng lớn, cọng cỏ trong miệng dần dần nghiêng xuống:
- Má ơi, mấy người này điên hết rồi sao? Có đánh trận kiểu này nữa sao? Cái này, vong mệnh đồ cũng không liều mạng đến thê chứ!
Bụi gai, trực tiếp xông qua, không hề lo lắng tới sự tổn thương đối với vó ngựa và chân ngựa. Hàng chắn, xông qua luôn, bị chúng đá tới nghiêng bên này ngả bên kia. Rất nhiều Bạch Y đạo bị văng ra khỏi ngựa khi chúng đang liều mạng phi nhanh mà không hề dể ý, cuối cùng họ bị chà đạp đền nỗi chỉ còn đống thịt nhão nhét.
Cự Mã Thương, chính giữa có một cái trục hình tròn, một đầu được chôn dưới đất, là một thanh gỗ lớn khoảng một cánh tay dài khoảng hai trượng, đầu thương nhọn hoắt nghiêng nghiêng chỉ lên không trung. Đám ngựa đang bôn đằng một cách điên cuồng cứ như là không nhìn thấy vậy, mặc cho kỵ sĩ trên ngựa ra sức kéo cương tới cỡ nào, chúng vẫn cứ lao đầu lên trước. Mũi thương nhọn hoắt đâm thẳng vào lồng ngực của ngựa, rồi đầu kia xiên từ lưng ra, những kỵ sĩ không kịp nhảy ngựa bị dâm thẳng vào bụng, cả người lẫn ngựa đều bị xiên chặt vào nhau.
Khu vực hố lấp ngựa cũng một cảnh tượng người đổ ngựa ngã. Chân ngựa bị bẻ gãy một cách dễ dàng, chiến ngựa bị thương và đám cướp bị té ngã hay bị đè đều lăn lộn dưới đất một cách đau khổ. Nhưng chúng cũng chẳng đau khổ được bao lâu, vì phía sau liên tục không ngừng có kỵ sĩ lại xông tới, đạp chúng dưới chân. Bọn chúng ngang nhiên dùng mấy trăm, thậm chí mấy ngàn nhân mạng lấp thành một con đường trong nháy mắt.
Dây cung trong tay quan binh phát ra âm thanh, rồi mũi tên bắn sà xuống như mưa. Bọn cướp kẹp chặt thân ngựa để không bị hất xuống, cơ bản là không tài nào phản kích. Người có thân thủ cao minh còn có thể ẩn thân, còn người thân thủ kém thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn mình bị bắn chết.
Chưa từng gặp qua cách đánh trận kì lạ như thế bao giờ, cũng chưa từng giết người mà nhanh gọn như cắt rau cắt thịt như thế. Một số binh sĩ thậm chí còn giết đến mỏi cả tay. Tình hình như thế cùng lúc diễn ra trên các đường giao thông yếu đạo.
Người của Du kích Tân đã không còn có thể vung đao chém người được nữa, một số thanh đao còn cong cả lưỡi đao. Người ngựa chen chúc, tốc độ ngày càng nhanh, bất cẩn một cái là sẽ ngã ngựa chìm trong dòng “nước lũ”. Họ chỉ đành thu đao, khống chế gắt gao chiến mã của mình. Quan binh và thổ phỉ cùng chung một con đường, cả hai bên đều nhìn thấy nhau, nhưng không ai có thời gian vung đao. Quân chủ lực của Bạch Y quân kèm cặp, hỗ trợ nhau, xông thẳng ra Thái Bình Trang.
Phía trước đầy mùi máu tanh, cũng không biết đã hi sinh hết bao nhiêu thương vong, mới mở ra một con đường như thế. Vó ngựa đạp lên vũng máu, đống thịt nát bấy, phát ra âm thanh nghe rất kì lạ.
Xông ra Thái Bình Trang rồi, đại đội binh mã chạy thoát tứ phương, lại chạy thêm khoảng hơn hai mươi dặm nữa, những con ngữa điên mới dần bình tĩnh lại. Du kích Tân và thuộc hạ do đã nhét đồ vào tai ngựa từ trước, nên họ là những người đầu tiên khống chế được chiến mã. Họ vừa khống chế được chiến mã lập tức tập họp một cách có ý thức trong lúc chạy. Khi nhân mã của Bạch Y Quân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thì người của Du kích Tân cũng đã tập hợp hoàn tất.
Bọn họ cởi áo giáp ra, ca người đầy mồ hôi, trông nhếch nhác vô cùng. Số binh sĩ chết trong lúc xông vào doanh trại kẻ địch và bị chèn ép trong lúc chạy nạn là hai trăm người, còn lại khoảng hai ngàn tám trăm người xếp thành đội hình tấn công, Du kích Tân hô một tiếng ra lệnh thì ngay lập tức tấn công Bạch Y Quân vừa mới bình tĩnh trở lại.
Trận hình của Bạch Y Quân rối loạn, có người còn chưa hoàn hồn, thì bị thiết kỵ của Du kích Tân tấn công, chém giết cả một đám tản kỵ du dũng không hề biết phối hợp là gì. Sau đó, lợi dụng địa hình rộng lớn, Bạch Y Quân hoàn hồn trở lại và bắt đầu tổ chức phản công. Bốn phương tám phía đều là binh sĩ chạy thoát ra ngoài của Bạch Y Quân, chúng đều vội vã tập trung về nơi vang lên tiếng giết rung trời này.
Trải nghiệm chết chóc cực độ, khiến cho những binh sĩ sau sự kinh hãi cực độ nảy sinh một sự dũng cảm bệnh hoạn. Người của Du kích Tân lợi dụng ưu thế bình tĩnh và điều chỉnh đội hình trước, thúc ngựa xông lên như con hổ thoát khỏi chuồng, liều mình chém giết. Lợi dụng cơ hội số người của họ ít, mà Bạch Y Quân thì nhất thời không thể tập họp thành đội hình tấn công hiệu quả, giết hết bên này tới bên kia trong vòng vây của chúng.
Bọn họ dụ đám Bạch Y Quân đang phát cuồng đuổi theo chạy về một hướng, sau đó lại đột nhiên vòng ngược lại, với ý đồ “khuấy đục nước dễ bắt cá”. Rồi Du kích Tân nhắm chắc cơ hội, nhảy ra khỏi vòng vây của Bạch Y Quân, nhanh chóng thúc ngựa xông về phía đông nam. Đội ngũ của Bạch Y Quân rất thưa thớt, dù sao mục đích quấy nhiễu Bạch Y Quân cũng đã đạt được rồi, bây giờ chúng mới là đối tượng săn mồi của quan binh, không cần thiết chỉ dùng hơn hai ngàn người này quyết đấu trong vòng vây của kẻ địch.
Y tính rằng đội kỵ binh xông ra đây cùng quân chủ lực này có khoảng ba vạn người. Theo kinh nghiệm chiến đấu của y, Bạch Y Quân chạy thoát mạng trên những con đường khác vốn đã ít, có thể sống sót mà thoát khỏi vòng vây lại càng ít hơn, tổng số người chắc cũng khoảng hơn một vạn. Nói cách khác, mười vạn Bạch Y Quân thí có ít nhất sáu vạn chôn thân dưới thành Thái An. Con số này có thể xem như đại thắng, toàn thắng rồi.
Kỵ binh tinh nhuệ của Ngoại tứ gia quân đều luôn chú ý đến động tĩnh của chủ soái, thấy y vung đao thúc ngựa phi về hướng đông nam, liền lập tức đi theo, xếp thành hình tam giác quật ngựa đuổi theo. Tản kị du dũng của Bạch Y Quân ở hướng đông nam không nhiều, thấy sắp không thể ngăn cản được thế công của họ, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng rống như sấm rền của ai đó. Mấy chục kỵ sĩ điên cuồng chạy tới, người dẫn đầu mặc áo choàng trắng bay phấp phới trong gió, ánh mắt hung hãn như mãnh thú, sát khí đầy mặt như con mãnh hổ sẵn sang xé xác người.
Y không ngừng hò hét, không ngừng quật ngựa. Trong tiếng hí dài của chiến mã, y đã đuổi kịp kị binh của Du kích Tân. Trong một tiếng quát dữ dội, cây trường thương trên tay phải y cứ như là cái lưỡi của con rắn độc, ung dung đâm tới.
Một kỵ binh đứng gần đó nhất lập tức giật ngựa vung đao, chém từ bên hông qua. Một tiếng “keng” chói tai vang lên. Y vốn đã né qua đầu thương, chém vào giữa thân của cây thương, nhưng không biết tại sao lại vừa chém đúng vào đầu cây thương. Cánh tay chấn động mã đao lại vung lên lần nữa, và để lại phần ngực không có gì bảo vệ. Cây trường thương vừa rụt lại vừa duỗi ra, và đâm thẳng vào tim của y, xuyên qua cả lớp giáp da.
Đầu thương nhọn hoắt chưa kịp nhỏ máu xuống, đại hán cầm thương ấy rống một tiếng, chỉ dùng một cánh tay, nâng người đó lên khỏi ngựa. Sau đó, hai tay nắm cán thương, xoay vòng như bánh xe, quẳng xác của người kỵ sĩ cường tráng ấy đi thật xa, rồi hai chân điều khiển ngựa, hai tay cầm thương, tiến thẳng về phía tướng quân Tân Quý Hỉ.
Du kích Tân tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của đồng đội mình, không khỏi trừng lớn con mắt, giật cương thắng ngựa, đột hiên quay đầu ngựa, tay cầm trảm mã đao có lưỡi đao hơi cong, cũng xông về phía đại hán đó.
Vó ngựa rầm rập liên tục, cả hai đều là tướng thiện chiến trên ngựa, lợi dụng và phát huy triệt để đà chạy của chiến mã. Một thương, một đao, chỉ tới khi giao chiến hai người mới đột nhiên bộc phát ra tiếng rống lớn. Khí thế của chiêu này quả thật kinh thiên động địa, mạnh như quả núi; lại mượn lực đạo to lớn khi chiến mã xing kích và lực eo của bản thân, và quan trọng nhất, là người ngựa hợp nhất. Đây là sự dung hợp hoàn mỹ giữa kĩ thuật cưỡi ngựa và võ công, sức mạnh được sử dụng khéo léo đến đỉnh điểm.
Ánh đao như lụa, thương múa như rồng. “Keng” một tiếng, thương đoạn đao vỡ. Hai con chiến mã chạy gần nhau, thanh gỗ dài khoảng ba tấc còn lại trong tay cảu bạch y nhân, “vút” một tiếng xoay ngược lại, đâm ngay hộ tâm kính sau lưng Du kích Tân. Du kích Tân phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Một bạch y nhân khác thúc ngựa chạy về phía này, từ xa gọi với tới:
- Hổ ca, thương này!
Một cán trường thương bay tới.
- Hổ ca? Người này chính là Dương Hổ!
Du kích Tân nắm chặt yên ngựa, thúc ngựa quay đầu, mắt thấy mây đen đầy trời, trong đó một cái bóng trắng phi nhanh đến, cây trường thương trong tay chuyển động như bay, vì tốc độ quá nhanh nên đầu thương phát ra tiếng xé không khí vô cùng chói tai.
- Tướng quân cẩn thận!
Vài binh sĩ thúc ngựa chạy tới, né con chiến mã chạy bán sống bán chết của Du kích Tân, mã đao dựng đứng như núi, chém thẳng xuống đỉnh đầu Dương Hổ. Dương Hổ hét lớn một tiếng, trường thương xoay một vòng trong không trung, mấy cây mã đao bị đầu thương hất đi chỗ khác, sau đó đầu thương như lưỡi con rắn độc đâm thẳng vào ngực của ba kị sĩ, máu phun tung tóe.
Một năm luyện đao, mười năm luyện kiếm, trăm năm luyện thành một cây thương. Dùng thương một cách thành thạo nhuần nhuyễn là khó nhất. Nhưng thương pháp của Dương Hổ quả thật xuất thần nhập hóa, đã tới cực đỉnh. Tiếng thương rất lớn, khiến người ta sợ từ đáy lòng. Cây trường thương trong tay Dương Hổ rất mãnh liệt, có địch không ta, rất ư là uy phong.
- Đừng luyến chiến, chạy đi!
Du kích Tân miễn cưỡng nén ngụm máu sắp phun ra xuống, hét lên một câu. Dương Hổ có dũng mạnh thế nào, thì cũng chỉ có một người, nhưng nếu dây dưa với hắn lâu quá, khi Bạch Y quân ở tứ phía tập họp lại rồi thì muốn chạy cũng không kịp.
Những kỵ sĩ vây đánh Dương Hổ dều bị Dương Hổ đông đỡ tây kích, chẳng mấy chốc đã bị giết chết, chỉ có một người để lại một nhát chém trên tay của y. Nhân cơ hội này, Du kích Tân và những người khác đã chạy xa được hơn hai mươi trượng. Dương Hổ rất hận đám quan binh đã phá hủy đại quân của y, lập tức đuổi theo không tha.
Phía sau có một kỵ binh phi nhanh tới, vừa chạy vừa gọi:
- Hổ ca, quan trọng nhất là tập họp đại quân, nhanh chóng thoát hiểm, đừng đuổi theo nữa!
Dương Hổ cắn chặt răng, không thèm nghe lời, đôi mắt đỏ lên vì giận dữ chằm chằm nhìn đám quan binh đang bỏ chạy phía trước không thôi. Mộc Vân thấy y không nghe, vừa tức giận vừa không ngừng quật roi đuổi theo. Hai người khó khăn lắm mới gần đuổi kịp, thì Du kích Tân và mấy quan binh phía trước đột nhiên liên tiếp ném cái gì đó ra.
- Hổ ca cẩn thận, có ám…
Mộc Vân nói được nửa chừng thì đột đột nhiên ngưng bặt:
- Ném xuống đất rồi là sao đả thương người?
“Ràm, rầm, bùm… bùm…
Tiếng nổ không hề mãnh liệt, nhưng đáng sợ là tiếng xé gió chói tai phát ra từ bốn phương tám hướng. Cho dù có người dùng chiêu “Mạn thiên hoa vũ” phát ám khí, cũng không thể có phãm vi sát thương rộng đến thế được, sức mạnh cũng không lớn như thế.
Cả hai người thất kinh, một người dùng đao, một người múa thương, đợ hết những gì bắn tới từ phía trước. Con ngựa của Dương Hổ thì bị vô số châm sắt mảnh sắt bắn trúng, đau tới la hét điên cuồng. Trong lúc chiến mã nhảy lên nhảy xuống, Dương Hổ chỉ cảm thấy phía mắt trái nhạt nhòa không thấy gì, lấy tay lau thì thấy toàn là máu, lúc này y mới cảm nhận được cơn đau thấu tim này.
Dương Hổ vừa kinh vừa giận, hai tay cầm thương ngửa mặt lên trời hét một tiếng điên cuồng:
- A….!
Rồi hai cánh tay dùng sức, “rắc” một tiếng, không ngờ y chỉ dùng hai tay mà làm cán thương đó gãy đôi ra. Cơ bắp hai cánh tay của Dương Hổ gồng lên, đâm mạnh xuống, hai cán thương gãy đâm sâu vào lưng ngựa. Chiến mã chịu đau, phi về trước ba bước, rồi ngã rầm xuống đất.
Mộc Vân thấy Dương Hổ thần uy đến thế. Dù Sở Bá vương có tái thế, chắc cũng chỉ dũng mạnh như thế. Y không khỏi thầm kinh hãi, vội vã nhảy xuống ngựa, chạy tới đỡ Dương Hổ dậy:
- Hổ ca…
Dương Hổ nhìn y với khuôn mặt nhăn nhúm vì giận dữ và một con mắt máu chảy thịt nát, run giọng nói:
- Ta… mắt của ta…
- Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Hổ ca, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Bây giờ quan trọng nhất là quay về chỉnh đốn quân đội, thoát ly hiểm địa. Món nợ này, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại! Nhanh lên, nếu còn không đi, đến khi quan binh vây đánh, với sĩ khí của chúng ta hiện giờ, không thể chiến đấu được đâu.
Dương Hổ đờ đẫn mặc cho gã giúp y sơ cứu, đờ đẫn mặc gã đỡ quay về, đờ đẫn mặc gã đỡ lên chiến mã. Mộc Vân lên ngựa, cao giọng nói:
- Nhanh, lập tức tập họp quân đội, tăng tốc tới Mã gia phụ, nơi đây không thể ở lại lâu hơn nữa.
Tàn binh Dương Hổ không kịp kiểm kê, liền vội vã leo lên ngựa bỏ chạy. Mộc Vân cưỡi trên ngựa, nhìn đại quân thất bại thảm hại này khẽ thở dài một cái. Khi thắng trận thì khí thế ngút trời, khi bại trận thì như thế này, khó trách phụ thân không hề đồng ý với kế hoạch chiếm cứ Sơn Đông, bắc áp Kinh Sư của y. Đội quân của Dương Hổ chỉ có thể kiêu ngạo nhất thời, nói gì đi nữa đây cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Y cảm thấy bụng mình hơi mát mát, khẽ cúi đầu nhìn, đột nhiên ngẩn người. Bụng y đã nhuốm hết màu đỏ. Máu chảy nhiều thế này từ khi nào thế này? Là máu của người khác sao? Nhưng ta đâu có đích thân giao chiến với địch.
Mộc Vân đưa tay ấn nhẹ bụng mình, hơi hơi thấy đau. Trên áo bào không thấy có vết rách nào. Y đột nhiên thấy hoang mang, vội cởi áo bào ra, lau hết vết máu trên bụng, nhưng tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy vết thương đâu, đưa tay sờ nhẹ, mới tìm thấy một chỗ khá đau. Mộc Vân thở phào một cái, xem ra là y bị thứ tạp vật nào đó trong hỏa khí kì lạ đó của đám quan binh bắn trúng, xem ra cũng không nghiêm trọng.
Y thở dài một cái, thầm nghĩ:
- Xem ra, chỉ đành theo kế hoạch của phụ thân thôi. Dẫn Dương Hổ quân tụ hội với Lưu Lục và Lưu Thất cùng nhau xuống Giang Nam, tạo thanh thế lớn cho Di Lặc Giáo ta khởi nghĩa. Lúc đại sự thành rồi, Lý Thế Hào ta chính là đệ nhất công thần trước mặt phụ thân. Còn Dương Hổ…
Lý Đại Lễ giả danh Mộc Vân lạnh lùng nhìn bóng lưng của Dương Hổ:
- Đợi tới lúc những chuyện cần ngươi giúp làm hết, người của ngươi chắc cũng gần chết hết rồi. Lúc đó xem ngươi thế nào?
Bạch Y quân công thành chiếm đất ở Sơn Đông, không gì cản nổi, và đang ngày càng kiêu căng cuối cùng cũng hứng chịu đả kích nghiêm trọng: Một trận chiến binh bại. Quan binh xung quanh thành Thái An tứ diện giáp công, đặt nhiều cạm bẫy. Đại quân phi ngựa giết qua giết lại, mãi cho đến lúc xác người khắp nơi, máu chảy thành song. Bạch Y Quân tháo chạy tán loạn.
Đại quân Dương Hổ tháo chạy về phía tây nam, trên đường không ngừng có quan binh mai phục. Một cây cầu, vừa mới có mười mấy con ngựa đi lên, thì lập tức rầm một cái rớt hết xuống song. Một con đường núi, thì đột nhiên có mưa tên tập kích từ trong rừng. Khó khăn lắm ra tới đường lớn, đại quân định tăng tốc, nhưng không ngờ ngựa vừa nhảy lên, thì đạp trúng thạch lôi mà quan binh mai phục, nổ cho người đổ ngựa ngã.
Điều khiến Bạch Y Quân kinh sợ nhất, chính là loại Thiên Lôi có tiếng nổ không lớn, nhưng miếng sắt móc sắt mánh liệt bắn ra tứ tung. Một khi nó phát nổ, ít nhất cũng mười mấy huynh đệ bị thương. Người chết rồi thì không nói, thê thảm nhất là những người chưa chết, người thì phá tướng, người thì tàn phế, liên lụy tới tốc độ hành quân không nói, còn khiến cho sĩ khí thấp tới cực hạn.
Đã bắt đầu có binh sĩ nhân lúc trời tối lặng lẽ bỏ chạy, Bạch Y quân từng rất ngạo mạn bây giờ chỉ như con chim thấy cung gặp cành cong cũng phát sợ. Quan binh vốn không hề để chúng có cơ hội chỉnh đốn quân ngũ, nghỉ ngơi chiến đấu tiếp.
Quan phủ dọc đường thiết lập những đội quân nhỏ ngăn chặn, tạo áp lực to lớn cho bọn chúng từ trên tâm lý, khiến cho sĩ khí ngày càng thấp. Vả lại không được nghỉ ngơi, đại quân vô cùng mệt mỏi, còn bị gần ba vạn kỵ binh của toàn tỉnh Sơn Đông theo đuôi, đảm bảo chúng không thể dừng lại kiếm chuyện với quan phủ địa phương, không thể đả kích báo thù cướp tiền của. Chúng chỉ có thể chạy, không ngừng chạy.
Vị du kích tướng quân từng bị Dương Hổ hắn đánh tới thổ huyết trong vòng một hiệp, nhậm chức chỉ huy kỵ quân. Chỉ huy kỵ quân phân tiến, hợp kích, đuổi địch, truy sát, bao vây. Tài dẫn binh đánh trận cao hơn gã đâu chỉ một phân nửa phân. Dưới tình trạng phía trước có mai phục, phía sau có truy binh, mười vạn Bạch Y quân tổn binh thất tướng, chạy bán sống bán chết ra khỏi Sơn Đông, hợp quân với Lưu Lục và Lưu Thất thẳng về Giang Nam. Chiến cục đột nhiên thay đổi đột ngột.
Mi lộc có ở Trung Nguyên, người ham muốn ắt có mưu đồ. Có người xua đuổi nó đi theo con đường mình định sẵn, người lập sẵn cái bẫy chờ đợi nó tự mình nhảy vào.
Dương Lăng trông có vẻ không hề tham gia trò đuổi hươu này. Hắn ở lại Sơn Đông thanh trừ nhánh tàn quân của Đậu Hủ Lang. Đậu Hủ Lang là chủ soái hậu quân của Bạch Y Quân. Lúc đàn ngựa trong doanh trại nổi điên, y xông ra ngoài từ con đường Từ Gia Lâu. Sau đó tìm kiếm tập hợp tàn binh bại tướng ở các nơi, được khoảng tám ngàn người, định giết về Thanh Châu, quay về núi Thái Hành Sơn.
Dương Lăng vừa truy diệt nhân mã của y, vừa trấn an lưu dân trên toàn cảnh Sơn Đông, giảm thuế miễn lương, thanh toán những người thừa loạn ăn cướp làm hại bá tánh, thanh lý vấn đề sản quyền không rõ ràng, tranh chấp ruộng đất do chiến tranh, tổ chức quan phủ bố thí cháo, kho1ch lệ lưu dân hồi phục công việc. Quan phủ phân phát thức ăn, nhà cửa vân vân.
Sau chiến tranh, nếu không cứu viện kịp thời, lưu dân ắt sẽ tái khởi chiến loạn. Dương Lăng một nhát đao một cây bút, vừa chặt cỏ, vừa nhổ gốc.
Hồ Thanh Hải lúc này cũng xông vào một con hươu. Các thế lực quan hệ phức tạp chằng chịt ở khắp các nơi trên Thanh Hải: Thát Đát, Ngõa Lạt, Cáp Mật, đều đang lặng lẽ quan sát tình hình Trung Nguyên. Đồng thời, cũng tập trung chú ý đến chỗ đó. Sự lưu chuyển biến hóa của bố cục thiên hạ, đang lặng lẽ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.