Quyển 7 - Chương 777: Tất cả đều xuất tuyệt chiêu (3)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Thôi Oanh Nhi mỉm cười liếc nhìn nàng ta, nâng cái chén nói: -Thành tỷ
tỷ chớ lo lắng, tiểu muội tự có chủ ý. Kính mong ở đây thường xuyên để
lại nhân viên tiếp ứng, chuyến này chúng ta phải đóng giả làm mã tặc,
đoạt lấy trâu ngựa dê lạc đà, không tiện mang theo nam nam nữ nô lệ, đến lúc đó sẽ đưa đến cho tỷ xử trí, đến đây, muội và tỷ cùng cạm chén rượu này, tiểu muội muốn khởi hành!
Thành Khởi Vận tức giận nâng chén lên, cụng chén với nàng ta "choang" một tiếng, sau đó một hơi cạn sạch. Trong lồng ngực nàng vẫn đang tức giận, uống vội một hơi đã làm nàng nghẹn đến ho khan.
Thôi Oanh Nhi cười đến mắt cong cong, nâng chén uống sạch một hơi, đứng soạt người dậy, nhướn mày nói:
-Trang bị của chúng huynh đệ đủ rồi chứ? Xuất phát! Chúng ta đi đoạt Bá Nhan!
Cái gì gọi là thê tử ở ngoài không nghe lệnh phu quân chứ? Chính là bây giờ đó.
Thành Khởi Vận nghiến chặt răng, không nói một lời, nếu có thể, nàng thật sự muốn lập tức chấp hành gia pháp Dương thị thay Dương Lăng, cởi giày ra hung hăn đánh vào mông của Hồng nương tử bằng đế giày! Tên ngu ngốc nàykhông đúng, nữ nhân điên to gan lớn mật này, nàng ta lại muốn làm chuyện ngu xuẩn chọc thủng trời mà!
Khuya hôm đó, A Đức Ny ghé vào trên chiếc bàn nhỏ, viết cho Dương Lăng một lá thư dưới ánh đèn mỡ bò sáng trưng, nàng dùng bút lông ngỗng tự chế, chữ được viết ra không hề đẹp, có điều lại rất nhanh.
Dương thân yêu:
Nói cho huynh biết một tin tức tốt, Hồng nương tử lục lâm hảo hán xinh đẹp tràn ngập màu sắc truyền kỳ kia đã đến đây an toàn rồi, hẳn nàng ta là tình nhân của huynh nhỉ? Đừng có gạt muội, trực giác của nữ nhân nói cho muội biết vậy đó. Nàng có thân thủ mạnh mẽ và kiếm pháp cao minh, hơn nữa kiên trì không thôi, là một nữ nhân có cái nhìn độc lập. Muội rất thưởng thức nàng ta, cho dù muội không biết nàng ta kiên trì không thôi như vậy có đúng hay không.
Bây giờ, vị thủ lĩnh thổ phỉ đại danh đỉnh đỉnh, tội phạm truy nã số một của Hoàng đế Đại Minh này đã rời khỏi chỗ bọn muội sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thời gian ngắn và sau một buổi tiệc tối phong phú. Theo nàng ta nói thì bước tiếp theo nàng ta chuẩn bị làm mã tặc. Muội thật sự rất ngưỡng mộ nàng ta, tất cả những chuyện mà nàng ta làm đều kích thích và mạo hiểm như vậy.
Muội nghĩ, nếu lưu đày nàng ra biển khơi, nàng ta sẽ trở thành một hải tặc xuất sắc, một vị nữ vương hải tặc. À, bây giờ nàng ta đương nhiên là một mã tặc xuất sắc nhất, đây không phải là do nàng ta nói, mà là do muội đánh giá, bởi vì chuyện thứ nhất sau khi nàng làm mã tặc là quyết định chém giết Bá Nhan Mãnh Khả, vị vua của thảo nguyên đánh không chết kia!
Thật không may là, trợ thủ vừa xinh đẹp lại thông minh kia của huynh, cũng là một tình nhân khác của huynh Khởi Vận tỷ tỷ dường như rất không tán thành với nàng ta. Tỷ ấy nói với muội, quyết định này của Hồng nương tử nói cho chúng ta biết, nàng ta điên rồi, mà huynh lại giao trọng trách cho một kẻ điên như vậy, cho nên huynh cũng điên rồi.
Tỷ ấy nói với muội, Hồng nương tử sẽ thất bại, chí ít cũng sẽ tự rước lấy phiền toái cho chính bản thân nàng ta, nhưng muội không thấy như vậy, lý do chính là vì trực giác của muội. Muội cảm thấy Hồng nương tử làm như vậy nhất định có tuyệt chiêu của nàng ta, dù sao thì nữ nhân có thể chọc cho Vận tỷ tỷ tức giận đến muốn hôn mê ngoài trừ nàng ra thì chưa có người thứ hai, cho nên nàng ấy hẳn là có cách của mình.
Nhưng Khởi Vận tỷ tỷ rất căng thẳng. Tối nay tỷ ấy đã thương lượng một chuyện với muội để ứng phó với hậu quả đáng sợ một khi Hồng nương tử thất bại, thương lượng thật lâu, muội cảm thấy chủ ý này rất tốt, rất thú vị, rốt cuộc muội có thể phát huy sở trường của mình, làm được việc lớn rồi.
Suy tính việc này có khả thi hay không còn phải tiến hành thêm một bước luận chứng và thực tiễn nữa, chi tiết cụ thể của kế hoạch này muội quyết định giữ lại không nói với huynh, nếu sự thật chứng minh nó quả thực khả thi thì muội lại viết thư nói cho huynh nghe, muội bảo đảm sẽ khiến cho huynh chấn động đó.
Lại nói về tình hình của muội đi. Từ sau khi đến nơi tái ngoại, vì xưởng thuyền, xưởng vũ khí, xưởng chế tác da của chúng ta, vì khai thác ruộng đồng, ổn định dân di cư, vì để xây dựng mục trường ở nơi nước non đồng cả phong phú xinh đẹp này, muội và Khởi Vận tỷ tỷ gần như đã chạy khắp một lượt nơi quan ngoại này.
Dương thân yêu, tái ngoại thật sự là một nơi xinh đẹp, có lẽ sự hoang dã trong truyền thuyết của nó sẽ khiến rất nhiều người nhìn thấy mà chùn bước, nhưng một khi huynh đến gần nó, huynh sẽ không cầm lòng được mà bị nó thu hút đến khuynh đảo! Ngắm nhìn thảo nguyên vô hạn, rừng rậm rậm rạp um tùm, khoáng thạch chất lượng tốt, còn có những đàn thú được chăn dắt nhiều không đếm xuể nữa!
Thượng Đế quá ưu ái cho mảnh đất này, đã ban cho nó của cải vô hạn, muội dám khẳng định tuyệt đối, tài nguyên phong phú nơi này sẽ khiến cho những quân vương dã tâm bừng bừng ở phương Tây ganh tỵ đến phát điên! Muội thích nơi này, nhưng muội càng thích huynh hơn. Đêm đã khuya rồi, muội phải đi ngủ, cục cưng, nhớ đến sự âu yếm và ôm ấp của huynh, nhớ đến sự thân mật giữa hai chúng ta mà bây giờ muội cũng phát điên rồi, thật sự mong muốn sớm ngày được trở về bên cạnh huynh.
Thê tử yêu huynh sâu sắc. A Đức Ny.
Vụ mua bán đầu tiên khai trương sau khi Hồng nương tử quyết định làm mã tặc chính là đi tìm xui xẻo cho Bá Nhan Mãnh Khả, đương khi bộ lạc Bá Nhan còn chưa khôi phục nguyên khí đang hìm trong băng tuyết, thì đội thuyền của Chính Đức Hoàng đế cũng đang ngày đêm lên đường chạy đến phía nam.
Y cũng sẽ dừng lại ở những phủ địa quan trọng trên đường, tiếp kiến các quan viên địa phương. Khi thuyền đến Túc Thiên, Chính Đức Hoàng đế ngồi trên thuyền rồng sẽ nhìn thấy quan viên địa phương. Tri phủ Túc Thiên Lý Dận Cực cũng là quan viên phản đối chuyện Hoàng đế nam chinh, không đồng ý việc Hoàng đế tự mình dẫn quân nam chinh, để biểu đạt sự kháng nghị của ông ta, vị Tri phủ đại nhân này chuẩn bị một bàn cơm canh đạm bạc nhất.
Khi Chính Đức bước vào tửu lâu, nhìn thấy trên bàn chỉ có mấy món ăn thường thấy rẻ nhất như nhộng tằm, rau giá, trứng gà, ngoài trừ vị Lý Tri phủ kia đang thẳng người, dáng vẻ sá gì thân thể này, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa kia ra, quan lại địa phương còn lại đều nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ sẽ kéo toàn bộ bọn họ ra ngoài chém đầu.
Chính Đức Hoàng đế nhìn thấy cục diện này liền hiểu vị Tri phủ này vì sao làm vậy. Tuổi tác lớn dần lên, đặc biệt là bị kích thích chuyện của Lưu Cẩn, Chính Đức đã biết, những thần tử luôn dụ dỗ mình, dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phụ họa đáp ứng chưa chắc đã trung thành với y, là những thần tử trung thành vì nước vì dân mà ra sức, mà những đại thần dám phản đối trước mặt, cho dù suy nghĩ của ông ta có đúng hay không thì chí ít trái tim vẫn hết sức chân thành, làm người cũng chắc chắn ngay thẳng, cho nên cũng có thêm mấy phần hảo cảm với vị Lý Tri phủ chuẩn bị dùng máu can gián Hoàng đế này.
Chính Đức Hoàng Đế không chút phật lòng mỉm cười nói: -Trẫm ngự giá thân chinh, các khanh sao lại đối với ta như vậy?
Y tự mình đi đến ngồi ở vị trí đầu, nhìn thấy quan viên địa phương vì căng thẳng mà quên cả việc bày đũa ra cho y thì tự mình đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh là lấy một đôi, sau đó gọi bá quan ngồi xuống, bắt đầu uống rượu với mọi người. Chính Đức cũng muốn báo thù vị Lý Tri phủ kia một chút, Hoàng đế đích thân mời rượu ông ta trong bữa tiệc, Hoàng đế kính rượu mà dám mặc kệ sao? Một chén một chén rồi lại một chén, chẳng bao lâu sau thì Lý Tri phủ bụng rỗng đã say mèm, được người ta đỡ ra ngoài. Chính Đức Hoàng đế trút được cơn giận trong lòng, lập tức mừng rỡ, ăn tiệc đến vui vẻ không thôi.
Khoái mã thăm dò của Tri phủ Dương Châu Cao Chiêm Đạo nghe được tất cả những tin tức này, trở về bẩm báo đại nhân. Cao Tri phủ cười thầm Lý Tri phủ không thức thời mà, ông ta bày yến tiệc ở Quỳnh Hoa Lâu Dương Châu, hào phóng vô cùng, chờ đợi Hoàng đế đến để lấy lòng y. Ngờ đâu Chính Đức ngồi thuyền đến Dương Châu nghe bẩm báo việc này lại rất không vui, hạ chỉ đội thuyền tiếp tục đi, căn bản không hề xuống thuyền.
Thành Khởi Vận tức giận nâng chén lên, cụng chén với nàng ta "choang" một tiếng, sau đó một hơi cạn sạch. Trong lồng ngực nàng vẫn đang tức giận, uống vội một hơi đã làm nàng nghẹn đến ho khan.
Thôi Oanh Nhi cười đến mắt cong cong, nâng chén uống sạch một hơi, đứng soạt người dậy, nhướn mày nói:
-Trang bị của chúng huynh đệ đủ rồi chứ? Xuất phát! Chúng ta đi đoạt Bá Nhan!
Cái gì gọi là thê tử ở ngoài không nghe lệnh phu quân chứ? Chính là bây giờ đó.
Thành Khởi Vận nghiến chặt răng, không nói một lời, nếu có thể, nàng thật sự muốn lập tức chấp hành gia pháp Dương thị thay Dương Lăng, cởi giày ra hung hăn đánh vào mông của Hồng nương tử bằng đế giày! Tên ngu ngốc nàykhông đúng, nữ nhân điên to gan lớn mật này, nàng ta lại muốn làm chuyện ngu xuẩn chọc thủng trời mà!
Khuya hôm đó, A Đức Ny ghé vào trên chiếc bàn nhỏ, viết cho Dương Lăng một lá thư dưới ánh đèn mỡ bò sáng trưng, nàng dùng bút lông ngỗng tự chế, chữ được viết ra không hề đẹp, có điều lại rất nhanh.
Dương thân yêu:
Nói cho huynh biết một tin tức tốt, Hồng nương tử lục lâm hảo hán xinh đẹp tràn ngập màu sắc truyền kỳ kia đã đến đây an toàn rồi, hẳn nàng ta là tình nhân của huynh nhỉ? Đừng có gạt muội, trực giác của nữ nhân nói cho muội biết vậy đó. Nàng có thân thủ mạnh mẽ và kiếm pháp cao minh, hơn nữa kiên trì không thôi, là một nữ nhân có cái nhìn độc lập. Muội rất thưởng thức nàng ta, cho dù muội không biết nàng ta kiên trì không thôi như vậy có đúng hay không.
Bây giờ, vị thủ lĩnh thổ phỉ đại danh đỉnh đỉnh, tội phạm truy nã số một của Hoàng đế Đại Minh này đã rời khỏi chỗ bọn muội sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thời gian ngắn và sau một buổi tiệc tối phong phú. Theo nàng ta nói thì bước tiếp theo nàng ta chuẩn bị làm mã tặc. Muội thật sự rất ngưỡng mộ nàng ta, tất cả những chuyện mà nàng ta làm đều kích thích và mạo hiểm như vậy.
Muội nghĩ, nếu lưu đày nàng ra biển khơi, nàng ta sẽ trở thành một hải tặc xuất sắc, một vị nữ vương hải tặc. À, bây giờ nàng ta đương nhiên là một mã tặc xuất sắc nhất, đây không phải là do nàng ta nói, mà là do muội đánh giá, bởi vì chuyện thứ nhất sau khi nàng làm mã tặc là quyết định chém giết Bá Nhan Mãnh Khả, vị vua của thảo nguyên đánh không chết kia!
Thật không may là, trợ thủ vừa xinh đẹp lại thông minh kia của huynh, cũng là một tình nhân khác của huynh Khởi Vận tỷ tỷ dường như rất không tán thành với nàng ta. Tỷ ấy nói với muội, quyết định này của Hồng nương tử nói cho chúng ta biết, nàng ta điên rồi, mà huynh lại giao trọng trách cho một kẻ điên như vậy, cho nên huynh cũng điên rồi.
Tỷ ấy nói với muội, Hồng nương tử sẽ thất bại, chí ít cũng sẽ tự rước lấy phiền toái cho chính bản thân nàng ta, nhưng muội không thấy như vậy, lý do chính là vì trực giác của muội. Muội cảm thấy Hồng nương tử làm như vậy nhất định có tuyệt chiêu của nàng ta, dù sao thì nữ nhân có thể chọc cho Vận tỷ tỷ tức giận đến muốn hôn mê ngoài trừ nàng ra thì chưa có người thứ hai, cho nên nàng ấy hẳn là có cách của mình.
Nhưng Khởi Vận tỷ tỷ rất căng thẳng. Tối nay tỷ ấy đã thương lượng một chuyện với muội để ứng phó với hậu quả đáng sợ một khi Hồng nương tử thất bại, thương lượng thật lâu, muội cảm thấy chủ ý này rất tốt, rất thú vị, rốt cuộc muội có thể phát huy sở trường của mình, làm được việc lớn rồi.
Suy tính việc này có khả thi hay không còn phải tiến hành thêm một bước luận chứng và thực tiễn nữa, chi tiết cụ thể của kế hoạch này muội quyết định giữ lại không nói với huynh, nếu sự thật chứng minh nó quả thực khả thi thì muội lại viết thư nói cho huynh nghe, muội bảo đảm sẽ khiến cho huynh chấn động đó.
Lại nói về tình hình của muội đi. Từ sau khi đến nơi tái ngoại, vì xưởng thuyền, xưởng vũ khí, xưởng chế tác da của chúng ta, vì khai thác ruộng đồng, ổn định dân di cư, vì để xây dựng mục trường ở nơi nước non đồng cả phong phú xinh đẹp này, muội và Khởi Vận tỷ tỷ gần như đã chạy khắp một lượt nơi quan ngoại này.
Dương thân yêu, tái ngoại thật sự là một nơi xinh đẹp, có lẽ sự hoang dã trong truyền thuyết của nó sẽ khiến rất nhiều người nhìn thấy mà chùn bước, nhưng một khi huynh đến gần nó, huynh sẽ không cầm lòng được mà bị nó thu hút đến khuynh đảo! Ngắm nhìn thảo nguyên vô hạn, rừng rậm rậm rạp um tùm, khoáng thạch chất lượng tốt, còn có những đàn thú được chăn dắt nhiều không đếm xuể nữa!
Thượng Đế quá ưu ái cho mảnh đất này, đã ban cho nó của cải vô hạn, muội dám khẳng định tuyệt đối, tài nguyên phong phú nơi này sẽ khiến cho những quân vương dã tâm bừng bừng ở phương Tây ganh tỵ đến phát điên! Muội thích nơi này, nhưng muội càng thích huynh hơn. Đêm đã khuya rồi, muội phải đi ngủ, cục cưng, nhớ đến sự âu yếm và ôm ấp của huynh, nhớ đến sự thân mật giữa hai chúng ta mà bây giờ muội cũng phát điên rồi, thật sự mong muốn sớm ngày được trở về bên cạnh huynh.
Thê tử yêu huynh sâu sắc. A Đức Ny.
Vụ mua bán đầu tiên khai trương sau khi Hồng nương tử quyết định làm mã tặc chính là đi tìm xui xẻo cho Bá Nhan Mãnh Khả, đương khi bộ lạc Bá Nhan còn chưa khôi phục nguyên khí đang hìm trong băng tuyết, thì đội thuyền của Chính Đức Hoàng đế cũng đang ngày đêm lên đường chạy đến phía nam.
Y cũng sẽ dừng lại ở những phủ địa quan trọng trên đường, tiếp kiến các quan viên địa phương. Khi thuyền đến Túc Thiên, Chính Đức Hoàng đế ngồi trên thuyền rồng sẽ nhìn thấy quan viên địa phương. Tri phủ Túc Thiên Lý Dận Cực cũng là quan viên phản đối chuyện Hoàng đế nam chinh, không đồng ý việc Hoàng đế tự mình dẫn quân nam chinh, để biểu đạt sự kháng nghị của ông ta, vị Tri phủ đại nhân này chuẩn bị một bàn cơm canh đạm bạc nhất.
Khi Chính Đức bước vào tửu lâu, nhìn thấy trên bàn chỉ có mấy món ăn thường thấy rẻ nhất như nhộng tằm, rau giá, trứng gà, ngoài trừ vị Lý Tri phủ kia đang thẳng người, dáng vẻ sá gì thân thể này, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa kia ra, quan lại địa phương còn lại đều nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ sẽ kéo toàn bộ bọn họ ra ngoài chém đầu.
Chính Đức Hoàng đế nhìn thấy cục diện này liền hiểu vị Tri phủ này vì sao làm vậy. Tuổi tác lớn dần lên, đặc biệt là bị kích thích chuyện của Lưu Cẩn, Chính Đức đã biết, những thần tử luôn dụ dỗ mình, dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phụ họa đáp ứng chưa chắc đã trung thành với y, là những thần tử trung thành vì nước vì dân mà ra sức, mà những đại thần dám phản đối trước mặt, cho dù suy nghĩ của ông ta có đúng hay không thì chí ít trái tim vẫn hết sức chân thành, làm người cũng chắc chắn ngay thẳng, cho nên cũng có thêm mấy phần hảo cảm với vị Lý Tri phủ chuẩn bị dùng máu can gián Hoàng đế này.
Chính Đức Hoàng Đế không chút phật lòng mỉm cười nói: -Trẫm ngự giá thân chinh, các khanh sao lại đối với ta như vậy?
Y tự mình đi đến ngồi ở vị trí đầu, nhìn thấy quan viên địa phương vì căng thẳng mà quên cả việc bày đũa ra cho y thì tự mình đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh là lấy một đôi, sau đó gọi bá quan ngồi xuống, bắt đầu uống rượu với mọi người. Chính Đức cũng muốn báo thù vị Lý Tri phủ kia một chút, Hoàng đế đích thân mời rượu ông ta trong bữa tiệc, Hoàng đế kính rượu mà dám mặc kệ sao? Một chén một chén rồi lại một chén, chẳng bao lâu sau thì Lý Tri phủ bụng rỗng đã say mèm, được người ta đỡ ra ngoài. Chính Đức Hoàng đế trút được cơn giận trong lòng, lập tức mừng rỡ, ăn tiệc đến vui vẻ không thôi.
Khoái mã thăm dò của Tri phủ Dương Châu Cao Chiêm Đạo nghe được tất cả những tin tức này, trở về bẩm báo đại nhân. Cao Tri phủ cười thầm Lý Tri phủ không thức thời mà, ông ta bày yến tiệc ở Quỳnh Hoa Lâu Dương Châu, hào phóng vô cùng, chờ đợi Hoàng đế đến để lấy lòng y. Ngờ đâu Chính Đức ngồi thuyền đến Dương Châu nghe bẩm báo việc này lại rất không vui, hạ chỉ đội thuyền tiếp tục đi, căn bản không hề xuống thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.