Quyển 6 - Chương 243: Thiên tử môn sinh
Nguyệt Quan
07/02/2016
Đường Nhất Tiên nghĩ đến đây, bên môi đột nhiên lộ ra nụ cười như không, nhẹ nhàng dùng tay viết xuống gối từng chữ: - Hoàng Giáo Úy, Tiểu
Hoàng, tiểu công tử, ngươi chính là... Chính Đức!
------------------
Chính Đức Hoàng Đế và Dương Lăng tới nhạc tĩnh quán, thấy Giải Ngữ và Tu Hoa đều ở dưới bóng cây, duy chỉ không thấy Đường Nhất Tiên, Chính Đức bước lên phía trước nói: - Đường cô nương đâu?
Tiểu thái giám vội vàng khom lưng cười nói: - Hoàng....
Chính Đức Hoàng Đế vừa trừng mắt, tiểu thái giám vội vàng sửa lời nói: - Hoàng Giáo Úy, Đường cô nương có chút không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong phòng.
- Cái gì? Sao lại không khoẻ? Mới vừa rồi còn tốt mà? Chính Đức và Dương Lăng cùng vội hỏi.
Giải Ngữ tỏ vẻ sợ hãi: - Đều là lỗi của thiếp, thấy Đường cô nương phiền muộn nhàm chán, cùng nàng chơi trò chơi khiến Đường cô nương choáng váng đầu óc, thiếp đã cho nàng uống trà, đang ở trong phòng nghỉ tạm.
Chính Đức vừa nghe choáng váng đầu, còn tưởng nàng khoe khoang mấy loại công phu giang hồ cho Đường Nhất Tiên luyện thoe, không khỏi giận dữ nói:
- Cũng không phải ai cũng giống như ngươi, từ nhỏ luyện qua công phu, Đường cô nương lúc từ đại đồng về đã mắc bệnh, thân mình suy yếu, thật sự là càn quấy.
Dương Lăng liếc mắt một cái, cười nói: - Thôi đi, cũng không phải nhân nhi, ta luôn theo ngũ thị vệ luyện công phu, tự thấy có chút thành tựu, sau khi trở về chỉ điểm một chút cho các nàng, cả ngày buồn ở trong nhà, để các nàng rèn luyện cũng tốt.
Chính Đức nghe xong đẩy cửa vào nói: - Đường cô nương khá hơn chút nào chưa? Dương đại nhân tới đón nàng hồi phủ, khúc "Sát biên nhạc" càng lúc càng khó, có cơ hội sẽ tìm cô nương chỉ điểm.
Đường Nhất Tiên cằm chống trên gối, một đôi mắt đen hồi lâu mới chớp một lần, bất động không nhúc nhích.
Chính Đức luống cuống, vội đoạt trước một bước, hỏi: - Làm sao vậy, nàng không thoải mái sao?
Dương Lăng cũng gấp vội đuổi theo vào, ấm giọng nói: - Tiên nhi, có cần gọi lang trung đến xem không?
Đường Nhất Tiên chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: - Muội không sao, vừa rồi chỉ là có chút mệt mỏi.
Nàng buông hai tay, nhanh nhẹn đứng dậy, bướng bỉnh lè lưỡi, nói: - Đi thôi.
Chính Đức và Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hai người đều chưa chú ý tới, ánh mắt Đường Nhất Tiên luôn linh động trong suốt, từ khi rơi xuống vách đá đại đồng đã bị sự ngây thơ bướng bỉnh thay thế, mà bây giờ, thần thái trong suốt mà linh động đã lâu không thấy kia đang tái xuất hiện.
Kiệu nhỏ đi tới tây thành, Dương Lăng ngồi trên lưng ngựa, ngẫu nhiên quay đầu lại bắt gặp Đường Nhất Tiên nhấc màn kiệu, ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn hắn bèn ghìm chặt cương ngựa lại cười nói: - Tiên nhi, có việc gì thế?
Đường Nhất Tiên vội vàng lắc lắc đầu, nói: - Mới vừa rồi còn có chút choáng váng, nằm sát cửa sổ hít thở không khí, hiện tại tốt hơn nhiều.
Dương Lăng nghe xong không nghi ngờ gì, cười nói:
- Đợi khi về bảo Văn Tâm giúp muội xem qua một chút Nói xong dặn kiệu phu: - Đi chậm một chút, tiểu thư không thoải mái. Sau đó hai chân thúc ngựa đi theo kiệu.
Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng buông màn kiệu, thầm thở dài. Cùng Tiểu Hoàng... Hoàng đế ở đại đồng lần đầu gặp nhau, lại đến kinh thành gặp hai tỷ muội Tuyết Nhi, Ngọc nhi đã có chỗ tương xứng, thông minh như Nhất Tiên cũng đoán ra thân phận mình sẽ biến hóa nhanh chóng, thành biểu muội của Dương Lăng.
Hoá ra, không phải Dương đại nhân chọn trúng Ngọc Tỷ mà chuộc thêm mình tự mình và Tuyết Nhi, mà là Tiểu Hoàng nhìn trúng mình, nhân tiện thành toàn Ngọc nhi, Tuyết Nhi và hôn sự của Dương đại nhân, khó trách... Vừa mới chuyển vào Dương phủ, Dương đại nhân đối với mình so với Ngọc nhi, Tuyết Nhi còn khách khí hơn một chút.
Đường Nhất Tiên bỗng nhiên như ở trong mộng: Không lâu trước đó là tiểu cô nương mặc cho người định đoạt, hiện giờ biến thành biểu muội Đề đốc, nữ nhân đương kim Hoàng thượng thích. Nàng mở to mắt, mờ mịt không biết làm sao.
Vốn tưởng người chuộc thân cho mình là Dương đại nhân, hắn còn là anh hùng mình hâm mộ, nếu hắn thích mình, đối với một cô gái không thể lựa chọn vận mệnh thì còn kết cục nào tốt đẹp hơn? Nghĩ đến cả đời này sẽ ở Dương gia, ai ngờ...
Dương đại nhân chưa từng thích mình sao? Đường Nhất Tiên suy nghĩ miên man, hồi tưởng lại tất cả chuyện cũ, chợt phát hiện ngoại trừ mình tình nguyện ngưỡng mộ, hai người còn chưa nói qua một câu. Thậm chí cả một câu vui đùa cũng không có.
Trong lòng nàng bỗng nhiên hoảng hốt: Ở một trong lòng đã nhận định mình sẽ phó thác chung thân nơi hắn, rồi chợt phát hiện mọi chuyện chỉ là một bên ảo tưởng, nàng lập tức cảm thấy vắng vẻ. Về phần Chính Đức Hoàng Đế... Hắn là thiên tử cao cao tại thượng, hắn sẽ thật yêu thích ta sao?
Đúng lúc này, phía trước có khoái mã lao đến, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, lướt qua xe ngựa mới ghìm chặt ngựa quay lại trước mặt Dương Lăng ôm quyền thi lễ nói:
- Đại nhân, trong triều cấp báo!
Dương Lăng vội hỏi: - Chuyện gì sốt ruột như vậy?
Kỵ sĩ trả lời:
- Đại đồng truyền đến tin tức, đại lao tuần phủ nha môn bị người cướp ngục, Di Lặc giáo phi Liễu Phi Vũ được người cứu đi rồi.
- Hử? Dương Lăng nheo mắt lại: - Được người cứu đi rồi? Nàng cũng không phải nhân vật trọng yếu, quan phủ sẽ không cứu nàng, về phần Di Lặc giáo, nếu có thể giết phụ thân của nàng chấm dứt đường lui, nàng một khi bị bắt liền trở thành tốt thí. Ai có thể mạo hiểm đi cướp ngục cứu nàng?
Dương Lăng kinh ngạc nghĩ , chợt nhớ tới khi mình ở đại đồng, khỏa thân ở "Diễm Lai lầu" đối diện với nàng, Liễu Phi Vũ giật mình há cái miệng nhỏ, sau đó nghiêng đầu. Nhớ lại cảnh lừa mình dối người khiến hắn có buồn cười: Một tiểu nha đầu không làm chuyện ác gì, ở trong lao quá tuổi già cô đơn cả đời cũng thật sự đáng thương. Chạy thoát được thì cứ chạy đi.
Vào lúc này trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh một bộ ngọc thể xinh đẹp, tiêu hồn khiến Dương Lăng rung động, vội lắc đầu đuổi hình ảnh kia ra khỏi óc, hắn thấy thị vệ kia còn đang nhìn mình, gương mặt không khỏi nóng lên, nói: - Hiện tại Đông xưởng tập trung tiêu diệt tà giáo. Việc này có Đông xưởng phụ trách, các ngươi không cần nhúng tay, còn có chuyện gì không?
Phiên Tử nói: - Còn có một chuyện, Cao đại nhân đã nghĩ ra cách đối phó với người trong tà giáo thụ hình hôn mê.
Dương Lăng thân hình chấn động, thấy xung quanh là thị vệ của mình, dân chúng đều trốn xa một bên, hỏi vội:
- Có biện pháp?
Cao đại nhân đương nhiên là Cao Văn Tâm, nàng là có phẩm bậc nữ y quan. Dương phủ đều gọi nàng là Cao tiểu thư. Trong triều cũng không dám rối loạn quy củ, lợi dụng chức quan tương xứng. Nàng giúp Đường Nhất Tiên trị liệu một thời gian ngắn, không thấy hiệu quả liền tạm thời ngừng lại, đi nghiên cứu bí mật Vương Long tự động choáng mê, không thể tưởng được nàng đã tìm ra biện pháp.
Phiên tử nói: - Vâng, Vương Long chịu hình đã khai, Cao đại nhân bảo tiểu nhân đến báo cho đại nhân biết.
Dương Lăng mừng rỡ, vội nói:
- Mau, lập tức quay về.
Đoàn người vội vàng trở lại Cao lão trang, Dương Lăng nhìn Đường Nhất Tiên bước xuống kiệu nhỏ nói: - Tiên nhi, nói với biểu tẩu ta đi xử lý công vụ.
Đường Nhất Tiên nghe chứ "Biểu tẩu" thì có cảm giác lẫn lộn, nàng do dự một chút, cảm thấy tỷ muội Giải Ngữ Tu Hoa khả nghi, vẫn luôn truy vấn thân phận mình, tám chín phần mười là cừu gia của Dương đại nhân muốn nắm nhược điểm của hắn, việc này phải nói cho hắn biết, liền tiến lên một bước hạ giọng nói: - Biểu... Ca, ta có chuyện muốn nói cho huynh nghe.
Dương Lăng nghi ngờ nhìn nàng, Đường Nhất Tiên kéo hắn qua kể chuyện Giải Ngữ, Tu Hoa dùng tà thuật ép hỏi thân phận nàng, sau đó nói:
- Tuy rằng cảm giác mờ mịt nhưng vẫn nhớ được các nàng hỏi chuyện gì, lúc này mới thấy buồn nôn, Tiên nhi nghĩ ... Hai vị cô nương kia tám phần không có hảo ý với biểu ca, huynh phải cẩn thận chút.
Dương Lăng nghe nàng kể nàng kia dùng ngọc phật thi thuật đã biết đó là thuật thôi miên, đầu Đường Nhất Tiên bị thương cho nên mới không bị mê hoặc.
Dương Lăng nhẹ nhàng thở ra cùng âm thầm đề cao cảnh giác: - Xem ra có người muốn làm lớn chuyện về thân thế của Đường Nhất Tiên, việc này bắt đầu vốn không đủ cơ mật, rốt cuộc không thể gạt được người có tâm.
Dương Lăng âm thầm suy nghĩ đối sách, một bên trấn an Đường Nhất Tiên nói: - Không cần phải lo lắng, trong triều có nhiều người muốn hại biểu ca, chút âm mưu quỷ kế này không làm gì được ta, muội đi về nghỉ ngơi trước, chờ ta xuống núi, dẫn theo Văn Tâm tới thăm muội.
Đường Nhất Tiên nghe lời gật đầu, theo tùy tùng trở về đình viện. Dương Lăng lên ngựa, đánh ngựa như bay chạy thẳng vào trong triều. Dương Lăng ở Bành Kế Tổ thiết kiến địa lao. Đây là địa lao dựa vào núi mà xây dựng cải tạo, ngoài cửa sắt chính là Đông Xưởng doanh địa, có thể nói chỉ cần vào địa lao này, căn bản có chạy đằng trời.
Dọc theo địa đạo u ám, rẽ vào một gian tù thất, Liễu Bưu, Cao Văn Tâm và vài tên Đông Xưởng đang ở trong phòng, thấy hắn vội đứng lên. Cao Văn Tâm một thân lụa trắng, dáng người lả lướt, thắt lưng nguyệt sắc ôm lấy váy lấy màu lam, tuy trong lao không có mặt trời nhưng vẫn thấy được làn da trắng như tuyết, phong lưu ý nhị.
Ai ngờ Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm, lại nhíu mày, sẵng giọng: - Sao ngươi lại ở trong ngục? Chỉ bảo ngươi cân nhắc một chút xem có cách nào ngăn Vương Long không tự động choáng mê, chứ không gọi ngươi đến nơi này, đám người này bản lĩnh thi hình có thể làm cho thần khóc quỷ sầu, sẽ làm ngươi sợ.
Dương Lăng tuy rằng vừa thấy mặt đã trách móc không ngừng, nhưng trong lời nói không che dấu được ý săn sóc, Cao Văn Tâm nghe xong trái tim ngọt ngào, nhợt nhạt cười nói: - Đại nhân, bọn họ phản đối dụng hình với Vương Long.
- Không dụng hình? Không dụng hình thế nào... ? Dương Lăng quay đầu vừa nhìn đã hoảng sợ.
Vương Long bị khóa bằng khóa sắt, quanh tường đều cắm đuốc, ngọn lửa phần phật chiếu rõ Vương Long. Vương Long vốn là đại hán ngang tàng cao tám thước, bị tra tấn đến kinh thành đã gầy đến xương bọc da, hốc mắt hõm sâu vô cùng dọa người, hiện tại tóc đen đều bị cạo sạch, cắm đầy ngân châm chói lọi. Bóng hắt lên tường không ngừng run rẩy, cũng là lòng Dương Lăng đang run lên.
Hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn Cao Văn Tâm, tuy nói nàng tận tâm tận lực thay mình làm việc, nhưng mắt thấy một cô gái có thủ đoạn tàn nhân như thế, trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái.
Cao Văn Tâm đã có cảm giác, oán trách nhìn hắn rồi nhanh nhẹn rút ngân châm, giải thích: - Thân thể của hắn quá yếu. Đã không dùng được hình nữa rồi, hơn nữa loại này tâm tự miên này sử dụng rất thường xuyên, đã suy giảm tới đầu não của gã, ta nếu không dùng ngân châm khơi thông huyết lạc, người này sẽ biến thành ngu ngốc.
Dương Lăng giờ mới hiểu ra, không khỏi nhìn nàng áy náy cười, ngượng ngùng hỏi: - Hắn đã khai chưa?
Cao Văn Tâm "À" một tiếng từ chối cho ý kiến, Liễu Bưu thấy hai người khó xử thì vội giải vây nói: - Vâng. Lời khai đã chép ra, đại nhân mời xem.
Dương Lăng thấy Vương Long còn chưa tỉnh. Liền đến sát bàn, Liễu Bưu nâng đèn lại gần, Dương Lăng nhìn kỹ một lần, buông bản ghi chép nói: - Hắn biết tất cả, đáng tiếc, những thứ hắn biết cũng không khác biệt với chúng ta suy đoán, như việc hắn thú nhận địa vị của Liễu đại nhân cũng đã bị triều đình đào lên. Lúc này, Di Lặc giáo ở Đại Đồng, xem ra là thật sự bị trừ tận gốc rồi.
Dương Lăng tiếc nuối lắc đầu, đột nhiên nhớ tới Giải Ngữ Tu Hoa, không khỏi hai mắt sáng ngời, nói: - Liễu Bưu, chờ hắn tỉnh lại ép hỏi toàn bộ ám hiệu của Di Lặc giáo, bản quan có việc cần dùng!
Liễu Bưu đồng ý, Dương Lăng nhìn Cao Văn Tâm cười nói: - Khổ cực cho nàng, chúng taxuống núi đi.
Cao Văn Tâm nghe hắn có lời mời, trong lòng rât mưng, Dương Lăng cầm hộ hộp châm, hai người ly khai nội xưởng, bỏ lại kiệu mà đi bộ xuống núi, mọi người đi ở phía xa, Dương Lăng nói: - Tiên nhi hôm nay có chút váng đầu, lát nữa muội xem giúp nàng, việc này....
Hắn quay lại nhìn gương mặt vốn vui vẻ của Cao Văn Tâm chợt lạnh xuống, vừa thấy hắn trông lại, Cao Văn Tâm vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng trong nháy mắt đó, Dương Lăng đã thấy ánh mắt nàng loang loáng, không khỏi ngạc nhiên nói: - Văn Tâm, muội làm sao vậy?
Cao Văn Tâm không kìm nổi u sầu nói: - Ta tình nguyện giống như trước kia, là một tỳ nữ ở Dương phủ, giờ mỗi lần đi Dương phủ đều cảm thấy mình như người ngoài, đại nhân... nếu không phải muốn ta tới làm việc thì cũng chẳng tiếp đón ta tới cửa.
Dương Lăng nghe xong không biết nên khóc hay cười, nói: - Nha đầu muội sao lại chỉ trích như vậy, muội vốn là tỳ nữ trong phủ, còn muốn ta tiếp đón muội tới cửa sao, muội không ở Dương phủ thì còn có thể đi đâu? Hiện giờ, chẳng qua là một mình ở một biệt viện, cả nhà có ai coi muội là người ngoài, chẳng những Ấu Nương mỗi ngày tiếp đón muội tới, Tuyết Nhi Ngọc nhi cũng như vậy.
Cao Văn Tâm quay đầu nhìn hắn, không phục nói: - Cái đó khác, các nàng cùng ta kết nghĩa kim lan, các nàng gọi ta cũng không phải ý tứ của ngươi.
Dương Lăng bất đắc dĩ nói: - Không phải ý tứ của ta, cho dù là kim lan tỷ muội, muội cho là mình có thể tùy tiện tới cửa sao?
Cao Văn Tâm ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp đột nhiên xuất hiện niềm vui bất ngờ, lúng ta lúng túng nói: - Huynh... Huynh nói là...?
Dương Lăng dịu dàng nói: - Em họ muội là người đọc sách, người đọc sách đều có chỗ chấp nhất, có những đạo lý không phải cứ nói là có thể thuyết phục, phải đợi đến có một ngày nó nhận thức ra, lĩnh ngộ ra. Giờ ta không bức bách nó được.
Cái này gọi là mỗi người đều có một chí hướng của riêng mình, nếu giờ nó đang bất mãn với ta, ta mới không thể tìm một sân viện cho muội. Nhưng nếu giờ muội cũng không đến nhà khám bệnh, dựa vào chút bổng lộc của triều đình để nuôi sống hai tỷ đệ... Ôi! Muội xuất thân là Đại tiểu thư, hiện giờ bên người không có người hầu hạ, cũng chưa biết lo liệu gia vụ, Ấu Nương cũng là hiểu ý tứ của ta, thường xuyên mời con gái đã xuất giá của bà ấy đến. Chính là sợ ủy khuất muội.
Cao Văn Tâm chua xót rơi nước mắt, nàng che môi nghiêng đầu đi giữ im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên quay đầu nóng bỏng nhìn Dương Lăng, nhanh nhẹn cười nói: - Coi như huynh... có lương tâm, đến lúc đó... Người ta không khiến huynh quá mất mặt là được.
Nói xong, hai má nàng đỏ như bôi son. Trắng trắng hồng hồng, quyến rũ khó nói.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Chuyện gì không cho ta quá mất mặt?
Cao Văn Tâm hừ một tiếng, chóp mũi hếch lên, đắc ý mà bướng bỉnh nói: - Chính là kỳ hạn huynh ước định, ta sớm nghe ngóng. Trương Thiên Sư bảo người ta bấm đốt ngón tay bát tự mệnh cách, còn chưa bao giờ bỏ qua, y nói huynh tụ mệnh phúc lộc thọ ba sao, cả đời quý không thể nói. Vậy quyết không thể sai, Dương đại nhân là thiên kim, đến lúc đó ta chờ huynh... Chờ huynh đội khăn voan gả vào Tây viện của ta.
Cao Văn Tâm càng nói càng xấu hổ, chưa nói xong đã đỏ mặt, vội vàng xuống núi trước. Mấy ngày nay Dương Lăng bận việc công sự, nàng ở một viện khác, tuy rằng ba người Ấu Nương nhu thuận. Hàng ngày mời nàng quá phủ, cuối cùng cũng không tiện, đến nỗi còn chẳng có cơ hội nói chuyện riêng với Dương Lăng.
Cho nên hai người dù đã có ước định trước, Cao Văn Tâm luôn thấy bàng hoàng, lo được lo mất, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội một mình tiếp xúc, nhân cơ hội nhắc nhở hắn: Năm nay lúc bông tuyết rơi xuống, chính là ngày Cao Văn Tâm nàng mặc áo cưới gả vào Dương phủ.
Nàng vừa thẹn vừa mừng. Cảnh đẹp đó đã xuất hiện trong mộng của nàng không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu có thể nắm lấy cơ hội nhắc nhở hắn về lời đã hứa, trong lòng cũng có cảm giác an ổn hơn. Đến nỗi vị tiểu thư khuê các này, dù đã là nữ thần y hơn hai mươi, cũng phải bất chấp sự kiêu ngạo của mình.
Dương Lăng nghe nàng nói, đột nhiên tỉnh ra, giờ đã là 'Xuân minh tháng ba ngắm Hạnh Hoa', dựa theo mình tính toán, chậm nhất là đến tháng 11 sẽ là kỳ hạn hai năm, mấy ngày nay cả ngày bận rộn, mấy tâm tư an nhàn trước kia cũng dần phai nhạt, liệu mình có thật sự vượt qua một kiếp này, biến nguy thành an sống lâu trăm tuổi?
Dương Lăng nhớ tới lời Trương Thiên Sư nói, hắn cả đời điều binh không ngừng, nghĩ lại từ lúc ở dịch trạm Kê Minh kia bắt đầu, thẳng đến kinh thành, đi Giang Nam, phó Đại Đồng, bất kể làm chuyện gì, thật đúng là sát phạt tùy thân, binh qua không ngừng, hơn nữa mỗi lần giết người, hoặc quan lộc, danh vọng, danh dự cao hơn một tầng, Trương Thiên Sư tính toán thực sự chuẩn như vậy sao?
Dương Lăng tim đập thình thịch: Nhưng có một đường sinh cơ, ai lại đi tìm chết, huống chi giờ hắn làm quan lớn, cưỡi tuấn mã, kiều thê thiếp đẹp, phúc lộc đầy nhà.Dương Lăng không kìm nổi dừng bước, trong lòng vô cùng lo lắng, bức thiết, giống như năm đó thi vào trường cao đẳng, chân của hắn phát run, không tự chủ được niệm lại mấy câu hồi còn học tiểu học thường đọc trước cuộc thi: - Trên trời dưới đất, thế nội thế ngoại, hết thảy thần yiên phật thánh, yêu ma quỷ quái, tinh linh tiêu mị, hết thảy những có pháp lực, hữu ta! ...
Đường Nhất Tiên ngồi ở ghế, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm sau cổ nàng ra, dịu dàng nói: - Thế nào, không đau chứ?
- Ừ! Văn Tâm tỷ tỷ là đệ nhất nữ thần y, có châm này thoải mái hơn rồi, Đường Nhất Tiên lộ vẻ vui mừng nhìn Cao Văn Tâm, thử nói: - Cao tỷ tỷ, tỷ rất thích đại... Biểu ca à?
- Ừ? Cao Văn Tâm tay cứng đờ, mặt cũng đỏ lên. Tình ý của nàng ai ở Dương phủ cũng hiểu, mà ngay cả con chó của Cao quản gia thấy nàng cũng như thấy nữ chủ nhân mà vẫy đuôi mong, nhưng tầng cửa sổ này dù sao cũng không ai dám đả động tới, con nha đầu này...
Đường Nhất Tiên cười: - Tỷ tỷ tốt. Không cần thẹn thùng, nơi này không có người ngoài, muội là biểu muội của huynh ấy, biểu ca giống như tên đầu đất, nói không chừng muội có thể giúp tỷ cổ vũ, trò chuyện mà.
Cao Văn Tâm nghe xong do dự một chút, xấu hổ, e sợ gật gật đầu, vội vàng nhìn sau lưng nàng. Không ở trong tầm mắt kia, bối rối cũng giảm bớt. Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng chau mày, như thoáng chút suy nghĩ mà nói:
- Cao tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị quan phủ trị tội, rất đáng thương, là biểu ca xuất thủ cứu tỷ, tỷ vì cảm kích biểu ca nên mới muốn lấy thân báo đáp sao?
Cao Văn Tâm không khỏi nghĩ tới đêm mình bị phán vào giáo phường ti kia làm cho hoảng sợ. Nàng nhẹ nhàng vân vê ngân châm, sau một lúc lâu mới nói: - Cảm kích một người thì phải lấy thân báo đáp sao? Hắn cũng không phải nam nhân không kiếm được vợ. Ta vốn... Thầm nghĩ ở Dương phủ làm một nha hoàn, cứ như vậy cả cuộc đời. Lúc trước... Thật sự không nghĩ sẽ thích hắn.
Cao Văn Tâm hạ giọng nói: - Huống chi bên cạnh hắn có Ấu Nương, Tuyết Nhi, Ngọc nhi, ai cũng khả ái như vậy, khả năng do hắn ở tòa nhà của gia phụ nên đối với ta vẫn rất khách khí. Sau đó thân thể hắn có bệnh kín, ta theo hắn từ Giang Nam, một đường sớm chiều làm bạn...
Dương đại nhân không có người luôn câu nệ tiểu tiết như người đọc sách, không có vẻ đạo mạo của quan trong triều, Ôi! Có lẽ do ta cũng có tuổi, khá hiểu tâm ý đại nhân, hắn cũng thích cùng ta nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi ngày châm cứu cho hắn....
Cao Văn cười ngọt ngào: - Đại nhân cũng không tán gẫu quốc gia đại sự, cũng không tán gẫu thi từ văn chương. Chỉ là những chuyện tầm thường, vì dụ dỗ ta nói chuyện, hắn rõ ràng không hiểu y đạo, còn thường giả bộ hỏi, ha ha... Khi hắn giải thích theo kiểu khó thể tưởng tượng, giờ ta cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là có chút đạo lý... .
Vô tình, ta đặc biệt thích cùng với đại nhân vừa chữa bệnh vừa nói chuyện phiếm, trong lòng sẽ có một loại... cảm giác ấm áp trôi qua như dòng nước. Thời gian dần qua... Ta ở trước mặt đại nhân thường lơ đãng vượt quá bổn phận nô tì. Hắn cũng không phiền.
Ta cảm thấy ta ở trước mặt hắn, không phải một nữ thần y, cũng không còn là con gái tội quan, vừa không tự cao tự đại, cũng không cần cẩn thận chặt chẽ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, ở trước mặt hắn, ta sống thật dễ dàng....
Cao Văn Tâm hít vào một hơi, phát ra một tiếng rung động đến tâm can: - Nhất Tiên, đến lúc này, ta biết... là bản thân mình thích hắn.
Đường Nhất Tiên vẫn còn nhỏ, ngay cả thích một người cũng không có nhận thức sâu sắc như Cao Văn Tâm, nàng nghe mà ngây ngốc, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: - Là cảm giác như thế sao?
Cao Văn Tâm đã thổ lộ lời trong lòng, vừa nói hai người vừa đi dần về phía Nam: Dân chúng tấn công hành dinh khâm sai, hắn gọi người che chở mình đi trước, ở bên Thái Hồ không để ý người ngoài, không hề có vẻ đại nhân đi dỗ mình vui vẻ, càng nói càng vui vẻ, càng nói càng ngọt ngào.
Đợi châm cứu xong, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm, mặt mày hớn hở khẽ cười nói: - Được rồi, muội ngủ tiếp một đêm, tinh thần sẽ hoàn toàn khôi phục. Ta xuống bếp hơ qua ngân châm một chút.
"Sát" một thanh âm vang lên, Cao Văn Tâm bắt đầu mở cửa, ôm hộp châm ra ngoài, Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng đong đưa hai chân, qua một lát, nàng nhẹ nhàng cuộn hai chân, ôm chặt đặt cằm lên trên, tự mình tâm sự: Nghe xong lời Cao Văn Tâm nói..., hiện giờ cẩn thận nghĩ ra, giữa nàng và Dương Lăng đúng là trống rỗng.
Nhưng thật ra hắn, cái kia tiểu Giáo Úy kia, thân ảnh của hắn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu: Cùng mình chơi, kể chuyện xưa cổ quái cho mình vui vẻ, bị tự mình quát tới quát lui cũng không tức giận, ở trước mặt hắn cũng không cần che dấu hỉ nộ ái ố, hai người một đóng giả người hầu nam trẻ tuổi, một đóng giả tỳ nữ, ở 'Hâm thịnh lầu' tranh thủ lúc rảnh rỗi đấu miệng...
Lúc sinh bệnh, hắn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi ngồi bên người, lúc nghiên thương, diễn tấu âm nhạc đầy ăn ý, còn có... Hắn ở trong miếu cầu phúc, vụng trộm viết tên mình trên lá, bị mình kéo tai ra cửa miếu, hô to gọi nhỏ...
Đường Nhất Tiên nghĩ đến đây, chợt thu lại nụ cười: Ta thích hắn sao? Vì sao rõ ràng hắn là quan lớn hơn Dương đại nhân, ta ở bên đại nhân chỉ thấy kích động và tự hào. Nhưng thấy hắn sẽ dễ dàng vui mừng. Nhưng hắn là Hoàng đế, sau này ta có thể đối với hắn như trước đây sao?
Đường Nhất Tiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man suy nghĩ ...
Tuyết Lý Mai mở cửa phòng ra, thấy Đường Nhất Tiên hai tay ôm đầu gối, dáng vẻ như suy nghĩ thì không khỏi hoảng sợ: Từ nhỏ Đường Nhất Tiên đã có thói quen này, khi có tâm sự thường thích một mình ôm đầu gối suy nghĩ.
Tuyết Lý Mai khẩn trương chạy vào, thân thiết nói: - Tiên nhi, muội làm sao vậy? Đang muốn gọi muội đi ăn cơm, sao vậy... Có tâm sự sao?
Đường Nhất Tiên buông tay, nhìn Tuyết Lý Mai, thấy nàng chân tay luống cuống, Đường Nhất Tiên đột nhiên cười nói: - Tuyết Nhi biểu tẩu, muội không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều, chúng ta đi thôi. Chớ để biểu ca... và các biểu tẩu đợi lâu.
Tuyết Lý Mai bị nàng nắm tay đi ra ngoài, nghi hoặc nói: - Không phải nói muội gọi ta Tuyết Nhi là được sao, gọi Tuyết Nhi biểu tẩu rất không tự nhiên.
Đường Nhất Tiên "Ừ" một tiếng, quay đầu sang. Dưới ánh đèn mỉm cười nói: - Vậy bỏ Tuyết Nhi, trực tiếp kêu biểu tẩu, bởi vì tỷ là phu nhân của biểu ca.
Nàng nhẹ nhàng nói: - Gọi Tuyết Nhi hay biểu tẩu đâu có quan hệ gì, dù sao chúng ta sẽ vẫn rất tốt, rất tốt, đúng không?
Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, tổng binh Diên Tuy tứ trấn suất quân vào kinh rồi.
Dương Lăng làm Thống soái, tiếp kiến tứ trấn tổng binh, sau đó dẫn bốn người tới Báo Phòng.
Đại đồng tổng binh dẫn năm nghìn kị binh nhẹ xâm nhập đại mạc. Lập nhiều công huân, năm Hoằng Trị mười sáu Võ Trạng nguyên Hứa Thái, tổng binh Liêu Đông Lưu huy, Tuyên Phủ tổng binh Hạ Tam Đàn, Diên Tuy tổng binh Phùng Lạc đều là tướng từ ba mươi tuổi tới bốn mươi, mỗi người đội mũ phục viên, một thân nhung trang, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, uy phong lẫm lẫm.
Bốn người theo Dương Lăng đi vào Báo Phòng, năm người đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, Chính Đức thấy mấy vị tướng quân long tinh hổ mãnh, không khỏi vui mừng khen với Dương Lăng: - Biên quân trải qua chém giết đẫm máu. Quả nhiên khác với kinh doanh rất nhiều. Cùng là nhung trang, trẫm từ trên người bọn họ có thể cảm nhận được sát khí.
- Dương khanh, tứ trấn tổng binh từ biên quan điều đến, khác với kinh doanh, trẫm ban tên cho là 'Ngoại Tứ gia quân" Dương khanh đảm nhiệm Thống soái, thao luyện chiến trận chém giết, tương lai cùng kinh doanh hoc võ, phát triển bọn họ.
Dương Lăng cúi người đáp ứng, sau đó hơi nghiêng nhìn Hứa Thái, Hứa Thái lập tức tiến lên một bước, quỳ một chân trên đất nói: - Thần Đại Đồng tổng binh quan Hứa Thái, giặc Thát Đát, thần thân gặp tiên hoàng chỉ huy, thao túng tam quân, lấy ít thắng nhiều, diệt địch hơn vạn, Bá Nhan Mãnh Khả trông thấy mà phải chạy trốn. Bọn thần đấu tranh anh dũng, không sợ sinh tử, nhưng chiến lược hành quân, điều hành ngàn quân, chỉ có hoàng văn trị vũ công, có thể nói là soái bất thế.
Bọn thần nguyện lấy biên quân dũng mãnh tôi luyện kinh doanh, cũng khẩn cầu Hoàng thượng đảm nhiệm đại thống soái Ngoại Tứ gia quân, huấn luyện tướng tá quan quân. Thần Hứa Thái, mạo muội lớn mật, xin được làm Thiên Tử môn sinh!
------------------
Chính Đức Hoàng Đế và Dương Lăng tới nhạc tĩnh quán, thấy Giải Ngữ và Tu Hoa đều ở dưới bóng cây, duy chỉ không thấy Đường Nhất Tiên, Chính Đức bước lên phía trước nói: - Đường cô nương đâu?
Tiểu thái giám vội vàng khom lưng cười nói: - Hoàng....
Chính Đức Hoàng Đế vừa trừng mắt, tiểu thái giám vội vàng sửa lời nói: - Hoàng Giáo Úy, Đường cô nương có chút không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong phòng.
- Cái gì? Sao lại không khoẻ? Mới vừa rồi còn tốt mà? Chính Đức và Dương Lăng cùng vội hỏi.
Giải Ngữ tỏ vẻ sợ hãi: - Đều là lỗi của thiếp, thấy Đường cô nương phiền muộn nhàm chán, cùng nàng chơi trò chơi khiến Đường cô nương choáng váng đầu óc, thiếp đã cho nàng uống trà, đang ở trong phòng nghỉ tạm.
Chính Đức vừa nghe choáng váng đầu, còn tưởng nàng khoe khoang mấy loại công phu giang hồ cho Đường Nhất Tiên luyện thoe, không khỏi giận dữ nói:
- Cũng không phải ai cũng giống như ngươi, từ nhỏ luyện qua công phu, Đường cô nương lúc từ đại đồng về đã mắc bệnh, thân mình suy yếu, thật sự là càn quấy.
Dương Lăng liếc mắt một cái, cười nói: - Thôi đi, cũng không phải nhân nhi, ta luôn theo ngũ thị vệ luyện công phu, tự thấy có chút thành tựu, sau khi trở về chỉ điểm một chút cho các nàng, cả ngày buồn ở trong nhà, để các nàng rèn luyện cũng tốt.
Chính Đức nghe xong đẩy cửa vào nói: - Đường cô nương khá hơn chút nào chưa? Dương đại nhân tới đón nàng hồi phủ, khúc "Sát biên nhạc" càng lúc càng khó, có cơ hội sẽ tìm cô nương chỉ điểm.
Đường Nhất Tiên cằm chống trên gối, một đôi mắt đen hồi lâu mới chớp một lần, bất động không nhúc nhích.
Chính Đức luống cuống, vội đoạt trước một bước, hỏi: - Làm sao vậy, nàng không thoải mái sao?
Dương Lăng cũng gấp vội đuổi theo vào, ấm giọng nói: - Tiên nhi, có cần gọi lang trung đến xem không?
Đường Nhất Tiên chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: - Muội không sao, vừa rồi chỉ là có chút mệt mỏi.
Nàng buông hai tay, nhanh nhẹn đứng dậy, bướng bỉnh lè lưỡi, nói: - Đi thôi.
Chính Đức và Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hai người đều chưa chú ý tới, ánh mắt Đường Nhất Tiên luôn linh động trong suốt, từ khi rơi xuống vách đá đại đồng đã bị sự ngây thơ bướng bỉnh thay thế, mà bây giờ, thần thái trong suốt mà linh động đã lâu không thấy kia đang tái xuất hiện.
Kiệu nhỏ đi tới tây thành, Dương Lăng ngồi trên lưng ngựa, ngẫu nhiên quay đầu lại bắt gặp Đường Nhất Tiên nhấc màn kiệu, ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn hắn bèn ghìm chặt cương ngựa lại cười nói: - Tiên nhi, có việc gì thế?
Đường Nhất Tiên vội vàng lắc lắc đầu, nói: - Mới vừa rồi còn có chút choáng váng, nằm sát cửa sổ hít thở không khí, hiện tại tốt hơn nhiều.
Dương Lăng nghe xong không nghi ngờ gì, cười nói:
- Đợi khi về bảo Văn Tâm giúp muội xem qua một chút Nói xong dặn kiệu phu: - Đi chậm một chút, tiểu thư không thoải mái. Sau đó hai chân thúc ngựa đi theo kiệu.
Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng buông màn kiệu, thầm thở dài. Cùng Tiểu Hoàng... Hoàng đế ở đại đồng lần đầu gặp nhau, lại đến kinh thành gặp hai tỷ muội Tuyết Nhi, Ngọc nhi đã có chỗ tương xứng, thông minh như Nhất Tiên cũng đoán ra thân phận mình sẽ biến hóa nhanh chóng, thành biểu muội của Dương Lăng.
Hoá ra, không phải Dương đại nhân chọn trúng Ngọc Tỷ mà chuộc thêm mình tự mình và Tuyết Nhi, mà là Tiểu Hoàng nhìn trúng mình, nhân tiện thành toàn Ngọc nhi, Tuyết Nhi và hôn sự của Dương đại nhân, khó trách... Vừa mới chuyển vào Dương phủ, Dương đại nhân đối với mình so với Ngọc nhi, Tuyết Nhi còn khách khí hơn một chút.
Đường Nhất Tiên bỗng nhiên như ở trong mộng: Không lâu trước đó là tiểu cô nương mặc cho người định đoạt, hiện giờ biến thành biểu muội Đề đốc, nữ nhân đương kim Hoàng thượng thích. Nàng mở to mắt, mờ mịt không biết làm sao.
Vốn tưởng người chuộc thân cho mình là Dương đại nhân, hắn còn là anh hùng mình hâm mộ, nếu hắn thích mình, đối với một cô gái không thể lựa chọn vận mệnh thì còn kết cục nào tốt đẹp hơn? Nghĩ đến cả đời này sẽ ở Dương gia, ai ngờ...
Dương đại nhân chưa từng thích mình sao? Đường Nhất Tiên suy nghĩ miên man, hồi tưởng lại tất cả chuyện cũ, chợt phát hiện ngoại trừ mình tình nguyện ngưỡng mộ, hai người còn chưa nói qua một câu. Thậm chí cả một câu vui đùa cũng không có.
Trong lòng nàng bỗng nhiên hoảng hốt: Ở một trong lòng đã nhận định mình sẽ phó thác chung thân nơi hắn, rồi chợt phát hiện mọi chuyện chỉ là một bên ảo tưởng, nàng lập tức cảm thấy vắng vẻ. Về phần Chính Đức Hoàng Đế... Hắn là thiên tử cao cao tại thượng, hắn sẽ thật yêu thích ta sao?
Đúng lúc này, phía trước có khoái mã lao đến, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, lướt qua xe ngựa mới ghìm chặt ngựa quay lại trước mặt Dương Lăng ôm quyền thi lễ nói:
- Đại nhân, trong triều cấp báo!
Dương Lăng vội hỏi: - Chuyện gì sốt ruột như vậy?
Kỵ sĩ trả lời:
- Đại đồng truyền đến tin tức, đại lao tuần phủ nha môn bị người cướp ngục, Di Lặc giáo phi Liễu Phi Vũ được người cứu đi rồi.
- Hử? Dương Lăng nheo mắt lại: - Được người cứu đi rồi? Nàng cũng không phải nhân vật trọng yếu, quan phủ sẽ không cứu nàng, về phần Di Lặc giáo, nếu có thể giết phụ thân của nàng chấm dứt đường lui, nàng một khi bị bắt liền trở thành tốt thí. Ai có thể mạo hiểm đi cướp ngục cứu nàng?
Dương Lăng kinh ngạc nghĩ , chợt nhớ tới khi mình ở đại đồng, khỏa thân ở "Diễm Lai lầu" đối diện với nàng, Liễu Phi Vũ giật mình há cái miệng nhỏ, sau đó nghiêng đầu. Nhớ lại cảnh lừa mình dối người khiến hắn có buồn cười: Một tiểu nha đầu không làm chuyện ác gì, ở trong lao quá tuổi già cô đơn cả đời cũng thật sự đáng thương. Chạy thoát được thì cứ chạy đi.
Vào lúc này trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh một bộ ngọc thể xinh đẹp, tiêu hồn khiến Dương Lăng rung động, vội lắc đầu đuổi hình ảnh kia ra khỏi óc, hắn thấy thị vệ kia còn đang nhìn mình, gương mặt không khỏi nóng lên, nói: - Hiện tại Đông xưởng tập trung tiêu diệt tà giáo. Việc này có Đông xưởng phụ trách, các ngươi không cần nhúng tay, còn có chuyện gì không?
Phiên Tử nói: - Còn có một chuyện, Cao đại nhân đã nghĩ ra cách đối phó với người trong tà giáo thụ hình hôn mê.
Dương Lăng thân hình chấn động, thấy xung quanh là thị vệ của mình, dân chúng đều trốn xa một bên, hỏi vội:
- Có biện pháp?
Cao đại nhân đương nhiên là Cao Văn Tâm, nàng là có phẩm bậc nữ y quan. Dương phủ đều gọi nàng là Cao tiểu thư. Trong triều cũng không dám rối loạn quy củ, lợi dụng chức quan tương xứng. Nàng giúp Đường Nhất Tiên trị liệu một thời gian ngắn, không thấy hiệu quả liền tạm thời ngừng lại, đi nghiên cứu bí mật Vương Long tự động choáng mê, không thể tưởng được nàng đã tìm ra biện pháp.
Phiên tử nói: - Vâng, Vương Long chịu hình đã khai, Cao đại nhân bảo tiểu nhân đến báo cho đại nhân biết.
Dương Lăng mừng rỡ, vội nói:
- Mau, lập tức quay về.
Đoàn người vội vàng trở lại Cao lão trang, Dương Lăng nhìn Đường Nhất Tiên bước xuống kiệu nhỏ nói: - Tiên nhi, nói với biểu tẩu ta đi xử lý công vụ.
Đường Nhất Tiên nghe chứ "Biểu tẩu" thì có cảm giác lẫn lộn, nàng do dự một chút, cảm thấy tỷ muội Giải Ngữ Tu Hoa khả nghi, vẫn luôn truy vấn thân phận mình, tám chín phần mười là cừu gia của Dương đại nhân muốn nắm nhược điểm của hắn, việc này phải nói cho hắn biết, liền tiến lên một bước hạ giọng nói: - Biểu... Ca, ta có chuyện muốn nói cho huynh nghe.
Dương Lăng nghi ngờ nhìn nàng, Đường Nhất Tiên kéo hắn qua kể chuyện Giải Ngữ, Tu Hoa dùng tà thuật ép hỏi thân phận nàng, sau đó nói:
- Tuy rằng cảm giác mờ mịt nhưng vẫn nhớ được các nàng hỏi chuyện gì, lúc này mới thấy buồn nôn, Tiên nhi nghĩ ... Hai vị cô nương kia tám phần không có hảo ý với biểu ca, huynh phải cẩn thận chút.
Dương Lăng nghe nàng kể nàng kia dùng ngọc phật thi thuật đã biết đó là thuật thôi miên, đầu Đường Nhất Tiên bị thương cho nên mới không bị mê hoặc.
Dương Lăng nhẹ nhàng thở ra cùng âm thầm đề cao cảnh giác: - Xem ra có người muốn làm lớn chuyện về thân thế của Đường Nhất Tiên, việc này bắt đầu vốn không đủ cơ mật, rốt cuộc không thể gạt được người có tâm.
Dương Lăng âm thầm suy nghĩ đối sách, một bên trấn an Đường Nhất Tiên nói: - Không cần phải lo lắng, trong triều có nhiều người muốn hại biểu ca, chút âm mưu quỷ kế này không làm gì được ta, muội đi về nghỉ ngơi trước, chờ ta xuống núi, dẫn theo Văn Tâm tới thăm muội.
Đường Nhất Tiên nghe lời gật đầu, theo tùy tùng trở về đình viện. Dương Lăng lên ngựa, đánh ngựa như bay chạy thẳng vào trong triều. Dương Lăng ở Bành Kế Tổ thiết kiến địa lao. Đây là địa lao dựa vào núi mà xây dựng cải tạo, ngoài cửa sắt chính là Đông Xưởng doanh địa, có thể nói chỉ cần vào địa lao này, căn bản có chạy đằng trời.
Dọc theo địa đạo u ám, rẽ vào một gian tù thất, Liễu Bưu, Cao Văn Tâm và vài tên Đông Xưởng đang ở trong phòng, thấy hắn vội đứng lên. Cao Văn Tâm một thân lụa trắng, dáng người lả lướt, thắt lưng nguyệt sắc ôm lấy váy lấy màu lam, tuy trong lao không có mặt trời nhưng vẫn thấy được làn da trắng như tuyết, phong lưu ý nhị.
Ai ngờ Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm, lại nhíu mày, sẵng giọng: - Sao ngươi lại ở trong ngục? Chỉ bảo ngươi cân nhắc một chút xem có cách nào ngăn Vương Long không tự động choáng mê, chứ không gọi ngươi đến nơi này, đám người này bản lĩnh thi hình có thể làm cho thần khóc quỷ sầu, sẽ làm ngươi sợ.
Dương Lăng tuy rằng vừa thấy mặt đã trách móc không ngừng, nhưng trong lời nói không che dấu được ý săn sóc, Cao Văn Tâm nghe xong trái tim ngọt ngào, nhợt nhạt cười nói: - Đại nhân, bọn họ phản đối dụng hình với Vương Long.
- Không dụng hình? Không dụng hình thế nào... ? Dương Lăng quay đầu vừa nhìn đã hoảng sợ.
Vương Long bị khóa bằng khóa sắt, quanh tường đều cắm đuốc, ngọn lửa phần phật chiếu rõ Vương Long. Vương Long vốn là đại hán ngang tàng cao tám thước, bị tra tấn đến kinh thành đã gầy đến xương bọc da, hốc mắt hõm sâu vô cùng dọa người, hiện tại tóc đen đều bị cạo sạch, cắm đầy ngân châm chói lọi. Bóng hắt lên tường không ngừng run rẩy, cũng là lòng Dương Lăng đang run lên.
Hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn Cao Văn Tâm, tuy nói nàng tận tâm tận lực thay mình làm việc, nhưng mắt thấy một cô gái có thủ đoạn tàn nhân như thế, trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái.
Cao Văn Tâm đã có cảm giác, oán trách nhìn hắn rồi nhanh nhẹn rút ngân châm, giải thích: - Thân thể của hắn quá yếu. Đã không dùng được hình nữa rồi, hơn nữa loại này tâm tự miên này sử dụng rất thường xuyên, đã suy giảm tới đầu não của gã, ta nếu không dùng ngân châm khơi thông huyết lạc, người này sẽ biến thành ngu ngốc.
Dương Lăng giờ mới hiểu ra, không khỏi nhìn nàng áy náy cười, ngượng ngùng hỏi: - Hắn đã khai chưa?
Cao Văn Tâm "À" một tiếng từ chối cho ý kiến, Liễu Bưu thấy hai người khó xử thì vội giải vây nói: - Vâng. Lời khai đã chép ra, đại nhân mời xem.
Dương Lăng thấy Vương Long còn chưa tỉnh. Liền đến sát bàn, Liễu Bưu nâng đèn lại gần, Dương Lăng nhìn kỹ một lần, buông bản ghi chép nói: - Hắn biết tất cả, đáng tiếc, những thứ hắn biết cũng không khác biệt với chúng ta suy đoán, như việc hắn thú nhận địa vị của Liễu đại nhân cũng đã bị triều đình đào lên. Lúc này, Di Lặc giáo ở Đại Đồng, xem ra là thật sự bị trừ tận gốc rồi.
Dương Lăng tiếc nuối lắc đầu, đột nhiên nhớ tới Giải Ngữ Tu Hoa, không khỏi hai mắt sáng ngời, nói: - Liễu Bưu, chờ hắn tỉnh lại ép hỏi toàn bộ ám hiệu của Di Lặc giáo, bản quan có việc cần dùng!
Liễu Bưu đồng ý, Dương Lăng nhìn Cao Văn Tâm cười nói: - Khổ cực cho nàng, chúng taxuống núi đi.
Cao Văn Tâm nghe hắn có lời mời, trong lòng rât mưng, Dương Lăng cầm hộ hộp châm, hai người ly khai nội xưởng, bỏ lại kiệu mà đi bộ xuống núi, mọi người đi ở phía xa, Dương Lăng nói: - Tiên nhi hôm nay có chút váng đầu, lát nữa muội xem giúp nàng, việc này....
Hắn quay lại nhìn gương mặt vốn vui vẻ của Cao Văn Tâm chợt lạnh xuống, vừa thấy hắn trông lại, Cao Văn Tâm vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng trong nháy mắt đó, Dương Lăng đã thấy ánh mắt nàng loang loáng, không khỏi ngạc nhiên nói: - Văn Tâm, muội làm sao vậy?
Cao Văn Tâm không kìm nổi u sầu nói: - Ta tình nguyện giống như trước kia, là một tỳ nữ ở Dương phủ, giờ mỗi lần đi Dương phủ đều cảm thấy mình như người ngoài, đại nhân... nếu không phải muốn ta tới làm việc thì cũng chẳng tiếp đón ta tới cửa.
Dương Lăng nghe xong không biết nên khóc hay cười, nói: - Nha đầu muội sao lại chỉ trích như vậy, muội vốn là tỳ nữ trong phủ, còn muốn ta tiếp đón muội tới cửa sao, muội không ở Dương phủ thì còn có thể đi đâu? Hiện giờ, chẳng qua là một mình ở một biệt viện, cả nhà có ai coi muội là người ngoài, chẳng những Ấu Nương mỗi ngày tiếp đón muội tới, Tuyết Nhi Ngọc nhi cũng như vậy.
Cao Văn Tâm quay đầu nhìn hắn, không phục nói: - Cái đó khác, các nàng cùng ta kết nghĩa kim lan, các nàng gọi ta cũng không phải ý tứ của ngươi.
Dương Lăng bất đắc dĩ nói: - Không phải ý tứ của ta, cho dù là kim lan tỷ muội, muội cho là mình có thể tùy tiện tới cửa sao?
Cao Văn Tâm ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp đột nhiên xuất hiện niềm vui bất ngờ, lúng ta lúng túng nói: - Huynh... Huynh nói là...?
Dương Lăng dịu dàng nói: - Em họ muội là người đọc sách, người đọc sách đều có chỗ chấp nhất, có những đạo lý không phải cứ nói là có thể thuyết phục, phải đợi đến có một ngày nó nhận thức ra, lĩnh ngộ ra. Giờ ta không bức bách nó được.
Cái này gọi là mỗi người đều có một chí hướng của riêng mình, nếu giờ nó đang bất mãn với ta, ta mới không thể tìm một sân viện cho muội. Nhưng nếu giờ muội cũng không đến nhà khám bệnh, dựa vào chút bổng lộc của triều đình để nuôi sống hai tỷ đệ... Ôi! Muội xuất thân là Đại tiểu thư, hiện giờ bên người không có người hầu hạ, cũng chưa biết lo liệu gia vụ, Ấu Nương cũng là hiểu ý tứ của ta, thường xuyên mời con gái đã xuất giá của bà ấy đến. Chính là sợ ủy khuất muội.
Cao Văn Tâm chua xót rơi nước mắt, nàng che môi nghiêng đầu đi giữ im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên quay đầu nóng bỏng nhìn Dương Lăng, nhanh nhẹn cười nói: - Coi như huynh... có lương tâm, đến lúc đó... Người ta không khiến huynh quá mất mặt là được.
Nói xong, hai má nàng đỏ như bôi son. Trắng trắng hồng hồng, quyến rũ khó nói.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Chuyện gì không cho ta quá mất mặt?
Cao Văn Tâm hừ một tiếng, chóp mũi hếch lên, đắc ý mà bướng bỉnh nói: - Chính là kỳ hạn huynh ước định, ta sớm nghe ngóng. Trương Thiên Sư bảo người ta bấm đốt ngón tay bát tự mệnh cách, còn chưa bao giờ bỏ qua, y nói huynh tụ mệnh phúc lộc thọ ba sao, cả đời quý không thể nói. Vậy quyết không thể sai, Dương đại nhân là thiên kim, đến lúc đó ta chờ huynh... Chờ huynh đội khăn voan gả vào Tây viện của ta.
Cao Văn Tâm càng nói càng xấu hổ, chưa nói xong đã đỏ mặt, vội vàng xuống núi trước. Mấy ngày nay Dương Lăng bận việc công sự, nàng ở một viện khác, tuy rằng ba người Ấu Nương nhu thuận. Hàng ngày mời nàng quá phủ, cuối cùng cũng không tiện, đến nỗi còn chẳng có cơ hội nói chuyện riêng với Dương Lăng.
Cho nên hai người dù đã có ước định trước, Cao Văn Tâm luôn thấy bàng hoàng, lo được lo mất, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội một mình tiếp xúc, nhân cơ hội nhắc nhở hắn: Năm nay lúc bông tuyết rơi xuống, chính là ngày Cao Văn Tâm nàng mặc áo cưới gả vào Dương phủ.
Nàng vừa thẹn vừa mừng. Cảnh đẹp đó đã xuất hiện trong mộng của nàng không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu có thể nắm lấy cơ hội nhắc nhở hắn về lời đã hứa, trong lòng cũng có cảm giác an ổn hơn. Đến nỗi vị tiểu thư khuê các này, dù đã là nữ thần y hơn hai mươi, cũng phải bất chấp sự kiêu ngạo của mình.
Dương Lăng nghe nàng nói, đột nhiên tỉnh ra, giờ đã là 'Xuân minh tháng ba ngắm Hạnh Hoa', dựa theo mình tính toán, chậm nhất là đến tháng 11 sẽ là kỳ hạn hai năm, mấy ngày nay cả ngày bận rộn, mấy tâm tư an nhàn trước kia cũng dần phai nhạt, liệu mình có thật sự vượt qua một kiếp này, biến nguy thành an sống lâu trăm tuổi?
Dương Lăng nhớ tới lời Trương Thiên Sư nói, hắn cả đời điều binh không ngừng, nghĩ lại từ lúc ở dịch trạm Kê Minh kia bắt đầu, thẳng đến kinh thành, đi Giang Nam, phó Đại Đồng, bất kể làm chuyện gì, thật đúng là sát phạt tùy thân, binh qua không ngừng, hơn nữa mỗi lần giết người, hoặc quan lộc, danh vọng, danh dự cao hơn một tầng, Trương Thiên Sư tính toán thực sự chuẩn như vậy sao?
Dương Lăng tim đập thình thịch: Nhưng có một đường sinh cơ, ai lại đi tìm chết, huống chi giờ hắn làm quan lớn, cưỡi tuấn mã, kiều thê thiếp đẹp, phúc lộc đầy nhà.Dương Lăng không kìm nổi dừng bước, trong lòng vô cùng lo lắng, bức thiết, giống như năm đó thi vào trường cao đẳng, chân của hắn phát run, không tự chủ được niệm lại mấy câu hồi còn học tiểu học thường đọc trước cuộc thi: - Trên trời dưới đất, thế nội thế ngoại, hết thảy thần yiên phật thánh, yêu ma quỷ quái, tinh linh tiêu mị, hết thảy những có pháp lực, hữu ta! ...
Đường Nhất Tiên ngồi ở ghế, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm sau cổ nàng ra, dịu dàng nói: - Thế nào, không đau chứ?
- Ừ! Văn Tâm tỷ tỷ là đệ nhất nữ thần y, có châm này thoải mái hơn rồi, Đường Nhất Tiên lộ vẻ vui mừng nhìn Cao Văn Tâm, thử nói: - Cao tỷ tỷ, tỷ rất thích đại... Biểu ca à?
- Ừ? Cao Văn Tâm tay cứng đờ, mặt cũng đỏ lên. Tình ý của nàng ai ở Dương phủ cũng hiểu, mà ngay cả con chó của Cao quản gia thấy nàng cũng như thấy nữ chủ nhân mà vẫy đuôi mong, nhưng tầng cửa sổ này dù sao cũng không ai dám đả động tới, con nha đầu này...
Đường Nhất Tiên cười: - Tỷ tỷ tốt. Không cần thẹn thùng, nơi này không có người ngoài, muội là biểu muội của huynh ấy, biểu ca giống như tên đầu đất, nói không chừng muội có thể giúp tỷ cổ vũ, trò chuyện mà.
Cao Văn Tâm nghe xong do dự một chút, xấu hổ, e sợ gật gật đầu, vội vàng nhìn sau lưng nàng. Không ở trong tầm mắt kia, bối rối cũng giảm bớt. Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng chau mày, như thoáng chút suy nghĩ mà nói:
- Cao tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị quan phủ trị tội, rất đáng thương, là biểu ca xuất thủ cứu tỷ, tỷ vì cảm kích biểu ca nên mới muốn lấy thân báo đáp sao?
Cao Văn Tâm không khỏi nghĩ tới đêm mình bị phán vào giáo phường ti kia làm cho hoảng sợ. Nàng nhẹ nhàng vân vê ngân châm, sau một lúc lâu mới nói: - Cảm kích một người thì phải lấy thân báo đáp sao? Hắn cũng không phải nam nhân không kiếm được vợ. Ta vốn... Thầm nghĩ ở Dương phủ làm một nha hoàn, cứ như vậy cả cuộc đời. Lúc trước... Thật sự không nghĩ sẽ thích hắn.
Cao Văn Tâm hạ giọng nói: - Huống chi bên cạnh hắn có Ấu Nương, Tuyết Nhi, Ngọc nhi, ai cũng khả ái như vậy, khả năng do hắn ở tòa nhà của gia phụ nên đối với ta vẫn rất khách khí. Sau đó thân thể hắn có bệnh kín, ta theo hắn từ Giang Nam, một đường sớm chiều làm bạn...
Dương đại nhân không có người luôn câu nệ tiểu tiết như người đọc sách, không có vẻ đạo mạo của quan trong triều, Ôi! Có lẽ do ta cũng có tuổi, khá hiểu tâm ý đại nhân, hắn cũng thích cùng ta nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi ngày châm cứu cho hắn....
Cao Văn cười ngọt ngào: - Đại nhân cũng không tán gẫu quốc gia đại sự, cũng không tán gẫu thi từ văn chương. Chỉ là những chuyện tầm thường, vì dụ dỗ ta nói chuyện, hắn rõ ràng không hiểu y đạo, còn thường giả bộ hỏi, ha ha... Khi hắn giải thích theo kiểu khó thể tưởng tượng, giờ ta cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là có chút đạo lý... .
Vô tình, ta đặc biệt thích cùng với đại nhân vừa chữa bệnh vừa nói chuyện phiếm, trong lòng sẽ có một loại... cảm giác ấm áp trôi qua như dòng nước. Thời gian dần qua... Ta ở trước mặt đại nhân thường lơ đãng vượt quá bổn phận nô tì. Hắn cũng không phiền.
Ta cảm thấy ta ở trước mặt hắn, không phải một nữ thần y, cũng không còn là con gái tội quan, vừa không tự cao tự đại, cũng không cần cẩn thận chặt chẽ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, ở trước mặt hắn, ta sống thật dễ dàng....
Cao Văn Tâm hít vào một hơi, phát ra một tiếng rung động đến tâm can: - Nhất Tiên, đến lúc này, ta biết... là bản thân mình thích hắn.
Đường Nhất Tiên vẫn còn nhỏ, ngay cả thích một người cũng không có nhận thức sâu sắc như Cao Văn Tâm, nàng nghe mà ngây ngốc, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: - Là cảm giác như thế sao?
Cao Văn Tâm đã thổ lộ lời trong lòng, vừa nói hai người vừa đi dần về phía Nam: Dân chúng tấn công hành dinh khâm sai, hắn gọi người che chở mình đi trước, ở bên Thái Hồ không để ý người ngoài, không hề có vẻ đại nhân đi dỗ mình vui vẻ, càng nói càng vui vẻ, càng nói càng ngọt ngào.
Đợi châm cứu xong, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm, mặt mày hớn hở khẽ cười nói: - Được rồi, muội ngủ tiếp một đêm, tinh thần sẽ hoàn toàn khôi phục. Ta xuống bếp hơ qua ngân châm một chút.
"Sát" một thanh âm vang lên, Cao Văn Tâm bắt đầu mở cửa, ôm hộp châm ra ngoài, Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng đong đưa hai chân, qua một lát, nàng nhẹ nhàng cuộn hai chân, ôm chặt đặt cằm lên trên, tự mình tâm sự: Nghe xong lời Cao Văn Tâm nói..., hiện giờ cẩn thận nghĩ ra, giữa nàng và Dương Lăng đúng là trống rỗng.
Nhưng thật ra hắn, cái kia tiểu Giáo Úy kia, thân ảnh của hắn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu: Cùng mình chơi, kể chuyện xưa cổ quái cho mình vui vẻ, bị tự mình quát tới quát lui cũng không tức giận, ở trước mặt hắn cũng không cần che dấu hỉ nộ ái ố, hai người một đóng giả người hầu nam trẻ tuổi, một đóng giả tỳ nữ, ở 'Hâm thịnh lầu' tranh thủ lúc rảnh rỗi đấu miệng...
Lúc sinh bệnh, hắn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi ngồi bên người, lúc nghiên thương, diễn tấu âm nhạc đầy ăn ý, còn có... Hắn ở trong miếu cầu phúc, vụng trộm viết tên mình trên lá, bị mình kéo tai ra cửa miếu, hô to gọi nhỏ...
Đường Nhất Tiên nghĩ đến đây, chợt thu lại nụ cười: Ta thích hắn sao? Vì sao rõ ràng hắn là quan lớn hơn Dương đại nhân, ta ở bên đại nhân chỉ thấy kích động và tự hào. Nhưng thấy hắn sẽ dễ dàng vui mừng. Nhưng hắn là Hoàng đế, sau này ta có thể đối với hắn như trước đây sao?
Đường Nhất Tiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man suy nghĩ ...
Tuyết Lý Mai mở cửa phòng ra, thấy Đường Nhất Tiên hai tay ôm đầu gối, dáng vẻ như suy nghĩ thì không khỏi hoảng sợ: Từ nhỏ Đường Nhất Tiên đã có thói quen này, khi có tâm sự thường thích một mình ôm đầu gối suy nghĩ.
Tuyết Lý Mai khẩn trương chạy vào, thân thiết nói: - Tiên nhi, muội làm sao vậy? Đang muốn gọi muội đi ăn cơm, sao vậy... Có tâm sự sao?
Đường Nhất Tiên buông tay, nhìn Tuyết Lý Mai, thấy nàng chân tay luống cuống, Đường Nhất Tiên đột nhiên cười nói: - Tuyết Nhi biểu tẩu, muội không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều, chúng ta đi thôi. Chớ để biểu ca... và các biểu tẩu đợi lâu.
Tuyết Lý Mai bị nàng nắm tay đi ra ngoài, nghi hoặc nói: - Không phải nói muội gọi ta Tuyết Nhi là được sao, gọi Tuyết Nhi biểu tẩu rất không tự nhiên.
Đường Nhất Tiên "Ừ" một tiếng, quay đầu sang. Dưới ánh đèn mỉm cười nói: - Vậy bỏ Tuyết Nhi, trực tiếp kêu biểu tẩu, bởi vì tỷ là phu nhân của biểu ca.
Nàng nhẹ nhàng nói: - Gọi Tuyết Nhi hay biểu tẩu đâu có quan hệ gì, dù sao chúng ta sẽ vẫn rất tốt, rất tốt, đúng không?
Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, tổng binh Diên Tuy tứ trấn suất quân vào kinh rồi.
Dương Lăng làm Thống soái, tiếp kiến tứ trấn tổng binh, sau đó dẫn bốn người tới Báo Phòng.
Đại đồng tổng binh dẫn năm nghìn kị binh nhẹ xâm nhập đại mạc. Lập nhiều công huân, năm Hoằng Trị mười sáu Võ Trạng nguyên Hứa Thái, tổng binh Liêu Đông Lưu huy, Tuyên Phủ tổng binh Hạ Tam Đàn, Diên Tuy tổng binh Phùng Lạc đều là tướng từ ba mươi tuổi tới bốn mươi, mỗi người đội mũ phục viên, một thân nhung trang, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, uy phong lẫm lẫm.
Bốn người theo Dương Lăng đi vào Báo Phòng, năm người đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, Chính Đức thấy mấy vị tướng quân long tinh hổ mãnh, không khỏi vui mừng khen với Dương Lăng: - Biên quân trải qua chém giết đẫm máu. Quả nhiên khác với kinh doanh rất nhiều. Cùng là nhung trang, trẫm từ trên người bọn họ có thể cảm nhận được sát khí.
- Dương khanh, tứ trấn tổng binh từ biên quan điều đến, khác với kinh doanh, trẫm ban tên cho là 'Ngoại Tứ gia quân" Dương khanh đảm nhiệm Thống soái, thao luyện chiến trận chém giết, tương lai cùng kinh doanh hoc võ, phát triển bọn họ.
Dương Lăng cúi người đáp ứng, sau đó hơi nghiêng nhìn Hứa Thái, Hứa Thái lập tức tiến lên một bước, quỳ một chân trên đất nói: - Thần Đại Đồng tổng binh quan Hứa Thái, giặc Thát Đát, thần thân gặp tiên hoàng chỉ huy, thao túng tam quân, lấy ít thắng nhiều, diệt địch hơn vạn, Bá Nhan Mãnh Khả trông thấy mà phải chạy trốn. Bọn thần đấu tranh anh dũng, không sợ sinh tử, nhưng chiến lược hành quân, điều hành ngàn quân, chỉ có hoàng văn trị vũ công, có thể nói là soái bất thế.
Bọn thần nguyện lấy biên quân dũng mãnh tôi luyện kinh doanh, cũng khẩn cầu Hoàng thượng đảm nhiệm đại thống soái Ngoại Tứ gia quân, huấn luyện tướng tá quan quân. Thần Hứa Thái, mạo muội lớn mật, xin được làm Thiên Tử môn sinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.