Quyển 7 - Chương 810: Thoát khỏi miệng hùm (1)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Nghe nói Chính Đức Hoàng đế đến đây, Dương Lăng và Trương Phù Bảo không
dám chậm trễ, đều tự mình vội vàng trở về phòng thay quần áo. Một lát
sau, Dương Lăng mặc mãng bào đai ngọc, Trương Phù Bảo mặc đạo y, hai
người vội vã chạy về "Hồ Tiên Đường" sóng vai ra khỏi phủ Thiên Sư.
Chính Đức Hoàng đế làm người tùy ý, trên đường y nam hành, các thần tử khoản đãi y bằng các món ăn thường thấy trong nhà tiểu dân, y đều không chút phật lòng, thì sao lại bày ra dáng vẻ mà chờ Dương Lăng và Thiên Sư xuống núi tiếp giá chứ? Chu Hậu Chiếu nắm tay của Đường Nhất Tiên, Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần, Tương Nhi theo sau, một đường thưởng thức phong cảnh đi dạo lên núi.
Dương Lăng và Trương Phù Bảo đi đến nửa đường thì vừa hay nhìn thấy Chính Đức Hoàng đế lên núi. Dương Lăng vội tiến nhanh đến vài bước, vén bào thi lễ, miệng cao giọng tuyên: -Thần Dương Lăng tham kiến ngô hoàng vạn tuế.
Trương Phù Bảo cũng vội vàng bước lên kiến giá, tâm tình của Chính Đức Hoàng đế rất tốt, không đợi Trương Phù Bảo mở miệng thì đã mỉm cười bước lên đỡ hai người đứng dậy, đánh giá trên dưới Trương Phù Bảo một phen, cười nói: -Còn nhớ khi trẫm vừa đăng cơ thì có gặp qua Thiên Sư một lần, à! Không ngờ hai năm không gặp, phong thái của Thiên Sư vẫn như xưa, có điều tướng mạo càng thêm tuấn tú.
Trương Phù Bảo vừa nghe thì cười gượng hai tiếng nói: -Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu đạo là Trương Phù Bảo, là muội muội của Thiên Sư, vì Thiên Sư không ở trong phủ nên tiểu đạo mới thay huynh trưởng đến nghênh giá.
Chính Đức nghe thấy thì lập tức cứng đờ. Hai năm trước khi y gặp Thiên Sư, chúng thần tử bên người đông đúc, vội vàng gặp mặt thì sao nhớ rõ ràng. Lúc này thấy nàng và Dương Lăng sóng vai nghênh tiếp, lại mặc y bào đạo quan long trọng, lúc nãy mới nghĩ đương nhiên là Trương Thiên Sư. Bây giờ vừa nghe Trương Phù Bảo nói thì mới phát hiện tiểu đạo sĩ trước mặt lông mi cong vút, mắt như nước hồ thu, mặt tựa hoa đào, da thịt mềm mịn, làm sao giống một nam nhân chứ?
Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần lại nhớ rõ nàng ấy, hai người cười chào đón nói: -Phù Bảo muội muội, đã lâu không gặp, bây giờ đã là đại cô nương rồi.
Trương Phù Bảo vừa thấy hai người các nàng cũng theo đến liền vội vàng thi lễ nói: -Tiểu đạo bái kiến hai vị công chúa.
Ba người vừa thi lễ với nhau thì đã đánh bay sự lúng túng vì nhận sai người của Chính Đức Hoàng đế. Trương Phù Bảo lại theo lễ bái kiến Đường quý phi và công chúa Tương Nhi. Nàng đối đáp tự nhiên lưu loát, cử chỉ rất có phong thái người lớn, Dương Lăng thường nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của nàng lại không khỏi tấm tắc nói lạ.
Trong lòng Vĩnh Phúc và Tương Nhi đều vướng bận về Dương Lăng, lúc này nhìn thấy lang quân lại không tiện tiến lên trò chuyện, chỉ đành liếc mắt đưa tình. Đến đây rồi thì Dương Lăng cũng thuận tiện hơn nhiều, lén lút thậm thụt đưa ánh mắt sang, ai biết là hắn nhìn ai chứ, dù sao thì cũng dụ được hai tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, trong lòng ngọt ngào thì đã đạt được mục đích rồi.
Hai người cùng theo Chính Đức Hoàng đế tới phủ Thiên Sư. Lúc này trên dưới toàn phủ đã nhận được tin tức từ sớm, quét tước đình viện, chuẩn bị tiệc rượu, phu nhân của lão Thiên Sư mặc bộ y bào Cáo mệnh, long trọng nghênh đón ngoài cửa phủ, cung kính đợi thiên tử ngự giá.
Đoàn người đã hàn huyên xong thì đến "Hồ Tiên Đường" ngồi xuống. Phu nhân Thiên sư dẫn ba vị công chúa và Hoàng quý phi đến phòng khách nữ quyến ở nội đình để khoản đãi. Trương Phù Bảo tuy là thân nữ nhi, nhưng bây giờ lại đang thay vị trí của Thiên Sư nên vẫn ở lại trung đường hầu hạ Hoàng thượng.
Vừa thấy hai "chủ nợ" rời đi, Dương Lăng lập tức nhẹ nhõm, lại chắp tay nói với Chính Đức Hoàng đế: -Hoàng thượng, ngài không phải đang ở thành Nam Xương sao, sao lại đích thân đến đây? Thế tử Ninh Vương chỉ ít ỏi vài người mà thôi, không cần kinh động đại giá của Hoàng thượng.
Chính Đức cười nói: -Trẫm bình Ninh phiên, xử trí quan lại địa phương Giang Tây, ở lại thành Nam Xương nhàn hạ không việc gì, nhớ lại nơi mà thế tử Ninh Vương bỏ trốn là ở gần núi Long Hổ, liền thuận đường đến đây du ngoạn, trước đó cũng không ngờ ái khanh cũng ở đây, tại sao khanh cũng ở đây vậy?
Dương Lăng vội nói: -Hoàng thượng, thế tử Ninh Vương trốn vào nơi đầm lầy núi thẳm, nương nhờ dưới trướng Man vương, khó lòng tìm kiếm tung tích. Thần biết uy vọng của Long Hổ sơn ở đây rất cao, thế nên lên núi cung thỉnh Thiên Sư xuất mã bắt khâm phạm. Thần đang ở trên núi đợi tin tức của Thiên Sư, lại không ngờ là Hoàng thượng đại giá đến đây.
Chính Đức ngạc nhiên nói:
-Thiên Sư hàng yêu trừ quái đương nhiên là người trong nghề rồi, làm sao mà có thể bắt cả khâm phạm chứ?
Dương Lăng thuật lại nguyên do một lần nữa, Chính Đức mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn mỉm cười nói với Trương Phù Bảo: -Đã như vậy, trẫm cũng muốn quấy rầy phủ Thiên Sư một thời gian, một là cùng ái phi thưởng thức phong cảnh núi Long Hổ, hai là đợi tin tốt của Thiên Sư.
Trương Phù Bảo vui vẻ nói: -Hoàng thượng đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho phủ Thiên Sư này. Đây là chuyện tốt muốn cầu cũng cầu không được, tiểu đạo vinh hạnh vô cùng, Hoàng thượng cứ việc an tâm ở lại đây là được.
Chính Đức gật đầu, nói: -Núi Long Hổ là thắng cảnh ngàn năm, trẫm đã nghe danh từ lâu. Ái khanh thường sống ở núi Long Hổ, vậy đã từng gặp Long Hổ chưa?
Trương Phù Bảo mỉm cười chắp tay, càng cung kính nói: -Tiểu đạo sống trong núi, hổ thì thường thấy, có điều rồng sao? Hôm nay Hoàng thượng đến đây, trên núi Long Hổ mới coi như xuất hiện chân long.
Dương Lăng cau mày lại, hắn chỉ cảm thấy trong bụng có một luồng khí cứ lăn qua lộn lại, đè ép hơi khó chịu, nhưng Hoàng thượng và chủ nhân đang trò chuyện, bản thân hắn không tiện cáo từ rời đi, càng tự mình nhịn xuống. Nghe Trương Phù Bảo ngoan ngoãn cơ linh trả lời như vậy, hắn bất giác nhìn kỹ Trương Phù Bảo, thầm nghĩ: -Nha đầu này cũng không hoàn toàn càn quấy bậy bạ như lúc nói chuyện với ta. Đối nhân xử thế, tỉnh táo đối đáp như thế thật khó có được mà.
Chính Đức Hoàng Đế nghe xong quả nhiên hết sức vui mừng, y cười nói: -Ái khanh thật biết nói chuyện, Long Hổ tông đứng đầu đạo gia Nam phái, tinh thông phù lục luyện đan, thuật tu tiên trường sinh bậc này, trẫm có duyên được nghe hay không?
Dương Lăng vừa nghe lập tức căng thẳng, nếu vua của một nước sa vào con đường tu tiên luyện đan thì không thể không bị yêu đạo thừa cơ mê hoặc từ đó gây họa cho thiên hạ. Lòng hiếu kỳ của đương kim Hoàng thượng quá sâu, chuyện mới lạ gì cũng muốn tìm hiểu một chút. Y vừa có chút khí độ của bậc hiền vương minh quân, ngàn vạn lần đừng có trầm mê đạo gia nha.
Dương Lăng đang muốn mở miệng khuyên can, thì Trương Phù Bảo đã tự mình đứng khỏi ghế, trịnh trọng vái dài thi lễ nói: -Tu tiên luyện đan là việc của những người nơi núi hoang chúng thần, không phải chuyện do mình quyết định. Hoàng thượng đã là con của trời, nhận thiên mệnh thống trị kinh lược quốc gia thiên hạ, làm được bậc đế vương như Nghiêu Thuấn là đủ, sao có thể bỏ việc lớn mà theo đuổi việc nhỏ chứ?
Chính Đức bị nàng tâng bốc đến long thể an khang, cả người thoải mái, y vỗ tay cười to, đang muốn tiếp tục trêu chọc nữ đạo sĩ mang dáng vẻ tiểu đại nhân này thì loáng thoáng nghe thấy một loạt tiếng sấm tha thiết truyền đến, Chính Đức ngạc nhiên nói: -Bây giờ đang là mùa đông, cũng coi như là ấm áp, cỏ cây đều xanh mướt, thời tiết này Thiên Lôi cũng không nên giáng sấm chứ?
Mặt Dương Lăng đỏ lên, ậm ừ nói:
-Hoàng thượng thứ tội, là thần, là thầnách, nghĩ là bị lạnh bụng, cho nên trong ruột kêu lên như sấm, không phải là thiên lôi giáng sấm.
Chính Đức giật mình bật cười, đôi lông mày của Trương Phù Bảo lại cau lại, con người trong như nước hồ thu lập tức phát ra tia sáng tham lam: -Dược lực công hiệu sao? Không biết lần này luyện thế nào, hắn sẽ đắc đạo thành tiên hay là say mèm như đất đây?
Chính Đức vội hỏi: -Có gì đáng ngại không, có cần mời Thái y xem qua không?
Dương Lăng gượng cười, nói: -Thần không có gì đáng ngại, phiền Hoàng thượng quan tâm rồi.
Chính Đức gật đầu, tiếp tục nói: -Ái khanh nói có lý, thành tiên thành phật dù sao cũng mờ mịt. Trẫm là thiên tử, vẫn nên cai trị quốc gia thật tốt, thành thánh thành hiền mới chí lý. Có điều, nghe đồn năm đó Trương Thiên Sư luyện Cửu thiên thần đan ở núi này đã tu thành đại đạo, làm cho quỷ thần kinh sợ, long hổ đều hiển linh, tin rằng hiện tượng đó nhất định hùng tráng vô cùng. Bây giờ trẫm đến núi Long Hổ, đã không gặp hổ, cũng chẳng thấy long, không khỏi có chút tiếc nuối.
Dương Lăng nghe thấy y lẩm ba lẩm bẩm như chưa thỏa mãn, trong bụng mình lại đau quặn lên không chịu nổi, chỉ đành xanh mặt hít sâu một hơi nén lại, trong lòng nghĩ ngợi: -Tám chín phần mườilà dược thiện nửa sống nửa chín của nha đầu Trương Phù Bảo, làm cho ta ăn đến hỏng bụng rồi.
Trương Phù Bảo vừa quan sát thay đổi của Dương Lăng, vừa thuận miệng ứng phó: -Hoàng thượng, bây giờ trên núi Long hổ chẳng phải đang có một đôi long hổ sao? Long có hành long, tiềm long, vân long, ngọa long, các loại rồng đều tôn sùng chân long thiên tử, thiên tử đến đây, thì dù là long dân dã cũng phải tránh xa rồi.
Chính Đức cười nói: -Ồ? Hóa ta long trên núi Long Hổ là ứng trên người trẫm, vậy còn hổ thì ứng trên người ai?
Trương Phù Bảo chỉ Dương Lăng, cười nói: -Hoàng thượng, Uy Quốc Công trước mặt không phải là một con mãnh hổ sao?
Chính Đức vỗ tay cười to, nói với Dương Lăng:
-Dương Lăng nghe thấy chưa, long hổ này ứng trên người quân thần hai ta, ha ha, rất thú vị.
Dương Lăng nín nhịn đến trán cũng toát mồ hôi rồi, hắn gắng gượng nở nụ cười, vô cùng "ôn tồn lễ độ" mỉm cười gật đầu, chỉ sợ nếu dùng sức quá nhiều sẽ "phẹt phẹt bủm bủm" ngay tại chỗ này.
Trương Phù Bảo thấy Hoàng thượng vui vẻ, thừa dịp nói: -Hoàng thượng có sự anh minh của nhân thánh, dáng vẻ khí thế, mày rồng mắt phượng, phong thái tự nhiên, hành động cử chỉ như rồng, lại nói Quốc Công văn võ song toàn, rường cột triều đình, hổ gầm nơi núi đồi, hổkhỏe mạnh kháu khỉnh
Chính Đức không nhịn được bật cười nói: -Dương khanh khoẻ mạnh kháu khỉnh sao?
Chính Đức Hoàng đế làm người tùy ý, trên đường y nam hành, các thần tử khoản đãi y bằng các món ăn thường thấy trong nhà tiểu dân, y đều không chút phật lòng, thì sao lại bày ra dáng vẻ mà chờ Dương Lăng và Thiên Sư xuống núi tiếp giá chứ? Chu Hậu Chiếu nắm tay của Đường Nhất Tiên, Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần, Tương Nhi theo sau, một đường thưởng thức phong cảnh đi dạo lên núi.
Dương Lăng và Trương Phù Bảo đi đến nửa đường thì vừa hay nhìn thấy Chính Đức Hoàng đế lên núi. Dương Lăng vội tiến nhanh đến vài bước, vén bào thi lễ, miệng cao giọng tuyên: -Thần Dương Lăng tham kiến ngô hoàng vạn tuế.
Trương Phù Bảo cũng vội vàng bước lên kiến giá, tâm tình của Chính Đức Hoàng đế rất tốt, không đợi Trương Phù Bảo mở miệng thì đã mỉm cười bước lên đỡ hai người đứng dậy, đánh giá trên dưới Trương Phù Bảo một phen, cười nói: -Còn nhớ khi trẫm vừa đăng cơ thì có gặp qua Thiên Sư một lần, à! Không ngờ hai năm không gặp, phong thái của Thiên Sư vẫn như xưa, có điều tướng mạo càng thêm tuấn tú.
Trương Phù Bảo vừa nghe thì cười gượng hai tiếng nói: -Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu đạo là Trương Phù Bảo, là muội muội của Thiên Sư, vì Thiên Sư không ở trong phủ nên tiểu đạo mới thay huynh trưởng đến nghênh giá.
Chính Đức nghe thấy thì lập tức cứng đờ. Hai năm trước khi y gặp Thiên Sư, chúng thần tử bên người đông đúc, vội vàng gặp mặt thì sao nhớ rõ ràng. Lúc này thấy nàng và Dương Lăng sóng vai nghênh tiếp, lại mặc y bào đạo quan long trọng, lúc nãy mới nghĩ đương nhiên là Trương Thiên Sư. Bây giờ vừa nghe Trương Phù Bảo nói thì mới phát hiện tiểu đạo sĩ trước mặt lông mi cong vút, mắt như nước hồ thu, mặt tựa hoa đào, da thịt mềm mịn, làm sao giống một nam nhân chứ?
Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần lại nhớ rõ nàng ấy, hai người cười chào đón nói: -Phù Bảo muội muội, đã lâu không gặp, bây giờ đã là đại cô nương rồi.
Trương Phù Bảo vừa thấy hai người các nàng cũng theo đến liền vội vàng thi lễ nói: -Tiểu đạo bái kiến hai vị công chúa.
Ba người vừa thi lễ với nhau thì đã đánh bay sự lúng túng vì nhận sai người của Chính Đức Hoàng đế. Trương Phù Bảo lại theo lễ bái kiến Đường quý phi và công chúa Tương Nhi. Nàng đối đáp tự nhiên lưu loát, cử chỉ rất có phong thái người lớn, Dương Lăng thường nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của nàng lại không khỏi tấm tắc nói lạ.
Trong lòng Vĩnh Phúc và Tương Nhi đều vướng bận về Dương Lăng, lúc này nhìn thấy lang quân lại không tiện tiến lên trò chuyện, chỉ đành liếc mắt đưa tình. Đến đây rồi thì Dương Lăng cũng thuận tiện hơn nhiều, lén lút thậm thụt đưa ánh mắt sang, ai biết là hắn nhìn ai chứ, dù sao thì cũng dụ được hai tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, trong lòng ngọt ngào thì đã đạt được mục đích rồi.
Hai người cùng theo Chính Đức Hoàng đế tới phủ Thiên Sư. Lúc này trên dưới toàn phủ đã nhận được tin tức từ sớm, quét tước đình viện, chuẩn bị tiệc rượu, phu nhân của lão Thiên Sư mặc bộ y bào Cáo mệnh, long trọng nghênh đón ngoài cửa phủ, cung kính đợi thiên tử ngự giá.
Đoàn người đã hàn huyên xong thì đến "Hồ Tiên Đường" ngồi xuống. Phu nhân Thiên sư dẫn ba vị công chúa và Hoàng quý phi đến phòng khách nữ quyến ở nội đình để khoản đãi. Trương Phù Bảo tuy là thân nữ nhi, nhưng bây giờ lại đang thay vị trí của Thiên Sư nên vẫn ở lại trung đường hầu hạ Hoàng thượng.
Vừa thấy hai "chủ nợ" rời đi, Dương Lăng lập tức nhẹ nhõm, lại chắp tay nói với Chính Đức Hoàng đế: -Hoàng thượng, ngài không phải đang ở thành Nam Xương sao, sao lại đích thân đến đây? Thế tử Ninh Vương chỉ ít ỏi vài người mà thôi, không cần kinh động đại giá của Hoàng thượng.
Chính Đức cười nói: -Trẫm bình Ninh phiên, xử trí quan lại địa phương Giang Tây, ở lại thành Nam Xương nhàn hạ không việc gì, nhớ lại nơi mà thế tử Ninh Vương bỏ trốn là ở gần núi Long Hổ, liền thuận đường đến đây du ngoạn, trước đó cũng không ngờ ái khanh cũng ở đây, tại sao khanh cũng ở đây vậy?
Dương Lăng vội nói: -Hoàng thượng, thế tử Ninh Vương trốn vào nơi đầm lầy núi thẳm, nương nhờ dưới trướng Man vương, khó lòng tìm kiếm tung tích. Thần biết uy vọng của Long Hổ sơn ở đây rất cao, thế nên lên núi cung thỉnh Thiên Sư xuất mã bắt khâm phạm. Thần đang ở trên núi đợi tin tức của Thiên Sư, lại không ngờ là Hoàng thượng đại giá đến đây.
Chính Đức ngạc nhiên nói:
-Thiên Sư hàng yêu trừ quái đương nhiên là người trong nghề rồi, làm sao mà có thể bắt cả khâm phạm chứ?
Dương Lăng thuật lại nguyên do một lần nữa, Chính Đức mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn mỉm cười nói với Trương Phù Bảo: -Đã như vậy, trẫm cũng muốn quấy rầy phủ Thiên Sư một thời gian, một là cùng ái phi thưởng thức phong cảnh núi Long Hổ, hai là đợi tin tốt của Thiên Sư.
Trương Phù Bảo vui vẻ nói: -Hoàng thượng đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho phủ Thiên Sư này. Đây là chuyện tốt muốn cầu cũng cầu không được, tiểu đạo vinh hạnh vô cùng, Hoàng thượng cứ việc an tâm ở lại đây là được.
Chính Đức gật đầu, nói: -Núi Long Hổ là thắng cảnh ngàn năm, trẫm đã nghe danh từ lâu. Ái khanh thường sống ở núi Long Hổ, vậy đã từng gặp Long Hổ chưa?
Trương Phù Bảo mỉm cười chắp tay, càng cung kính nói: -Tiểu đạo sống trong núi, hổ thì thường thấy, có điều rồng sao? Hôm nay Hoàng thượng đến đây, trên núi Long Hổ mới coi như xuất hiện chân long.
Dương Lăng cau mày lại, hắn chỉ cảm thấy trong bụng có một luồng khí cứ lăn qua lộn lại, đè ép hơi khó chịu, nhưng Hoàng thượng và chủ nhân đang trò chuyện, bản thân hắn không tiện cáo từ rời đi, càng tự mình nhịn xuống. Nghe Trương Phù Bảo ngoan ngoãn cơ linh trả lời như vậy, hắn bất giác nhìn kỹ Trương Phù Bảo, thầm nghĩ: -Nha đầu này cũng không hoàn toàn càn quấy bậy bạ như lúc nói chuyện với ta. Đối nhân xử thế, tỉnh táo đối đáp như thế thật khó có được mà.
Chính Đức Hoàng Đế nghe xong quả nhiên hết sức vui mừng, y cười nói: -Ái khanh thật biết nói chuyện, Long Hổ tông đứng đầu đạo gia Nam phái, tinh thông phù lục luyện đan, thuật tu tiên trường sinh bậc này, trẫm có duyên được nghe hay không?
Dương Lăng vừa nghe lập tức căng thẳng, nếu vua của một nước sa vào con đường tu tiên luyện đan thì không thể không bị yêu đạo thừa cơ mê hoặc từ đó gây họa cho thiên hạ. Lòng hiếu kỳ của đương kim Hoàng thượng quá sâu, chuyện mới lạ gì cũng muốn tìm hiểu một chút. Y vừa có chút khí độ của bậc hiền vương minh quân, ngàn vạn lần đừng có trầm mê đạo gia nha.
Dương Lăng đang muốn mở miệng khuyên can, thì Trương Phù Bảo đã tự mình đứng khỏi ghế, trịnh trọng vái dài thi lễ nói: -Tu tiên luyện đan là việc của những người nơi núi hoang chúng thần, không phải chuyện do mình quyết định. Hoàng thượng đã là con của trời, nhận thiên mệnh thống trị kinh lược quốc gia thiên hạ, làm được bậc đế vương như Nghiêu Thuấn là đủ, sao có thể bỏ việc lớn mà theo đuổi việc nhỏ chứ?
Chính Đức bị nàng tâng bốc đến long thể an khang, cả người thoải mái, y vỗ tay cười to, đang muốn tiếp tục trêu chọc nữ đạo sĩ mang dáng vẻ tiểu đại nhân này thì loáng thoáng nghe thấy một loạt tiếng sấm tha thiết truyền đến, Chính Đức ngạc nhiên nói: -Bây giờ đang là mùa đông, cũng coi như là ấm áp, cỏ cây đều xanh mướt, thời tiết này Thiên Lôi cũng không nên giáng sấm chứ?
Mặt Dương Lăng đỏ lên, ậm ừ nói:
-Hoàng thượng thứ tội, là thần, là thầnách, nghĩ là bị lạnh bụng, cho nên trong ruột kêu lên như sấm, không phải là thiên lôi giáng sấm.
Chính Đức giật mình bật cười, đôi lông mày của Trương Phù Bảo lại cau lại, con người trong như nước hồ thu lập tức phát ra tia sáng tham lam: -Dược lực công hiệu sao? Không biết lần này luyện thế nào, hắn sẽ đắc đạo thành tiên hay là say mèm như đất đây?
Chính Đức vội hỏi: -Có gì đáng ngại không, có cần mời Thái y xem qua không?
Dương Lăng gượng cười, nói: -Thần không có gì đáng ngại, phiền Hoàng thượng quan tâm rồi.
Chính Đức gật đầu, tiếp tục nói: -Ái khanh nói có lý, thành tiên thành phật dù sao cũng mờ mịt. Trẫm là thiên tử, vẫn nên cai trị quốc gia thật tốt, thành thánh thành hiền mới chí lý. Có điều, nghe đồn năm đó Trương Thiên Sư luyện Cửu thiên thần đan ở núi này đã tu thành đại đạo, làm cho quỷ thần kinh sợ, long hổ đều hiển linh, tin rằng hiện tượng đó nhất định hùng tráng vô cùng. Bây giờ trẫm đến núi Long Hổ, đã không gặp hổ, cũng chẳng thấy long, không khỏi có chút tiếc nuối.
Dương Lăng nghe thấy y lẩm ba lẩm bẩm như chưa thỏa mãn, trong bụng mình lại đau quặn lên không chịu nổi, chỉ đành xanh mặt hít sâu một hơi nén lại, trong lòng nghĩ ngợi: -Tám chín phần mườilà dược thiện nửa sống nửa chín của nha đầu Trương Phù Bảo, làm cho ta ăn đến hỏng bụng rồi.
Trương Phù Bảo vừa quan sát thay đổi của Dương Lăng, vừa thuận miệng ứng phó: -Hoàng thượng, bây giờ trên núi Long hổ chẳng phải đang có một đôi long hổ sao? Long có hành long, tiềm long, vân long, ngọa long, các loại rồng đều tôn sùng chân long thiên tử, thiên tử đến đây, thì dù là long dân dã cũng phải tránh xa rồi.
Chính Đức cười nói: -Ồ? Hóa ta long trên núi Long Hổ là ứng trên người trẫm, vậy còn hổ thì ứng trên người ai?
Trương Phù Bảo chỉ Dương Lăng, cười nói: -Hoàng thượng, Uy Quốc Công trước mặt không phải là một con mãnh hổ sao?
Chính Đức vỗ tay cười to, nói với Dương Lăng:
-Dương Lăng nghe thấy chưa, long hổ này ứng trên người quân thần hai ta, ha ha, rất thú vị.
Dương Lăng nín nhịn đến trán cũng toát mồ hôi rồi, hắn gắng gượng nở nụ cười, vô cùng "ôn tồn lễ độ" mỉm cười gật đầu, chỉ sợ nếu dùng sức quá nhiều sẽ "phẹt phẹt bủm bủm" ngay tại chỗ này.
Trương Phù Bảo thấy Hoàng thượng vui vẻ, thừa dịp nói: -Hoàng thượng có sự anh minh của nhân thánh, dáng vẻ khí thế, mày rồng mắt phượng, phong thái tự nhiên, hành động cử chỉ như rồng, lại nói Quốc Công văn võ song toàn, rường cột triều đình, hổ gầm nơi núi đồi, hổkhỏe mạnh kháu khỉnh
Chính Đức không nhịn được bật cười nói: -Dương khanh khoẻ mạnh kháu khỉnh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.