Quyển 7 - Chương 634: Thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn (2)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Ông trời ơi! Không thể đếm rõ được có bao nhiêu chiến mã điên cuồng chạy qua. Đội quân ngồi trên lưng ngựa giơ cây đao bằng thép sáng như tuyết
lên cao không một tiếng động. ngay tại nơi bụi đất cuộn lên mù mịt đó,
có một tên lính trinh sát đang kinh hoàng thất kinh nằm ngủ ở ven đường. Tên đó vội vội vàng vàng bật dậy, còn chưa tìm được đường chạy trốn đã
bị những cây đao sắc bén của tên lính trên ngựa lướt qua, nhờ vào tốc độ phi của ngựa mà chặt đứt đầu của gã một cách nhẹ nhàng.
Một tên lính trinh sát khác kêu to một tiếng chạy vào trong bụi rậm sâu, không ai thèm để ý đến gã. Bầy ngựa như điên cuồng chạy về phía trước giống như một trận gió, chỉ cần diệt những vật cản đường phía trước của chúng mà thôi.
Đây không phải là chỗ đóng quân của đại quân triều đình. Quan binh đang tấn công vào ngọn núi, làm sao có thể xuất hiện ở đây nhiều như vậy, chẳng lẽ quân của bọn hưởng mã đạo, hơn nữa tất cả đều là kỵ binh?
May mắn còn một tên lính trinh sát của quan binh có thể chạy thoát được, có dùng hai chân chạy như bay về báo tin thì cũng không còn kịp nữa, vì thế liền lập tức đổi hướng chạy về phía thành Bồ Châu.
Không gian yên lặng, hồ nước dao động có quy luật bống trở nên hỗn loạn, phía trước có người điên cuồng chạy đến, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu:
- Mau mau đề phòng, bọn hưởng mã đạo đến...A!
Gã túm lấy một tên người hầu rồi ngã xuống đất, trên lưng có một chùm mũi tên giống như cái gai trên lưng con nhím. Lập tức vô số vó ngựa giẫm qua lưng gã mà chạy, thi thể mềm nhũn không một chút phản ứng nào. Ngựa giẫm qua, đây chỉ là cái giá phải trả cho hành động của gã.
Lãnh binh Thiên tổng Đan Hùng từ trong doanh trướng chạy ra, vội vàng rống lên, thắt áo bào lại. Y mặc dù không ngủ, nhưng lại tự nghĩ rằng không có việc gì nên đã đặt lưng nằm xuống.
- Mau mau chuẩn bị cung tiễn...ách!
Chân của y bị ghim bởi một mũi tên lông vũ, người thì đã bị tên bắn chi chít như lông nhím, tảng đá xanh bên cạnh bị mũi tên sắc bén bắn trúng khẽ “cách” một tiếng téo ra tia lửa. Đan Hùng nằm ngửa trên mặt đất, yên tĩnh bất động.
Binh ở những địa phương này quân kỷ tản mạn, lực chiến đấu thấp, nhưng Dương Lăng không có nhiều binh để có thể sử dụng, vì thế mà không thể không điều bọn họ đến đây. Bởi vì để gia nghiêm kỷ luật quân đội, hắn luôn nhắc đi nhắc lại quân lệnh, thậm chí còn mang theo Thượng Phương bảo kiếm, nhưng những tướng sĩ đó không thèm để ý, ném quân kỷ ra sau đầu, rốt cuộc vẫn uổng phí tính mạng của mình, y chết, ngược lại lại có thể giảm đi thiệt hại của Dương Lăng.
Triệu Phong Tử thu cung lại, xách đao lên, thúc ngựa, động tác lưu loát liền mạch, mang theo binh lính xung phong tiến về phía trước. Y cũng không ham chiến, cũng không quan tâm đến đám lính ô hợp chỉ hơn hai nghìn người này. Cây đao trong tay dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng bạc mông lung, phàm là những vật cản chắn trước mặt y, cho dù có chạy trốn hay là tiến lên nghênh chiến, không một ai là không bị y chặt thành hai đoạn cả.
Triệu Phong Tử cùng tướng sĩ dưới trướng vội giục ngựa xông lên. Tản ra xông về phía trước đánh lén. Những vũ phu mãnh tướng này không phải là người xuất thân từ quân đội chính quy, đặc biệt là mấy viên hổ tướng, binh khí thường dùng của họ đều là kỳ môn dân gian, thiết giản hai ba mươi cân, rìu chiến cán dài, Đại khảm đao của Quan Công, họ múa nhẹ nhàng giống như là cây quạt vậy, căn bản chính là lấy sức mạnh để đánh người, đừng nói một đội quân ô hợp như vậy, ngay cả tướng sĩ biên quân chính quy cũng sợ rằng không thể chống lại sự tiến công mãnh liệt của bọn họ.
Tiếng kêu vang trời, toàn bộ doanh trại của quan binh chỉ trong vòng nửa khắc đã bị chém chết hơn một nửa, nhân mã của Triệu Phong Tử không ngừng một khắc nào. Lá cờ có chữ “Triệu” bay phần phật trong gió, như hòa vào trong bóng đêm.
- Phía trước là nơi nào?
Nhìn thấy thám mã đánh tín hiệu trở về, Hồng Nương tử buông cung tiễn trong tay xuống hỏi, đợi người nọ chạy đến trước mặt, bình tĩnh hỏi.
- Khởi bẩm phó nguyên soái, đã tới thôn Thường Lý rồi, đi về hướng bờ sông chính là thôn Thuấn Đế.
- Được! Tăng nhanh tốc độ, không cần đi đường bờ sông, ven bờ sông Hoàng Hà đều có quan quân đóng binh, đi lách qua thôn, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.
Hồng Nương tử vừa dứt lời, quay đầu lại nhìn bóng đêm nặng nề dày đặc trên con đường núi, kéo cương ngựa, chiến mã lao nhanh về phía trước. Ba nghìn nhân mã xoay mình tăng tốc lặng lẽ hướng về phía tây nam mà đi.
Trong số nhân mã của nàng chỉ có chưa đến hai nghìn người là binh sĩ thực sự, còn lại chính là nhóm tướng lĩnh già yếu, phụ nữ và trẻ em, còn có hơn tám trăm người hiểu rõ kỹ năng bơi, biết điều khiển thuyền, những người này cũng không phải binh lính chiến đấu, bọn họ là nhân vật bảo vệ chính của Hồng Nương tử.
Đoán chừng quan binh sẽ bố trí phòng vệ ở dọc bờ sông vì thế bọn họ không những không tới gần sông Hoàng Hà mà ngay cả thôn trấn cũng không tiến vào. Ba nghìn người yên lặng không một tiếng động, lặng lẽ hành quân, từ chỗ đóng quân của quan binh đi xuyên qua thông Chu Ngô, thôn Thượng Đậu Thị, Giác Bôi, Quá Trác, Nam Ngô một đường thẳng tiến, vượt qua Giáp Mã Khẩu, thôn Ngô Vương, chùa Nam Đôn, miếu Tiền Phổ, liên tục đi qua mấy bến tàu lớn nhỏ vẫn không hề ngừng nghỉ, thẳng đến thôn Quang Hoa ở thượng du sông Hoàng Hà bọn họ mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó kị binh nhẹ xông ra chiếm lấy bến tàu La Trì.
Đó là một bến tàu nhỏ, hơn nữa lại cách bến Phi Lăng có hơn một trăm dặm. Nơi ở ở thượng du sông Hoàng Hà, mặt sông cực rộng, Hồng Nương tử muốn chiếm lấy chính là cái bến tàu nhỏ này. Hai nghìn kị binh do nàng và tứ thúc Chân Dương Qua, lục thúc Tạ Chủng Tài thống lĩnh, chạy như bay đến bến tàu. Khi Triệu Phong Tử dẫn hơn một vạn thiết kị quét qua tổng doanh của Đan Thiên, cũng là lúc người của nàng cũng bắt đầu cuộc chiến kịch liệt với quan binh thủ vệ bến tàu.
***************
Lúc binh mã của Dương Lăng đuổi đến nơi, đội quân quyết tử của bọn hưởng mã quân đã dựa vào sĩ khí đột phá được phòng tuyến cuối cùng. Người của Giang Bân cũng đánh vào chính giữa đội quân của bọn họ, lính thủ hộ phòng lũ ở bến tàu và quân của Giang Bân, cùng với bọn hưởng mã quân đều ở trong vòng chiến đấu hỗn loạn, chém giết không ngớt. Đại quân của Dương Lăng vây kín hai bên, rồi nhanh chóng đánh vào giữa, người của Hình Lão Hổ lập tức không chống đỡ nổi nữa, bị dồn vào giữa.
Hình Lão Hổ vừa nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức đánh về hướng đông nam, tránh đội hữu lộ quân của Dương Lăng, hướng về con đường bên trái đột phá vòng vây. Dương Lăng chỉ huy đại quân đánh giáp công hai mặt trước và sau, gắt gao chặn lại lỗ hổng, lần lượt đánh lùi đội quân quyết tử của Hình Lão Hổ, hai bên đều bị thương vong thê thảm.
Phía bên trái do biên quân của Hứa Thái và một nửa đội lính phòng lũ đánh bọc sườn lại đây, hình thành thế gọng kìm, ngăn chặn hướng đi của Hình Lão Hổ. Nhưng nhóm binh lính phòng lũ bình thường chỉ bắt những bọn trộm cát và những kẻ vận chuyển muối lậu, giờ đây đứng trước trận chiến sống còn thế này, làm sao chịu dùng mạng đổi mạng với bọn hưởng mã đạo chứ?
Một tên lính trinh sát khác kêu to một tiếng chạy vào trong bụi rậm sâu, không ai thèm để ý đến gã. Bầy ngựa như điên cuồng chạy về phía trước giống như một trận gió, chỉ cần diệt những vật cản đường phía trước của chúng mà thôi.
Đây không phải là chỗ đóng quân của đại quân triều đình. Quan binh đang tấn công vào ngọn núi, làm sao có thể xuất hiện ở đây nhiều như vậy, chẳng lẽ quân của bọn hưởng mã đạo, hơn nữa tất cả đều là kỵ binh?
May mắn còn một tên lính trinh sát của quan binh có thể chạy thoát được, có dùng hai chân chạy như bay về báo tin thì cũng không còn kịp nữa, vì thế liền lập tức đổi hướng chạy về phía thành Bồ Châu.
Không gian yên lặng, hồ nước dao động có quy luật bống trở nên hỗn loạn, phía trước có người điên cuồng chạy đến, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu:
- Mau mau đề phòng, bọn hưởng mã đạo đến...A!
Gã túm lấy một tên người hầu rồi ngã xuống đất, trên lưng có một chùm mũi tên giống như cái gai trên lưng con nhím. Lập tức vô số vó ngựa giẫm qua lưng gã mà chạy, thi thể mềm nhũn không một chút phản ứng nào. Ngựa giẫm qua, đây chỉ là cái giá phải trả cho hành động của gã.
Lãnh binh Thiên tổng Đan Hùng từ trong doanh trướng chạy ra, vội vàng rống lên, thắt áo bào lại. Y mặc dù không ngủ, nhưng lại tự nghĩ rằng không có việc gì nên đã đặt lưng nằm xuống.
- Mau mau chuẩn bị cung tiễn...ách!
Chân của y bị ghim bởi một mũi tên lông vũ, người thì đã bị tên bắn chi chít như lông nhím, tảng đá xanh bên cạnh bị mũi tên sắc bén bắn trúng khẽ “cách” một tiếng téo ra tia lửa. Đan Hùng nằm ngửa trên mặt đất, yên tĩnh bất động.
Binh ở những địa phương này quân kỷ tản mạn, lực chiến đấu thấp, nhưng Dương Lăng không có nhiều binh để có thể sử dụng, vì thế mà không thể không điều bọn họ đến đây. Bởi vì để gia nghiêm kỷ luật quân đội, hắn luôn nhắc đi nhắc lại quân lệnh, thậm chí còn mang theo Thượng Phương bảo kiếm, nhưng những tướng sĩ đó không thèm để ý, ném quân kỷ ra sau đầu, rốt cuộc vẫn uổng phí tính mạng của mình, y chết, ngược lại lại có thể giảm đi thiệt hại của Dương Lăng.
Triệu Phong Tử thu cung lại, xách đao lên, thúc ngựa, động tác lưu loát liền mạch, mang theo binh lính xung phong tiến về phía trước. Y cũng không ham chiến, cũng không quan tâm đến đám lính ô hợp chỉ hơn hai nghìn người này. Cây đao trong tay dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng bạc mông lung, phàm là những vật cản chắn trước mặt y, cho dù có chạy trốn hay là tiến lên nghênh chiến, không một ai là không bị y chặt thành hai đoạn cả.
Triệu Phong Tử cùng tướng sĩ dưới trướng vội giục ngựa xông lên. Tản ra xông về phía trước đánh lén. Những vũ phu mãnh tướng này không phải là người xuất thân từ quân đội chính quy, đặc biệt là mấy viên hổ tướng, binh khí thường dùng của họ đều là kỳ môn dân gian, thiết giản hai ba mươi cân, rìu chiến cán dài, Đại khảm đao của Quan Công, họ múa nhẹ nhàng giống như là cây quạt vậy, căn bản chính là lấy sức mạnh để đánh người, đừng nói một đội quân ô hợp như vậy, ngay cả tướng sĩ biên quân chính quy cũng sợ rằng không thể chống lại sự tiến công mãnh liệt của bọn họ.
Tiếng kêu vang trời, toàn bộ doanh trại của quan binh chỉ trong vòng nửa khắc đã bị chém chết hơn một nửa, nhân mã của Triệu Phong Tử không ngừng một khắc nào. Lá cờ có chữ “Triệu” bay phần phật trong gió, như hòa vào trong bóng đêm.
- Phía trước là nơi nào?
Nhìn thấy thám mã đánh tín hiệu trở về, Hồng Nương tử buông cung tiễn trong tay xuống hỏi, đợi người nọ chạy đến trước mặt, bình tĩnh hỏi.
- Khởi bẩm phó nguyên soái, đã tới thôn Thường Lý rồi, đi về hướng bờ sông chính là thôn Thuấn Đế.
- Được! Tăng nhanh tốc độ, không cần đi đường bờ sông, ven bờ sông Hoàng Hà đều có quan quân đóng binh, đi lách qua thôn, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.
Hồng Nương tử vừa dứt lời, quay đầu lại nhìn bóng đêm nặng nề dày đặc trên con đường núi, kéo cương ngựa, chiến mã lao nhanh về phía trước. Ba nghìn nhân mã xoay mình tăng tốc lặng lẽ hướng về phía tây nam mà đi.
Trong số nhân mã của nàng chỉ có chưa đến hai nghìn người là binh sĩ thực sự, còn lại chính là nhóm tướng lĩnh già yếu, phụ nữ và trẻ em, còn có hơn tám trăm người hiểu rõ kỹ năng bơi, biết điều khiển thuyền, những người này cũng không phải binh lính chiến đấu, bọn họ là nhân vật bảo vệ chính của Hồng Nương tử.
Đoán chừng quan binh sẽ bố trí phòng vệ ở dọc bờ sông vì thế bọn họ không những không tới gần sông Hoàng Hà mà ngay cả thôn trấn cũng không tiến vào. Ba nghìn người yên lặng không một tiếng động, lặng lẽ hành quân, từ chỗ đóng quân của quan binh đi xuyên qua thông Chu Ngô, thôn Thượng Đậu Thị, Giác Bôi, Quá Trác, Nam Ngô một đường thẳng tiến, vượt qua Giáp Mã Khẩu, thôn Ngô Vương, chùa Nam Đôn, miếu Tiền Phổ, liên tục đi qua mấy bến tàu lớn nhỏ vẫn không hề ngừng nghỉ, thẳng đến thôn Quang Hoa ở thượng du sông Hoàng Hà bọn họ mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó kị binh nhẹ xông ra chiếm lấy bến tàu La Trì.
Đó là một bến tàu nhỏ, hơn nữa lại cách bến Phi Lăng có hơn một trăm dặm. Nơi ở ở thượng du sông Hoàng Hà, mặt sông cực rộng, Hồng Nương tử muốn chiếm lấy chính là cái bến tàu nhỏ này. Hai nghìn kị binh do nàng và tứ thúc Chân Dương Qua, lục thúc Tạ Chủng Tài thống lĩnh, chạy như bay đến bến tàu. Khi Triệu Phong Tử dẫn hơn một vạn thiết kị quét qua tổng doanh của Đan Thiên, cũng là lúc người của nàng cũng bắt đầu cuộc chiến kịch liệt với quan binh thủ vệ bến tàu.
***************
Lúc binh mã của Dương Lăng đuổi đến nơi, đội quân quyết tử của bọn hưởng mã quân đã dựa vào sĩ khí đột phá được phòng tuyến cuối cùng. Người của Giang Bân cũng đánh vào chính giữa đội quân của bọn họ, lính thủ hộ phòng lũ ở bến tàu và quân của Giang Bân, cùng với bọn hưởng mã quân đều ở trong vòng chiến đấu hỗn loạn, chém giết không ngớt. Đại quân của Dương Lăng vây kín hai bên, rồi nhanh chóng đánh vào giữa, người của Hình Lão Hổ lập tức không chống đỡ nổi nữa, bị dồn vào giữa.
Hình Lão Hổ vừa nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức đánh về hướng đông nam, tránh đội hữu lộ quân của Dương Lăng, hướng về con đường bên trái đột phá vòng vây. Dương Lăng chỉ huy đại quân đánh giáp công hai mặt trước và sau, gắt gao chặn lại lỗ hổng, lần lượt đánh lùi đội quân quyết tử của Hình Lão Hổ, hai bên đều bị thương vong thê thảm.
Phía bên trái do biên quân của Hứa Thái và một nửa đội lính phòng lũ đánh bọc sườn lại đây, hình thành thế gọng kìm, ngăn chặn hướng đi của Hình Lão Hổ. Nhưng nhóm binh lính phòng lũ bình thường chỉ bắt những bọn trộm cát và những kẻ vận chuyển muối lậu, giờ đây đứng trước trận chiến sống còn thế này, làm sao chịu dùng mạng đổi mạng với bọn hưởng mã đạo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.