Quyển 7 - Chương 599: Tranh giành đúng lúc (6)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Lúc Đới Nghĩa đến, Dương Lăng đang ôm đứa con trắng trẻo mập mạp
trong hoa viên chơi câu cá. Hai con cá vàng to tướng bị vớt vào trong
chậu thanh hoa đáy cạn, miệng mở lớn hớp nước thổi bong bóng, đại thiếu
Dương gia mở căng hai con mắt to đen nhánh, trông có vẻ vô cùng thích
thú.
Đợi khi Đới Nghĩa vừa đến, bắt đầu lảm nhảm không ngớt bày tỏ lòng trung thành với nỗi khổ riêng, nhấn mạnh vào chỗ bản thân không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ công cũng có mệt nhọc, Dương đại thiếu gia đành không xem cá nữa, cậu trừng hai mắt to, hiếu kỳ nhìn người trước mặt đang treo mãi nụ cười không ngớt, miệng thì một mở một khép lại không biết thổi bong bóng. Nhìn một lúc lâu, đến khi mệt nhoài rồi, bò vào lòng cha chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Dương Lăng mới vỗ vỗ mông của con, trầm mặt nhìn Đới Nghĩa rồi thở một hơi dài.
Đới Nghĩa thấy thế bèn khẩn trương, vội nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ quốc công... không không không, là hoàng thượng đã có an bài rồi sao?
Dương Lăng chậm rì rì bước đến cái giá nhỏ, từ trên ngăn đá lấy một tấm thảm mỏng đắp lên cho con, sau đó ngồi xuống ghế nói:
- Đới công công, ngồi...
Đới Nghĩa cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người nghe hắn nói. Dương Lăng thấp giọng nói:
- Đới công công, nghĩ chắc ngài cũng biết, hoàng thượng tín nhiệm nhất, chính là ta và Lưu Cẩn.
- Không sai không sai.
Đới Nghĩa bồi cười gật đầu:
- Nay Lưu Cẩn đền tội, ngài là hồng nhân đầu tiên đi theo hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, không ai sánh bằng.
Dương Lăng thản nhiên cười, nói:
- Đới công công, người có biết không? Lưu Cẩn có được sự tín nhiệm của hoàng thượng như vậy, hoàng thượng không những coi gã như nội thần của bản thân, còn là người thân của mình nữa, nhưng lật ra mấy mươi tội trạng Lưu Cẩn, thật sự khiến hoàng thượng đau lòng, hoàng thượng là thiên tử, là quân thượng, trái lại bị Lưu Cẩn đùa giỡn trong tay, lừa gạt lâu như vậy, hoàng thượng thật sự rất kích động.
Đới Nghĩa có chút cảm giác, cẩn trọng hỏi:
- Ý của quốc công là...?
Dương Lăng hít sâu một hơi, một trận gió đến, mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây, hương gió dìu dịu, lướt qua những cọng tóc mai trên trán con. Dương Lăng yếm yếm góc chăn giúp con, nhẹ giọng nói:
- Đới công công không phải người ngoài, ta sẽ nói thật cho ngài nghe vậy, chức nội đình Ti Lễ Thái Giám, treo lâu không động đến, đấy là mồi nhử của hoàng thượng...
- Mồi nhử?
- Không sai, một con mồi để câu cá. Đến hiện giờ, ta vẫn được hoàng thượng tín nhiệm như vậy, đấy là vì ta đã trở thành quốc công, sẽ không đụng đến quốc chính. Các người thì sao? Hoàng thượng tín nhiệm nhất, Lưu Cẩn lớn lên chung với hoàng thượng còn tham quyền gạt chủ, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ sao?
Đới Nghĩa sợ hãi kinh tâm, sắc mặt biến sắc nói:
- Quốc công muốn nói là... hoàng thượng treo chức Ti Lễ Thái Giám đấy, chính là muốn xem bọn ta ai đi giành lấy, ai là người muốn có được chức vị này?
Dương Lăng khẽ gật đầu, Đới Nghĩa kinh hoàng nói:
- Thật may, thật may là ta chưa từng đề cập với hoàng thượng.
Y thoắt chốc đứng phắt dậy, thi lễ với Dương Lăng, cảm kích nói:
- Tâm tư của hoàng thượng, cũng chỉ có quốc công mới hiểu rõ. Cũng chỉ có người, mới chịu nói rõ cho ta nghe như vậy, Đới Nghĩa thật sự khắc cốt ghi tâm.
Dương Lăng cười cười nói:
- Ngồi, ngồi xuống, mối quan hệ của chúng ta không hề tầm thường, ta không nói cho ngài nghe còn có thể nói với ai?
- Đới công công, ngươi nói Vương Nhạc quyền lực to lớn phải không? Độc quản mười hai đoàn doanh, hai xưởng một vệ, là nội thần được tiên đế tín nhiệm nhất. Lúc đầu tam lão trong nội các, lục bộ cửu khanh, văn võ cả triều ý đồ giết ta, giết Bát Hổ, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng y, mượn sức nội đình, thế nhưng bọn họ lại là người xui xẻo trước nhất, trong một đêm trở thành phạm nhân dưới trướng, ngươi nói ai có bản lĩnh này?
Đới Nghĩa nịnh hót nói:
- Lúc đấy ta ở Ti Lễ Thái Giám, tỏ tường việc này, đương nhiên là quốc công gia người khéo léo diệu kế, ngăn cơn sóng dữ. Quốc công gia ra thủ đoạn sấm chớp, trong một đêm san bằng nội đình, đợi đến trời sáng, mười hai đoàn doanh, xưởng vệ Ti Lễ Thái Giám đều nắm gọn trong tay, đợi khi văn võ bá quan lên triều, cũng chỉ có lực bất tòng tâm mà thôi.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Sai rồi! Nếu không phải Lưu Cẩn dẫn theo Bát Hổ khóc lóc cầu xin, xoa dịu hoàng thượng, làm sao ta hồi kinh kịp? Nếu không có Miêu Quỳ bắt được Vương Nhạc. Chặn đứt ý nghĩa điều động Kinh Doanh thanh quân của bọn họ, bọn họ há có thể bó tay chịu chết như vậy?
- Còn lần này, Lưu Cẩn một triều thất thủ, nếu không có Đới công công người và Miêu Quỳ, Trương Vĩnh còn có Mâu Bân khéo léo thi triển diệu kế, làm sao diệt trừ được Lưu Cẩn? Chỉ sợ giờ phút này hoàng thượng nguôi giận, y lại bị xá hồi triều đình dương oai diễu võ.
Đới Nghĩa chớp chớp mắt, hơi không rõ ý tứ của Dương Lăng.
Dương Lăng nói:
- Nội đình hung hiểm, vĩnh viễn đến từ chính cung vua. Nếu không có Bát Hổ và Miêu Quỳ, Vương Nhạc sẽ không đổ. Nếu không có ngài Đới công công và Miêu Quỳ, Trương Vĩnh. Lưu Cẩn cũng sẽ không đổ. Lúc đấy bọn họ, trên được lòng hoàng thượng, dưới ép quần thần, đắc tội đồng liêu nội đình, đều rơi vào kết cục như vậy.
- Còn hiện tại thì sao, hoàng thượng kiêng kị chức Ti Lễ Thái Giám, coi nó như miếng thử vàng thạch, thử tấm lòng trung thành của thần tử, là một miếng mồi dùng để câu kẻ có dã tâm hừng hực. Nếu muốn chiếm vị trí này, trước tiên mất lòng tin thánh thượng, nhưng một khi lên chức, dưới lại có những vị nội quan khác tay quản xưởng vệ và kinh doanh, bất luận lý lịch, quyền lực, thánh sủng đều tương đối ngang nhau, ngài nghĩ xem chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám này, há chẳng phải là lò lửa chí mạng hay sao, trên dưới trái phải, tứ phía là lửa, ai chịu nổi chứ?
Đới Nghĩa càng nghĩ càng sợ. Đây nào phải nội tướng, đây rõ ràng là lệnh bài Diêm La câu hồn. Đới Nghĩa cảm kích đến rơi nước mắt nói:
- Đa tạ quốc công chỉ điểm, nếu không Đới Nghĩa đần độn, chỉ sợ bản thân chết thế nào cũng không hay biết. Đa tạ quốc công gia, ta an tâm ở lại trong Đông Xưởng, thành thực một lòng làm việc cho hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng sủng tín, thế thì ở đâu cũng vậy thôi.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Chính là đạo lý này, tuy nhiên nếu hai vị còn lại, chiếm chức Ti Lễ Thái Giám, thế chẳng phải đã làm hại bọn họ rồi sao? Ta quả thật không đành lòng. Huống hồ chỉ cần bọn họ an phận, chức vụ và bản phận hiện giờ của họ, thế thì đó là bạn hữu đắc lực của ngài, sẽ không nảy sinh hiềm khích, đoạn tuyệt giao tình, ngài cũng không muốn bọn họ chân bước vào chỗ chết, sau đó thay vào đấy là một thái giám không chút giao tình làm Tây Xưởng hoặc thủ lĩnh Kinh Doanh chứ?
Đới Nghĩa gật gật đầu, vội hỏi:
- Quốc công có diệu kế gì?
Dương Lăng cười nói:
- Hôm nay ngươi có thể đến đây, ngày mai bọn họ hẳn cũng sẽ đến, đến lúc ta lại đêm tâm tư của hoàng thượng ám thị một phen, bọn họ sẽ không còn ý niệm tham lam nữa. Thế nhưng chức Ti Lễ Thái Giám cũng không thể bỏ trống. Ta thấy chi bằng các người đề cử một nội giám trung thực trung hậu làm thủ lĩnh Ti Lễ, như vậy các người đều sẽ bình an vô sự, bình bình an an.
- Cũng giống như Vương Nhạc, Phạm Đình bọn họ, Vương Nhạc là Ti Lễ Thái Giám, nắm giữ nội đình mấy mươi năm, bên dưới đám đại thái giám Phạm Đình ai lo phận nấy, vừa không chịu bó buộc, lại không sợ bị người khác tước quyền, nếu không phải bọn họ chịu sự mê hoặc từ bên ngoài, bức cung loạn chính, giờ chẳng phải vẫn bình yên ngồi đấy sao, làm sao đến phiên người khác lên ngôi? Ngài vốn là một trong tứ đại thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám, đối với việc này hẳn đã tỏ tường rồi.
Đới Nghĩa nhớ lại chuyện Vương Nhạc làm Ti Lễ Thái Giám lúc bấy giờ, các đại thủ lĩnh đều tường an vô sự, không khỏi gật đầu liên tục.
Dương Lăng dường như không có việc gì nói:
- Ngươi không ngại thì làm theo lệ này, chủ động đề cử một người trung thực trung hậu với hoàng thượng, nội giám không có dã tâm nhậm chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám, như vậy đối với quyền lực hiện giờ của ngài không có ảnh hưởng gì, lại có thể bày tỏ lòng trung thành với hoàng thượng, biểu hiện tấm lòng trung thành và không chút dã tâm của ngài, vui vẻ cả nhà hà tất không làm nhỉ? Ừm... ta thấy tên Đỗ Phủ cũng không tệ, thật thà chất phác, lý lịch cũng chẳng kém ngươi.
- Được! Đa tạ quốc công gia chỉ điểm, giờ ta sẽ hồi cung, đề cử thủ lĩnh Ti lễ với hoàng thượng.
Đới Nghĩa kích động đến cả mặt đỏ bừng:
- Vạn hạnh thật là vạn hạnh, may mà ta đi chuyến này, nếu không đã mất thánh sủng, mất cả tính mạng, bản thân cũng không hiểu tại sao, chuyến lần này thật đáng, lễ vật này thật đáng mà.
Đới Nghĩa vội vàng cáo tạ rời đi, vội vội vàng vàng quay trở vào cung, sợ rằng có kẻ giành trước y bày tỏ tấm lòng trung thành đại công vô tư với hoàng thượng.
Miêu Quỳ đem theo lễ vật đến trước cửa nhà.
Dương Lăng đang nằm lỳ trên giường, hưởng thụ thủ thuật xoa bóp của Cao Văn Tâm, hắn khoác áo choàng, đi ra ngoài, ngồi trong phòng khách với Miêu Quỳ. Hai người hàn huyên một lúc, Dương Lăng thành thật với nhau mà nói:
- Miêu công công không phải người ngoài, ta cũng xin nói thật với ngài, nội đình Ti Lễ Thái Giám, bỏ trống đã lâu không động đến, đấy thật ra là mồi câu của hoàng thượng...
...
Miêu Quỳ kích động mà rời đi, mang theo cảm giác hạnh phúc vì không rơi vào cạm bẫy.
Trương Vĩnh tiếp đó đến, sau đó cũng hạnh phúc vui mừng rời đi...
Chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám nội đình, bất ngờ rơi vào gã Đỗ Phủ trung thực trung hậu. Điều khó có hơn nữa là, hoàng thượng đột nhiên quả quyết, điều chỉnh ứng cử viên nội các Đại Học Sĩ và Lục Bộ Thượng Thư, ngoại đình vẫn dư âm nhộn nhạo, nghị luận liên miên, nội đình tam thần đều một lời, đồng lòng nhất ngôn, Đỗ Phủ làm nội tướng, thế không thể đỡ.
Cuộc tranh giành quyền lực trong triều đình cuối cùng cũng có hồi kết, triều đình phái Miêu Quỳ làm giám quân lại đến Bá Châu, cùng với Hứa Thái điều khiển sáu vạn đại quân ở các phủ lân cận, bắt đầu tiêu diệt bọn Hưởng Mã đạo. Tuần Phủ Sơn Đông điều binh khiển tướng, Tuần Phủ Thiên Tân, Tuần Phủ Bảo Định mỗi bên phụng mệnh dẫn quân tiến vào Sơn Đông, liên thủ diệt phỉ.
Cuộc thi giang hồ tranh bá, khói thuốc nồng nặc tứ phía...
Đợi khi Đới Nghĩa vừa đến, bắt đầu lảm nhảm không ngớt bày tỏ lòng trung thành với nỗi khổ riêng, nhấn mạnh vào chỗ bản thân không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ công cũng có mệt nhọc, Dương đại thiếu gia đành không xem cá nữa, cậu trừng hai mắt to, hiếu kỳ nhìn người trước mặt đang treo mãi nụ cười không ngớt, miệng thì một mở một khép lại không biết thổi bong bóng. Nhìn một lúc lâu, đến khi mệt nhoài rồi, bò vào lòng cha chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Dương Lăng mới vỗ vỗ mông của con, trầm mặt nhìn Đới Nghĩa rồi thở một hơi dài.
Đới Nghĩa thấy thế bèn khẩn trương, vội nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ quốc công... không không không, là hoàng thượng đã có an bài rồi sao?
Dương Lăng chậm rì rì bước đến cái giá nhỏ, từ trên ngăn đá lấy một tấm thảm mỏng đắp lên cho con, sau đó ngồi xuống ghế nói:
- Đới công công, ngồi...
Đới Nghĩa cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người nghe hắn nói. Dương Lăng thấp giọng nói:
- Đới công công, nghĩ chắc ngài cũng biết, hoàng thượng tín nhiệm nhất, chính là ta và Lưu Cẩn.
- Không sai không sai.
Đới Nghĩa bồi cười gật đầu:
- Nay Lưu Cẩn đền tội, ngài là hồng nhân đầu tiên đi theo hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, không ai sánh bằng.
Dương Lăng thản nhiên cười, nói:
- Đới công công, người có biết không? Lưu Cẩn có được sự tín nhiệm của hoàng thượng như vậy, hoàng thượng không những coi gã như nội thần của bản thân, còn là người thân của mình nữa, nhưng lật ra mấy mươi tội trạng Lưu Cẩn, thật sự khiến hoàng thượng đau lòng, hoàng thượng là thiên tử, là quân thượng, trái lại bị Lưu Cẩn đùa giỡn trong tay, lừa gạt lâu như vậy, hoàng thượng thật sự rất kích động.
Đới Nghĩa có chút cảm giác, cẩn trọng hỏi:
- Ý của quốc công là...?
Dương Lăng hít sâu một hơi, một trận gió đến, mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây, hương gió dìu dịu, lướt qua những cọng tóc mai trên trán con. Dương Lăng yếm yếm góc chăn giúp con, nhẹ giọng nói:
- Đới công công không phải người ngoài, ta sẽ nói thật cho ngài nghe vậy, chức nội đình Ti Lễ Thái Giám, treo lâu không động đến, đấy là mồi nhử của hoàng thượng...
- Mồi nhử?
- Không sai, một con mồi để câu cá. Đến hiện giờ, ta vẫn được hoàng thượng tín nhiệm như vậy, đấy là vì ta đã trở thành quốc công, sẽ không đụng đến quốc chính. Các người thì sao? Hoàng thượng tín nhiệm nhất, Lưu Cẩn lớn lên chung với hoàng thượng còn tham quyền gạt chủ, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ sao?
Đới Nghĩa sợ hãi kinh tâm, sắc mặt biến sắc nói:
- Quốc công muốn nói là... hoàng thượng treo chức Ti Lễ Thái Giám đấy, chính là muốn xem bọn ta ai đi giành lấy, ai là người muốn có được chức vị này?
Dương Lăng khẽ gật đầu, Đới Nghĩa kinh hoàng nói:
- Thật may, thật may là ta chưa từng đề cập với hoàng thượng.
Y thoắt chốc đứng phắt dậy, thi lễ với Dương Lăng, cảm kích nói:
- Tâm tư của hoàng thượng, cũng chỉ có quốc công mới hiểu rõ. Cũng chỉ có người, mới chịu nói rõ cho ta nghe như vậy, Đới Nghĩa thật sự khắc cốt ghi tâm.
Dương Lăng cười cười nói:
- Ngồi, ngồi xuống, mối quan hệ của chúng ta không hề tầm thường, ta không nói cho ngài nghe còn có thể nói với ai?
- Đới công công, ngươi nói Vương Nhạc quyền lực to lớn phải không? Độc quản mười hai đoàn doanh, hai xưởng một vệ, là nội thần được tiên đế tín nhiệm nhất. Lúc đầu tam lão trong nội các, lục bộ cửu khanh, văn võ cả triều ý đồ giết ta, giết Bát Hổ, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng y, mượn sức nội đình, thế nhưng bọn họ lại là người xui xẻo trước nhất, trong một đêm trở thành phạm nhân dưới trướng, ngươi nói ai có bản lĩnh này?
Đới Nghĩa nịnh hót nói:
- Lúc đấy ta ở Ti Lễ Thái Giám, tỏ tường việc này, đương nhiên là quốc công gia người khéo léo diệu kế, ngăn cơn sóng dữ. Quốc công gia ra thủ đoạn sấm chớp, trong một đêm san bằng nội đình, đợi đến trời sáng, mười hai đoàn doanh, xưởng vệ Ti Lễ Thái Giám đều nắm gọn trong tay, đợi khi văn võ bá quan lên triều, cũng chỉ có lực bất tòng tâm mà thôi.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Sai rồi! Nếu không phải Lưu Cẩn dẫn theo Bát Hổ khóc lóc cầu xin, xoa dịu hoàng thượng, làm sao ta hồi kinh kịp? Nếu không có Miêu Quỳ bắt được Vương Nhạc. Chặn đứt ý nghĩa điều động Kinh Doanh thanh quân của bọn họ, bọn họ há có thể bó tay chịu chết như vậy?
- Còn lần này, Lưu Cẩn một triều thất thủ, nếu không có Đới công công người và Miêu Quỳ, Trương Vĩnh còn có Mâu Bân khéo léo thi triển diệu kế, làm sao diệt trừ được Lưu Cẩn? Chỉ sợ giờ phút này hoàng thượng nguôi giận, y lại bị xá hồi triều đình dương oai diễu võ.
Đới Nghĩa chớp chớp mắt, hơi không rõ ý tứ của Dương Lăng.
Dương Lăng nói:
- Nội đình hung hiểm, vĩnh viễn đến từ chính cung vua. Nếu không có Bát Hổ và Miêu Quỳ, Vương Nhạc sẽ không đổ. Nếu không có ngài Đới công công và Miêu Quỳ, Trương Vĩnh. Lưu Cẩn cũng sẽ không đổ. Lúc đấy bọn họ, trên được lòng hoàng thượng, dưới ép quần thần, đắc tội đồng liêu nội đình, đều rơi vào kết cục như vậy.
- Còn hiện tại thì sao, hoàng thượng kiêng kị chức Ti Lễ Thái Giám, coi nó như miếng thử vàng thạch, thử tấm lòng trung thành của thần tử, là một miếng mồi dùng để câu kẻ có dã tâm hừng hực. Nếu muốn chiếm vị trí này, trước tiên mất lòng tin thánh thượng, nhưng một khi lên chức, dưới lại có những vị nội quan khác tay quản xưởng vệ và kinh doanh, bất luận lý lịch, quyền lực, thánh sủng đều tương đối ngang nhau, ngài nghĩ xem chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám này, há chẳng phải là lò lửa chí mạng hay sao, trên dưới trái phải, tứ phía là lửa, ai chịu nổi chứ?
Đới Nghĩa càng nghĩ càng sợ. Đây nào phải nội tướng, đây rõ ràng là lệnh bài Diêm La câu hồn. Đới Nghĩa cảm kích đến rơi nước mắt nói:
- Đa tạ quốc công chỉ điểm, nếu không Đới Nghĩa đần độn, chỉ sợ bản thân chết thế nào cũng không hay biết. Đa tạ quốc công gia, ta an tâm ở lại trong Đông Xưởng, thành thực một lòng làm việc cho hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng sủng tín, thế thì ở đâu cũng vậy thôi.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Chính là đạo lý này, tuy nhiên nếu hai vị còn lại, chiếm chức Ti Lễ Thái Giám, thế chẳng phải đã làm hại bọn họ rồi sao? Ta quả thật không đành lòng. Huống hồ chỉ cần bọn họ an phận, chức vụ và bản phận hiện giờ của họ, thế thì đó là bạn hữu đắc lực của ngài, sẽ không nảy sinh hiềm khích, đoạn tuyệt giao tình, ngài cũng không muốn bọn họ chân bước vào chỗ chết, sau đó thay vào đấy là một thái giám không chút giao tình làm Tây Xưởng hoặc thủ lĩnh Kinh Doanh chứ?
Đới Nghĩa gật gật đầu, vội hỏi:
- Quốc công có diệu kế gì?
Dương Lăng cười nói:
- Hôm nay ngươi có thể đến đây, ngày mai bọn họ hẳn cũng sẽ đến, đến lúc ta lại đêm tâm tư của hoàng thượng ám thị một phen, bọn họ sẽ không còn ý niệm tham lam nữa. Thế nhưng chức Ti Lễ Thái Giám cũng không thể bỏ trống. Ta thấy chi bằng các người đề cử một nội giám trung thực trung hậu làm thủ lĩnh Ti Lễ, như vậy các người đều sẽ bình an vô sự, bình bình an an.
- Cũng giống như Vương Nhạc, Phạm Đình bọn họ, Vương Nhạc là Ti Lễ Thái Giám, nắm giữ nội đình mấy mươi năm, bên dưới đám đại thái giám Phạm Đình ai lo phận nấy, vừa không chịu bó buộc, lại không sợ bị người khác tước quyền, nếu không phải bọn họ chịu sự mê hoặc từ bên ngoài, bức cung loạn chính, giờ chẳng phải vẫn bình yên ngồi đấy sao, làm sao đến phiên người khác lên ngôi? Ngài vốn là một trong tứ đại thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám, đối với việc này hẳn đã tỏ tường rồi.
Đới Nghĩa nhớ lại chuyện Vương Nhạc làm Ti Lễ Thái Giám lúc bấy giờ, các đại thủ lĩnh đều tường an vô sự, không khỏi gật đầu liên tục.
Dương Lăng dường như không có việc gì nói:
- Ngươi không ngại thì làm theo lệ này, chủ động đề cử một người trung thực trung hậu với hoàng thượng, nội giám không có dã tâm nhậm chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám, như vậy đối với quyền lực hiện giờ của ngài không có ảnh hưởng gì, lại có thể bày tỏ lòng trung thành với hoàng thượng, biểu hiện tấm lòng trung thành và không chút dã tâm của ngài, vui vẻ cả nhà hà tất không làm nhỉ? Ừm... ta thấy tên Đỗ Phủ cũng không tệ, thật thà chất phác, lý lịch cũng chẳng kém ngươi.
- Được! Đa tạ quốc công gia chỉ điểm, giờ ta sẽ hồi cung, đề cử thủ lĩnh Ti lễ với hoàng thượng.
Đới Nghĩa kích động đến cả mặt đỏ bừng:
- Vạn hạnh thật là vạn hạnh, may mà ta đi chuyến này, nếu không đã mất thánh sủng, mất cả tính mạng, bản thân cũng không hiểu tại sao, chuyến lần này thật đáng, lễ vật này thật đáng mà.
Đới Nghĩa vội vàng cáo tạ rời đi, vội vội vàng vàng quay trở vào cung, sợ rằng có kẻ giành trước y bày tỏ tấm lòng trung thành đại công vô tư với hoàng thượng.
Miêu Quỳ đem theo lễ vật đến trước cửa nhà.
Dương Lăng đang nằm lỳ trên giường, hưởng thụ thủ thuật xoa bóp của Cao Văn Tâm, hắn khoác áo choàng, đi ra ngoài, ngồi trong phòng khách với Miêu Quỳ. Hai người hàn huyên một lúc, Dương Lăng thành thật với nhau mà nói:
- Miêu công công không phải người ngoài, ta cũng xin nói thật với ngài, nội đình Ti Lễ Thái Giám, bỏ trống đã lâu không động đến, đấy thật ra là mồi câu của hoàng thượng...
...
Miêu Quỳ kích động mà rời đi, mang theo cảm giác hạnh phúc vì không rơi vào cạm bẫy.
Trương Vĩnh tiếp đó đến, sau đó cũng hạnh phúc vui mừng rời đi...
Chức thủ lĩnh Ti Lễ Thái Giám nội đình, bất ngờ rơi vào gã Đỗ Phủ trung thực trung hậu. Điều khó có hơn nữa là, hoàng thượng đột nhiên quả quyết, điều chỉnh ứng cử viên nội các Đại Học Sĩ và Lục Bộ Thượng Thư, ngoại đình vẫn dư âm nhộn nhạo, nghị luận liên miên, nội đình tam thần đều một lời, đồng lòng nhất ngôn, Đỗ Phủ làm nội tướng, thế không thể đỡ.
Cuộc tranh giành quyền lực trong triều đình cuối cùng cũng có hồi kết, triều đình phái Miêu Quỳ làm giám quân lại đến Bá Châu, cùng với Hứa Thái điều khiển sáu vạn đại quân ở các phủ lân cận, bắt đầu tiêu diệt bọn Hưởng Mã đạo. Tuần Phủ Sơn Đông điều binh khiển tướng, Tuần Phủ Thiên Tân, Tuần Phủ Bảo Định mỗi bên phụng mệnh dẫn quân tiến vào Sơn Đông, liên thủ diệt phỉ.
Cuộc thi giang hồ tranh bá, khói thuốc nồng nặc tứ phía...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.