Chương 3: Cuộc gặp gỡ oan nghiệt
thuytinh103
19/09/2023
Lại thêm 6 năm nữa trôi qua, Mộ Hiểu Yên đã 14 tuổi, không còn là bé con năm nào, nha đầu này lớn nhanh như thổi còn rất xinh đẹp, vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết trong veo như đoá hoa sen trong bùn, ngọt ngào thuần túy với gương mặt tươi sáng dịu dàng, đôi mắt là điểm khiến người ta si mê ám muội, ánh mắt đó nhìn vào đã gieo nhớ thương tương tư, vóc dáng của nha đầu năm nào cũng cao lớn mảnh khảnh hơn, từng đường cong xinh đẹp thu hút đoán chừng khi 18 tuổi nét đẹp được hoàn thiện sẽ khiến nhiều người chết tâm mang thương nhớ trong lòng
Mộ Hiểu Yên càng lớn lại càng mơ về giấc mơ năm xưa nhiều hơn, nha đầu này lúc nào cũng trong tâm trạng hoang mang lo sợ, hàng đêm những bóng ma đêm hôm đó cứ xuất hiện, lúc nhắm mắt cứ như có người đứng xung quanh mặt mũi đầy máu me đòi mạng, càng đi sâu vào giấc ngủ lại càng mơ thấy bóng trắng hớp hồn làm nha đầu loạn choạng ở dưới hố sâu không lên được
_Chị Vân Phi...chị Vân Phi ơi em sợ lắm...
Nha đầu ngốc vội vàng mở cửa phòng đi tìm Vân Phi, giấc mơ đáng sợ cứ đeo bám mãi, Vân Phi nhìn tiểu nha đầu mồ hôi nhễ nhãi thì bực dọc trách mắng
_Nha đầu này, lại nữa rồi có thôi đi không? Đến giờ đi học rồi còn không mau nhanh lên
Chị ơi! Em nhớ ra bãi tha ma đó rồi, chị đưa em đến đó đi...đi mà chị, em nhớ cái hố đó nó là cái huyệt chôn người chết, em bị đẩy xuống đó không phải mơ... không phải...em thấy máu...máu rất nhiều...
Mộ Hiểu Yên ôm đầu nhớ ra, nha đầu này nhớ rất rõ vị trí của cái huyệt đó, sau bao năm cứ mơ đi mơ lại giấc mơ đó thì giờ đây Hiểu Yên khẳng định đó là một tai nạn hoặc một điều bí ẩn gì đó mà bản thân rất muốn đi tìm câu trả lời, dù chỉ là chút ký ức tồi tàn thì vẫn muốn đến bãi tha ma đó một lần
_"Chuyện...chuyện này...lỡ như nó nhớ ra chuyện bị đẩy xuống huyệt, bị doạ ma, bị sốc, rồi nhớ ra gia đình thì sao? Không ... không đâu lúc đó nó mới 2 tuổi mà???"
Vân Phi run rẩy chưa biết tính sao, nếu mọi chuyện bại lộ thì xem như cô sẽ chết, làm thuộc hạ của Mộ Hàn Vương bao nhiêu năm cũng đủ hiểu sự tàn độc của hắn ra sao?
_Chị Vân Phi, chị đi với em nha?
Tiểu nha đầu khẩn khoản nài nỉ Vân Phi, nào ngờ bị cô ta tát mạnh vào gò má ửng đỏ
_Chát!
_Đã bảo là đến giờ đi học, mau đến trường nhanh
Mộ Hiểu Yên ôm gò má sưng đỏ không dám khóc, trong lòng chôn chặt mối nghi hoặc mỏng manh, đành lủi thủi bước theo Vân Phi ra siêu xe đi đến trường
Hôm nay ở trường có hai tiết cuối mm bị trống do giáo viên bận việc đột xuất nên tiểu nha đầu được tan học sớm hơn, giờ này về nhà sớm thì quá chán nản đang không biết làm sao thì nhớ đến chuyện lúc sáng, tiểu nha đầu không thể quên được vị trí cái huyệt trong bãi tha ma, đầu óc luôn nghĩ về nơi đó
_Anh Vũ Phi, em được trống 2 tiết cuối, anh có thể giúp e giấu chuyện này được không? Em muốn đến một nơi đúng giờ sẽ quay lại trường rồi chúng ta về nhà và xem như chưa xảy ra chuyện gì được không anh? Giúp em đi nha...
_Được thôi tiểu nha đầu
Vĩ Phi tiễn Mộ Hiểu Yên một đoạn sau đó ở trước trường như chưa hề có chuyện gì xảy ra để đợi tiểu nha đầu quay lại
***
Xe dừng trước khu đô thị lớn, những toà nhà cao tầng sang trọng, náo nhiệt đầy người qua kẻ lại, Mộ Hiểu Yên ngơ ngác nhìn khu dân cư đông đúc khác hẳn những gì tiểu nha đầu đã tưởng tượng
_Bác tài ơi, đây không phải là bãi tha ma sao, bác có nhầm lẫn gì không ạ?
Tiểu nha đầu ngơ ngác nghi ngờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn bác tài đang chuẩn bị cho xe chạy đi mặc kệ tiểu nha đầu mồ hôi mệt nhọc đứng dưới đường trời nắng
_Ở đây chỉ có duy nhất bãi tha ma này thôi bây giờ đã quy hoạch xây lên toà nhà cao cấp này rồi
Bác tài nói xong thì nhấn ga bỏ đi để lại tiểu nha đầu chưa biết tính sao, cũng vì quá bất ngờ và lóng ngóng lạ lẫm liền bị một chiếc mô tô phân khối lớn lao đến không tránh kịp
_Mau tránh ra!
Tiếng thét thất thanh vang lên cả một khu phố, Mộ Hiểu Yên ngã quỵ trán đập mạnh xuống đất chảy máu rất nhiều, máu còn chảy xuống cả đôi mắt đẹp không thể mở mắt ra được và cũng vì quá choáng nên tiểu nha đầu ngất xỉu tại chỗ
_Nè...nha đầu...nha đầu
Lúc này Đường Thụy Vũ mới hớt hãi bước xuống xe đỡ tiểu nha đầu ngồi dậy, anh nhìn bộ đồng phục xốc xếch dính máu đoán là cô vẫn còn là nữ sinh cấp 2, biết mình gây hoạ lớn rồi nên tức tốc bồng nha đầu ngốc lên định đưa đến bệnh viện
_Bỏ em xuống đi
Mộ Hiểu Yên bất ngờ tỉnh dậy, tiểu nha đầu nhíu mày nhìn người đối diện đang ôm mình trong ngực đưa đi thì thều thào khán cự, bàn tay nhỏ sờ lên tráng vuốt chất dịch lỏng vương xuống vai áo
_Nha đầu à em không sao thật chứ, để anh đưa em đến bệnh viện
Đường Thụy Vũ đặt tiểu nha đầu xuống băng ghế gần đó, anh vội vã sơ cứu vết thương trên tráng vừa lo lắng vừa sợ hãi tai hoạ từ trên trời rơi xuống
_Tiểu nha đầu sao em đứng giữa đường vậy hả? Lỡ có chuyện gì thì đừng bắt anh nuôi em cả đời đó
Anh vuốt mớ tóc lộn xộn bết máu sang một bên rồi tỉ mỉ lai mặt cho tiểu nha đầu, lau cả những vết máu lấm lem, cầm máu trên phần tráng ngốc nghếch, tay cứ giữ chặt tấm khăn giấy trên vết thương sợ máu sẽ chảy ra
_Anh cũng còn đi học thì nuôi được ai, chạy chiếc xe báo đời khổ thân bố mẹ, khổ cả người đi đường, cũng may là em không sao nhưng trán để lại sẹo thì sao đây hả? Hức...
Tiểu nha đầu gạt bàn tay đang giữ trên tráng mình xuống rồi bỉu môi khinh bỉ, vẻ mặt xịu xuống xoay đi chỗ khác không thèm nhìn anh, xoay đi là để kiềm nén không khóc nhưng rốt cuộc lại oà kên nức nở vì vừa đau vừa sợ sau này sẽ không còn xinh đẹp
Đường Thụy Vũ trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó không giận dữ mà còn cảm thấy rất đáng yêu, gương mặt được lau hết vết máu trông cũng xinh hơn đặc biệt đôi mắt rất thu hút
_Nha đầu ngốc, chưa có ai dám ăn nói với anh như vậy đâu, mà làm sao có sẹo được chứ, mè nheo cái gì vết thương nhỏ xíu
Đường Thụy Vũ được một dịp mở mang tầm mắt, anh cởi áo khoát rồi choàng qua vai cho tiểu nha đầu vì dù gì áo của tiểu nha đầu cũng đã bị bẩn rồi, anh cảm nhận tim mình chậm đi một nhịp cứ như vừa bị tiếng sét ái tình, không gian xung quanh như dừng lại chỉ có hai người khi cuộc trò chuyện diễn ra rất lâu
Mộ Hiểu Yên càng lớn lại càng mơ về giấc mơ năm xưa nhiều hơn, nha đầu này lúc nào cũng trong tâm trạng hoang mang lo sợ, hàng đêm những bóng ma đêm hôm đó cứ xuất hiện, lúc nhắm mắt cứ như có người đứng xung quanh mặt mũi đầy máu me đòi mạng, càng đi sâu vào giấc ngủ lại càng mơ thấy bóng trắng hớp hồn làm nha đầu loạn choạng ở dưới hố sâu không lên được
_Chị Vân Phi...chị Vân Phi ơi em sợ lắm...
Nha đầu ngốc vội vàng mở cửa phòng đi tìm Vân Phi, giấc mơ đáng sợ cứ đeo bám mãi, Vân Phi nhìn tiểu nha đầu mồ hôi nhễ nhãi thì bực dọc trách mắng
_Nha đầu này, lại nữa rồi có thôi đi không? Đến giờ đi học rồi còn không mau nhanh lên
Chị ơi! Em nhớ ra bãi tha ma đó rồi, chị đưa em đến đó đi...đi mà chị, em nhớ cái hố đó nó là cái huyệt chôn người chết, em bị đẩy xuống đó không phải mơ... không phải...em thấy máu...máu rất nhiều...
Mộ Hiểu Yên ôm đầu nhớ ra, nha đầu này nhớ rất rõ vị trí của cái huyệt đó, sau bao năm cứ mơ đi mơ lại giấc mơ đó thì giờ đây Hiểu Yên khẳng định đó là một tai nạn hoặc một điều bí ẩn gì đó mà bản thân rất muốn đi tìm câu trả lời, dù chỉ là chút ký ức tồi tàn thì vẫn muốn đến bãi tha ma đó một lần
_"Chuyện...chuyện này...lỡ như nó nhớ ra chuyện bị đẩy xuống huyệt, bị doạ ma, bị sốc, rồi nhớ ra gia đình thì sao? Không ... không đâu lúc đó nó mới 2 tuổi mà???"
Vân Phi run rẩy chưa biết tính sao, nếu mọi chuyện bại lộ thì xem như cô sẽ chết, làm thuộc hạ của Mộ Hàn Vương bao nhiêu năm cũng đủ hiểu sự tàn độc của hắn ra sao?
_Chị Vân Phi, chị đi với em nha?
Tiểu nha đầu khẩn khoản nài nỉ Vân Phi, nào ngờ bị cô ta tát mạnh vào gò má ửng đỏ
_Chát!
_Đã bảo là đến giờ đi học, mau đến trường nhanh
Mộ Hiểu Yên ôm gò má sưng đỏ không dám khóc, trong lòng chôn chặt mối nghi hoặc mỏng manh, đành lủi thủi bước theo Vân Phi ra siêu xe đi đến trường
Hôm nay ở trường có hai tiết cuối mm bị trống do giáo viên bận việc đột xuất nên tiểu nha đầu được tan học sớm hơn, giờ này về nhà sớm thì quá chán nản đang không biết làm sao thì nhớ đến chuyện lúc sáng, tiểu nha đầu không thể quên được vị trí cái huyệt trong bãi tha ma, đầu óc luôn nghĩ về nơi đó
_Anh Vũ Phi, em được trống 2 tiết cuối, anh có thể giúp e giấu chuyện này được không? Em muốn đến một nơi đúng giờ sẽ quay lại trường rồi chúng ta về nhà và xem như chưa xảy ra chuyện gì được không anh? Giúp em đi nha...
_Được thôi tiểu nha đầu
Vĩ Phi tiễn Mộ Hiểu Yên một đoạn sau đó ở trước trường như chưa hề có chuyện gì xảy ra để đợi tiểu nha đầu quay lại
***
Xe dừng trước khu đô thị lớn, những toà nhà cao tầng sang trọng, náo nhiệt đầy người qua kẻ lại, Mộ Hiểu Yên ngơ ngác nhìn khu dân cư đông đúc khác hẳn những gì tiểu nha đầu đã tưởng tượng
_Bác tài ơi, đây không phải là bãi tha ma sao, bác có nhầm lẫn gì không ạ?
Tiểu nha đầu ngơ ngác nghi ngờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn bác tài đang chuẩn bị cho xe chạy đi mặc kệ tiểu nha đầu mồ hôi mệt nhọc đứng dưới đường trời nắng
_Ở đây chỉ có duy nhất bãi tha ma này thôi bây giờ đã quy hoạch xây lên toà nhà cao cấp này rồi
Bác tài nói xong thì nhấn ga bỏ đi để lại tiểu nha đầu chưa biết tính sao, cũng vì quá bất ngờ và lóng ngóng lạ lẫm liền bị một chiếc mô tô phân khối lớn lao đến không tránh kịp
_Mau tránh ra!
Tiếng thét thất thanh vang lên cả một khu phố, Mộ Hiểu Yên ngã quỵ trán đập mạnh xuống đất chảy máu rất nhiều, máu còn chảy xuống cả đôi mắt đẹp không thể mở mắt ra được và cũng vì quá choáng nên tiểu nha đầu ngất xỉu tại chỗ
_Nè...nha đầu...nha đầu
Lúc này Đường Thụy Vũ mới hớt hãi bước xuống xe đỡ tiểu nha đầu ngồi dậy, anh nhìn bộ đồng phục xốc xếch dính máu đoán là cô vẫn còn là nữ sinh cấp 2, biết mình gây hoạ lớn rồi nên tức tốc bồng nha đầu ngốc lên định đưa đến bệnh viện
_Bỏ em xuống đi
Mộ Hiểu Yên bất ngờ tỉnh dậy, tiểu nha đầu nhíu mày nhìn người đối diện đang ôm mình trong ngực đưa đi thì thều thào khán cự, bàn tay nhỏ sờ lên tráng vuốt chất dịch lỏng vương xuống vai áo
_Nha đầu à em không sao thật chứ, để anh đưa em đến bệnh viện
Đường Thụy Vũ đặt tiểu nha đầu xuống băng ghế gần đó, anh vội vã sơ cứu vết thương trên tráng vừa lo lắng vừa sợ hãi tai hoạ từ trên trời rơi xuống
_Tiểu nha đầu sao em đứng giữa đường vậy hả? Lỡ có chuyện gì thì đừng bắt anh nuôi em cả đời đó
Anh vuốt mớ tóc lộn xộn bết máu sang một bên rồi tỉ mỉ lai mặt cho tiểu nha đầu, lau cả những vết máu lấm lem, cầm máu trên phần tráng ngốc nghếch, tay cứ giữ chặt tấm khăn giấy trên vết thương sợ máu sẽ chảy ra
_Anh cũng còn đi học thì nuôi được ai, chạy chiếc xe báo đời khổ thân bố mẹ, khổ cả người đi đường, cũng may là em không sao nhưng trán để lại sẹo thì sao đây hả? Hức...
Tiểu nha đầu gạt bàn tay đang giữ trên tráng mình xuống rồi bỉu môi khinh bỉ, vẻ mặt xịu xuống xoay đi chỗ khác không thèm nhìn anh, xoay đi là để kiềm nén không khóc nhưng rốt cuộc lại oà kên nức nở vì vừa đau vừa sợ sau này sẽ không còn xinh đẹp
Đường Thụy Vũ trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó không giận dữ mà còn cảm thấy rất đáng yêu, gương mặt được lau hết vết máu trông cũng xinh hơn đặc biệt đôi mắt rất thu hút
_Nha đầu ngốc, chưa có ai dám ăn nói với anh như vậy đâu, mà làm sao có sẹo được chứ, mè nheo cái gì vết thương nhỏ xíu
Đường Thụy Vũ được một dịp mở mang tầm mắt, anh cởi áo khoát rồi choàng qua vai cho tiểu nha đầu vì dù gì áo của tiểu nha đầu cũng đã bị bẩn rồi, anh cảm nhận tim mình chậm đi một nhịp cứ như vừa bị tiếng sét ái tình, không gian xung quanh như dừng lại chỉ có hai người khi cuộc trò chuyện diễn ra rất lâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.