Chương 30: Hãm sâu vào trong
Tống Cửu Cận
31/10/2020
Thư Lương Trì đưa Khương Trân đến dưới lầu nhà cô, anh mở dây an toàn xuống xe mở cửa xe giúp Khương Trân.
“Cảm ơn anh.”
Thư Lương Trì cười đưa tay xoa đầu cô, “Còn khách khí với anh như vậy?”
Khương Trân cười cười, “Vậy Thư đại ca, em đi lên trước ạ.”
“Đi đi.”
Thư Lương Trì nhìn Khương Trân lên lầu rồi mới rời đi, vừa mở cửa cô liền nhìn thấy Chu Mộng Nguyên đang đắp mặt nạ ngồi trên sô pha đọc kịch bản, “Cậu về rồi à, đã ăn cơm chưa? Tớ có nấu cháo, có muốn ăn hay không?”
“Không ăn đâu, tớ ăn cơm rồi.”
“Ừ.”
“À, đúng rồi, lúc nãy cậu về có thấy chiếc xe dừng dưới lầu hay không?”
“Hả?”
“Một chiếc Maybach đen, đỗ dưới đấy lâu rồi.”
Maybach đen?
Khương Trân nhớ rõ xe riêng của Thẩm Ương là Maybach đen, có lẽ hơi mẫn cảm, cô vô thức đi đến ban công nhìn xuống, không nhìn được biển số xe, nhưng chỉ bằng trực cô liền nhận ra kia là xe của Thẩm Ương. Một giây sau, cửa xe đóng chặt bỗng mở ra, ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, anh ta ngẩng đầu, dù ánh đèn không rõ nhưng Khương Trân vẫn nhận ra anh ta, cô cứng đờ người, người dưới lầu là Thẩm Ương!
Vừa nãy Thư Lương Trì đưa về cô cũng không có thấy, mà xe Thư Lương Trì lại vừa vặn chắn tầm mắt của cô, cho nên cô cũng không có chú ý đến, cô khom lưng nhặt túi rác ở ban công lên, đi ra ngoài: “Tớ xuống lầu vứt rác.”
Chu Mộng Nguyên đang đọc đến đoạn đặc sắc của kịch bản, không ngẩng đầu mà trả lời cô: “A, được.”
Khương Trân cầm túi xuống đường lớn, cô nhìn Thẩm Ương cách đó không xa, anh mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, mắt đen thâm thúy lúc này đang gắt gao nhìn cô, Khương Trân đột nhiên cảm thấy mình điên rồi, cô không biết sao mình lại xuống đây, chỉ là thần trí mơ màng đợi cô kịp phản ứng lại thì đã đứng ở đây. Mà bây giờ đứng cách anh không đến hai mươi mét nhưng cô một bước cũng không dám bước thêm, cô sợ hãi.
Một giây sau, cô trơ mắt nhìn Thẩm Ương đi nhanh tới gần cô, chờ cô phản ứng lại thì cô đã bị một đôi tay hữu lực ôm chặt eo, hô hấp chợt ngừng lại, ngay sau đó một mùi thuốc lá lãnh liệt xông vào mũi làm cô sặc, theo bản năng cô bắt đầu giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát.” Là giọng nói bị khàn tiếng của anh.
Khương Trân đột nhiên nghĩ đến Chu Mộng Nguyên nói, cô ấy nói chiếc Maybach màu đen này đã đỗ ở đây rất lâu, vậy có phải là anh ở đây hút thuốc lâu rồi không, nếu không thì sao có thể nặng mùi thuốc là như vậy, nghĩ đến đây cô không giãy dụa nữa.
Cô ngoan ngoãn để anh ôm vào ngực, biết rõ đây là điều không được phép, cô vẫn lưu luyến lồng ngực anh, ấm áp và an toàn như vậy, ngay lúc cô cảm nhận điều này trong lòng anh thì cô lại cực kỳ chán ghét chính mình, vì sao cô lại biến thành như vậy chứ.
Thẩm Ương phát giác được người trong ngực run rẩy, anh hơi sửng sốt, hơi đẩy cô ra một chút mới thấy được cô giàn giụa nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, lông mi ướt át, bờ môi đỏ thẫm không tự chủ được mà run nhẹ.
“Khương Trân…”
Anh vừa lên tiếng thì Khương Trân đột nhiên khóc càng lớn hơn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc nghe giọng nói của một người đàn ông sau đó lại bị cô cúp máy, gọi cho cô lần nữa thì lại tắt máy, lúc tận mắt mình thấy cô xuống từ xe người đàn ông kia lại thân mật với anh ta như vậy, có trời mới biết trong lòng anh nóng ruột và ghen ghét đến cỡ nào, sống ba mươi năm anh chưa hề trải qua những cảm giác đó thì trong hôm nay đủ để anh cảm nhận triệt để, làm anh đố kị nhưng lại không có chỗ để phát tiết nhưng lúc này nhìn cô nước mắt giàn dụa thì những đố kị kia bị giội tắt không còn một mảnh, chỉ còn lại đau lòng và thương tiếc mà trước nay chưa từng có.
Anh nghĩ có lẽ là đời này anh không thể rời khỏi cô, tai kiếp khó thoát khỏi có lẽ là nói anh lúc này.
Mắt Khương Trân là một mảnh mơ hồ, cô cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Ương đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, từ mí mắt đến má cuối cùng rơi trên môi của cô, môi cô không nhịn được mà run rẩy.
Cô tựa hồ nghe được tiếng anh thở dài, ngay sau đó trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, là ấm, là ướt át, mang theo mùi thuốc lá. Cả người Khương Trân như đang trong mộng vậy, túi rác trong tay “ba” một tiếng rơi trên mặt đất, tay nhịn không được mà nắm chặt lại.
Thẩm Ương cũng không có thâm nhập, mà anh chỉ dán vào môi cô, ngắn ngủi mấy giây liền rời khỏi, nhưng mấy giây này, nước mắt của giống bị mở van vậy, sau khi môi anh rời khỏi thì cô phản ửng lại đẩy anh ra, cô dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay của anh.
“Anh làm cái gì vậy…” Trong giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở.
“Khương Trân.”
“Anh không cần kêu em, em không muốn nghe, em đã rất cô gắng khắc chế chính mình… em biết em có bao nhiêu cân lượng,… nhưng là em cũng có tự trọng của mình của mình, anh đây chà đạp lên lòng tự trọng của em…” Khương Trân vừa nói vừa lùi về phía sau.
Lúc đang quay phim thì cô tự nhủ chính mình đây là công việc, kia là công việc, nhưng giờ phút này, không có công việc anh cũng không có uống rượu, hai người bọn họ đều tỉnh táo hơn bất cứ ai, nhưng sau khi thanh tỉnh thì nụ hôn này được coi là gì?
Nếu như vượt qua sợi dây này, thì cô chen giữa Đàm Tố và Thẩm Ương thì sẽ đóng vai một người như thế nào đây?
Một người làm cô vừa sợ hãi vừa chán ghét?
Cô hung hăng lắc đầu lùi về phía sau, ngay lúc cô chuẩn bị chạy vào phía trong thời điểm thì vừa quay người liền bị ôm ngang lên, cô cảm giác được thân thể mình bay lên, mà người ôm cô là Thẩm Ương.
“Anh làm gì… thả em xuống…” Khương Trân vừa khóc vừa đánh vào vai anh.
Nhưng lúc này Thẩm Ương mắt điếc tai ngơ, anh ôm cô mở cửa xe sau rồi bỏ cô vào, sau đó anh cũng đi vào, “ba” một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong xe không có mở đèn, chỉ là mượn ánh đèn mời tối bên ngoài, không gian trong xe nhỏ hẹp, hai người ở trong một không gian kín mít, Khương Trân khẩn trương đến hoảng hốt, cô cảm thấy mình không thể nào khống chế được nhịp tim của mình, cô vô thức muốn chạy trốn, cô muốn rời xa anh.
Thẩm Ương phát giác được hành động của cô, anh không kịp nghĩ gì khác, mà cầm tay của cô, gắt gao ôm cô vào ngực, lúc cô dùng sức phản kháng anh chỉ ở bên tai cô lặp đi lặp lại một cậu.
“Anh không có bạn gái.”
Lặp lại đến khi Khương Trân thật sự nghe được, lặp lại đến khi cô từ từ yên tĩnh lại anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, mỗi câu mỗi chữ: “Em nghe anh nói, anh không có bạn gái, không có.”
Đôi mắt Khương Trân hơi thất thần, đầu óc của cô hiện tại hoàn toàn hỗn độn.
“Em đã nghe chưa?”
“Anh không có bạn gái.”
Khương Trân chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống, cô dùng tay che tai lại, “Em không tin, anh là nhìn em dễ bị lừa, dễ bị ức hiếp.”
Thẩm Ương nhẹ nhàng kéo tay đang che lỗ tai của cô xuống, anh nắm tay của cô trong trong lòng bàn tay mình, “Anh lấy tiền đồ của anh ra cam đoan, anh không có lừa em, sau này cũng không lừa em.”
“Nhưng… rõ ràng em trai anh nói anh có bạn gái…”
Mắt Thẩm Ương trầm xuống, món nợ này sớm muộn gì anh cũng sẽ tính rõ ràng với thằng nhóc đó!
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh đưa ra trước mặt cô, “Em xem ảnh gốc này xem.”
Khương Trân liếc qua, đúng là tấm ảnh Thẩm Phi Cảnh đưa cho cô xem không sai, chỉ là tấm này là ba người, ảnh chụp rõ ràng có dấu vết bị dán.
“Thấy chưa, Thẩm Phi Cảnh là cáu kỉnh với anh, nó cố tình làm như vậy, cô gái trong ảnh là Đàm Tố , đây là Hoắc Diệc Trình, bọn họ là bạn từ nhỏ với anh, thật sự cũng chỉ là bạn từ nhỏ, mặc dù Đàm Tố là con gái nhưng cô ấy trong tim anh không khác Hoắc Diệc Trình là mấy, nếu như anh thật sự thích cô ấy thì cũng không chờ đến bây giờ, cũng sẽ không chăm sóc cho em như vậy, sẽ không có cảm giác khó chịu vì em, càng sẽ không vì em mà ở đây hút thuốc lâu như vậy, tâm tư của anh đối với em, em một chút cũng không cảm nhận được sao?
Tay Khương Trân run lẩy bẩy, cô còn không biết trong đầu mình đang muốn gì, cô thậm chí còn không có hoàn hồn lại từ khi Thẩm Ương nói anh không có bạn gái liền được anh thổ lộ… dọa cho bối rối.
Là thổ lộ sao?
Thẩm Ương đến gần cô, trán của anh chống trên trán cô, “Anh sống ba mươi năm, lần đầu tiên thích một cô gái như vậy, là thích giữa nam và nữ, anh thích em, thích đến mức muốn bảo vệ em, anh biết anh lớn hơn em thật nhiều, nhưng là vì lớn hơn em, anh cảm thấy anh có thể bao dung em tốt hơn, tìm hiểu em, chăm sóc em, em có thể cho anh một cơ hội hay không, để anh chăm sóc em?”
Khương Trân khóc.
Nếu như trước đó là hoảng hốt và chán ghét, thì bây giờ là vui sướng, không cách nào nói rõ được, vui đến phát khóc.
Thẩm Ương bưng mặt cô, “Em đừng khóc , anh còn chưa có nói cho anh đáp an đâu? Em có thích anh hay không?”
Cô thích chứ, sao có thể không thích? Chỉ có mình cô biết cô thích anh bao nhiêu, lúc nghe anh có bạn gái cả người cô đều sụp đổ, cô trước mặt người khác ngụy trang là mình không có việc gì, nhưng lúc chỉ có một mình, chỉ có cô mới biết mình có bao nhiêu khổ sở.
Cô đã từng cảm giác đời này mình và Thẩm Ương không có khả năng, nhưng bây giờ tâm trạng này tựa như vừa mất được lại có lại được, mất đi rồi có lại càng thêm quý giá.
“Thích, thích, em thật thích anh, thật… rất thích…”
Thẩm Ương cười, ôn nhu và vui sướng trong mắt không thể nào che giấu được, anh lần nữa ôm cô vào ngực, anh ôm thân thể gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn này vào trong ngực có cảm giác thõa mãn mà trước nay chưa từng có được.
Khương Trân cũng gắt gao ôm lấy anh, thích người cũng thích mình, có lẽ là chuyện may mắn nhất.
Thẩm Ương cảm giác được sự dịu dàng và ỷ lại của cô, anh hơi buông cô ra, có lẽ là vừa khóc, mắt cô lúc này ướt sũng, có chút ngượng ngùng, nhưng lại quyến rũ không ngờ, mắt anh trầm xuống, giọng nói khàn khàn.
“Anh có thể hôn em sao?”
Khương Trân lập tức trợn tròn mắt, tim không khống chế được mà đập mạnh vô cùng, cô hãm sâu trong đôi mắt ôn nhu của anh mà không cách nào không chế được.
Môi của anh vô cùng mềm mại ướt át, đầu lười anh chống ở răng cô, cô chịu không nổi cám dỗ của anh, khẽ hé môi, một giây sau thứ gì đó ấm áp dinh dính trượt vào thăm dò khoang miệng của cô, trong miệng cô lập tức tràn đầy mùi thuốc lá.
Đây là phải là nụ hôn đầu tiên của hai người, lúc quay phim đã hôn qua mấy lần. Nhưng đó là công việc, hai người cũng chỉ môi chạm môi, cũng không có động tác quá phận nào, nhưng bây giờ không giống như vậy, đầu lưỡi của anh không chút kiêng kỵ nào ở trong miệng của cô cướp đoạt, vừa ôn nhu lại vừa bá đạo, đầu lưỡi cô bị anh cuốn lấy, dùng sức mút vào.
Trong lòng Khương Trân run rẩy, đầu run lên, cho dù ngồi cô đều không có sức duy trì, cô cảm giác được mặt mình nóng đến mức nào, bị hôn không kẽ hở như vậy nhưng cô vẫn nhịn không được đến gần anh, một tay anh ôm chặt eo cô, một tay khác trụ sau gáy cô.
Anh đòi lấy, cô cho anh, hai người đều hãm sâu vào đó không cách nào kiềm chế được.
“Cảm ơn anh.”
Thư Lương Trì cười đưa tay xoa đầu cô, “Còn khách khí với anh như vậy?”
Khương Trân cười cười, “Vậy Thư đại ca, em đi lên trước ạ.”
“Đi đi.”
Thư Lương Trì nhìn Khương Trân lên lầu rồi mới rời đi, vừa mở cửa cô liền nhìn thấy Chu Mộng Nguyên đang đắp mặt nạ ngồi trên sô pha đọc kịch bản, “Cậu về rồi à, đã ăn cơm chưa? Tớ có nấu cháo, có muốn ăn hay không?”
“Không ăn đâu, tớ ăn cơm rồi.”
“Ừ.”
“À, đúng rồi, lúc nãy cậu về có thấy chiếc xe dừng dưới lầu hay không?”
“Hả?”
“Một chiếc Maybach đen, đỗ dưới đấy lâu rồi.”
Maybach đen?
Khương Trân nhớ rõ xe riêng của Thẩm Ương là Maybach đen, có lẽ hơi mẫn cảm, cô vô thức đi đến ban công nhìn xuống, không nhìn được biển số xe, nhưng chỉ bằng trực cô liền nhận ra kia là xe của Thẩm Ương. Một giây sau, cửa xe đóng chặt bỗng mở ra, ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, anh ta ngẩng đầu, dù ánh đèn không rõ nhưng Khương Trân vẫn nhận ra anh ta, cô cứng đờ người, người dưới lầu là Thẩm Ương!
Vừa nãy Thư Lương Trì đưa về cô cũng không có thấy, mà xe Thư Lương Trì lại vừa vặn chắn tầm mắt của cô, cho nên cô cũng không có chú ý đến, cô khom lưng nhặt túi rác ở ban công lên, đi ra ngoài: “Tớ xuống lầu vứt rác.”
Chu Mộng Nguyên đang đọc đến đoạn đặc sắc của kịch bản, không ngẩng đầu mà trả lời cô: “A, được.”
Khương Trân cầm túi xuống đường lớn, cô nhìn Thẩm Ương cách đó không xa, anh mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, mắt đen thâm thúy lúc này đang gắt gao nhìn cô, Khương Trân đột nhiên cảm thấy mình điên rồi, cô không biết sao mình lại xuống đây, chỉ là thần trí mơ màng đợi cô kịp phản ứng lại thì đã đứng ở đây. Mà bây giờ đứng cách anh không đến hai mươi mét nhưng cô một bước cũng không dám bước thêm, cô sợ hãi.
Một giây sau, cô trơ mắt nhìn Thẩm Ương đi nhanh tới gần cô, chờ cô phản ứng lại thì cô đã bị một đôi tay hữu lực ôm chặt eo, hô hấp chợt ngừng lại, ngay sau đó một mùi thuốc lá lãnh liệt xông vào mũi làm cô sặc, theo bản năng cô bắt đầu giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát.” Là giọng nói bị khàn tiếng của anh.
Khương Trân đột nhiên nghĩ đến Chu Mộng Nguyên nói, cô ấy nói chiếc Maybach màu đen này đã đỗ ở đây rất lâu, vậy có phải là anh ở đây hút thuốc lâu rồi không, nếu không thì sao có thể nặng mùi thuốc là như vậy, nghĩ đến đây cô không giãy dụa nữa.
Cô ngoan ngoãn để anh ôm vào ngực, biết rõ đây là điều không được phép, cô vẫn lưu luyến lồng ngực anh, ấm áp và an toàn như vậy, ngay lúc cô cảm nhận điều này trong lòng anh thì cô lại cực kỳ chán ghét chính mình, vì sao cô lại biến thành như vậy chứ.
Thẩm Ương phát giác được người trong ngực run rẩy, anh hơi sửng sốt, hơi đẩy cô ra một chút mới thấy được cô giàn giụa nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, lông mi ướt át, bờ môi đỏ thẫm không tự chủ được mà run nhẹ.
“Khương Trân…”
Anh vừa lên tiếng thì Khương Trân đột nhiên khóc càng lớn hơn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc nghe giọng nói của một người đàn ông sau đó lại bị cô cúp máy, gọi cho cô lần nữa thì lại tắt máy, lúc tận mắt mình thấy cô xuống từ xe người đàn ông kia lại thân mật với anh ta như vậy, có trời mới biết trong lòng anh nóng ruột và ghen ghét đến cỡ nào, sống ba mươi năm anh chưa hề trải qua những cảm giác đó thì trong hôm nay đủ để anh cảm nhận triệt để, làm anh đố kị nhưng lại không có chỗ để phát tiết nhưng lúc này nhìn cô nước mắt giàn dụa thì những đố kị kia bị giội tắt không còn một mảnh, chỉ còn lại đau lòng và thương tiếc mà trước nay chưa từng có.
Anh nghĩ có lẽ là đời này anh không thể rời khỏi cô, tai kiếp khó thoát khỏi có lẽ là nói anh lúc này.
Mắt Khương Trân là một mảnh mơ hồ, cô cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Ương đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, từ mí mắt đến má cuối cùng rơi trên môi của cô, môi cô không nhịn được mà run rẩy.
Cô tựa hồ nghe được tiếng anh thở dài, ngay sau đó trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, là ấm, là ướt át, mang theo mùi thuốc lá. Cả người Khương Trân như đang trong mộng vậy, túi rác trong tay “ba” một tiếng rơi trên mặt đất, tay nhịn không được mà nắm chặt lại.
Thẩm Ương cũng không có thâm nhập, mà anh chỉ dán vào môi cô, ngắn ngủi mấy giây liền rời khỏi, nhưng mấy giây này, nước mắt của giống bị mở van vậy, sau khi môi anh rời khỏi thì cô phản ửng lại đẩy anh ra, cô dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay của anh.
“Anh làm cái gì vậy…” Trong giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở.
“Khương Trân.”
“Anh không cần kêu em, em không muốn nghe, em đã rất cô gắng khắc chế chính mình… em biết em có bao nhiêu cân lượng,… nhưng là em cũng có tự trọng của mình của mình, anh đây chà đạp lên lòng tự trọng của em…” Khương Trân vừa nói vừa lùi về phía sau.
Lúc đang quay phim thì cô tự nhủ chính mình đây là công việc, kia là công việc, nhưng giờ phút này, không có công việc anh cũng không có uống rượu, hai người bọn họ đều tỉnh táo hơn bất cứ ai, nhưng sau khi thanh tỉnh thì nụ hôn này được coi là gì?
Nếu như vượt qua sợi dây này, thì cô chen giữa Đàm Tố và Thẩm Ương thì sẽ đóng vai một người như thế nào đây?
Một người làm cô vừa sợ hãi vừa chán ghét?
Cô hung hăng lắc đầu lùi về phía sau, ngay lúc cô chuẩn bị chạy vào phía trong thời điểm thì vừa quay người liền bị ôm ngang lên, cô cảm giác được thân thể mình bay lên, mà người ôm cô là Thẩm Ương.
“Anh làm gì… thả em xuống…” Khương Trân vừa khóc vừa đánh vào vai anh.
Nhưng lúc này Thẩm Ương mắt điếc tai ngơ, anh ôm cô mở cửa xe sau rồi bỏ cô vào, sau đó anh cũng đi vào, “ba” một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong xe không có mở đèn, chỉ là mượn ánh đèn mời tối bên ngoài, không gian trong xe nhỏ hẹp, hai người ở trong một không gian kín mít, Khương Trân khẩn trương đến hoảng hốt, cô cảm thấy mình không thể nào khống chế được nhịp tim của mình, cô vô thức muốn chạy trốn, cô muốn rời xa anh.
Thẩm Ương phát giác được hành động của cô, anh không kịp nghĩ gì khác, mà cầm tay của cô, gắt gao ôm cô vào ngực, lúc cô dùng sức phản kháng anh chỉ ở bên tai cô lặp đi lặp lại một cậu.
“Anh không có bạn gái.”
Lặp lại đến khi Khương Trân thật sự nghe được, lặp lại đến khi cô từ từ yên tĩnh lại anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, mỗi câu mỗi chữ: “Em nghe anh nói, anh không có bạn gái, không có.”
Đôi mắt Khương Trân hơi thất thần, đầu óc của cô hiện tại hoàn toàn hỗn độn.
“Em đã nghe chưa?”
“Anh không có bạn gái.”
Khương Trân chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống, cô dùng tay che tai lại, “Em không tin, anh là nhìn em dễ bị lừa, dễ bị ức hiếp.”
Thẩm Ương nhẹ nhàng kéo tay đang che lỗ tai của cô xuống, anh nắm tay của cô trong trong lòng bàn tay mình, “Anh lấy tiền đồ của anh ra cam đoan, anh không có lừa em, sau này cũng không lừa em.”
“Nhưng… rõ ràng em trai anh nói anh có bạn gái…”
Mắt Thẩm Ương trầm xuống, món nợ này sớm muộn gì anh cũng sẽ tính rõ ràng với thằng nhóc đó!
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh đưa ra trước mặt cô, “Em xem ảnh gốc này xem.”
Khương Trân liếc qua, đúng là tấm ảnh Thẩm Phi Cảnh đưa cho cô xem không sai, chỉ là tấm này là ba người, ảnh chụp rõ ràng có dấu vết bị dán.
“Thấy chưa, Thẩm Phi Cảnh là cáu kỉnh với anh, nó cố tình làm như vậy, cô gái trong ảnh là Đàm Tố , đây là Hoắc Diệc Trình, bọn họ là bạn từ nhỏ với anh, thật sự cũng chỉ là bạn từ nhỏ, mặc dù Đàm Tố là con gái nhưng cô ấy trong tim anh không khác Hoắc Diệc Trình là mấy, nếu như anh thật sự thích cô ấy thì cũng không chờ đến bây giờ, cũng sẽ không chăm sóc cho em như vậy, sẽ không có cảm giác khó chịu vì em, càng sẽ không vì em mà ở đây hút thuốc lâu như vậy, tâm tư của anh đối với em, em một chút cũng không cảm nhận được sao?
Tay Khương Trân run lẩy bẩy, cô còn không biết trong đầu mình đang muốn gì, cô thậm chí còn không có hoàn hồn lại từ khi Thẩm Ương nói anh không có bạn gái liền được anh thổ lộ… dọa cho bối rối.
Là thổ lộ sao?
Thẩm Ương đến gần cô, trán của anh chống trên trán cô, “Anh sống ba mươi năm, lần đầu tiên thích một cô gái như vậy, là thích giữa nam và nữ, anh thích em, thích đến mức muốn bảo vệ em, anh biết anh lớn hơn em thật nhiều, nhưng là vì lớn hơn em, anh cảm thấy anh có thể bao dung em tốt hơn, tìm hiểu em, chăm sóc em, em có thể cho anh một cơ hội hay không, để anh chăm sóc em?”
Khương Trân khóc.
Nếu như trước đó là hoảng hốt và chán ghét, thì bây giờ là vui sướng, không cách nào nói rõ được, vui đến phát khóc.
Thẩm Ương bưng mặt cô, “Em đừng khóc , anh còn chưa có nói cho anh đáp an đâu? Em có thích anh hay không?”
Cô thích chứ, sao có thể không thích? Chỉ có mình cô biết cô thích anh bao nhiêu, lúc nghe anh có bạn gái cả người cô đều sụp đổ, cô trước mặt người khác ngụy trang là mình không có việc gì, nhưng lúc chỉ có một mình, chỉ có cô mới biết mình có bao nhiêu khổ sở.
Cô đã từng cảm giác đời này mình và Thẩm Ương không có khả năng, nhưng bây giờ tâm trạng này tựa như vừa mất được lại có lại được, mất đi rồi có lại càng thêm quý giá.
“Thích, thích, em thật thích anh, thật… rất thích…”
Thẩm Ương cười, ôn nhu và vui sướng trong mắt không thể nào che giấu được, anh lần nữa ôm cô vào ngực, anh ôm thân thể gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn này vào trong ngực có cảm giác thõa mãn mà trước nay chưa từng có được.
Khương Trân cũng gắt gao ôm lấy anh, thích người cũng thích mình, có lẽ là chuyện may mắn nhất.
Thẩm Ương cảm giác được sự dịu dàng và ỷ lại của cô, anh hơi buông cô ra, có lẽ là vừa khóc, mắt cô lúc này ướt sũng, có chút ngượng ngùng, nhưng lại quyến rũ không ngờ, mắt anh trầm xuống, giọng nói khàn khàn.
“Anh có thể hôn em sao?”
Khương Trân lập tức trợn tròn mắt, tim không khống chế được mà đập mạnh vô cùng, cô hãm sâu trong đôi mắt ôn nhu của anh mà không cách nào không chế được.
Môi của anh vô cùng mềm mại ướt át, đầu lười anh chống ở răng cô, cô chịu không nổi cám dỗ của anh, khẽ hé môi, một giây sau thứ gì đó ấm áp dinh dính trượt vào thăm dò khoang miệng của cô, trong miệng cô lập tức tràn đầy mùi thuốc lá.
Đây là phải là nụ hôn đầu tiên của hai người, lúc quay phim đã hôn qua mấy lần. Nhưng đó là công việc, hai người cũng chỉ môi chạm môi, cũng không có động tác quá phận nào, nhưng bây giờ không giống như vậy, đầu lưỡi của anh không chút kiêng kỵ nào ở trong miệng của cô cướp đoạt, vừa ôn nhu lại vừa bá đạo, đầu lưỡi cô bị anh cuốn lấy, dùng sức mút vào.
Trong lòng Khương Trân run rẩy, đầu run lên, cho dù ngồi cô đều không có sức duy trì, cô cảm giác được mặt mình nóng đến mức nào, bị hôn không kẽ hở như vậy nhưng cô vẫn nhịn không được đến gần anh, một tay anh ôm chặt eo cô, một tay khác trụ sau gáy cô.
Anh đòi lấy, cô cho anh, hai người đều hãm sâu vào đó không cách nào kiềm chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.