Chương 54: Bận rộn cho đám cưới
Nàng Bun
11/02/2024
Những ngày sau đó, trừ những lúc tập trung cho công việc, thời gian còn lại Mạnh vẫn là dành hoàn toàn cho Nhi. Có chăng chỉ khác lúc trước là, thái độ ở Nhi là sự bực bội khó chịu ra mặt.
Nhi chưa bao giờ khó tính đến thế đối với Mạnh. Nhi tức tối, ghét bỏ mọi thứ Mạnh làm cho Nhi. Nhi trở nên đáng ghét mà đến chính Nhi cũng chẳng hiểu nổi tại sao Mạnh vẫn có thể chịu đựng. Nhi thật lòng mong Mạnh sẽ chán nản mà từ bỏ Nhi, thế nhưng lòng Nhi vẫn cứ nhói lên mỗi khi Mạnh sững lại vì sự quá đáng, dù theo ngay sau đó là nụ cười xuề xòa trên khuôn mặt cam chịu của anh. Nhi… Nhi thương Mạnh. Tại sao Mạnh yêu Nhi mà lại nỡ đối xử với Nhi như thế, để rồi phải dẫn đến ngày hôm nay?
Sau buổi gặp gỡ hai gia đình hết sức nồng nhiệt, bởi lẽ hai đứa con vàng ngọc đôi bên trai tài gái sắc đều làm thỏa lòng mong đợi của bốn vị phụ huynh, ngày cưới rất nhanh được quyết định, cũng chỉ lâu hơn ngày Mạnh mong muốn có một tuần mà thôi.
Những gì cần chuẩn bị cho đám cưới bên nhà Mạnh lo hết cả, đặc biệt dưới sự chỉ đạo nhiệt tình chu đáo của bà Thanh Thủy, mọi thứ chẳng còn gì phải lo nghĩ. Chả là bà Thủy đã mong cái ngày này lắm mà, bà thích có cháu bế bồng lắm, dù có vẻ chúng nó cũng còn trẻ, nhưng chẳng sao cả, đẹp đôi đẹp lòng rồi thì cưới nhanh kẻo lỡ, nên là đôi bạn trẻ cũng chỉ cần lo những gì gần nhất với cô dâu chú rể mà thôi.
Vì lẽ đó, việc cưới xin không trở thành nỗi bận tâm của đôi bạn. Chỉ là, có đôi vợ chồng nào sắp cưới mà cô dâu không nở được nổi một nụ cười với chú rể, mà cũng có chú rể nào lại kiên nhẫn dịu dàng với cô dâu khó tính của mình được đến thế? Người ngoài có lỡ nhìn vào thì cũng chỉ phát ghen với cô dâu xinh đẹp đỏng đảnh khó chiều mà thôi.
Nhi đương nhiên lo lắng không yên về Linh, nhưng Mạnh chỉ nói đơn giản là Linh hoàn toàn khỏe mạnh, cái thai vẫn phát triển bình thường, có cả bác sĩ riêng chăm sóc cho Linh nữa nên Linh ở đó là hợp lý nhất trong hoàn cảnh hiện tại. Sau đám cưới, Mạnh sẽ cho Linh về nhà. Nhi tức lắm nhưng cũng đành chịu.
*****
Một buổi chiều mưa cuối thu rả rích se se lạnh sau đó một tuần, Mạnh ôm Nhi trong lòng, chăm chú quan sát Nhi viết những dòng chữ khéo léo điệu đà bằng bút màu lóng lánh lên những tấm thiệp hồng mà Mạnh mong đợi bao lâu. Thi thoảng Mạnh lại thơm nhẹ lên má, lên tai Nhi làm Nhi nhồn nhột, ngọ ngoạy cái đầu nhỏ đẩy Mạnh ra.
– Em viết sai chính tả rồi kìa!
– …
– Có cần anh mở từ điển cho em xem không?
– Nó là bạn tôi hay bạn anh?
Nhi quay sang lườm Mạnh một cái, đã chẳng muốn nói gì rồi thì thôi mà Mạnh cứ ơi ời bên tai đến là bực.
– Không lẽ bạn em có cái nickname ngộ thế à?
– Anh trật tự được không? Tôi viết nhầm bây giờ.
– Cáu kỉnh sẽ mau già đó, như thế xấu lắm.
– Không phải xấu xí thì anh sẽ tha cho tôi sao?
– Em nghĩ anh yêu em vì vẻ bề ngoài đấy à?
– …
– Vậy thì vì cái gì?
– …
Mạnh cứng họng, Mạnh cũng chưa bao giờ tự hỏi mình câu đó.
– Tại nhìn em ăn làm anh muốn…
Nhi đỏ mặt, nóng bừng cả người. Nhi quay sang Mạnh cảnh giác:
– Anh muốn gì?
Mặt Mạnh cũng đỏ lên theo. Mạnh cười cười.
– Thì muốn ăn theo em, chứ không thì muốn gì?
– Chả liên quan.
– Thế em thích liên quan thế nào?
Nói xong, Mạnh liền kéo Nhi xuống giường rồi nồng nàn hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Nhi, làm Nhi lại đắm chìm mà quên mất mình đang giận Mạnh.
Nhi giận Mạnh bao nhiêu thì cũng giận chính bản thân mình bấy nhiêu.
Nhi hạnh phúc, thực sự hạnh phúc vì được ở bên Mạnh, hạnh phúc vì sắp được làm cô dâu của Mạnh, được Mạnh yêu thương chiều chuộng mọi điều, chiều cả cái sự đỏng đảnh vô lý mà Nhi phải rất cố gắng để bày tỏ, để nhắc nhở chính mình cần phải mạnh mẽ, phải lý trí. Nhưng, tất cả lớp vỏ cứng rắn mà Nhi cố gắng tạo ra đều dễ dàng vỡ vụn trước Mạnh. Trái tim Nhi đầu hàng vô điều kiện. Nhi cứ thế mà thổn thức xốn xang, cứ thế mà ngập tràn hạnh phúc khi được gần Mạnh.
*****
Tối hôm đó, Mạnh bận chút việc nên không ăn cùng Nhi. Anh hẹn Nhi tám giờ sẽ sang.
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Nhi đang rửa bát cũng đành lau tay để nghe máy. Số điện thoại lạ.
– Alo, ai gọi tôi vậy ạ?
– Nhi à, là anh.
– Anh Tùng? Anh gọi em có việc gì?
– Anh có chuyện cần nói về Linh. Anh muốn gặp em một lát có được không, anh đang chờ em ở quán cà phê Kim Ngân gần nhà em.
– …
Nhi hoàn toàn không đề phòng, cứ vậy bước ra gặp Tùng. Nhi đâu biết con người đang chờ đợi Nhi kia hoàn toàn không đơn thuần như những gì Nhi cảm nhận.
Con phố vắng tù mù dù vẫn le lói chút ánh sáng từ những cột đèn cao áp được bố trí xen kẽ. Dường như có người bám theo Nhi, Nhi cũng không để ý, cứ rảo chân bước.
Quán cà phê Tùng hẹn kia rồi. Nhi chưa kịp bước vào, bỗng từ phía sau, một bàn tay kéo vai Nhi làm Nhi giật thót mình.
Nhi chưa bao giờ khó tính đến thế đối với Mạnh. Nhi tức tối, ghét bỏ mọi thứ Mạnh làm cho Nhi. Nhi trở nên đáng ghét mà đến chính Nhi cũng chẳng hiểu nổi tại sao Mạnh vẫn có thể chịu đựng. Nhi thật lòng mong Mạnh sẽ chán nản mà từ bỏ Nhi, thế nhưng lòng Nhi vẫn cứ nhói lên mỗi khi Mạnh sững lại vì sự quá đáng, dù theo ngay sau đó là nụ cười xuề xòa trên khuôn mặt cam chịu của anh. Nhi… Nhi thương Mạnh. Tại sao Mạnh yêu Nhi mà lại nỡ đối xử với Nhi như thế, để rồi phải dẫn đến ngày hôm nay?
Sau buổi gặp gỡ hai gia đình hết sức nồng nhiệt, bởi lẽ hai đứa con vàng ngọc đôi bên trai tài gái sắc đều làm thỏa lòng mong đợi của bốn vị phụ huynh, ngày cưới rất nhanh được quyết định, cũng chỉ lâu hơn ngày Mạnh mong muốn có một tuần mà thôi.
Những gì cần chuẩn bị cho đám cưới bên nhà Mạnh lo hết cả, đặc biệt dưới sự chỉ đạo nhiệt tình chu đáo của bà Thanh Thủy, mọi thứ chẳng còn gì phải lo nghĩ. Chả là bà Thủy đã mong cái ngày này lắm mà, bà thích có cháu bế bồng lắm, dù có vẻ chúng nó cũng còn trẻ, nhưng chẳng sao cả, đẹp đôi đẹp lòng rồi thì cưới nhanh kẻo lỡ, nên là đôi bạn trẻ cũng chỉ cần lo những gì gần nhất với cô dâu chú rể mà thôi.
Vì lẽ đó, việc cưới xin không trở thành nỗi bận tâm của đôi bạn. Chỉ là, có đôi vợ chồng nào sắp cưới mà cô dâu không nở được nổi một nụ cười với chú rể, mà cũng có chú rể nào lại kiên nhẫn dịu dàng với cô dâu khó tính của mình được đến thế? Người ngoài có lỡ nhìn vào thì cũng chỉ phát ghen với cô dâu xinh đẹp đỏng đảnh khó chiều mà thôi.
Nhi đương nhiên lo lắng không yên về Linh, nhưng Mạnh chỉ nói đơn giản là Linh hoàn toàn khỏe mạnh, cái thai vẫn phát triển bình thường, có cả bác sĩ riêng chăm sóc cho Linh nữa nên Linh ở đó là hợp lý nhất trong hoàn cảnh hiện tại. Sau đám cưới, Mạnh sẽ cho Linh về nhà. Nhi tức lắm nhưng cũng đành chịu.
*****
Một buổi chiều mưa cuối thu rả rích se se lạnh sau đó một tuần, Mạnh ôm Nhi trong lòng, chăm chú quan sát Nhi viết những dòng chữ khéo léo điệu đà bằng bút màu lóng lánh lên những tấm thiệp hồng mà Mạnh mong đợi bao lâu. Thi thoảng Mạnh lại thơm nhẹ lên má, lên tai Nhi làm Nhi nhồn nhột, ngọ ngoạy cái đầu nhỏ đẩy Mạnh ra.
– Em viết sai chính tả rồi kìa!
– …
– Có cần anh mở từ điển cho em xem không?
– Nó là bạn tôi hay bạn anh?
Nhi quay sang lườm Mạnh một cái, đã chẳng muốn nói gì rồi thì thôi mà Mạnh cứ ơi ời bên tai đến là bực.
– Không lẽ bạn em có cái nickname ngộ thế à?
– Anh trật tự được không? Tôi viết nhầm bây giờ.
– Cáu kỉnh sẽ mau già đó, như thế xấu lắm.
– Không phải xấu xí thì anh sẽ tha cho tôi sao?
– Em nghĩ anh yêu em vì vẻ bề ngoài đấy à?
– …
– Vậy thì vì cái gì?
– …
Mạnh cứng họng, Mạnh cũng chưa bao giờ tự hỏi mình câu đó.
– Tại nhìn em ăn làm anh muốn…
Nhi đỏ mặt, nóng bừng cả người. Nhi quay sang Mạnh cảnh giác:
– Anh muốn gì?
Mặt Mạnh cũng đỏ lên theo. Mạnh cười cười.
– Thì muốn ăn theo em, chứ không thì muốn gì?
– Chả liên quan.
– Thế em thích liên quan thế nào?
Nói xong, Mạnh liền kéo Nhi xuống giường rồi nồng nàn hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Nhi, làm Nhi lại đắm chìm mà quên mất mình đang giận Mạnh.
Nhi giận Mạnh bao nhiêu thì cũng giận chính bản thân mình bấy nhiêu.
Nhi hạnh phúc, thực sự hạnh phúc vì được ở bên Mạnh, hạnh phúc vì sắp được làm cô dâu của Mạnh, được Mạnh yêu thương chiều chuộng mọi điều, chiều cả cái sự đỏng đảnh vô lý mà Nhi phải rất cố gắng để bày tỏ, để nhắc nhở chính mình cần phải mạnh mẽ, phải lý trí. Nhưng, tất cả lớp vỏ cứng rắn mà Nhi cố gắng tạo ra đều dễ dàng vỡ vụn trước Mạnh. Trái tim Nhi đầu hàng vô điều kiện. Nhi cứ thế mà thổn thức xốn xang, cứ thế mà ngập tràn hạnh phúc khi được gần Mạnh.
*****
Tối hôm đó, Mạnh bận chút việc nên không ăn cùng Nhi. Anh hẹn Nhi tám giờ sẽ sang.
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Nhi đang rửa bát cũng đành lau tay để nghe máy. Số điện thoại lạ.
– Alo, ai gọi tôi vậy ạ?
– Nhi à, là anh.
– Anh Tùng? Anh gọi em có việc gì?
– Anh có chuyện cần nói về Linh. Anh muốn gặp em một lát có được không, anh đang chờ em ở quán cà phê Kim Ngân gần nhà em.
– …
Nhi hoàn toàn không đề phòng, cứ vậy bước ra gặp Tùng. Nhi đâu biết con người đang chờ đợi Nhi kia hoàn toàn không đơn thuần như những gì Nhi cảm nhận.
Con phố vắng tù mù dù vẫn le lói chút ánh sáng từ những cột đèn cao áp được bố trí xen kẽ. Dường như có người bám theo Nhi, Nhi cũng không để ý, cứ rảo chân bước.
Quán cà phê Tùng hẹn kia rồi. Nhi chưa kịp bước vào, bỗng từ phía sau, một bàn tay kéo vai Nhi làm Nhi giật thót mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.