Chương 91
Nàng Bun
11/02/2024
Suốt năm năm Nhi làm vợ Mạnh, cô chưa bao giờ phải ghen tuông, ấy thế mà không ngờ có một nhân vật làm Nhi phải có chút hậm hực vì cảm giác Mạnh yêu nhân vật ấy hơn cô. Nhân vật ấy là ai?
Nguyễn Bảo Mi năm nay lên ba tuổi. Từ đầu tiên con bé biết nói, không phải là “mẹ”, không phải là “bà”, mà là “bố”. “Bố Mặn”, “bố Mặn”, con bé cứ chiêm chiếp cái mỏ xinh xẻo suốt ngày không ngớt làm Mạnh phải bỏ nguyên cả buổi tối để chơi cùng nó, thậm chí cả đêm khi nó đòi ôm bố ngủ. Con nhỏ ôm bố Mặn rồi thì chớ, nó lại còn không cho mẹ Nhi ôm bố Mặn của nó, thế mới ác. Mẹ Nhi đành phải ôm cục cưng em trai của Bảo Mi mà hậm hực. Thằng cu Duy Minh giống Mạnh như tạc, thôi cũng coi là an ủi cho mẹ Nhi. Tưởng vậy là êm chuyện, ai dè thằng bé từ nhỏ đã lầm lì, nó không cho mẹ nó ôm mà đòi ngủ một mình. Thế nên, Nhi đành nằm không nhìn hai bố con nhà kia ôm ấp nhau vậy. Như thế thử hỏi có bực không cơ chứ?
Bé Bảo Mi càng lớn càng xinh, có điều bé cũng giống bố hay chăng giống bà nội nó hệt như em trai, như vậy hẳn là ông Khôi bà Thủy của bé càng cưng bé, chỉ có người duy nhất có chút nhíu mày là Mạnh. Mạnh luôn mong có cô con gái giống Nhi, để anh được cưng chiều nựng nịu Bảo Nhi bé nhỏ. Cơ mà điều này cũng chẳng ảnh hưởng tí ti gì đến tình yêu cực to Mạnh dành cho con bé. Mạnh chăm chút con bé từng chân tơ kẽ tóc, tận tâm tận tụy khiến ai nấy nhìn vào đều phải xuýt xoa về ông bố đảm. Con bé thì khỏi phải nói, nó coi bố nó là cả vũ trụ của nó. Bố là nhất. Mẹ là thứ bao nhiêu nhỉ, nó không biết. Vì bố yêu mẹ nên nó không thích mẹ, lạ chưa? Nó chỉ muốn bố là của riêng nó thôi. Sự ích kỷ trẻ con của nó trong mắt người lớn chỉ đơn giản là sự đáng yêu. Nhưng đến khi con bé lên năm tuổi, cô giáo ở trường nói lại, bé Bảo Mi bảo với bạn cùng lớp là lớn lên nó sẽ lấy bố Mạnh, thì cũng chính là lúc bố Mạnh mẹ Nhi nhận ra phải chỉnh nó sớm thật.
Chiều hôm ấy, sau khi Mạnh đón hai chị em từ trường về, tắm rửa xong xuôi đâu đấy cho hai đứa rồi anh đặt Bảo Mi lên lòng, nhẹ nhàng hỏi con bé.
– Bảo Mi có biết bố yêu ai nhất không?
Con bé tròn xoe mắt, tự tin trả lời.
– Bố yêu Bảo Mi nhất.
– Đúng rồi. Nhưng bố cũng yêu mẹ nhất.
Con bé ngơ ngác nhìn bố, đôi mắt long lanh bỗng đong đầy nước mắt. Nó mím chặt đôi môi hồng nhỏ xíu. Nó cứ nghĩ bố chỉ yêu mình nó nhất, vậy mà không phải thế sao?
– Tình yêu bố dành cho Bảo Mi khác với tình yêu bố dành cho mẹ. Bảo Mi hiểu không?
Bảo Mi ngơ ngác thắc mắc.
– Khác thế nào ạ?
– Bố yêu Bảo Mi là tình yêu bố dành cho con gái. Còn bố yêu mẹ là tình yêu bố dành cho người bố kết hôn. Chỉ khi có tình yêu ấy thì mới lấy nhau được, rồi mới có Bảo Mi và Duy Minh của bố. Bảo Mi đã hiểu chưa?
Bé Mi nghĩ một hồi rồi dường như đã hiểu, bé gật gật cái đầu nhỏ có cái đuôi tóc tí xíu cột cao. Bảo Mi hiểu rồi. Chỉ bố với mẹ mới lấy nhau được, có như vậy mới có nó trên đời. Dù hơi buồn một chút, nhưng Bảo Mi là một cô bé ngoan, Bảo Mi sẽ không đòi lấy bố Mạnh nữa.
Mạnh khẽ thở phào, xoa đầu cô bé trong lòng.
– Bảo Mi của bố ngoan lắm.
Rồi, Mạnh tủm tỉm hỏi con bé.
– Bảo Mi có muốn có thêm em không?
Ui có thêm em á, bé Mi thích lắm, thằng Minh lầm lì chả chịu chơi với Mi gì cả. Mi gật đầu lia lịa.
– Thế từ nay Bảo Mi về phòng ngủ với em Minh nhé, có được không?
Cô bé vui vẻ gật đầu. Có thêm em thì bảo Mi làm gì Mi cũng chịu. Mạnh hí hửng thơm vào đôi má phúng phính của con bé rồi bế bé ra bàn ăn ngồi cùng em trai chờ mẹ Nhi sắp bữa.
Mạnh vào bếp rút nồi cơm. Nhi cầm đĩa trứng vừa chiên, mỉm cười âu yếm nhìn chồng rồi hỏi nhỏ.
– Chuyện chiều nay cô giáo gọi điện… Anh đã dạy gì con bé chưa?
– Anh nói với con bé, mình sẽ cho nó thêm một đứa em. Đêm nay mình tiến hành đi, anh đảm bảo con bé sẽ không làm phiền mình nữa đâu.
Mạnh cười cười, ánh mắt si mê làm má cô vợ trẻ lại ửng hồng lên. Dù đã hai mặt con mà Nhi vẫn cứ ngượng ngùng khi chồng nhắc đến chuyện ấy. Nhi biết Mạnh cũng khó chịu khi con bé cứ đòi ngủ với bố suốt. Hai vợ chồng chỉ dám hành động bí mật, nơm nớp lo con bé tỉnh giấc giữa đêm. Giờ không biết Mạnh dỗ con bé sao mà tự tin thế nữa? Nhi lúng túng mang đĩa trứng ra phòng ăn, Mạnh tủm tỉm theo bước vợ yêu, lòng hân hoan rộn ràng.
Đêm nay hẳn là sẽ thú vị lắm đây…
Nguyễn Bảo Mi năm nay lên ba tuổi. Từ đầu tiên con bé biết nói, không phải là “mẹ”, không phải là “bà”, mà là “bố”. “Bố Mặn”, “bố Mặn”, con bé cứ chiêm chiếp cái mỏ xinh xẻo suốt ngày không ngớt làm Mạnh phải bỏ nguyên cả buổi tối để chơi cùng nó, thậm chí cả đêm khi nó đòi ôm bố ngủ. Con nhỏ ôm bố Mặn rồi thì chớ, nó lại còn không cho mẹ Nhi ôm bố Mặn của nó, thế mới ác. Mẹ Nhi đành phải ôm cục cưng em trai của Bảo Mi mà hậm hực. Thằng cu Duy Minh giống Mạnh như tạc, thôi cũng coi là an ủi cho mẹ Nhi. Tưởng vậy là êm chuyện, ai dè thằng bé từ nhỏ đã lầm lì, nó không cho mẹ nó ôm mà đòi ngủ một mình. Thế nên, Nhi đành nằm không nhìn hai bố con nhà kia ôm ấp nhau vậy. Như thế thử hỏi có bực không cơ chứ?
Bé Bảo Mi càng lớn càng xinh, có điều bé cũng giống bố hay chăng giống bà nội nó hệt như em trai, như vậy hẳn là ông Khôi bà Thủy của bé càng cưng bé, chỉ có người duy nhất có chút nhíu mày là Mạnh. Mạnh luôn mong có cô con gái giống Nhi, để anh được cưng chiều nựng nịu Bảo Nhi bé nhỏ. Cơ mà điều này cũng chẳng ảnh hưởng tí ti gì đến tình yêu cực to Mạnh dành cho con bé. Mạnh chăm chút con bé từng chân tơ kẽ tóc, tận tâm tận tụy khiến ai nấy nhìn vào đều phải xuýt xoa về ông bố đảm. Con bé thì khỏi phải nói, nó coi bố nó là cả vũ trụ của nó. Bố là nhất. Mẹ là thứ bao nhiêu nhỉ, nó không biết. Vì bố yêu mẹ nên nó không thích mẹ, lạ chưa? Nó chỉ muốn bố là của riêng nó thôi. Sự ích kỷ trẻ con của nó trong mắt người lớn chỉ đơn giản là sự đáng yêu. Nhưng đến khi con bé lên năm tuổi, cô giáo ở trường nói lại, bé Bảo Mi bảo với bạn cùng lớp là lớn lên nó sẽ lấy bố Mạnh, thì cũng chính là lúc bố Mạnh mẹ Nhi nhận ra phải chỉnh nó sớm thật.
Chiều hôm ấy, sau khi Mạnh đón hai chị em từ trường về, tắm rửa xong xuôi đâu đấy cho hai đứa rồi anh đặt Bảo Mi lên lòng, nhẹ nhàng hỏi con bé.
– Bảo Mi có biết bố yêu ai nhất không?
Con bé tròn xoe mắt, tự tin trả lời.
– Bố yêu Bảo Mi nhất.
– Đúng rồi. Nhưng bố cũng yêu mẹ nhất.
Con bé ngơ ngác nhìn bố, đôi mắt long lanh bỗng đong đầy nước mắt. Nó mím chặt đôi môi hồng nhỏ xíu. Nó cứ nghĩ bố chỉ yêu mình nó nhất, vậy mà không phải thế sao?
– Tình yêu bố dành cho Bảo Mi khác với tình yêu bố dành cho mẹ. Bảo Mi hiểu không?
Bảo Mi ngơ ngác thắc mắc.
– Khác thế nào ạ?
– Bố yêu Bảo Mi là tình yêu bố dành cho con gái. Còn bố yêu mẹ là tình yêu bố dành cho người bố kết hôn. Chỉ khi có tình yêu ấy thì mới lấy nhau được, rồi mới có Bảo Mi và Duy Minh của bố. Bảo Mi đã hiểu chưa?
Bé Mi nghĩ một hồi rồi dường như đã hiểu, bé gật gật cái đầu nhỏ có cái đuôi tóc tí xíu cột cao. Bảo Mi hiểu rồi. Chỉ bố với mẹ mới lấy nhau được, có như vậy mới có nó trên đời. Dù hơi buồn một chút, nhưng Bảo Mi là một cô bé ngoan, Bảo Mi sẽ không đòi lấy bố Mạnh nữa.
Mạnh khẽ thở phào, xoa đầu cô bé trong lòng.
– Bảo Mi của bố ngoan lắm.
Rồi, Mạnh tủm tỉm hỏi con bé.
– Bảo Mi có muốn có thêm em không?
Ui có thêm em á, bé Mi thích lắm, thằng Minh lầm lì chả chịu chơi với Mi gì cả. Mi gật đầu lia lịa.
– Thế từ nay Bảo Mi về phòng ngủ với em Minh nhé, có được không?
Cô bé vui vẻ gật đầu. Có thêm em thì bảo Mi làm gì Mi cũng chịu. Mạnh hí hửng thơm vào đôi má phúng phính của con bé rồi bế bé ra bàn ăn ngồi cùng em trai chờ mẹ Nhi sắp bữa.
Mạnh vào bếp rút nồi cơm. Nhi cầm đĩa trứng vừa chiên, mỉm cười âu yếm nhìn chồng rồi hỏi nhỏ.
– Chuyện chiều nay cô giáo gọi điện… Anh đã dạy gì con bé chưa?
– Anh nói với con bé, mình sẽ cho nó thêm một đứa em. Đêm nay mình tiến hành đi, anh đảm bảo con bé sẽ không làm phiền mình nữa đâu.
Mạnh cười cười, ánh mắt si mê làm má cô vợ trẻ lại ửng hồng lên. Dù đã hai mặt con mà Nhi vẫn cứ ngượng ngùng khi chồng nhắc đến chuyện ấy. Nhi biết Mạnh cũng khó chịu khi con bé cứ đòi ngủ với bố suốt. Hai vợ chồng chỉ dám hành động bí mật, nơm nớp lo con bé tỉnh giấc giữa đêm. Giờ không biết Mạnh dỗ con bé sao mà tự tin thế nữa? Nhi lúng túng mang đĩa trứng ra phòng ăn, Mạnh tủm tỉm theo bước vợ yêu, lòng hân hoan rộn ràng.
Đêm nay hẳn là sẽ thú vị lắm đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.