Chương 61: Giải cứu
Nàng Bun
11/02/2024
– Trước khi chuyển tiền, tao muốn biết Nhi vẫn đang ổn.
Tùng nhếch miệng khi vừa nhận cuộc gọi từ Mạnh. Quá đơn giản. Cũng như lần trước thôi. Tùng bước vào phòng ngủ của Nhi, để điện thoại trong túi áo.
– Nhi ơi, em đang đọc sách gì thế, có hay không?
Nhi đang thẩn thơ đọc sách, nghe Tùng hỏi thì ngẩng lên trả lời.
– Sách Cuốn theo chiều gió mà anh mang cho em thôi. Anh thích đọc thì em đưa lại anh.
– Thôi, em cứ đọc tiếp đi, đọc xong rồi kể cho anh nghe là được.
Tùng khẽ cười rồi bước ra ngoài, tiếp tục câu chuyện dang dở với Mạnh.
– Mày nghe rồi đấy. Nhi đang đọc sách, rất bình yên.
– Ok, tao muốn nhìn Nhi hiện tại.
Tùng ngắt máy. Chụp hình thì có gì khó. Tùng quay lại phòng Nhi, đưa điện thoại lên nháy một kiểu rồi nhấn “send” cho Mạnh.
Bức hình Tùng vừa gửi làm Mạnh khẽ thở phào. Nhi vẫn bình an, còn đang đọc sách yên lặng thế kia thì anh yên tâm rồi. Ơ… mà cảnh vật qua khung cửa sổ kia…
Quá tốt rồi!
Mạnh có thể dựa vào nó để tìm ra nơi Nhi ở. Gương mặt Mạnh bừng sáng. Tấm hình đó quá quý giá, nó tiết lộ được rất nhiều về nơi Nhi đang bị giam giữ.
Mạnh cẩn thận soi xét kỹ từng sự vật trong tấm hình. Có số điện thoại trên biển hiệu ở cửa hàng kia, có cái cầu xa xa, có cả bức tượng cao vút ở quảng trường nho nhỏ…
Ngay lập tức Mạnh liên lạc với sáu anh em A Tử rồi cùng lên xe đến thành phố Vinh.
*****
– Cộc cộc cộc!
Tùng đang hí hửng với số tiền lớn vừa vào tài khoản, đúng là con cá béo mà, bỗng có tiếng gõ cửa, anh ta cảnh giác ra nghe ngóng.
– Ai gọi đấy?
– Tôi là nhân viên sửa đường nước. Có người tầng dưới gọi điện báo nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng anh.
Tùng bực bội mở cửa, nào ngờ, cửa vừa mở, các anh em A Tử liền cho Tùng một trận đòn không trốn đi đâu được làm Tùng chỉ có thể chấp nhận bị giữ quặt tay ra sau.
Mạnh không thèm nhìn mặt anh ta lấy một giây mà vội chạy vào trong. Bước qua phòng khách, Mạnh đi sâu thêm vào phòng ngủ chính của căn hộ.
Nhi… Nhi của anh kia rồi! Gương mặt thân thương trước mắt anh là sự sững sờ, sự vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó là sự lạnh lùng làm Mạnh thắt lòng.
Mạnh…!
Nhi chỉ muốn nhào ngay vào lòng Mạnh mà thổn thức, vậy là… cuối cùng Mạnh đã có thể tìm được Nhi rồi. Nhi hạnh phúc quá, nhưng… một giọt nước mắt lại rơi trên gương mặt nửa mừng nửa tủi của Nhi.
Gương mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh của Nhi cụp xuống ngay sau phút xúc động được nhìn thấy Mạnh. Nhi vẫn ngồi yên, cô gạt nước mắt, quay đi không nhìn Mạnh.
– Anh Mạnh… hôm nay không phải là ngày cưới của anh sao, anh tìm tôi làm gì?
– Nhi…
Mạnh chỉ thốt lên được vậy rồi vội lao đến ôm chặt lấy Nhi. Nhi gầy đi nhiều quá, mới có bốn ngày thôi mà…
Nhi vùng vằng đẩy Mạnh ra, nhưng Nhi thoát làm sao được khỏi cái ôm mạnh mẽ của Mạnh, Nhi cũng đành chịu để Mạnh ôm, để lắng nghe nhịp tim rộn ràng của mạnh, để đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Mạnh.
Mạnh còn ôm Nhi được sao? Mạnh đã lấy Linh rồi cơ mà. Nhi không chấp nhận. Chắc chắn là Nhi không bao giờ chấp nhận. Dù… Nhi cứ ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ. Mạnh đã lặn lội tìm được đến đây để cứu Nhi. Có phải Nhi đang mơ?
Bao suy nghĩ, bao cảm xúc hỗn độn vây chặt lấy Nhi làm Nhi không biết phải cư xử sao với Mạnh. Nhi chỉ biết khóc, khóc ấm khóc ức, khóc như chưa bao giờ được khóc trong vòng tay Mạnh.
– Mạnh… hu hu hu…
– Đừng lo… anh ở đây rồi…
– Tại sao… tại sao… anh lại lấy chị Linh? hu hu hu…
Mạnh càng ôm Nhi chặt hơn, anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ vì anh lấy người khác, hôn lên đôi má ẩm ướt vì nước mắt, hôn lên đôi môi đang cắn chặt trong cơn ấm ức…
– Anh không muốn thế… đừng giận anh…
– Anh về với chị Linh đi… về với con anh đi… hu hu hu…
Lúc này Nhi mới hiểu mình ích kỷ đến nhường nào. Không phải chính Nhi đã ép Mạnh phải chịu trách nhiệm với Linh sao? Vậy mà… lúc này đây cảm xúc trong Nhi chỉ toàn là hờn ghen, là trách móc. Nhi cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Nhi thật đáng ghét. Nhi ghét chính mình, Nhi ghét Mạnh, ghét tất cả.
– Anh sẽ giải thích cho em hiểu… giờ cho anh ôm đã nhé!
– …
Mạnh thơm lên mái tóc tơ mềm, hít hà mùi hương quen thuộc một hồi làm Nhi chẳng còn tâm trí đâu mà vùng ra khỏi Mạnh. Rồi, môi Mạnh lại tìm đến môi Nhi, nhưng Nhi cứ ngậm chặt miệng không cho Mạnh hôn, tiếc rằng chỉ một chút nỗ lực của Mạnh thôi là Nhi đã chịu thua nỗi khao khát đang gào thét trong Mạnh. Bất chấp tất cả, Nhi cũng khao khát Mạnh. Nhi… Nhi biết phải làm sao?
Một lúc lâu sau, Mạnh khẽ gạt những lọn tóc mai óng ả bám trên khuôn mặt đẫm nước của Nhi, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe nhòe nhoẹt nước của Nhi rồi mỉm cười.
– Mình về thôi.
Nhi thẫn thờ để Mạnh dắt Nhi ra phòng khách. Bỗng Nhi thót tim khi bắt gặp Tùng ở đó. Tùng đang chịu để A Hoa và A Chính giữ hai bên. Anh ta bị đánh bầm cả mặt, khuôn mặt vêu vao tím hết cả lên nhìn rất đáng sợ.
– Anh Mạnh… có nhất thiết phải đánh anh ta ra nông nỗi này không?
– Chị dâu, hắn đã làm bao nhiêu chuyện hại chị và anh Mạnh mà chị còn thương hắn sao?
Nhi lúng túng khi lại nghe từ “chị dâu” từ miệng A Hoa, cậu chàng hôm trước vác Nhi mà lỡ để vuột. Không phải giờ Linh mới là chị dâu của họ sao? Nhưng, dẫu sao nhìn Tùng như vậy Nhi cũng thấy thương thương. Không thể phủ nhận anh ta đã đối xử rất tốt với Nhi mấy ngày qua, Nhi không nỡ nhìn anh ta phải chịu đau đớn như vậy. Nhi quay sang Mạnh van xin:
– Anh tha cho anh ấy được không? Những ngày qua Tùng đối xử với tôi rất tốt.
– Hừm… nếu anh không may mắn tìm được em thì không biết hắn sẽ làm gì em đâu.
Nhi vẫn áy náy nhìn Mạnh làm Mạnh đành thở dài nói với Tùng.
– Số tiền tao chuyển cho mày, coi như tao hỗ trợ mày vực lại Huy Phát, giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao, nghe rõ chưa?
Tùng cúi mặt, không rõ anh ta nghĩ gì. Hiện tại Mạnh đang thắng thế, Tùng đâu thể làm gì, cũng bởi Tùng quá chủ quan nên không cử anh em bảo vệ, giờ Tùng cần phải trả giá.
Tùng gật đầu nhẫn nhục.
Tùng nhếch miệng khi vừa nhận cuộc gọi từ Mạnh. Quá đơn giản. Cũng như lần trước thôi. Tùng bước vào phòng ngủ của Nhi, để điện thoại trong túi áo.
– Nhi ơi, em đang đọc sách gì thế, có hay không?
Nhi đang thẩn thơ đọc sách, nghe Tùng hỏi thì ngẩng lên trả lời.
– Sách Cuốn theo chiều gió mà anh mang cho em thôi. Anh thích đọc thì em đưa lại anh.
– Thôi, em cứ đọc tiếp đi, đọc xong rồi kể cho anh nghe là được.
Tùng khẽ cười rồi bước ra ngoài, tiếp tục câu chuyện dang dở với Mạnh.
– Mày nghe rồi đấy. Nhi đang đọc sách, rất bình yên.
– Ok, tao muốn nhìn Nhi hiện tại.
Tùng ngắt máy. Chụp hình thì có gì khó. Tùng quay lại phòng Nhi, đưa điện thoại lên nháy một kiểu rồi nhấn “send” cho Mạnh.
Bức hình Tùng vừa gửi làm Mạnh khẽ thở phào. Nhi vẫn bình an, còn đang đọc sách yên lặng thế kia thì anh yên tâm rồi. Ơ… mà cảnh vật qua khung cửa sổ kia…
Quá tốt rồi!
Mạnh có thể dựa vào nó để tìm ra nơi Nhi ở. Gương mặt Mạnh bừng sáng. Tấm hình đó quá quý giá, nó tiết lộ được rất nhiều về nơi Nhi đang bị giam giữ.
Mạnh cẩn thận soi xét kỹ từng sự vật trong tấm hình. Có số điện thoại trên biển hiệu ở cửa hàng kia, có cái cầu xa xa, có cả bức tượng cao vút ở quảng trường nho nhỏ…
Ngay lập tức Mạnh liên lạc với sáu anh em A Tử rồi cùng lên xe đến thành phố Vinh.
*****
– Cộc cộc cộc!
Tùng đang hí hửng với số tiền lớn vừa vào tài khoản, đúng là con cá béo mà, bỗng có tiếng gõ cửa, anh ta cảnh giác ra nghe ngóng.
– Ai gọi đấy?
– Tôi là nhân viên sửa đường nước. Có người tầng dưới gọi điện báo nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng anh.
Tùng bực bội mở cửa, nào ngờ, cửa vừa mở, các anh em A Tử liền cho Tùng một trận đòn không trốn đi đâu được làm Tùng chỉ có thể chấp nhận bị giữ quặt tay ra sau.
Mạnh không thèm nhìn mặt anh ta lấy một giây mà vội chạy vào trong. Bước qua phòng khách, Mạnh đi sâu thêm vào phòng ngủ chính của căn hộ.
Nhi… Nhi của anh kia rồi! Gương mặt thân thương trước mắt anh là sự sững sờ, sự vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó là sự lạnh lùng làm Mạnh thắt lòng.
Mạnh…!
Nhi chỉ muốn nhào ngay vào lòng Mạnh mà thổn thức, vậy là… cuối cùng Mạnh đã có thể tìm được Nhi rồi. Nhi hạnh phúc quá, nhưng… một giọt nước mắt lại rơi trên gương mặt nửa mừng nửa tủi của Nhi.
Gương mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh của Nhi cụp xuống ngay sau phút xúc động được nhìn thấy Mạnh. Nhi vẫn ngồi yên, cô gạt nước mắt, quay đi không nhìn Mạnh.
– Anh Mạnh… hôm nay không phải là ngày cưới của anh sao, anh tìm tôi làm gì?
– Nhi…
Mạnh chỉ thốt lên được vậy rồi vội lao đến ôm chặt lấy Nhi. Nhi gầy đi nhiều quá, mới có bốn ngày thôi mà…
Nhi vùng vằng đẩy Mạnh ra, nhưng Nhi thoát làm sao được khỏi cái ôm mạnh mẽ của Mạnh, Nhi cũng đành chịu để Mạnh ôm, để lắng nghe nhịp tim rộn ràng của mạnh, để đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Mạnh.
Mạnh còn ôm Nhi được sao? Mạnh đã lấy Linh rồi cơ mà. Nhi không chấp nhận. Chắc chắn là Nhi không bao giờ chấp nhận. Dù… Nhi cứ ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ. Mạnh đã lặn lội tìm được đến đây để cứu Nhi. Có phải Nhi đang mơ?
Bao suy nghĩ, bao cảm xúc hỗn độn vây chặt lấy Nhi làm Nhi không biết phải cư xử sao với Mạnh. Nhi chỉ biết khóc, khóc ấm khóc ức, khóc như chưa bao giờ được khóc trong vòng tay Mạnh.
– Mạnh… hu hu hu…
– Đừng lo… anh ở đây rồi…
– Tại sao… tại sao… anh lại lấy chị Linh? hu hu hu…
Mạnh càng ôm Nhi chặt hơn, anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ vì anh lấy người khác, hôn lên đôi má ẩm ướt vì nước mắt, hôn lên đôi môi đang cắn chặt trong cơn ấm ức…
– Anh không muốn thế… đừng giận anh…
– Anh về với chị Linh đi… về với con anh đi… hu hu hu…
Lúc này Nhi mới hiểu mình ích kỷ đến nhường nào. Không phải chính Nhi đã ép Mạnh phải chịu trách nhiệm với Linh sao? Vậy mà… lúc này đây cảm xúc trong Nhi chỉ toàn là hờn ghen, là trách móc. Nhi cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Nhi thật đáng ghét. Nhi ghét chính mình, Nhi ghét Mạnh, ghét tất cả.
– Anh sẽ giải thích cho em hiểu… giờ cho anh ôm đã nhé!
– …
Mạnh thơm lên mái tóc tơ mềm, hít hà mùi hương quen thuộc một hồi làm Nhi chẳng còn tâm trí đâu mà vùng ra khỏi Mạnh. Rồi, môi Mạnh lại tìm đến môi Nhi, nhưng Nhi cứ ngậm chặt miệng không cho Mạnh hôn, tiếc rằng chỉ một chút nỗ lực của Mạnh thôi là Nhi đã chịu thua nỗi khao khát đang gào thét trong Mạnh. Bất chấp tất cả, Nhi cũng khao khát Mạnh. Nhi… Nhi biết phải làm sao?
Một lúc lâu sau, Mạnh khẽ gạt những lọn tóc mai óng ả bám trên khuôn mặt đẫm nước của Nhi, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe nhòe nhoẹt nước của Nhi rồi mỉm cười.
– Mình về thôi.
Nhi thẫn thờ để Mạnh dắt Nhi ra phòng khách. Bỗng Nhi thót tim khi bắt gặp Tùng ở đó. Tùng đang chịu để A Hoa và A Chính giữ hai bên. Anh ta bị đánh bầm cả mặt, khuôn mặt vêu vao tím hết cả lên nhìn rất đáng sợ.
– Anh Mạnh… có nhất thiết phải đánh anh ta ra nông nỗi này không?
– Chị dâu, hắn đã làm bao nhiêu chuyện hại chị và anh Mạnh mà chị còn thương hắn sao?
Nhi lúng túng khi lại nghe từ “chị dâu” từ miệng A Hoa, cậu chàng hôm trước vác Nhi mà lỡ để vuột. Không phải giờ Linh mới là chị dâu của họ sao? Nhưng, dẫu sao nhìn Tùng như vậy Nhi cũng thấy thương thương. Không thể phủ nhận anh ta đã đối xử rất tốt với Nhi mấy ngày qua, Nhi không nỡ nhìn anh ta phải chịu đau đớn như vậy. Nhi quay sang Mạnh van xin:
– Anh tha cho anh ấy được không? Những ngày qua Tùng đối xử với tôi rất tốt.
– Hừm… nếu anh không may mắn tìm được em thì không biết hắn sẽ làm gì em đâu.
Nhi vẫn áy náy nhìn Mạnh làm Mạnh đành thở dài nói với Tùng.
– Số tiền tao chuyển cho mày, coi như tao hỗ trợ mày vực lại Huy Phát, giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao, nghe rõ chưa?
Tùng cúi mặt, không rõ anh ta nghĩ gì. Hiện tại Mạnh đang thắng thế, Tùng đâu thể làm gì, cũng bởi Tùng quá chủ quan nên không cử anh em bảo vệ, giờ Tùng cần phải trả giá.
Tùng gật đầu nhẫn nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.