Chương 23: Không có gì thay đổi
Nàng Bun
31/07/2019
Mạnh theo Nhi vào phòng, đóng cửa lại. Nhi hồi hộp, cô để túi xách lên bàn rồi quay lại nhìn Mạnh.
- Anh không về đi kẻo vợ anh lo.
Mạnh vẫn nhìn Nhi đăm đăm, rồi Mạnh tiến lại Nhi. Nhi hoảng hốt, lẽ nào Mạnh còn muốn tiến xa hơn?
Nhi chưa biết phải làm sao thì bỗng có tiếng chuông điện thoại. Mạnh giật mình, anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, là cuộc gọi của vú Liên.
Mạnh ngắt máy, anh mỉm cười với Nhi, đẩy vai cô xuống ghế. Rồi Mạnh quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào mắt Nhi.
- Em không cần quan tâm chuyện đó. Hay… em ghen?
Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi tránh ánh mắt của Mạnh. Mạnh đưa tay chạm nhẹ vào má Nhi, ánh mắt Mạnh có chút ngây dại.
Chuông điện thoại lại reo vang. Mạnh bực mình, anh đứng dậy nghe máy.
- Cậu Mạnh, cậu mau về đi, cô Ngọc Huệ đang sốc vừa ngất đi đấy ạ.
- Tôi biết rồi.
Mạnh cau có dập điện thoại. Nhác thấy thái độ của Mạnh, Nhi đoán có lẽ là cô gái kia gọi cho Mạnh. Cũng phải thôi, hôm nay chuyện Nhi đi cùng Mạnh chắc hẳn đã đến tai cô ta rồi. Mạnh nắm tay kéo Nhi đi giữa ánh mắt của bao nhiêu người cơ mà. Nhi lại đỏ mặt khi nhớ lại. Cái nắm tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng ấy của Mạnh lúc nào cũng ám ảnh Nhi. Đã bao năm rồi, Mạnh vẫn nắm tay Nhi như thế, nhưng lần nào Nhi cũng trong hoàn cảnh không được thoải mái.
- Tôi có việc phải đi, tối nay tầm tám giờ tôi sẽ đến đưa em đi ăn. Em cứ nghỉ ngơi đi.
Nhi gật đầu. Mạnh quan tâm đến Nhi như vậy, lẽ ra Nhi phải cảm ơn Mạnh chứ, Nhi chẳng biết phải nghĩ sao nữa.
*****
Mạnh lái xe về đến biệt thự gia đình Huy Phát là lúc bảy giờ. Mạnh vừa bước vào nhà, cô Ngọc Huệ đã vội lao ra gặp anh.
- Anh Mạnh, có phải anh và cô ta đã quay lại với nhau?
- Đúng.
- Vậy còn cuộc hôn nhân của chúng ta, không lẽ anh muốn hủy hôn ước sao?
- Tại sao lại phải hủy?
- Anh… anh vẫn còn muốn lấy em?
- …
- Anh Mạnh, anh đang nghĩ gì, anh nói cho em biết được không?
- Mọi chuyện không có gì thay đổi, anh sẽ không hủy hôn ước.
- Anh…
Mạnh bỏ đi. Ngọc Huệ thực sự sốc. Cô không ngờ Mạnh lại thẳng thắn như vậy. Mạnh vẫn muốn lấy cô, nhưng lại muốn có người tình bên ngoài cuộc hôn nhân này sao, tại sao Mạnh lại hành động như thế? Còn cô, liệu cô có thể chấp nhận Mạnh có người đàn bà khác?
Nhưng, không phải Mạnh vẫn còn ở bên cô hay sao, chắc chắn chỉ có thể vì thế lực mà cô có. Cô gái kia cũng sẽ không thể thoải mái khi chỉ là kẻ đứng bên lề hôn nhân. Cô ta chấp nhận sao, không lẽ cô ta cũng yêu Mạnh nhiều như thế?
Ngọc Huệ khóc. Nước mắt cô đẫm ướt trên gương mặt thanh tú mỏng manh. Cô úp mặt vào tay mà khóc rồi ngồi thụp xuống. Nỗi đau đớn của kẻ không được yêu, thậm chí còn không thể nói là nỗi đau của kẻ bị phản bội đang vò nát trái tim cô.
*****
Bảy giờ ba mươi, Nhi vừa ngủ một giấc, cô nghe thấy có tiếng chuông điện thoại. Mạnh đã đến rồi.
Nhi rửa mặt mũi một lúc cho tỉnh táo, rồi cô cầm lược chải lại mái tóc mềm, tô lại trên môi chút son hồng nhạt. Gương mặt cô thoáng ửng hồng dù lòng cô rối như canh hẹ. Nhi nhìn vào gương, thấy gương mặt rạng rỡ hồng hào, nghe tiếng tim đập nhanh không kiểm soát được mà cô tự ngượng với chính bản thân mình. Có phải cô đang hân hoan đi gặp người yêu?
Cô bước xuống sảnh khách sạn, Mạnh đang ngồi đó chờ. Nhìn Mạnh đăm chiêu suy tư gì đó, đôi lông mày nhíu lại, lòng Nhi bỗng nhiên quặn thắt.
Nhi bước lại gần Mạnh. Thấy Nhi, mặt Mạnh bừng sáng. Gương mặt đẹp đẽ bừng sáng ấy của Mạnh làm Nhi không thể đành lòng mà ghét bỏ Mạnh, dù cô thật sự căm ghét hoàn cảnh hiện tại. Mạnh đứng dậy bước lại chỗ Nhi, anh mỉm cười.
- Mình ra Đồ Sơn nhé!
Nhi lúng túng, Mạnh lại kéo tay Nhi ra xe. Vẫn là cái nắm tay ấm áp ấy, Nhi cứ để yên mà theo Mạnh lên xe.
Mạnh mở cửa kính, gió thu mang theo hơi lạnh hòa lẫn vị sảng khoái của biển ào vào thổi bay mái tóc tơ mềm của Nhi làm lòng Nhi dịu lại. Tận hưởng hiện tại, có phải Nhi nên như vậy hay không?
- Anh không về đi kẻo vợ anh lo.
Mạnh vẫn nhìn Nhi đăm đăm, rồi Mạnh tiến lại Nhi. Nhi hoảng hốt, lẽ nào Mạnh còn muốn tiến xa hơn?
Nhi chưa biết phải làm sao thì bỗng có tiếng chuông điện thoại. Mạnh giật mình, anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, là cuộc gọi của vú Liên.
Mạnh ngắt máy, anh mỉm cười với Nhi, đẩy vai cô xuống ghế. Rồi Mạnh quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào mắt Nhi.
- Em không cần quan tâm chuyện đó. Hay… em ghen?
Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi tránh ánh mắt của Mạnh. Mạnh đưa tay chạm nhẹ vào má Nhi, ánh mắt Mạnh có chút ngây dại.
Chuông điện thoại lại reo vang. Mạnh bực mình, anh đứng dậy nghe máy.
- Cậu Mạnh, cậu mau về đi, cô Ngọc Huệ đang sốc vừa ngất đi đấy ạ.
- Tôi biết rồi.
Mạnh cau có dập điện thoại. Nhác thấy thái độ của Mạnh, Nhi đoán có lẽ là cô gái kia gọi cho Mạnh. Cũng phải thôi, hôm nay chuyện Nhi đi cùng Mạnh chắc hẳn đã đến tai cô ta rồi. Mạnh nắm tay kéo Nhi đi giữa ánh mắt của bao nhiêu người cơ mà. Nhi lại đỏ mặt khi nhớ lại. Cái nắm tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng ấy của Mạnh lúc nào cũng ám ảnh Nhi. Đã bao năm rồi, Mạnh vẫn nắm tay Nhi như thế, nhưng lần nào Nhi cũng trong hoàn cảnh không được thoải mái.
- Tôi có việc phải đi, tối nay tầm tám giờ tôi sẽ đến đưa em đi ăn. Em cứ nghỉ ngơi đi.
Nhi gật đầu. Mạnh quan tâm đến Nhi như vậy, lẽ ra Nhi phải cảm ơn Mạnh chứ, Nhi chẳng biết phải nghĩ sao nữa.
*****
Mạnh lái xe về đến biệt thự gia đình Huy Phát là lúc bảy giờ. Mạnh vừa bước vào nhà, cô Ngọc Huệ đã vội lao ra gặp anh.
- Anh Mạnh, có phải anh và cô ta đã quay lại với nhau?
- Đúng.
- Vậy còn cuộc hôn nhân của chúng ta, không lẽ anh muốn hủy hôn ước sao?
- Tại sao lại phải hủy?
- Anh… anh vẫn còn muốn lấy em?
- …
- Anh Mạnh, anh đang nghĩ gì, anh nói cho em biết được không?
- Mọi chuyện không có gì thay đổi, anh sẽ không hủy hôn ước.
- Anh…
Mạnh bỏ đi. Ngọc Huệ thực sự sốc. Cô không ngờ Mạnh lại thẳng thắn như vậy. Mạnh vẫn muốn lấy cô, nhưng lại muốn có người tình bên ngoài cuộc hôn nhân này sao, tại sao Mạnh lại hành động như thế? Còn cô, liệu cô có thể chấp nhận Mạnh có người đàn bà khác?
Nhưng, không phải Mạnh vẫn còn ở bên cô hay sao, chắc chắn chỉ có thể vì thế lực mà cô có. Cô gái kia cũng sẽ không thể thoải mái khi chỉ là kẻ đứng bên lề hôn nhân. Cô ta chấp nhận sao, không lẽ cô ta cũng yêu Mạnh nhiều như thế?
Ngọc Huệ khóc. Nước mắt cô đẫm ướt trên gương mặt thanh tú mỏng manh. Cô úp mặt vào tay mà khóc rồi ngồi thụp xuống. Nỗi đau đớn của kẻ không được yêu, thậm chí còn không thể nói là nỗi đau của kẻ bị phản bội đang vò nát trái tim cô.
*****
Bảy giờ ba mươi, Nhi vừa ngủ một giấc, cô nghe thấy có tiếng chuông điện thoại. Mạnh đã đến rồi.
Nhi rửa mặt mũi một lúc cho tỉnh táo, rồi cô cầm lược chải lại mái tóc mềm, tô lại trên môi chút son hồng nhạt. Gương mặt cô thoáng ửng hồng dù lòng cô rối như canh hẹ. Nhi nhìn vào gương, thấy gương mặt rạng rỡ hồng hào, nghe tiếng tim đập nhanh không kiểm soát được mà cô tự ngượng với chính bản thân mình. Có phải cô đang hân hoan đi gặp người yêu?
Cô bước xuống sảnh khách sạn, Mạnh đang ngồi đó chờ. Nhìn Mạnh đăm chiêu suy tư gì đó, đôi lông mày nhíu lại, lòng Nhi bỗng nhiên quặn thắt.
Nhi bước lại gần Mạnh. Thấy Nhi, mặt Mạnh bừng sáng. Gương mặt đẹp đẽ bừng sáng ấy của Mạnh làm Nhi không thể đành lòng mà ghét bỏ Mạnh, dù cô thật sự căm ghét hoàn cảnh hiện tại. Mạnh đứng dậy bước lại chỗ Nhi, anh mỉm cười.
- Mình ra Đồ Sơn nhé!
Nhi lúng túng, Mạnh lại kéo tay Nhi ra xe. Vẫn là cái nắm tay ấm áp ấy, Nhi cứ để yên mà theo Mạnh lên xe.
Mạnh mở cửa kính, gió thu mang theo hơi lạnh hòa lẫn vị sảng khoái của biển ào vào thổi bay mái tóc tơ mềm của Nhi làm lòng Nhi dịu lại. Tận hưởng hiện tại, có phải Nhi nên như vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.