Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 57
Bạch Chỉ (Han Witch)
08/06/2024
Bạch Thanh Nghị ngồi xuống, quan sát người đàn ông đối diện, nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không biết anh là ai.”
“À”, hắn cười, “Là lỗi của tôi khi chưa giới thiệu. Tôi là Tô Triết Viễn, giám đốc của tập đoàn Giang Viễn, đồng thời là chồng sắp cưới của Diệp Tư Duệ. Tôi tới đây để nói với cậu rằng, cậu mau cuốn gói cút khỏi đây, tránh xa vợ chưa cưới của tôi ra.”
Bạch Thanh Nghị nhíu mày nói: “Chắc anh nhận nhầm người. Tôi không quen biết vợ chưa cưới của anh.”
“Thật sao?” Tô Triết Viễn cười khinh, rồi hỏi: “Nếu thế thì sao hôm qua em ấy lại tỏ tình với cậu? Cậu đang nói rằng em ấy đi tỏ tình với một người lạ sao?”
“Khoan, anh nói cái gì cơ?”
Bạch Thanh Nghị lúc này giống nghe phải tin động trời. Sao lại có chuyện này?
“Ý anh là… Lâm Thu Thu là vợ chưa cưới của anh?”
Tô Triết Viễn cười khẩy, nói: “Xem ra em ấy chỉ coi cậu là trò đùa thôi nhỉ, đến cả tên thật cũng không nói cho cậu biết. Tôi thấy cậu cũng thật đáng thương, giống một con chó dầm mưa vậy.”
Bạch Thanh Nghị còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe Tô Triết Viễn nói tiếp: “Chúng tôi sắp kết hôn với nhau rồi nên hi vọng cậu đừng coi trò đùa của cô ấy là thật mà hãy biến đi xa xa một chút.” Hắn không ngờ Bạch Thanh Nghị lại tỉnh bơ đáp lại: “Nếu như anh tin tưởng cô ấy yêu anh thì lúc này anh không nên ở đây nói mấy lời này với tôi. Anh sợ gì mà bắt tôi phải rời đi? Quy chiếu theo pháp luật, tôi không làm gì sai cả. Nếu anh đến để hù dọa, vậy thì tôi nghĩ không cần thiết đâu.”
“Mày nghĩ tao không dám làm gì mày sao?”
Bạch Thanh Nghị không nói, chỉ nhìn hắn, rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Không phải lần đầu tiên anh bị người khác nói như vậy.
Nhưng cũng phải cố gắng hết sức, anh mới có thể bình tĩnh quay trở lại phòng học. Những sinh viên khác thấy anh trở lại đều im bặt, một vài người chuyển sang nói chuyện thầm thì.
Y hệt năm cấp 3 thì phải.
“Thảo nào hôm nay mất tập trung.”
“Tự nhiên một người như giám đốc Tô lại đến gặp anh ta làm gì?”
“Quen nhau?”
“Loại người như vậy cũng có thể quen người giàu có như thế sao? Ngạc nhiên đấy.”
“Trông mặt anh ta hầm hầm vậy là biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.”
“Hay vay mượn rồi đắc tội ai? Nghe nói anh ta đi làm thêm nữa mà.”
“Thật sao?”
“Không biết. Tôi đoán vậy thôi.”
Thật ra chúng ta thường chọn cách lơ đi để sống.
Có người thì cho rằng làm vậy sẽ dễ sống hơn. Nhưng có người lại nghĩ những điều ấy chẳng đáng để mình quan tâm, vì họ vốn không sai.
Giờ ăn trưa, Viên Linh Linh tìm đến lớp của anh để rủ anh đi ăn cùng. Tin tức trong trường nhanh chóng lan đi khắp nơi. Cô không hiểu vì sao chỉ là gặp gỡ nhau mà người ta lại có thể biến tấu nó thành nhiều câu chuyện li kỳ đến vậy. Liệu nó gây cho người ta sự hấp dẫn nào chăng?
Lúc đến phòng học, cô vẫn thấy anh đang ngồi ghi chép lại bài. Nhìn thấy anh như vậy, lại nghĩ đến những tin đồn kia, trong lòng cô càng khó chịu. Rõ ràng anh đã cố gắng đến như vậy, vì sao mọi người không thấy những điều ấy?
Cô đến gần mới phát hiện anh đang vẽ lại dáng ngồi của một bộ xương. Xem ra ai cũng không thoát khỏi kiếp nạn học giải phẫu.
“Đàn anh.”
Bạch Thanh Nghị ngẩng đầu nhìn Viên Linh Linh, nhất thời lúng túng: “À, Linh Linh sao? Có chuyện gì à?”
Viên Linh Linh đáp: “Đến giờ nghỉ trưa rồi. Anh không định đi ăn trưa sao?”
Anh xem lại giờ trên điện thoại rồi nói: “Anh không để ý. Cảm ơn em đã nhắc nhở nha.”
“Vậy anh đi đến canteen ăn trưa cùng em đi.” Viên Linh Linh mỉm cười.
Bạch Thanh Nghị cất dọn sách vở rồi đi ăn trưa cùng cô.
Ngay cả đến canteen, mọi người cũng phải nhìn anh một cái. Viên Linh Linh lườm lại bọn họ. Đúng là mấy người kỳ quặc.
“Tôi nghe thấy rõ ràng cái gì mà vợ chưa cưới mà.”
“Trời, chen vào giữa mỗi quan hệ của người khác à? Nếu là thật thì đúng là đáng khinh mà!”
“Tôi thấy bây giờ sinh viên đại học từ quê lên, dù là con trai hay con gái cũng đáng sợ lắm, động tí không có tiền thì có thể…”
“Có thể gì?”
“Còn gì nữa.”
“Nhìn Viên Linh Linh kìa, cô ta cũng là con nhà có điều kiện đấy.”
Viên Linh Linh lập tức đứng dậy, đi ra chỗ hai nam sinh đang nói chuyện. Họ thấy cô liền quay mặt đi giả vờ ăn. Cô tức giận nói: “Này, không phải nãy nói chuyện nhiệt tình lắm sao? Sao giờ không lên tiếng nữa đi?” Nam sinh kia chối: “Tôi nào nói gì chứ?” Viên Linh Linh cười khẩy rồi nói: “Thế chắc các cậu cho rằng tôi điếc nhỉ? Nói người khác như vậy mà không xem lại bản thân các cậu có bằng người khác không? Chứ không phải các cậu cũng từ dưới quê lên thành phố học tập sao? Thế các cậu thấy như vậy là xấu sao?”
“Tôi chỉ là nghe mọi người nói vậy thôi mà.”
“Nghe nói? Cậu nghe nói rồi cậu đi nói như cậu mắt thấy tai nghe hả? Cái gì mà nếu đúng là sự thật? Thế nếu nó không đúng thì sao? Cậu vẫn mắng người khác như vậy à?”
Nam sinh kia đuối lý liền chuyển thành cáu gắt: “Cậu thì hiểu sao? Cậu học cùng người ta mấy ngày? Hay cậu cũng như thế nên thấy đồng cảm?”
Bạch Thanh Nghị đứng dậy định đến kéo Viên Linh Linh về thì thấy cô tát nam sinh đó một cái, tiếng tát vang lên giòn giã. Mặt nam sinh kia đỏ lên, tê rân rân như bị kiến đốt. Cậu ta cầm ghế lên định phang vào cô, liền bị cô xoay người đá một cước vào bụng, ngã lăn ra đất.
“Lựa người mà nói đi. Không biết chị đây có đai đen taekwondo à? Vậy giờ biết rồi đấy.”
Bạch Thanh Nghị kinh ngạc vô cùng. Trông ngờ Viên Linh Linh trông nhỏ bé vậy mà lại có võ.
“Anh ngạc nhiên lắm hả?”
Tan học, hai người lại đi cùng nhau. Anh đáp: “Ừ, vô cùng kinh ngạc luôn.” Viên Linh Linh mỉm cười, rồi kể: “Hồi sơ trung, em bị mọi người bắt nạt nhiều lắm, chỉ tại vì gia đình em có điều kiện hơn mọi người. Lúc đó em chỉ biết chịu đựng mà không dám nói với ai. Rồi có một người bạn đã đứng lên bảo vệ em. Bạn ấy nói: “Vì cậu im lặng nên bọn họ tiếp tục hành vi xấu xa của mình đấy. Ít nhất hãy thử đánh trả họ một lần đi.” Từ đó, em quyết tâm học taekwondo cùng cậu ấy. Đến lúc cậu ấy chuyển trường thì em đã có thể đánh hết mấy thằng ẻo lả thích trêu chọc mình rồi.”
Anh buột miệng nói: “Mạnh mẽ thật.” Viên Linh Linh lắc đầu: “Em vẫn không mạnh mẽ bằng cậu ấy. Mà nếu nói đến một người mạnh mẽ, em thấy chị gái hôm qua tỏ tình với anh cũng mạnh mẽ lắm. Nếu một người dám ở trong đám đông, bỏ qua hết những thị phi vô nghĩa để theo đuổi người mình thích mà tỏ tình em, em sẽ lập tức chấp nhận. Thế còn anh? Anh có thích chị ấy không?”
“À”, hắn cười, “Là lỗi của tôi khi chưa giới thiệu. Tôi là Tô Triết Viễn, giám đốc của tập đoàn Giang Viễn, đồng thời là chồng sắp cưới của Diệp Tư Duệ. Tôi tới đây để nói với cậu rằng, cậu mau cuốn gói cút khỏi đây, tránh xa vợ chưa cưới của tôi ra.”
Bạch Thanh Nghị nhíu mày nói: “Chắc anh nhận nhầm người. Tôi không quen biết vợ chưa cưới của anh.”
“Thật sao?” Tô Triết Viễn cười khinh, rồi hỏi: “Nếu thế thì sao hôm qua em ấy lại tỏ tình với cậu? Cậu đang nói rằng em ấy đi tỏ tình với một người lạ sao?”
“Khoan, anh nói cái gì cơ?”
Bạch Thanh Nghị lúc này giống nghe phải tin động trời. Sao lại có chuyện này?
“Ý anh là… Lâm Thu Thu là vợ chưa cưới của anh?”
Tô Triết Viễn cười khẩy, nói: “Xem ra em ấy chỉ coi cậu là trò đùa thôi nhỉ, đến cả tên thật cũng không nói cho cậu biết. Tôi thấy cậu cũng thật đáng thương, giống một con chó dầm mưa vậy.”
Bạch Thanh Nghị còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe Tô Triết Viễn nói tiếp: “Chúng tôi sắp kết hôn với nhau rồi nên hi vọng cậu đừng coi trò đùa của cô ấy là thật mà hãy biến đi xa xa một chút.” Hắn không ngờ Bạch Thanh Nghị lại tỉnh bơ đáp lại: “Nếu như anh tin tưởng cô ấy yêu anh thì lúc này anh không nên ở đây nói mấy lời này với tôi. Anh sợ gì mà bắt tôi phải rời đi? Quy chiếu theo pháp luật, tôi không làm gì sai cả. Nếu anh đến để hù dọa, vậy thì tôi nghĩ không cần thiết đâu.”
“Mày nghĩ tao không dám làm gì mày sao?”
Bạch Thanh Nghị không nói, chỉ nhìn hắn, rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Không phải lần đầu tiên anh bị người khác nói như vậy.
Nhưng cũng phải cố gắng hết sức, anh mới có thể bình tĩnh quay trở lại phòng học. Những sinh viên khác thấy anh trở lại đều im bặt, một vài người chuyển sang nói chuyện thầm thì.
Y hệt năm cấp 3 thì phải.
“Thảo nào hôm nay mất tập trung.”
“Tự nhiên một người như giám đốc Tô lại đến gặp anh ta làm gì?”
“Quen nhau?”
“Loại người như vậy cũng có thể quen người giàu có như thế sao? Ngạc nhiên đấy.”
“Trông mặt anh ta hầm hầm vậy là biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.”
“Hay vay mượn rồi đắc tội ai? Nghe nói anh ta đi làm thêm nữa mà.”
“Thật sao?”
“Không biết. Tôi đoán vậy thôi.”
Thật ra chúng ta thường chọn cách lơ đi để sống.
Có người thì cho rằng làm vậy sẽ dễ sống hơn. Nhưng có người lại nghĩ những điều ấy chẳng đáng để mình quan tâm, vì họ vốn không sai.
Giờ ăn trưa, Viên Linh Linh tìm đến lớp của anh để rủ anh đi ăn cùng. Tin tức trong trường nhanh chóng lan đi khắp nơi. Cô không hiểu vì sao chỉ là gặp gỡ nhau mà người ta lại có thể biến tấu nó thành nhiều câu chuyện li kỳ đến vậy. Liệu nó gây cho người ta sự hấp dẫn nào chăng?
Lúc đến phòng học, cô vẫn thấy anh đang ngồi ghi chép lại bài. Nhìn thấy anh như vậy, lại nghĩ đến những tin đồn kia, trong lòng cô càng khó chịu. Rõ ràng anh đã cố gắng đến như vậy, vì sao mọi người không thấy những điều ấy?
Cô đến gần mới phát hiện anh đang vẽ lại dáng ngồi của một bộ xương. Xem ra ai cũng không thoát khỏi kiếp nạn học giải phẫu.
“Đàn anh.”
Bạch Thanh Nghị ngẩng đầu nhìn Viên Linh Linh, nhất thời lúng túng: “À, Linh Linh sao? Có chuyện gì à?”
Viên Linh Linh đáp: “Đến giờ nghỉ trưa rồi. Anh không định đi ăn trưa sao?”
Anh xem lại giờ trên điện thoại rồi nói: “Anh không để ý. Cảm ơn em đã nhắc nhở nha.”
“Vậy anh đi đến canteen ăn trưa cùng em đi.” Viên Linh Linh mỉm cười.
Bạch Thanh Nghị cất dọn sách vở rồi đi ăn trưa cùng cô.
Ngay cả đến canteen, mọi người cũng phải nhìn anh một cái. Viên Linh Linh lườm lại bọn họ. Đúng là mấy người kỳ quặc.
“Tôi nghe thấy rõ ràng cái gì mà vợ chưa cưới mà.”
“Trời, chen vào giữa mỗi quan hệ của người khác à? Nếu là thật thì đúng là đáng khinh mà!”
“Tôi thấy bây giờ sinh viên đại học từ quê lên, dù là con trai hay con gái cũng đáng sợ lắm, động tí không có tiền thì có thể…”
“Có thể gì?”
“Còn gì nữa.”
“Nhìn Viên Linh Linh kìa, cô ta cũng là con nhà có điều kiện đấy.”
Viên Linh Linh lập tức đứng dậy, đi ra chỗ hai nam sinh đang nói chuyện. Họ thấy cô liền quay mặt đi giả vờ ăn. Cô tức giận nói: “Này, không phải nãy nói chuyện nhiệt tình lắm sao? Sao giờ không lên tiếng nữa đi?” Nam sinh kia chối: “Tôi nào nói gì chứ?” Viên Linh Linh cười khẩy rồi nói: “Thế chắc các cậu cho rằng tôi điếc nhỉ? Nói người khác như vậy mà không xem lại bản thân các cậu có bằng người khác không? Chứ không phải các cậu cũng từ dưới quê lên thành phố học tập sao? Thế các cậu thấy như vậy là xấu sao?”
“Tôi chỉ là nghe mọi người nói vậy thôi mà.”
“Nghe nói? Cậu nghe nói rồi cậu đi nói như cậu mắt thấy tai nghe hả? Cái gì mà nếu đúng là sự thật? Thế nếu nó không đúng thì sao? Cậu vẫn mắng người khác như vậy à?”
Nam sinh kia đuối lý liền chuyển thành cáu gắt: “Cậu thì hiểu sao? Cậu học cùng người ta mấy ngày? Hay cậu cũng như thế nên thấy đồng cảm?”
Bạch Thanh Nghị đứng dậy định đến kéo Viên Linh Linh về thì thấy cô tát nam sinh đó một cái, tiếng tát vang lên giòn giã. Mặt nam sinh kia đỏ lên, tê rân rân như bị kiến đốt. Cậu ta cầm ghế lên định phang vào cô, liền bị cô xoay người đá một cước vào bụng, ngã lăn ra đất.
“Lựa người mà nói đi. Không biết chị đây có đai đen taekwondo à? Vậy giờ biết rồi đấy.”
Bạch Thanh Nghị kinh ngạc vô cùng. Trông ngờ Viên Linh Linh trông nhỏ bé vậy mà lại có võ.
“Anh ngạc nhiên lắm hả?”
Tan học, hai người lại đi cùng nhau. Anh đáp: “Ừ, vô cùng kinh ngạc luôn.” Viên Linh Linh mỉm cười, rồi kể: “Hồi sơ trung, em bị mọi người bắt nạt nhiều lắm, chỉ tại vì gia đình em có điều kiện hơn mọi người. Lúc đó em chỉ biết chịu đựng mà không dám nói với ai. Rồi có một người bạn đã đứng lên bảo vệ em. Bạn ấy nói: “Vì cậu im lặng nên bọn họ tiếp tục hành vi xấu xa của mình đấy. Ít nhất hãy thử đánh trả họ một lần đi.” Từ đó, em quyết tâm học taekwondo cùng cậu ấy. Đến lúc cậu ấy chuyển trường thì em đã có thể đánh hết mấy thằng ẻo lả thích trêu chọc mình rồi.”
Anh buột miệng nói: “Mạnh mẽ thật.” Viên Linh Linh lắc đầu: “Em vẫn không mạnh mẽ bằng cậu ấy. Mà nếu nói đến một người mạnh mẽ, em thấy chị gái hôm qua tỏ tình với anh cũng mạnh mẽ lắm. Nếu một người dám ở trong đám đông, bỏ qua hết những thị phi vô nghĩa để theo đuổi người mình thích mà tỏ tình em, em sẽ lập tức chấp nhận. Thế còn anh? Anh có thích chị ấy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.