Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 6
Bạch Chỉ (Han Witch)
10/04/2023
Diệp Tư Duệ nhìn lên trần nhà phủ một màu tối tăm không ánh đèn, tự nhiên cảm thấy bản thân cả ngày chỉ có ăn nằm trong phòng, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài hít thở không khí, mà để ra ngoài an toàn thì đều phải đội mũ cuốn khăn, lắm lúc nhìn giống một bà cô già đang tản bộ.
Cô cũng không phải ở không. Hết tháng nhất định phải đóng tiền. Dù tiền lấy rẻ hơn giá thị trường nhưng không làm gì thì cũng không có tiền đâu.
Nằm trên giường trằn trọc suy tính một hồi, cô quyết định phải ngồi dậy đi tìm Bạch Thanh Nghị để đàm phán.
Cô đứng trước cửa phòng anh gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, liền gọi: "Bạch Thanh Nghị anh vẫn còn thức chứ?". Vẫn không có tiếng trả lời. Cô lại gõ cửa nói thêm lần nữa: "Anh mà không lên tiếng là tôi mở cửa đấy!". Bên trong vẫn im lặng. Cô liền mở cửa.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày. Có tiếng nước xả ra trong phòng tắm. Và một bộ quần áo vứt trên giường.
Chợt tiếng nước ngừng lại. Cô giật mình một cái, tự nhiên ý thức được tình huống lúc này, toan mở cửa chạy thì liền khựng lại vì nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra.
Bạch Thanh Nghị thoải mái bước ra khỏi nhà tắm, chỉ cuốn khăn ở phần dưới. Anh đến bên giường cầm áo lên, thong thả và chậm rãi, cứ như đang thưởng thức thời gian.
Còn Diệp Tư Duệ thì hết chịu nổi rồi. Cô trốn ở nơi khoảng cách giữa tủ quần áo với bức tường, ngồi thu mình vào một góc. Chỗ ấy còn kê một bàn gỗ, bởi vậy cả người cô bị che lấp. Mấy chiếc áo khoác và ba lô treo ngay phía trên đầu cô làm cô cảm thấy khó chịu. Nếu nó rơi xuống đầu thì sao? Cô liếc nhìn anh thầm thán một câu: "Có mỗi mặc đồ thôi mà sao lâu vậy? Anh định để vậy đi ngủ à?".
Bỗng có tiếng động dưới gầm tủ. Diệp Tư Duệ không biết là thứ gì, cũng không mong có thứ gì.
Nhưng từ dưới gầm tủ, một con chuột chui đầu ra, rồi rất nhanh chạy qua chân cô. Diệp Tư Duệ trợn mắt, rồi sợ đến phát hoảng mà bật dậy chạy ra khỏi chỗ lấp, hét: "Aaaaaaa! Cứu mạng!".
Bạch Thanh Nghị bị cô làm cho giật mình, rồi há miệng kinh hoàng, mãi sau mới phát được ra thành tiếng: "Lâm... Lâm... Cô sao lại ở đây? Cô... Đồ biến thái! Đi ra ngoài!". Diệp Tư Duệ hoảng loạn vừa nhắm mắt vừa mở cửa chạy ra ngoài: "Tôi không nhìn thấy gì hết nhá! Anh cứ thong thả!", rồi đóng sập cửa lại.
Đây có lẽ là một trải nghiệm kinh khủng mà cô không mong muốn được trải nghiệm thêm lần thứ hai.
Nhưng mà... Nếu nói là chưa nhìn thấy gì thì có hơi dối trá, dù đúng là cô chẳng nhìn thấy gì ngoài phía trên... Cô trở về phòng, tiếng tim vẫn còn đập loạn nhịp mạnh mẽ. Mất mặt! Mất mặt quá!
Bạch Thanh Nghị cũng không khá hơn là bao. Anh nằm trên giường mà tai vẫn còn đỏ ửng. Sao cô lại ở trong phong anh? Tại sao lại đúng lúc quá vậy? Rốt cuộc cô thấy những gì rồi? Anh cũng loạn đến mức không ngủ nổi, cứ nghĩ đến là lại xấu hổ.
...
Uông Thụy Liễu chuẩn bị bữa sáng. Bà vừa thấy Bạch Thanh Nghị đi xuống liền gọi: "Thanh Nghị, mau qua đây ăn sáng đi". Anh liền đi đến, nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn rồi nói: "Dì à, tay nghề của dì thật sự không giảm đi chút nào". Bà mỉm cười đáp: "Đừng nói nhiều, mau ngồi xuống ăn đi".
Diệp Tư Duệ vừa hay đi xuống cũng bị Uông Thụy Liễu gọi lại: "Thu Thu, cháu mau qua đây". Cô vừa đi xuống liền thấy Bạch Thanh Nghị, những chuyện hôm qua chợt hiện lại khiến cô tự thấy ngượng ngùng, đành cười gượng đáp: "Thôi ạ, cháu...".
"Sao thế?", bà hỏi lại, "Hay có chỗ nào không hợp khẩu vị?".
"Dạ không, không phải! Cháu... chỉ là không hay ăn bữa sáng...".
Uông Thụy Liễu nói: "Sao có thể bỏ bữa như vậy? Mau, lại đây".
Sau vài giây lưỡng lự, đấu tranh tâm lý gay gắt, cô đã quyết định ăn sáng với mọi người. Cô không phải là người hay bỏ bữa, nhất là bữa sáng.
Bạch Thanh Nghị ngồi từ nãy đến giờ, im lặng chẳng nói một câu. Anh không thể đuổi cô đi, cũng không thể tự nhiên đứng dậy rời đi. Làm như thế sẽ không phải phép với dì của anh.
Hai người ngồi ăn trong không khí gượng gạo. Uông Thụy Liễu thấy hai người im lìm từ nãy, liền hỏi: "Hôm qua lúc đang ngủ dì nghe thấy tiếng ồn ào. Có chuyện gì xảy ra sao?". Bạch Thanh Nghị ho khan mấy tiếng vì sặc. Diệp Tư Duệ liền lấy cốc nước trên bàn đưa anh: "Uống nước này!".
Rồi cô quay sang Uông Thụy Liễu mà đáp: "Dạ không có chuyện to tát gì đâu cô. Hôm qua thật ra... là chút chuyện nhỏ thôi ạ".
"Chuyện nhỏ gì thế?".
Bạch Thanh Nghị vừa uống nước vừa liếc nhìn cô.
"Tại trong phòng cháu... có chuột... vì thế nên là...".
"Ra vậy. Thu Thu, nếu còn có con chuột nào thì cháu bảo Thanh Nghị bắt hộ ấy".
Bạch Thanh Nghị ngơ ngác. Sao tự nhiên lại có cả phần của anh ở đây?
"Dạ không cần đâu ạ!", Diệp Tư Duệ vội vàng nói. Uông Thụy Liễu cũng không trêu chọc hai bạn trẻ nữa.
"À Thanh Nghị này".
"Vâng?".
Uông Thụy Liễu nói: "Tiền đã chuyển về cho mẹ cháu rồi. Bác sĩ cũng nói tình trạng của chị ấy đã tốt hơn, có thể xuất viện được rồi".
Bạch Thanh Nghị đáp: "Cháu biết rồi. Dì nói với mẹ giúp cháu là đừng làm việc nhiều quá, cứ để Tiểu Mai làm mấy việc đó đi".
"Ừ".
Diệp Tư Duệ nghe vậy vừa có chút quan tâm muốn hỏi, lại sợ bị hiểu nhầm là tò mò chuyện riêng nhà người ta, chỉ đành im lặng ăn.
Sau đó, Uông Thụy Liễu nói bà có việc phải đi ra ngoài, có lẽ đến mai mới về được, dặn dò vài việc trong nhà rồi mới yên tâm rời đi. Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ: "Dù sao cũng đều là người lớn hết rồi, dì có cần phải dặn dò như trẻ con vậy không?".
Diệp Tư Duệ ghé sát vai anh: "Này, có chuyện muốn nói với anh". Bạch Thanh Nghị giật mình lùi ra, ngượng ngùng nói: "Có gì thì nói đi, sát vậy làm gì?".
"Thứ nhất, chuyện hôm qua... là sơ xuất ngoài ý muốn... Tôi đáng lẽ ra không nên tùy tiện vào phòng của anh, là lỗi của tôi".
Bạch Thanh Nghị dù vẫn có chút bực mình chuyện hôm qua, song cũng không biết nên nói gì, đành trả lời: "Quên chuyện đó đi. Cứ coi như không có gì là được".
"Còn thứ hai...".
Gì vậy? Còn có "thứ hai"?
Bạch Thanh Nghị bắt đầu hoài nghi.
"Tôi... tạm thời chưa kiếm được việc làm, vì thế chưa thể đóng tiền nhà... Liệu có thể cho tôi làm việc nhà để giảm bớt tiền không?".
Cô cũng không phải ở không. Hết tháng nhất định phải đóng tiền. Dù tiền lấy rẻ hơn giá thị trường nhưng không làm gì thì cũng không có tiền đâu.
Nằm trên giường trằn trọc suy tính một hồi, cô quyết định phải ngồi dậy đi tìm Bạch Thanh Nghị để đàm phán.
Cô đứng trước cửa phòng anh gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, liền gọi: "Bạch Thanh Nghị anh vẫn còn thức chứ?". Vẫn không có tiếng trả lời. Cô lại gõ cửa nói thêm lần nữa: "Anh mà không lên tiếng là tôi mở cửa đấy!". Bên trong vẫn im lặng. Cô liền mở cửa.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày. Có tiếng nước xả ra trong phòng tắm. Và một bộ quần áo vứt trên giường.
Chợt tiếng nước ngừng lại. Cô giật mình một cái, tự nhiên ý thức được tình huống lúc này, toan mở cửa chạy thì liền khựng lại vì nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra.
Bạch Thanh Nghị thoải mái bước ra khỏi nhà tắm, chỉ cuốn khăn ở phần dưới. Anh đến bên giường cầm áo lên, thong thả và chậm rãi, cứ như đang thưởng thức thời gian.
Còn Diệp Tư Duệ thì hết chịu nổi rồi. Cô trốn ở nơi khoảng cách giữa tủ quần áo với bức tường, ngồi thu mình vào một góc. Chỗ ấy còn kê một bàn gỗ, bởi vậy cả người cô bị che lấp. Mấy chiếc áo khoác và ba lô treo ngay phía trên đầu cô làm cô cảm thấy khó chịu. Nếu nó rơi xuống đầu thì sao? Cô liếc nhìn anh thầm thán một câu: "Có mỗi mặc đồ thôi mà sao lâu vậy? Anh định để vậy đi ngủ à?".
Bỗng có tiếng động dưới gầm tủ. Diệp Tư Duệ không biết là thứ gì, cũng không mong có thứ gì.
Nhưng từ dưới gầm tủ, một con chuột chui đầu ra, rồi rất nhanh chạy qua chân cô. Diệp Tư Duệ trợn mắt, rồi sợ đến phát hoảng mà bật dậy chạy ra khỏi chỗ lấp, hét: "Aaaaaaa! Cứu mạng!".
Bạch Thanh Nghị bị cô làm cho giật mình, rồi há miệng kinh hoàng, mãi sau mới phát được ra thành tiếng: "Lâm... Lâm... Cô sao lại ở đây? Cô... Đồ biến thái! Đi ra ngoài!". Diệp Tư Duệ hoảng loạn vừa nhắm mắt vừa mở cửa chạy ra ngoài: "Tôi không nhìn thấy gì hết nhá! Anh cứ thong thả!", rồi đóng sập cửa lại.
Đây có lẽ là một trải nghiệm kinh khủng mà cô không mong muốn được trải nghiệm thêm lần thứ hai.
Nhưng mà... Nếu nói là chưa nhìn thấy gì thì có hơi dối trá, dù đúng là cô chẳng nhìn thấy gì ngoài phía trên... Cô trở về phòng, tiếng tim vẫn còn đập loạn nhịp mạnh mẽ. Mất mặt! Mất mặt quá!
Bạch Thanh Nghị cũng không khá hơn là bao. Anh nằm trên giường mà tai vẫn còn đỏ ửng. Sao cô lại ở trong phong anh? Tại sao lại đúng lúc quá vậy? Rốt cuộc cô thấy những gì rồi? Anh cũng loạn đến mức không ngủ nổi, cứ nghĩ đến là lại xấu hổ.
...
Uông Thụy Liễu chuẩn bị bữa sáng. Bà vừa thấy Bạch Thanh Nghị đi xuống liền gọi: "Thanh Nghị, mau qua đây ăn sáng đi". Anh liền đi đến, nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn rồi nói: "Dì à, tay nghề của dì thật sự không giảm đi chút nào". Bà mỉm cười đáp: "Đừng nói nhiều, mau ngồi xuống ăn đi".
Diệp Tư Duệ vừa hay đi xuống cũng bị Uông Thụy Liễu gọi lại: "Thu Thu, cháu mau qua đây". Cô vừa đi xuống liền thấy Bạch Thanh Nghị, những chuyện hôm qua chợt hiện lại khiến cô tự thấy ngượng ngùng, đành cười gượng đáp: "Thôi ạ, cháu...".
"Sao thế?", bà hỏi lại, "Hay có chỗ nào không hợp khẩu vị?".
"Dạ không, không phải! Cháu... chỉ là không hay ăn bữa sáng...".
Uông Thụy Liễu nói: "Sao có thể bỏ bữa như vậy? Mau, lại đây".
Sau vài giây lưỡng lự, đấu tranh tâm lý gay gắt, cô đã quyết định ăn sáng với mọi người. Cô không phải là người hay bỏ bữa, nhất là bữa sáng.
Bạch Thanh Nghị ngồi từ nãy đến giờ, im lặng chẳng nói một câu. Anh không thể đuổi cô đi, cũng không thể tự nhiên đứng dậy rời đi. Làm như thế sẽ không phải phép với dì của anh.
Hai người ngồi ăn trong không khí gượng gạo. Uông Thụy Liễu thấy hai người im lìm từ nãy, liền hỏi: "Hôm qua lúc đang ngủ dì nghe thấy tiếng ồn ào. Có chuyện gì xảy ra sao?". Bạch Thanh Nghị ho khan mấy tiếng vì sặc. Diệp Tư Duệ liền lấy cốc nước trên bàn đưa anh: "Uống nước này!".
Rồi cô quay sang Uông Thụy Liễu mà đáp: "Dạ không có chuyện to tát gì đâu cô. Hôm qua thật ra... là chút chuyện nhỏ thôi ạ".
"Chuyện nhỏ gì thế?".
Bạch Thanh Nghị vừa uống nước vừa liếc nhìn cô.
"Tại trong phòng cháu... có chuột... vì thế nên là...".
"Ra vậy. Thu Thu, nếu còn có con chuột nào thì cháu bảo Thanh Nghị bắt hộ ấy".
Bạch Thanh Nghị ngơ ngác. Sao tự nhiên lại có cả phần của anh ở đây?
"Dạ không cần đâu ạ!", Diệp Tư Duệ vội vàng nói. Uông Thụy Liễu cũng không trêu chọc hai bạn trẻ nữa.
"À Thanh Nghị này".
"Vâng?".
Uông Thụy Liễu nói: "Tiền đã chuyển về cho mẹ cháu rồi. Bác sĩ cũng nói tình trạng của chị ấy đã tốt hơn, có thể xuất viện được rồi".
Bạch Thanh Nghị đáp: "Cháu biết rồi. Dì nói với mẹ giúp cháu là đừng làm việc nhiều quá, cứ để Tiểu Mai làm mấy việc đó đi".
"Ừ".
Diệp Tư Duệ nghe vậy vừa có chút quan tâm muốn hỏi, lại sợ bị hiểu nhầm là tò mò chuyện riêng nhà người ta, chỉ đành im lặng ăn.
Sau đó, Uông Thụy Liễu nói bà có việc phải đi ra ngoài, có lẽ đến mai mới về được, dặn dò vài việc trong nhà rồi mới yên tâm rời đi. Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ: "Dù sao cũng đều là người lớn hết rồi, dì có cần phải dặn dò như trẻ con vậy không?".
Diệp Tư Duệ ghé sát vai anh: "Này, có chuyện muốn nói với anh". Bạch Thanh Nghị giật mình lùi ra, ngượng ngùng nói: "Có gì thì nói đi, sát vậy làm gì?".
"Thứ nhất, chuyện hôm qua... là sơ xuất ngoài ý muốn... Tôi đáng lẽ ra không nên tùy tiện vào phòng của anh, là lỗi của tôi".
Bạch Thanh Nghị dù vẫn có chút bực mình chuyện hôm qua, song cũng không biết nên nói gì, đành trả lời: "Quên chuyện đó đi. Cứ coi như không có gì là được".
"Còn thứ hai...".
Gì vậy? Còn có "thứ hai"?
Bạch Thanh Nghị bắt đầu hoài nghi.
"Tôi... tạm thời chưa kiếm được việc làm, vì thế chưa thể đóng tiền nhà... Liệu có thể cho tôi làm việc nhà để giảm bớt tiền không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.