Chương 24: Tình thâm
Mạt Mộ Nhiên Khê
03/09/2020
Để chuẩn bị cho tết
Đoan Ngọ, hai ngày nay Giải Ưu bận đến tối mắt tối mũi, Vân Tinh Nam vốn định giúp chàng làm chút chuyện gì đó, lại phát hiện mình chỉ có thể
gây thêm phiền phức cho chàng. Bản thân nhàn rỗi, còn phu quân lại xử lý mọi thứ vô cùng ổn thỏa, đây thật sự là chuyện mà Vân Tinh Nam ở kiếp
trước không dám nghĩ tới.
Kiếp trước……
“Hướng Thanh Thanh, không biết sao hồi đó ông đây lại lấy một người đàn bà như cô nữa, đã không xinh đẹp lại còn……”
“Cô lấy con trai tôi gần bốn năm, ngay cả một quả trứng cũng không biết đẻ……”
“Chị bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà sao? Nhà chúng tôi cũng không phải nơi thu mua phế liệu nha……”
Đó là những kí ức nàng không thể nào quên được, ngay cả khi nàng rời khỏi nơi đó, cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng những kí ức kia vẫn như một con quỷ, ăn mòn linh hồn nàng.
Quá khứ đã qua, Hướng Thanh Thanh đã chết, không sao rồi, nàng bây giờ là Vân Tinh Nam, có một mái nhà, có một phu quân để nương tựa.
Vân Tinh Nam cố gắng trấn an mình, nàng vùi đầu, chôn mặt trong cánh tay, có ánh nắng chiếu xuyên qua, nhưng nàng lại không ngừng run rẩy —— yếu đuối hơn hai mươi năm, nàng cũng chỉ là một vị bác sĩ không thể chữa khỏi tâm bệnh của chính mình mà thôi.
Cho đến khi có người nắm nhẹ ống tay áo của nàng, giữ lấy bả vai run rẩy của nàng, cuối cùng, chần chừ kéo nàng vào một lồng ngực gầy gò —— chỉ là một cái ôm thật nhẹ, thật yếu ớt, xương cốt cấn lên mặt phát đau, mùi trúc nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, nhưng cũng đủ làm Vân Tinh Nam bình tâm lại.
***
Vì trong nhà quá nghèo, Giải Ưu định đến mượn dì Vân chút gạo nếp. Có điều quan hệ giữa Vân Tinh Nam và dì Vân thật sự là không tốt.
Dì Vân làm bộ đầu trong huyện, từng đi học mấy năm, là người công liêm chính trực, chỉ có tính khí là hơi nóng nảy, mỗi lần thấy cô cháu gái không nên thân này đều muốn lấy gia pháp ra dạy dỗ nàng, Vân Tinh Nam cũng không phải dạng vừa, chỉ cần hai người gặp nhau đều sẽ ầm ĩ đến long trời lở đất.
Vân Tinh Nam không biết, nhưng Giải Ưu biết, dì Vân thật sự rất tốt với nàng. Ngày trước, chính dì Vân là người đã mua chàng làm phu quân cho Vân Tinh Nam, cũng bởi vì tính tình ôn hòa có thể chịu khổ của chàng.
Tuy dì Vân ngoài miệng nói sẽ không nhận cô cháu gái này, nhưng một khi có chuyện xảy ra không phải dì Vân luôn ra mặt giải quyết thay Vân Tinh Nam hay sao?
Về chuyện Vân Tinh Nam bị tình lang xô xuống sông, đây là báo ứng của nàng, dì Vân dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thể cứu được cháu gái. Cứu nàng một mạng, cũng không được trái tim nàng.
Dượng Vân làm quần áo cho Giải Ưu, còn bảo chàng mang món lạp xưởng Vân Tinh Nam thích ăn nhất về, Giải Ưu không có lý do để thoái thác, chỉ khắc ghi lòng tốt của vợ chồng dì, rồi vội vàng trở về.
Trong lòng luôn cảm thấy hơi bất an, Giải Ưu gần như là chạy chậm trở về. Quả nhiên, lúc về chàng phát hiện Vân Tinh Nam ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối, dưới ánh mặt trời, trông nàng thật cô đơn và yếu ớt, không phải vì lạnh, mà sợ hãi đến phát run.
Một người bình thường vốn hào phóng như nàng, thì ra cũng có lúc yếu lòng, nàng rất giỏi ngụy trang, giỏi đến nỗi làm người ta cho rằng, nàng không bao giờ biết buồn.
Giải Ưu không mở miệng được, cũng không biết có nên quấy rầy nàng không, nếu nàng không muốn để người khác thấy, chàng sẽ không bẻ gãy sự kiêu ngạo của nàng.
Nhưng mà, chàng thật sự không thể tỏ ra thờ ơ hay lạnh nhạt được, vì thế, chàng từ từ lại gần, thật nhẹ, thật nhẹ ôm lấy nàng.
Thê Chủ khóc như một con mèo nhỏ bị tủi thân.
Tiếng khóc của nàng vừa nhỏ vừa mềm, trầm thấp như có như không.
Giải Ưu đã thấy rất nhiều người khóc. Người già, con nít, nam nhân, nữ nhân, đương nhiên, còn có chính chàng. Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể khóc đến nỗi khiến người ta thích, cũng khiến người ta đau lòng.
Không phải kiểu khóc tê tâm liệt phế vì oán giận, không phải kiểu khóc om sòm của mấy đứa con nít, cũng không phải kiểu khóc trong im lặng như chàng.
Người trong lòng ngực dần an tĩnh lại, không phát run nữa, với Vân Tinh Nam, chàng là một điểm tựa có thể khiến nàng an tâm, một người đáng để nàng ỷ lại.
Nàng hít hít mũi, duỗi tay ôm ngược lấy chàng, tiếng gọi khàn khàn và mềm mại khiến chàng không thể hồi thần trong một thời gian dài. Nàng thì thầm, “Giải Ưu”, sau đó ôm chặt chàng hơn, nàng lại nói câu gì đó, nhưng quá nhỏ, chàng phải ghé sát tai vào mới miễn cưỡng nghe thấy lời của nàng, “Giải Ưu gầy quá, em đau lòng.”
Như đang oán trách, lại như đang tự trách.
Nàng cũng không định buông ra.
Giải Ưu chỉ biết để nàng tùy tiện ôm chặt, tim đập như trống, dù thở không nổi cũng không dám phát ra âm thanh, sợ quấy nhiễu nàng, khiến nàng thêm khổ sở.
Dù vậy, Vân Tinh Nam vẫn dần dần khóc thành tiếng. Người này, không chê nàng phiền, không chê nước mắt, nước mũi nàng dơ, cẩn thận coi nàng như búp bê sứ, đụng mạnh vào sẽ vỡ nát.
Sao lại có người bằng lòng đối xử tốt với nàng như vậy, trân trọng nàng hệt như người ông đã mất nhiều năm kia?
Nhưng ông nội là một người nghiêm khắc, tuyệt đối không dịu dàng và tinh tế như chàng, dù có đau lòng cũng sẽ không ôm nàng vào lòng, an ủi vuốt ve, đối đãi như một con mèo nhỏ mới sinh.
Từ khi ông nội mất, cũng đã hơn hai mươi năm, không còn ai đối xử tốt với nàng như vậy nữa!
Vân Tinh Nam khóc đến mệt, cuối cùng cũng ngủ. Giải Ưu không đành lòng đánh thức nàng, đành phải một tay cầm đồ dượng Vân cho, một tay đỡ Vân Tinh Nam, cõng nàng trở về.
Người Vân Tinh Nam rất gầy, Giải Ưu lại cao hơn người bình thường, thế nên nàng cũng chỉ cao tới vai chàng, thoạt nhìn như con nít, nàng cũng không phải người thích làm ầm ĩ, cõng nàng thật ra không tính là vất vả.
Chỉ là đường núi có chút gập ghềnh, bước chân chàng không được ổn định lắm. Cũng may nàng không bị xóc tỉnh, chỉ là thỉnh thoảng nàng sẽ trượt người xuống dưới, Giải Ưu không thể không nâng nàng lên.
Khi cõng nàng về nhà, Giải Ưu đã ra một thân mồ hôi. Cẩn thận cởi áo ngoài và giày cho nàng, đắp thêm một lớp chăn mỏng, chàng không ở lại lâu, chỉ là nhìn nàng một lát —— thật ra chỉ là vài cái liếc mắt, rồi lại vùi đầu bận bịu.
Giờ mượn được gạo nếp rồi, chàng phải nấu bánh chưng cho nghi lễ, còn phải đánh thức nàng trước buổi trưa, nghi thức tế lễ phải làm vào buổi trưa.
Lúc nấu cơm, giặt giũ cho nàng, trong lòng luôn thấy viên mãn, không ăn không uống không nghỉ ngơi cũng sẽ không mệt, cuộc sống tốt đẹp như vậy khiến chàng không dám nghĩ nhiều, hạnh phúc tầm thường này cũng khiến chàng hít thở không thông.
Tình thâm không hỏi ngắn dài
Tình trong nháy mắt khắc sâu ngàn năm.
Kiếp trước……
“Hướng Thanh Thanh, không biết sao hồi đó ông đây lại lấy một người đàn bà như cô nữa, đã không xinh đẹp lại còn……”
“Cô lấy con trai tôi gần bốn năm, ngay cả một quả trứng cũng không biết đẻ……”
“Chị bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà sao? Nhà chúng tôi cũng không phải nơi thu mua phế liệu nha……”
Đó là những kí ức nàng không thể nào quên được, ngay cả khi nàng rời khỏi nơi đó, cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng những kí ức kia vẫn như một con quỷ, ăn mòn linh hồn nàng.
Quá khứ đã qua, Hướng Thanh Thanh đã chết, không sao rồi, nàng bây giờ là Vân Tinh Nam, có một mái nhà, có một phu quân để nương tựa.
Vân Tinh Nam cố gắng trấn an mình, nàng vùi đầu, chôn mặt trong cánh tay, có ánh nắng chiếu xuyên qua, nhưng nàng lại không ngừng run rẩy —— yếu đuối hơn hai mươi năm, nàng cũng chỉ là một vị bác sĩ không thể chữa khỏi tâm bệnh của chính mình mà thôi.
Cho đến khi có người nắm nhẹ ống tay áo của nàng, giữ lấy bả vai run rẩy của nàng, cuối cùng, chần chừ kéo nàng vào một lồng ngực gầy gò —— chỉ là một cái ôm thật nhẹ, thật yếu ớt, xương cốt cấn lên mặt phát đau, mùi trúc nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, nhưng cũng đủ làm Vân Tinh Nam bình tâm lại.
***
Vì trong nhà quá nghèo, Giải Ưu định đến mượn dì Vân chút gạo nếp. Có điều quan hệ giữa Vân Tinh Nam và dì Vân thật sự là không tốt.
Dì Vân làm bộ đầu trong huyện, từng đi học mấy năm, là người công liêm chính trực, chỉ có tính khí là hơi nóng nảy, mỗi lần thấy cô cháu gái không nên thân này đều muốn lấy gia pháp ra dạy dỗ nàng, Vân Tinh Nam cũng không phải dạng vừa, chỉ cần hai người gặp nhau đều sẽ ầm ĩ đến long trời lở đất.
Vân Tinh Nam không biết, nhưng Giải Ưu biết, dì Vân thật sự rất tốt với nàng. Ngày trước, chính dì Vân là người đã mua chàng làm phu quân cho Vân Tinh Nam, cũng bởi vì tính tình ôn hòa có thể chịu khổ của chàng.
Tuy dì Vân ngoài miệng nói sẽ không nhận cô cháu gái này, nhưng một khi có chuyện xảy ra không phải dì Vân luôn ra mặt giải quyết thay Vân Tinh Nam hay sao?
Về chuyện Vân Tinh Nam bị tình lang xô xuống sông, đây là báo ứng của nàng, dì Vân dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thể cứu được cháu gái. Cứu nàng một mạng, cũng không được trái tim nàng.
Dượng Vân làm quần áo cho Giải Ưu, còn bảo chàng mang món lạp xưởng Vân Tinh Nam thích ăn nhất về, Giải Ưu không có lý do để thoái thác, chỉ khắc ghi lòng tốt của vợ chồng dì, rồi vội vàng trở về.
Trong lòng luôn cảm thấy hơi bất an, Giải Ưu gần như là chạy chậm trở về. Quả nhiên, lúc về chàng phát hiện Vân Tinh Nam ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối, dưới ánh mặt trời, trông nàng thật cô đơn và yếu ớt, không phải vì lạnh, mà sợ hãi đến phát run.
Một người bình thường vốn hào phóng như nàng, thì ra cũng có lúc yếu lòng, nàng rất giỏi ngụy trang, giỏi đến nỗi làm người ta cho rằng, nàng không bao giờ biết buồn.
Giải Ưu không mở miệng được, cũng không biết có nên quấy rầy nàng không, nếu nàng không muốn để người khác thấy, chàng sẽ không bẻ gãy sự kiêu ngạo của nàng.
Nhưng mà, chàng thật sự không thể tỏ ra thờ ơ hay lạnh nhạt được, vì thế, chàng từ từ lại gần, thật nhẹ, thật nhẹ ôm lấy nàng.
Thê Chủ khóc như một con mèo nhỏ bị tủi thân.
Tiếng khóc của nàng vừa nhỏ vừa mềm, trầm thấp như có như không.
Giải Ưu đã thấy rất nhiều người khóc. Người già, con nít, nam nhân, nữ nhân, đương nhiên, còn có chính chàng. Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể khóc đến nỗi khiến người ta thích, cũng khiến người ta đau lòng.
Không phải kiểu khóc tê tâm liệt phế vì oán giận, không phải kiểu khóc om sòm của mấy đứa con nít, cũng không phải kiểu khóc trong im lặng như chàng.
Người trong lòng ngực dần an tĩnh lại, không phát run nữa, với Vân Tinh Nam, chàng là một điểm tựa có thể khiến nàng an tâm, một người đáng để nàng ỷ lại.
Nàng hít hít mũi, duỗi tay ôm ngược lấy chàng, tiếng gọi khàn khàn và mềm mại khiến chàng không thể hồi thần trong một thời gian dài. Nàng thì thầm, “Giải Ưu”, sau đó ôm chặt chàng hơn, nàng lại nói câu gì đó, nhưng quá nhỏ, chàng phải ghé sát tai vào mới miễn cưỡng nghe thấy lời của nàng, “Giải Ưu gầy quá, em đau lòng.”
Như đang oán trách, lại như đang tự trách.
Nàng cũng không định buông ra.
Giải Ưu chỉ biết để nàng tùy tiện ôm chặt, tim đập như trống, dù thở không nổi cũng không dám phát ra âm thanh, sợ quấy nhiễu nàng, khiến nàng thêm khổ sở.
Dù vậy, Vân Tinh Nam vẫn dần dần khóc thành tiếng. Người này, không chê nàng phiền, không chê nước mắt, nước mũi nàng dơ, cẩn thận coi nàng như búp bê sứ, đụng mạnh vào sẽ vỡ nát.
Sao lại có người bằng lòng đối xử tốt với nàng như vậy, trân trọng nàng hệt như người ông đã mất nhiều năm kia?
Nhưng ông nội là một người nghiêm khắc, tuyệt đối không dịu dàng và tinh tế như chàng, dù có đau lòng cũng sẽ không ôm nàng vào lòng, an ủi vuốt ve, đối đãi như một con mèo nhỏ mới sinh.
Từ khi ông nội mất, cũng đã hơn hai mươi năm, không còn ai đối xử tốt với nàng như vậy nữa!
Vân Tinh Nam khóc đến mệt, cuối cùng cũng ngủ. Giải Ưu không đành lòng đánh thức nàng, đành phải một tay cầm đồ dượng Vân cho, một tay đỡ Vân Tinh Nam, cõng nàng trở về.
Người Vân Tinh Nam rất gầy, Giải Ưu lại cao hơn người bình thường, thế nên nàng cũng chỉ cao tới vai chàng, thoạt nhìn như con nít, nàng cũng không phải người thích làm ầm ĩ, cõng nàng thật ra không tính là vất vả.
Chỉ là đường núi có chút gập ghềnh, bước chân chàng không được ổn định lắm. Cũng may nàng không bị xóc tỉnh, chỉ là thỉnh thoảng nàng sẽ trượt người xuống dưới, Giải Ưu không thể không nâng nàng lên.
Khi cõng nàng về nhà, Giải Ưu đã ra một thân mồ hôi. Cẩn thận cởi áo ngoài và giày cho nàng, đắp thêm một lớp chăn mỏng, chàng không ở lại lâu, chỉ là nhìn nàng một lát —— thật ra chỉ là vài cái liếc mắt, rồi lại vùi đầu bận bịu.
Giờ mượn được gạo nếp rồi, chàng phải nấu bánh chưng cho nghi lễ, còn phải đánh thức nàng trước buổi trưa, nghi thức tế lễ phải làm vào buổi trưa.
Lúc nấu cơm, giặt giũ cho nàng, trong lòng luôn thấy viên mãn, không ăn không uống không nghỉ ngơi cũng sẽ không mệt, cuộc sống tốt đẹp như vậy khiến chàng không dám nghĩ nhiều, hạnh phúc tầm thường này cũng khiến chàng hít thở không thông.
Tình thâm không hỏi ngắn dài
Tình trong nháy mắt khắc sâu ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.