Người Bảo Vệ

Chương 28:

Samson

15/05/2023

Thở dài một cái Thảo nhìn lại cơ thể mình, tự bản thân bỗng thấy tiếc nuối cho một cơ thể căng tràn sức sống, đầu ti nàng bỗng nổi lên cứng đơ, gần đây từ lúc bố chồng ở cùng, Thảo phải thừa nhận cơ thể nàng nhạy cảm hơn, đầu ti hay nổi lên, không như đợt trước, rất ít khi nàng có cảm giác nhiều ở phần ngực như lúc này, chẳng phải do thứ ấy sao, Thảo muốn phủ nhận nhưng những hình ảnh đó liên tục hiện lên, nhất là những lúc nghĩ về vấn đề thụ tinh nhân tạo, tại sao cứ nghĩ mãi về thứ đó… Thật khó chịu làm sao… khó chịu vì tự cảm thấy bản thân hư hỏng…

Thảo mở cửa định bước ra ngoài nhưng nghĩ thế nào lại quay vào trong mở tủ lấy áo lót, nàng vén chiếc váy ngủ lên tận cổ lộ hẳn ra một cơ thể trắng trẻo nõn nà, những đường cong mềm mại chạy từ lưng xuống tận gót chân hồng, có duy nhất chiếc quần lót ren trắng đang ôm lấy bộ mông to của nàng, Thảo cầm chiếc áo lót từ từ mặc vào, bây giờ có lẽ nàng sẽ phải mặc áo lót ở nhà, phải ý tứ một chút trước mặt bố chồng, trước đây không phải do nàng vô tư mà do ngực nàng ít phải ứng nên dù có không mặc thì cũng không thấy gì. Đó là suy nghĩ ngây thơ của Thảo thôi chứ ông Vũ cáo già kiểu gì cũng biết.

– Thảo ơi! – Bỗng bên ngoài có tiếng ông Vũ, Thảo giật mình quay đầu lại thấy ông Vũ đang đứng ở cửa rồi.

– a!!! Bố!!! – Thảo nhanh tay kéo chiếc váy xuống rồi hét lên.

– Ơ! Bố xin lỗi!!! – Ông Vũ giật cả mình lẩn ra phòng khách, tim ông đập nhanh vì vừa rồi ông vừa nhìn thấy bộ mông to tròn của con dâu mình, cơ thể con bé phải gọi là tuyệt phẩm giai nhân, nhìn bộ mông ấy ông Vũ chỉ muốn ước được doggy một lần rồi chết ông cũng mãn nguyện.

Lúc sau Thảo bước ra ngoài mặt hơi đỏ, cứ tưởng đóng cửa rồi, đầu óc lú lẫn quá, tự nhiên “chiêu đãi” bố chồng một màn khó quên.

– Bố xin lỗi, thấy cửa phòng mở nên bố ngó vào xem, sáng nay con không có tiết dạy trên trường à? – Ông Vũ ngồi ở sofa, ông vừa nói vừa liếc vào chiếc váy ngủ của Thảo, áo hai dây, váy thì chưa tới đầu gối, đôi chân dài của Thảo lúc nào cũng làm ông Vũ mê nhất, vừa trắng vừa thẳng, bộ mông thì cong lên trong chiếc váy, có một điều lạ ông Vũ nhận ra ngay đó là con bé đang mặc áo lót, nhìn phần ngực chắc chắn cái là ông nhận ra ngay mặc dù chiếc áo lót Thảo mặc là loại áo không gọng và không dây, ôm vừa vặn bộ ngực khủng.

– Sáng nay con không có tiết ạ, bố ăn gì chưa con nấu. – Vừa nói Thảo vừa đi thẳng vào toilet, nàng rất ngại chỉ dám hỏi vài câu xã giao, không biết lúc nãy ông Vũ đã nhìn thấy gì chưa, nhưng nghĩ kỹ thì đó cũng chỉ là vô tình nên Thảo mặc kệ.

– Ừ bố ăn tạm cái bánh rồi, con ăn đi. – Vừa nói ông Vũ vừa liếc theo dáng Thảo, ông nghiến răng một cái, càng ngày nhìn con dâu ông càng ngon, con bé mặc bất kể bộ đồ gì cũng làm ông Vũ siêu lòng, kể cả là một chiếc quần dài, ông cũng nhìn không sót một chi tiết.

Lúc sau Thảo đi ra ngoài, nàng chuẩn bị điểm tâm, thỉnh thoảng nàng quay lại liếc nhìn ông Vũ, việc thụ tinh nàng đã quyết định tuy nhiên lúc này lại không biết phải bắt đầu như thế nào, việc chủ động nói chuyện về vấn đề tế nhị này còn khó hơn lên trời. Hôm nay là cơ hội tốt để nói chuyện nhưng nàng lại chẳng dám, ai đời con dâu lại đi nói toẹt với bố chồng những chuyện như vậy.

– Sao con thở dài nhiều vậy? Có chuyện gì đúng không? – Ông Vũ đứng ngay sau Thảo lúc nào không biết.

– a! Bố! Làm con giật mình. – Thảo giật thót tim quay lại đập đập tay vào ngực.



– Bố đi lẹp bẹp cái dép con không nghe thấy à? Con có chuyện gì đúng không? Bố thấy con thất thần lắm. – Ông Vũ đứng cạnh Thảo nhìn vào chiếc nồi xem Thảo nấu gì. Nhìn ông Vũ đứng còn thấp hơn Thảo một chút, cái bụng béo nhô ra như bà chửa, hai tay chắp sau đít nhìn đúng kiểu ông khọm già.

– Dạ, không có gì đâu ạ hihi, bố ăn không con nấu luôn nha. – Thảo cười mỉm nhằm che đi sự căng thẳng trong mình. Đến nước này có lẽ nàng sẽ phải nhờ cái Linh nói chuyện hộ, đằng nào thì việc này cũng chỉ có nàng, ông Vũ và Linh biết, tốt nhất nên để cái Linh mở lời, còn về sau nàng sẽ tự tính.

– Con ăn đi, bố pha ly cafe đến trưa ăn là vừa khà khà… – Ông Vũ cầm ấm siêu tốc lấy nước, thỉnh thoảng khẽ cạ vào người Thảo một cái, mùi thơm của Thảo khiến ông Vũ càng thêm mê mẩn con dâu mình, gần đây ông rình mò mấy đêm chẳng nghe thấy chúng nó động tĩnh gì, sáng nay con bé lại ăn mặc mát mẻ thế này, chẳng phải nó cũng chẳng ngại bố nó sao, nhưng lạ cái nó lại mặc áo lót, chuyện này thật khó hiểu… Không biết thằng Minh thấy vợ nó ăn mặc thế này trước mặt bố mình nó có phản ứng gì không…

Ngay chiều ngày hôm sau, sau khi nghe Thảo kêu ca về vụ mở lời khó xử, cuối cùng Linh cũng nhận trọng trách quan trọng này, Linh hẹn ông Vũ ra quán café nói chuyện, giúp bạn cũng là tự giúp mình, đây gọi là cuộc làm ăn “chui” của Linh và Thảo.

– Cháu là Linh, bạn thân của Thảo, rất vui được gặp bác ạ. – Linh ăn mặc lịch sự ngồi đối diện ông Vũ giới thiệu.

– Ừ, chào cháu, bác là Vũ, bố chồng của Thảo. – Ông Vũ cũng mặc nguyên bộ vest đến gặp Linh, không biết là chuyện gì nhưng nghe lời con dâu, ông Vũ mới bỏ thời gian ra gặp Linh.

– Không biết Thảo đã nói gì với bác chưa ạ?

– Chưa! Nó cứ úp úp mở mở, thấy nó bảo việc quan trọng lắm…

– Ơ thế ạ! – Linh cầm cốc nước lên uống, theo như cảm nhận ban đầu thì Linh thấy ông Vũ chẳng khác gì những ông già bình thường, nhìn sắc mặt và dáng người Linh không nghĩ ông Vũ lại sở hữu con cu khủng đến thế.

– Vậy cháu cũng nói luôn ạ, hì! Tính cháu thẳng không thích vòng vo, cháu sợ bác sốc nên cháu để bác chuẩn bị trước hihi. – Linh cười nói.

– Bác chuẩn bị xong rồi! – Ông Vũ bắt đầu nghi nghi, đây chẳng phải con bé khoa sản bạn của con dâu ông sao.

– Hmmm… thực ra… hôm nay cháu hẹn bác đến đây để trao đổi với bác một vấn đề hết sức quan trọng ạ.

– Ừ… – Ông Vũ gật gù lắng nghe.



– Về chuyện của Thảo và anh Minh, trước đó Thảo và anh Minh khám sàng lọc chỗ cháu, kết quả anh Minh không khả quan lắm, Thảo thì rất bình thường ạ… Nếu gia đình muốn có em bé thì phải cấy tinh trùng của người khác vào Thảo ạ…

– Thằng Minh nhà bác hỏng? – Ông Vũ ngắt lời Linh, mắt mở to nhưng không gay gắt.

– Dạ vâng, cháu rất lấy làm tiếc, như cháu nói lúc đầu, cháu là người thẳng tính nên có gì bác bỏ qua cho vì lời nói đường đột ạ.

– Vậy à… – Ông Vũ nhìn xuống bàn cầm cốc café uống. Trước đó ông cũng đoán tám chín phần rồi, nhưng đúng như con bé này nói, nó nói thẳng quá khiến ông Vũ cũng hơi sốc.

– Vâng, quay lại chủ đề lúc nãy, cháu có nói qua cho Thảo về vấn đề thụ tinh ống nghiệm nhưng Thảo nói anh Minh không đồng ý lấy tinh trùng người khác, tuy nhiên, nếu không làm vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận con nuôi ạ, nhưng cháu chắc chắn anh Minh cũng không duyệt rồi.

– Đương nhiên, nhà bác có mỗi mình nó… Vậy không còn một chút hy vọng nào sao cháu?

– Vâng, nhưng nếu vì những chuyện đó cháu hẹn bác ra đây thì không phải đâu ạ, cháu đã nói với Thảo và thuyết phục được nó đồng ý thụ tinh ống nghiệm rồi…

– Cháu vừa bảo của thằng Minh hỏng…

– Dạ vâng, thế nên cháu mới hẹn bác ra đây để hỏi ý kiến bác, lấy… tinh trùng của bác cấy vào người Thảo… – Nói xong Linh liếc nhìn phản ứng ông Vũ.

– Hả, ừm… sao… sao cơ? – Ông Vũ tí thì phì nước ra ngoài, mặt ông hiện lên vẻ kinh ngạc.

– Vâng, đúng rồi đấy ạ, nếu như anh Minh không đồng ý lấy tinh trùng người khác, mà gia đình bác muốn có người nối dõi thì chỉ có thể lấy tinh trùng của người cận huyết ạ.

– … Ông Vũ không nói gì, cau mày lại suy nghĩ, hôm nay ông được nghe hai chuyện như sét đánh ngang tai, có quá nhiều sự bất ngờ tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Bảo Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook