Chương 2:
Samson
04/01/2023
Có mấy lần trong lúc vừa làm xong cái chuyện “xấu xa” đó thì Thìn cũng có bóng gió về chuyện khi hai đứa tốt nghiệp thì sẽ làm đám cưới, Trâm Anh cũng ầm ừ nửa đồng ý nửa không, cơ bản là hai đứa vẫn còn trẻ.
Sau khi nhận bằng ở buổi lễ tốt nghiệp, về đến căn nhà trọ của mình, Thìn nằm vật xuống giường. Giờ cậu không còn là một học viên nữa, giờ chính thức bước vào cuộc đời. Cậu muốn nhanh chóng kiếm được công việc phù hợp để còn tính chuyện lâu dài với Trâm Anh.
Nói gì thì nói, mình phải có việc làm ổn định mới dám mở mồm mà nói chuyện cưới hỏi với người ta. Việc của cậu bây giờ chỉ là chờ Học viện giới thiệu chỗ làm mà thôi. Các học viên của học viện thông thường ra trường đều được các yếu nhân đặt hàng trước cả rồi. Thìn tin rằng, với tấm bằng xuất sắc, anh xứng đáng có được một công việc ổn định, thu nhập cao.
Vừa nghĩ đến Trâm Anh là y rằng nữ thần này xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trâm Anh gọi cho người yêu của mình, Thìn nhanh chóng đặt điện thoại vào tai:
– Em à, anh đây.
Tiếng Trâm Anh trong điện thoại, giọng cô có chút gì đó buồn buồn thì phải:
– Anh nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không ạ? Em xin lỗi vì không đến dự được, ở công ty có nhiều việc quá, em vừa mới tan sở.
Thìn nghe giọng Trâm Anh thấy khác lạ, đáng lẽ mình tốt nghiệp thì cô ấy phải vui chứ:
– Lỗi gì đâu em. Em còn có công việc của mình, mà chuyện anh nhận bằng tốt nghiệp chỉ là hình thức thôi. Anh vừa về đến nhà, em tan làm rồi à, ở đâu anh qua đón mình đi ăn nhé, cũng là để anh khao bằng tốt nghiệp.
Trâm Anh nói:
– Giờ thế này đi, em chọn quán nào đó rồi nhắn tin cho anh, anh đến rồi ăn cùng em. Sau đó anh đưa em đi chơi nhé, đi bất cứ đâu mà em thích. Được không anh?
Thìn vừa nói điện thoại vừa đứng dậy thay quần áo, anh không bao giờ để người yêu của mình phải chờ đợi:
– Uh, bất cứ đâu mà em thích. Em nhắn đi. Anh yêu em.
– “Em cũng yêu anh lắm”, câu nói này Trâm Anh nói nhè nhẹ như có ý để Thìn không nghe thấy.
Nói rồi hai bên cúp máy.
Chuyện tình cảm, chuyện tình yêu của Thìn và Trâm Anh thật đẹp. Về gia thế thì không tương xứng cho lắm khi anh là một thanh niên từ tận miền Trung ra Hà Nội sinh cơ lập nghiệp, còn cô là một tiểu thư đài các con nhà giầu gốc thủ đô. Về hình thức thì anh và cô có chút ngang ngang nhau, họ đúng là một cặp trai tài gái sắc, nhiều người phải ghen tị vì nhìn bên ngoài, họ như là sinh ra để cho nhau vậy.
Nhận được tin nhắn của Trâm Anh, Thìn đến phố Thi Sách ở quận Hai Bà Trưng, ở đó cậu gặp Trâm Anh đang chờ sẵn rồi. Trâm Anh trong trang phục công sở vì tan giờ làm là cô đến chỗ của người yêu ngay. Một chiếc váy mini juyp ôm trọn bờ mông căng, khoe cặp chân dài trắng muốt trên đôi guốc cao gót. Phần trên của nàng được che phủ bởi chiếc áo sơ mi trắng nhưng có cách điệu bằng một đóa hoa làm bằng lụa ở trên ngực. Nàng có lẽ chọn kiểu cách điệu này để che bớt độ căng của đôi vú. Nhìn đóa hoa trên ngực, người nhìn vào thường sẽ lầm tưởng là một bông hoa thật đang rung rinh trước gió mọc trên một đỉnh đồi mầu mỡ, bởi nó trông rất sống động trước mỗi nhịp bước đi của Trâm Anh, vú rung làm hoa lay động.
Khuôn mặt V – line của Trâm Anh trắng trẻo bởi vì đơn giản vốn nó đã trắng sẵn rồi, cộng với hàng ngày được chăm sóc bằng đủ thứ kem dưỡng, kem bôi các kiểu làm cho Trâm Anh trông rất đáng yêu. Mái tóc uốn xoăn ôm trọn vành tai làm Trâm Anh thêm phần quyến rũ người đối diện.
Nhìn thấy chàng trai của mình, người yêu của mình, Trâm Anh mừng lắm nhưng lại nghĩ đến tương lai của hai đứa sau này làm cô buồn rười rượi. Hôm nay, Trâm Anh định bụng sẽ đi chơi với anh lần cuối, hết lòng với nhau lần cuối rồi đường ai nấy đi. Cha mẹ chỉ cho cô được yêu anh đến khi cô tốt nghiệp thôi. Cái mối yên phận cả đời của cô, phụ huynh đã ướm sẵn rồi, không khác được.
Nói là người yêu của nhau, lại sống chung một thành phố nhưng có khi cả tuần mới gặp nhau được 1 lần, có lần gặp nhau chỉ được đôi phút đồng hồ, nhìn nhau một cái rồi đi. Trâm Anh vẫy vẫy đôi bàn tay búp măng của mình lên không khí rồi gọi:
– Anh ơi, em ở đây này.
Thìn đi chiếc xe máy Waye Anlpa, cái xe mà cậu mua bằng tiền lương bảo vệ hồi còn chưa nhập học học viện, đang ngó nghiêng tìm người thì thấy Trâm Anh vẫy tay gọi, Thìn mỉm cười rồ ga thể hiện sự vui mừng:
Trâm Anh, anh đến rồi.
Vậy là hai người tay trong tay đi bộ đến một quán nhỏ nằm tít tận sâu trong ngõ. Lần đầu tiên Thìn đến quán này, còn nhìn cách Trâm Anh gọi đồ thì có lẽ nàng đến đây không phải là lần đầu. Quán bán độc một món, bánh đúc.
Sau khi nhận bằng ở buổi lễ tốt nghiệp, về đến căn nhà trọ của mình, Thìn nằm vật xuống giường. Giờ cậu không còn là một học viên nữa, giờ chính thức bước vào cuộc đời. Cậu muốn nhanh chóng kiếm được công việc phù hợp để còn tính chuyện lâu dài với Trâm Anh.
Nói gì thì nói, mình phải có việc làm ổn định mới dám mở mồm mà nói chuyện cưới hỏi với người ta. Việc của cậu bây giờ chỉ là chờ Học viện giới thiệu chỗ làm mà thôi. Các học viên của học viện thông thường ra trường đều được các yếu nhân đặt hàng trước cả rồi. Thìn tin rằng, với tấm bằng xuất sắc, anh xứng đáng có được một công việc ổn định, thu nhập cao.
Vừa nghĩ đến Trâm Anh là y rằng nữ thần này xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trâm Anh gọi cho người yêu của mình, Thìn nhanh chóng đặt điện thoại vào tai:
– Em à, anh đây.
Tiếng Trâm Anh trong điện thoại, giọng cô có chút gì đó buồn buồn thì phải:
– Anh nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không ạ? Em xin lỗi vì không đến dự được, ở công ty có nhiều việc quá, em vừa mới tan sở.
Thìn nghe giọng Trâm Anh thấy khác lạ, đáng lẽ mình tốt nghiệp thì cô ấy phải vui chứ:
– Lỗi gì đâu em. Em còn có công việc của mình, mà chuyện anh nhận bằng tốt nghiệp chỉ là hình thức thôi. Anh vừa về đến nhà, em tan làm rồi à, ở đâu anh qua đón mình đi ăn nhé, cũng là để anh khao bằng tốt nghiệp.
Trâm Anh nói:
– Giờ thế này đi, em chọn quán nào đó rồi nhắn tin cho anh, anh đến rồi ăn cùng em. Sau đó anh đưa em đi chơi nhé, đi bất cứ đâu mà em thích. Được không anh?
Thìn vừa nói điện thoại vừa đứng dậy thay quần áo, anh không bao giờ để người yêu của mình phải chờ đợi:
– Uh, bất cứ đâu mà em thích. Em nhắn đi. Anh yêu em.
– “Em cũng yêu anh lắm”, câu nói này Trâm Anh nói nhè nhẹ như có ý để Thìn không nghe thấy.
Nói rồi hai bên cúp máy.
Chuyện tình cảm, chuyện tình yêu của Thìn và Trâm Anh thật đẹp. Về gia thế thì không tương xứng cho lắm khi anh là một thanh niên từ tận miền Trung ra Hà Nội sinh cơ lập nghiệp, còn cô là một tiểu thư đài các con nhà giầu gốc thủ đô. Về hình thức thì anh và cô có chút ngang ngang nhau, họ đúng là một cặp trai tài gái sắc, nhiều người phải ghen tị vì nhìn bên ngoài, họ như là sinh ra để cho nhau vậy.
Nhận được tin nhắn của Trâm Anh, Thìn đến phố Thi Sách ở quận Hai Bà Trưng, ở đó cậu gặp Trâm Anh đang chờ sẵn rồi. Trâm Anh trong trang phục công sở vì tan giờ làm là cô đến chỗ của người yêu ngay. Một chiếc váy mini juyp ôm trọn bờ mông căng, khoe cặp chân dài trắng muốt trên đôi guốc cao gót. Phần trên của nàng được che phủ bởi chiếc áo sơ mi trắng nhưng có cách điệu bằng một đóa hoa làm bằng lụa ở trên ngực. Nàng có lẽ chọn kiểu cách điệu này để che bớt độ căng của đôi vú. Nhìn đóa hoa trên ngực, người nhìn vào thường sẽ lầm tưởng là một bông hoa thật đang rung rinh trước gió mọc trên một đỉnh đồi mầu mỡ, bởi nó trông rất sống động trước mỗi nhịp bước đi của Trâm Anh, vú rung làm hoa lay động.
Khuôn mặt V – line của Trâm Anh trắng trẻo bởi vì đơn giản vốn nó đã trắng sẵn rồi, cộng với hàng ngày được chăm sóc bằng đủ thứ kem dưỡng, kem bôi các kiểu làm cho Trâm Anh trông rất đáng yêu. Mái tóc uốn xoăn ôm trọn vành tai làm Trâm Anh thêm phần quyến rũ người đối diện.
Nhìn thấy chàng trai của mình, người yêu của mình, Trâm Anh mừng lắm nhưng lại nghĩ đến tương lai của hai đứa sau này làm cô buồn rười rượi. Hôm nay, Trâm Anh định bụng sẽ đi chơi với anh lần cuối, hết lòng với nhau lần cuối rồi đường ai nấy đi. Cha mẹ chỉ cho cô được yêu anh đến khi cô tốt nghiệp thôi. Cái mối yên phận cả đời của cô, phụ huynh đã ướm sẵn rồi, không khác được.
Nói là người yêu của nhau, lại sống chung một thành phố nhưng có khi cả tuần mới gặp nhau được 1 lần, có lần gặp nhau chỉ được đôi phút đồng hồ, nhìn nhau một cái rồi đi. Trâm Anh vẫy vẫy đôi bàn tay búp măng của mình lên không khí rồi gọi:
– Anh ơi, em ở đây này.
Thìn đi chiếc xe máy Waye Anlpa, cái xe mà cậu mua bằng tiền lương bảo vệ hồi còn chưa nhập học học viện, đang ngó nghiêng tìm người thì thấy Trâm Anh vẫy tay gọi, Thìn mỉm cười rồ ga thể hiện sự vui mừng:
Trâm Anh, anh đến rồi.
Vậy là hai người tay trong tay đi bộ đến một quán nhỏ nằm tít tận sâu trong ngõ. Lần đầu tiên Thìn đến quán này, còn nhìn cách Trâm Anh gọi đồ thì có lẽ nàng đến đây không phải là lần đầu. Quán bán độc một món, bánh đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.