Người Bảo Vệ

Chương 47:

Samson

15/05/2023

Vừa được Thảo đồng ý, Minh tụt quần nhảy luôn vào giữa háng Thảo, cầm con chim nhỏ, dài tầm 13cm khi cương đưa vào giữa âm hộ và đóng “ót” một cái nó chui tọt vào trong âm hộ ẩm ướt nóng bỏng của Thảo.

– a! ~~~ – Thảo ưỡn người rên, hai tay ôm chặt Minh, ghì đầu Minh vào ngực mình. Minh hiểu ý vừa đóng vừa cắm mặt xuống bú ti Thảo.

– a!!! – Bị mút vào điểm nhạy cảm Thảo rùng mình rên to.

– Em đẹp quá… em đẹp quá… Thảo ơi!!! anh yêu em!!! – Vừa đóng Minh vừa nói, Thảo rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo, từ mùi thơm cho đến cơ thể, vì thế mỗi lần làm tình với Thảo là mỗi lần Minh cảm thấy sảng khoái quên hết mệt nhọc trong cuộc sống, như một liều thuốc phiện kích thích trí não mạnh mẽ, nhưng anh cũng sợ mình mê mẩn vợ quá lại bỏ bê công việc nên Minh cũng không dám “hưởng” nhiều, sợ bện hơi vợ quá sẽ bị nghiện, nên thế Thảo luôn có một cái âm đạo khít hồng như thời mới lớn…

– Em cũng… a… a… yêu anh… a!!! – Thảo ôm chặt Minh, bỗng thấy Minh đang đóng thì giật giật hông rồi chậm dần chậm dần sau đó anh nằm gục lên người Thảo. Hai mắt nàng mở to thở dài một cái, biết ngay với tốc độ này Minh chồng nàng chẳng chịu nổi 2 phút, nhưng không ngờ hôm nay lại nhanh hơn mọi hôm, âm đạo Thảo vẫn đang chảy rất nhiều nước, nó phập phồng giãn nở mút chặt dương vật đang nhỏ xuống của Minh, cảm giác thất vọng này nàng đã quen rồi…

Minh rút cái dương vật ỉu xìu bé tí ra khỏi âm đạo Thảo, anh nằm vật sang một bên thở, Thảo nhíu mày, thậm chí lúc Minh xuất tinh nàng còn chẳng cảm thấy gì, có lẽ lượng tinh trùng quá ít hoặc bắn quá yếu, Thảo chưa hề cảm nhận được chút sướng nào Minh đã out thế này… bỗng dưng trong lòng Thảo bỗng dâng lên một nỗi tức giận, uất hận, khó chịu ập tới, chưa bao giờ trong bấy nhiêu năm chung sống nàng có cảm giác này, trước đây nàng có hụt hẫng nhiều như thế nào nhưng vì bản tính hiền lành thương yêu thông cảm cho công việc của chồng nên nàng bỏ qua rất nhiều cảm xúc của bản thân, nhưng đến ngày hôm nay cảm xúc của nàng đã tích tụ lại như một vụ phun trào núi lửa, cảm giác này… nó đã quá sức chịu đựng cho một con tim yếu đuối, một lý trí mỏng manh…

Không nghe thấy Minh nói gì, Thảo nhìn chằm chằm lên trần nhà, nàng chỉ thấy Minh cười cười nói nói rồi mặc lại quần áo và đi ra máy tính ngồi. “Thật là quá đáng” là câu nói trong đầu Thảo lúc này… bỗng hai dòng nước mắt chảy xuống cằm rơi xuống gối, tuy nàng khóc nhưng Minh không hề hay biết. Thảo lau nước mắt cau mày ngồi dậy mặc lại đồ và chùm chăn kín mít, bỗng Thảo nhớ đến cái hôm thủ dâm cho ông Vũ bố chồng nàng, tuy già và xấu xí nhưng ông có cái dương vật to khủng khiếp, nghĩ lại lúc đút nó vào mồm Thảo mím môi, tuy biết mình có một cơ thể trẻ đẹp, đáng nhẽ bố chồng nàng phải ra sớm vì điều đó, nhưng cái dương vật đó nó khỏe đến mức khiến nàng mỏi hết cả mồm và tay, thật bất ngờ với một ông già ngoài 60 tuổi… Càng nghĩ càng thấy ngang trái… Thảo đem theo uất ức chìm vào giấc ngủ…

Hai hôm sau, nhận được tin nhắn của Linh, Thảo như vỡ òa vì sung sướng, đây sẽ là kết quả nàng rất mong đợi, nhưng Thảo cũng thấy lo vì không phải Thảo hẹn đến bệnh viện mà hẹn đến quán café.

– Mày nói đi… cứ úp úp mở mở ý nhờ… – Thảo nhíu mày lo lắng.

– Thì mày cứ uống nước đi, dạo này nhìn có sức sống đấy nhỉ, xinh hơn nhiều đấy! – Linh nhìn Thảo cười nói.

– Ui dời, tao lúc nào chả xinh, mày làm tao lo đấy, nói chả nói…

– Chắc dạo này tình cảm với chồng lắm hả, tao gặp mày hôm phố cổ gọi mày khàn giọng không thưa…

– Vậy à, tao không để ý, gần đây tao với anh Minh hay đi dạo lắm… Mà mày lên phố cổ làm gì?

– Tao đi mua đồ thôi, có thấy ông Minh với mày đi chơi bao giờ đâu, chuyện chăn gối khá hơn chưa? Đi chơi nhiều chắc cũng ổn đúng không, ui dời cái ông Minh này mà không chịu làm gì bạn tao, quay đi quay lại hết bà nó cái thanh xuân, phí của trời cho… – Linh đập vào đùi Thảo cười nói, Thảo cũng tâm sự với Linh nhiều về vấn đề chăn gối của hai vợ chồng, Linh có mách Thảo vài cách về thử nghiệm nhưng có lẽ không được như ý muốn, Linh là người luôn hiểu rõ gia đình Thảo, cũng là người cảm thấy tiếc cho bạn mình về hoàn cảnh oái oăm này, thường mấy anh có vợ đẹp thì mê vợ lắm, suốt ngày vợ vợ, kè kè bên cạnh giữ sợ thằng khác cướp mất nhưng ông Minh lại khác hoàn toàn, vợ đẹp như tiên giáng trần mà cứ coi như hư không… nhiều lúc Linh cũng chán thay cho Thảo nhưng nghĩ mình phận bạn giúp được gì thì giúp hết mình, không dám tham gia sâu, dù gì ông Minh cũng chỉ vì gia đình, do đồng tiền chi phối nhiều, tham công tiếc việc…



– Chán lắm mày ạ, tao làm mọi cách rồi, ông vẫn thế, mà có lẽ ông yếu sinh lý thật… – Thảo nói nhỏ.

– Ừ tao cũng đoán vài phần, thôi không sao, càng yếu thì càng giữ được thôi, bảo sao hàng họ mày đẹp thế! – Linh cười tủm, vì hôm lấy trứng Linh đã được nhìn âm đạo của Thảo, Linh phải bất ngờ và thét lên vì chưa bao giờ thấy cái âm đạo nào đẹp như vậy, không khác gì âm đạo được tạo ra theo ý muốn…

– Mày có thôi đi không, mày đi kể linh tinh chết tao, chỉ có mày với anh Minh được nhìn thôi đó. – Thảo đỏ ửng mặt cười mỉm nói.

– Chả bù cho chồng tao, dã tao tối ngày, giờ hàng họ xuống cấp nhìn tởm! Haha – Linh cười ngoác mồm.

– Ha ha ha gì mà mày tự chê ghê thế, mày vẫn còn trẻ mà… – Thảo ôm miệng cười.

– Kể ra cũng tội mày, cơ thể đẹp như tranh vẽ mà ông Minh không biết hưởng, để “con bé” nó vẫn khít như gái trinh thế thì tao cũng chịu ông Minh…

– anh ấy cũng vất vả mà mày, suốt ngày công việc, chỉ để lo cho tao, chứ lương tao được mấy đâu… – Thảo nói đỡ giúp chồng, nhưng thực sự Thảo đã rất khó chịu về khoản chăn gối của Minh rồi… Nàng cũng không muốn tâm sự quá sâu về tâm sinh lý của mình cho Linh nghe, có những thứ nên giữ lại, không phải cái gì cũng nói ra được…

– Thôi kệ mày, nếu cần tao chỉ địa điểm mua sextoy, tao nói thật. – Linh nói nghiêm túc, Linh cũng rất lo cho Thảo, Linh rất hiểu nếu không được thỏa mãn cơ thể phụ nữ sẽ thế nào, thậm chí còn sinh ra bệnh cũng nên…

– Thui!! Mày cứ tiêm nhiễm… mày nói đi, sao hôm nay lại rủ tao ra đây, chưa có kết quả à?

– Hmmm… Thực ra mà nói… Tao làm trượt rồi! – Là người thẳng tính Linh nói toẹt móng heo.

– Hả? Sao lại vậy… mày nói với tao, mọi thứ đều ổn mà? – Thảo nhíu mày lo lắng, buồn bã.

– Đúng! Rất ổn, không vấn đề gì cho đến khi tao lấy trứng ra khỏi tử cung mày, qua lưu trữ tao cũng không hiểu sao nó lại không thích ứng với phòng thí nghiệm, vì một lý do nào đó, hoặc do môi trường lúc tao đưa ra ngoài, hay đại loại vì lý do nào đó… Tao cũng tìm hiểu kỹ, mọi thứ trong phòng thí nghiệm đều không có vấn đề gì…

– Thế tại sao? – Thảo nói hai mắt rưng rưng, mọi hy vọng dần dần sụp đổ…



– Tao chưa rõ, không một con tinh trùng nào bơi được vào trong trứng, cái này tao đã hỏi mẹ tao, bà ấy bảo phải nghiên cứu kỹ, đây là ca đầu tiên tao gặp đó, lạ lùng thật… – Linh cau mày suy nghĩ.

– Thế… bây giờ… tao phải làm sao… – lúc này tâm trạng của Thảo rất rối bời…

– Mày cứ bình tĩnh… có lẽ tao cần một vài xét nghiệm…

– Xét nghiệm tao à, hay bố chồng tao…

– Tất nhiên là mày rồi, của bố chồng mày không vấn đề gì, khỏe lắm, đống tinh trùng của bố mày không phải một con bơi nhanh nhất mà gần như cả đàn, nhưng chẳng con nào chui được vào trứng… Yên tâm, tao chỉ xét nghiệm máu và một số mẫu trứng thôi…

– Vậy à, lại phải lấy trứng ra ư?

– Ừ! Nhưng trước đó, mày về bảo bố mày cho tao xin một ống tinh trùng nữa…

– Cái gì? Mày nghĩ bố tao là bò sữa chắc… ông có tuổi rồi… – Nói đến đây mặt Thảo bỗng đỏ lên… hai mắt liếc ra ngoài không dám nhìn thẳng vào mắt Linh bởi vì Linh đâu biết mỗi lần lấy tinh trùng cho bố chồng Thảo đã phải chịu thiệt thế nào, điều này chắc chắn không được nói ra rồi.

– Vẫn phải lấy chứ mày, bây giờ tao sẽ nhờ mẹ tao xét nghiệm trứng cho mày, nếu tìm ra nguyên nhân thì tao xử lý và làm luôn cho mày, một công đôi việc vì có phải lúc nào tao cũng có thời điểm thích hợp để làm đâu… làm chui mà mày…

– Hmmm… – Thảo lưỡng lự… hai tay nàng bấu vào nhau…

– Được rồi! Thống nhất như vậy đi, mày nhớ bảo bố mày nhé, cái này bảo ông cũng phải thông cảm cho tao, tao đang cố hết sức rồi, ca của mày khoai thực sự… – Linh nhìn Thảo cười ánh mắt trìu mến, thấy cũng tội bạn mình, đường con cái lận đận.

– Thế khi nào mày cần Linh?

– Lần này thì không vội, nhưng càng sớm càng tốt thôi… Chị ơi em tính tiền, Thôi tao về luôn đây, mày yên tâm, còn nước còn tát, mẹ tao giỏi lắm, kể cả lần này có không thành công thì vẫn còn cách mà, không phải lo đâu nha! – Linh cười nói.

– Ưm… tao tin mày mà… – Thảo bấm tay, hai đầu gối trắng hồng cọ vào nhau…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Bảo Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook