Chương 57
Hoài Thượng
10/07/2020
Dịch: Khởi Linh
***
Phòng thí nghiệm cơ thể con người.
── Vừa thốt xong mấy từ này, phòng thí nghiệm trống trải rộng lớn nhất thời lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông cách hai ba mét kia không ngừng giãy dụa, âm thanh cạch cạch cạch cạch đột nhiên trở nên chói tai hết sức.
Ninh Du mặt mày bình tĩnh, còn bác sĩ Trịnh thì thở dốc, hai tay buông thõng, nắm thành đấm theo bản năng.
“Vậy giờ ông muốn làm gì?” Tư Nam nhìn chăm chú Ninh Du, chậm rãi hỏi: “Biến tôi thành zombie sao?”
Hình như Ninh Du khá bất ngờ vì độ bình tĩnh của Tư Nam, thuận miệng trả lời: “Không, có điên tôi mới làm vậy.” Nhưng mãi một lát sau, gã lại bổ sung một câu: “Nếu phải bắt buộc, tôi cũng sẽ làm.”
“….Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tư Nam nhíu mày hỏi.
Ninh Du bật cười: “Cậu chưa rõ điểm chính rồi. Vấn đề không phải tôi muốn làm gì, mà là tôi đã làm gì.”
Gã đứng dậy đến chỗ bàn thí nghiệm, ánh mắt Tư Nam di chuyển theo gã, chỉ thấy Ninh Du mở một thiết bị khá giống nồi cơm điện ở trên bàn, dùng nhíp kẹp lấy một ống máu ── Tư Nam nhận ra cái nồi cơm kia, nó là cái máy ly tâm máu.
Hắn đột nhiên cúi đầu, quả nhiên phát hiện có băng y tế dán trên tĩnh mạch tay phải, cục bông vẫn còn rướm máu.
“Đây là huyết thanh của cậu.” Ninh Du bỏ ống máu vào thiết bị tiến hành phân tách, chuyên chú nói: “Vốn phải lấy máu tay trái, nhưng tôi nghe Law Mayer nói cậu là một chuyên gia chiến đấu đơn độc vô cùng xuất chúng…..vì thế tôi quyết định chọn tay phải, như một biện pháp an toàn.”
Tư Nam nắm chặt tay phải, quả nhiên có hậu di chứng để lại do rút một lượng máu lớn, ngón tay lạnh lẽo mất sức thoáng nhũn ra.
“Law Mayer? Thế anh ta có nói cho ông biết hai tay của tôi đều như nhau không.” Tư Nam chế nhạo nói, “Để an toàn như ông nói, đáng nhẽ phải rút liên tục trên 400CC máu từ tứ chi tôi mới phải.”
Ninh Du trả lời: “Nếu phải bắt buộc thì tôi sẽ làm vậy, đừng có kích tôi.”
Tư Nam giãy còng tay, phát ra tiếng keng keng, nhưng còng kim loại không xi nhê gì.
Đầu Ninh Du không thèm ngẩng, “Đừng phí sức, đó là thép tinh khiết đấy.”
“………..” Tư Nam cuối cùng cảm thấy nực cười, không vùng nữa: “Ông rút huyết thanh của tôi để làm gì?”
Ninh Du vừa tiến hành tính toán thủ công với thao tác phân tách, vừa ghi chép gì đó, hơi bất ngờ là gã không cho ăn bơ, mà trả lời vấn đề đâu ra đấy:
“Mấy tháng trước, Law Mayer từng tới nơi này, dùng kháng thể bán thành phẩm trong tay làm mồi câu, bắt chúng tôi chú ý tìm kiếm tung tích của cậu trên vùng duyên hải. Cái sự chấp nhất không rõ từ đâu này của cậu ta đã hấp dẫn trí tò mò của tôi, cho đến khi bọn các cậu dẫn đám người sống kia đến đây………….”
Tốc độ tính toán của Ninh Du cực kì nhanh, dù gã đang tự thuật cũng không có chậm lại: “Tôi hỏi bác sĩ Trịnh, biết được khi lần đầu gia nhập trận doanh người sống, cậu từng nói mình bị zombie cắn, hơn nữa ngay đêm đó đã bắt đầu sốt cao.”
“Sau này chứng minh đó không phải zombie, bởi vì tôi không bị nhiễm virus!”
“Không.” Ninh Du nói: “Tôi nghi ngờ lần đó cậu thực sự đã bị nhiễm.”
Tư Nam ngờ vực, nói: “………..Có ý gì?”
Ninh Du rốt cuộc thôi tính toán, cầm một cái mặt dây chuyền từ trên bàn thí nghiệm, quơ quơ trước mặt Tư Nam:
“Đây là ba mẹ cậu?”
──Đó rõ ràng là cái dây chuyền bằng đồng luôn không rời người của Tư Nam.
“Sẽ trả lại cậu.” Ninh Du nhìn nét mặt Tư Nam, nói: “Chẳng qua sau khi xem xong tấm hình trong đó, tôi phát hiện, có thể cậu là người tôi luôn tìm kiếm…….xin lỗi, là mục tiêu thí nghiệm tôi hoài nghi có tồn tại.”
Tư Nam thầm nói, hoài nghi có tồn tại?
“Tôi đã từng gặp ba mẹ cậu,” Ninh Du trông như nhìn rõ nghi vấn của hắn, nhưng không chịu giải thích, mà đổi chủ đề:
“Năm 16 tuổi khi tôi đến nước A học tiến sĩ, tiến sĩ Chung Vãn với vợ mình, tiến sĩ Alicia Fellman là đàn anh đàn chị chung thầy với tôi. Lúc đó chúng tôi và một người cố vấn cùng nghiên cứu một loại virus liên quan đến chủ đề di truyền học. Nhằm mục đích nhờ virus xâm nhập vào chuỗi gene, thúc đẩy cải tạo và hoàn thiện, tăng cường tố chất bộ gene loài người, cùng kéo dài tuổi thọ trung bình.”
Dưới tình hình bất ngờ, Tư Nam biết được họ tên thật của ba mẹ mình, nháy mắt ngơ ngẩn cả người.
“Vì nể mặt cùng là người Hoa, tiến sĩ Chung Vãn có giúp tôi rất nhiều vấn đề chuyên môn, nhưng tiệc vui thì chóng tàn. Mấy tháng sau, trong một sự cố thí nghiệm, tiến sĩ Chung Vãn bị nhiễm virus, bất hạnh tử nạn, tiến sĩ Alicia Fellman mang di thể anh ấy và cậu, biến mất khỏi căn cứ thí nghiệm.”
“…….Ông………” Giọng của Tư Nam bắt đầu nôn nóng: “Tôi không nhớ những chuyện này nữa, ông hãy nói thêm một ít, năm đó ba mẹ tôi………..”
Hắn nôn nóng muốn biết ba mẹ vốn xa lạ trong kí ức có hình dạng thế nào, hắn càng muốn biết, chi tiết cụ thể hơn, cho dù chỉ là những chuyện vụn vặt thời thơ ấu cũng được.
Nhưng Ninh Du không mảy may xúc động, chỉ dùng sáu từ trả lời hắn: “Không có thời gian, không hứng.”
“Sau sự cố thí nghiệm,” Ninh Du đổi ống máu khác, tiếp tục nói, “Chủ đề di truyền học này được cho là có độ nguy hiểm với bí mật cao, bởi vậy quân đội đã bỏ vốn tiếp quản cả sở nghiên cứu, bắt đầu tìm kiếm hành tung của tiến sĩ Fellman từ khắp mọi nơi. Di thể tiến sĩ Chung Vãn chị ấy mang đi, và một loạt hành vi biến dị sinh ra của di thể, trở thành mục tiêu hấp dẫn tuyệt vời của quân đội.”
Tư Nam chú ý tới cách dùng từ của gã: Hành vi biến dị sinh ra của di thể.
Di thể còn có hành vi?
“Tuy rằng khi đó tuổi cậu còn rất nhỏ, nhưng chắc có thể nhớ trong nhà luôn có một người ba khát máu, rên rỉ, liên tục có ý đồ công kích cậu bằng bạo lực, chắc trên người cậu vẫn giữ đủ loại vết thương nhỉ. Hành vi này của tiến sĩ Chung Vãn……..xin lỗi tôi không muốn gọi tiến sĩ Chung Vãn bằng cái tên kia…….sau khi nhân viên quân đội giám sát loại hành vi này, liền được coi là một bằng chứng nghiên cứu vĩ đại của virus, có ý nghĩa mang tính bước ngoặt quan trọng. Cũng kể từ năm đó, dưới sự chỉ đạo của quân đội, căn cứ nghiên cứu khoa học bắt đầu dùng người sống làm thí nghiệm.”
Bác sĩ Trịnh đứng nghe ở một bên đã sợ đờ người.
Tư Nam nhắm hai mắt, kí ức vô cùng hỗn loạn như màn cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu hắn, hắn mở to mắt, giọng run run nói: “…………Căn cứ White Eagle?”
“Tôi không biết sau này nó đổi tên là gì,” Ninh Du nói, “Bởi vì năm đó tôi đã rời khỏi tổ nghiên cứu, trốn về nước.”
Ninh Du dùng cái nhíp kẹp ống nghiệm, thứ bên trong đã được tách ra, là huyết thanh màu vàng đậm.
Tư Nam thoáng nhìn người đàn ông rên rỉ ồ ồ không dứt, sau dần biến thành tiếng rên nặng nề, lại nhìn về phía Ninh Du: “Sau khi về nước, ông tiếp tục dùng người sống làm thí nghiệm, dẫn đến bùng phát vius?”
“Tôi bệnh thế à?” Ninh Du mất kiên nhẫn nói.
Tư Nam: “………”
“Nói thật cho cậu nhé, lúc ấy tất cả quốc gia có tiền tài với khả năng trên thế giới đều tiến hành nghiên cứu lĩnh vực này, con người đang trên đà theo đuổi bất tận với hai lĩnh ‘Mình tốt hơn’ và ‘Tuổi thọ lâu dài’………Cái khác chỉ là liệu có dùng phương pháp dùng virus cải tạo chuỗi gene, hay dùng người sống làm đối tượng thí nghiệm mà thôi. Tiện thể nói thêm một câu, tôi chắc 100% nước tôi dùng tinh tinh, viết thành một phục bút đậm màu mực tối trước khi thảm họa xảy đến.”
Ninh Du đến bên người đàn ông đang trong quá trình zombie hóa, đẩy không khí trong ống tiêm ra, tiêm huyết thanh có được từ quá trình tổng hợp sinh hóa vào mạch máu anh ta.
“Còn về tôi,” Gã nói, “Sau khi virus bùng nổ toàn cầu, mới bắt đầu dùng người sống làm đối tượng thí nghiệm……..nói ví dụ như vị ở trước mặt cậu đây.”
Lồng ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, phát ra tiếng gào thảm thiết không giống con người, bác sĩ Trịnh nặng nề nhắm chặt mắt.
Tư Nam khàn giọng hỏi: “Đây là nguyên nhân Trần Nhã Tịnh tiếp nhận người sống?”
“Tất nhiên không rồi. Nhưng tôi quả thực có dùng kẻ phản đối và người sống cô đơn làm người thí nghiệm, làm thế sẽ khó bị phát hiện hơn.” Ninh Du đẩy toàn bộ huyết thanh vào, rút kim tiêm ra: “Ví dụ như người này, thời gian trước đây vì chịu áp lực lớn nên tinh thần thất thường, điên điên dại dại chạy khắp nơi, chỉ thiếu mỗi chuyện mất tích.”
Giọng điệu khi gã nói lời này chẳng chút hung ác, trái lại không khác gì “cơm trưa nay được thêm quả trứng chim’ hoặc ‘thời tiết hôm nay hơi âm u’── Bởi vì quá bình tĩnh, quá tự nhiên, thế cho nên khiến kẻ khác thấy ớn lạnh run rẩy từ trong xương tủy.
“………Ông tiêm virus cho anh ta, để anh ta bị lây nhiễm rồi mới thí nghiệm huyết thanh?” Tư Nam không thể tin nổi, chất vấn: “Vì sao không dùng động vật, hoặc dứt khoát dùng hệ miễn dịch mô phỏng?!”
Ninh Du không trả lời, mà cầm máy ảnh chụp mấy kiểu người đàn ông trên bàn, sau đó lật bản ghi chép bắt đầu viết tốc kí.
Người đàn ông đã triệt để lây nhiễm, song vẫn chưa biến đổi thành zombie hoàn toàn. Huyết thanh trong cơ thể anh ta nhanh chóng phân giải, thẩm thấu, tập trung kháng nguyên, bắt đầu cuộc chiến thầm lặng, gay gắt đượm mùi thuốc súng mà mắt thường không thể nhìn thấy.
“Virus zombie không lây sang động vật, nói vậy chắc cậu đã nhận ra rồi.” Ninh Du không ngẩng đầu nói, “Cho dù dùng liều lượng nhỏ tới đâu, hay giảm bớt độc tính, kết quả duy nhất khi virus zombie tiến vào cơ thể động vật là tử vong ngay tức khắc; chỉ khi tiêm vào cơ thể con người và tinh tinh mới sinh ra hiệu quả biến dị, mà tôi không mở vườn bách thú, lấy đâu ra lắm tinh tinh đến thế?”
“Hệ miễn dịch mô phỏng thì càng buồn cười hơn. Tôi có yêu cầu cực cao trên mọi phương diện, cần một điều kiện đặc thù chuyên biệt, người nhiễm đang trong quá trình biến đổi, cậu có biết tôi mất bao lâu mới xây được khu thí nghiệm này không? Cậu cho rằng tôi có thể tay không bắt giặc tạo ra một siêu máy tính làm thành hệ thống mô phỏng con người chắc?”
Tiếng thét của người đàn ông càng ngày càng dữ dội, con ngươi đột ngột giãn to, rồi vội vàng co lại!
Ninh Du nhếch mắt, nhìn Tư Nam đầy châm biếm. Khoảng mười giây sau, Tư Nam mới rít kẽ răng, nhẹ giọng nói một câu:
“Ông đã giết bao nhiêu người rồi?”
Ninh Du nói: “Ai mà nhớ được.”
“……Nếu có tinh thần nghiên cứu khoa học thật đến nhường vậy, cớ gì ông không thử lấy mình làm thí nghiệm trước, vì sao không thử tiêm virus vào chính cơ thể mình đầu tiên?”
“Nếu phải bắt buộc, tôi sẽ làm vậy.” Ninh Du lặp lại lời này lần thứ ba, ngữ khí vẫn ôn tồn đều đều không khác hai lần trước, hoàn toàn đối lập với cơn phẫn nộ mới hình thành của Tư Nam:
“Bây giờ, mời cậu nằm cho, thí nghiệm đã tiến hành tới giai đoạn quan trọng.”
Vành mắt Tư Nam đỏ bừng, cắn chặt răng, gần như bị bắt ép phải kiềm chế tựa vào chiếc ghế.
“A……..Ha……….A──!”
Người đàn ông đột nhiên dốc hết sức vùng ra, gân cốt gần như bị dây trói cắt sống.
Nháy mắt, sức bật bùng phát quả thực quá đáng sợ, bác sĩ Trịnh theo phản xạ có điều kiện lùi về sau hai bước, có điều Ninh Du lại rảo bước tiến đến gần, bật đèn pin cầm tay.
Gã quan sát kĩ càng ngũ quan méo mó, cái miệng há to trên khuôn mặt, không thèm để ý có vài lần răng nanh đối phương mém đụng tới tay của mình. Mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng như một thế kỷ, tròn mấy phút sau, con ngươi người đàn ông rõ ràng có sự thay đổi, nhãn cầu tức tốc sung huyết, gân xanh trên cổ nổi đầy!
Bác sĩ Trịnh lắp bắp nói ra vài chữ: “──Tim, tim đập!”
Ninh Du với Tư Nam cùng nghiêng đầu nhìn thử.
Đường thẳng trên máy điện tâm đồ đột nhiên nhấp nhô, tiện đà nhảy lên xuống, bắt đầu đập đều đều.
Ninh Du buông tay, cái đèn pin rơi keng xuống đất, lăn vòng tới cuối bàn giải phẫu.
“A a a a──” Người đàn ông phát ra tiếng gào cào xé ruột gan như dã thú!
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra sự khác biệt, tiếng gào đó tuyệt đối không phải tiếng rên sâu dài của zombie, mà giống với hành vi trút giận vô ý thức của con người trong tình trạng tinh thần điên loạn. Ninh Du vọt tới bàn thí nghiệm, tóm lấy cái ống tiêm, còn chưa kịp chạy về, chỉ thấy người đàn ông kia phát ra tiếng kêu đứt quãng:
“Cứu, cứu cứu, cứu………….”
“──Anh ta nói chuyện,” Bác sĩ Trịnh hổn hển khụ một tiếng, không rõ đang hưng phấn tột độ, kích động hay sợ hãi: “Anh ta nói chuyện kìa!”
Đó chỉ là chuyện trong vài giây ngắn ngủi.
Người đàn ông tóm chặt ga giường, cả người oằn lên, như một quả bóng bay thổi đến cực hạn, một giây sau bèn nổ tan tành.
Anh ta nặng nề ngã xuống bàn giải phẫu, miệng mũi, lỗ tai nhanh chóng chảy đầy máu tươi, thoáng chốc không còn hơi thở.
Đồ thị điện tâm đồ lại trở về đường thẳng, phát ra từng tiếng bíp bíp đơn điệu, bao trùm toàn bộ căn phòng tĩnh lặng.
Ninh Du thở hổn hển, toàn thân chợt thả lỏng, sa sút tinh thần lùi về sau vài bước.
“Anh, anh ta đã chết,” Hai tay Bác sĩ Trịnh hai tay run lẩy bẩy, run run rẩy rẩy làm kiểm tra xong, nói: “Zombie hóa…….Dấu hiệu zombie hóa đã biến mất, huyết thanh, huyết thanh, vắc xin huyết thanh vậy mà dùng được………”
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, song huyết thanh thực sự đã có hiệu quả──
Sự kết hợp giữa virus với huyết thanh có tác dụng giết chết sinh mạng, nhưng huyết thanh lại thành công ngăn chặn virus zombie hóa cơ thể này!
Ninh Du giơ bàn tay, che kín mặt mình.
“……….Không thể nào,” Tư Nam mò mịt lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao tôi……”
Ninh Du nặng nề lau mặt, nói: “Y như tôi dự đoán.”
Tư Nam và bác sĩ Trịnh đều trơ mắt nhìn chằm chằm gã, Ninh Du không nói gì nữa, quay người trở lại bàn thí nghiệm, nhanh chóng mở máy ly tâm──Tư Nam lúc này mới phát hiện trên giá ống nghiệm cư nhiên có thêm một hàng ống máu.
Ninh Du quá độc ác, coi vẻ thừa dịp hắn hôn mê, đã rút mất ít nhất 800CC máu.
Thể trọng Tư Nam nhẹ, tổng lượng máu trong cơ thể không nhiều, chả trách lúc bác sĩ Trịnh đứng nhìn một bên còn cho rằng Ninh Du muốn trực tiếp giết chết hắn.
“Tôi cần một người,” Ninh Du đột nhiên trầm giọng nói.
Ban đầu Tư Nam không chú ý gã đang nói gì, có điều ngay giây đó, hắn lập tức hiểu ra.
“Tôi cần tính toán tỷ lệ virus thêm một lần nữa.” Ninh Du khẽ lặp lại, ánh mắt hướng đến Tư Nam bị khóa trên ghế tựa, nói:
“Tôi cần một người sống.”
Hai người nhìn nhau một lát, gọng kính viền vàng che mất ánh mắt Ninh Du, đáy lòng Tư Nam dần dần nổi cơn giá lạnh chưa từng có.
Đột nhiên một giọng nói run rẩy phá vỡ sự im lặng: “………Ở đây………ở đây có……….”
Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy bác sĩ Trịnh lảo đảo tiến đến, dùng cơ thể che khuất Tư Nam, tiện đà rút một khẩu súng lục giấu trong lồng ngực, họng súng chĩa thẳng vào Ninh Du.
“Ở đây…..có một người sống.” Ông nức nở nói, họng súng không ngừng rung rung, tay kia lại vững vàng chỉ vào bản thân: “Có thể cho anh làm thí nghiệm.”
***
Phòng thí nghiệm cơ thể con người.
── Vừa thốt xong mấy từ này, phòng thí nghiệm trống trải rộng lớn nhất thời lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông cách hai ba mét kia không ngừng giãy dụa, âm thanh cạch cạch cạch cạch đột nhiên trở nên chói tai hết sức.
Ninh Du mặt mày bình tĩnh, còn bác sĩ Trịnh thì thở dốc, hai tay buông thõng, nắm thành đấm theo bản năng.
“Vậy giờ ông muốn làm gì?” Tư Nam nhìn chăm chú Ninh Du, chậm rãi hỏi: “Biến tôi thành zombie sao?”
Hình như Ninh Du khá bất ngờ vì độ bình tĩnh của Tư Nam, thuận miệng trả lời: “Không, có điên tôi mới làm vậy.” Nhưng mãi một lát sau, gã lại bổ sung một câu: “Nếu phải bắt buộc, tôi cũng sẽ làm.”
“….Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tư Nam nhíu mày hỏi.
Ninh Du bật cười: “Cậu chưa rõ điểm chính rồi. Vấn đề không phải tôi muốn làm gì, mà là tôi đã làm gì.”
Gã đứng dậy đến chỗ bàn thí nghiệm, ánh mắt Tư Nam di chuyển theo gã, chỉ thấy Ninh Du mở một thiết bị khá giống nồi cơm điện ở trên bàn, dùng nhíp kẹp lấy một ống máu ── Tư Nam nhận ra cái nồi cơm kia, nó là cái máy ly tâm máu.
Hắn đột nhiên cúi đầu, quả nhiên phát hiện có băng y tế dán trên tĩnh mạch tay phải, cục bông vẫn còn rướm máu.
“Đây là huyết thanh của cậu.” Ninh Du bỏ ống máu vào thiết bị tiến hành phân tách, chuyên chú nói: “Vốn phải lấy máu tay trái, nhưng tôi nghe Law Mayer nói cậu là một chuyên gia chiến đấu đơn độc vô cùng xuất chúng…..vì thế tôi quyết định chọn tay phải, như một biện pháp an toàn.”
Tư Nam nắm chặt tay phải, quả nhiên có hậu di chứng để lại do rút một lượng máu lớn, ngón tay lạnh lẽo mất sức thoáng nhũn ra.
“Law Mayer? Thế anh ta có nói cho ông biết hai tay của tôi đều như nhau không.” Tư Nam chế nhạo nói, “Để an toàn như ông nói, đáng nhẽ phải rút liên tục trên 400CC máu từ tứ chi tôi mới phải.”
Ninh Du trả lời: “Nếu phải bắt buộc thì tôi sẽ làm vậy, đừng có kích tôi.”
Tư Nam giãy còng tay, phát ra tiếng keng keng, nhưng còng kim loại không xi nhê gì.
Đầu Ninh Du không thèm ngẩng, “Đừng phí sức, đó là thép tinh khiết đấy.”
“………..” Tư Nam cuối cùng cảm thấy nực cười, không vùng nữa: “Ông rút huyết thanh của tôi để làm gì?”
Ninh Du vừa tiến hành tính toán thủ công với thao tác phân tách, vừa ghi chép gì đó, hơi bất ngờ là gã không cho ăn bơ, mà trả lời vấn đề đâu ra đấy:
“Mấy tháng trước, Law Mayer từng tới nơi này, dùng kháng thể bán thành phẩm trong tay làm mồi câu, bắt chúng tôi chú ý tìm kiếm tung tích của cậu trên vùng duyên hải. Cái sự chấp nhất không rõ từ đâu này của cậu ta đã hấp dẫn trí tò mò của tôi, cho đến khi bọn các cậu dẫn đám người sống kia đến đây………….”
Tốc độ tính toán của Ninh Du cực kì nhanh, dù gã đang tự thuật cũng không có chậm lại: “Tôi hỏi bác sĩ Trịnh, biết được khi lần đầu gia nhập trận doanh người sống, cậu từng nói mình bị zombie cắn, hơn nữa ngay đêm đó đã bắt đầu sốt cao.”
“Sau này chứng minh đó không phải zombie, bởi vì tôi không bị nhiễm virus!”
“Không.” Ninh Du nói: “Tôi nghi ngờ lần đó cậu thực sự đã bị nhiễm.”
Tư Nam ngờ vực, nói: “………..Có ý gì?”
Ninh Du rốt cuộc thôi tính toán, cầm một cái mặt dây chuyền từ trên bàn thí nghiệm, quơ quơ trước mặt Tư Nam:
“Đây là ba mẹ cậu?”
──Đó rõ ràng là cái dây chuyền bằng đồng luôn không rời người của Tư Nam.
“Sẽ trả lại cậu.” Ninh Du nhìn nét mặt Tư Nam, nói: “Chẳng qua sau khi xem xong tấm hình trong đó, tôi phát hiện, có thể cậu là người tôi luôn tìm kiếm…….xin lỗi, là mục tiêu thí nghiệm tôi hoài nghi có tồn tại.”
Tư Nam thầm nói, hoài nghi có tồn tại?
“Tôi đã từng gặp ba mẹ cậu,” Ninh Du trông như nhìn rõ nghi vấn của hắn, nhưng không chịu giải thích, mà đổi chủ đề:
“Năm 16 tuổi khi tôi đến nước A học tiến sĩ, tiến sĩ Chung Vãn với vợ mình, tiến sĩ Alicia Fellman là đàn anh đàn chị chung thầy với tôi. Lúc đó chúng tôi và một người cố vấn cùng nghiên cứu một loại virus liên quan đến chủ đề di truyền học. Nhằm mục đích nhờ virus xâm nhập vào chuỗi gene, thúc đẩy cải tạo và hoàn thiện, tăng cường tố chất bộ gene loài người, cùng kéo dài tuổi thọ trung bình.”
Dưới tình hình bất ngờ, Tư Nam biết được họ tên thật của ba mẹ mình, nháy mắt ngơ ngẩn cả người.
“Vì nể mặt cùng là người Hoa, tiến sĩ Chung Vãn có giúp tôi rất nhiều vấn đề chuyên môn, nhưng tiệc vui thì chóng tàn. Mấy tháng sau, trong một sự cố thí nghiệm, tiến sĩ Chung Vãn bị nhiễm virus, bất hạnh tử nạn, tiến sĩ Alicia Fellman mang di thể anh ấy và cậu, biến mất khỏi căn cứ thí nghiệm.”
“…….Ông………” Giọng của Tư Nam bắt đầu nôn nóng: “Tôi không nhớ những chuyện này nữa, ông hãy nói thêm một ít, năm đó ba mẹ tôi………..”
Hắn nôn nóng muốn biết ba mẹ vốn xa lạ trong kí ức có hình dạng thế nào, hắn càng muốn biết, chi tiết cụ thể hơn, cho dù chỉ là những chuyện vụn vặt thời thơ ấu cũng được.
Nhưng Ninh Du không mảy may xúc động, chỉ dùng sáu từ trả lời hắn: “Không có thời gian, không hứng.”
“Sau sự cố thí nghiệm,” Ninh Du đổi ống máu khác, tiếp tục nói, “Chủ đề di truyền học này được cho là có độ nguy hiểm với bí mật cao, bởi vậy quân đội đã bỏ vốn tiếp quản cả sở nghiên cứu, bắt đầu tìm kiếm hành tung của tiến sĩ Fellman từ khắp mọi nơi. Di thể tiến sĩ Chung Vãn chị ấy mang đi, và một loạt hành vi biến dị sinh ra của di thể, trở thành mục tiêu hấp dẫn tuyệt vời của quân đội.”
Tư Nam chú ý tới cách dùng từ của gã: Hành vi biến dị sinh ra của di thể.
Di thể còn có hành vi?
“Tuy rằng khi đó tuổi cậu còn rất nhỏ, nhưng chắc có thể nhớ trong nhà luôn có một người ba khát máu, rên rỉ, liên tục có ý đồ công kích cậu bằng bạo lực, chắc trên người cậu vẫn giữ đủ loại vết thương nhỉ. Hành vi này của tiến sĩ Chung Vãn……..xin lỗi tôi không muốn gọi tiến sĩ Chung Vãn bằng cái tên kia…….sau khi nhân viên quân đội giám sát loại hành vi này, liền được coi là một bằng chứng nghiên cứu vĩ đại của virus, có ý nghĩa mang tính bước ngoặt quan trọng. Cũng kể từ năm đó, dưới sự chỉ đạo của quân đội, căn cứ nghiên cứu khoa học bắt đầu dùng người sống làm thí nghiệm.”
Bác sĩ Trịnh đứng nghe ở một bên đã sợ đờ người.
Tư Nam nhắm hai mắt, kí ức vô cùng hỗn loạn như màn cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu hắn, hắn mở to mắt, giọng run run nói: “…………Căn cứ White Eagle?”
“Tôi không biết sau này nó đổi tên là gì,” Ninh Du nói, “Bởi vì năm đó tôi đã rời khỏi tổ nghiên cứu, trốn về nước.”
Ninh Du dùng cái nhíp kẹp ống nghiệm, thứ bên trong đã được tách ra, là huyết thanh màu vàng đậm.
Tư Nam thoáng nhìn người đàn ông rên rỉ ồ ồ không dứt, sau dần biến thành tiếng rên nặng nề, lại nhìn về phía Ninh Du: “Sau khi về nước, ông tiếp tục dùng người sống làm thí nghiệm, dẫn đến bùng phát vius?”
“Tôi bệnh thế à?” Ninh Du mất kiên nhẫn nói.
Tư Nam: “………”
“Nói thật cho cậu nhé, lúc ấy tất cả quốc gia có tiền tài với khả năng trên thế giới đều tiến hành nghiên cứu lĩnh vực này, con người đang trên đà theo đuổi bất tận với hai lĩnh ‘Mình tốt hơn’ và ‘Tuổi thọ lâu dài’………Cái khác chỉ là liệu có dùng phương pháp dùng virus cải tạo chuỗi gene, hay dùng người sống làm đối tượng thí nghiệm mà thôi. Tiện thể nói thêm một câu, tôi chắc 100% nước tôi dùng tinh tinh, viết thành một phục bút đậm màu mực tối trước khi thảm họa xảy đến.”
Ninh Du đến bên người đàn ông đang trong quá trình zombie hóa, đẩy không khí trong ống tiêm ra, tiêm huyết thanh có được từ quá trình tổng hợp sinh hóa vào mạch máu anh ta.
“Còn về tôi,” Gã nói, “Sau khi virus bùng nổ toàn cầu, mới bắt đầu dùng người sống làm đối tượng thí nghiệm……..nói ví dụ như vị ở trước mặt cậu đây.”
Lồng ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, phát ra tiếng gào thảm thiết không giống con người, bác sĩ Trịnh nặng nề nhắm chặt mắt.
Tư Nam khàn giọng hỏi: “Đây là nguyên nhân Trần Nhã Tịnh tiếp nhận người sống?”
“Tất nhiên không rồi. Nhưng tôi quả thực có dùng kẻ phản đối và người sống cô đơn làm người thí nghiệm, làm thế sẽ khó bị phát hiện hơn.” Ninh Du đẩy toàn bộ huyết thanh vào, rút kim tiêm ra: “Ví dụ như người này, thời gian trước đây vì chịu áp lực lớn nên tinh thần thất thường, điên điên dại dại chạy khắp nơi, chỉ thiếu mỗi chuyện mất tích.”
Giọng điệu khi gã nói lời này chẳng chút hung ác, trái lại không khác gì “cơm trưa nay được thêm quả trứng chim’ hoặc ‘thời tiết hôm nay hơi âm u’── Bởi vì quá bình tĩnh, quá tự nhiên, thế cho nên khiến kẻ khác thấy ớn lạnh run rẩy từ trong xương tủy.
“………Ông tiêm virus cho anh ta, để anh ta bị lây nhiễm rồi mới thí nghiệm huyết thanh?” Tư Nam không thể tin nổi, chất vấn: “Vì sao không dùng động vật, hoặc dứt khoát dùng hệ miễn dịch mô phỏng?!”
Ninh Du không trả lời, mà cầm máy ảnh chụp mấy kiểu người đàn ông trên bàn, sau đó lật bản ghi chép bắt đầu viết tốc kí.
Người đàn ông đã triệt để lây nhiễm, song vẫn chưa biến đổi thành zombie hoàn toàn. Huyết thanh trong cơ thể anh ta nhanh chóng phân giải, thẩm thấu, tập trung kháng nguyên, bắt đầu cuộc chiến thầm lặng, gay gắt đượm mùi thuốc súng mà mắt thường không thể nhìn thấy.
“Virus zombie không lây sang động vật, nói vậy chắc cậu đã nhận ra rồi.” Ninh Du không ngẩng đầu nói, “Cho dù dùng liều lượng nhỏ tới đâu, hay giảm bớt độc tính, kết quả duy nhất khi virus zombie tiến vào cơ thể động vật là tử vong ngay tức khắc; chỉ khi tiêm vào cơ thể con người và tinh tinh mới sinh ra hiệu quả biến dị, mà tôi không mở vườn bách thú, lấy đâu ra lắm tinh tinh đến thế?”
“Hệ miễn dịch mô phỏng thì càng buồn cười hơn. Tôi có yêu cầu cực cao trên mọi phương diện, cần một điều kiện đặc thù chuyên biệt, người nhiễm đang trong quá trình biến đổi, cậu có biết tôi mất bao lâu mới xây được khu thí nghiệm này không? Cậu cho rằng tôi có thể tay không bắt giặc tạo ra một siêu máy tính làm thành hệ thống mô phỏng con người chắc?”
Tiếng thét của người đàn ông càng ngày càng dữ dội, con ngươi đột ngột giãn to, rồi vội vàng co lại!
Ninh Du nhếch mắt, nhìn Tư Nam đầy châm biếm. Khoảng mười giây sau, Tư Nam mới rít kẽ răng, nhẹ giọng nói một câu:
“Ông đã giết bao nhiêu người rồi?”
Ninh Du nói: “Ai mà nhớ được.”
“……Nếu có tinh thần nghiên cứu khoa học thật đến nhường vậy, cớ gì ông không thử lấy mình làm thí nghiệm trước, vì sao không thử tiêm virus vào chính cơ thể mình đầu tiên?”
“Nếu phải bắt buộc, tôi sẽ làm vậy.” Ninh Du lặp lại lời này lần thứ ba, ngữ khí vẫn ôn tồn đều đều không khác hai lần trước, hoàn toàn đối lập với cơn phẫn nộ mới hình thành của Tư Nam:
“Bây giờ, mời cậu nằm cho, thí nghiệm đã tiến hành tới giai đoạn quan trọng.”
Vành mắt Tư Nam đỏ bừng, cắn chặt răng, gần như bị bắt ép phải kiềm chế tựa vào chiếc ghế.
“A……..Ha……….A──!”
Người đàn ông đột nhiên dốc hết sức vùng ra, gân cốt gần như bị dây trói cắt sống.
Nháy mắt, sức bật bùng phát quả thực quá đáng sợ, bác sĩ Trịnh theo phản xạ có điều kiện lùi về sau hai bước, có điều Ninh Du lại rảo bước tiến đến gần, bật đèn pin cầm tay.
Gã quan sát kĩ càng ngũ quan méo mó, cái miệng há to trên khuôn mặt, không thèm để ý có vài lần răng nanh đối phương mém đụng tới tay của mình. Mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng như một thế kỷ, tròn mấy phút sau, con ngươi người đàn ông rõ ràng có sự thay đổi, nhãn cầu tức tốc sung huyết, gân xanh trên cổ nổi đầy!
Bác sĩ Trịnh lắp bắp nói ra vài chữ: “──Tim, tim đập!”
Ninh Du với Tư Nam cùng nghiêng đầu nhìn thử.
Đường thẳng trên máy điện tâm đồ đột nhiên nhấp nhô, tiện đà nhảy lên xuống, bắt đầu đập đều đều.
Ninh Du buông tay, cái đèn pin rơi keng xuống đất, lăn vòng tới cuối bàn giải phẫu.
“A a a a──” Người đàn ông phát ra tiếng gào cào xé ruột gan như dã thú!
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra sự khác biệt, tiếng gào đó tuyệt đối không phải tiếng rên sâu dài của zombie, mà giống với hành vi trút giận vô ý thức của con người trong tình trạng tinh thần điên loạn. Ninh Du vọt tới bàn thí nghiệm, tóm lấy cái ống tiêm, còn chưa kịp chạy về, chỉ thấy người đàn ông kia phát ra tiếng kêu đứt quãng:
“Cứu, cứu cứu, cứu………….”
“──Anh ta nói chuyện,” Bác sĩ Trịnh hổn hển khụ một tiếng, không rõ đang hưng phấn tột độ, kích động hay sợ hãi: “Anh ta nói chuyện kìa!”
Đó chỉ là chuyện trong vài giây ngắn ngủi.
Người đàn ông tóm chặt ga giường, cả người oằn lên, như một quả bóng bay thổi đến cực hạn, một giây sau bèn nổ tan tành.
Anh ta nặng nề ngã xuống bàn giải phẫu, miệng mũi, lỗ tai nhanh chóng chảy đầy máu tươi, thoáng chốc không còn hơi thở.
Đồ thị điện tâm đồ lại trở về đường thẳng, phát ra từng tiếng bíp bíp đơn điệu, bao trùm toàn bộ căn phòng tĩnh lặng.
Ninh Du thở hổn hển, toàn thân chợt thả lỏng, sa sút tinh thần lùi về sau vài bước.
“Anh, anh ta đã chết,” Hai tay Bác sĩ Trịnh hai tay run lẩy bẩy, run run rẩy rẩy làm kiểm tra xong, nói: “Zombie hóa…….Dấu hiệu zombie hóa đã biến mất, huyết thanh, huyết thanh, vắc xin huyết thanh vậy mà dùng được………”
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, song huyết thanh thực sự đã có hiệu quả──
Sự kết hợp giữa virus với huyết thanh có tác dụng giết chết sinh mạng, nhưng huyết thanh lại thành công ngăn chặn virus zombie hóa cơ thể này!
Ninh Du giơ bàn tay, che kín mặt mình.
“……….Không thể nào,” Tư Nam mò mịt lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao tôi……”
Ninh Du nặng nề lau mặt, nói: “Y như tôi dự đoán.”
Tư Nam và bác sĩ Trịnh đều trơ mắt nhìn chằm chằm gã, Ninh Du không nói gì nữa, quay người trở lại bàn thí nghiệm, nhanh chóng mở máy ly tâm──Tư Nam lúc này mới phát hiện trên giá ống nghiệm cư nhiên có thêm một hàng ống máu.
Ninh Du quá độc ác, coi vẻ thừa dịp hắn hôn mê, đã rút mất ít nhất 800CC máu.
Thể trọng Tư Nam nhẹ, tổng lượng máu trong cơ thể không nhiều, chả trách lúc bác sĩ Trịnh đứng nhìn một bên còn cho rằng Ninh Du muốn trực tiếp giết chết hắn.
“Tôi cần một người,” Ninh Du đột nhiên trầm giọng nói.
Ban đầu Tư Nam không chú ý gã đang nói gì, có điều ngay giây đó, hắn lập tức hiểu ra.
“Tôi cần tính toán tỷ lệ virus thêm một lần nữa.” Ninh Du khẽ lặp lại, ánh mắt hướng đến Tư Nam bị khóa trên ghế tựa, nói:
“Tôi cần một người sống.”
Hai người nhìn nhau một lát, gọng kính viền vàng che mất ánh mắt Ninh Du, đáy lòng Tư Nam dần dần nổi cơn giá lạnh chưa từng có.
Đột nhiên một giọng nói run rẩy phá vỡ sự im lặng: “………Ở đây………ở đây có……….”
Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy bác sĩ Trịnh lảo đảo tiến đến, dùng cơ thể che khuất Tư Nam, tiện đà rút một khẩu súng lục giấu trong lồng ngực, họng súng chĩa thẳng vào Ninh Du.
“Ở đây…..có một người sống.” Ông nức nở nói, họng súng không ngừng rung rung, tay kia lại vững vàng chỉ vào bản thân: “Có thể cho anh làm thí nghiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.