Chương 107
Bạch Lộ Vị Song
07/11/2020
Lâu Tự Ngọc khó có
lúc nghẹn họng, dời ánh măt nhìn xung quanh, một mạt đỏ rực bò từ cổ
nàng lên thẳng sau tai. Da lông của yêu quái không khác tín vật của phàm nhân bao nhiêu, thứ khác biệt chính là nó mang theo mùi của nàng, giống như đang chiếm địa bàn. Nhưng lời này nàng chẳng thể nào nói với hắn
được.
Cũng may Tống Lập Ngôn cũng không phải một hai phải hỏi ra nguyên cớ. Hắn gỡ huyết ngọc trên đai lưng xuống đổi thành ngọc tuệ này sau đó mới đến lấy hộp đồ ăn trên bậu cửa sổ đến nhét vào lòng nàng.
Lâu Tự Ngọc vừa mở ra thấy tô bánh thì đã cảm động mà đỏ mắt: “Đại nhân còn có tâm mang điểm tâm nô gia thích nhất đến.”
Tống Lập Ngôn gật đầu: “Cũng coi như đáp lễ.” Dừng một chút hắn lại bổ sung một câu, “Thuận tiện bản quan muốn nhìn Cánh Gà một chút.”
Lâu Tự Ngọc lập tức khép hộp đồ ăn lại, không biết xấu hổ mà đề phòng để hộp đồ ăn sang bên cạnh nói: “Cánh Gà…… Cánh Gà khá tốt, đại nhân không cần nhìn hắn có được không?”
Tống Lập Ngôn yên lặng liếc nàng. Lâu Tự Ngọc chống lại ánh mắt hắn mà cười cười sau đó xụ mặt nói: “Đại nhân đây là dùng thủ đoạn tiên lễ hậu binh sao?”
Nàng còn tưởng hắn thật sự không cầm lòng được muốn đến phân công bằng với nàng. Ai ngờ nàng chỉ là hắn thuận đường tới xem thôi, chủ yếu vẫn là vì tiểu Yêu Vương và nội đan của Phù Sơn. Nói không tức giận là không có khả năng, nhưng nàng còn có chút tủi thân nói: “Khi nào thì đại nhân mới đến tìm nô gia mà không phải vì mục đích khác thế?”
Tống Lập Ngôn muốn trêu nàng nhưng thấy ánh mắt chợt ảm đạm của nàng trong lòng hắn cũng căng thẳng, nhịn không được nói: “Ta chỉ thuận tiện hỏi thế thôi.”
“À.” Lâu Tự Ngọc rầu rĩ đáp lời, hiển nhiên là không tin. Nội đan của Phù Sơn và nàng, việc nào mới giống là thuận tiện hơn chứ?
Người ngồi trên mép giường “Sách” một tiếng rồi cởi Triền Yêu Thằng ra cho nàng. Tay vừa được giải phóng thì trong lòng lại trầm xuống, Lâu Tự Ngọc mếu máo ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Nội đan lúc trước chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, nhưng Cánh Gà là một sinh mệnh sống sờ sờ, ta không có tâm tư hủy hoại hắn, đại nhân có thể buông tha hắn không?”
Nói xong đến chính nàng cũng cảm thấy không có khả năng. Nàng tự giễu mà kéo kéo khóe miệng: “Không bỏ cũng đúng, nhưng nếu nô gia mà ra tay với đại nhân thì gnài có thể đừng nóng giận không?”
Tống Lập Ngôn híp mắt: “Ngươi muốn vì hắn mà ra tay với ta?”
“Nô gia còn tặng hắn trường mệnh khóa đó.” Nàng tủi thân gục đầu nói.
“Thì sao? Cho hắn cái trường mệnh khóa thì phải giúp hắn bảo mệnh sao?” Hắn không vui nói, “Nếu ta muốn giết hắn thì sao?”
Vậy thì có thể làm sao? Lâu Tự Ngọc đỏ mắt không đáp, đến tai hồ ly cũng thu về, cả người như quả cà tím phơi sương, héo rũ.
Tống Lập Ngôn nhấp môi, thay đổi cách hỏi khác ôn nhu hơn: “Nếu một ngày kia ngươi chỉ có thể chọn giữa hắn và ta thì ngươi cũng bảo vệ hắn sao?”
“Tất nhiên không thể.” Lâu Tự Ngọc lắc đầu, “Chỉ bảo vệ ngài thôi.”
Chỉ một câu này từ miệng nàng đúng là mềm mại không chút khí thế nhưng lại khiến Tống Lập Ngôn cảm thấy trong lòng dễ chịu cực kỳ. Nhân lúc thừa thắng hắn xông lên hỏi: “Thế ta và Hoắc Lương thì sao?”
Lâu Tự Ngọc mang thần sắc phức tạp hỏi: “Hoắc Lương sao có thể ngang hàng với ngài được?”
Câu trả lời này quả thực khiến người ta hài lòng cực kỳ. Tống Lập Ngôn gật đầu, hỏi lại: “Ta và Tống Thanh Huyền thì sao?”
Lâu Tự Ngọc dở khóc dở cười duỗi tay túm lấy huyết ngọc rũ bên hông hắn sau đó nghiêm túc nói: “Đều bảo vệ ngài, không có ai quan trọng hơn đại nhân hết.”
Trong lòng Tống Lập ngôn đột nhiên buông lỏng, hắn kinh ngạc phát hiện hóa ra mình vẫn luôn để ý mấy chuyện này. Lâu Tự Ngọc thích Tống Thanh Huyền thế nào hắn đã biết. Nàng bi thương chờ đợi và đối xử với hắn đặc biệt như thế đều là vì Tống Thanh Huyền. Vò rượu 80 năm trước quá đắng, hắn không muốn nàng lại uống nữa nhưng không nghĩ khi phải đưa ra lựa chọn lúc này nàng lại không chút do dự chọn hắn.
Duỗi tay lấy chu thoa nàng đặt bên cạnh, hắn vén tóc bên tai cho nàng sau đó búi lên. Tống Lập Ngôn tựa như không chút để ý nói: “Lời ngươi đã nói thì nên nhớ lấy.”
Lâu Tự Ngọc ngoài ý muốn ngước mắt nhìn hắn, duỗi tay sờ sờ búi tóc hắn vừa búi cho nàng sau đó ngây người.
Hắn…… vừa cài trâm cho nàng sao?
Bùi Hiến Phú từng nói qua cây trâm này là di vật cố nhân đưa, lúc ấy nàng bị chọc tức nên đánh hắn ngã xuống lầu. Kỳ thật trong lòng Lâu Tự Ngọc hiểu rõ mình không phải tức vì Tống Thanh Huyền bị người ta nhắc tới mà là vì hắn mua cây trâm này cho nàng nhưng đến chết cũng không thể tự tay cài lên tóc cho nàng.
Nàng luôn ngóng trông trong lòng hắn có thể có vị trí nào đó cho nàng, có thể có một lần vì nàng mà dừng chậm bước chân đi chịu chết. Nhưng không có, mặc kệ là đèn lồng chưa kịp đốt hay hoàng hôn chưa kịp xem, chẳng có thứ gì ngăn được hắn lại. Nàng đã chậm rãi học được cách không bắt buộc, nhưng không ngờ có một ngày cây trâm này sẽ được Tống Lập Ngôn cầm lấy cài lên cho nàng.
“Thời gian không còn sớm nữa.” Hắn đứng dậy nói, “Bản quan đi về đây.”
Lâu Tự Ngọc theo bản năng bắt lấy ống tay áo hắn, Tống Lập Ngôn quay đầu hừ nhẹ nói: “Sao?Muốn bản quan ở lại để xem tiểu Yêu Vương hả?”
“Ngài không xem hắn sao?” Nàng càng khiếp sợ.
Sắc mặt Tống Lập Ngôn không vui, tức giận thấp giọng nói: “Đã nói ta đến xem hắn chỉ là thuận tiện.”
Cổ tay áo vừa được buông ra hắn đã nhảy qua cửa sổ biến mất một cách lưu loát như khi tới, chớp mắt đã không thấy người đâu.
……
Lâm Lê Hoa đang tránh ở trong phòng nhỏ an tĩnh dưới lầu tra sách cổ. Lúc nàng ta đang muốn lấy ra một phần sách có thông tin thì ngoài cửa đột nhiên có một người vọt vào cuốn theo một cơn gió khiến nàng ta run run làm cho trang sách ố vàng trong tay bị xé thành hai nửa.
“Lê Hoa!” Lâu Tự Ngọc chống tay lên bàn, đôi mắt sáng đến đáng sợ. Nàng mặc kệ người ta có kinh khiếp không mà hô một tiếng “Lê Hoa!”
Lâm Lê Hoa run run rẩy rẩy mà nhìn hai mắt nàng sau đó “Oa” một tiếng khóc thét lên: “Chủ tử ngài đừng nóng vội, em đang tìm đây rồi, không có việc gì to tát đâu ngài cứ yên tâm!”
Lâu Tự Ngọc nhanh chóng xua tay, trên mặt chậm rãi có ý cười nói: “Không phải cái này, cái gì Bùi Hiến Phú không Bùi Hiến Phú thì mặc kệ hắn. Lê Hoa, em xem trên đầu ta là cái gì?”
Lâm Lê Hoa dại ra mà nhìn đầu nàng đáp: “Trâm hoa?”
“Đây là chu thoa Tống Thanh Huyền mua cho ta.” Nàng duỗi tay chạm chạm vào cây trâm hoa sau đó không ngăn được đắc ý nói, “Tống đại nhân vừa mới cài cho ta đó, tự tay luôn.”
Lâm Lê Hoa: “???”
“Tên hỗn đản kia tới đây lúc nào?!” Nàng ta lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhảy lên nói, “Sẹo trên tay ngài còn chưa khỏi hẳn đâu mà hắn đã không biết xấu hổ đến đây. Để em đi chém tay hắn ——”
Lâu Tự Ngọc đen mặt, duỗi tay túm được đuôi cáo nàng kia vừa bung ra, hơi hơi siết. Lâm Lê Hoa thành thật, chân sắp sửa bước ra lại thu lại, chán nản hỏi: “Hắn muốn làm gì chứ?”
Con ngươi trong mắt Lâu Tự Ngọc lại sáng lên, tay ôm mặt xoay tròn tại chỗ, lại còn thẹn thùng dậm dậm chân. Trước mắt tối sầm, Lâm Lê Hoa “Bang” một cái đập lên trán mình, sau đó đỡ trán nói: “Đã biết, chủ tử vui là được, em lại đi tra sách cổ tiếp……”
“Còn đọc sách cổ làm gì?” Lâu Tự Ngọc oán trách nói, “Đã đọc cả ngày rồi em không mệt nhưng ta thì đau lòng.”
Lâm Lê Hoa nghe được thì cảm động rớt nước mắt, lập tức cầm lấy tay nàng, cái đuôi cũng vung ra lắc lấy lắc để: “Thế chúng ta làm gì?”
Gương mặt đỏ lên, Lâu Tự Ngọc ngọt ngào nói: “Để ta kể cho em nghe chuyện Tống đại nhân nhé.”
“……”
Mành rơi ngay mặt nàng, nhiều năm rồi Lâu Tự Ngọc mới nghe thấy tiếng uy hiếp của Lâm Lê Hoa. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói vọng ra từ sau mành: “Ngài mà nói với em thêm nửa chữ về hắn thì em sẽ về Kỳ Đấu Sơn làm một con dã hồ li!!”
Nàng ta tức giận đến nỗi mành rèm cũng hơi hơi thổi tung lên. Lâu Tự Ngọc thở dài, nàng cảm thấy không hiểu được tính tình nóng nảy của đám trẻ con. Không giống nàng, hiện tại chỉ cần cho nàng một mảnh đất thì nàng sẽ cực kỳ mỹ mãn mà nở ra một đóa hoa thơm ngào ngạt.
“Chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao từ ngoài cửa đi ngang qua thấy nàng đứng ở đại sảnh thì hô một tiếng.
Lâu Tự Ngọc sáng mắt nói: “Tần chưởng quầy, ông tới thật đúng lúc, để ta nói với ông chuyện này.”
“Vừa lúc ta cũng có việc muốn nói.” Tần Tiểu Đao mới từ bên ngoài trở về, bên người không thấy Bình Hoa nhưng có mang theo Cánh Gà, sắc mặt thoạt nhìn rất nghiêm trọng nói, “Để ta nói trước đi.”
“—— khắp các cửa thành đã bị người của Thượng Thanh Tư lấp kín, Triệu Thanh Hoài đã đến huyện Phù Ngọc.”
Ý cười trên mặt Lâu Tự Ngọc lập tức bong ra từng mảng, nàng trở nên nghiêm túc trầm giọng hỏi: “Còn có cách nào để rời đi sao?”
Cũng may Tống Lập Ngôn cũng không phải một hai phải hỏi ra nguyên cớ. Hắn gỡ huyết ngọc trên đai lưng xuống đổi thành ngọc tuệ này sau đó mới đến lấy hộp đồ ăn trên bậu cửa sổ đến nhét vào lòng nàng.
Lâu Tự Ngọc vừa mở ra thấy tô bánh thì đã cảm động mà đỏ mắt: “Đại nhân còn có tâm mang điểm tâm nô gia thích nhất đến.”
Tống Lập Ngôn gật đầu: “Cũng coi như đáp lễ.” Dừng một chút hắn lại bổ sung một câu, “Thuận tiện bản quan muốn nhìn Cánh Gà một chút.”
Lâu Tự Ngọc lập tức khép hộp đồ ăn lại, không biết xấu hổ mà đề phòng để hộp đồ ăn sang bên cạnh nói: “Cánh Gà…… Cánh Gà khá tốt, đại nhân không cần nhìn hắn có được không?”
Tống Lập Ngôn yên lặng liếc nàng. Lâu Tự Ngọc chống lại ánh mắt hắn mà cười cười sau đó xụ mặt nói: “Đại nhân đây là dùng thủ đoạn tiên lễ hậu binh sao?”
Nàng còn tưởng hắn thật sự không cầm lòng được muốn đến phân công bằng với nàng. Ai ngờ nàng chỉ là hắn thuận đường tới xem thôi, chủ yếu vẫn là vì tiểu Yêu Vương và nội đan của Phù Sơn. Nói không tức giận là không có khả năng, nhưng nàng còn có chút tủi thân nói: “Khi nào thì đại nhân mới đến tìm nô gia mà không phải vì mục đích khác thế?”
Tống Lập Ngôn muốn trêu nàng nhưng thấy ánh mắt chợt ảm đạm của nàng trong lòng hắn cũng căng thẳng, nhịn không được nói: “Ta chỉ thuận tiện hỏi thế thôi.”
“À.” Lâu Tự Ngọc rầu rĩ đáp lời, hiển nhiên là không tin. Nội đan của Phù Sơn và nàng, việc nào mới giống là thuận tiện hơn chứ?
Người ngồi trên mép giường “Sách” một tiếng rồi cởi Triền Yêu Thằng ra cho nàng. Tay vừa được giải phóng thì trong lòng lại trầm xuống, Lâu Tự Ngọc mếu máo ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Nội đan lúc trước chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, nhưng Cánh Gà là một sinh mệnh sống sờ sờ, ta không có tâm tư hủy hoại hắn, đại nhân có thể buông tha hắn không?”
Nói xong đến chính nàng cũng cảm thấy không có khả năng. Nàng tự giễu mà kéo kéo khóe miệng: “Không bỏ cũng đúng, nhưng nếu nô gia mà ra tay với đại nhân thì gnài có thể đừng nóng giận không?”
Tống Lập Ngôn híp mắt: “Ngươi muốn vì hắn mà ra tay với ta?”
“Nô gia còn tặng hắn trường mệnh khóa đó.” Nàng tủi thân gục đầu nói.
“Thì sao? Cho hắn cái trường mệnh khóa thì phải giúp hắn bảo mệnh sao?” Hắn không vui nói, “Nếu ta muốn giết hắn thì sao?”
Vậy thì có thể làm sao? Lâu Tự Ngọc đỏ mắt không đáp, đến tai hồ ly cũng thu về, cả người như quả cà tím phơi sương, héo rũ.
Tống Lập Ngôn nhấp môi, thay đổi cách hỏi khác ôn nhu hơn: “Nếu một ngày kia ngươi chỉ có thể chọn giữa hắn và ta thì ngươi cũng bảo vệ hắn sao?”
“Tất nhiên không thể.” Lâu Tự Ngọc lắc đầu, “Chỉ bảo vệ ngài thôi.”
Chỉ một câu này từ miệng nàng đúng là mềm mại không chút khí thế nhưng lại khiến Tống Lập Ngôn cảm thấy trong lòng dễ chịu cực kỳ. Nhân lúc thừa thắng hắn xông lên hỏi: “Thế ta và Hoắc Lương thì sao?”
Lâu Tự Ngọc mang thần sắc phức tạp hỏi: “Hoắc Lương sao có thể ngang hàng với ngài được?”
Câu trả lời này quả thực khiến người ta hài lòng cực kỳ. Tống Lập Ngôn gật đầu, hỏi lại: “Ta và Tống Thanh Huyền thì sao?”
Lâu Tự Ngọc dở khóc dở cười duỗi tay túm lấy huyết ngọc rũ bên hông hắn sau đó nghiêm túc nói: “Đều bảo vệ ngài, không có ai quan trọng hơn đại nhân hết.”
Trong lòng Tống Lập ngôn đột nhiên buông lỏng, hắn kinh ngạc phát hiện hóa ra mình vẫn luôn để ý mấy chuyện này. Lâu Tự Ngọc thích Tống Thanh Huyền thế nào hắn đã biết. Nàng bi thương chờ đợi và đối xử với hắn đặc biệt như thế đều là vì Tống Thanh Huyền. Vò rượu 80 năm trước quá đắng, hắn không muốn nàng lại uống nữa nhưng không nghĩ khi phải đưa ra lựa chọn lúc này nàng lại không chút do dự chọn hắn.
Duỗi tay lấy chu thoa nàng đặt bên cạnh, hắn vén tóc bên tai cho nàng sau đó búi lên. Tống Lập Ngôn tựa như không chút để ý nói: “Lời ngươi đã nói thì nên nhớ lấy.”
Lâu Tự Ngọc ngoài ý muốn ngước mắt nhìn hắn, duỗi tay sờ sờ búi tóc hắn vừa búi cho nàng sau đó ngây người.
Hắn…… vừa cài trâm cho nàng sao?
Bùi Hiến Phú từng nói qua cây trâm này là di vật cố nhân đưa, lúc ấy nàng bị chọc tức nên đánh hắn ngã xuống lầu. Kỳ thật trong lòng Lâu Tự Ngọc hiểu rõ mình không phải tức vì Tống Thanh Huyền bị người ta nhắc tới mà là vì hắn mua cây trâm này cho nàng nhưng đến chết cũng không thể tự tay cài lên tóc cho nàng.
Nàng luôn ngóng trông trong lòng hắn có thể có vị trí nào đó cho nàng, có thể có một lần vì nàng mà dừng chậm bước chân đi chịu chết. Nhưng không có, mặc kệ là đèn lồng chưa kịp đốt hay hoàng hôn chưa kịp xem, chẳng có thứ gì ngăn được hắn lại. Nàng đã chậm rãi học được cách không bắt buộc, nhưng không ngờ có một ngày cây trâm này sẽ được Tống Lập Ngôn cầm lấy cài lên cho nàng.
“Thời gian không còn sớm nữa.” Hắn đứng dậy nói, “Bản quan đi về đây.”
Lâu Tự Ngọc theo bản năng bắt lấy ống tay áo hắn, Tống Lập Ngôn quay đầu hừ nhẹ nói: “Sao?Muốn bản quan ở lại để xem tiểu Yêu Vương hả?”
“Ngài không xem hắn sao?” Nàng càng khiếp sợ.
Sắc mặt Tống Lập Ngôn không vui, tức giận thấp giọng nói: “Đã nói ta đến xem hắn chỉ là thuận tiện.”
Cổ tay áo vừa được buông ra hắn đã nhảy qua cửa sổ biến mất một cách lưu loát như khi tới, chớp mắt đã không thấy người đâu.
……
Lâm Lê Hoa đang tránh ở trong phòng nhỏ an tĩnh dưới lầu tra sách cổ. Lúc nàng ta đang muốn lấy ra một phần sách có thông tin thì ngoài cửa đột nhiên có một người vọt vào cuốn theo một cơn gió khiến nàng ta run run làm cho trang sách ố vàng trong tay bị xé thành hai nửa.
“Lê Hoa!” Lâu Tự Ngọc chống tay lên bàn, đôi mắt sáng đến đáng sợ. Nàng mặc kệ người ta có kinh khiếp không mà hô một tiếng “Lê Hoa!”
Lâm Lê Hoa run run rẩy rẩy mà nhìn hai mắt nàng sau đó “Oa” một tiếng khóc thét lên: “Chủ tử ngài đừng nóng vội, em đang tìm đây rồi, không có việc gì to tát đâu ngài cứ yên tâm!”
Lâu Tự Ngọc nhanh chóng xua tay, trên mặt chậm rãi có ý cười nói: “Không phải cái này, cái gì Bùi Hiến Phú không Bùi Hiến Phú thì mặc kệ hắn. Lê Hoa, em xem trên đầu ta là cái gì?”
Lâm Lê Hoa dại ra mà nhìn đầu nàng đáp: “Trâm hoa?”
“Đây là chu thoa Tống Thanh Huyền mua cho ta.” Nàng duỗi tay chạm chạm vào cây trâm hoa sau đó không ngăn được đắc ý nói, “Tống đại nhân vừa mới cài cho ta đó, tự tay luôn.”
Lâm Lê Hoa: “???”
“Tên hỗn đản kia tới đây lúc nào?!” Nàng ta lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhảy lên nói, “Sẹo trên tay ngài còn chưa khỏi hẳn đâu mà hắn đã không biết xấu hổ đến đây. Để em đi chém tay hắn ——”
Lâu Tự Ngọc đen mặt, duỗi tay túm được đuôi cáo nàng kia vừa bung ra, hơi hơi siết. Lâm Lê Hoa thành thật, chân sắp sửa bước ra lại thu lại, chán nản hỏi: “Hắn muốn làm gì chứ?”
Con ngươi trong mắt Lâu Tự Ngọc lại sáng lên, tay ôm mặt xoay tròn tại chỗ, lại còn thẹn thùng dậm dậm chân. Trước mắt tối sầm, Lâm Lê Hoa “Bang” một cái đập lên trán mình, sau đó đỡ trán nói: “Đã biết, chủ tử vui là được, em lại đi tra sách cổ tiếp……”
“Còn đọc sách cổ làm gì?” Lâu Tự Ngọc oán trách nói, “Đã đọc cả ngày rồi em không mệt nhưng ta thì đau lòng.”
Lâm Lê Hoa nghe được thì cảm động rớt nước mắt, lập tức cầm lấy tay nàng, cái đuôi cũng vung ra lắc lấy lắc để: “Thế chúng ta làm gì?”
Gương mặt đỏ lên, Lâu Tự Ngọc ngọt ngào nói: “Để ta kể cho em nghe chuyện Tống đại nhân nhé.”
“……”
Mành rơi ngay mặt nàng, nhiều năm rồi Lâu Tự Ngọc mới nghe thấy tiếng uy hiếp của Lâm Lê Hoa. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói vọng ra từ sau mành: “Ngài mà nói với em thêm nửa chữ về hắn thì em sẽ về Kỳ Đấu Sơn làm một con dã hồ li!!”
Nàng ta tức giận đến nỗi mành rèm cũng hơi hơi thổi tung lên. Lâu Tự Ngọc thở dài, nàng cảm thấy không hiểu được tính tình nóng nảy của đám trẻ con. Không giống nàng, hiện tại chỉ cần cho nàng một mảnh đất thì nàng sẽ cực kỳ mỹ mãn mà nở ra một đóa hoa thơm ngào ngạt.
“Chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao từ ngoài cửa đi ngang qua thấy nàng đứng ở đại sảnh thì hô một tiếng.
Lâu Tự Ngọc sáng mắt nói: “Tần chưởng quầy, ông tới thật đúng lúc, để ta nói với ông chuyện này.”
“Vừa lúc ta cũng có việc muốn nói.” Tần Tiểu Đao mới từ bên ngoài trở về, bên người không thấy Bình Hoa nhưng có mang theo Cánh Gà, sắc mặt thoạt nhìn rất nghiêm trọng nói, “Để ta nói trước đi.”
“—— khắp các cửa thành đã bị người của Thượng Thanh Tư lấp kín, Triệu Thanh Hoài đã đến huyện Phù Ngọc.”
Ý cười trên mặt Lâu Tự Ngọc lập tức bong ra từng mảng, nàng trở nên nghiêm túc trầm giọng hỏi: “Còn có cách nào để rời đi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.