Chương 161
Bạch Lộ Vị Song
07/11/2020
Tỉ lệ cực tốt nhưng
ngọc tuệ lại làm bằng lông hồ ly, nhìn thế nào cũng không thấy hợp. Nhan Hảo khó chịu mà trừng mắt nhìn khối huyết ngọc kia rồi hừ lạnh nói:
“Nam nhân nói mà ngươi cũng tin. Hắn là người của Thượng Thanh Tư, sao
có thể cưới một yêu quái như ngươi qua cửa chứ? Thứ này chẳng qua chỉ để lừa gạt ngươi thôi.”
Lâu Tự Ngọc cười rộ lên, trong mắt đều là đắc ý cùng thỏa mãn, giống như không muốn cãi cọ với nàng ta. Nàng chỉ cố gắng nâng tay muốn chạm vào huyết ngọc trên eo. Trên người nàng lúc này có gông xiềng, một động tác nhỏ này cũng khiến nàng mệt mỏi đến đổ đầy mồ hôi, đầu ngón tay ửng đỏ dịch qua từng chút một, mắt thấy sắp chạm vào viên ngọc.
Đúng lúc này ở nửa tấc bên kia lâp tức có một tia sáng quét đến, hung hăng đánh vào khối huyết ngọc kia. Nhan Hảo duỗi tay, đôi mắt nửa híp lại, trong lòng tràn đầy mong chờ khối ngọc kia nát thành bột mịn. Trên mặt nàng ta thậm chí còn ẩn ẩn thống khoái.
Nhưng một đòn này đánh lên rồi huyết ngọc chẳng những không vỡ mà còn càng sáng hơn. Trên viên ngọc hóa ra bát quái trận, bốc lên trên yêu trận. Pháp trận lúc đầu vốn chỉ bé bằng bàn tay nhưng chớp mắt đã lan ra phạm vi bảy thước, huyết sắc từ trên tỏa ra, lấp lánh xoay chuyển.
Nhan Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu xem thì thấy trong trận có bóng người lóe lên, giày đạp lên trên bàn đá, tiếp theo là vạt đạo bào màu xám. Mặt mày người kia thâm trầm đảo qua mặt nàng ta, giống như băng tuyết rét lạnh.
Đây…… Đây là có chuyện gì? Nhan Hảo khiếp sợ mà nhìn hắn, lại quay đầu nhìn cửa động bị yêu trận phong kín không một kẽ hở. Hắn vào bằng cách nào?!
Lúc này Lâu Tự Ngọc mới thở hắt ra, yên tâm mà ngã trên mắt trận, mắt lé nhìn hắn cười nói: “Ta đánh cuộc thắng.”
Ngày đó hắn không nói hai lời đã đưa huyết ngọc cho nàng. Lúc đó nàng đã nghĩ không biết có Hồi Tưởng thuật ở trên này không. Giống lúc trước áp tải nội đan của Thường Thạc, hắn cũng dùng thuật này. Vốn nàng chỉ ôm tâm tình thử vận may, chọc giận Nhan Hảo để nàng ta lấy yêu lực công kích nó. Không nghĩ hắn thật sự tới.
Tống Lập Ngôn duỗi tay muốn đỡ nàng lại bị yêu trận trên bàn đá chạm vào phải rụt tay lại. Hắn nhíu mày đánh giá bốn phía, lại nhìn nhìn trận pháp sắp xếp hỏi: “Máu trên người của ngươi là thế nào vậy?”
Vết thương vốn đã dừng chảy máu nay lại vỡ ra, cả người nàng lại ngâm mình trong máu loãng, váy áo đều bị nhuộm đỏ. Lâu Tự Ngọc bất đắc dĩ nhìn nhìn chính mình rồi lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ ngài quá lợi hại, gắn lá bùa này cho ta khiến ta chỉ cần nghĩ tới ngài đã khiến toàn thân chảy máu.”
Lời này nếu đặt ở ngày thường thì nhiều ít cũng coi là quấn quýt si mê nhưng vừa ý thức được nàng trúng bùa gì thì sắc mặt Tống Lập Ngôn đã vô cùng khó coi. Hắn rút Giải Trĩ Kiếm sau đó bắt đầu giải yêu trận bốn phía.
Nơi này quả thật không dễ tiến vào, nếu không có thuật pháp Hồi Tưởng thì cho dù có 1000 đệ tử của Thượn Thanh Tư ở bên ngoài thì cũng không nhất định có thể phá cửa động. Cho nên yêu trận trên bàn đá không đến nỗi khiến Tống Lập Ngôn dốc hết sức nhưng cũng không phải hai ba nhát kiếm là có thể phá vỡ. Mũi kiếm cắt đứt mấy mắt trận chính thì lúc này lớp lớp yêu trận mới nhẹ nhàng rơi xuống một tầng mỏng.
Mà người bên trong càng chảy nhiều máu hơn. Gân xanh trên mu bàn tay Tống Lập Ngôn nảy lên, hắn trầm giọng nói: “Ngươi đừng nhìn ta, cũng đừng nghĩ.”
Lâu Tự Ngọc nửa híp mắt cười nói: “Làm sao có thể?”
Nàng nhớ hắn muốn chết, hắn không ở trước mặt nàng đã nghĩ tới hắn khiến cả người thương tích huống chi hắn đang ở ngay trước mặt. Cho dù nháy mắt sau phải chết thì cũng tốt, nàng vẫn muốn tham lam nhìn hắn thêm, tốt nhất là trước khi tắt thở có thể duỗi tay ôm hắn một cái.
“Ngươi điên rồi hả?” Tống Lập Ngôn giận mắng, hai mắt có chút đỏ lên, xuống tay cũng càng ngày càng nặng, tiếng Giải Trĩ Kiếm đập lên pháp trận vang vọng khắp sơn động.
Nhan Hảo ngây ra mà nhìn hắn, không nói được một lời. Nàng ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong ấn tượng của nàng ta thì người này vừa hờ hững lại cao ngạo, mặc cho người khác chọc hắn thế nào thì hắn cũng chỉ cười lạnh bạc. Nhiều nhất thì hắn cũng sẽ ra tay tàn nhẫn một chút, không cho người khác đường lui thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hoảng loạn như muốn sụp đổ trên mặt hắn.
Không sai, cái người luôn luôn vững như Thái Sơn lúc này lại luống cuống, tay cầm Giải Trĩ Kiếm không ngừng mở ra siết lại, mỗi kiếm chém xuống căn bản không hề nghĩ tới việc mình sẽ bị phản phệ ít hay nhiều mà chỉ muốn vội vàng phá yêu trận cứu nàng kia.
Cứu một con yêu quái sao? Nhan Hảo không hiểu tại sao một người ghét yêu quái như hắn lại luôn lộ ra ôn nhu với mình Lâu Tự Ngọc?
Lúc Bạch quang phá vỡ một tầng yêu trận cuối cùng, Nhan Hảo nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở miệng hỏi: “Ngươi chỉ tính cứu mình nàng ta thôi sao?”
Tống Lập Ngôn nhìn nàng ta một cái. Nhan Hảo mím môi, ánh mắt vừa chuyển đã nói: “Ngươi tới cứu ta trước, ta có thể mang ngươi ra ngoài. Nơi này cho dù ngươi vào được mà không có người dẫn đường thì cũng không thể ra được đâu.”
Nếu bị mắc kẹt trong sơn động này không ra được, không nước không đồ ăn thì một người phàm không thể sống quá 5 ngày. Điều này khiến lợi thế của nàng ta rất lớn.
Thế nhưng ánh mắt Tống Lập Ngôn chỉ nhìn nàng ta một chớp mắt rồi lại hững hờ rời đi, đồng thời Giải Trĩ Kiếm trong tay cũng rơi xuống. Một tầng yêu trận cuối cùng bị phá vỡ, hắn lập tức thu kiếm, không thèm há mồm đáp lại nàng ta mà cúi người xuống ôm Lâu Tự Ngọc lên bàn đá.
Cảm giác ẩm ướt,cho dù xiêm y trên người nàng coi như rắn chắc nhưng lúc này đều là máu. Hô hấp của Tống Lập Ngôn có chút không xong, tay cũng run lên. Hắn ôm nàng cứng đờ một lát mới duỗi tay chạm lên trán nàng, đầu ngón tay vẩy một cái đã rút ra một lá bùa màu vàng. Lá bùa bị hắn vứt đi, biến thành một mảnh bụi.
“Ngươi mở mắt ra đi.” Hắn thấp giọng nói.
Lâu Tự Ngọc buồn ngủ cực kỳ, nàng nỗ lực muốn mở mắt nhưng rốt cuộc cũng không thành công mà chỉ có thể giật giật ngón tay chứng minh mình còn sống.
Tống Lập Ngôn ôm nàng qua một bên, xé ống tay áo của mình muốn băng bó cho nàng. Nhưng vừa cởi bỏ áo ngoài của nàng hắn đã phát hiện trên người nàng chi chít vết thương, mỗi chỗ đều sâu đậm và ẩn ẩn ánh sáng của Giải Trĩ Kiếm.
Đây đều là vết thương hắn ban cho, cho dù sau đó nàng đều không sao nhưng những vết thương này vẫn đó, một khí tróc ra là máu chảy đầm đìa. Lúc hắn không biết gì mà làm nàng bị thương thì chỉ thấy hơi bất an nhưng hiện tại hắn đã nhớ ra hết, lại nhìn thấy đống vết thương này thì quả là hận không thể trở tay đâm mình hai nhát. Người năm đó hắn cưng chiều che chở sao lại nỡ lòng thương tổn thành thế này?
Nàng cũng thật là, thế này mà vẫn không oán một lời —— nàng phải trả lại hết cho hắn, để hắn cũng nếm đủ mùi vị này mới phải chứ? Nếu thế thì hiện tại cũng không đến mức như bây giờ, cả người nàng đều là thương tích, đến thở cũng không thở nổi.
“Lâu Tự Ngọc.” Hắn cất giọng khàn khàn, “Ngươi đừng ngủ, việc này quá lớn, không thể cứ thế bỏ qua cho ta được.”
Người trong ngực lúc này sắc mặt đã trắng bệch, cả người lạnh lẽo, ngón tay còn động nhưng cũng vô cùng yếu ớt. Tống Lập Ngôn nhíu mày đứng lên, lấy bạch quang mạnh mẽ giúp nàng chữa thương sau đó cởi áo ngoài của mình mặc vào cho nàng. Hắn nhìn nhìn sau đó lại cầm Giải Trĩ Kiếm cắt một đoạn ngón tay mình.
Mùi máu tươi mát lạnh tỏa khắp sơn động, Nhan Hảo nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó kinh hoảng mắng: “Ngươi điên rồi?”
Máu Tống Lập Ngôn từ trước đến nay là chí bảo khiến yêu quái theo đuổi, được một hai giọt đã là khó có được, nhưng hắn lúc này lại trực tiếp cắt tay đút cho Lâu Tự Ngọc. Một nhát chưa đủ, hắn lại chém thêm một nhát nữa, vội vàng muốn người kia tỉnh lại.
Nàng chỉ mất quá nhiều máu, yêu quái và người không giống nhau, không yếu ớt như thế. Nhan Hảo rất muốn lớn tiếng rống lên như thế nhưng vừa nhìn Tống Lập Ngôn thì nàng ta lại mạnh mẽ nuốt lời này vào, không cam lòng dậm chân.
Vô dụng thôi, nói gì thì cũng không dùng được, một người ổn trọng nhưu thế mà hiện tại hai mắt đỏ ngầu, tay run lên, làm sao hắn còn nghe được lời người khác nói chứ?
Nàng ta cảm thấy khó chịu, nói không rõ là vì bộ dáng điên cuồng này của hắn hay vì yêu trận đang vây khốn mình.
Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, Lâu Tự Ngọc run rẩy lông mi kịch liệt, miệng lộc cộc hai tiếng như muốn nói gì nhưng không có sức nói một lời hoàn chỉnh.
Tống Lập Ngôn nhìn nhìn, nàng không có sức lực mút vào cho nên vết thương trên tay hắn không đến một lúc đã ngừng chảy máu và kết vảy. Hắn nghĩ nghĩ sau đó đôi mắt sáng ngời, tự hút máu của mình rồi ghì chặt gáy nàng, kề môi đút cho nàng.
Đôi môi tái nhợt dính máu cũng coi như có chút huyết sắc, hắn vừa lòng gật đầu, lại tiếp tục độ cho nàng. Lúc đã đút được một hồi, người trong ngực mới duỗi tay ra bắt lấy ống tay áo hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn thấy môi nàng động nhưng nghe không rõ vì thế cúi người xuống áp tai nghe kỹ.
Có máu của hắn bổ sung sức mạnh nên cổ họng Lâu Tự Ngọc rốt cuộc cũng có thể phát ra tiếng nói. Nàng túm lấy ống tay áo hắn, cắn răng nói: “Ta nói…… Ngài muốn tức chết ta sao?”
Lâu Tự Ngọc cười rộ lên, trong mắt đều là đắc ý cùng thỏa mãn, giống như không muốn cãi cọ với nàng ta. Nàng chỉ cố gắng nâng tay muốn chạm vào huyết ngọc trên eo. Trên người nàng lúc này có gông xiềng, một động tác nhỏ này cũng khiến nàng mệt mỏi đến đổ đầy mồ hôi, đầu ngón tay ửng đỏ dịch qua từng chút một, mắt thấy sắp chạm vào viên ngọc.
Đúng lúc này ở nửa tấc bên kia lâp tức có một tia sáng quét đến, hung hăng đánh vào khối huyết ngọc kia. Nhan Hảo duỗi tay, đôi mắt nửa híp lại, trong lòng tràn đầy mong chờ khối ngọc kia nát thành bột mịn. Trên mặt nàng ta thậm chí còn ẩn ẩn thống khoái.
Nhưng một đòn này đánh lên rồi huyết ngọc chẳng những không vỡ mà còn càng sáng hơn. Trên viên ngọc hóa ra bát quái trận, bốc lên trên yêu trận. Pháp trận lúc đầu vốn chỉ bé bằng bàn tay nhưng chớp mắt đã lan ra phạm vi bảy thước, huyết sắc từ trên tỏa ra, lấp lánh xoay chuyển.
Nhan Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu xem thì thấy trong trận có bóng người lóe lên, giày đạp lên trên bàn đá, tiếp theo là vạt đạo bào màu xám. Mặt mày người kia thâm trầm đảo qua mặt nàng ta, giống như băng tuyết rét lạnh.
Đây…… Đây là có chuyện gì? Nhan Hảo khiếp sợ mà nhìn hắn, lại quay đầu nhìn cửa động bị yêu trận phong kín không một kẽ hở. Hắn vào bằng cách nào?!
Lúc này Lâu Tự Ngọc mới thở hắt ra, yên tâm mà ngã trên mắt trận, mắt lé nhìn hắn cười nói: “Ta đánh cuộc thắng.”
Ngày đó hắn không nói hai lời đã đưa huyết ngọc cho nàng. Lúc đó nàng đã nghĩ không biết có Hồi Tưởng thuật ở trên này không. Giống lúc trước áp tải nội đan của Thường Thạc, hắn cũng dùng thuật này. Vốn nàng chỉ ôm tâm tình thử vận may, chọc giận Nhan Hảo để nàng ta lấy yêu lực công kích nó. Không nghĩ hắn thật sự tới.
Tống Lập Ngôn duỗi tay muốn đỡ nàng lại bị yêu trận trên bàn đá chạm vào phải rụt tay lại. Hắn nhíu mày đánh giá bốn phía, lại nhìn nhìn trận pháp sắp xếp hỏi: “Máu trên người của ngươi là thế nào vậy?”
Vết thương vốn đã dừng chảy máu nay lại vỡ ra, cả người nàng lại ngâm mình trong máu loãng, váy áo đều bị nhuộm đỏ. Lâu Tự Ngọc bất đắc dĩ nhìn nhìn chính mình rồi lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ ngài quá lợi hại, gắn lá bùa này cho ta khiến ta chỉ cần nghĩ tới ngài đã khiến toàn thân chảy máu.”
Lời này nếu đặt ở ngày thường thì nhiều ít cũng coi là quấn quýt si mê nhưng vừa ý thức được nàng trúng bùa gì thì sắc mặt Tống Lập Ngôn đã vô cùng khó coi. Hắn rút Giải Trĩ Kiếm sau đó bắt đầu giải yêu trận bốn phía.
Nơi này quả thật không dễ tiến vào, nếu không có thuật pháp Hồi Tưởng thì cho dù có 1000 đệ tử của Thượn Thanh Tư ở bên ngoài thì cũng không nhất định có thể phá cửa động. Cho nên yêu trận trên bàn đá không đến nỗi khiến Tống Lập Ngôn dốc hết sức nhưng cũng không phải hai ba nhát kiếm là có thể phá vỡ. Mũi kiếm cắt đứt mấy mắt trận chính thì lúc này lớp lớp yêu trận mới nhẹ nhàng rơi xuống một tầng mỏng.
Mà người bên trong càng chảy nhiều máu hơn. Gân xanh trên mu bàn tay Tống Lập Ngôn nảy lên, hắn trầm giọng nói: “Ngươi đừng nhìn ta, cũng đừng nghĩ.”
Lâu Tự Ngọc nửa híp mắt cười nói: “Làm sao có thể?”
Nàng nhớ hắn muốn chết, hắn không ở trước mặt nàng đã nghĩ tới hắn khiến cả người thương tích huống chi hắn đang ở ngay trước mặt. Cho dù nháy mắt sau phải chết thì cũng tốt, nàng vẫn muốn tham lam nhìn hắn thêm, tốt nhất là trước khi tắt thở có thể duỗi tay ôm hắn một cái.
“Ngươi điên rồi hả?” Tống Lập Ngôn giận mắng, hai mắt có chút đỏ lên, xuống tay cũng càng ngày càng nặng, tiếng Giải Trĩ Kiếm đập lên pháp trận vang vọng khắp sơn động.
Nhan Hảo ngây ra mà nhìn hắn, không nói được một lời. Nàng ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong ấn tượng của nàng ta thì người này vừa hờ hững lại cao ngạo, mặc cho người khác chọc hắn thế nào thì hắn cũng chỉ cười lạnh bạc. Nhiều nhất thì hắn cũng sẽ ra tay tàn nhẫn một chút, không cho người khác đường lui thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hoảng loạn như muốn sụp đổ trên mặt hắn.
Không sai, cái người luôn luôn vững như Thái Sơn lúc này lại luống cuống, tay cầm Giải Trĩ Kiếm không ngừng mở ra siết lại, mỗi kiếm chém xuống căn bản không hề nghĩ tới việc mình sẽ bị phản phệ ít hay nhiều mà chỉ muốn vội vàng phá yêu trận cứu nàng kia.
Cứu một con yêu quái sao? Nhan Hảo không hiểu tại sao một người ghét yêu quái như hắn lại luôn lộ ra ôn nhu với mình Lâu Tự Ngọc?
Lúc Bạch quang phá vỡ một tầng yêu trận cuối cùng, Nhan Hảo nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở miệng hỏi: “Ngươi chỉ tính cứu mình nàng ta thôi sao?”
Tống Lập Ngôn nhìn nàng ta một cái. Nhan Hảo mím môi, ánh mắt vừa chuyển đã nói: “Ngươi tới cứu ta trước, ta có thể mang ngươi ra ngoài. Nơi này cho dù ngươi vào được mà không có người dẫn đường thì cũng không thể ra được đâu.”
Nếu bị mắc kẹt trong sơn động này không ra được, không nước không đồ ăn thì một người phàm không thể sống quá 5 ngày. Điều này khiến lợi thế của nàng ta rất lớn.
Thế nhưng ánh mắt Tống Lập Ngôn chỉ nhìn nàng ta một chớp mắt rồi lại hững hờ rời đi, đồng thời Giải Trĩ Kiếm trong tay cũng rơi xuống. Một tầng yêu trận cuối cùng bị phá vỡ, hắn lập tức thu kiếm, không thèm há mồm đáp lại nàng ta mà cúi người xuống ôm Lâu Tự Ngọc lên bàn đá.
Cảm giác ẩm ướt,cho dù xiêm y trên người nàng coi như rắn chắc nhưng lúc này đều là máu. Hô hấp của Tống Lập Ngôn có chút không xong, tay cũng run lên. Hắn ôm nàng cứng đờ một lát mới duỗi tay chạm lên trán nàng, đầu ngón tay vẩy một cái đã rút ra một lá bùa màu vàng. Lá bùa bị hắn vứt đi, biến thành một mảnh bụi.
“Ngươi mở mắt ra đi.” Hắn thấp giọng nói.
Lâu Tự Ngọc buồn ngủ cực kỳ, nàng nỗ lực muốn mở mắt nhưng rốt cuộc cũng không thành công mà chỉ có thể giật giật ngón tay chứng minh mình còn sống.
Tống Lập Ngôn ôm nàng qua một bên, xé ống tay áo của mình muốn băng bó cho nàng. Nhưng vừa cởi bỏ áo ngoài của nàng hắn đã phát hiện trên người nàng chi chít vết thương, mỗi chỗ đều sâu đậm và ẩn ẩn ánh sáng của Giải Trĩ Kiếm.
Đây đều là vết thương hắn ban cho, cho dù sau đó nàng đều không sao nhưng những vết thương này vẫn đó, một khí tróc ra là máu chảy đầm đìa. Lúc hắn không biết gì mà làm nàng bị thương thì chỉ thấy hơi bất an nhưng hiện tại hắn đã nhớ ra hết, lại nhìn thấy đống vết thương này thì quả là hận không thể trở tay đâm mình hai nhát. Người năm đó hắn cưng chiều che chở sao lại nỡ lòng thương tổn thành thế này?
Nàng cũng thật là, thế này mà vẫn không oán một lời —— nàng phải trả lại hết cho hắn, để hắn cũng nếm đủ mùi vị này mới phải chứ? Nếu thế thì hiện tại cũng không đến mức như bây giờ, cả người nàng đều là thương tích, đến thở cũng không thở nổi.
“Lâu Tự Ngọc.” Hắn cất giọng khàn khàn, “Ngươi đừng ngủ, việc này quá lớn, không thể cứ thế bỏ qua cho ta được.”
Người trong ngực lúc này sắc mặt đã trắng bệch, cả người lạnh lẽo, ngón tay còn động nhưng cũng vô cùng yếu ớt. Tống Lập Ngôn nhíu mày đứng lên, lấy bạch quang mạnh mẽ giúp nàng chữa thương sau đó cởi áo ngoài của mình mặc vào cho nàng. Hắn nhìn nhìn sau đó lại cầm Giải Trĩ Kiếm cắt một đoạn ngón tay mình.
Mùi máu tươi mát lạnh tỏa khắp sơn động, Nhan Hảo nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó kinh hoảng mắng: “Ngươi điên rồi?”
Máu Tống Lập Ngôn từ trước đến nay là chí bảo khiến yêu quái theo đuổi, được một hai giọt đã là khó có được, nhưng hắn lúc này lại trực tiếp cắt tay đút cho Lâu Tự Ngọc. Một nhát chưa đủ, hắn lại chém thêm một nhát nữa, vội vàng muốn người kia tỉnh lại.
Nàng chỉ mất quá nhiều máu, yêu quái và người không giống nhau, không yếu ớt như thế. Nhan Hảo rất muốn lớn tiếng rống lên như thế nhưng vừa nhìn Tống Lập Ngôn thì nàng ta lại mạnh mẽ nuốt lời này vào, không cam lòng dậm chân.
Vô dụng thôi, nói gì thì cũng không dùng được, một người ổn trọng nhưu thế mà hiện tại hai mắt đỏ ngầu, tay run lên, làm sao hắn còn nghe được lời người khác nói chứ?
Nàng ta cảm thấy khó chịu, nói không rõ là vì bộ dáng điên cuồng này của hắn hay vì yêu trận đang vây khốn mình.
Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, Lâu Tự Ngọc run rẩy lông mi kịch liệt, miệng lộc cộc hai tiếng như muốn nói gì nhưng không có sức nói một lời hoàn chỉnh.
Tống Lập Ngôn nhìn nhìn, nàng không có sức lực mút vào cho nên vết thương trên tay hắn không đến một lúc đã ngừng chảy máu và kết vảy. Hắn nghĩ nghĩ sau đó đôi mắt sáng ngời, tự hút máu của mình rồi ghì chặt gáy nàng, kề môi đút cho nàng.
Đôi môi tái nhợt dính máu cũng coi như có chút huyết sắc, hắn vừa lòng gật đầu, lại tiếp tục độ cho nàng. Lúc đã đút được một hồi, người trong ngực mới duỗi tay ra bắt lấy ống tay áo hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn thấy môi nàng động nhưng nghe không rõ vì thế cúi người xuống áp tai nghe kỹ.
Có máu của hắn bổ sung sức mạnh nên cổ họng Lâu Tự Ngọc rốt cuộc cũng có thể phát ra tiếng nói. Nàng túm lấy ống tay áo hắn, cắn răng nói: “Ta nói…… Ngài muốn tức chết ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.