Chương 143: Ngươi sợ cái gì
Bạch Lộ Vị Song
07/11/2020
Trong lòng hổ
thẹn, giống treo một thùng nước sóng sánh không sao bình tĩnh và an ổn
được. Tống Lập Ngôn ôm tay nàng siết chặt sau đó hét một tiếng cùng nàng né tránh công kích sau đó chạy vào sâu trong rừng.
“Ta có thể tự mình chạy.” Nàng nói thầm.
Căn bản không để ý tới lời nàng nói, Tống Lập Ngôn xuyên qua rừng cây đến khi phía sau không còn truy binh của Thượng Thanh Tư mới dừng lại ngồi dựa trên gốc một cây già. Mưa bị cây cối bên ngoài chắn, xiêm y hai người cũng đều ướt một nửa, kề sát một chỗ khiến độ ấm trên người bọn họ truyền sang nhau.
Lâu Tự Ngọc bất an nhúc nhích, cảm giác tâm tình người này không tốt, vì thế nàng hết sức cẩn thận mà đáng giá hắn: “…… Đại nhân?”
Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng, mí mắt nửa rũ, con ngươi giống như không đáy cực kỳ sâu, không để lộ vui buồn. Lỗ tai hồ ly của nàng lúc này lập tức lòi ra, lại đáng thương hề hề mà gục xuống. Lâu Tự Ngọc vươn cái đuôi, lấy lòng mà lắc lắc trước mặt hắn.
Không phản ứng.
Tròng mắt xoay chuyển, nàng ngây ngô cười hai tiếng, thử thăm dò mà dùng sức tay, ôm cổ hắn để hai người càng dán sát hơn một chút. Trên người hắn bị nước mưa làm ướt nên trở nên lạnh lẽo, sườn mặt cũng rét căm căm giống một khối hàn ngọc được chạm khắc tốt nhất. Nàng có chút không dám chạm vào hắn, nhưng tiến gần như thế mà hắn không có phản ứng gì nên lá gan của nàng cũng to hơn.
Nàng nhanh chóng một một miếng lên má hắn sau đó lùi về, một tay còn cố ý che đầu sợ bị đánh. Nhưng Tống Lập Ngôn thật sự giống một bức tượng đá khắc không hề nhúc nhích, đến ánh mắt nhìn nàng cũng không biến hóa.
Hử? Trúng tà hả?
Lâu Tự Ngọc chớp mắt lại dán lên mổ mổ lên má hắn rồi đến cằm. Vốn nàng định tham lam mổ một miếng lên khóe miệng hắn nhưng kết quả cái miệng nhỏ vừa dán lên thì người này đột nhiên động.
Mặt hắn hơi hơi chuyển thì khóe môi lập tức biến thành cánh môi mềm mại. Lâu Tự Ngọc trừng mắt thật lớn, tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Nàng không kịp cảm thụ nhiều mà cuống quít muốn ngửa ra sau. Nàng còn ở trong ngực hắn, nếu ngả ra sau thì sẽ ngã trên mặt đất vì thế Tống Lập Ngôn hết sức săn sóc mà duỗi tay vòng lấy lưng nàng. Hắn không hề để tâm xem một con yêu quái có tim đập quá nhanh thì có chết không mà chỉ há mồm ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của nàng.
“Ngươi sợ cái gì?” Hắn mơ hồ hỏi.
Cả người Lâu Tự Ngọc đều run lên, nàng bắt lấy vai áo ướt nước của hắn, hung hăng xoắn thành một cục. Nếu đây chỉ là Tống Lập Ngôn thì nàng và hắn cũng không phải lần đầu tiên ôm hôn nên có lẽ nàng sẽ chỉ thẹn thùng nhất thời. Nhưng người này đã nhớ ra quá khứ, hắn không phải chỉ là Tống Lập Ngôn mà còn là nhiều kiếp luân hồi trước đó. Nếu hắn đã nghĩ ra mọi thứ vậy thì sao lại còn…… Còn thân cận nàng như thế?
Hốc mắt có chút nóng lên, nàng chống vai hắn, chậm rãi đẩy hắn ra, nàng quay đầu đi chật vật thở hổn hển. Tống Lập Ngôn nhíu mày.
Hắn đánh giá người đang cực kỳ sợ hãi trước mặt, giọng điệu càng thêm không vui hỏi: “Ta hỏi ngươi đó, sợ cái gì?”
Lâu Tự Ngọc lấy lại bình tĩnh, ổn định nỗi lòng mới túm lấy xiêm y của hắn mà cười cười: “Nô gia sợ đại nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
“Bị ma quỷ ám ảnh?” Hắn cân nhắc những lời này, sắc mặt càng trầm hơn.
Lâu Tự Ngọc không tin hắn sẽ động tình với nàng, đặc biệt là sau khi hắn đã khôi phục ký ức. Dưới con mắt của nàng, Tống Thừa Lâm chỉ coi nàng như sủng vật chứ tuyệt đối không có tình cảm gì khác, cũng không nên có hành động này. Việc này Tống Lập Ngôn rất muốn giải thích, nhưng hoàn toàn không biết mở miệng thế nào. Muốn nói như thế nào đây? Nói chính mình trước kia không phải không thích mà là do đã quen đè nén, lấy chúng sinh làm trọng lại không muốn chậm trễ nàng sao? Lúc này đã chậm trễ nàng ngàn năm, hiện tại sao hắn còn dám nói lời không biết xấu hổ này.
Nhưng nếu không nói…… Ầy, nàng thông minh như thế, hắn không nói thì chẳng nhẽ nàng lại không cảm giác được hắn có điều khác biệt sao?
Không cảm giác được.
Lâu Tự Ngọc nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, lòng bàn tay hóa ra kim quang ấn lên quần áo hắn. Chỉ trong chốc lát quần áo hắn đã được nàng hong khô, còn nàng thì tự thay cho mình một bộ quần áo khác. Nàng coi như vừa rồi không có chuyện gì mà cười hỏi hắn: “Đại nhân lấy lục lạc này ở chỗ nào?”
Chuông bạc treo ở trên cổ tay, vừa động đã đinh đang rung động. Tống Lập Ngôn nhìn nàng muốn cởi xuống thì vội thu ống tay lại, không dấu vết tránh đi nói: “Ngươi treo ở cửa khách điếm, ta thấy bẩn nên phải giặt hồi lâu mới sạch đó.”
Lúc này chỉ cần nàng hỏi một câu vì sao hắn muốn giặt sạch cái này thì hắn có thể nương theo đó mà nói hai câu năm đó Tống Thừa Lâm không dám nói. Nhưng Lâu Tự Ngọc không hề có ý muốn hỏi mà chỉ cười ngây ngô rồi nhìn về phía màn mưa bên ngoài. Trên người nàng còn có thương tích, cũng không dễ ở trước mặt hắn điều tức. Nàng chỉ nghĩ ở bên cạnh hắn lâu một chút, sau đó lại thầm hỏi bao giờ hắn trở về.
Tống Lập Ngôn đợi một lát không thấy gì thì tức quá hóa cười. Mấy năm nay rốt cuộc hắn đã làm gì khiến một người một lòng hướng về hắn lại sợ hãi tới trình độ này? Thấy thần sắc của nàng, cho dù lại hỏi nàng có muốn cùng về với hắn thì nàng cũng nhất định sẽ lại chọn ở bên Bạch Tiên gia tiểu Yêu Vương kia.
Tâm niệm vừa chuyển, Tống Lập Ngôn kêu lên một tiếng sau đó đè đầu lại.
“Đại nhân?” Lâu Tự Ngọc hoảng sợ, cuống quít đi lên đỡ lấy hắn hỏi, “Làm sao vậy?”
Thống khổ mà nhíu mày, hắn hoảng hốt lắc đầu nói: “Không ngại.”
“Sao lại không ngại?” Lâu Tự Ngọc nóng nảy khoác một tay hắn lên vai mình rồi nói, “Ta đưa ngài về trước đã.”
Tống Lập Ngôn không giãy giụa, cơ thể cao lớn cứ thế nửa dựa trên người nàng, cũng không dùng pháp thuật di chuyển mà cứ thế phù phiếm bước đi theo nàng. Lâu Tự Ngọc vừa đi vừa lo lắng cằn nhằn: “Có phải ngài nhớ ra quá nhiều chuyện nên đau đầu không? Ta thấy người đi ra khỏi Mạnh Bà kính kia đều không bình thường, đại nhân mà có chỗ nào không khỏe thì nhớ báo cho nô gia biết.”
Nàng thật sự đau lòng hắn, cũng mặc kệ hắn là người lợi hại thế nào thì chỉ cần hắn có nửa điểm không ổn nàng cũng sẽ bắt đầu dông dài: “Cho dù pháp lực đã khôi phục thì cũng không thể quá mức mệt nhọc. Diệt Linh Đỉnh kia đã hút không ít yêu quái lúc ở trên núi đúng không? Nô gia thấy không ít hơn 10 con, vậy ngài không có chịu làm sao được?”
“Ngài nhớ đến việc điều động tu vi của hồn phách là chuyện tốt nhưng cũng không thể không tiết chế như thế. Ngài mới vừa nhớ lại, thận trọng nhiều mới thỏa đáng.”
Nếu là người khác lải nhải như thế thì Tống Lập Ngôn không nhốt hắn vào Phù Đồ Vây thì cũng dán tĩnh hí phù. Nhưng bây giờ giẫm lên lá khô ướt nước mưa, nghe nàng cực kỳ nôn nóng càu nhàu khiến hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất kiên định. Giống như chỗ này không phải chân Kỳ Đấu Sơn nguy hiểm mà là một nơi thế ngoại đào nguyên cực kỳ yên tĩnh, trà dư tửu hậu hai người sóng vai tản bộ. Nàng lúc này giống như chỉ đang nói chút lời quan tâm vụn vặt, hắn chỉ cần an tĩnh nghe, khóe môi nhếch lên là được.
Doanh địa đã ở ngay phía trước, Lâu Tự Ngọc chậm bước sau đó đánh giá khắp nơi. Tống Lập Ngôn không cần nghĩ cũng biết nàng đang đánh cái chủ ý gì. Hắn dừng bước nói: “Đưa ta tới gần đây là được, lúc này ta về chắc lại bị giáo huấn.”
Nàng chớp chớp mắt: “Triệu Thanh Hoài hiện tại còn dám giáo huấn ngài sao?”
“Cũng phải cho Chưởng Tư mặt mũi chứ.”
Hắn nghiêng đầu nhìn bên cạnh, có một gốc cây cổ thụ che trời đã khô khốc rạn nứt. Tống Lập Ngôn phất tay ném một lá bùa qua khiến thân cây nổ tung ra một cái hốc đủ một người chui qua, lộ hốc cây trống rỗng bên trong.
“Ta có thể tự mình chạy.” Nàng nói thầm.
Căn bản không để ý tới lời nàng nói, Tống Lập Ngôn xuyên qua rừng cây đến khi phía sau không còn truy binh của Thượng Thanh Tư mới dừng lại ngồi dựa trên gốc một cây già. Mưa bị cây cối bên ngoài chắn, xiêm y hai người cũng đều ướt một nửa, kề sát một chỗ khiến độ ấm trên người bọn họ truyền sang nhau.
Lâu Tự Ngọc bất an nhúc nhích, cảm giác tâm tình người này không tốt, vì thế nàng hết sức cẩn thận mà đáng giá hắn: “…… Đại nhân?”
Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng, mí mắt nửa rũ, con ngươi giống như không đáy cực kỳ sâu, không để lộ vui buồn. Lỗ tai hồ ly của nàng lúc này lập tức lòi ra, lại đáng thương hề hề mà gục xuống. Lâu Tự Ngọc vươn cái đuôi, lấy lòng mà lắc lắc trước mặt hắn.
Không phản ứng.
Tròng mắt xoay chuyển, nàng ngây ngô cười hai tiếng, thử thăm dò mà dùng sức tay, ôm cổ hắn để hai người càng dán sát hơn một chút. Trên người hắn bị nước mưa làm ướt nên trở nên lạnh lẽo, sườn mặt cũng rét căm căm giống một khối hàn ngọc được chạm khắc tốt nhất. Nàng có chút không dám chạm vào hắn, nhưng tiến gần như thế mà hắn không có phản ứng gì nên lá gan của nàng cũng to hơn.
Nàng nhanh chóng một một miếng lên má hắn sau đó lùi về, một tay còn cố ý che đầu sợ bị đánh. Nhưng Tống Lập Ngôn thật sự giống một bức tượng đá khắc không hề nhúc nhích, đến ánh mắt nhìn nàng cũng không biến hóa.
Hử? Trúng tà hả?
Lâu Tự Ngọc chớp mắt lại dán lên mổ mổ lên má hắn rồi đến cằm. Vốn nàng định tham lam mổ một miếng lên khóe miệng hắn nhưng kết quả cái miệng nhỏ vừa dán lên thì người này đột nhiên động.
Mặt hắn hơi hơi chuyển thì khóe môi lập tức biến thành cánh môi mềm mại. Lâu Tự Ngọc trừng mắt thật lớn, tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Nàng không kịp cảm thụ nhiều mà cuống quít muốn ngửa ra sau. Nàng còn ở trong ngực hắn, nếu ngả ra sau thì sẽ ngã trên mặt đất vì thế Tống Lập Ngôn hết sức săn sóc mà duỗi tay vòng lấy lưng nàng. Hắn không hề để tâm xem một con yêu quái có tim đập quá nhanh thì có chết không mà chỉ há mồm ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của nàng.
“Ngươi sợ cái gì?” Hắn mơ hồ hỏi.
Cả người Lâu Tự Ngọc đều run lên, nàng bắt lấy vai áo ướt nước của hắn, hung hăng xoắn thành một cục. Nếu đây chỉ là Tống Lập Ngôn thì nàng và hắn cũng không phải lần đầu tiên ôm hôn nên có lẽ nàng sẽ chỉ thẹn thùng nhất thời. Nhưng người này đã nhớ ra quá khứ, hắn không phải chỉ là Tống Lập Ngôn mà còn là nhiều kiếp luân hồi trước đó. Nếu hắn đã nghĩ ra mọi thứ vậy thì sao lại còn…… Còn thân cận nàng như thế?
Hốc mắt có chút nóng lên, nàng chống vai hắn, chậm rãi đẩy hắn ra, nàng quay đầu đi chật vật thở hổn hển. Tống Lập Ngôn nhíu mày.
Hắn đánh giá người đang cực kỳ sợ hãi trước mặt, giọng điệu càng thêm không vui hỏi: “Ta hỏi ngươi đó, sợ cái gì?”
Lâu Tự Ngọc lấy lại bình tĩnh, ổn định nỗi lòng mới túm lấy xiêm y của hắn mà cười cười: “Nô gia sợ đại nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
“Bị ma quỷ ám ảnh?” Hắn cân nhắc những lời này, sắc mặt càng trầm hơn.
Lâu Tự Ngọc không tin hắn sẽ động tình với nàng, đặc biệt là sau khi hắn đã khôi phục ký ức. Dưới con mắt của nàng, Tống Thừa Lâm chỉ coi nàng như sủng vật chứ tuyệt đối không có tình cảm gì khác, cũng không nên có hành động này. Việc này Tống Lập Ngôn rất muốn giải thích, nhưng hoàn toàn không biết mở miệng thế nào. Muốn nói như thế nào đây? Nói chính mình trước kia không phải không thích mà là do đã quen đè nén, lấy chúng sinh làm trọng lại không muốn chậm trễ nàng sao? Lúc này đã chậm trễ nàng ngàn năm, hiện tại sao hắn còn dám nói lời không biết xấu hổ này.
Nhưng nếu không nói…… Ầy, nàng thông minh như thế, hắn không nói thì chẳng nhẽ nàng lại không cảm giác được hắn có điều khác biệt sao?
Không cảm giác được.
Lâu Tự Ngọc nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, lòng bàn tay hóa ra kim quang ấn lên quần áo hắn. Chỉ trong chốc lát quần áo hắn đã được nàng hong khô, còn nàng thì tự thay cho mình một bộ quần áo khác. Nàng coi như vừa rồi không có chuyện gì mà cười hỏi hắn: “Đại nhân lấy lục lạc này ở chỗ nào?”
Chuông bạc treo ở trên cổ tay, vừa động đã đinh đang rung động. Tống Lập Ngôn nhìn nàng muốn cởi xuống thì vội thu ống tay lại, không dấu vết tránh đi nói: “Ngươi treo ở cửa khách điếm, ta thấy bẩn nên phải giặt hồi lâu mới sạch đó.”
Lúc này chỉ cần nàng hỏi một câu vì sao hắn muốn giặt sạch cái này thì hắn có thể nương theo đó mà nói hai câu năm đó Tống Thừa Lâm không dám nói. Nhưng Lâu Tự Ngọc không hề có ý muốn hỏi mà chỉ cười ngây ngô rồi nhìn về phía màn mưa bên ngoài. Trên người nàng còn có thương tích, cũng không dễ ở trước mặt hắn điều tức. Nàng chỉ nghĩ ở bên cạnh hắn lâu một chút, sau đó lại thầm hỏi bao giờ hắn trở về.
Tống Lập Ngôn đợi một lát không thấy gì thì tức quá hóa cười. Mấy năm nay rốt cuộc hắn đã làm gì khiến một người một lòng hướng về hắn lại sợ hãi tới trình độ này? Thấy thần sắc của nàng, cho dù lại hỏi nàng có muốn cùng về với hắn thì nàng cũng nhất định sẽ lại chọn ở bên Bạch Tiên gia tiểu Yêu Vương kia.
Tâm niệm vừa chuyển, Tống Lập Ngôn kêu lên một tiếng sau đó đè đầu lại.
“Đại nhân?” Lâu Tự Ngọc hoảng sợ, cuống quít đi lên đỡ lấy hắn hỏi, “Làm sao vậy?”
Thống khổ mà nhíu mày, hắn hoảng hốt lắc đầu nói: “Không ngại.”
“Sao lại không ngại?” Lâu Tự Ngọc nóng nảy khoác một tay hắn lên vai mình rồi nói, “Ta đưa ngài về trước đã.”
Tống Lập Ngôn không giãy giụa, cơ thể cao lớn cứ thế nửa dựa trên người nàng, cũng không dùng pháp thuật di chuyển mà cứ thế phù phiếm bước đi theo nàng. Lâu Tự Ngọc vừa đi vừa lo lắng cằn nhằn: “Có phải ngài nhớ ra quá nhiều chuyện nên đau đầu không? Ta thấy người đi ra khỏi Mạnh Bà kính kia đều không bình thường, đại nhân mà có chỗ nào không khỏe thì nhớ báo cho nô gia biết.”
Nàng thật sự đau lòng hắn, cũng mặc kệ hắn là người lợi hại thế nào thì chỉ cần hắn có nửa điểm không ổn nàng cũng sẽ bắt đầu dông dài: “Cho dù pháp lực đã khôi phục thì cũng không thể quá mức mệt nhọc. Diệt Linh Đỉnh kia đã hút không ít yêu quái lúc ở trên núi đúng không? Nô gia thấy không ít hơn 10 con, vậy ngài không có chịu làm sao được?”
“Ngài nhớ đến việc điều động tu vi của hồn phách là chuyện tốt nhưng cũng không thể không tiết chế như thế. Ngài mới vừa nhớ lại, thận trọng nhiều mới thỏa đáng.”
Nếu là người khác lải nhải như thế thì Tống Lập Ngôn không nhốt hắn vào Phù Đồ Vây thì cũng dán tĩnh hí phù. Nhưng bây giờ giẫm lên lá khô ướt nước mưa, nghe nàng cực kỳ nôn nóng càu nhàu khiến hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất kiên định. Giống như chỗ này không phải chân Kỳ Đấu Sơn nguy hiểm mà là một nơi thế ngoại đào nguyên cực kỳ yên tĩnh, trà dư tửu hậu hai người sóng vai tản bộ. Nàng lúc này giống như chỉ đang nói chút lời quan tâm vụn vặt, hắn chỉ cần an tĩnh nghe, khóe môi nhếch lên là được.
Doanh địa đã ở ngay phía trước, Lâu Tự Ngọc chậm bước sau đó đánh giá khắp nơi. Tống Lập Ngôn không cần nghĩ cũng biết nàng đang đánh cái chủ ý gì. Hắn dừng bước nói: “Đưa ta tới gần đây là được, lúc này ta về chắc lại bị giáo huấn.”
Nàng chớp chớp mắt: “Triệu Thanh Hoài hiện tại còn dám giáo huấn ngài sao?”
“Cũng phải cho Chưởng Tư mặt mũi chứ.”
Hắn nghiêng đầu nhìn bên cạnh, có một gốc cây cổ thụ che trời đã khô khốc rạn nứt. Tống Lập Ngôn phất tay ném một lá bùa qua khiến thân cây nổ tung ra một cái hốc đủ một người chui qua, lộ hốc cây trống rỗng bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.