Chương 183: Thay quần áo
Bạch Lộ Vị Song
07/11/2020
Tống Lập Ngôn cho rằng mình nghe lầm, trên mặt có chút hoảng hốt hỏi: “Cái gì?”
Lâu Tự Ngọc nhấp nhấp môi, tràn ngập tò mò mà lặp lại một lần: “Ngươi là ai?”
Giọng nàng sạch sẽ, giống như tuyết rơi bên ngoài, một chút tạp chất cũng không có, không bén nhọn cũng không nhút nhát, tựa như người xa lạ gặp thoáng qua ngẫu nhiên hỏi tên họ. Nhưng Tống Lập Ngôn lại cảm giác như mình bị ai đấm một búa, buồn bực đau đớn đến hừ cũng hừ không ra, ngón tay cuộn lại, phí công nắm lấy ống tay áo của chính mình, nắm chặt thành quyền.
“Không quen biết ta sao?” Giọng nói của hắn khô khốc đến lợi hại, một chữ cuối cùng thậm chí không phát ra được.
Người trong ngực nghiêng đầu đánh giá hắn, sau một lúc lâu trong mắt nàng xẹt qua một tia tán thưởng: “Ngươi lớn lên đẹp.”
“……” Tống Lập Ngôn không nhịn được bật cười, nhưng hai mắt lại đỏ lên, cánh tay lại siết chặt nàng hơn, mày vốn nhíu chặt cũng thả lỏng hơn. Nàng không nhớ rõ hắn nhưng lại vẫn khen hắn đẹp, chỉ tiếc lời khen này thật sự nông cạn, xa không bằng lời khen sinh động của nàng lúc trước.
Lúc trước nàng nói thế nào nhỉ? – Đại nhân thật tốt, thanh minh tuấn lãng, tuyệt thế vô song —— lúc nói lời này trong mắt nàng còn có nước mắt, một thân đầy máu tươi, con ngươi phản chiếu bóng dáng hắn, chuyên chú lại thâm tình.
Tống Lập Ngôn nhớ lại tình hình lúc ấy thì sắc mặt lại trắng hai phần, tay chân bất giác càng siết chặt hơn khiến nàng giãy giụa không thôi: “Ngươi…… Ngươi buông ra, ngộp chết ta rồi!”
“Nếu nàng không chạy thì ta sẽ buông ra.”
Lâu Tự Ngọc không dám tin tưởng mà “Ha” một tiếng, đẩy vai hắn nói: “Ta phải về nhà.”
“Nơi này chính là nhà của nàng.”
“Ngươi nói bậy gì đó?”
Tống Lập Ngôn liếm liếm môi ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng mê hoặc nói: “Có đói bụng không? Có muốn ăn canh gà không? Còn có gạo nếp thiêu tịch cùng với tô bánh. Tô bánh là vừa ra nồi, da mỏng nhân nhiều, ngọt ngào cực kỳ, hai mặt đều dính hạt mè, cắn một cái là miệng đầy hương.”
Lâu Tự Ngọc ngừng giãy dụa.
Tống Lập Ngôn nhấp môi, trong mắt cuối cùng cũng có chút ý cười: “Còn có canh gà, từ sớm ta đã cho người hầm, trước mắt vừa lúc ăn được, canh tươi thịt nộn.”
“Hộ gia đình bán gạo nếp thiêu tịch kia may mắn thoát nạn, bây giờ bọn họ đã mở quán lại, nếu muốn ăn thì ta sẽ để Tống Tuân đi mua.”
Lâu Tự Ngọc ngậm miệng cân nhắc một hồi mới từ bỏ giãy giụa nói: “Ta muốn ăn canh gà.”
“Được.” Rốt cuộc hắn cũng buông nàng ra, lấy hồn âm dặn dò Tống Tuân, sau đó hắn đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy váy áo đã sớm chuẩn bị cho nàng.
Mới vừa rồi tình thế cấp bách nên hắn không để ý, trước mắt bình tĩnh lại rồi Tống Lập Ngôn mới ý thức được người này không mặc gì cả. Lúc ôm nàng thì không dễ dàng buông ra, nhưng một khi đã buông lỏng ra thì hắn cũng chẳng có mặt mũi nào nhìn thẳng nàng, chỉ cầm xiêm y đưa cho nàng rồi xoay người đi chỗ khác buồn bực nói: “Chờ ăn xong ta tìm đại phu khám cho nàng.”
“Khám cái gì? Ta êm đẹp mà.” Lâu Tự Ngọc đánh giá xiêm y trước mặt hồi lâu, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lung tung rối loạn tròng lên người.
Tống Lập Ngôn đưa lưng về phía nàng nên không nhìn thấy, chỉ nói: “Đến ta nàng cũng không nhớ rõ thì nhất định là bị thương ở đầu.”
“Hử?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, mặc loạn lên rồi bổ nhào vào trên lưng hắn, theo bản năng liếm liếm móng vuốt sau đó hỏi, “Ngươi và ta là quan hệ gì, sao ta phải nhớ rõ ngươi?”
“……” Hắn rất muốn nói là hai người có quan hệ cực kỳ thân cận nhưng trong đầu lại hiện lên đủ chuyện trong nửa năm qua vì thế Tống Lập Ngôn nghẹn họng, khó có thể mở miệng.
Hắn từng làm nàng bị thương, còn hoài nghi, động sát tâm với nàng. Chỉ có chút thân cận sau đó mà dám nói hai người sâu nặng thì quá vô sỉ. Hắn thiếu nàng thật nhiều thứ còn chưa trả, chỉ tính lãi không thôi thì đời này hắn cũng không trả hết được.
Nghĩ tới đây hắn do dự đáp: “Người thiếu nợ và chủ nợ.”
Lâu Tự Ngọc nghe thấy thế thì hứng thú, theo bản năng sờ trên người tìm bàn tính nhưng chẳng thấy đâu. Nàng lặng người nhìn tay mình, sau đó lắc đầu hỏi: “Ngươi thiếu ta tiền hả?”
“Nhân tình.”
“Ài, ta còn tưởng ngươi thiếu ta tiền nên mới khẩn trương như thế, nhân tình thì quan trọng gì, tìm cơ hội trả lại ta là được, không cần phải nghiêm túc như thế đâu.” Nàng xua xua tay cười nói.
Sắc mặt Tống Lập Ngôn đen lại, nhắm mắt giận dữ nói: “Bạc cũng thiếu không ít, nếu nàng đi rồi thì ta sẽ quỵt.”
Lâu Tự Ngọc hơn nghẹn lại, thần sắc tức khắc nghiêm túc hẳn lên. Nàng bắt lấy ống tay áo hắn, trầm giọng uy hiếp: “Thiếu nợ thì trả, đó là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi đừng nghĩ thừa dịp ta không nhớ rõ mà chơi xấu nhé.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, cả người bị nàng kéo nghiêng đi, thuận thế quay đầu qua xem thì thấy nàng mặc áo khoác ở trong cùng, yếm không mặc, áo ngoài thì buộc tận nách, đai lưng rối một cục, nhìn không khác gì đồ điên.
“Ngươi……” Hắn bực quá hóa cười, duỗi tay cởi dây lưng cho nàng, bất đắc dĩ hỏi, “Xiêm y cũng không nhớ phải mặc thế nào sao?”
Lâu Tự Ngọc bĩu môi, nhìn hắn cởi áo cho mình thì không kiên nhẫn mà xua tay: “Yêu quái nhà ai còn phải mặc quần áo chứ? Cứ như vậy là được.” Dứt lời nàng lập tức muốn xuống giường.
Nhưng chân còn chưa chạm đất thì Lâu Tự Ngọc đã cảm thấy trên eo căng thẳng, tiếp theo cả người đều bị ôm trở về, sau cổ ấm áp, bên tai có người cắn răng phun ra từng chữ: “Đừng, hồ, nháo.”
Quai hàm của nàng đột nhiên chua xót, Lâu Tự Ngọc duỗi tay xoa xoa rồi quay đầu liếc hắn một cái, khóe miệng méo méo, rất không cao hứng. Người này cũng quá hung dữ, đẹp thì đẹp nhưng nói chuyện luôn cau mày, quá mức dọa người.
Nhưng nàng còn chưa oán giận ra miệng thì người trước mặt này không hiểu sao đã nhu hòa lại, nhấp môi thở dài cầm từng món xiêm y mặc vào cho nàng. Đầu tiên là yếm, hắn đánh giá một lúc mới híp mắt mặc vào cho nàng, móng tay vô tình xẹt qua sống lưng khiến nàng rùng mình.
“Đừng nhúc nhích.”
Một người thoạt nhìn lạnh băng nhưng cũng không bảo thủ, mặc xong yếm cho nàng hắn lại mặc áo trong. Hắn tinh tế cài vạt áo, ánh mắt có vẻ rất nghiêm túc. Lâu Tự Ngọc tò mò mà nhìn hắn, ánh mắt lướt qua mặt mày binh tĩnh của hắn đến bên tai. Í, tai hắn đỏ bừng, khác hẳn khuôn mặt trắng nõn.
Nàng chớp chớp mắt, không nhịn được đột nhiên vươn tay sờ vành tai hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Mềm mại, có chút nóng.
Tống Lập Ngôn đang mặc quần áo cho nàng thì bỗng ngừng lại, cả người cừng đờ, mãi một hồi sau không có động tác gì.
“Ngươi cũng không biết phải mặc thế nào sao?” Lâu Tự Ngọc thu hồi tay, cúi đầu nhìn nhìn áo ngoài mới mặc được một nửa trên người mình, sau đó tự mình duỗi tay gom vạt áo lại sau đó muốn đứng dậy.
“Đại nhân.” Tống Tuân ở bên ngoài kết giới gọi, “Canh gà đã tới.”
Tống Lập Ngôn nhẹ hít một hơi, duỗi tay kéo người về trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng nhúc nhích.”
Lâu Tự Ngọc không thoải mái mà vặn vẹo người, há mồm muốn kháng nghị nhưng lại bị hắn hung ác trừng mắt nên đành không tình nguyện mà câm miệng.
Kết giới biến mất, Tống Tuân bưng canh tiến vào, đầu cũng không dám nâng mà thả khay lên bàn rồi lui xuống, vừa lui vừa nói: “La sư thúc đã mang Hoa Diêu tiền bối hồi kinh, nói là có việc cần thiết phải làm. Bây giờ đã là cuối năm, Huyện Thừa cầm thiệp tới hỏi ngài có muốn qua phủ ăn tết không?” Mọi người cũng tốt bụng, biết đại nhân tha hương đất khách nên cũng muốn mời hắn tới cho náo nhiệt.
Nhưng Tống Lập Ngôn nghe xong lại không chút suy nghĩ đã đáp: “Không đi.”
Tống Tuân ngừng ở cửa, do dự hỏi: “Vậy ngài ăn tết ở đâu?”
“Ở chỗ này.”
Nơi này có cái gì tốt? Tống Tuân không rõ, tuy nói là huyện nha nhưng so với Hầu phủ thì nơi này đơn sơ hơn nhiều, hoàn toàn không có người thân bạn bè thì ăn tết với ai?
Hắn cảm thấy ngữ khí của đại nhân hiền lành, tâm tình hẳn là tốt nên Tống Tuân rốt cuộc cũng có lá gan ngẩng đầu hỏi: “Có cần thuộc hạ mua cái gì không……”
Nói còn chưa dứt lời hắn đã thấy đại nhân đang ôm một người, những lời còn lại nghẹn hết trong họng.
“Lâu…… Lâu……”
Lâu Tự Ngọc tò mò mà nhìn hắn, Tống Lập Ngôn lại giống như không có việc gì, lấy tay vén tóc nàng lại búi thành búi lỏng, bên má có hai lọn tóc rũ xuống khiến ánh mắt nàng càng thêm thiên chân quyến rũ.
Tống Lập Ngôn vừa lòng gật đầu rồi nói với Tống Tuân: “Mua chút gạo nếp thiêu tịch, cũng trang hoàng lại mấy cái đèn lồng, mau thêm pháo. Trong phòng bếp thiếu nguyên liệu nấu ăn và gia vị gì thì cũng thêm vào.”
Dừng một chút hắn nhìn về phía Lâu Tự Ngọc, cân nhắc rồi bồi thêm một câu: “Đường phèn đủ rồi, không cần thêm nữa.”
Lâu Tự Ngọc nhấp nhấp môi, tràn ngập tò mò mà lặp lại một lần: “Ngươi là ai?”
Giọng nàng sạch sẽ, giống như tuyết rơi bên ngoài, một chút tạp chất cũng không có, không bén nhọn cũng không nhút nhát, tựa như người xa lạ gặp thoáng qua ngẫu nhiên hỏi tên họ. Nhưng Tống Lập Ngôn lại cảm giác như mình bị ai đấm một búa, buồn bực đau đớn đến hừ cũng hừ không ra, ngón tay cuộn lại, phí công nắm lấy ống tay áo của chính mình, nắm chặt thành quyền.
“Không quen biết ta sao?” Giọng nói của hắn khô khốc đến lợi hại, một chữ cuối cùng thậm chí không phát ra được.
Người trong ngực nghiêng đầu đánh giá hắn, sau một lúc lâu trong mắt nàng xẹt qua một tia tán thưởng: “Ngươi lớn lên đẹp.”
“……” Tống Lập Ngôn không nhịn được bật cười, nhưng hai mắt lại đỏ lên, cánh tay lại siết chặt nàng hơn, mày vốn nhíu chặt cũng thả lỏng hơn. Nàng không nhớ rõ hắn nhưng lại vẫn khen hắn đẹp, chỉ tiếc lời khen này thật sự nông cạn, xa không bằng lời khen sinh động của nàng lúc trước.
Lúc trước nàng nói thế nào nhỉ? – Đại nhân thật tốt, thanh minh tuấn lãng, tuyệt thế vô song —— lúc nói lời này trong mắt nàng còn có nước mắt, một thân đầy máu tươi, con ngươi phản chiếu bóng dáng hắn, chuyên chú lại thâm tình.
Tống Lập Ngôn nhớ lại tình hình lúc ấy thì sắc mặt lại trắng hai phần, tay chân bất giác càng siết chặt hơn khiến nàng giãy giụa không thôi: “Ngươi…… Ngươi buông ra, ngộp chết ta rồi!”
“Nếu nàng không chạy thì ta sẽ buông ra.”
Lâu Tự Ngọc không dám tin tưởng mà “Ha” một tiếng, đẩy vai hắn nói: “Ta phải về nhà.”
“Nơi này chính là nhà của nàng.”
“Ngươi nói bậy gì đó?”
Tống Lập Ngôn liếm liếm môi ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng mê hoặc nói: “Có đói bụng không? Có muốn ăn canh gà không? Còn có gạo nếp thiêu tịch cùng với tô bánh. Tô bánh là vừa ra nồi, da mỏng nhân nhiều, ngọt ngào cực kỳ, hai mặt đều dính hạt mè, cắn một cái là miệng đầy hương.”
Lâu Tự Ngọc ngừng giãy dụa.
Tống Lập Ngôn nhấp môi, trong mắt cuối cùng cũng có chút ý cười: “Còn có canh gà, từ sớm ta đã cho người hầm, trước mắt vừa lúc ăn được, canh tươi thịt nộn.”
“Hộ gia đình bán gạo nếp thiêu tịch kia may mắn thoát nạn, bây giờ bọn họ đã mở quán lại, nếu muốn ăn thì ta sẽ để Tống Tuân đi mua.”
Lâu Tự Ngọc ngậm miệng cân nhắc một hồi mới từ bỏ giãy giụa nói: “Ta muốn ăn canh gà.”
“Được.” Rốt cuộc hắn cũng buông nàng ra, lấy hồn âm dặn dò Tống Tuân, sau đó hắn đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy váy áo đã sớm chuẩn bị cho nàng.
Mới vừa rồi tình thế cấp bách nên hắn không để ý, trước mắt bình tĩnh lại rồi Tống Lập Ngôn mới ý thức được người này không mặc gì cả. Lúc ôm nàng thì không dễ dàng buông ra, nhưng một khi đã buông lỏng ra thì hắn cũng chẳng có mặt mũi nào nhìn thẳng nàng, chỉ cầm xiêm y đưa cho nàng rồi xoay người đi chỗ khác buồn bực nói: “Chờ ăn xong ta tìm đại phu khám cho nàng.”
“Khám cái gì? Ta êm đẹp mà.” Lâu Tự Ngọc đánh giá xiêm y trước mặt hồi lâu, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lung tung rối loạn tròng lên người.
Tống Lập Ngôn đưa lưng về phía nàng nên không nhìn thấy, chỉ nói: “Đến ta nàng cũng không nhớ rõ thì nhất định là bị thương ở đầu.”
“Hử?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, mặc loạn lên rồi bổ nhào vào trên lưng hắn, theo bản năng liếm liếm móng vuốt sau đó hỏi, “Ngươi và ta là quan hệ gì, sao ta phải nhớ rõ ngươi?”
“……” Hắn rất muốn nói là hai người có quan hệ cực kỳ thân cận nhưng trong đầu lại hiện lên đủ chuyện trong nửa năm qua vì thế Tống Lập Ngôn nghẹn họng, khó có thể mở miệng.
Hắn từng làm nàng bị thương, còn hoài nghi, động sát tâm với nàng. Chỉ có chút thân cận sau đó mà dám nói hai người sâu nặng thì quá vô sỉ. Hắn thiếu nàng thật nhiều thứ còn chưa trả, chỉ tính lãi không thôi thì đời này hắn cũng không trả hết được.
Nghĩ tới đây hắn do dự đáp: “Người thiếu nợ và chủ nợ.”
Lâu Tự Ngọc nghe thấy thế thì hứng thú, theo bản năng sờ trên người tìm bàn tính nhưng chẳng thấy đâu. Nàng lặng người nhìn tay mình, sau đó lắc đầu hỏi: “Ngươi thiếu ta tiền hả?”
“Nhân tình.”
“Ài, ta còn tưởng ngươi thiếu ta tiền nên mới khẩn trương như thế, nhân tình thì quan trọng gì, tìm cơ hội trả lại ta là được, không cần phải nghiêm túc như thế đâu.” Nàng xua xua tay cười nói.
Sắc mặt Tống Lập Ngôn đen lại, nhắm mắt giận dữ nói: “Bạc cũng thiếu không ít, nếu nàng đi rồi thì ta sẽ quỵt.”
Lâu Tự Ngọc hơn nghẹn lại, thần sắc tức khắc nghiêm túc hẳn lên. Nàng bắt lấy ống tay áo hắn, trầm giọng uy hiếp: “Thiếu nợ thì trả, đó là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi đừng nghĩ thừa dịp ta không nhớ rõ mà chơi xấu nhé.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, cả người bị nàng kéo nghiêng đi, thuận thế quay đầu qua xem thì thấy nàng mặc áo khoác ở trong cùng, yếm không mặc, áo ngoài thì buộc tận nách, đai lưng rối một cục, nhìn không khác gì đồ điên.
“Ngươi……” Hắn bực quá hóa cười, duỗi tay cởi dây lưng cho nàng, bất đắc dĩ hỏi, “Xiêm y cũng không nhớ phải mặc thế nào sao?”
Lâu Tự Ngọc bĩu môi, nhìn hắn cởi áo cho mình thì không kiên nhẫn mà xua tay: “Yêu quái nhà ai còn phải mặc quần áo chứ? Cứ như vậy là được.” Dứt lời nàng lập tức muốn xuống giường.
Nhưng chân còn chưa chạm đất thì Lâu Tự Ngọc đã cảm thấy trên eo căng thẳng, tiếp theo cả người đều bị ôm trở về, sau cổ ấm áp, bên tai có người cắn răng phun ra từng chữ: “Đừng, hồ, nháo.”
Quai hàm của nàng đột nhiên chua xót, Lâu Tự Ngọc duỗi tay xoa xoa rồi quay đầu liếc hắn một cái, khóe miệng méo méo, rất không cao hứng. Người này cũng quá hung dữ, đẹp thì đẹp nhưng nói chuyện luôn cau mày, quá mức dọa người.
Nhưng nàng còn chưa oán giận ra miệng thì người trước mặt này không hiểu sao đã nhu hòa lại, nhấp môi thở dài cầm từng món xiêm y mặc vào cho nàng. Đầu tiên là yếm, hắn đánh giá một lúc mới híp mắt mặc vào cho nàng, móng tay vô tình xẹt qua sống lưng khiến nàng rùng mình.
“Đừng nhúc nhích.”
Một người thoạt nhìn lạnh băng nhưng cũng không bảo thủ, mặc xong yếm cho nàng hắn lại mặc áo trong. Hắn tinh tế cài vạt áo, ánh mắt có vẻ rất nghiêm túc. Lâu Tự Ngọc tò mò mà nhìn hắn, ánh mắt lướt qua mặt mày binh tĩnh của hắn đến bên tai. Í, tai hắn đỏ bừng, khác hẳn khuôn mặt trắng nõn.
Nàng chớp chớp mắt, không nhịn được đột nhiên vươn tay sờ vành tai hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Mềm mại, có chút nóng.
Tống Lập Ngôn đang mặc quần áo cho nàng thì bỗng ngừng lại, cả người cừng đờ, mãi một hồi sau không có động tác gì.
“Ngươi cũng không biết phải mặc thế nào sao?” Lâu Tự Ngọc thu hồi tay, cúi đầu nhìn nhìn áo ngoài mới mặc được một nửa trên người mình, sau đó tự mình duỗi tay gom vạt áo lại sau đó muốn đứng dậy.
“Đại nhân.” Tống Tuân ở bên ngoài kết giới gọi, “Canh gà đã tới.”
Tống Lập Ngôn nhẹ hít một hơi, duỗi tay kéo người về trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng nhúc nhích.”
Lâu Tự Ngọc không thoải mái mà vặn vẹo người, há mồm muốn kháng nghị nhưng lại bị hắn hung ác trừng mắt nên đành không tình nguyện mà câm miệng.
Kết giới biến mất, Tống Tuân bưng canh tiến vào, đầu cũng không dám nâng mà thả khay lên bàn rồi lui xuống, vừa lui vừa nói: “La sư thúc đã mang Hoa Diêu tiền bối hồi kinh, nói là có việc cần thiết phải làm. Bây giờ đã là cuối năm, Huyện Thừa cầm thiệp tới hỏi ngài có muốn qua phủ ăn tết không?” Mọi người cũng tốt bụng, biết đại nhân tha hương đất khách nên cũng muốn mời hắn tới cho náo nhiệt.
Nhưng Tống Lập Ngôn nghe xong lại không chút suy nghĩ đã đáp: “Không đi.”
Tống Tuân ngừng ở cửa, do dự hỏi: “Vậy ngài ăn tết ở đâu?”
“Ở chỗ này.”
Nơi này có cái gì tốt? Tống Tuân không rõ, tuy nói là huyện nha nhưng so với Hầu phủ thì nơi này đơn sơ hơn nhiều, hoàn toàn không có người thân bạn bè thì ăn tết với ai?
Hắn cảm thấy ngữ khí của đại nhân hiền lành, tâm tình hẳn là tốt nên Tống Tuân rốt cuộc cũng có lá gan ngẩng đầu hỏi: “Có cần thuộc hạ mua cái gì không……”
Nói còn chưa dứt lời hắn đã thấy đại nhân đang ôm một người, những lời còn lại nghẹn hết trong họng.
“Lâu…… Lâu……”
Lâu Tự Ngọc tò mò mà nhìn hắn, Tống Lập Ngôn lại giống như không có việc gì, lấy tay vén tóc nàng lại búi thành búi lỏng, bên má có hai lọn tóc rũ xuống khiến ánh mắt nàng càng thêm thiên chân quyến rũ.
Tống Lập Ngôn vừa lòng gật đầu rồi nói với Tống Tuân: “Mua chút gạo nếp thiêu tịch, cũng trang hoàng lại mấy cái đèn lồng, mau thêm pháo. Trong phòng bếp thiếu nguyên liệu nấu ăn và gia vị gì thì cũng thêm vào.”
Dừng một chút hắn nhìn về phía Lâu Tự Ngọc, cân nhắc rồi bồi thêm một câu: “Đường phèn đủ rồi, không cần thêm nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.