Chương 3
Hạo Hãn
31/07/2021
Bé tên Tô Nhã, mười tuổi. Tháng trước người trong nhà đã báo cảnh sát là cô mất tích trên đường đến trường. Đồng thời đã xảy ra vụ lừa gạt buôn bán trẻ em quy mô lớn vào năm ngoái Giang Thành.
Lâm Phạm cầm di động coi gương mặt trên trong hình, da đầu run lên.
“Em đã bị giết?”
Bức hình và cô bé trước mặt đối lập nhau. Trên mặt của cô bé giờ đây có thêm mấy vết thương dữ tợn và làn da trắng bệch.
Lâm Phạm thật sự gặp quỷ rồi, cô lặng lẽ véo bản thân một cái, rất đau.
"Tôi không có nói dối."
Cầm theo túi mua sắm nặng trịch. Trong lúc nhất thời Lâm Phạm không biết có nên đi lên hay không, vì tầng lầu này rất kỳ quái.
"Hung thủ đâu? Tại sao em không đi tìm hung thủ?" Đèn trong hành lang một cái sáng một cái tối, Lâm Phạm hắng giọng một cái: "Tôi có thể giúp em cái gì? Em có thể biến thành không còn chảy máu nữa không?"
“Được.”
Bé lại biến thành một cô bé bình thường. Lâm Phạm nhắm mắt lại xuyên qua bé đi lên lầu. Cô thôi miên bản thân là bé chỉ là đứa con nít.
“Chị?”
Vừa mở đèn trong phòng thì lập tức nhìn thấy cô bé mặc áo lông màu hồng nhạt trong phòng khách, Lâm Phạm lại càng hoảng sợ: "Em!"
Cô bé cúi đầu xuống, ngọn đèn trên đỉnh đầu lập loè, dòng điện vang lên “rặc rặc”, có vẻ như sắp chập điện.
"Này!" Lâm Phạm hoảng sợ hô lên.
"Tôi không có giết người, tôi không thể giết người, tôi chỉ hy vọng lão ta bị pháp luật trừng trị." Cô bé ngẩng đầu lên, gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, bé nhìn Lâm Phạm: "Lão ta là người đàn ông của mẹ tôi, lão ta đã giết tôi."
Cổ họng Lâm Phạm chuyển động: "Cha nuôi của em?"
Cô bé gật đầu.
“Em...” Lời đến bên miệng nhưng Lâm Phạm đã chuyển đi: “Thân xác của em đâu?”
"Ở trong đường cống ngầm."
Không rét mà run, cha nuôi giết bé? Tại sao mẹ của bé lại cũng không biết chứ, lại còn tìm con mình ở khắp nơi.
“Chị có thể giúp tôi không?”
Lâm Phạm lắc đầu, cuối cùng đã tìm ra vấn đề chuyện này.
“Cảnh sát bắt lão ta rồi thì tôi có thể rời đi.” Dường như cô bé đã cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Tôi muốn đi, chị ơi, chị giúp tôi một chút có được không? Cầu xin chị. Tôi đã phiêu đãng một tháng rồi, không vào âm phủ thì tôi sẽ không đi được nữa.”
Đứa nhỏ này thật là đáng thương, chỉ có mười tuổi, cuộc đời của bé vừa mới bắt đầu đã kết thúc. Cảnh sát không bắt được hung phạm thì bé cũng sẽ bị nhốt ở thành phố này, vĩnh viễn không được giải thoát.
Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra gọi cho 110, đường dây điện thoại được kết nối.
"Đây là trụ sở cảnh sát Giang Thành."
"Tôi muốn báo cảnh sát." Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào cô bé mặc áo lông hồng nhạt ở phía trước: "Tôi nhìn thấy cái thông báo tìm người ở trên mạng, có một cô bé tên Tô Nhã, mười tuổi, mất tích một tháng."
“Chị có manh mối?”
“Không phải, tôi....” Lâm Phạm kịp thời phanh lại, nói: “Em ấy đã chết...”
“Chị phát hiện thi thể sao? Tôi giúp chị chuyển...”
Lâm Phạm vỗ cái ót, vội vàng cúp điện thoại, cô phát hiện thi thể rồi hả? Không có!
Nói cô gặp ma rồi?
“Chị.” Cô bé dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô: “Thời gian của tôi không còn nhiều lắm.”
“Địa điểm cụ thể của xác ở đâu?”
Chỉ có nhìn thấy thi thể thì mới có thể báo cảnh sát, bằng không thì không ai tin cô.
“Đường ở sân đào, tôi có thể dẫn chị đi.” Tô Nhã vui vẻ trở lại: “Chị, chị muốn đi tìm hả? Cảm ơn chị.”
Lâm Phạm há to miệng, có chút ngu ngơ: "Đi giờ hả?"
Trời đã tối rồi, bảo cô đi tìm thi thể? Cứu mạng!
“Ban ngày thì chị tìm lý do gì nhấc nắp cống ngầm lên?"
Bây giờ nhìn thấy bé chẳng phải dọa người lắm sao, Lâm Phạm thả đồ vật trong, tay xuống chà xát cánh tay: "Em thật sự không phải là quỷ ăn thịt người hả?"
Ánh mắt Tô Nhã ảm đạm xuống, cúi đầu nắm chặt tay.
Lâm Phạm cảm nhận được nhiệt độ thấp xuống: "Sao vậy?"
"Nếu như tôi là quỷ thì tôi đã giết lão ta rồi."
Im lặng, im lặng một lúc lâu. Lâm Phạm bèn nhìn cô bé đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn từ sau lưng, ngoài cửa sổ là tối đen bao trùm. Từ khi cô sinh ra thì đã bị nhục mạ cô lập, cô không có bạn bè. Bà nội nói chỉ cần làm người tốt thì sẽ luôn luôn có người ưa thích cô. Cô rõ ràng là có thể dễ dàng phản kích, lại bị tổn thương hết lần này tới lần khác, và vẫn không một ai thích cô.
“Em chờ một lát, tôi thay đồ rồi sẽ đi theo ngay.”
Cô bé ngay cả nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào cô, từ phòng khách đến phòng ngủ, ánh mắt sáng rực. Lâm Phạm bị nhìn không chịu nổi, quấn áo lông trước rồi cầm chìa khoá đi ra khỏi căn phòng.
"Không có nguy hiểm gì chứ?"
“Tôi sẽ bảo vệ chị.”
Lâm Phạm cười: “Em làm được?”
Sau đó không cười được, bé là quỷ, có lẽ năng lực thật sự hơn mình.
Một người một quỷ xuống lầu, Lâm Phạm kéo mũ phủ lên đầu, gió thổi lên trong hành lang, cực kỳ lạnh.
“Ở cửa có một chiếc xe điện, chìa khoá trên xe." Tô Nhã nhắc nhở cô.
Lâm Phạm ở cổng bảo vệ phòng tìm được xe chạy điện bị vứt bỏ, cả cái xe toàn là bụi, cô lau sạch sẽ yên xe rồi ra khu chung cư.
Chỉ trong vòng nửa tiếng là bọn họ đã tới đường ở sân đào, cô bé nhảy xuống xe chạy tới miệng cống. Lâm Phạm đỗ xe rồi rút chìa khóa xe xong thì cô bé đã biến mất không thấy đâu.
Cô dậm chân một cái, bị lạnh đã tê rần, chạy đến miệng cống ngầm.
"Này? Tô Nhã?"
Không có tiếng trả lời, Lâm Phạm hít sâu một hơi, dùng sức xốc nắp cống lên, mùi hôi đập vào mặt từ miệng cống. Lâm Phạm ngồi xổm xuống quan sát bốn phía. Vị trí con đường vắng vẻ, cực kỳ vắng lặng, chỉ có một chiếc đèn đường.
Cô đợi ước chừng một phút nhưng không thấy bóng dáng Tô Nhã đâu, Lâm Phạm bèn bật đèn pin điện thoại lên, định xuống dưới.
“Chị ơi?”
Lâm Phạm sợ tới mức suýt chút nữa ngã vào cống Tô Nhã tiến đến trước mặt cô, lo lắng bay khắp nơi: "Tôi tìm không thấy xác của tôi, làm sao bây giờ?"
“Gì cơ?”
“Mất rồi, rõ ràng trước đó vẫn còn nhưng sao bây giờ không thấy được? Tôi không tìm thấy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Để tôi đi xuống xem một chút."
Cống thật sự thúi quá, một cước dẫm xuống liền cảm thấy mềm mại. Tim Lâm Phạm cũng nhảy tới cổ họng, vội vàng cầm đèn pin để sát xuống nhìn xem, hóa ra là một cái tã lót. Cô thở phào một hơi.
“Không tìm ra. Chị, chị nhìn xem nơi này chưa tìm này!” Tô Nhã nhanh chóng xoay quanh, xoay tới đầu Lâm Phạm choáng váng.
“Vốn dĩ là ở đây, chỗ miệng cống.”
Cống ngầm ở thành phố thông với bốn hướng, gom hết tất cả vật dơ bẩn ô uế vào gọn một hệ thống. Nước thấm vào phía trong giày, Lâm Phạm không dám nghĩ phía dưới có cái gì. Bị mùi hun muốn ói, che miệng đi lên phía trước.
"Mấy ngày nay trời mưa, có lẽ nào là nước chuyển cuốn thân xác đi rồi...” Ngọn đèn lóe lên, cô nhìn thấy trên lưới sắt treo một dúm màu đen: "Đó là cái gì?"
Tô Nhã bay qua trước, lập tức “oa oa” khóc ra tiếng, Lâm Phạm bước nhanh qua nắm lấy nhúm màu đen nhưng không kịp đề phòng liền nhìn thấy một gương mặt trắng bệch. Cô ngã xuống, mông chìm trong nước bẩn.
Lâm Phạm run rẩy leo ra cống ngầm gọi điện báo cảnh sát. Nửa tiếng sau, cảnh sát đi đến phát hiện thi thể đứa bé trong đường cống ngầm.
Tần Phong vừa qua đường cao tốc thì liền nhận được điện thoại của người trong đội, trên xe còn có hai pháp y, đây cũng là một trong những mục đích khi gọi điện thoại, vì rất ít pháp y ở thành phố.
"Có bản án." Cúp điện thoại, Tần Phong gỡ tai nghe xuống: "Đi thẳng tới đó đi."
Pháp y ở phía sau than một tiếng: “Mấy cái bọn giết người này, con mẹ nó còn để cho người ta sống hay không hả."
"Còn chưa xác định là vụ án hình sự mà, nói trước sớm quá."
Đường ở sân đào vắng vẻ, không xa đường cao tốc lắm, chỉ ba mươi phút đã tới.
Chỗ phát hiện thi thể đã kéo băng cảnh giới, Tần Phong xuống xe cài nút thắt ở áo khoác ngoài lên, tiểu Vương trong đội bước nhanh chạy tới: "Lão Lưu đã đến rồi sao?"
Tần Phong nghiêng đầu ra hiệu.
“Thời gian tử vong chừng một tháng, thi thể đã phình to lên."
Tần Phong xốc băng cảnh giới đi tới: "Còn ở phía dưới?"
"Sợ phá hư hiện trường."
Tần Phong đứng ở miệng cống nhìn xuống, mở nút thắt rồi cở áo xuống ném cho Tiểu Vương: "Tôi đi xuống xem một chút."
Tiểu Vương nói không sai, thời gian tử vong chừng một tháng.
Lão Lưu ngồi chồm hổm xuống lấy thi thể từ lưới sắt xuống: "Nơi đây có lẽ không phải là hiện trường phát hiện án đầu tiên, vì vậy không có bao nhiêu ý nghĩa. Mọi người tìm thân phận người chết đi. Vớt lên đi đi, đây không có nhiều giá trị lắm."
Tần Phong cầm lấy đèn pin thuận theo cống ngầm mà đi ước chừng trăm thước, nhưng không có phát hiện có manh mối giá trị. Quay lại, bọn họ đã di chuyển thi thể ra ngoài.
Tần Phong đi ra ngoài và không nhận áo khoác ngoài mà Tiểu Vương đưa tới, trên thân đang rất hôi nên anh ta đứng trước gió, đốt một điếu thuốc.
Pháp y Lưu đang xem xét sơ bộ, anh ta nhìn chung quanh trái phải và ánh mắt rơi xuống trên người một cô gái. Tuổi cô gái không lớn lắm, dáng vẻ cỡ mười sáu mười bảy, rất gầy, mặt rất trắng.
Nhưng ánh mắt vô cùng tỉnh táo, động tác hút thuốc của Tần Phong ngừng lại:"Đó là ai?"
“À, quên nói với anh. Là người báo án, cô ta phát hiện thi thể."
"Đêm hôm khuya khoắt phát hiện thi thể ở cống ngầm?" Tần Phong nghiêng đầu, nhíu chặt mày rậm: "Bình thường sao?"
“Phải, không bình thường cho lắm. Anh hoài nghi cô ta là hung thủ?"
"Mang về hỏi một chút."
Rõ ràng nhất trên thi thể là tổn thương tại não bộ, đầu nhỏ biến hình, cái ót lõm vào.
Tần Phong hút xong một điếu thuốc, pháp y Lưu cũng thu công cụ về: "Mang về làm kiểm tra thi thể, có thể lập án, là án mạng."
“Để lại hai người tìm kiếm trong đường cống một lần.”
Trên đường về cục vẫn là Tần Phong lái xe, mùi hôi trong xe nồng nặc, mùi thối cống ngầm ngoan cố tựa như keo dính trên da, thối mãi không mất.
“Ai lại tàn nhẫn như thế chứ? Đứa bé kia cao lắm cũng chỉ mười tuổi, đáng thương thật.”
Không khí trong xe nặng trĩu
Tần Phong lại đốt một điếu thuốc, anh ta không thể nhìn con nít chết.
Đỗ xe, anh ta bước nhanh tiến vào phòng.
“Đội Tần.”
“Đưa tư liệu người báo án cho tôi.”
“Vâng.”
Lâm Phạm, mười tám tuổi, tháng hai đến Giang Thành tìm nơi nương tựa là ba.
Không phải người Giang Thành?
Tần Phong đẩy ra cửa phòng thẩm vấn, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Con mắt trắng đen rõ ràng, cực kỳ sạch sẽ.
"Lâm Phạm?"
"Đúng vậy." Lâm Phạm mím môi, bắt tay đặt ở trên bàn: "Chú ơi, cháu... "
Tần Phong ngẩng đầu, lông mày sắc bén giương cao trên đỉnh: "Chú hả?"
Lâm Phạm nhìn người đàn ông để râu ria xồm xoàn: “Hả?”
Tần Phong vỗ hồ sơ xuống mặt bàn: “Cô có quan hệ gì với người chết?”
"Không có quan hệ gì hết."
“Quen biết?”
Lâm Phạm bấu vào lòng bàn tay, cảm thấy cái này có nói dối thế nào cũng không vẹn toàn: “Tôi nói là tôi nhìn thấy linh hồn người chết thì anh có tin không?”
"Không tin."
"Cô bé tên Tô Nhã, là bị cô bố dượng giết chết vứt xác. Linh hồn của cô bé tìm được tôi, bảo tôi tìm thi thể của em ấy."
“Cô có biết nói điên nói khùng với cảnh sát là hành vi phạm tội không?”
Lâm Phạm thở dài một hơi: "Điều tôi nói là sự thật."
Cửa bị gõ vang, Tiểu Vương đi đến kề sát lỗ tai nói với Tần Phong: "Bên phía pháp y Lưu có biến."
Tần Phong đóng hồ sơ rồi đứng lên, liếc nhìn Lâm Phạm rồi quay người đi ra ngoài.
Lâm Phạm: "Chừng nào tôi mới được đi?”
Tiểu Vương nhìn dáng vẻ vô hại như thú cưng của cô, động lòng trắc ẩn, rót nước cho: "Cô cứ ngồi đây đi, có chứng cứ chứng minh cô trong sạch thì sẽ thả cô đi. Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, không phải người xấu."
"Cảm ơn."
Lâm Phạm cầm ly cúi đầu, nhíu mày, không biết phải chờ ở đây bao lâu
Lâm Phạm cầm di động coi gương mặt trên trong hình, da đầu run lên.
“Em đã bị giết?”
Bức hình và cô bé trước mặt đối lập nhau. Trên mặt của cô bé giờ đây có thêm mấy vết thương dữ tợn và làn da trắng bệch.
Lâm Phạm thật sự gặp quỷ rồi, cô lặng lẽ véo bản thân một cái, rất đau.
"Tôi không có nói dối."
Cầm theo túi mua sắm nặng trịch. Trong lúc nhất thời Lâm Phạm không biết có nên đi lên hay không, vì tầng lầu này rất kỳ quái.
"Hung thủ đâu? Tại sao em không đi tìm hung thủ?" Đèn trong hành lang một cái sáng một cái tối, Lâm Phạm hắng giọng một cái: "Tôi có thể giúp em cái gì? Em có thể biến thành không còn chảy máu nữa không?"
“Được.”
Bé lại biến thành một cô bé bình thường. Lâm Phạm nhắm mắt lại xuyên qua bé đi lên lầu. Cô thôi miên bản thân là bé chỉ là đứa con nít.
“Chị?”
Vừa mở đèn trong phòng thì lập tức nhìn thấy cô bé mặc áo lông màu hồng nhạt trong phòng khách, Lâm Phạm lại càng hoảng sợ: "Em!"
Cô bé cúi đầu xuống, ngọn đèn trên đỉnh đầu lập loè, dòng điện vang lên “rặc rặc”, có vẻ như sắp chập điện.
"Này!" Lâm Phạm hoảng sợ hô lên.
"Tôi không có giết người, tôi không thể giết người, tôi chỉ hy vọng lão ta bị pháp luật trừng trị." Cô bé ngẩng đầu lên, gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, bé nhìn Lâm Phạm: "Lão ta là người đàn ông của mẹ tôi, lão ta đã giết tôi."
Cổ họng Lâm Phạm chuyển động: "Cha nuôi của em?"
Cô bé gật đầu.
“Em...” Lời đến bên miệng nhưng Lâm Phạm đã chuyển đi: “Thân xác của em đâu?”
"Ở trong đường cống ngầm."
Không rét mà run, cha nuôi giết bé? Tại sao mẹ của bé lại cũng không biết chứ, lại còn tìm con mình ở khắp nơi.
“Chị có thể giúp tôi không?”
Lâm Phạm lắc đầu, cuối cùng đã tìm ra vấn đề chuyện này.
“Cảnh sát bắt lão ta rồi thì tôi có thể rời đi.” Dường như cô bé đã cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Tôi muốn đi, chị ơi, chị giúp tôi một chút có được không? Cầu xin chị. Tôi đã phiêu đãng một tháng rồi, không vào âm phủ thì tôi sẽ không đi được nữa.”
Đứa nhỏ này thật là đáng thương, chỉ có mười tuổi, cuộc đời của bé vừa mới bắt đầu đã kết thúc. Cảnh sát không bắt được hung phạm thì bé cũng sẽ bị nhốt ở thành phố này, vĩnh viễn không được giải thoát.
Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra gọi cho 110, đường dây điện thoại được kết nối.
"Đây là trụ sở cảnh sát Giang Thành."
"Tôi muốn báo cảnh sát." Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào cô bé mặc áo lông hồng nhạt ở phía trước: "Tôi nhìn thấy cái thông báo tìm người ở trên mạng, có một cô bé tên Tô Nhã, mười tuổi, mất tích một tháng."
“Chị có manh mối?”
“Không phải, tôi....” Lâm Phạm kịp thời phanh lại, nói: “Em ấy đã chết...”
“Chị phát hiện thi thể sao? Tôi giúp chị chuyển...”
Lâm Phạm vỗ cái ót, vội vàng cúp điện thoại, cô phát hiện thi thể rồi hả? Không có!
Nói cô gặp ma rồi?
“Chị.” Cô bé dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô: “Thời gian của tôi không còn nhiều lắm.”
“Địa điểm cụ thể của xác ở đâu?”
Chỉ có nhìn thấy thi thể thì mới có thể báo cảnh sát, bằng không thì không ai tin cô.
“Đường ở sân đào, tôi có thể dẫn chị đi.” Tô Nhã vui vẻ trở lại: “Chị, chị muốn đi tìm hả? Cảm ơn chị.”
Lâm Phạm há to miệng, có chút ngu ngơ: "Đi giờ hả?"
Trời đã tối rồi, bảo cô đi tìm thi thể? Cứu mạng!
“Ban ngày thì chị tìm lý do gì nhấc nắp cống ngầm lên?"
Bây giờ nhìn thấy bé chẳng phải dọa người lắm sao, Lâm Phạm thả đồ vật trong, tay xuống chà xát cánh tay: "Em thật sự không phải là quỷ ăn thịt người hả?"
Ánh mắt Tô Nhã ảm đạm xuống, cúi đầu nắm chặt tay.
Lâm Phạm cảm nhận được nhiệt độ thấp xuống: "Sao vậy?"
"Nếu như tôi là quỷ thì tôi đã giết lão ta rồi."
Im lặng, im lặng một lúc lâu. Lâm Phạm bèn nhìn cô bé đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn từ sau lưng, ngoài cửa sổ là tối đen bao trùm. Từ khi cô sinh ra thì đã bị nhục mạ cô lập, cô không có bạn bè. Bà nội nói chỉ cần làm người tốt thì sẽ luôn luôn có người ưa thích cô. Cô rõ ràng là có thể dễ dàng phản kích, lại bị tổn thương hết lần này tới lần khác, và vẫn không một ai thích cô.
“Em chờ một lát, tôi thay đồ rồi sẽ đi theo ngay.”
Cô bé ngay cả nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào cô, từ phòng khách đến phòng ngủ, ánh mắt sáng rực. Lâm Phạm bị nhìn không chịu nổi, quấn áo lông trước rồi cầm chìa khoá đi ra khỏi căn phòng.
"Không có nguy hiểm gì chứ?"
“Tôi sẽ bảo vệ chị.”
Lâm Phạm cười: “Em làm được?”
Sau đó không cười được, bé là quỷ, có lẽ năng lực thật sự hơn mình.
Một người một quỷ xuống lầu, Lâm Phạm kéo mũ phủ lên đầu, gió thổi lên trong hành lang, cực kỳ lạnh.
“Ở cửa có một chiếc xe điện, chìa khoá trên xe." Tô Nhã nhắc nhở cô.
Lâm Phạm ở cổng bảo vệ phòng tìm được xe chạy điện bị vứt bỏ, cả cái xe toàn là bụi, cô lau sạch sẽ yên xe rồi ra khu chung cư.
Chỉ trong vòng nửa tiếng là bọn họ đã tới đường ở sân đào, cô bé nhảy xuống xe chạy tới miệng cống. Lâm Phạm đỗ xe rồi rút chìa khóa xe xong thì cô bé đã biến mất không thấy đâu.
Cô dậm chân một cái, bị lạnh đã tê rần, chạy đến miệng cống ngầm.
"Này? Tô Nhã?"
Không có tiếng trả lời, Lâm Phạm hít sâu một hơi, dùng sức xốc nắp cống lên, mùi hôi đập vào mặt từ miệng cống. Lâm Phạm ngồi xổm xuống quan sát bốn phía. Vị trí con đường vắng vẻ, cực kỳ vắng lặng, chỉ có một chiếc đèn đường.
Cô đợi ước chừng một phút nhưng không thấy bóng dáng Tô Nhã đâu, Lâm Phạm bèn bật đèn pin điện thoại lên, định xuống dưới.
“Chị ơi?”
Lâm Phạm sợ tới mức suýt chút nữa ngã vào cống Tô Nhã tiến đến trước mặt cô, lo lắng bay khắp nơi: "Tôi tìm không thấy xác của tôi, làm sao bây giờ?"
“Gì cơ?”
“Mất rồi, rõ ràng trước đó vẫn còn nhưng sao bây giờ không thấy được? Tôi không tìm thấy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Để tôi đi xuống xem một chút."
Cống thật sự thúi quá, một cước dẫm xuống liền cảm thấy mềm mại. Tim Lâm Phạm cũng nhảy tới cổ họng, vội vàng cầm đèn pin để sát xuống nhìn xem, hóa ra là một cái tã lót. Cô thở phào một hơi.
“Không tìm ra. Chị, chị nhìn xem nơi này chưa tìm này!” Tô Nhã nhanh chóng xoay quanh, xoay tới đầu Lâm Phạm choáng váng.
“Vốn dĩ là ở đây, chỗ miệng cống.”
Cống ngầm ở thành phố thông với bốn hướng, gom hết tất cả vật dơ bẩn ô uế vào gọn một hệ thống. Nước thấm vào phía trong giày, Lâm Phạm không dám nghĩ phía dưới có cái gì. Bị mùi hun muốn ói, che miệng đi lên phía trước.
"Mấy ngày nay trời mưa, có lẽ nào là nước chuyển cuốn thân xác đi rồi...” Ngọn đèn lóe lên, cô nhìn thấy trên lưới sắt treo một dúm màu đen: "Đó là cái gì?"
Tô Nhã bay qua trước, lập tức “oa oa” khóc ra tiếng, Lâm Phạm bước nhanh qua nắm lấy nhúm màu đen nhưng không kịp đề phòng liền nhìn thấy một gương mặt trắng bệch. Cô ngã xuống, mông chìm trong nước bẩn.
Lâm Phạm run rẩy leo ra cống ngầm gọi điện báo cảnh sát. Nửa tiếng sau, cảnh sát đi đến phát hiện thi thể đứa bé trong đường cống ngầm.
Tần Phong vừa qua đường cao tốc thì liền nhận được điện thoại của người trong đội, trên xe còn có hai pháp y, đây cũng là một trong những mục đích khi gọi điện thoại, vì rất ít pháp y ở thành phố.
"Có bản án." Cúp điện thoại, Tần Phong gỡ tai nghe xuống: "Đi thẳng tới đó đi."
Pháp y ở phía sau than một tiếng: “Mấy cái bọn giết người này, con mẹ nó còn để cho người ta sống hay không hả."
"Còn chưa xác định là vụ án hình sự mà, nói trước sớm quá."
Đường ở sân đào vắng vẻ, không xa đường cao tốc lắm, chỉ ba mươi phút đã tới.
Chỗ phát hiện thi thể đã kéo băng cảnh giới, Tần Phong xuống xe cài nút thắt ở áo khoác ngoài lên, tiểu Vương trong đội bước nhanh chạy tới: "Lão Lưu đã đến rồi sao?"
Tần Phong nghiêng đầu ra hiệu.
“Thời gian tử vong chừng một tháng, thi thể đã phình to lên."
Tần Phong xốc băng cảnh giới đi tới: "Còn ở phía dưới?"
"Sợ phá hư hiện trường."
Tần Phong đứng ở miệng cống nhìn xuống, mở nút thắt rồi cở áo xuống ném cho Tiểu Vương: "Tôi đi xuống xem một chút."
Tiểu Vương nói không sai, thời gian tử vong chừng một tháng.
Lão Lưu ngồi chồm hổm xuống lấy thi thể từ lưới sắt xuống: "Nơi đây có lẽ không phải là hiện trường phát hiện án đầu tiên, vì vậy không có bao nhiêu ý nghĩa. Mọi người tìm thân phận người chết đi. Vớt lên đi đi, đây không có nhiều giá trị lắm."
Tần Phong cầm lấy đèn pin thuận theo cống ngầm mà đi ước chừng trăm thước, nhưng không có phát hiện có manh mối giá trị. Quay lại, bọn họ đã di chuyển thi thể ra ngoài.
Tần Phong đi ra ngoài và không nhận áo khoác ngoài mà Tiểu Vương đưa tới, trên thân đang rất hôi nên anh ta đứng trước gió, đốt một điếu thuốc.
Pháp y Lưu đang xem xét sơ bộ, anh ta nhìn chung quanh trái phải và ánh mắt rơi xuống trên người một cô gái. Tuổi cô gái không lớn lắm, dáng vẻ cỡ mười sáu mười bảy, rất gầy, mặt rất trắng.
Nhưng ánh mắt vô cùng tỉnh táo, động tác hút thuốc của Tần Phong ngừng lại:"Đó là ai?"
“À, quên nói với anh. Là người báo án, cô ta phát hiện thi thể."
"Đêm hôm khuya khoắt phát hiện thi thể ở cống ngầm?" Tần Phong nghiêng đầu, nhíu chặt mày rậm: "Bình thường sao?"
“Phải, không bình thường cho lắm. Anh hoài nghi cô ta là hung thủ?"
"Mang về hỏi một chút."
Rõ ràng nhất trên thi thể là tổn thương tại não bộ, đầu nhỏ biến hình, cái ót lõm vào.
Tần Phong hút xong một điếu thuốc, pháp y Lưu cũng thu công cụ về: "Mang về làm kiểm tra thi thể, có thể lập án, là án mạng."
“Để lại hai người tìm kiếm trong đường cống một lần.”
Trên đường về cục vẫn là Tần Phong lái xe, mùi hôi trong xe nồng nặc, mùi thối cống ngầm ngoan cố tựa như keo dính trên da, thối mãi không mất.
“Ai lại tàn nhẫn như thế chứ? Đứa bé kia cao lắm cũng chỉ mười tuổi, đáng thương thật.”
Không khí trong xe nặng trĩu
Tần Phong lại đốt một điếu thuốc, anh ta không thể nhìn con nít chết.
Đỗ xe, anh ta bước nhanh tiến vào phòng.
“Đội Tần.”
“Đưa tư liệu người báo án cho tôi.”
“Vâng.”
Lâm Phạm, mười tám tuổi, tháng hai đến Giang Thành tìm nơi nương tựa là ba.
Không phải người Giang Thành?
Tần Phong đẩy ra cửa phòng thẩm vấn, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Con mắt trắng đen rõ ràng, cực kỳ sạch sẽ.
"Lâm Phạm?"
"Đúng vậy." Lâm Phạm mím môi, bắt tay đặt ở trên bàn: "Chú ơi, cháu... "
Tần Phong ngẩng đầu, lông mày sắc bén giương cao trên đỉnh: "Chú hả?"
Lâm Phạm nhìn người đàn ông để râu ria xồm xoàn: “Hả?”
Tần Phong vỗ hồ sơ xuống mặt bàn: “Cô có quan hệ gì với người chết?”
"Không có quan hệ gì hết."
“Quen biết?”
Lâm Phạm bấu vào lòng bàn tay, cảm thấy cái này có nói dối thế nào cũng không vẹn toàn: “Tôi nói là tôi nhìn thấy linh hồn người chết thì anh có tin không?”
"Không tin."
"Cô bé tên Tô Nhã, là bị cô bố dượng giết chết vứt xác. Linh hồn của cô bé tìm được tôi, bảo tôi tìm thi thể của em ấy."
“Cô có biết nói điên nói khùng với cảnh sát là hành vi phạm tội không?”
Lâm Phạm thở dài một hơi: "Điều tôi nói là sự thật."
Cửa bị gõ vang, Tiểu Vương đi đến kề sát lỗ tai nói với Tần Phong: "Bên phía pháp y Lưu có biến."
Tần Phong đóng hồ sơ rồi đứng lên, liếc nhìn Lâm Phạm rồi quay người đi ra ngoài.
Lâm Phạm: "Chừng nào tôi mới được đi?”
Tiểu Vương nhìn dáng vẻ vô hại như thú cưng của cô, động lòng trắc ẩn, rót nước cho: "Cô cứ ngồi đây đi, có chứng cứ chứng minh cô trong sạch thì sẽ thả cô đi. Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, không phải người xấu."
"Cảm ơn."
Lâm Phạm cầm ly cúi đầu, nhíu mày, không biết phải chờ ở đây bao lâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.