Chương 68
Hạo Hãn
10/08/2021
Lâm Phạm nói xong cũng hối hận: “Anh mau đi ngủ đi, em cũng ngủ đây.”
“Trước đây anh từng có một bạn gái.”
Lâm Phạm âm thầm nhớ lại dáng vẻ của cô gái đó, rất đẹp. Trước đây có bạn gái nghĩa là từng hôn rồi sao? Đúng không? Cô xoa lỗ mũi, đẩy chăn ra nhìn Tần Phong ngồi bên cạnh: “Vì sao... hai người lại chia tay?”
“Cái nghề này của anh đợi lệnh hai mươi bốn giờ, không mấy ai có thể chịu được.” Tần Phong nhìn ánh mắt của cô: “Bây giờ em vẫn có đường đổi ý.”
Lâm Phạm mím môi lắc đầu.
Tần Phong cũng chỉ khách sáo một câu, anh không có ý định buông tay. Xoa tóc của cô, yên lặng chốc lát nói: “Vậy Thiên tiên sinh nói gì với em?”
“Thì nói chuyện kéo dài tính mạng, hình như cái gì ông ta cũng biết, nhưng hỏi thì không nói.” Lâm Phạm ngước mắt: “Chúng—— chúng ta ở bên nhau thật sự không sao à?”
“Không sao.” Tần Phong vốn muốn ngủ ở chỗ Lâm Phạm, thấy ánh mắt trong sạch của cô, vứt bỏ suy nghĩ: “Em đi ngủ sớm đi.”
Anh xuống giường sải bước đi tới cửa, Lâm Phạm nắm chăn: “Tần Phong.”
Tần Phong dừng bước quay đầu: “Hả?”
Lâm Phạm nuốt nước bọt: “Không có gì, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hiếm khi Lâm Phạm mất ngủ, lật đi lật lại tới khi trời sáng, nhìn đồng hồ đã sáu giờ rưỡi bèn thức dậy mặc quần áo. Vác hai thầm quâng lớn xuống tầng đến phòng ăn, ăn được nửa điện thoại vang lên, Lâm Phạm thấy Tần Phong gọi tới, vội nghe máy: “Anh Tần.”
“Ở đâu?”
“Dưới tầng ăn sáng.”
Rất nhanh Tần Phong đã vào phòng ăn cùng Tiểu Vương, thấy Lâm Phạm không sao mới đi lấy bữa sáng, kéo cái ghế trước mặt Lâm Phạm: “Sao dậy sớm như vậy?”
Lâm Phạm cúi đầu ăn cháo: “Không ngủ được.”
“Lập tức tra án, em đi không?”
Lâm Phạm ngẩng đầu luôn: “Đưa em đi sao? Em đi ngay.”
Tần Phong cũng ngẩng đầu nhìn vành mắt đen của cô, cau mày: “Tối qua em có ngủ không?”
Lâm Phạm xoa đôi mắt đỏ, lại cúi đầu ăn cháo: “Không ngủ được.”
Tiểu Vương bưng cháo tới, Tần Phong mới thu tầm mắt không hỏi nữa. Lâm Phạm múc từng thìa lên ăn, Tần Phong nhanh chóng ăn xong rồi cầm chìa khóa xe ném cho Tiểu Vương: “Cậu đi lái xe, chúng ta lập tức lên đường.”
“Được.”
Tiểu Vương đi trước, Lâm Phạm và Tần Phong đi phía sau, Tần Phong đưa tay sờ trán Lâm Phạm, Lâm Phạm sợ hết hồn vừa muốn lui thì bị Tần Phong kéo lại. Nhiệt độ trán của Lâm Phạm vẫn rất thấp, nhưng mà cũng không quá phạm vi của người thường.
“Sao thế?”
“Cái gì?”
Tần Phong đưa tay vào túi, bước chân dài đi ra ngoài: “Tại sao mất ngủ?”
Lâm Phạm liếc anh một cái, bị Tần Phong bắt gặp, nhìn thẳng: “Hửm? Tại sao?” Không phải cô bé này ghen chứ? Nhìn thì vô tâm đơn giản, hôm qua lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Không biết, thì mất ngủ.”
Tần Phong đứng ở cửa khách sạn chờ Tiểu Vương lái xe ra, xoa tóc Lâm Phạm, ép cô đối diện mình: “Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, có gì hãy nói với anh.”
Đôi mắt to của Lâm Phạm lấp lóe, lại nhìn anh.
“Lâm Phạm.” Tần Phong gọi tên cô, sa sầm mặt mày.
“Anh cúi thấp chút.”
Tần Phong nhìn xung quanh không có ai, bèn cúi đầu.”Cái—— “
Lâm Phạm đột nhiên ôm lấy cổ anh hôn một cái lên môi, nhanh chóng buông ra, gương mặt cô nóng hổi, nói: “Em rất xoắn xuýt, trong lòng rất hỗn loạn.”
Tiểu Vương lái xe đến, nhấn còi.
“Đội trưởng Tần, Tiểu Lâm.”
Tần Phong đứng thẳng, tay nắm thành quyền đặt bên miệng ho khan một tiếng, giương mắt thấy Lâm Phạm chạy rất nhanh xông lên xe đóng cửa lại. Mặt trời mới lên, rải rác ánh sáng trên đất, nửa thành phố bị chiếu thành màu vàng kim.
Tần Phong cũng không muốn cô tiếp tục lúng túng, nên ngồi vào ghế phụ lái.
Bọn họ tới cục công an huyện họp trước, sau đó chia nhau hành động, điều tra đến buổi trưa tra rõ người trông mỏ lúc ấy tên là Từ Hữu Tài. Là em họ của một đối tác ở công ty này, ở tại thị trấn.
Lập tức hành động thực hiện truy bắt, ba giờ chiều bắt được Từ Hữu Tài,ở mạt chược, dẫn tới cục công an.
Từ Hữu Tài là người huyện Từ Sơn, bốn mươi lăm tuổi, đã từng đi lính. Sau khi giải ngũ về không làm chuyện gì, được anh họ đưa tới khu mỏ làm bảo vệ, công việc chủ yếu là trông mỏ. Làm được hai năm, ngọn núi đó bị đào rỗng, người của công ty rút về. Hai năm này công ty khai thác mỏ không khởi sắc, ông ta liền thất nghiệp.
“Các cậu tìm tôi làm gì? Hùng hổ như vậy.”
“Anh biết người này không?” Tần Phong đưa hình của Tống Lương tới trước mặt anh ta, Từ Hữu Tài lắc đầu: “Không biết.”
“Anh nhìn thêm đi.”
Từ Hữu Tài nhíu mày nhìn một lúc, lắc đầu: “Không biết.”
“Tháng bảy năm 2010, anh làm việc ở khu mỏ phía Đông đúng không?”
“Đúng vậy, phạm pháp à?”
“Vậy anh nhìn thêm có biết chỗ này không?” Tần Phong đưa một tấm hình cho Từ Hữu Tài, một bộ hài cốt trong hố đất, sắc mặt của anh ta chợt thay đổi.
“Biết không?”
Ánh mắt của Từ Hữu Tài bắt đầu lay động, trên đầu đổ mồ hôi, nhớ ra kẻ đần độn bị đánh chết đó. Bọn họ tra hỏi đồng bọn của anh ta là ai, anh ta không nói gì.
“Các anh có tổng cộng mấy người? Sao giết chết anh ta? Vứt xác thế nào?”
Từ Hữu Tài không nói lời nào, Tần Phong cũng không nói chuyện, phòng thẩm vấn hoàn toàn yên lặng. Quạt gió chuyển động, trong lòng mỗi người đều có một cân đòn, đang suy nghĩ.
“Anh biết anh ta tên gì không? Anh ta tên là Tống Lương.”
“Không phải tôi đánh chết cậu ta!” Từ Hữu Tài đột nhiên ngẩng đầu, anh ta không ngừng làm động tác nuốt: “Thật sự không phải tôi giết người! Tôi chỉ tát cậu ta, đánh chết cậu ta chính là Mãnh Tử.”
“Cả tên là gì?”
“Tôi nghĩ đã.” Anh ta hung hăng lau mặt, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng chuyện đó cũng bị đào ra. Bọn họ đều đã quên, tên đần bị đánh chết đó, bọn họ cho rằng hài cốt sẽ thối rữa, không ai biết được chuyện này. Trước mặt là cảnh sát, bọn họ tìm được mình. Hài cốt bị đào ra, tội ác phơi bày.
“Mạnh Vĩ.”
Mạnh Vĩ bị bắt vào sáu giờ tối, lúc đầu liều chết không theo, sau đó bắt đầu vu cáo. Có tổng cộng sáu người dính dáng đến vụ án, bọn họ bắt được Tống Lương thì trói anh ta lại bắt đầu đánh đập. Cứ thế đánh chết Tống Lương, ném vào phòng tối nhỏ đợi anh ta chảy hết máu, lúc đó mới đào hố vứt xác.
Tại sao không chôn ở gần khu mỏ? Sợ. Bởi vì bọn họ phải trực vào buổi tối, phải sống ở khu mỏ, chôn người chết ở đó, bọn họ sợ ma quỷ tới báo thù. Mặt khác ở gần khu mỏ, một khi thi thể bị phát hiện thì cảnh sát sẽ nghi ngờ đám người bọn họ.
Bọn họ tìm nơi quen thuộc nhưng cách mình rất xa để chôn xác, vốn tưởng rằng chuyện này đã qua. Bọn họ lại bắt được La Long trộm mỏ sắt, lúc định đưa La Long cho cảnh sát xử lý, La Long lại lôi chuyện này ra.
“Tên côn đồ La Long đó bắt chẹt chúng tôi một khoản tiền, tính như vậy thì anh ta mới là đầu sỏ. Chúng tôi vô tình giết người, mà anh ta có lòng để thằng ngốc đó mất mạng. Nếu như không phải anh ta, sao tên đần đó lại tới trộm đồ, làm sao bị người ta đánh chết? Anh ta xem tên đần đó là công cụ, dùng tên đần để kiếm tiền.”
Dẫn người đi xác nhận hiện trường, hiện trường đã mọc đầy cỏ dại, khu mỏ đã bị đào rỗng. Căn nhà hư hại, có lẽ bị người ở gần đây dỡ gạch, chỉ còn lại góc tường.
“Chính là ở chỗ này, tổng cộng sáu người chúng tôi đánh cậu ta một trận...”
Lâm Phạm đi tới bờ sông nhìn về phía xa, trời xanh mây trắng chiếu ngược trên mặt hồ trong suốt, Lâm Phạm bỏ tay vào túi, nói: “Nếu như có kiếp sau, hy vọng anh ta có thể đầu thai làm một người thông minh. Không bị người ta ức hiếp, không bị người ta sỉ nhục.”
Tần Phong đứng ở sau lưng cô, nhìn về phía xa.
Lâm Phạm thở dài: “Em vẫn không hiểu, tại sao càng lùi càng bị người ta ức hiếp? Bà nội nói làm người phải nhẫn nhịn rộng lượng, phải học suy nghĩ vì người khác. Phải hiền lành, phải có lòng tốt. Nhưng vì sao lại ít kiểu người như vậy? Anh ta như thế, ức hiếp anh ta thú vị sao? Đánh chết một người không có năng lực phản kháng.” Lâm Phạm cũng vậy, lúc cô đi học, muốn làm bạn với tất cả mọi người. Muốn hòa nhã với nhau, chỉ muốn hòa hợp trong hoàn cảnh mới, chỉ muốn lấy lòng đổi lòng, luôn có thể có được ý tốt.
Nhưng không có, bọn họ chỉ cho rằng bạn mềm yếu dễ bắt nạt.
Tần Phong xoa đầu cô: “Chỉ là một phần nhỏ, nhiều người vẫn có lòng tốt. Chúng ta chỉ có thể ràng buộc bản thân, không quên chủ tâm.” Lâm Phạm quay đầu, Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xôi, hồi lâu mới nhìn vào Lâm Phạm: “Có lẽ chính nghĩa sẽ tới muộn, nhưng tuyệt đối không biến mất.”
Hài cốt của Tống Lương được chôn ở bên phần mộ của bố anh ta, Lâm Phạm mua chút tiền vàng đốt cho Tống Lương. Tiểu Vương đi về trước, Tần Phong và Lâm Phạm theo sau, lái xe đến Giang Thành, tâm trạng của Lâm Phạm rất phức tạp.
Tần Phong phải đến cục làm báo cáo, anh đưa Lâm Phạm đến cổng khu dân cư, quay đầu rời đi. Lâm Phạm đến siêu thị gần đó mua chút rau cải, xách đi về, đột nhiên tim đập nhanh, lập tức đầu óc trống rỗng. Cô chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, Lâm Phạm nhắm hai mắt, cơ thể lảo đảo, một cánh tay đỡ bả vai cô.
Lâm Phạm mau chóng lấy lại tinh thần, chợt quay đầu, muốn thoát khỏi cái tay trên vai. Trên người anh ta có quỷ khí, rất lạnh rất u ám giống như rắn, Lâm Phạm rất ghét người như vậy.
Âu Dương Ngọc mặc áo sơ mi màu đen tuyền, mặt trắng như ngọc, tròng mắt đen như mực nhìn thẳng Lâm Phạm: “Cô và anh ta không có kết quả tốt, cô không tin tôi?”
Lâm Phạm cảnh giác, ôm cái túi trong tay lui về sau, nhanh chóng quan sát xung quanh: “Âu Dương Ngọc, anh đừng tới gần, anh có tin tôi kêu lên không?”
Âu Dương Ngọc mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, anh ta rất trắng, màu đen làm nổi bật làn da trắng đến hơi thần kinh. Lâm Phạm xoay người sải bước bỏ đi, Âu Dương Ngọc cau mày, ánh mắt u ám: “Cô Lâm.”
Lâm Phạm quay đầu, ánh mắt lộ chán ghét, nói từng câu từng chữ: “Tôi rất ghét anh.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Âu Dương Ngọc vô cùng kinh khủng, cặp mắt như rắn của anh ta nhìn chằm chằm Lâm Phạm.
Lâm Phạm lạnh cả người, cô ở đây rất khó chịu: “Tôi mặc kệ anh có mục đích gì, tôi nói cho anh biết, anh sẽ không được như ý đâu, từ bỏ ý định đi.”
“Tôi có thể cho cô mạng sống, tôi cũng có thể lấy lại.”
Lâm Phạm chợt dừng bước, siết chặt ngón tay, cái gì cơ? Mạng sống là anh ta cho? Không phải bà nội sao?
Rốt cuộc là sao? Lâm Phạm lạnh sống lưng. Âu Dương Ngọc đi tới trước mặt cô, hơi khom người, nhìn thẳng mắt của cô: “Cô là của tôi, nhớ kỹ.”
“Đồ thần kinh!” Lâm Phạm vung tay suýt nữa đập túi tiện lợi trong tay lên mặt anh ta, kéo dài khoảng cách: “Có phải anh bị chứng ảo tưởng không?”
Cô không biết Âu Dương Ngọc muốn làm gì, muốn giết cô sao? Không thể nào nhìn trúng cô, Lâm Phạm cũng không phải là người đẹp. Âu Dương Ngọc giàu có như vậy, có cô gái đẹp nào mà không tìm được? Tìm món giá đỗ như cô làm gì? Trước đây còn không có qua lại, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô? Nhất định là muốn giết cô.
“Tôi mặc kệ cô và tên cảnh sát đó chơi đùa cái gì, đừng thật sự động lòng.” Anh ta đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng hiện ra u ám, nâng chiếc cằm rất đẹp, nói từng câu từng chữ: “Nếu không tôi sẽ lấy mạnh anh ta.”
“Trước đây anh từng có một bạn gái.”
Lâm Phạm âm thầm nhớ lại dáng vẻ của cô gái đó, rất đẹp. Trước đây có bạn gái nghĩa là từng hôn rồi sao? Đúng không? Cô xoa lỗ mũi, đẩy chăn ra nhìn Tần Phong ngồi bên cạnh: “Vì sao... hai người lại chia tay?”
“Cái nghề này của anh đợi lệnh hai mươi bốn giờ, không mấy ai có thể chịu được.” Tần Phong nhìn ánh mắt của cô: “Bây giờ em vẫn có đường đổi ý.”
Lâm Phạm mím môi lắc đầu.
Tần Phong cũng chỉ khách sáo một câu, anh không có ý định buông tay. Xoa tóc của cô, yên lặng chốc lát nói: “Vậy Thiên tiên sinh nói gì với em?”
“Thì nói chuyện kéo dài tính mạng, hình như cái gì ông ta cũng biết, nhưng hỏi thì không nói.” Lâm Phạm ngước mắt: “Chúng—— chúng ta ở bên nhau thật sự không sao à?”
“Không sao.” Tần Phong vốn muốn ngủ ở chỗ Lâm Phạm, thấy ánh mắt trong sạch của cô, vứt bỏ suy nghĩ: “Em đi ngủ sớm đi.”
Anh xuống giường sải bước đi tới cửa, Lâm Phạm nắm chăn: “Tần Phong.”
Tần Phong dừng bước quay đầu: “Hả?”
Lâm Phạm nuốt nước bọt: “Không có gì, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hiếm khi Lâm Phạm mất ngủ, lật đi lật lại tới khi trời sáng, nhìn đồng hồ đã sáu giờ rưỡi bèn thức dậy mặc quần áo. Vác hai thầm quâng lớn xuống tầng đến phòng ăn, ăn được nửa điện thoại vang lên, Lâm Phạm thấy Tần Phong gọi tới, vội nghe máy: “Anh Tần.”
“Ở đâu?”
“Dưới tầng ăn sáng.”
Rất nhanh Tần Phong đã vào phòng ăn cùng Tiểu Vương, thấy Lâm Phạm không sao mới đi lấy bữa sáng, kéo cái ghế trước mặt Lâm Phạm: “Sao dậy sớm như vậy?”
Lâm Phạm cúi đầu ăn cháo: “Không ngủ được.”
“Lập tức tra án, em đi không?”
Lâm Phạm ngẩng đầu luôn: “Đưa em đi sao? Em đi ngay.”
Tần Phong cũng ngẩng đầu nhìn vành mắt đen của cô, cau mày: “Tối qua em có ngủ không?”
Lâm Phạm xoa đôi mắt đỏ, lại cúi đầu ăn cháo: “Không ngủ được.”
Tiểu Vương bưng cháo tới, Tần Phong mới thu tầm mắt không hỏi nữa. Lâm Phạm múc từng thìa lên ăn, Tần Phong nhanh chóng ăn xong rồi cầm chìa khóa xe ném cho Tiểu Vương: “Cậu đi lái xe, chúng ta lập tức lên đường.”
“Được.”
Tiểu Vương đi trước, Lâm Phạm và Tần Phong đi phía sau, Tần Phong đưa tay sờ trán Lâm Phạm, Lâm Phạm sợ hết hồn vừa muốn lui thì bị Tần Phong kéo lại. Nhiệt độ trán của Lâm Phạm vẫn rất thấp, nhưng mà cũng không quá phạm vi của người thường.
“Sao thế?”
“Cái gì?”
Tần Phong đưa tay vào túi, bước chân dài đi ra ngoài: “Tại sao mất ngủ?”
Lâm Phạm liếc anh một cái, bị Tần Phong bắt gặp, nhìn thẳng: “Hửm? Tại sao?” Không phải cô bé này ghen chứ? Nhìn thì vô tâm đơn giản, hôm qua lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Không biết, thì mất ngủ.”
Tần Phong đứng ở cửa khách sạn chờ Tiểu Vương lái xe ra, xoa tóc Lâm Phạm, ép cô đối diện mình: “Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, có gì hãy nói với anh.”
Đôi mắt to của Lâm Phạm lấp lóe, lại nhìn anh.
“Lâm Phạm.” Tần Phong gọi tên cô, sa sầm mặt mày.
“Anh cúi thấp chút.”
Tần Phong nhìn xung quanh không có ai, bèn cúi đầu.”Cái—— “
Lâm Phạm đột nhiên ôm lấy cổ anh hôn một cái lên môi, nhanh chóng buông ra, gương mặt cô nóng hổi, nói: “Em rất xoắn xuýt, trong lòng rất hỗn loạn.”
Tiểu Vương lái xe đến, nhấn còi.
“Đội trưởng Tần, Tiểu Lâm.”
Tần Phong đứng thẳng, tay nắm thành quyền đặt bên miệng ho khan một tiếng, giương mắt thấy Lâm Phạm chạy rất nhanh xông lên xe đóng cửa lại. Mặt trời mới lên, rải rác ánh sáng trên đất, nửa thành phố bị chiếu thành màu vàng kim.
Tần Phong cũng không muốn cô tiếp tục lúng túng, nên ngồi vào ghế phụ lái.
Bọn họ tới cục công an huyện họp trước, sau đó chia nhau hành động, điều tra đến buổi trưa tra rõ người trông mỏ lúc ấy tên là Từ Hữu Tài. Là em họ của một đối tác ở công ty này, ở tại thị trấn.
Lập tức hành động thực hiện truy bắt, ba giờ chiều bắt được Từ Hữu Tài,ở mạt chược, dẫn tới cục công an.
Từ Hữu Tài là người huyện Từ Sơn, bốn mươi lăm tuổi, đã từng đi lính. Sau khi giải ngũ về không làm chuyện gì, được anh họ đưa tới khu mỏ làm bảo vệ, công việc chủ yếu là trông mỏ. Làm được hai năm, ngọn núi đó bị đào rỗng, người của công ty rút về. Hai năm này công ty khai thác mỏ không khởi sắc, ông ta liền thất nghiệp.
“Các cậu tìm tôi làm gì? Hùng hổ như vậy.”
“Anh biết người này không?” Tần Phong đưa hình của Tống Lương tới trước mặt anh ta, Từ Hữu Tài lắc đầu: “Không biết.”
“Anh nhìn thêm đi.”
Từ Hữu Tài nhíu mày nhìn một lúc, lắc đầu: “Không biết.”
“Tháng bảy năm 2010, anh làm việc ở khu mỏ phía Đông đúng không?”
“Đúng vậy, phạm pháp à?”
“Vậy anh nhìn thêm có biết chỗ này không?” Tần Phong đưa một tấm hình cho Từ Hữu Tài, một bộ hài cốt trong hố đất, sắc mặt của anh ta chợt thay đổi.
“Biết không?”
Ánh mắt của Từ Hữu Tài bắt đầu lay động, trên đầu đổ mồ hôi, nhớ ra kẻ đần độn bị đánh chết đó. Bọn họ tra hỏi đồng bọn của anh ta là ai, anh ta không nói gì.
“Các anh có tổng cộng mấy người? Sao giết chết anh ta? Vứt xác thế nào?”
Từ Hữu Tài không nói lời nào, Tần Phong cũng không nói chuyện, phòng thẩm vấn hoàn toàn yên lặng. Quạt gió chuyển động, trong lòng mỗi người đều có một cân đòn, đang suy nghĩ.
“Anh biết anh ta tên gì không? Anh ta tên là Tống Lương.”
“Không phải tôi đánh chết cậu ta!” Từ Hữu Tài đột nhiên ngẩng đầu, anh ta không ngừng làm động tác nuốt: “Thật sự không phải tôi giết người! Tôi chỉ tát cậu ta, đánh chết cậu ta chính là Mãnh Tử.”
“Cả tên là gì?”
“Tôi nghĩ đã.” Anh ta hung hăng lau mặt, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng chuyện đó cũng bị đào ra. Bọn họ đều đã quên, tên đần bị đánh chết đó, bọn họ cho rằng hài cốt sẽ thối rữa, không ai biết được chuyện này. Trước mặt là cảnh sát, bọn họ tìm được mình. Hài cốt bị đào ra, tội ác phơi bày.
“Mạnh Vĩ.”
Mạnh Vĩ bị bắt vào sáu giờ tối, lúc đầu liều chết không theo, sau đó bắt đầu vu cáo. Có tổng cộng sáu người dính dáng đến vụ án, bọn họ bắt được Tống Lương thì trói anh ta lại bắt đầu đánh đập. Cứ thế đánh chết Tống Lương, ném vào phòng tối nhỏ đợi anh ta chảy hết máu, lúc đó mới đào hố vứt xác.
Tại sao không chôn ở gần khu mỏ? Sợ. Bởi vì bọn họ phải trực vào buổi tối, phải sống ở khu mỏ, chôn người chết ở đó, bọn họ sợ ma quỷ tới báo thù. Mặt khác ở gần khu mỏ, một khi thi thể bị phát hiện thì cảnh sát sẽ nghi ngờ đám người bọn họ.
Bọn họ tìm nơi quen thuộc nhưng cách mình rất xa để chôn xác, vốn tưởng rằng chuyện này đã qua. Bọn họ lại bắt được La Long trộm mỏ sắt, lúc định đưa La Long cho cảnh sát xử lý, La Long lại lôi chuyện này ra.
“Tên côn đồ La Long đó bắt chẹt chúng tôi một khoản tiền, tính như vậy thì anh ta mới là đầu sỏ. Chúng tôi vô tình giết người, mà anh ta có lòng để thằng ngốc đó mất mạng. Nếu như không phải anh ta, sao tên đần đó lại tới trộm đồ, làm sao bị người ta đánh chết? Anh ta xem tên đần đó là công cụ, dùng tên đần để kiếm tiền.”
Dẫn người đi xác nhận hiện trường, hiện trường đã mọc đầy cỏ dại, khu mỏ đã bị đào rỗng. Căn nhà hư hại, có lẽ bị người ở gần đây dỡ gạch, chỉ còn lại góc tường.
“Chính là ở chỗ này, tổng cộng sáu người chúng tôi đánh cậu ta một trận...”
Lâm Phạm đi tới bờ sông nhìn về phía xa, trời xanh mây trắng chiếu ngược trên mặt hồ trong suốt, Lâm Phạm bỏ tay vào túi, nói: “Nếu như có kiếp sau, hy vọng anh ta có thể đầu thai làm một người thông minh. Không bị người ta ức hiếp, không bị người ta sỉ nhục.”
Tần Phong đứng ở sau lưng cô, nhìn về phía xa.
Lâm Phạm thở dài: “Em vẫn không hiểu, tại sao càng lùi càng bị người ta ức hiếp? Bà nội nói làm người phải nhẫn nhịn rộng lượng, phải học suy nghĩ vì người khác. Phải hiền lành, phải có lòng tốt. Nhưng vì sao lại ít kiểu người như vậy? Anh ta như thế, ức hiếp anh ta thú vị sao? Đánh chết một người không có năng lực phản kháng.” Lâm Phạm cũng vậy, lúc cô đi học, muốn làm bạn với tất cả mọi người. Muốn hòa nhã với nhau, chỉ muốn hòa hợp trong hoàn cảnh mới, chỉ muốn lấy lòng đổi lòng, luôn có thể có được ý tốt.
Nhưng không có, bọn họ chỉ cho rằng bạn mềm yếu dễ bắt nạt.
Tần Phong xoa đầu cô: “Chỉ là một phần nhỏ, nhiều người vẫn có lòng tốt. Chúng ta chỉ có thể ràng buộc bản thân, không quên chủ tâm.” Lâm Phạm quay đầu, Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xôi, hồi lâu mới nhìn vào Lâm Phạm: “Có lẽ chính nghĩa sẽ tới muộn, nhưng tuyệt đối không biến mất.”
Hài cốt của Tống Lương được chôn ở bên phần mộ của bố anh ta, Lâm Phạm mua chút tiền vàng đốt cho Tống Lương. Tiểu Vương đi về trước, Tần Phong và Lâm Phạm theo sau, lái xe đến Giang Thành, tâm trạng của Lâm Phạm rất phức tạp.
Tần Phong phải đến cục làm báo cáo, anh đưa Lâm Phạm đến cổng khu dân cư, quay đầu rời đi. Lâm Phạm đến siêu thị gần đó mua chút rau cải, xách đi về, đột nhiên tim đập nhanh, lập tức đầu óc trống rỗng. Cô chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, Lâm Phạm nhắm hai mắt, cơ thể lảo đảo, một cánh tay đỡ bả vai cô.
Lâm Phạm mau chóng lấy lại tinh thần, chợt quay đầu, muốn thoát khỏi cái tay trên vai. Trên người anh ta có quỷ khí, rất lạnh rất u ám giống như rắn, Lâm Phạm rất ghét người như vậy.
Âu Dương Ngọc mặc áo sơ mi màu đen tuyền, mặt trắng như ngọc, tròng mắt đen như mực nhìn thẳng Lâm Phạm: “Cô và anh ta không có kết quả tốt, cô không tin tôi?”
Lâm Phạm cảnh giác, ôm cái túi trong tay lui về sau, nhanh chóng quan sát xung quanh: “Âu Dương Ngọc, anh đừng tới gần, anh có tin tôi kêu lên không?”
Âu Dương Ngọc mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, anh ta rất trắng, màu đen làm nổi bật làn da trắng đến hơi thần kinh. Lâm Phạm xoay người sải bước bỏ đi, Âu Dương Ngọc cau mày, ánh mắt u ám: “Cô Lâm.”
Lâm Phạm quay đầu, ánh mắt lộ chán ghét, nói từng câu từng chữ: “Tôi rất ghét anh.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Âu Dương Ngọc vô cùng kinh khủng, cặp mắt như rắn của anh ta nhìn chằm chằm Lâm Phạm.
Lâm Phạm lạnh cả người, cô ở đây rất khó chịu: “Tôi mặc kệ anh có mục đích gì, tôi nói cho anh biết, anh sẽ không được như ý đâu, từ bỏ ý định đi.”
“Tôi có thể cho cô mạng sống, tôi cũng có thể lấy lại.”
Lâm Phạm chợt dừng bước, siết chặt ngón tay, cái gì cơ? Mạng sống là anh ta cho? Không phải bà nội sao?
Rốt cuộc là sao? Lâm Phạm lạnh sống lưng. Âu Dương Ngọc đi tới trước mặt cô, hơi khom người, nhìn thẳng mắt của cô: “Cô là của tôi, nhớ kỹ.”
“Đồ thần kinh!” Lâm Phạm vung tay suýt nữa đập túi tiện lợi trong tay lên mặt anh ta, kéo dài khoảng cách: “Có phải anh bị chứng ảo tưởng không?”
Cô không biết Âu Dương Ngọc muốn làm gì, muốn giết cô sao? Không thể nào nhìn trúng cô, Lâm Phạm cũng không phải là người đẹp. Âu Dương Ngọc giàu có như vậy, có cô gái đẹp nào mà không tìm được? Tìm món giá đỗ như cô làm gì? Trước đây còn không có qua lại, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô? Nhất định là muốn giết cô.
“Tôi mặc kệ cô và tên cảnh sát đó chơi đùa cái gì, đừng thật sự động lòng.” Anh ta đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng hiện ra u ám, nâng chiếc cằm rất đẹp, nói từng câu từng chữ: “Nếu không tôi sẽ lấy mạnh anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.