Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 9

Hạo Hãn

31/07/2021

Rời khỏi văn phòng, Lâm Phạm có hơi hốt hoảng, cô nhìn bầu trời phía xa xa, chợt nhớ lại năm lớp tám, tuy nhiên, giờ đã không còn bà nội bên cạnh cô nữa rồi.

Đứng hồi lâu, Lâm Phạm vẫn không nghĩ ra biện pháp.

Quay về lớp, đã có kết quả thi, bạn cùng bàn đang trò chuyện với cô gái bên cạnh, nhìn thấy Lâm Phạm đến thì cười một cách quái gở.

“Không phải nói thành tích rất tốt à? Xem ra chỉ là học sinh giỏi của trường cấp thấp.”

“Nông thôn thì có thể cao được bao nhiêu?”

Bọn họ cười vang, vô cùng chói tai.

Bài thi của Lâm Phạm rất tệ, nhìn những câu bị sai trên bài thi, cô có cảm giác toàn bộ thế giới đều đang nhìn chòng chọc vào mình.

Chiều hôm đó, Đổng Mạc không đến lớp.

Lâm Phạm một mực vùi đầu vào sách giáo khoa, cô không cách nào chấp nhận được sự thật là thành tích của mình kém, từ cấp hai cho đến cấp ba, cô vẫn luôn nằm trong top đầu.

Học tập là sở trường duy nhất của cô, cô không có gì cả, chỉ có nắm vững thành tích.

“Thầy gọi cậu lên làm gì?”

Lâm Phạm ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Châu ngồi đối diện, trong phòng học đã không còn ai.

“Đổng Mạc bị phỏng rất nghiêm trọng.” Lâm Phạm cười cười, cô thật sự không muốn kể mấy chuyện… khó xử này cho người khác nghe: “Mình không sao.”

Hứa Châu đặt túi bánh bao nhân thịt lên bàn Lâm Phạm: “Bố mình có mở phòng khám, nếu như cần chạy chữa, mình có thể hỗ trợ.”

Lâm Phạm nhìn mặt cậu ta, khựng lại vài giây, rồi nói: “Được không?”

“Có thể bồi thường tiền nhưng phải hợp lý. Có nghiêm trọng hay không không phải do cậu ấy nói mà phải do bác sĩ nói.”

Lâm Phạm liếm liếm khóe môi, cảm giác tìm thấy được đường ra rồi: “Mình đi nói với thầy?”

“Để mình nói với thầy, đến phòng khám của bố mình, mình không thu tiền của cậu.”

Lâm Phạm thiếu điều muốn quỳ xuống cảm ơn cậu ấy, cô quen Hứa Châu không bao lâu, nhưng cậu ấy đã giúp cô rất nhiều. Lần thứ nhất là trên xe buýt, lúc cô bị mọi người cười nhạo, chính cậu ấy đã kéo cô dậy.

“Mình vẫn phải đưa tiền thuốc, cám ơn.”

“Mình đi nói với chủ nhiệm lớp, thi điểm kém một lần cũng không có vấn đề gì, đừng có để trong lòng.”

“Mình biết rồi, cám ơn.”

Hứa Châu đứng lên, nhìn Lâm Phạm, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Cậu ấy mặc áo len, bên ngoài khoác một cái áo đơn giản, rất điển trai: “Cố lên!”

Lâm Phạm cảm giác mũi có hơi chua xót, cô đứng lên, Hứa Châu chỉ chỉ túi bánh trên bàn: “Nhớ ăn đó, tối còn phải lên lớp.”

Không biết Hứa Châu đã nói gì với thầy giáo, chuyện cứ như thế lắng xuống, sáng hôm sau, Đổng Mạc đã đi học, cũng không đòi Lâm Phạm bồi thường nữa.

Đến trưa, Lâm Phạm muốn mời Hứa Châu ăn cơm, Hứa Châu nhanh chóng hoàn tất đề ôn tập cuối cùng, buông bút, đứng lên: “Ở căn tin hả?”

“Bên ngoài, cậu muốn ăn gì? Mình mời.”

Hứa Châu ngước đôi mắt xinh đẹp: “Ừm… Bún gạo?”

“Mời cậu ăn lẩu.”

Hứa Châu chần chờ vài giây, rồi nói: “Gần trường có một tiệm bún thập cẩm cay, cũng không khác lẩu cho lắm.”

Chủ yếu là tiện.

Cùng Hứa Châu đi ra khỏi trường, Lâm Phạm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại tốt lên rồi?”

Hứa Châu giật giật khóe miệng: “Muốn làm khó dễ cậu thôi, súp trong căn tin có thể làm phỏng được à? Nhảy vào tắm cũng không bị gì đâu.”

Hiếm khi Lâm Phạm thấy Hứa Châu nói nhiều như vậy, có hơi bất ngờ: “Hôm qua cậu ấy không có đi học?”

Hứa Châu thọc một tay vào túi quần: “Mỗi năm học chỉ có một hạng nhất và một hạng hai. Hôm qua vì sao cậu ta không đi học? Nếu không có gì mờ ám, chắc cậu ta vẫn còn tiếp tục dọa dẫm.”

“Không thể nào?”

“Hôm qua mình gọi điện cho cậu ta, nói rằng bố mình đã thấy ca bệnh của cậu ta ở bệnh viện trung ương, sau đó cậu ta phát hoảng.”

“Bố cậu thật sự thấy?”



Hứa Châu dừng bước, chăm chú nhìn Lâm Phạm một lúc lâu: “Sao cậu ngây thơ vậy? Dọa cậu ta thôi!”

Lâm Phạm líu lưỡi.

Hứa Châu có bệnh thích sạch sẽ, ăn một bữa cơm cũng không được tự nhiên, vừa vào cửa, cậu ấy bắt đầu lau bàn, rồi lau chén đũa. Bún thập cẩm cay được bưng lên, cậu ấy hăn được hai phần thì buông đũa.

“Hay là mình mời cậu ăn cái khác?”

“Mình ăn no rồi.”

Hứa Châu đứng dậy, xin ông chủ nước, ông chủ đưa nước đến, cậu ấy chỉ dùng hai ngón tay cầm lấy nắp bình.

Lại tiếp tục một chuỗi thời gian buồn chán hết lau bình rồi đến lau nắp bình.

Nhìn thấy thôi đã mệt rồi.

Lâm Phạm nhanh chóng ăn xong, đặt đũa xuống: “Mình ăn xong rồi, về nhà nhé!”

Hứa Châu cứ như là trốn khỏi quán ăn vậy đó, hai người một trước một sau, còn chưa đi được 10 mét.

Hứa Châu đột nhiên dừng bước, nhanh chóng ngăn trước mặt Lâm Phạm, nâng gọng kính lên: “Các cậu muốn làm gì?”

Lâm Phạm ngẩng đầu, thấy có sáu nam sinh đang chặn đường, cô biết người cầm đầu, chính là bạn trai của Đổng Mạc, người mà hôm đó đã đẩy cô ở căn tin.

“Chỗ này là cổng trường.” Hứa Châu che chở Lâm Phạm, lui về sau, quay đầu liếc nhìn cô.

Ý bảo cô mau chạy đi.

Cao Uy đẩy Hứa Châu ra, Hứa Châu ngã trên mặt đất, kính bị văng ra, cậu ấy vội sờ soạng tìm. Cao Uy dẫm nát mắt kính, duỗi một ngón tay ra: “Cút, hôm nay tao không tìm mày, đừng có lo chuyện bao đồng.”

Hứa Châu khựng lại vài giây, đứng dậy vung một quyền đánh về phía Cao Uy, vóc người Cao Uy cao lớn, giơ chân đạp một phát, Hứa Châu một lần nữa ngã sấp xuống. Lâm Phạm ngẩn người, xoay người chạy về phía mấy chai bia được chủ quán chất đống trước cửa.

“Lâm Phạm?”

Lâm Phạm dùng hết sức ném chai bia vào đầu Cao Uy, chai bia chưa vỡ, nhưng đầu cậu ta đã chảy máu.

Cao Uy bị chọc giận, vung tay tát một cái, Lâm Phạm nghiêng người tránh đi, dùng toàn lực đá vào đầu gối Cao Uy, Cao Uy sụm xuống, Lâm Phạm lưu loát nện một đấm vào mặt Cao Uy. Tiếng kêu thảm thiết vang xa, Lâm Phạm ném chai bia đi, kéo Hứa Châu còn đang ngồi trên đất dậy, chạy về phía trường học.

“Đuổi theo! Tụi bây đều là đồ đần! Bỏ tiền ra mướn tụi bây tới làm gì hả?

“Đứng lại! Không được chạy!”

Kẻ đần mới đứng lại, chân Lâm Phạm như bôi mỡ, chạy như điên, Hứa Châu bị kéo lảo đảo.

Một chiếc xe Jeep màu đen phóng qua, chợt, nó thắng gấp, người trong xe rống lên một tiếng: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm nhanh chóng đứng lại, Hứa Châu khom người thở hồng hộc, Lâm Phạm quay đầu liền thấy Tần Phong đẩy cửa bước xuống xe, rút gậy cảnh sát ra, bước nhanh tới: “Đang làm gì?”

Lâm Phạm lanh tay lẹ mắt lôi Hứa Châu trốn sau lưng Tần Phong.

“Bọn họ đánh người!”

“Mày đừng có lắm chuyện, coi chừng tụi tao đánh luôn cả mày!” Mấy tên côn đồ hung dữ quát: “Biết con nhóc này đã làm gì không hả?”

Tần Phong lấy còng tay ra: “Muốn vào khám chơi mấy ngày?”

Năm tên vừa mới hùng hổ thoáng cái đờ ra, liếc mắt nhìn nhau, vội ôm đầu ngồi xổm xuống, động tác rất thành thạo: “Đều là hiểu lầm, là Cao Uy cho chúng tôi tiền, chỉ là đến tìm cô bé này nói chuyện thôi, không có động thủ.”

“Hiểu lầm cái khỉ gì.” Tần Phong ném gậy cảnh sát vào xe, ánh mắt rơi vào người đang nằm trên mặt đất phía sau bọn họ, trên đất còn có máu: “Ai đánh tên kia?”

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm đã hít thở đều trở lại: “Tôi phòng vệ chính đáng.”

Nói đến bốn chữ đằng sau thì hạ giọng rất thấp.

Tần Phong nuốt những lời muốn nói vào, lấy điện thoại di động ra gọi 120: “Trường cấp 3 Giang Thành có người bị thương, đúng, ở cổng.”

Cúp điện thoại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của nam sinh đứng bên cạnh Lâm Phạm, nam sinh kia vội dời mắt, cúi đầu.

Chưa đến năm phút, đồn công an gần đây đã cho người đến giải mấy tên côn đồ lên xe cảnh sát, Cao Uy cũng được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, Tần Phong dặn dò người của đồn công an vài câu, sau đó mới đi đến, dụi tắt điếu thuốc trên tay.

“Lâm Phạm.”

Hứa Châu vô thức kéo tay Lâm Phạm, Lâm Phạm quay đầu: “Không sao đâu, hay là cậu về lớp trước đi.”



Cô cảm thấy Tần Phong có việc gì đó, bằng không sẽ không đến tìm cô.

“Cậu chỉ là phòng vệ chính đáng, cậu không sai.” Hứa Châu cắn răng, trừng Tần Phong: “Anh ta là ai?”

“Cảnh sát.”

Tần Phong giơ đồng hồ lên: “Làm phiền cô năm phút.”

Người của đồn công an lái xe rời đi, Hứa Châu nhìn Lâm Phạm trong chốc lát, sau đó mới xoay người chạy vào trường.

“Cảnh sát Tần, anh có chuyện gì?”

Tần Phong thu hồi tầm mắt đang dõi theo Hứa Châu: “Cảnh sát cái gì? Tôi tên Tần Phong, đó là bạn trai cô à?”

Mặt Lâm Phạm thoáng cái đỏ bừng, cô vội khoát tay: “Không phải, bạn học.”

“Bạn học bình thường thì xấu hổ cái gì?” Tần Phong mở cửa xe, lấy túi vật chứng ra: “Cô nhìn xem thứ này có giống với bột phấn màu đen kia không? Mùi vị.”

Gió thật to, thổi tóc Lâm Phạm dán vào mặt cô.

Lâm Phạm qua quýt xoa một bên mặt, cũng không đoán được có đỏ hay không, không dám quay sang nhìn vào kính thủy tinh trên xe.

Mở túi bột phấn ra, gió thổi bột phấn bay lên, mùi tanh xộc thẳng vào mũi, cô vội đậy lại.

Chạy vòng sang bên kia, mở cửa xe, chui vào, Tần Phong liếc nhìn về phía cổng trường, thấy tên nhóc kia vẫn còn nhìn chằm chằm sang bên này.

Lên xe, quay cửa xe lên.

“Cùng một loại?”

Lâm Phạm gật đầu, trả cái túi lại, xoa xoa mũi: “Cùng là mùi xác thối.”

Tần Phong mở cái túi ra ngửi ngửi, không đoán được, tuy nhiên, đây quả thật là thi thể.

“Cô từng ngửi qua mùi xác thối?”

Lâm Phạm nghẹn họng: “Tôi từng ngửi qua mấy thứ hư thối.” Trên tay Lâm Phạm còn sót lại một ít, vân vê đầu ngón tay, quan sát: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

“Chính là thi thể, có điều sau khi hư thối thì bị hỏa thiêu.”

Lâm Phạm khựng lại, lập tức giũ bỏ bột phấn trên tay, phủi mạnh khắp người.

Tần Phong nhướng mày, tâm trạng vui sướng.

“Không đúng.” Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong: “Tro cốt không có mùi như vậy.”

“Thi thể ẩm ướt trăm năm, đã lên men lâu rồi.” Tần Phong đặt cái túi lại: “Phát hiện một ngôi mộ cổ đời Minh ở Giang Thành, thi thể trăm năm không rữa, trên đường vận chuyển đến trung tâm nghiên

Lâm Phạm rùng mình một cái, buồn nôn quá thể, cô nổi da gà khắp người, liền xoay người mở cửa xe: “Vậy tôi đi trước.”

“Chuyện đánh nhau vừa nãy còn chưa xử lý, đã có chuyện gì?”

Lâm Phạm khựng lại, mím môi, quay đầu nhìn Tần Phong: “Tôi nói tôi vô tội, anh tin không?”

“Đánh người ta đổ máu đầu mà vô tội hả?”

Lâm Phạm thuật lại mọi việc: “Chính là như vậy.”

“Vừa nãy, bạn học đi cùng cô tên gì?”

“Ai?” Lâm Phạm không nghĩ anh ta đột nhiên chuyển chủ đề, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng: “Anh muốn nói đến Hứa Châu?”

“Hứa Châu?”

“Đúng vậy, cậu ấy tên Hứa Châu.”

“Xuống xe đi.”

Điện thoại của Tần Phong vang lên, Lâm Phạm đẩy cửa xe ra, quay đầu lại: “Không bắt tôi bồi thường tiền đấy chứ?”

Tần Phong cao giọng: “Tôi sẽ xử lý.”

Lâm Phạm mỉm cười, hai mắt cong cong: “Cảm ơn chú Tần.”

Tần Phong khựng lại một thoáng, thiếu chút nữa đã nhấc chân đạp Lâm Phạm xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook