Ngươi Biết Đó Không Phải Là Nàng
Chương 2: Thoả Hiệp!
Hi Văn
16/11/2023
1.2 Thoả hiệp.
"Ngươi, làm sao ngươi lại biết?” Hắn kinh ngạc.
Thật ra sau khi thu thập hắn, ta đã cho người điều tra kỹ thân phận cũng như mục đích hắn đến đây. Vốn hắn không có chuẩn bị, mọi thứ được tra ra dễ như trở bàn tay.
“Ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ác nữ ngươi đâu.” Hắn kiên định.
Ta thấy hắn có vẻ ngốc, vẫn nên nói thẳng ra mục đích của mình thì hơn:
"Ta không ép ngươi làm những chuyện trái đạo đức, chỉ cần ngươi giúp ta đóng một vở kịch, giả vờ sự ân sủng của ta với ngươi mà cứu những người vô tội.”
“Ngươi thật sự là ai?”
“Nếu ta nói ta không phải Hoa Nhạn ngươi có tin không?”
“Giáo chủ ngươi độc ác quỷ quyệt ta tuyệt đối không tin ngươi.”
“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?”
Hắn liền…câm miệng.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, mười ngày sau là đệ tử phái ngươi sẽ bị đem hành quyết, quyết định là ở ngươi.” Ta đe dọa hắn.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Vấn Ngôn đành thỏa hiệp với ta, cũng đâu còn cách nào khác.
“Một lời đã định.” Ta không che giấu nét cười khi mục đích đã đạt được.
“Vậy hôm nay ta sẽ lưu lại, giả vờ cực kì yêu thích ngươi, phiền ngươi hợp tác một chút.”
“Vậy thiếu chủ người nghỉ trên giường, tại hạ sẽ nằm dưới đất.” hắn ngại ngùng nói.
Còn đợi ngươi nói, chả nhẽ ta lại phải nằm dưới đất sao?
Sau đó, ta liên tục đến phòng Vấn Ngôn, rất nhiều vật phẩm quý giá đều được đưa đến cho hắn. Cho đến khi tất cả các thuộc hạ trong phái đều đồn đãi ta đã hoàn toàn bị Vấn Ngôn mê hoặc. Ta liền mở một cuộc họp thông báo muốn tổ chức một bữa tiệc đón mừng sự gia nhập của hắn.
Trong cuộc họp giáo, hắn được trang trọng ngồi kế bên cạnh ta, rất hợp tác mà ra vẻ “trà xanh” nói rằng trong tiệc vui đón mừng hắn, hắn có nguyện vọng thả toàn bộ tù nhân đang bị giam giữ trong giáo phái để mang điềm lành đến cho Ta và hắn.
Chuyện này nghe vô lý đến nỗi em bé lên năm cũng biết được, làm gì có tà giáo nào lại cần làm việc thiện để cầu may mắn chứ. Nhưng ta lại lộ vẻ cưng chìu mà ngay lập tức đáp ứng hắn.
“Giáo chủ, chuyện này tuyệt đối không thể được.” Hoa Mục bô lão lập tức lên tiếng phản đối.
Trong giáo, ngoài Tử Hành còn có ba lão già là thuộc hạ thân tín của tiên giáo chủ. Trong đó Hoa Độc chịu trách nhiệm về các loại độc dược trong phái. Hoa Sơn sẽ tiếp nhận các đơn hàng sát thủ, thương lượng với người đặt hàng về giá cả. Hoa Mục chính là người chịu trách nhiệm phân phối các thuộc hạ đi thực hiện nhiệm vụ và quản các tù binh của phái, chủ yếu là tra khảo moi thông tin từ những kẻ ám sát ta không thành hoặc những kẻ có hành động chống phá lại giáo.
Tử Hành là hộ vệ thân tín bên cạnh ta, thay mặt ta làm việc với bọn hắn. Trừ những cuộc họp quan trọng và những vấn đề lớn cần quyết định ta mới trực tiếp ra mặt. Do đó, người có quyền lực lớn chỉ sau ta hiện tại chính là Tử Hành.
Nhưng khác với Tử Hành chỉ tuân mệnh ta. Ba lão già này thực sự là độc ác, những việc ác mà chúng làm hoàn toàn không từ việc mà Hoa Nhạn giao phó mà là tự chúng quyết định. Ngoài ra, bọn chúng cũng chính là những kẻ xúi giục khiến cho Hoa Nhạn từ một đứa trẻ đơn thuần đã trở nên càng ngày càng độc ác.
Đã đến lúc phải cho các lão nếm mùi khổ cực một chút rồi. Ta thầm cười nhạo trong lòng.
“Giáo ta trước giờ chưa bao giờ có tiền lệ khoan hồng cho tù binh, thả chúng ta sẽ gây hại cho giáo, mong giáo chủ hãy suy nghĩ lại.” Hoa Mục vừa nói mà liếc ánh mắt cầu cứu đến Tử Hành, nhưng Tử Hành hắn vẫn giữ im lặng và không có vẻ muốn phản đối ta.
Lời hắn nói quả thực rất đúng, nếu như trong chính phái Ta cũng không dám làm xằng làm bậy khiến thuộc hạ không phục. Nhưng ta là ai, ta là Hoa Nhạn vốn không chỉ độc ác còn độc tài và chuyên chế.
Ta liền tung chưởng lực về phía hắn, quá bất ngờ không kịp phòng bị hắn liền trực tiếp ôm ngực hộc siro.
“Còn ai phản đối gì không?” Ta lớn tiếng hỏi.
Toàn giáo im phăng phắc, một tiếng ruồi bay cũng không có, ta liền tuyên bố kết thúc và lần nữa tiêu sái ôm Vấn Ngôn rời đi. Làm người ác quả thật là dễ mà, ta liền cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Nhìn bóng dáng ta rời đi, Tử Hành lần nữa rơi vào trạng thái trầm tư.
Những ngày sau đó, ta vẫn lấy lí do sủng nịnh Vấn Ngôn, dần trao cho hắn quyền quản lý phân nữa các việc trong giáo. Hắn tuy là kẻ ngốc trong việc diễn kịch nhưng lại khá có thiên phú trong việc nghiên cứu độc dược và võ học. Ta lệnh cho hắn tìm cách hiểu rõ cách bào chế độc dược và thuốc giải từ chỗ Hoa Độc. Muốn trả lại tự do cho các thuộc hạ trong giáo đây là việc đầu tiên cần làm. Hoa Độc tuy không phải kẻ lắm âm mưu quỷ kế nhưng cũng có tâm đề phòng, dù sao hắn cũng cần có chút thời gian để lấy lòng tin của lão.
Trải qua nhiều việc tận mắt nhìn thấy, Vấn Ngôn cũng đã bắt đầu tin tưởng ta, hắn không còn hễ mở miệng là mắng ta ác nữ nữa, việc đóng vai “trà xanh” cũng trở nên dễ dàng với hắn, lắm lúc nhìn sự nũng nịu ỏng ẹo của hắn ta cũng không còn nổi da gà nữa.
Việc hợp tác giữa ta và hắn khá là suôn sẻ, trừ những hôm ta ghé phòng hắn bàn bạc công việc thì sáng ra hắn hơi đau lưng mỏi eo do nằm đất thôi chứ cũng không có việc gì to tát. Thuộc hạ của giáo cũng dần xem hắn là giáo chủ phu quân, đối với hắn có đôi phần kính nể, họ cũng không còn quá ngạc nhiên mỗi khi ta nổi hứng làm việc tốt nữa, giống như tin ta dần được cảm hóa bởi hắn. Từ khi có hắn, lương của đám thuộc hạ vô tri của ta không những tăng mà việc giết người cướp của cũng giảm bớt, đương nhiên là vui rồi.
Có lần ta đã hỏi hắn về chuyện hắn không bị trúng độc hôm ám sát ta. Hắn cũng thật thà thú nhận do quá nóng vội muốn cứu các đồng môn mà chưa chuẩn bị kế sách gì đã vội thâm nhập vào giáo. Hôm đó hắn chỉ đơn thuần ngậm độc vào miệng sau đó lén nhả ra, vậy mà thật sự qua mặt được thuộc hạ ta, giống như là có ai đó cố ý để hắn làm việc đó.
Xem ra sự thật đúng như ta đã nghĩ, trong giáo có người phản bội ta. Cũng không có gì ngạc nhiên, Hoa Nhạn nàng ác như vậy vốn sao có được sự trung thành của thuộc hạ.
Về phía Tử Hành, dù quyền lực bị san sẻ cho Vấn Ngôn nhưng hắn chưa bao giờ lên tiếng chất vấn hay tỏ ý bất mãn đối với ta. Hàng ngày vẫn cung kính chăm sóc ta từng miếng ăn giấc ngủ. Ngược lại nhờ có Vấn Ngôn, mà ta và Tử Hành còn có nhiều thời gian tiêu dao tự do tự tại, hưởng thụ cảnh đẹp non song nước biếc. Trong quá trình đó hắn vẫn không quên chặn mọi cuộc ám sát lớn nhỏ nhắm vào ta khiến ta không cần vận dụng mấy chiêu thức kì quặc khiến người khác phải nghi ngờ. Thỉnh thoảng vì cứu ta hắn còn bị thương khiến ta hết sức đau lòng. Lắm lúc ta tự hỏi, liệu Hoa Nhạn chân chính có bao giờ động tâm trước hắn, một thiếu niên có gương mặt như hoa như ngọc lại hết lòng tận tâm vì nàng.
Nhưng lúc ta đang vui vẻ tận hưởng, thì biến cố đã thực sự đến rồi!
"Ngươi, làm sao ngươi lại biết?” Hắn kinh ngạc.
Thật ra sau khi thu thập hắn, ta đã cho người điều tra kỹ thân phận cũng như mục đích hắn đến đây. Vốn hắn không có chuẩn bị, mọi thứ được tra ra dễ như trở bàn tay.
“Ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ác nữ ngươi đâu.” Hắn kiên định.
Ta thấy hắn có vẻ ngốc, vẫn nên nói thẳng ra mục đích của mình thì hơn:
"Ta không ép ngươi làm những chuyện trái đạo đức, chỉ cần ngươi giúp ta đóng một vở kịch, giả vờ sự ân sủng của ta với ngươi mà cứu những người vô tội.”
“Ngươi thật sự là ai?”
“Nếu ta nói ta không phải Hoa Nhạn ngươi có tin không?”
“Giáo chủ ngươi độc ác quỷ quyệt ta tuyệt đối không tin ngươi.”
“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?”
Hắn liền…câm miệng.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, mười ngày sau là đệ tử phái ngươi sẽ bị đem hành quyết, quyết định là ở ngươi.” Ta đe dọa hắn.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Vấn Ngôn đành thỏa hiệp với ta, cũng đâu còn cách nào khác.
“Một lời đã định.” Ta không che giấu nét cười khi mục đích đã đạt được.
“Vậy hôm nay ta sẽ lưu lại, giả vờ cực kì yêu thích ngươi, phiền ngươi hợp tác một chút.”
“Vậy thiếu chủ người nghỉ trên giường, tại hạ sẽ nằm dưới đất.” hắn ngại ngùng nói.
Còn đợi ngươi nói, chả nhẽ ta lại phải nằm dưới đất sao?
Sau đó, ta liên tục đến phòng Vấn Ngôn, rất nhiều vật phẩm quý giá đều được đưa đến cho hắn. Cho đến khi tất cả các thuộc hạ trong phái đều đồn đãi ta đã hoàn toàn bị Vấn Ngôn mê hoặc. Ta liền mở một cuộc họp thông báo muốn tổ chức một bữa tiệc đón mừng sự gia nhập của hắn.
Trong cuộc họp giáo, hắn được trang trọng ngồi kế bên cạnh ta, rất hợp tác mà ra vẻ “trà xanh” nói rằng trong tiệc vui đón mừng hắn, hắn có nguyện vọng thả toàn bộ tù nhân đang bị giam giữ trong giáo phái để mang điềm lành đến cho Ta và hắn.
Chuyện này nghe vô lý đến nỗi em bé lên năm cũng biết được, làm gì có tà giáo nào lại cần làm việc thiện để cầu may mắn chứ. Nhưng ta lại lộ vẻ cưng chìu mà ngay lập tức đáp ứng hắn.
“Giáo chủ, chuyện này tuyệt đối không thể được.” Hoa Mục bô lão lập tức lên tiếng phản đối.
Trong giáo, ngoài Tử Hành còn có ba lão già là thuộc hạ thân tín của tiên giáo chủ. Trong đó Hoa Độc chịu trách nhiệm về các loại độc dược trong phái. Hoa Sơn sẽ tiếp nhận các đơn hàng sát thủ, thương lượng với người đặt hàng về giá cả. Hoa Mục chính là người chịu trách nhiệm phân phối các thuộc hạ đi thực hiện nhiệm vụ và quản các tù binh của phái, chủ yếu là tra khảo moi thông tin từ những kẻ ám sát ta không thành hoặc những kẻ có hành động chống phá lại giáo.
Tử Hành là hộ vệ thân tín bên cạnh ta, thay mặt ta làm việc với bọn hắn. Trừ những cuộc họp quan trọng và những vấn đề lớn cần quyết định ta mới trực tiếp ra mặt. Do đó, người có quyền lực lớn chỉ sau ta hiện tại chính là Tử Hành.
Nhưng khác với Tử Hành chỉ tuân mệnh ta. Ba lão già này thực sự là độc ác, những việc ác mà chúng làm hoàn toàn không từ việc mà Hoa Nhạn giao phó mà là tự chúng quyết định. Ngoài ra, bọn chúng cũng chính là những kẻ xúi giục khiến cho Hoa Nhạn từ một đứa trẻ đơn thuần đã trở nên càng ngày càng độc ác.
Đã đến lúc phải cho các lão nếm mùi khổ cực một chút rồi. Ta thầm cười nhạo trong lòng.
“Giáo ta trước giờ chưa bao giờ có tiền lệ khoan hồng cho tù binh, thả chúng ta sẽ gây hại cho giáo, mong giáo chủ hãy suy nghĩ lại.” Hoa Mục vừa nói mà liếc ánh mắt cầu cứu đến Tử Hành, nhưng Tử Hành hắn vẫn giữ im lặng và không có vẻ muốn phản đối ta.
Lời hắn nói quả thực rất đúng, nếu như trong chính phái Ta cũng không dám làm xằng làm bậy khiến thuộc hạ không phục. Nhưng ta là ai, ta là Hoa Nhạn vốn không chỉ độc ác còn độc tài và chuyên chế.
Ta liền tung chưởng lực về phía hắn, quá bất ngờ không kịp phòng bị hắn liền trực tiếp ôm ngực hộc siro.
“Còn ai phản đối gì không?” Ta lớn tiếng hỏi.
Toàn giáo im phăng phắc, một tiếng ruồi bay cũng không có, ta liền tuyên bố kết thúc và lần nữa tiêu sái ôm Vấn Ngôn rời đi. Làm người ác quả thật là dễ mà, ta liền cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Nhìn bóng dáng ta rời đi, Tử Hành lần nữa rơi vào trạng thái trầm tư.
Những ngày sau đó, ta vẫn lấy lí do sủng nịnh Vấn Ngôn, dần trao cho hắn quyền quản lý phân nữa các việc trong giáo. Hắn tuy là kẻ ngốc trong việc diễn kịch nhưng lại khá có thiên phú trong việc nghiên cứu độc dược và võ học. Ta lệnh cho hắn tìm cách hiểu rõ cách bào chế độc dược và thuốc giải từ chỗ Hoa Độc. Muốn trả lại tự do cho các thuộc hạ trong giáo đây là việc đầu tiên cần làm. Hoa Độc tuy không phải kẻ lắm âm mưu quỷ kế nhưng cũng có tâm đề phòng, dù sao hắn cũng cần có chút thời gian để lấy lòng tin của lão.
Trải qua nhiều việc tận mắt nhìn thấy, Vấn Ngôn cũng đã bắt đầu tin tưởng ta, hắn không còn hễ mở miệng là mắng ta ác nữ nữa, việc đóng vai “trà xanh” cũng trở nên dễ dàng với hắn, lắm lúc nhìn sự nũng nịu ỏng ẹo của hắn ta cũng không còn nổi da gà nữa.
Việc hợp tác giữa ta và hắn khá là suôn sẻ, trừ những hôm ta ghé phòng hắn bàn bạc công việc thì sáng ra hắn hơi đau lưng mỏi eo do nằm đất thôi chứ cũng không có việc gì to tát. Thuộc hạ của giáo cũng dần xem hắn là giáo chủ phu quân, đối với hắn có đôi phần kính nể, họ cũng không còn quá ngạc nhiên mỗi khi ta nổi hứng làm việc tốt nữa, giống như tin ta dần được cảm hóa bởi hắn. Từ khi có hắn, lương của đám thuộc hạ vô tri của ta không những tăng mà việc giết người cướp của cũng giảm bớt, đương nhiên là vui rồi.
Có lần ta đã hỏi hắn về chuyện hắn không bị trúng độc hôm ám sát ta. Hắn cũng thật thà thú nhận do quá nóng vội muốn cứu các đồng môn mà chưa chuẩn bị kế sách gì đã vội thâm nhập vào giáo. Hôm đó hắn chỉ đơn thuần ngậm độc vào miệng sau đó lén nhả ra, vậy mà thật sự qua mặt được thuộc hạ ta, giống như là có ai đó cố ý để hắn làm việc đó.
Xem ra sự thật đúng như ta đã nghĩ, trong giáo có người phản bội ta. Cũng không có gì ngạc nhiên, Hoa Nhạn nàng ác như vậy vốn sao có được sự trung thành của thuộc hạ.
Về phía Tử Hành, dù quyền lực bị san sẻ cho Vấn Ngôn nhưng hắn chưa bao giờ lên tiếng chất vấn hay tỏ ý bất mãn đối với ta. Hàng ngày vẫn cung kính chăm sóc ta từng miếng ăn giấc ngủ. Ngược lại nhờ có Vấn Ngôn, mà ta và Tử Hành còn có nhiều thời gian tiêu dao tự do tự tại, hưởng thụ cảnh đẹp non song nước biếc. Trong quá trình đó hắn vẫn không quên chặn mọi cuộc ám sát lớn nhỏ nhắm vào ta khiến ta không cần vận dụng mấy chiêu thức kì quặc khiến người khác phải nghi ngờ. Thỉnh thoảng vì cứu ta hắn còn bị thương khiến ta hết sức đau lòng. Lắm lúc ta tự hỏi, liệu Hoa Nhạn chân chính có bao giờ động tâm trước hắn, một thiếu niên có gương mặt như hoa như ngọc lại hết lòng tận tâm vì nàng.
Nhưng lúc ta đang vui vẻ tận hưởng, thì biến cố đã thực sự đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.