Ngươi Biết Đó Không Phải Là Nàng
Chương 5: Tiệc Mừng Năm Mới.
Hi Văn
16/11/2023
Sau hôm đó Vấn Ngôn thường xuyên dò hỏi ta, hôm ở rừng mê cung đã xảy ra chuyện gì, giữa chúng ta có phải đã có chuyện giấu hắn không. Ta đương nhiên là chối bay chối biến, sao có thể để hắn biết được sát thủ máu lạnh ta đây động tâm với tên nhóc mặt búng ra sữa kia chứ, thiệt là mất mặt. Hơn nữa chuyện lớn còn chưa thực hiện xong, ta không thể suy nghĩ đến chuyện tình cảm được.
Các thuộc hạ đã phản bội ta, ta quyết định phế võ công của bọn chúng, cho bọn chúng giải dược và một ít của cải để có thể làm lại cuộc đời. Việc phế võ công vốn rất tàn nhẫn đối với người tập võ nhưng ta không còn cách nào khác, ta không yên tâm tha cho bọn chúng, như vậy sẽ làm hại nhũng người vô tội khác. Đương nhiên bọn chúng luôn được giám sát dưới mí mắt của ta. Hễ phát hiện tên nào không biết hối cải, ta liền giết không tha.
Hoa Độc lão được ta chôn cất gần mộ của Tiên giáo chủ, lắm lúc ta tự nghĩ nếu lão lên thiên đàng gặp tiên giáo chủ và Hoa Nhạn chân chính, biết ta chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo liệu có tức đến hộc siro không nhỉ. Hôm nay ta đi cùng Vấn Ngôn ra thăm lão, ta biết tuy Vấn Ngôn hắn không thể hiện ra nhưng chắc hẳn còn đau lòng hơn ta, cho dù chỉ là “gián điệp” nhưng tiếp xúc lâu với lão như vậy, con người ai mà không có tình cảm, nhất là những người lương thiện như hắn. Đôi khi được sống thật với chính mình, được đối xử thật lòng chân thành với người bên cạnh đã là hạnh phúc lắm rồi. Ta thực sự hi vọng đến ngày đó, ngày mà ta có thể nói ra toàn bộ sự thật với Tử Hành.
Sau khi bào chế thành công giải dược vĩnh viễn có thể loại bỏ chất độc trong người của thuộc hạ Hoa Thiên giáo, Vấn Ngôn cùng ta dành nhiều tháng liền nghiên cứu rõ về từng thuộc hạ, lí do vì sao gia nhập giáo, có gia đình hay người thân còn ở trên nhân thế hay không. Ta muốn trả lại tự do cho họ, cho họ tự quyết định về cuộc sống sau này của chính mình. Đương nhiên người làm việc ác muốn quay đầu không phải là dễ, đôi khi quay đầu không thấy bờ mà chỉ thấy mênh mông biển rộng. Ác giả ác báo là quy luật cuộc đời, ta chỉ là cố hết sức mà thôi. Tội nghiệt mà họ gây ra họ cũng phải tự gánh chịu.
Thời gian đầu khi nghe ta nói sẽ cho bọn chúng lựa chọn việc ở lại giáo hay rời đi, đám thuộc hạ vô tri tất nhiên là không tin, bọn chúng còn nghĩ đây là bài kiểm tra về lòng trung thành đối với ta nên sống chết cũng không chịu rời đi. Mãi đến khi được phát giải dược và nhận ra đây đúng là thuốc thật mới có vài tên can đảm chịu nói ra ước muốn thực sự của mình. Ta phát cho họ một số tiền lớn, hỗ trợ về kế sinh nhai sau này đồng thời không quên căn dặn nhớ làm việc tốt, đừng để ta thấy ngứa mắt lại hốt về bắt làm sát thủ tiếp.
Sau đó ngày càng nhiều thuộc hạ muốn rời đi, từ con số hơn năm trăm sát thủ giờ Thiên Hoa giáo chỉ còn lại hơn hai trăm thuộc hạ. Trong đó đa số là không có nơi nào để đi, còn lại là thuộc hạ thân tín nguyện ở lại vì Tử Hành hoặc là Vấn Ngôn. Ta thiệt là thất bại mà.
Từ sau cái chết của Hoa Độc và Hoa Sơn, Hoa Mục lão dường như đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước mà nghe ta nói phát giải dược chắc lão lại làm ầm lên. Nhưng giờ lão chỉ an tĩnh nghỉ dưỡng, thậm chí còn ủng hộ ta, lão bảo ta đã trưởng thành rồi không còn giống ngày xưa nữa. Lão rất yên tâm khi có sự giúp đỡ của Tử hành và Vấn Ngôn, ta nhất định sẽ quản giáo thiệt tốt. Nhưng ta thì lại cho rằng do lão đã quá sợ bị hộc siro mà thôi.
Sau khi ta đã biết được quyết định của tất cả thuộc hạ rồi, chỉ còn lại duy nhất Tử Hành. Ta thiệt sự có chút lo lắng, liệu hắn sẽ rời đi hay ở lại. Giữa lúc ta đang hoang mang ấy, bữa tiệc mừng năm mới đã đến rồi.
Khoảnh khắc đêm giao thừa, ta tổ chức một bữa tiệc linh đình, cho dù là hành nghề sát thủ đi nữa cũng không quên ăn mừng năm mới chứ. Đây cũng là bữa tiệc đầu tiên và cũng là cuối cùng ta có thể cùng vui vẻ với đám thuộc hạ. Mọi thứ đã dần trong quỹ đạo, đã đến lúc ta phải rời đi.
Trong bữa tiệc, ta đặc biệt uống rất nhiều. Rõ ràng hôm nay trong lòng ta mang rất nhiều tâm trạng. Kế hoạch đã đi đến bước cuối cùng, chính là giả chết và hi vọng cùng Tử Hành ẩn cư giang hồ nếu hắn nguyện ý, giao lại Thiên Hoa giáo cho Vấn Ngôn, nhưng càng ngày ta lại càng luyến tiếc nơi này.
Hoa Nhạn đã làm quá nhiều việc không thể dung thứ, nếu ta mang bộ mặt của Nàng ung dung sống tự do tự tại sẽ làm cho lòng người căm phẫn. Làm sao thân nhân của những người bị nàng hại có thể an lòng. Dù luyến tiếc ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ta ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn mọi người tâm sự. Nghe Mục lão kể về hoàn cảnh của lão khi gặp tiền giáo chủ. Nghe Vấn Ngôn kể về cuộc sống ở Mai Sơn chính phái, cùng với các sư huynh tỷ muội, sau đó vì phải lòng ta mới đến đây. Câu chuyện của hắn có lúc thật lúc giả làm mọi người ai cũng tin sái cổ, giờ mà hắn vẫn còn chấp niệm diễn sâu như vậy thiệt khiến ta buồn nôn mà. Chỉ có Tử Hành của ta vẫn luôn giữ im lặng, hắn vẫn luôn như vậy. Cho dù ở bên nhau lâu như vậy nhưng hắn chưa bao giờ mở lòng với bất kì ai.
"Ngươi thì sao Tử Hành, người nhà của ngươi đang ở đâu?" Mục lão ngà ngà say hỏi hắn.
"Người nhà ta đã sớm chết hết rồi." Hắn không mặn không nhạt đáp.
Không khí xung quanh có chút hơi ngột ngạt, lão Mục liền an ủi hắn "dù gì chuyện cũng qua lâu lắm rồi, người cũng đừng quá đau buồn." Lần đầu ta thấy kẻ giết người như ngoé như lão cũng biết nói lời an ủi người khác đó.
Bữa tiệc kết thúc có chút không vui, Mục Lão già rồi nên sớm về nghỉ ngơi, Vấn Ngôn phải đi giải quyết mấy tên thuộc hạ say xỉn vừa khóc vừa nháo. Chỉ còn lại ta và Tử Hành, ta sớm cũng đã say, liền gục xuống bàn trực tiếp lăn ra ngủ. Trong cơn mơ màng ta dường như cảm nhận được một luồng sát khí đang ở rất gần.
"Ngươi đang làm gì?" giọng nói của Vấn Ngôn kéo chút lí trí của ta trở về.
"Ta tưởng ngươi là thuộc hạ thân tín của nàng?" hắn vừa nói và lập tức dang tay bảo trợ ta trong lòng.
"Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta, đừng tưởng ta không biết mục đích vào giáo phái của ngươi là gì, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác." Tử Hành đáp trả hắn, nói xong hắn liền quay lưng bỏ đi.
"Hắn đã đi xa rồi, nàng không cần phải giả vờ nữa." Vấn Ngôn vạch trần ta. Bị phát hiện giả ngủ, ta đành cười giả lả với hắn. Mặt dù trong sâu thẳm có cảm giác nhói đau trong tim. Tử Hành, hắn vậy mà lại muốn giết ta.
Có lẽ câu hỏi của Mục lão đã nhắc nhở hắn, khiến hắn không còn giữ được bình tĩnh mà lộ ra sát ý.
"Có cần ta cho người điều tra hắn không?" Vấn Ngôn hỏi ta
"Không cần, nếu đã tra được, Hoa giáo chủ đã làm rồi không đợi đến lượt chúng ta."
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì? ta sợ hắn sẽ tổn hại đến nàng."
"Không sao, kế hoạch đã sắp kết thúc rồi. Chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Tạm thời hắn sẽ không làm hại ta đâu. Chúng ta sẽ đi trước khi hắn kịp hành động." Ta trấn an Vấn Ngôn.
Các thuộc hạ đã phản bội ta, ta quyết định phế võ công của bọn chúng, cho bọn chúng giải dược và một ít của cải để có thể làm lại cuộc đời. Việc phế võ công vốn rất tàn nhẫn đối với người tập võ nhưng ta không còn cách nào khác, ta không yên tâm tha cho bọn chúng, như vậy sẽ làm hại nhũng người vô tội khác. Đương nhiên bọn chúng luôn được giám sát dưới mí mắt của ta. Hễ phát hiện tên nào không biết hối cải, ta liền giết không tha.
Hoa Độc lão được ta chôn cất gần mộ của Tiên giáo chủ, lắm lúc ta tự nghĩ nếu lão lên thiên đàng gặp tiên giáo chủ và Hoa Nhạn chân chính, biết ta chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo liệu có tức đến hộc siro không nhỉ. Hôm nay ta đi cùng Vấn Ngôn ra thăm lão, ta biết tuy Vấn Ngôn hắn không thể hiện ra nhưng chắc hẳn còn đau lòng hơn ta, cho dù chỉ là “gián điệp” nhưng tiếp xúc lâu với lão như vậy, con người ai mà không có tình cảm, nhất là những người lương thiện như hắn. Đôi khi được sống thật với chính mình, được đối xử thật lòng chân thành với người bên cạnh đã là hạnh phúc lắm rồi. Ta thực sự hi vọng đến ngày đó, ngày mà ta có thể nói ra toàn bộ sự thật với Tử Hành.
Sau khi bào chế thành công giải dược vĩnh viễn có thể loại bỏ chất độc trong người của thuộc hạ Hoa Thiên giáo, Vấn Ngôn cùng ta dành nhiều tháng liền nghiên cứu rõ về từng thuộc hạ, lí do vì sao gia nhập giáo, có gia đình hay người thân còn ở trên nhân thế hay không. Ta muốn trả lại tự do cho họ, cho họ tự quyết định về cuộc sống sau này của chính mình. Đương nhiên người làm việc ác muốn quay đầu không phải là dễ, đôi khi quay đầu không thấy bờ mà chỉ thấy mênh mông biển rộng. Ác giả ác báo là quy luật cuộc đời, ta chỉ là cố hết sức mà thôi. Tội nghiệt mà họ gây ra họ cũng phải tự gánh chịu.
Thời gian đầu khi nghe ta nói sẽ cho bọn chúng lựa chọn việc ở lại giáo hay rời đi, đám thuộc hạ vô tri tất nhiên là không tin, bọn chúng còn nghĩ đây là bài kiểm tra về lòng trung thành đối với ta nên sống chết cũng không chịu rời đi. Mãi đến khi được phát giải dược và nhận ra đây đúng là thuốc thật mới có vài tên can đảm chịu nói ra ước muốn thực sự của mình. Ta phát cho họ một số tiền lớn, hỗ trợ về kế sinh nhai sau này đồng thời không quên căn dặn nhớ làm việc tốt, đừng để ta thấy ngứa mắt lại hốt về bắt làm sát thủ tiếp.
Sau đó ngày càng nhiều thuộc hạ muốn rời đi, từ con số hơn năm trăm sát thủ giờ Thiên Hoa giáo chỉ còn lại hơn hai trăm thuộc hạ. Trong đó đa số là không có nơi nào để đi, còn lại là thuộc hạ thân tín nguyện ở lại vì Tử Hành hoặc là Vấn Ngôn. Ta thiệt là thất bại mà.
Từ sau cái chết của Hoa Độc và Hoa Sơn, Hoa Mục lão dường như đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước mà nghe ta nói phát giải dược chắc lão lại làm ầm lên. Nhưng giờ lão chỉ an tĩnh nghỉ dưỡng, thậm chí còn ủng hộ ta, lão bảo ta đã trưởng thành rồi không còn giống ngày xưa nữa. Lão rất yên tâm khi có sự giúp đỡ của Tử hành và Vấn Ngôn, ta nhất định sẽ quản giáo thiệt tốt. Nhưng ta thì lại cho rằng do lão đã quá sợ bị hộc siro mà thôi.
Sau khi ta đã biết được quyết định của tất cả thuộc hạ rồi, chỉ còn lại duy nhất Tử Hành. Ta thiệt sự có chút lo lắng, liệu hắn sẽ rời đi hay ở lại. Giữa lúc ta đang hoang mang ấy, bữa tiệc mừng năm mới đã đến rồi.
Khoảnh khắc đêm giao thừa, ta tổ chức một bữa tiệc linh đình, cho dù là hành nghề sát thủ đi nữa cũng không quên ăn mừng năm mới chứ. Đây cũng là bữa tiệc đầu tiên và cũng là cuối cùng ta có thể cùng vui vẻ với đám thuộc hạ. Mọi thứ đã dần trong quỹ đạo, đã đến lúc ta phải rời đi.
Trong bữa tiệc, ta đặc biệt uống rất nhiều. Rõ ràng hôm nay trong lòng ta mang rất nhiều tâm trạng. Kế hoạch đã đi đến bước cuối cùng, chính là giả chết và hi vọng cùng Tử Hành ẩn cư giang hồ nếu hắn nguyện ý, giao lại Thiên Hoa giáo cho Vấn Ngôn, nhưng càng ngày ta lại càng luyến tiếc nơi này.
Hoa Nhạn đã làm quá nhiều việc không thể dung thứ, nếu ta mang bộ mặt của Nàng ung dung sống tự do tự tại sẽ làm cho lòng người căm phẫn. Làm sao thân nhân của những người bị nàng hại có thể an lòng. Dù luyến tiếc ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ta ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn mọi người tâm sự. Nghe Mục lão kể về hoàn cảnh của lão khi gặp tiền giáo chủ. Nghe Vấn Ngôn kể về cuộc sống ở Mai Sơn chính phái, cùng với các sư huynh tỷ muội, sau đó vì phải lòng ta mới đến đây. Câu chuyện của hắn có lúc thật lúc giả làm mọi người ai cũng tin sái cổ, giờ mà hắn vẫn còn chấp niệm diễn sâu như vậy thiệt khiến ta buồn nôn mà. Chỉ có Tử Hành của ta vẫn luôn giữ im lặng, hắn vẫn luôn như vậy. Cho dù ở bên nhau lâu như vậy nhưng hắn chưa bao giờ mở lòng với bất kì ai.
"Ngươi thì sao Tử Hành, người nhà của ngươi đang ở đâu?" Mục lão ngà ngà say hỏi hắn.
"Người nhà ta đã sớm chết hết rồi." Hắn không mặn không nhạt đáp.
Không khí xung quanh có chút hơi ngột ngạt, lão Mục liền an ủi hắn "dù gì chuyện cũng qua lâu lắm rồi, người cũng đừng quá đau buồn." Lần đầu ta thấy kẻ giết người như ngoé như lão cũng biết nói lời an ủi người khác đó.
Bữa tiệc kết thúc có chút không vui, Mục Lão già rồi nên sớm về nghỉ ngơi, Vấn Ngôn phải đi giải quyết mấy tên thuộc hạ say xỉn vừa khóc vừa nháo. Chỉ còn lại ta và Tử Hành, ta sớm cũng đã say, liền gục xuống bàn trực tiếp lăn ra ngủ. Trong cơn mơ màng ta dường như cảm nhận được một luồng sát khí đang ở rất gần.
"Ngươi đang làm gì?" giọng nói của Vấn Ngôn kéo chút lí trí của ta trở về.
"Ta tưởng ngươi là thuộc hạ thân tín của nàng?" hắn vừa nói và lập tức dang tay bảo trợ ta trong lòng.
"Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta, đừng tưởng ta không biết mục đích vào giáo phái của ngươi là gì, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác." Tử Hành đáp trả hắn, nói xong hắn liền quay lưng bỏ đi.
"Hắn đã đi xa rồi, nàng không cần phải giả vờ nữa." Vấn Ngôn vạch trần ta. Bị phát hiện giả ngủ, ta đành cười giả lả với hắn. Mặt dù trong sâu thẳm có cảm giác nhói đau trong tim. Tử Hành, hắn vậy mà lại muốn giết ta.
Có lẽ câu hỏi của Mục lão đã nhắc nhở hắn, khiến hắn không còn giữ được bình tĩnh mà lộ ra sát ý.
"Có cần ta cho người điều tra hắn không?" Vấn Ngôn hỏi ta
"Không cần, nếu đã tra được, Hoa giáo chủ đã làm rồi không đợi đến lượt chúng ta."
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì? ta sợ hắn sẽ tổn hại đến nàng."
"Không sao, kế hoạch đã sắp kết thúc rồi. Chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Tạm thời hắn sẽ không làm hại ta đâu. Chúng ta sẽ đi trước khi hắn kịp hành động." Ta trấn an Vấn Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.