Chương 25: Vương triều cổ đại (3)
Diệp Lưu Nhiên
17/03/2023
Sáng hôm sau, Cát Tường cùng hai nha hoàn của mình lên xe ngựa ra khỏi biệt viện.
Lần này nàng chỉ mang theo hai nha hoàn thiếp thân và sáu tên thị vệ, những người khác thì ở lại. Trước khi đi, nàng đã dặn dò hạ nhân phải để ý chăm nom cho người bị thương trong phòng kia. Cát Tường từng tới thăm. Cố kỵ thân phận nên nàng không thể tiến lại gần, chỉ mơ hồ thấy dáng dấp là một nam nhân trưởng thành cao lớn. Xem ra đến giờ vẫn chưa tỉnh, khắp người đều bị băng bó, cho thấy vết thương không hề nhẹ. Nàng thấy vậy, cũng từ bỏ chuyện đem người này vào y quán, di chuyển khéo khi lại khiến bệnh tình nặng thêm. Thay vào đó là đại phu luôn ra vào biệt viện, khiến người ngoài ngỡ rằng chủ tử nơi đây gặp phải vấn đề gì.
Đường đến Lê Sơn không xa, lúc Cát Tường đứng dưới chân núi vẫn chưa đến chính ngọ. Trước mặt nàng là bậc thang nối liền không thấy điểm cuối, phỏng chừng cũng phải hơn mấy trăm bậc thang. Hạ Ngữ thấy vậy vội ghé bên tai nàng hỏi ý kiến: "Tiểu thư, hay là chúng ta ngồi kiệu lên?"
Trong suy nghĩ của Hạ Ngữ, đường đường là một công chúa cành vàng lá ngọc sao có thể vất vả được. Huống hồ tứ công chúa luôn ở trong cung, đây là lần đầu tiên ngài ấy được đi xa tới vậy.
Biết Hạ Ngữ suy nghĩ cho mình, Cát Tường chỉ liếc mắt nhìn qua. Sau đó như suy tư nhìn bậc thang trước mặt, nhấc bước đi lên.
Hạ Ảnh không do dự cũng theo sát sau lưng nàng, lúc đi qua Hạ Ngữ còn dùng ánh mắt ra hiệu: Ngươi lo cái gì, còn có ta đây!
Hạ Ngữ bĩu môi, đành ngậm miệng đuổi theo. Xa phu điều khiển xe ngựa đỗ vào góc khuất, còn lại sáu tên thị vệ thì đi theo bảo vệ công chúa.
Rừng lê chỉ xuất hiện trên đỉnh núi, từ chân núi đi lên giống như những ngọn núi bình thường khác. Cây cối rậm rạp rẽ sang hai bên, nhường lối cho bậc thang dẫn đường. Đôi lúc ngó nghiêng sẽ cảm giác được một vài âm thanh sột soạt của động vật nhỏ, hòa với tiếng hót ríu rít đâu đó trên cành cây.
Đột nhiên có một âm thanh chợt xé ngang vang lên sau lưng đám người Cát Tường, chủ nhân thanh âm vội vàng, nhưng lại chần chừ do dự hô: "Biểu tỷ?"
Giọng nói non nớt phá lệ bắt tai. Cát Tường dừng bước, vừa định xoay người thì bỗng nhoáng thấy bóng người vọt tới trước mặt nàng. Nàng chỉ mới kịp nhìn thấy mấy chiếc chuông nho nhỏ gắn trên đỉnh đầu, đối phương lập tức vui vẻ hô lên lần hai: "Đúng là biểu tỷ rồi! Biểu tỷ, tỷ được ra ngoài rồi sao? Tỷ ra ngoài mà không rủ muội một tiếng, hại muội đi cô đơn một mình.."
Tiếng nói lải nhải làm Cát Tường giật mình tỉnh táo. Nàng cúi đầu nhìn, trí não bỗng nhảy ra một từ: Hạ gia lục tiểu thư Hạ Vân San!
Hạ Vân San là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Hạ gia, cũng chính là biểu muội đằng ngoại của nguyên chủ. Trên nàng ấy có năm vị ca ca, người nào cũng đều là anh tài một phương. Có điều Hạ gia dương thịnh âm suy, nên khi Hạ Vân San được sinh ra lập tức được nhận ngàn vạn sủng ái.
Cát Tường thầm than, xoa nhẹ đỉnh đầu đối phương, dịu giọng: "Muội có muốn đi tiếp hay không?"
Nhắc tới chuyện trước mắt, Hạ Vân San sực tỉnh. Hạ gia xuất thân nhà tướng, bởi vậy Hạ Vân San cũng được thừa hưởng thể chất siêu phàm. Nàng bước đi như gió, còn không quên vừa kéo vừa đỡ vị biểu tỷ nhu nhược yếu đuối trong ấn tượng của mình.
Cát Tường bất đắc dĩ, mặc nàng kéo mình.
"Nghe nói cầu nhân duyên ở rừng lê rất thiêng đó, năm ngoái muội từng theo chân nhị ca lên đây, nhưng mà chưa đến tuổi treo lụa đỏ. Năm nay nhất định muội phải treo lụa đỏ lên cây lê đẹp nhất." Hạ Vân San vừa qua tuổi cập kê không lâu, vui vẻ líu ríu chia sẻ cho Cát Tường.
Cát Tường mỉm cười lắng nghe. Dáng vẻ nhàn nhã thong dong tựa như chỉ đang dạo chơi vườn nhà mình khiến Hạ Vân San phải ghé mắt nhiều lần. Nàng ấy cảm thấy biểu tỷ thực ra không hề vô dụng như lời đồn, nội khí chất thôi đã có thể sánh ngang với các vị trong hoàng cung.
Kỳ thực Cát Tường công chúa không phải do hoàng hậu sinh, mà do Hạ quý phi sở sinh. Chỉ là khi Hạ quý phi sinh Cát Tường lại bị rong huyết mà qua đời, nên Cát Tường được đưa dưới gối hoàng hậu nuôi dưỡng. Nghe đồn Hạ quý phi là người con gái sông nước điển hình. Ngài dịu dàng thùy mị, đặc biệt là đôi mắt sóng sánh tựa lưu thủy nên dĩ nhiên độc chiếm sủng ái của đế vương một thời gian dài. Cát Tượng có đôi mắt phượng sắc bén thừa hưởng từ phụ hoàng, ngoại trừ đôi mắt ấy ra, thì từ dáng dấp phong thái đều giống Hạ quý phi đến tám phần. Vì vậy cho dù nàng là bao cỏ vô dụng, nhưng hoàng thượng đều vô ý thiên vị nàng hơn chút, ngay cả chuyện ban hôn thế tử cũng lấy tiền đề nàng thích thế tử mới quyết định ban hôn. Đương nhiên chuyện ban hôn này nhất định phải làm, chỉ là không có Cát Tường nàng thì vẫn sẽ có các vị công chúa khác. Dẫu sao thanh danh thế tử luôn khiến bao giai nhân khuynh mộ.
Chợt, giọng nói liên thanh của Hạ Vân San bỗng dưng ngưng bặt. Cát Tường nhướng mi nhìn sang, phát hiện nàng ấy đang ngơ ngác nhìn về một hướng. Cát Tường ngưng mắt tập trung, sau đó hàng lông mày hơi giãn. Đôi mắt sếch chứa chút ý cười, xem ra Hạ Vân San đã phát hiện. Với thính lực do luyện võ mang lại, không lý nào Hạ Vân San lại không nghe thấy gì ở khoảng cách này. Chỉ là..
Cát Tường thầm chép miệng: Hai người kia cũng lộ liễu quá.
Đổi lại là người nào từng học chút công phu cũng sẽ nghe thấy rõ ràng thanh âm, chỉ thấy bên kia truyền lại đối thoại đầy tình cảm giữa đôi nam nữ.
"Thế tử ca ca, huynh sẽ không bỏ muội lại chứ?" Giọng nói yếu ớt xen lẫn nức nở chọc người thương tiếc.
Tiếp đến là tiếng trấn an quen thuộc của nam nhân: "Ta chắc chắn sẽ không cưới ả công chúa phế vật kia, sẽ không bỏ muội lại. Nào, đừng khóc, biến thành con mèo hoa rồi này."
"Thế tử ca ca.." Âm thanh nức nở biến mất, thay vào đó giọng điệu nũng nịu.
Cát Tường thầm nổi da gà, lúc nhìn sang Hạ Vân San bỗng thấy khuôn mặt nàng ấy xanh mét từ bao giờ.
Hạ Vân San mới qua tuổi cập kê, nhưng cái gì cần hiểu đều hiểu. Hơn nữa đoạn đối thoại kia.. Hạ Vân San cho rằng Cát Tường không nghe thấy, lập tức bám chặt cánh tay nàng lắc lắc: "Biểu tỷ, muội biết ở đâu có cây lê đẹp nhất, hay là chúng ta đi hướng khác, muội dẫn tỷ đi."
Cát Tường phối hợp ném ánh mắt nghi hoặc. Đối mặt với tiểu cô nương tỏ vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, Cát Tường thầm cười, ngoài mặt bình thản thuận theo lời Hạ Vân San.
Hạ Vân San lén thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ dẫn Cát Tường rẽ hướng khác. Đến khi không còn nghe thấy đối thoại kia, Hạ Vân San thầm quay đầu nhăn nhíu mặt, nàng nhất định phải kể chuyện này cho Hạ gia gia.
Chuyện thế tử thích đích trưởng nữ phủ Quốc công rất ít người biết, Cát Tường biết được là do cuốn cẩm nang hệ thống miêu tả bối cảnh nguyên chủ, thuận tiện tiết lộ chút thông tin về những nhân vật có liên quan đến nguyên chủ.
"Biểu tỷ, tỷ xem nè. Muội không lừa tỷ chứ?" Trong lúc Cát Tường thất thần, Hạ Vân San đột nhiên năng nổ hô lên. Nàng đi lên một đoạn, rồi quay lại xoay vòng làn váy mình trước mặt Cát Tường xem.
Nhìn tiểu cô nương thiên chân đáng yêu, chuông nhỏ gắn trên búi tóc theo cử chỉ phát ra tiếng đinh đang dễ nghe. Bấy giờ Cát Tường mới nhìn xem nơi Hạ Vân San dẫn mình đến. Khi cảnh tượng ánh vào đáy mắt, Cát Tường im lặng hồi lâu, giọng nói cảm thán nhẹ bẫng: "Thật đẹp!"
Không hổ là Lê Sơn nổi tiếng của thành Hoài An. Xung quanh được bao trùm bởi màu trắng tinh khiết, không lạnh lẽo như núi tuyết, chỉ có không khí trong lành gió mát. Bất kể người nào đi lên núi này, đều cảm giác tâm hồn được gột rửa, thần trí thanh tịnh. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy vẫn là màu "tuyết trắng", đến bầu trời cũng bị ánh lên sắc màu tương tự.
Nơi Hạ Vân San dẫn Cát Tường đi chính là chỗ cao nhất của Lê Sơn, có thể nhìn toàn cảnh rừng lê rõ nét nhất. Bên cạnh hai nàng chỉ có một cây lê, khác biệt với hàng lê nối liền phía bên kia, cây lê này có vẻ trơ trọi cô đơn. Hạ Vân San kéo Cát Tường tới dưới gốc lê, tri kỷ đưa lên lụa đỏ và bút lông, giục nàng: "Biểu tỷ, tỷ mau cầu nhân duyên đi." Nói xong, nàng ấy lại nghĩ điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, uyển chuyển nói: "Tỷ có thể cầu mối quan hệ tỷ muội chúng ta tốt đẹp, không nhất thiết là tình cảm nam nhân nữ tử đâu."
Dứt lời, lại cảm thấy lời nói của mình không ổn. Trán Hạ Vân San nhăn nhúm lại, phồng má muốn há miệng lên tiếng.
Cát Tường buồn cười, giơ tay ngắt ngang đối phương: "Ta hiểu rồi, muội cũng mau cầu nhân duyên đi, kẻo lỡ giờ tốt."
Lần này nàng chỉ mang theo hai nha hoàn thiếp thân và sáu tên thị vệ, những người khác thì ở lại. Trước khi đi, nàng đã dặn dò hạ nhân phải để ý chăm nom cho người bị thương trong phòng kia. Cát Tường từng tới thăm. Cố kỵ thân phận nên nàng không thể tiến lại gần, chỉ mơ hồ thấy dáng dấp là một nam nhân trưởng thành cao lớn. Xem ra đến giờ vẫn chưa tỉnh, khắp người đều bị băng bó, cho thấy vết thương không hề nhẹ. Nàng thấy vậy, cũng từ bỏ chuyện đem người này vào y quán, di chuyển khéo khi lại khiến bệnh tình nặng thêm. Thay vào đó là đại phu luôn ra vào biệt viện, khiến người ngoài ngỡ rằng chủ tử nơi đây gặp phải vấn đề gì.
Đường đến Lê Sơn không xa, lúc Cát Tường đứng dưới chân núi vẫn chưa đến chính ngọ. Trước mặt nàng là bậc thang nối liền không thấy điểm cuối, phỏng chừng cũng phải hơn mấy trăm bậc thang. Hạ Ngữ thấy vậy vội ghé bên tai nàng hỏi ý kiến: "Tiểu thư, hay là chúng ta ngồi kiệu lên?"
Trong suy nghĩ của Hạ Ngữ, đường đường là một công chúa cành vàng lá ngọc sao có thể vất vả được. Huống hồ tứ công chúa luôn ở trong cung, đây là lần đầu tiên ngài ấy được đi xa tới vậy.
Biết Hạ Ngữ suy nghĩ cho mình, Cát Tường chỉ liếc mắt nhìn qua. Sau đó như suy tư nhìn bậc thang trước mặt, nhấc bước đi lên.
Hạ Ảnh không do dự cũng theo sát sau lưng nàng, lúc đi qua Hạ Ngữ còn dùng ánh mắt ra hiệu: Ngươi lo cái gì, còn có ta đây!
Hạ Ngữ bĩu môi, đành ngậm miệng đuổi theo. Xa phu điều khiển xe ngựa đỗ vào góc khuất, còn lại sáu tên thị vệ thì đi theo bảo vệ công chúa.
Rừng lê chỉ xuất hiện trên đỉnh núi, từ chân núi đi lên giống như những ngọn núi bình thường khác. Cây cối rậm rạp rẽ sang hai bên, nhường lối cho bậc thang dẫn đường. Đôi lúc ngó nghiêng sẽ cảm giác được một vài âm thanh sột soạt của động vật nhỏ, hòa với tiếng hót ríu rít đâu đó trên cành cây.
Đột nhiên có một âm thanh chợt xé ngang vang lên sau lưng đám người Cát Tường, chủ nhân thanh âm vội vàng, nhưng lại chần chừ do dự hô: "Biểu tỷ?"
Giọng nói non nớt phá lệ bắt tai. Cát Tường dừng bước, vừa định xoay người thì bỗng nhoáng thấy bóng người vọt tới trước mặt nàng. Nàng chỉ mới kịp nhìn thấy mấy chiếc chuông nho nhỏ gắn trên đỉnh đầu, đối phương lập tức vui vẻ hô lên lần hai: "Đúng là biểu tỷ rồi! Biểu tỷ, tỷ được ra ngoài rồi sao? Tỷ ra ngoài mà không rủ muội một tiếng, hại muội đi cô đơn một mình.."
Tiếng nói lải nhải làm Cát Tường giật mình tỉnh táo. Nàng cúi đầu nhìn, trí não bỗng nhảy ra một từ: Hạ gia lục tiểu thư Hạ Vân San!
Hạ Vân San là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Hạ gia, cũng chính là biểu muội đằng ngoại của nguyên chủ. Trên nàng ấy có năm vị ca ca, người nào cũng đều là anh tài một phương. Có điều Hạ gia dương thịnh âm suy, nên khi Hạ Vân San được sinh ra lập tức được nhận ngàn vạn sủng ái.
Cát Tường thầm than, xoa nhẹ đỉnh đầu đối phương, dịu giọng: "Muội có muốn đi tiếp hay không?"
Nhắc tới chuyện trước mắt, Hạ Vân San sực tỉnh. Hạ gia xuất thân nhà tướng, bởi vậy Hạ Vân San cũng được thừa hưởng thể chất siêu phàm. Nàng bước đi như gió, còn không quên vừa kéo vừa đỡ vị biểu tỷ nhu nhược yếu đuối trong ấn tượng của mình.
Cát Tường bất đắc dĩ, mặc nàng kéo mình.
"Nghe nói cầu nhân duyên ở rừng lê rất thiêng đó, năm ngoái muội từng theo chân nhị ca lên đây, nhưng mà chưa đến tuổi treo lụa đỏ. Năm nay nhất định muội phải treo lụa đỏ lên cây lê đẹp nhất." Hạ Vân San vừa qua tuổi cập kê không lâu, vui vẻ líu ríu chia sẻ cho Cát Tường.
Cát Tường mỉm cười lắng nghe. Dáng vẻ nhàn nhã thong dong tựa như chỉ đang dạo chơi vườn nhà mình khiến Hạ Vân San phải ghé mắt nhiều lần. Nàng ấy cảm thấy biểu tỷ thực ra không hề vô dụng như lời đồn, nội khí chất thôi đã có thể sánh ngang với các vị trong hoàng cung.
Kỳ thực Cát Tường công chúa không phải do hoàng hậu sinh, mà do Hạ quý phi sở sinh. Chỉ là khi Hạ quý phi sinh Cát Tường lại bị rong huyết mà qua đời, nên Cát Tường được đưa dưới gối hoàng hậu nuôi dưỡng. Nghe đồn Hạ quý phi là người con gái sông nước điển hình. Ngài dịu dàng thùy mị, đặc biệt là đôi mắt sóng sánh tựa lưu thủy nên dĩ nhiên độc chiếm sủng ái của đế vương một thời gian dài. Cát Tượng có đôi mắt phượng sắc bén thừa hưởng từ phụ hoàng, ngoại trừ đôi mắt ấy ra, thì từ dáng dấp phong thái đều giống Hạ quý phi đến tám phần. Vì vậy cho dù nàng là bao cỏ vô dụng, nhưng hoàng thượng đều vô ý thiên vị nàng hơn chút, ngay cả chuyện ban hôn thế tử cũng lấy tiền đề nàng thích thế tử mới quyết định ban hôn. Đương nhiên chuyện ban hôn này nhất định phải làm, chỉ là không có Cát Tường nàng thì vẫn sẽ có các vị công chúa khác. Dẫu sao thanh danh thế tử luôn khiến bao giai nhân khuynh mộ.
Chợt, giọng nói liên thanh của Hạ Vân San bỗng dưng ngưng bặt. Cát Tường nhướng mi nhìn sang, phát hiện nàng ấy đang ngơ ngác nhìn về một hướng. Cát Tường ngưng mắt tập trung, sau đó hàng lông mày hơi giãn. Đôi mắt sếch chứa chút ý cười, xem ra Hạ Vân San đã phát hiện. Với thính lực do luyện võ mang lại, không lý nào Hạ Vân San lại không nghe thấy gì ở khoảng cách này. Chỉ là..
Cát Tường thầm chép miệng: Hai người kia cũng lộ liễu quá.
Đổi lại là người nào từng học chút công phu cũng sẽ nghe thấy rõ ràng thanh âm, chỉ thấy bên kia truyền lại đối thoại đầy tình cảm giữa đôi nam nữ.
"Thế tử ca ca, huynh sẽ không bỏ muội lại chứ?" Giọng nói yếu ớt xen lẫn nức nở chọc người thương tiếc.
Tiếp đến là tiếng trấn an quen thuộc của nam nhân: "Ta chắc chắn sẽ không cưới ả công chúa phế vật kia, sẽ không bỏ muội lại. Nào, đừng khóc, biến thành con mèo hoa rồi này."
"Thế tử ca ca.." Âm thanh nức nở biến mất, thay vào đó giọng điệu nũng nịu.
Cát Tường thầm nổi da gà, lúc nhìn sang Hạ Vân San bỗng thấy khuôn mặt nàng ấy xanh mét từ bao giờ.
Hạ Vân San mới qua tuổi cập kê, nhưng cái gì cần hiểu đều hiểu. Hơn nữa đoạn đối thoại kia.. Hạ Vân San cho rằng Cát Tường không nghe thấy, lập tức bám chặt cánh tay nàng lắc lắc: "Biểu tỷ, muội biết ở đâu có cây lê đẹp nhất, hay là chúng ta đi hướng khác, muội dẫn tỷ đi."
Cát Tường phối hợp ném ánh mắt nghi hoặc. Đối mặt với tiểu cô nương tỏ vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, Cát Tường thầm cười, ngoài mặt bình thản thuận theo lời Hạ Vân San.
Hạ Vân San lén thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ dẫn Cát Tường rẽ hướng khác. Đến khi không còn nghe thấy đối thoại kia, Hạ Vân San thầm quay đầu nhăn nhíu mặt, nàng nhất định phải kể chuyện này cho Hạ gia gia.
Chuyện thế tử thích đích trưởng nữ phủ Quốc công rất ít người biết, Cát Tường biết được là do cuốn cẩm nang hệ thống miêu tả bối cảnh nguyên chủ, thuận tiện tiết lộ chút thông tin về những nhân vật có liên quan đến nguyên chủ.
"Biểu tỷ, tỷ xem nè. Muội không lừa tỷ chứ?" Trong lúc Cát Tường thất thần, Hạ Vân San đột nhiên năng nổ hô lên. Nàng đi lên một đoạn, rồi quay lại xoay vòng làn váy mình trước mặt Cát Tường xem.
Nhìn tiểu cô nương thiên chân đáng yêu, chuông nhỏ gắn trên búi tóc theo cử chỉ phát ra tiếng đinh đang dễ nghe. Bấy giờ Cát Tường mới nhìn xem nơi Hạ Vân San dẫn mình đến. Khi cảnh tượng ánh vào đáy mắt, Cát Tường im lặng hồi lâu, giọng nói cảm thán nhẹ bẫng: "Thật đẹp!"
Không hổ là Lê Sơn nổi tiếng của thành Hoài An. Xung quanh được bao trùm bởi màu trắng tinh khiết, không lạnh lẽo như núi tuyết, chỉ có không khí trong lành gió mát. Bất kể người nào đi lên núi này, đều cảm giác tâm hồn được gột rửa, thần trí thanh tịnh. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy vẫn là màu "tuyết trắng", đến bầu trời cũng bị ánh lên sắc màu tương tự.
Nơi Hạ Vân San dẫn Cát Tường đi chính là chỗ cao nhất của Lê Sơn, có thể nhìn toàn cảnh rừng lê rõ nét nhất. Bên cạnh hai nàng chỉ có một cây lê, khác biệt với hàng lê nối liền phía bên kia, cây lê này có vẻ trơ trọi cô đơn. Hạ Vân San kéo Cát Tường tới dưới gốc lê, tri kỷ đưa lên lụa đỏ và bút lông, giục nàng: "Biểu tỷ, tỷ mau cầu nhân duyên đi." Nói xong, nàng ấy lại nghĩ điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, uyển chuyển nói: "Tỷ có thể cầu mối quan hệ tỷ muội chúng ta tốt đẹp, không nhất thiết là tình cảm nam nhân nữ tử đâu."
Dứt lời, lại cảm thấy lời nói của mình không ổn. Trán Hạ Vân San nhăn nhúm lại, phồng má muốn há miệng lên tiếng.
Cát Tường buồn cười, giơ tay ngắt ngang đối phương: "Ta hiểu rồi, muội cũng mau cầu nhân duyên đi, kẻo lỡ giờ tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.