Chương 55: Dẫn dụ của con rồng dữ
Thâm Hải Tiên Sinh
22/03/2024
Trung - Việt: Linh Thần
---
Đóng cửa khoang nghỉ, Medusa như thể chẳng còn chút sức lực, vứt quần áo dính máu của Celuecus đi, anh lại tắm rửa kỹ lưỡng một phen, cảm giác con chó điên kia luẩn quẩn giữa môi răng mãi chẳng vơi, anh đánh răng mấy lần vẫn không mất đi.
Sau khi uống thuốc hạ sốt xong, anh thay một bộ đồ sạch sẽ, ngả lưng xuống giường.
“Archer, tôi khát quá, lấy ly nước...” Đột nhiên nhớ ra quân y trẻ vẫn luôn trung thành theo anh đã không còn bên cạnh, anh mím môi. Archer, bây giờ cậu thế nào rồi?
Celuecus, tối nhất cậu có thể khiến cậu ấy an toàn quay lại, nếu không cậu không xong với tôi đâu.
Anh nghĩ vậy rồi mơ màng ngủ mất.
Tí tách...
Từng giọt nước lạnh băng nhỏ lên người, Archer run rẩy trong mơ màng, lông mi run lên, mở ra, ngay sau đó cậu ấy đối diện với một đôi mắt màu đỏ sẫm. Cậu ấy giật mình, giống như bị một chú thỏ bị một con thú dữ dọa dựng cả lông, mái tóc xoăn màu hạt dẻ bù xù, cả người rụt vào chỗ sâu trong hang động, lại bị nắm mắt cá chân kéo về dưới người cá đã làm điều khủng khiếp với cậu ấy.
Một mái tóc xanh rêu như rong biển phủ lên lồng ngực phập phồng của cậu ấy, người cá giống đực có cơ thể cường tráng như một con báo săn lại bị phản ứng của cậu ấy kích thích hưng phấn, đuôi cá cùng màu với tóc quân lấy một chân đang rụt lại của cậu ấy, kéo sang một bên. Archer hoảng hốt lúng túng trừng to lắm, trong đôi mắt màu hổ phách vốn luôn bình tĩnh ôn hòa ầng ậng nước mắt: “Hu... đừng! Đừng như vậy nữa, xin anh... đau... đau quá... tôi sẽ chết!”
Cậu ấy là quân y, có thể phán đoán được cơ thể mình chịu hết nổi rồi, nếu tiếp tục thì chắc chắn cậu ấy sẽ chết ở đây.
Đôi mắt đỏ sẫm đượm màu tình dục chợt lóe lên, dừng động tác xâm phạm cậu ấy lại, dương mặt trời sinh hơi hung hăng cũng dịu lại, ôm thanh niên loài người giống hệt con thỏ này lên, lật người cậu ấy lại đè lên vách đá, nâng cơ thể cậu ấy lên rồi đè eo xuống.
“Anh muốn... muốn làm gì?” Archer hoảng hốt quay đầu nhìn thử, lập tức che miệng, nhắm mắt vịn lên vách đá.
Ngước lên liếm liếm vệt máu ở khóe miệng, đôi mắt đỏ của người cá nhìn thanh niên loài người toàn thân ửng đỏ, không nhịn được ôm cậu ấy vào lòng, hôn lên đôi mắt ướt đẫm. Archer co rúm lại, run rẩy nhìn ra ngoài hang động sâu thẳm từ kẽ hở dưới cánh tay người cá.
Cậu ấy vẫn có cơ hội... chạy thoát khỏi đây sao?
Đại úy Medusa sẽ đến cứu cậu ấy chứ... giống như anh đã từ cứu cậu ấy khi thôn xóm bị phá hủy, anh kéo cậu ra từ đống người chết... anh vẫn nhớ đến cậu chứ, sẽ đến cứu cậu một lần nữa chứ?
Đại úy Medusa, tôi thật sự... thật sự, rất sợ.
...
Medusa bừng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi. Giữa hai chân vẫn còn hơi nóng, ướt đẫm. Một cảm giác ngứa ngáy và khát vọng khó tả dâng lên trong cơ thể, anh kịp chặt hai chân, cố gắng kiềm chế kích động muốn dùng tay giải quyết.
Rốt cuộc... rốt cuộc là sao?
Anh trở mình, nằm bò trong khoang ngủ, không khỏi cọ cọ đáy khoang, trong mơ hồ, dường như có một bàn tay có màng nóng vuốt ve khắp cơ thể. Tấm lưng cong lên, mái tóc bạch kim tán loạn, nốt ruồi nơi đuôi mắt thiêu đốt đỏ ửng.
Một giọng nói khàn khàn quyến rũ quanh quẩn bên tai: “Sỉ nhục này sẽ theo anh, từ quá khứ đến tương lai, anh mãi mãi không thể chạy thoát.”
“... Anh khao khát tôi, đây là huyết thống định sẵn rồi, bào phụ... của ta.”
Anh giật mình, hung hăng cắn lên đầu lưỡi, ép mình tỉnh táo.
Run rẩy nhích tay khỏi nửa người dưới, anh hoảng hốt lúng túng bò dậy, ngã xuống khoang ngủ. Ban nãy là thế nào...
Hình như anh nghe thấy tiếng Celuecus. Là con thú kia khống chế tinh thần anh từ xa sao?
Đưa mu bàn tay đỡ trán, anh vẫn hơi sốt, trong thủy tinh phản chiếu gương mặt anh đỏ ửng, nốt ruồi ở đuôi mắt cũng đỏ như thiêu đốt, trông dáng vẻ như vừa bị giày vò.
Anh nhìn thời gian.
Ba giờ sáng.
Giờ này Niga đã ngủ rồi.
Anh thay đồ xong rồi rắn răng, kéo cửa khoang ra.
“Bộp!”
Anh đập đầu hai binh lính đang trực gà gật lại thật mạnh, rồi buông tay ra, hai binh sĩ trực đêm nằm bẹp xuống đất, anh nhảy qua họ, đi xuống cầu thang.
Nghe tiếng bước chân anh, bóng dáng vàng kim vốn đang cúi đầu đã ngước lên, đôi mắt xanh lục âm u nhìn anh, khóe môi cong lên như đang cười lại như không cười, có vẻ đã liệu được anh sẽ đến lần nữa.
“Bộp“... Tát một bạt tai đến mức hắn quay mặt đi, Medusa nắm dây khóa trên cổ và vai hắn, rít từng chừng ra từ kẽ răng: “Nói, Archer ở đâu?”
Celuecus quay mặt sang, híp mắt lại, đáy mắt thoáng tia phẫn nộ sắc bén, nhưng nháy mắt đã nhếch miệng cười, nụ cười tràn ngập tính xâm lược: “Hôn tôi... thì tôi nói cho anh biết.”
“Bộp“... lại là một cái tát khiến khóe môi hắn rỉ máu. Medusa nhìn hắn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn lại liếm khóe môi, quay đầu lại, nhìn vào môi anh, trái cổ hơi nhúc nhích.
Medusa bị ánh mắt lộ liễu của hắn nhìn đến mức toàn thân tê dại, trong khoảng thời gian ngày đêm bên nhau trước đó, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Celuecus... Nhóc con anh từng thương yêu đã không còn tồn tại, hoặc chưa từng tồn tại, đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của Celuecus.
Lòng bàn tay căm hận đến phát ngứa, nếu khổ hình có hiệu quả với Celuecus, chắc chắn anh sẽ nhổ hết răng của hắn, nhưng anh thử rồi, đau đớn khi khoét thịt gắp đạn cũng chẳng thua gì nhổ răng, anh gắp ra bốn năm chục viên, nhưng Celuecus trưng ra phản ứng sảng khoái với đau đớn anh ban cho. Con chó không biết xấu hổ này... anh đứng đờ tại chỗ, nhớ đến gương mặt dịu dàng trong trẻo của chàng trai tóc hạt dẻ, nhắm mắt lại, siết dây trói trong tay.
Celuecus nhìn anh chăm chú, thì thầm từng chữ: “Hình như anh chưa rõ lắm, từ cơ thể đến trái tim anh... đã thuộc về ai. Nên, tôi phải để anh biết rõ, ghi nhớ.”
... Tên này để ý đến lời anh nói với Niga vừa nãy.
“Con mẹ nó cậu... muốn thế này sao?” Đáy mắt anh đỏ au, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh lục kia, kéo hắn đến gần, nhưng lúc Celuecus kề sát, lại quay mặt đi theo phản xạ có điều kiện, bị hắn ngậm trái tai.
Cơ thể anh run lên.
Celuecus hệt như một người lâm nguy sắp chết khát đến nơi, nhấm nháp lấy trái tay anh, đầu lưỡi liếm láp, hô hấp nặng nề, đuôi cá quấn quanh cẳng chân anh thay hai cánh tay bị trói. Hai chân bất chợt bị kéo ra, Medusa giật mình, lại tát một phát, hung hăng vùng khỏi đuôi cá, lùi về sau một bước: “Cậu một vừa hai phải thôi!”
“Không đủ...” Đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chút, trước đó ánh mắt vừa hoang dã vừa lẳng lơ, chớp mắt đã trở thành vẻ đáng thương: “Chủ nhân, tôi vẫn đói, đút tôi ăn.”
Lần đầu thấy Celuecus thay đổi sắc mặt tại chỗ, Medusa như thể bị người ta đập vào đầu vậy, đầu óc ong ong. Anh bị hắn lừa như vậy đấy, từng bước từng bước, cuối cùng rơi vào bẫy rập của hắn, mãi mãi chẳng thể trở mình.
“Súc sinh...” Medusa lùi lại mấy bước, hơi lảo đảo xoay người lại, lại thấy hắn cười: “Người anh để ý, tùy tùng của tôi, rất thích.”
Medusa quay lại, đấm một phát lên mặt hắn, nhưng lại thấy khóe môi Celuecus sắp toác đến mang tai tới nơi, đâu vai run run, cười như điên.
Medusa miết cằm hắn, đáy mắt đỏ au, run run kề sát.
Cơ thể Celuecus chấn động, con ngươi giãn to, ngậm lấy môi anh như đói khát lắm, hôn anh lần nữa khiến hắn kích động cực điểm, đầu lưỡi vội vàng tác môi anh ra luồng vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi anh.
Cơn ác mộng ba ngày ba đêm lại hiện ra, cảm giác khiến anh nhục nhã muốn chết lan ra từ đầu lưỡi, trong thoáng chốc ấp công khắp toàn thân. Cơ thể Medusa căng thẳng, xương sống tê dại, hơi thở run rẩy, anh không muốn nhắm mắt như thể đang hưởng thụ, nhưng mở mắt lại không thể đối diện được với chuyện lúc này, anh cụp mắt, mặc Celuecus tùy tiện càn quét trong khoang miệng anh, đôi chân dài run lên, hai chân đi boots quân đội bị đuôi cá tách ra.
Anh ngửa đầu nhìn lên nóc khoang, cố gắng khống chế hơi thở, đè nén giọng mình, ngăn không để mùi hương nồng đượm tỏa ra từ người Celuecus xâm nhập vào phổi khiến cơ thể anh nóng lên.
Mồ hôi trượt xuống theo mái tóc bạch kim, đọng lại ở đuôi tóc, lay động như sắp rơi. Chẳng mấy chốc đôi mắt màu nhạt thờ ơ lạnh lùng bị một lớp hơi sương bao phủ, nốt ruồi ở đuôi mắt đỏ cũng ướt át. Rõ ràng giày vò gãi không đúng chỗ ngứa này không thể thỏa mãn được con thú điên động dục này, đuôi cá ẩm ướt quấn chặt bụng dưới của anh, Celuecus ngậm lấy trái tai anh, mê đắm: “Tôi muốn anh.”
Medusa đẩy hắn ra, sửa đồ bị cọ loạn lại, trái tay ửng đỏ, lại nghiến răng cười lạnh lùng: “Muốn tôi? Trả Archer cho tôi trước! Chẳng phải cậu có nô bộc là con sứa kia sao? Cử nó đưa người đến, đâu phải chuyện gì khó khăn với cậu nhỉ, Celuecus?”
Lại nghe thấy anh gọi thẳng tên mình, hô hấp Celuecus trở nên nặng nề. Anh cho hắn nếm chút ngọt ngào, khiến hắn thần hồn điên đảo, khắc cốt ghi tâm, đâm đầu vào... anh lại quay người muốn chạy như ngày trước.
Nhìn xuống bụng dưới của hắn, Medusa nhịn cảm giác ô nhục mãnh liệt: “Rất khó chịu đúng không? Trước khi tôi thấy được cậu ấy, cứ nghẹn đi!”
“Cậu ta ở...” Đôi mắt xanh lục nhìn anh chằm chằm, đáy mắt rất sâu: “Ở nơi anh gặp tôi.“... Nơi chúng ta trùng phùng. Celuecus thầm nghĩ.
Nam Cực? Archer bị đưa đến Nam Cực sao? Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên mặt biển ánh lên cực quang xanh lục huyền ảo. Không biết bọn họ lái tàu vào khu vực Nam Cực từ bao giờ. Chim biển trắng bay từng đàn ngoài cửa sổ, còn có vài loài cá hoang dã hiếm thấy trong biển cũng đang nhao nhao nhảy vọt khỏi mặt biển, hình như chúng đang bơi hoặc bay liệng quanh tàu chiến, như thể đang chen chúc quanh vị thần nào đó trong biển cả.
Anh thoáng sững sờ, đột nhiên nhớ đến ghi chép về người cá trong những dữ liệu kia... đúng rồi, người cá có sức mạnh to lớn có thể ảnh hưởng đến từ trường sinh vật, e rằng hướng đi của tàu chiến nằm trong khống chế của Celuecus.
“Cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu, Celuecus?” Anh giữ dây trói trên vai hắn. Đôi mắt xanh lục như cực quang hơi híp lại: “Chẳng phải anh... muốn gặp Archer sao? Thả tôi ra... tôi đưa anh đi, thế nào?”
Lời thì thầm mê hoặc như ác ma đang dẫn dụ, thần kinh mơ hồ, Medusa nâng cao cảnh giác, lại hung hăng vả cho hắn hai cái, dùng tay che đi đôi mắt xanh lục có thể dễ dàng mê hoặc lòng người ấy.
“Cậu nằm mơ!” Mặt mày anh chẳng cảm xúc từ chối thẳng thừng, đi với hắn là có đi không có về: “Nam Cực cũng có sào huyệt của các người?”
Celuecus hơi ngẩng đầu không đáp, môi mỏng dưới tay anh nhếch lên đầy vẻ mê hoặc, hắn vươn đầu lưỡi liếm lên ngón út của anh.
Gai thịt lướt qua đầu ngón tay, kích thích một dòng điện tê rần.
Một bạt tai khiến hắn lệch cả mặt, Medusa thu tay lại, quay người nhanh chóng ra khỏi khoang B1, đóng sầm cửa lại.
Liếc nhìn binh sĩ trên đất vẫn chưa tỉnh, anh đá hai cái, đá bỏ họ tỉnh lại, rồi đi lên khoang tầng một phía trên.
Con cá chó xảo quyệt đó không có ý tốt gì, đi với hắn chắc chắn sẽ bị dẫn vào trong. Anh phải nói với Niga, để cậu ta...
Dừng chân trước cửa khoang nghỉ của Niga. Nhưng còn Archer.
Tay dừng lại giữa không trung. Nếu cứ vậy về Đế quốc, chắc chắn anh sẽ không được gặp lại Archer nữa.
---
Đóng cửa khoang nghỉ, Medusa như thể chẳng còn chút sức lực, vứt quần áo dính máu của Celuecus đi, anh lại tắm rửa kỹ lưỡng một phen, cảm giác con chó điên kia luẩn quẩn giữa môi răng mãi chẳng vơi, anh đánh răng mấy lần vẫn không mất đi.
Sau khi uống thuốc hạ sốt xong, anh thay một bộ đồ sạch sẽ, ngả lưng xuống giường.
“Archer, tôi khát quá, lấy ly nước...” Đột nhiên nhớ ra quân y trẻ vẫn luôn trung thành theo anh đã không còn bên cạnh, anh mím môi. Archer, bây giờ cậu thế nào rồi?
Celuecus, tối nhất cậu có thể khiến cậu ấy an toàn quay lại, nếu không cậu không xong với tôi đâu.
Anh nghĩ vậy rồi mơ màng ngủ mất.
Tí tách...
Từng giọt nước lạnh băng nhỏ lên người, Archer run rẩy trong mơ màng, lông mi run lên, mở ra, ngay sau đó cậu ấy đối diện với một đôi mắt màu đỏ sẫm. Cậu ấy giật mình, giống như bị một chú thỏ bị một con thú dữ dọa dựng cả lông, mái tóc xoăn màu hạt dẻ bù xù, cả người rụt vào chỗ sâu trong hang động, lại bị nắm mắt cá chân kéo về dưới người cá đã làm điều khủng khiếp với cậu ấy.
Một mái tóc xanh rêu như rong biển phủ lên lồng ngực phập phồng của cậu ấy, người cá giống đực có cơ thể cường tráng như một con báo săn lại bị phản ứng của cậu ấy kích thích hưng phấn, đuôi cá cùng màu với tóc quân lấy một chân đang rụt lại của cậu ấy, kéo sang một bên. Archer hoảng hốt lúng túng trừng to lắm, trong đôi mắt màu hổ phách vốn luôn bình tĩnh ôn hòa ầng ậng nước mắt: “Hu... đừng! Đừng như vậy nữa, xin anh... đau... đau quá... tôi sẽ chết!”
Cậu ấy là quân y, có thể phán đoán được cơ thể mình chịu hết nổi rồi, nếu tiếp tục thì chắc chắn cậu ấy sẽ chết ở đây.
Đôi mắt đỏ sẫm đượm màu tình dục chợt lóe lên, dừng động tác xâm phạm cậu ấy lại, dương mặt trời sinh hơi hung hăng cũng dịu lại, ôm thanh niên loài người giống hệt con thỏ này lên, lật người cậu ấy lại đè lên vách đá, nâng cơ thể cậu ấy lên rồi đè eo xuống.
“Anh muốn... muốn làm gì?” Archer hoảng hốt quay đầu nhìn thử, lập tức che miệng, nhắm mắt vịn lên vách đá.
Ngước lên liếm liếm vệt máu ở khóe miệng, đôi mắt đỏ của người cá nhìn thanh niên loài người toàn thân ửng đỏ, không nhịn được ôm cậu ấy vào lòng, hôn lên đôi mắt ướt đẫm. Archer co rúm lại, run rẩy nhìn ra ngoài hang động sâu thẳm từ kẽ hở dưới cánh tay người cá.
Cậu ấy vẫn có cơ hội... chạy thoát khỏi đây sao?
Đại úy Medusa sẽ đến cứu cậu ấy chứ... giống như anh đã từ cứu cậu ấy khi thôn xóm bị phá hủy, anh kéo cậu ra từ đống người chết... anh vẫn nhớ đến cậu chứ, sẽ đến cứu cậu một lần nữa chứ?
Đại úy Medusa, tôi thật sự... thật sự, rất sợ.
...
Medusa bừng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi. Giữa hai chân vẫn còn hơi nóng, ướt đẫm. Một cảm giác ngứa ngáy và khát vọng khó tả dâng lên trong cơ thể, anh kịp chặt hai chân, cố gắng kiềm chế kích động muốn dùng tay giải quyết.
Rốt cuộc... rốt cuộc là sao?
Anh trở mình, nằm bò trong khoang ngủ, không khỏi cọ cọ đáy khoang, trong mơ hồ, dường như có một bàn tay có màng nóng vuốt ve khắp cơ thể. Tấm lưng cong lên, mái tóc bạch kim tán loạn, nốt ruồi nơi đuôi mắt thiêu đốt đỏ ửng.
Một giọng nói khàn khàn quyến rũ quanh quẩn bên tai: “Sỉ nhục này sẽ theo anh, từ quá khứ đến tương lai, anh mãi mãi không thể chạy thoát.”
“... Anh khao khát tôi, đây là huyết thống định sẵn rồi, bào phụ... của ta.”
Anh giật mình, hung hăng cắn lên đầu lưỡi, ép mình tỉnh táo.
Run rẩy nhích tay khỏi nửa người dưới, anh hoảng hốt lúng túng bò dậy, ngã xuống khoang ngủ. Ban nãy là thế nào...
Hình như anh nghe thấy tiếng Celuecus. Là con thú kia khống chế tinh thần anh từ xa sao?
Đưa mu bàn tay đỡ trán, anh vẫn hơi sốt, trong thủy tinh phản chiếu gương mặt anh đỏ ửng, nốt ruồi ở đuôi mắt cũng đỏ như thiêu đốt, trông dáng vẻ như vừa bị giày vò.
Anh nhìn thời gian.
Ba giờ sáng.
Giờ này Niga đã ngủ rồi.
Anh thay đồ xong rồi rắn răng, kéo cửa khoang ra.
“Bộp!”
Anh đập đầu hai binh lính đang trực gà gật lại thật mạnh, rồi buông tay ra, hai binh sĩ trực đêm nằm bẹp xuống đất, anh nhảy qua họ, đi xuống cầu thang.
Nghe tiếng bước chân anh, bóng dáng vàng kim vốn đang cúi đầu đã ngước lên, đôi mắt xanh lục âm u nhìn anh, khóe môi cong lên như đang cười lại như không cười, có vẻ đã liệu được anh sẽ đến lần nữa.
“Bộp“... Tát một bạt tai đến mức hắn quay mặt đi, Medusa nắm dây khóa trên cổ và vai hắn, rít từng chừng ra từ kẽ răng: “Nói, Archer ở đâu?”
Celuecus quay mặt sang, híp mắt lại, đáy mắt thoáng tia phẫn nộ sắc bén, nhưng nháy mắt đã nhếch miệng cười, nụ cười tràn ngập tính xâm lược: “Hôn tôi... thì tôi nói cho anh biết.”
“Bộp“... lại là một cái tát khiến khóe môi hắn rỉ máu. Medusa nhìn hắn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn lại liếm khóe môi, quay đầu lại, nhìn vào môi anh, trái cổ hơi nhúc nhích.
Medusa bị ánh mắt lộ liễu của hắn nhìn đến mức toàn thân tê dại, trong khoảng thời gian ngày đêm bên nhau trước đó, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Celuecus... Nhóc con anh từng thương yêu đã không còn tồn tại, hoặc chưa từng tồn tại, đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của Celuecus.
Lòng bàn tay căm hận đến phát ngứa, nếu khổ hình có hiệu quả với Celuecus, chắc chắn anh sẽ nhổ hết răng của hắn, nhưng anh thử rồi, đau đớn khi khoét thịt gắp đạn cũng chẳng thua gì nhổ răng, anh gắp ra bốn năm chục viên, nhưng Celuecus trưng ra phản ứng sảng khoái với đau đớn anh ban cho. Con chó không biết xấu hổ này... anh đứng đờ tại chỗ, nhớ đến gương mặt dịu dàng trong trẻo của chàng trai tóc hạt dẻ, nhắm mắt lại, siết dây trói trong tay.
Celuecus nhìn anh chăm chú, thì thầm từng chữ: “Hình như anh chưa rõ lắm, từ cơ thể đến trái tim anh... đã thuộc về ai. Nên, tôi phải để anh biết rõ, ghi nhớ.”
... Tên này để ý đến lời anh nói với Niga vừa nãy.
“Con mẹ nó cậu... muốn thế này sao?” Đáy mắt anh đỏ au, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh lục kia, kéo hắn đến gần, nhưng lúc Celuecus kề sát, lại quay mặt đi theo phản xạ có điều kiện, bị hắn ngậm trái tai.
Cơ thể anh run lên.
Celuecus hệt như một người lâm nguy sắp chết khát đến nơi, nhấm nháp lấy trái tay anh, đầu lưỡi liếm láp, hô hấp nặng nề, đuôi cá quấn quanh cẳng chân anh thay hai cánh tay bị trói. Hai chân bất chợt bị kéo ra, Medusa giật mình, lại tát một phát, hung hăng vùng khỏi đuôi cá, lùi về sau một bước: “Cậu một vừa hai phải thôi!”
“Không đủ...” Đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chút, trước đó ánh mắt vừa hoang dã vừa lẳng lơ, chớp mắt đã trở thành vẻ đáng thương: “Chủ nhân, tôi vẫn đói, đút tôi ăn.”
Lần đầu thấy Celuecus thay đổi sắc mặt tại chỗ, Medusa như thể bị người ta đập vào đầu vậy, đầu óc ong ong. Anh bị hắn lừa như vậy đấy, từng bước từng bước, cuối cùng rơi vào bẫy rập của hắn, mãi mãi chẳng thể trở mình.
“Súc sinh...” Medusa lùi lại mấy bước, hơi lảo đảo xoay người lại, lại thấy hắn cười: “Người anh để ý, tùy tùng của tôi, rất thích.”
Medusa quay lại, đấm một phát lên mặt hắn, nhưng lại thấy khóe môi Celuecus sắp toác đến mang tai tới nơi, đâu vai run run, cười như điên.
Medusa miết cằm hắn, đáy mắt đỏ au, run run kề sát.
Cơ thể Celuecus chấn động, con ngươi giãn to, ngậm lấy môi anh như đói khát lắm, hôn anh lần nữa khiến hắn kích động cực điểm, đầu lưỡi vội vàng tác môi anh ra luồng vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi anh.
Cơn ác mộng ba ngày ba đêm lại hiện ra, cảm giác khiến anh nhục nhã muốn chết lan ra từ đầu lưỡi, trong thoáng chốc ấp công khắp toàn thân. Cơ thể Medusa căng thẳng, xương sống tê dại, hơi thở run rẩy, anh không muốn nhắm mắt như thể đang hưởng thụ, nhưng mở mắt lại không thể đối diện được với chuyện lúc này, anh cụp mắt, mặc Celuecus tùy tiện càn quét trong khoang miệng anh, đôi chân dài run lên, hai chân đi boots quân đội bị đuôi cá tách ra.
Anh ngửa đầu nhìn lên nóc khoang, cố gắng khống chế hơi thở, đè nén giọng mình, ngăn không để mùi hương nồng đượm tỏa ra từ người Celuecus xâm nhập vào phổi khiến cơ thể anh nóng lên.
Mồ hôi trượt xuống theo mái tóc bạch kim, đọng lại ở đuôi tóc, lay động như sắp rơi. Chẳng mấy chốc đôi mắt màu nhạt thờ ơ lạnh lùng bị một lớp hơi sương bao phủ, nốt ruồi ở đuôi mắt đỏ cũng ướt át. Rõ ràng giày vò gãi không đúng chỗ ngứa này không thể thỏa mãn được con thú điên động dục này, đuôi cá ẩm ướt quấn chặt bụng dưới của anh, Celuecus ngậm lấy trái tai anh, mê đắm: “Tôi muốn anh.”
Medusa đẩy hắn ra, sửa đồ bị cọ loạn lại, trái tay ửng đỏ, lại nghiến răng cười lạnh lùng: “Muốn tôi? Trả Archer cho tôi trước! Chẳng phải cậu có nô bộc là con sứa kia sao? Cử nó đưa người đến, đâu phải chuyện gì khó khăn với cậu nhỉ, Celuecus?”
Lại nghe thấy anh gọi thẳng tên mình, hô hấp Celuecus trở nên nặng nề. Anh cho hắn nếm chút ngọt ngào, khiến hắn thần hồn điên đảo, khắc cốt ghi tâm, đâm đầu vào... anh lại quay người muốn chạy như ngày trước.
Nhìn xuống bụng dưới của hắn, Medusa nhịn cảm giác ô nhục mãnh liệt: “Rất khó chịu đúng không? Trước khi tôi thấy được cậu ấy, cứ nghẹn đi!”
“Cậu ta ở...” Đôi mắt xanh lục nhìn anh chằm chằm, đáy mắt rất sâu: “Ở nơi anh gặp tôi.“... Nơi chúng ta trùng phùng. Celuecus thầm nghĩ.
Nam Cực? Archer bị đưa đến Nam Cực sao? Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên mặt biển ánh lên cực quang xanh lục huyền ảo. Không biết bọn họ lái tàu vào khu vực Nam Cực từ bao giờ. Chim biển trắng bay từng đàn ngoài cửa sổ, còn có vài loài cá hoang dã hiếm thấy trong biển cũng đang nhao nhao nhảy vọt khỏi mặt biển, hình như chúng đang bơi hoặc bay liệng quanh tàu chiến, như thể đang chen chúc quanh vị thần nào đó trong biển cả.
Anh thoáng sững sờ, đột nhiên nhớ đến ghi chép về người cá trong những dữ liệu kia... đúng rồi, người cá có sức mạnh to lớn có thể ảnh hưởng đến từ trường sinh vật, e rằng hướng đi của tàu chiến nằm trong khống chế của Celuecus.
“Cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu, Celuecus?” Anh giữ dây trói trên vai hắn. Đôi mắt xanh lục như cực quang hơi híp lại: “Chẳng phải anh... muốn gặp Archer sao? Thả tôi ra... tôi đưa anh đi, thế nào?”
Lời thì thầm mê hoặc như ác ma đang dẫn dụ, thần kinh mơ hồ, Medusa nâng cao cảnh giác, lại hung hăng vả cho hắn hai cái, dùng tay che đi đôi mắt xanh lục có thể dễ dàng mê hoặc lòng người ấy.
“Cậu nằm mơ!” Mặt mày anh chẳng cảm xúc từ chối thẳng thừng, đi với hắn là có đi không có về: “Nam Cực cũng có sào huyệt của các người?”
Celuecus hơi ngẩng đầu không đáp, môi mỏng dưới tay anh nhếch lên đầy vẻ mê hoặc, hắn vươn đầu lưỡi liếm lên ngón út của anh.
Gai thịt lướt qua đầu ngón tay, kích thích một dòng điện tê rần.
Một bạt tai khiến hắn lệch cả mặt, Medusa thu tay lại, quay người nhanh chóng ra khỏi khoang B1, đóng sầm cửa lại.
Liếc nhìn binh sĩ trên đất vẫn chưa tỉnh, anh đá hai cái, đá bỏ họ tỉnh lại, rồi đi lên khoang tầng một phía trên.
Con cá chó xảo quyệt đó không có ý tốt gì, đi với hắn chắc chắn sẽ bị dẫn vào trong. Anh phải nói với Niga, để cậu ta...
Dừng chân trước cửa khoang nghỉ của Niga. Nhưng còn Archer.
Tay dừng lại giữa không trung. Nếu cứ vậy về Đế quốc, chắc chắn anh sẽ không được gặp lại Archer nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.