Người Cá Medusa

Chương 103: Nước mắt mặt trời

Thâm Hải Tiên Sinh

16/05/2024

Trung - Việt: Linh Thần

(LT: Đây là chương cuối của phần quá khứ... Rất đau lòng... Sẽ có phần MeMe theo đuổi chồng nhe.)

- --

“Ngươi điên rồi... sao ngươi lại điên thế này?” Keto cắn răng, mắt đỏ lên, cụp mắt nhìn bên dưới sưng tấy rách ra của mình, trước mắt hiện ra tình trạng thê thảm của Erebus, câu tiên đoán như lời nguyền của sứa chúc phúc vẫn quanh quẩn bên tai. Mấy năm nay anh đã tưởng tượng cảnh mình và Celuecus trùng phùng vô số lần, nhưng không ngờ sẽ bị cưỡng ép không kịp đề phòng thế này: “Sao ngươi có thể... đối xử với ta như vậy?” Anh nhìn bức tượng nhỏ màu vàng giữa đống châu báu rơi khắp đất bên vây đuôi, nước mắt rơi xuống: “Có lẽ sứa chúc phúc đó nói đúng, người thật sự là... tai họa của ta.”

Celuecus thở hổn hển nặng nề nhìn anh, trước mắt tối sầm, vui vẻ chiếm hữu tồn tại khao khát nhiều năm vẫn chưa lui, nhưng lúc này, cơn đau từ xương sống cũng trở nên kịch liệt, giống như có muôn nghìn con bọ cạp biển đang rúc rỉa, đau đến mức khiến hắn khó lòng chịu đựng được, câu Keto nói với hắn dường như làm tăng thêm cơn đau này. Đầu óc ong ong đau như muốn nứt ra. Chịu đựng nhiều năm đến trước mặt anh, lại bị anh... xem là tai họa sao?

Bên ngoài lờ mờ truyền đến tiếng giao tranh, trái tim Keto thắt lại, chẳng màng chỉnh đốn lại bản thân, mâu Pontus trong bàn tay có màng bùng nổ, phá vỡ cửa trước mắt, Celuecus lao đến từ phía sau, đè anh lên cánh cửa đã vỡ nát.

“Ngươi đừng hòng chạy trốn...”

Mũi mâu đâm xuyên qua qua bàn tay có màng đang cầm cổ tay Keto, sau đó, Keto vùng ra khỏi hắn.

Giữa vuốt dính máu tươi, Celuecus nhìn chằm chằm bóng lưng anh, vì đau đớn dữ dội mà khom lưng xuống, cơ thể co rút, nằm rạp xuống. Lúc này, hoa văn đen dần lan ra từ từ xương sống hắn ra khắp tấm lưng màu cổ đồng săn chắc.

“Celuecus... chẳng phải ngươi đồng ý với ta, chỉ cần có thể giúp ngươi cảm ứng được Keto, ngươi nguyện trả giá sao?”

Tiếng sứa thần bí ở sâu trong lõi hành tinh vang lên từ sâu trong đầu hắn.

“Khát vọng người cá sáng thế chính là tội của ngươi... cái giá phải trả khi phạm tội chính là biến thành nô lệ của chúng ta.”

“A!”

Hoa văn màu đen dần lan trên mặt, dùi vào sâu trong hai mắt và thần kinh.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong hang xanh, hô hấp Keto khựng lại chốc lát, mặt nước vốn trong veo bị nhiễm bẩn, những bức tượng người cá kia cũng bị phá hoại. Những người cá nhỏ bị binh sĩ người cá sao Hải Vương bắt trong lòng, vung đuôi khó kêu vùng vẫy, những hộ vệ của Atlantis muốn cướp chúng về, hai bên giao chiến, xác chết trôi nổi, máu văng tung tóe.

Từ lúc đến đây xây dựng Atlantis đến giờ vẫn luôn cố gắng duy trì hòa bình, cuối cùng vẫn bị phá vỡ. Sau khi tỉnh dậy, anh và các tế tư đã mất hơn hai mươi năm vất vả xây dựng văn minh Atlantis, có thể cũng sẽ vì vậy mà bị hủy hoại.

“Các ngươi dừng tay cho ta!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên, mâu Pontus đâm vào hang xanh khiến dòng nước văng lên, quất bay mấy kẻ xâm lược đến từ sao Hải Vương, Keto dang cánh bay đến không trung trên hang xanh, đón lấy người cá nhỏ dốc sức nhảy vọt lên không trung. Người kế tục tương lai của Atlantis đuôi đen “oa” một tiếng khóc kêu, ôm chặt eo anh.

“Đừng sợ... ta đây.”

Ôm chặt hậu duệ nhỏ bị hoảng sợ trong lòng, Keto quay đầu nhìn lại, cơ thể chấn động, nhìn vào bóng dáng trườn ra khỏi phương tiện vận chuyển như rắn.

Hoa văn đen như mạch máu ẩn hiện trên cơ thể rắn chắc, Celuecus nhìn anh chằm chằm, màu mắt đã trở thành màu lục sẫm, đến mức gần như màu đen, con ngươi giãn rộng, dường như sắp chiếm lấy cả tròng trắng mắt.

Trái tim Keto gần như rách toạc.

Thế mà Celuecus... bị sóng ngầm cảm nhiễm rồi. Sao vừa nãy anh không cảm nhận được? Hắn bị nhiễm lúc nào?

Trước khi đến trái đất sao?

... Sao hắn lại bị nhiễm?

Là hậu duệ của anh, trong cơ thể Celuecus chảy cùng dòng máu với anh, có sức đề kháng tự nhiên với sóng ngầm, còn có năng lượng lửa của sứa trật tự, không thể bị sóng ngầm ăn mòn dễ dàng như vậy được, hắn bị nhiễm thì chỉ có một khả năng... Hắn chủ động hiến tế bản thân, chấp nhận chúng.

Sao lại vậy? Vì sao?

Thấy Celuecus dần đến gần, Keto hoàn hồn, ném đứa bé trong lòng cho những hộ vệ của Atlantis, dang cánh ra, cố gắng bay về phía biển rộng dậy sóng ngoài bán đảo.

- -

Vùng nước xung quanh dần lạnh hơn, nhưng Keto không dám dừng lại giây phút nào... giao chiến với sóng ngầm nhiều lần khiến anh hiểu rõ, sinh vật bị sóng ngầm ký sinh đều sẽ rơi vào điên cuồng, đầu óc bị ham muốn tà ác hủy diệt cắn nuốt, không có lý trí, nếu ở lại Atlantis, anh không biết Celuecus sẽ làm ra chuyện gì. Rõ ràng hắn đã bị sóng ngầm ăn mòn rồi... tuy duy và hành động đều đã bị ảnh hưởng, đồ sát người Maya và tấn công Atlantis đều là khởi đầu của những hành động điên cuồng.



... Mặt trời nhỏ của anh, mặt trời nhỏ anh đã dùng hầu hết sức mạnh cốt lõi sinh mệnh muốn đưa về phía ánh sáng, cuối cùng lại chọn sa vào bóng tối.

Tim Keto đau đớn khó chịu, nhìn lên bóng râm to lớn trên đầu, bơi lên. Chưi ra khỏi mặt nước, anh hít một hơi thật sâu. Sông băng trong đêm phản chiếu cực quang bên trên, hệt như đôi mắt xanh lục ẩn thuở thiếu niên chứa tính hoang dã nhưng lại sạch sẽ.

Nhìn sương đen ập đến từ xa, anh không dám dừng lại, bơi vào trong sông băng.

Sóng ngầm không chịu được môi trường cực lạnh hoặc cực nóng, ở đây, có lẽ Celuecus sẽ ổn định hơn, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

Nghĩ vậy, ánh sáng bên trên lại tối dần xuống. Anh ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng vàng kim ấy sải đôi vây cánh to lớn, xung quanh là vô số cái bóng như chim đen, hệt như cơn bão màu đen, bao phủ và cắn nuốt cả cực quang xanh lục tinh khiết xinh đẹp trên bầu trời.

Tầm mắt đều chìm vào tăm tối.

Keto không thấy được gì, giây phút nỗi sợ to lớn phủ lấy trái tim anh, một đôi bàn tay có màng phủ đầy hoa văn đen tóm lấy anh từ phía sau, ôm vào lòng: “Ngươi muốn chạy đi đâu, bào phụ của ta?”

“Celuecus... vì sao...” Keto ngẩng đầu, nước mắt tuôn như suối: “Vì sao phải hiến tế bản thân cho sóng ngầm, ngươi điên rồi sao? Ngươi nhìn ngươi xem, biến bản thân thành quái vật gì?”

Celuecus tỉnh táo chốc lát, tấm mắt vặn vẹo mơ hồ nhìn hoa văn đen khủng khiếp trên hai cánh tay mình. Lời nguyền đó là... sóng ngầm sao? Hắn biến thành quái vật sao? Đây là cám dỗ tà ác hắn từng kiên quyết từ chối trong những năm tháng bị giam cầm suốt mười lăm năm ấy, nhưng khi chờ đợi vô vọng, hắn chủ động chấp nhận chúng vào cốt lõi sinh mệnh của mình.

Cuối cùng tìm được tồn tại mình ngày nhớ đêm mong mấy chục năm, nhưng bây giờ hắn biến thành quái vật khiến anh căm ghét nhất rồi...

Hắn cười tự giễu, muốn buông tồn tại trong lòng ra, nhưng tia lý trí còn tồn tại đang hòa dần vào tình yêu dục vọng điên cuồng, hắn ngẩn ngơ, không thể khống chế được ôm chặt bào phụ mình yêu sâu đậm, trước khi màu xanh lục trong mắt dần chuyển sang sắc đen hoàn toàn, đôi mắt ấy rơi một giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng. Bóng đen từ trên trời ập đến lấy hắn làm trung tâm như một cơn lốc, rồi dần tản ra.

“Ngươi muốn phá hủy hành tinh này sao, Celuecus?” Keto run rẩy hét lên, bị đè mạnh lên mặt băng cứng rắn lạnh băng, lật lại.

“Đúng... hủy hết tất cả, hủy hành tinh này, hủy Atlantis, giết bọn chúng, giết sạch... Ngươi chỉ ôm ta thôi.” Trong tiếng cười điên cuồng, đôi mắt đen nhìn xuống anh, dục vọng tà ác bao phủ lên khao khát đục ruỗng xương, không thấy được ánh mắt xanh lục như cực quang thời niên thiếu nữa. Sức vùng vẫy chợt tiêu tan, anh khóc thất thanh, bị hắn đè xuống, hôn ngấu nghiến dưới trời đêm.

Mặt trời lụi tàn, vạn vật tiêu tan.

Giọt nước lạnh băng rơi trên má, Keto khó nhọc mở mắt ra. Dưới máy tóc đen, cơ thể cường tráng phủ đầy hoa văn đen nằm sấp trên đuôi cá anh, những xúc tua đen mọc ra từ xương sống quấn chặt lấy anh. Dù anh biết rõ mình sẽ không bị sóng ngầm cảm nhiễm, anh cũng nảy sinh ảo giác rằng mình sẽ bị bóng tối này nuốt chửng hoàn toàn trong xâm phạm không kể ngày đêm này

Sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong sông băng này sao?

Anh cụp mắt nhìn, gương mặt tuấn tú của người cá trẻ tuổi lọt vào tầm mắt, lúc nhắm mắt ngủ say không thấy được ánh mắt hung ác điên cuồng, ngoài những hoa văn đen nhạt trên trán, gần như chẳng khác gì trước kia, giống như một con rồng dữ ăn no ngủ say rất đỗi ngoan ngoãn.

Dường như cảm nhận được đụng chạm của anh trong mơ, xúc tua đen trên người anh siết chặt hơn, vùi đầu vào mái tóc trước ngực anh sâu hơn.

Anh nhích bàn tay có màng khẽ khàng vén tóc mai tán loạn của hậu duệ ra.

Dù bị sóng ngầm cảm nhiễm. Nhưng dường như Celuecus... khác với ngươi bị sóng ngầm ký sinh bình thường bị dục vọng tà ác khống chế hoàn toàn chỉ biết điên cuồng giết chóc và ăn uống, phá hủy tất cả, không biết bao nhiêu ngày đêm trôi qua, từ đầu chí cuối Celuecus chỉ ở trong sông băng này, quấy lấy anh không buông, thỉnh thoảng sẽ nói một hai cậu, dường như trong lớp vỏ đã bị bóng tối ăn mòn này vẫn còn lại chút tình cảm và tư duy vốn thuộc về Celuecus.

Là vì độ lạnh của sông băng làm chậm tiến độ ăn mòn sao?

Ánh lửa yếu ớt lay lắt cuối cùng này có thể duy trì bao lâu?

Bao lâu nữa mặt trời nhỏ của anh sẽ bị xâm chiếm triệt để?

Nếu có thể duy trì trạng thái này mãi, nếu dục vọng tà ác của hắn cắn nuốt anh là có thể thỏa mãn, thế thì bầu bạn cùng hắn trong bóng đêm vĩnh hằng cũng được...

Bàn tay có màng quấn lấy tấm lưng hậu duệ, anh khẽ khàng ôm chặt hắn, muốn sưởi ấm cho cơ thể ngày càng lạnh của hắn, để hắn khôi phục nhiệt độ trước kia.

Nhưng nhiệt độ cơ thể Celuecus rất thấp, giống như vầng mặt trời đang lụi tàn.

Keto tựa đầu vào hõm cổ hắn, rơi nước mắt trong im lặng.

Một quầng sáng lam nhạt lóe lên trong tầm mắt, anh quay đầu sang, một con sứa tuần tra của Atlantis đến cạnh anh từ bao giờ, mũ ô run run, chạm xúc tua nhỏ lên trán anh.

“Bào phụ, ngươi ở đâu, hu hu hu...”



“Bào phụ! Cứu chúng con!”

Tiếng khóc của mấy đứa trẻ người cá vang lên hỗn loạn, bóng dáng người cá có cánh nhỏ và người cá không cánh dao động đan xen ngoài mẫu sào to lớn, dường như đang cùng nhau bảo vệ những đứa trẻ, xung quanh đầy những bóng đen, đang tấn công xung quanh họ. Trong rạn san hô trắng đầy xác người cá, giống như một ngôi mộ khổng lồ.

Con ngươi co lại.

Một bàn tay có màng phủ đầy hoa văn đen đột nhiên bóp nát con sứa trước mắt anh, eo lại bị ôm chặt, đôi mắt đen kịt nhìn anh, cười lạnh lùng: “Đang đau lòng cho những hậu duệ khác của ngươi sao? Nhưng không bao lâu nữa ngươi chỉ có mình ta... nhưng không sao, người vẫn có...”

Bàn tay có màng đặt lên bụng anh, từ từ thu lại.

“Đợi ngươi đến kỳ động dục, sẽ có hậu duệ riêng của ta và ngươi, sinh hậu duệ mới... kết tinh của ta và ngươi, sẽ trông thế nào nhỉ?”

Nếu anh mang thai cho Celuecus hiện tại... chắc chắn sẽ sinh ra nguồn tai họa và quái vật khủng khiếp nhất thế giới.

Keto cắn chặt răng, nhắm mắt cố nén nước mắt. Cuối cùng anh từ từ thò hai cánh tay ra, ôm chặt hậu duệ trước mặt, môi kề sát tai hắn, nói rất khẽ, rất khẽ: “Celuecus...”

Hơi thở Celuecus khựng lại, cũng ôm chặt anh, dường như muốn đáp lại tiếng gọi của anh theo bản năng trong bóng đêm hỗn loạn.

Ngón tay Keto khảm sâu vào mái tóc đen của hắn.

“Phụt” một tiếng, mâu Pontus bất chợt đâm xuyên ngực hậu duệ từ sau lưng, cũng đâm xuyên cốt lõi sinh mệnh của anh.

Sức mạnh người cá sáng thế hơn ba mươi năm nay hồi phục lại không đáng kể lại trút ra, chảy vào tim hậu duệ bị hắc ám cảm nhiễm dán sát anh, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt gần trong gang tấc, ôm lấy hắn đập vỡ lớp băng bên dưới, rơi vào biển sâu lạnh lẽo.

Giữa những mảng băng vỡ trôi nổi, trong lúc cận kề cái chết, đáy mắt tối tăm hẹp dài lại lộ ra ánh xanh như cực quang và tỉnh táo trong thoáng chốc, con ngươi giãn to nhìn anh, bàn tay có màng níu tóc anh như nhiều năm trước, ôm ấp đầy hận thù và khao khát, vẫn có gì đó muốn nói với anh nhưng chưa kịp mở lời.

Keto run run, khóc to, ôm chặt hắn lần cuối cùng.

Xin lỗi... chỉ thế này mới có thể chặn đột biến ngày càng đáng sợ sinh ra từ sóng ngầm, chỉ có thời gian lâu dài mới có thể lọc sạch ngươi, có thể là mười năm, trăm năm, mười nghìn năm... có thể là mãi mãi.

Nhưng ta sẽ bầu bạn cùng ngươi... nếu ngươi mãi mãi không thể thấy ánh sáng nữa, thế thì ta cũng mãi mãi chìm trong bóng đêm, ta sẽ bên cạnh ngươi... mãi mãi bầu bạn với ngươi.

Hôn lên trán Celuecus đã mất ý thức, anh buông tay ra, lẳng lặng chìm trong biển sâu.

Ngước đôi mắt mơ hồ nhìn bóng dáng bị niêm phong trong sông băng từ xa, lóe lên ánh sáng vàng kim bắt mắt giống như mặt trời bất diệt.

Mặt trời... trong tim anh.

-

Nhìn vương giả Atlantis thoi thóp trong lòng, Aamon khổ sở rơi nước mắt: “Vương, ngươi sao rồi? Sao lại thế này?”

Keto yếu ớt nhắm mắt, tóc mai đã bị máu nhuộm thành màu tím sẫm: “Aamon... đừng để ta ở lại Atlantis, đưa ta đi... hắn đã điện rồi, điên vì sóng ngầm rồi... ta là nguồn gốc dục vọng tà ác của hắn, giấu ta đi đi, đợi đến ngày hắn được lọc sạch hoàn toàn. Nếu không có ngày đó, ngươi mãi mãi đừng đến tìm ta.”

“Được.” Aamon gật đầu, khóc ôm lấy Keto, bơi ra khỏi rạn san hồ chất đầy xác chết.

Cẩn thận đặt tồn tại vĩ đại trong lòng vào lớp lưu hóa sâu trong hang dưới nước, Aamon rưng rưng phủ tay lên ngực.

“Thay ta bảo vệ người kế thường tương lai của Atlantis thật tốt, Aamon.” Keto dùng chút sức lực cuối cùng lẩm bẩm âm tiết bí ngữ hành tinh cổ bên tai hắn ta: “AJATI... lấy câu chú có thể chỉ dẫn người cá chết đi đến với cuộc sống mới làm tên cho nó đi.”

Đáng tiếc, có lẽ anh không có cơ hội thấy được ngày Atlantis sống lại rồi.

Celuecus... đừng sợ.

Sâu trong bóng tối vĩnh hằng, có ta bầu bạn với ngươi.

Dù mãi mãi chỉ có thể ngược lối, ngươi cũng là... trung tâm vũ trụ... của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cá Medusa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook