Người Cá Medusa

Chương 116: Sức mạnh cốt lõi

Thâm Hải Tiên Sinh

31/05/2024

Trung - Việt: Linh Thần

(Ảnh kèm theo bởi artist: 孤阳)

-

- -

Sáng hôm sau.

“Đại nhân... ngài...”

“Đây là thầy thuốc đến từ tộc Siren, Vương đích thân cử đến.” Charon vỗ vỗ hai thủ vệ người cá canh quanh mẫu sào, lấy đống vỏ sò trong ngực ra: “Các ngươi vất vả rồi, đây là đồ khao các ngươi, thử xem.”

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Keto nhét sứa Minh Hà vào dưới đuôi, ép thành cái đĩa đen, vừa thấy hai gương mặt người cá quen thuộc vào, hốc mắt Keto nóng lên. Đôi mắt màu hổ phách nhìn anh cũng rưng rưng nước mắt, người quen cũ xa cách đã lâu lao về phía anh, ôm chặt lấy em.

“Đại úy Medusa!” Quân y thanh niên đã biến thành người cá kích động gọi tên anh lúc còn là con người, cũng khơi lên những ký ức kề vai chiến đấu ở quá khứ, Keto ôm lấy cậu ấy: “Archer...”

“Còn có thể gặp lại anh thật sự quá tốt rồi...” Nước mắt Archer rơi ướt cả vai anh: “Tôi còn tưởng anh đã... sao anh cũng biến thành người cá rồi, mà còn nhỏ lại nữa, có phải Celuecus làm không?”

“Chuyện này rất phức tạp, sau này tôi từ từ kể với cậu.”

Lại thấy Charon cách đó không xa nhìn sang đây, tâm trạng Keto hơi phức tạp, cái tên tội phạm cưỡng hiếp này... thành cứu tinh của Archer, cũng là đối tượng hiện tại anh không thể không nhờ giúp đỡ. Lúc gặp Charon theo Celuecus đến dinh thự của Nereus, anh đã chú ý đến ánh mắt Charon nhìn ánh có vẻ đồng cảm, cảm thấy có cơ hội, nhưng không dám thử. Cử HADES đi kiểm tra một phen, anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Archer, liên lạc với cậu ấy, nhờ cậu ấy mới dám nói với Charon.

Anh xoa mái tóc xoăn màu hạt dẻ đã rất dài của Archer: “Thời gian tôi không có đây, hắn ta có ức hiếp cậu không?”

Archer lắc đầu: “Là Charon cứu tôi, dẫn tôi đến hành tinh này. Ngoài tôi ra, Charon còn cứu không ít con người. Thật ra anh ta... cũng không tồi.”

Charon vò đầu, tai đỏ lên, ngẩng đầu nhìn trời.

Keto gật đầu: “Charon.” Anh dời tầm mắt sang nhìn Charon: “Celuecus không nhớ ta nữa, ký ức của hắn xuất hiện vài vấn đề, ngươi sẽ giúp ta chứ, Charon?”

Charon chú ý đến anh, gật đầu. Đêm trước khi tận thế ập đến trái đất, Celuecus đã từng nói với hắn ta sự thật Keto không phải kẻ phản quốc, cũng tiết lộ dự định muốn đưa Keto về mở họp triều đình công khai để đính chính cho anh. Dù muốn để khắp cả nước tin phục và xóa được vết nhơ đã vào lịch sử này cần phải tìm được bằng chứng đủ chính xác, cần phải bắt được kẻ đứng phía sau thật sự để tiến hành xét xử công khai, đây là chuyện mười một năm trước Celuecus đang làm, vẫn chưa kịp hoàn thành, nhưng chí ít hắn ta tin tồn tại Celuecus tin tưởng, yêu sâu đậm này, tuyệt đối sẽ không hại Celuecus. Với lại, bắt đầu từ mười một năm trước, hắn ta cũng ngày càng xa cách với Celuecus, đây không phải điều hắn ta muốn chấp nhận. Nếu là vì ký ức có vấn đề, không có lý do gì hắn ta không giúp Keto.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?” Hắn ta hỏi.

Keto hạ thấp giọng: “Ta cần một viên đá lõi hành tinh để bổ sung năng lượng, ngươi có cách nào giúp được không? Chỉ một viên nhỏ thôi cũng được.”

Charon ngạc nhiên: “Đá lõi hành tinh? Nhưng sâu trong lõi hành tinh là vùng đất cấm Tinh vương hạ chỉ mới có thể đến... Dù đi chợ đen cũng không phải muốn là có thể mua được, thứ này vẫn luôn có giá trên trời, có thể gặp được là vận may ngàn năm có một, phải có khả năng mua mới được, đó là con số khổng lồ...”

“Ta mua được.” Dù tiền toàn lấy từ chỗ hậu duệ của Nereus, có khi nếu Nereus biết được sẽ muốn giết anh hơn, nhưng bây giờ không có nguồn tiền khác, anh cũng chỉ có thể bóc lột nhóc con đó thôi.

“Được rồi... ta đi cầu may vậy.”

“Cảm ơn ngươi, Charon.” Keto nói lời cảm ơn, dừng lại một chốc rồi hỏi: “Bây giờ Celuecus thế nào, hắn đang làm gì?”

“Ba ngày sau bệ hạ muốn xuất chinh. Hắn muốn đích thân dẫn binh, đến Hải vệ một công chiếm Đế quốc Sirentis ở đó.” Nghĩ ra gì đó, Charon thoáng do dự, nói với Keto nhiều hơn nữa là xem như hắn ta bán bí mật quốc gia rồi, cắn răng: “Bệ hạ muốn dẫn ngươi đi, hắn muốn lấy ngươi làm mồi câu.”



“Đối phó với Moloer sao?” Keto híp mắt.

Charon gật đầu.

Ba ngày... thu mua tinh thạch ở chợ đen kịp không? Nếu không thể khôi phục sức mạnh, đến Hải vệ một với Celuecus anh còn chẳng có năng lực tự vệ... dù anh tin vào năng lực của Celuecus, nhưng ta không thể rơi vào cục diện bị động, liên lụy Celuecus, hoặc lỡ đâu rơi vào tay Moloer, hậu quả sẽ rất khó lường.

“Charon, đến tối mai ngưng, nếu không có tin tức ở chợ đen...” Keto đè thấp giọng, kề sát hắn ta nói nửa câu sau.

“Ngươi muốn đến nơi nào?” Charon hỏi.

Keto che sứa Minh Hà, lẳng lặng mấp máy môi.

Không nghe thấy đáp án, trái tim Aamon lại chùng xuống. Dù không nghe thấy gì hắn ta cũng biết Keto làm thế nào. Yếu ớt đến mức đó, còn đang mang thai, dù có sự trợ giúp của Charon, đến sâu trong lõi hành tinh để lấy tinh thạch lõi hành tinh, e rằng cũng là cửu tử nhất sinh. Không cho hắn ta nghe... không phải sợ hắn ta sẽ đi mạo hiểm sao? Keto... ngươi vẫn thích tự gánh vác tất cả.

Giống như năm đó bị oan bị tống vào ngục, ngươi cũng không muốn nhờ những tế tư đã theo ngươi giúp đỡ, sợ liên lụy đến chúng ta.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy, Aamon?” Nefaye nghi ngờ nhìn tế tư người cá vẫn trầm mặc không nói gì, thấy hắn ta cụp mắt, đôi mắt xám khói dịu dàng dần trở nên kiên định, hình như quyết định làm ra việc quan trọng gì đó.



Nơi nào đó dưới đáy biển sao Hải Vương.

Loanh quanh trong rừng tảo biển vô số lần, Aamon quay đầu lại, vẫn thấy bóng dáng màu đỏ khiến hắn ta đau đầu ở sau đuôi hắn. Thật sự ỷ lại vào hắn ta rồi sao? Không biết Nereus không tìm được hậu duệ của mình sẽ lo thế nào, hắn ta không biết sau này gặp được Nereus phải xin lỗi thế nào đây.

Hắn ta thở dài: “Ta nói rồi, ta thả ngươi đi rồi, ngươi có thể về rồi, tiểu công tử Nefaye của ta.”

“ngươi muốn đi đâu?” Người cá thiếu niên đuôi đỏ chẳng có ý đi, đôi mắt lam sẫm giống Nereus như đúc nhìn hắn ta: “Tuy ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi biết thân phận của bào phụ ta, có lẽ có gì đó ta có thể giúp ngươi, ngươi có thể nói.”

Hắn ta muốn đi đến sâu trong lõi hành tinh cướp đá lõi hành tinh cho Keto bổ sung năng lượng, nhóc con này cũng dám giúp sao? Dù dám hắn ta cũng không dám liên lụy.

Aamon lắc đầu, đè nén sự lo lắng, dịu dàng thúc giục: “Được rồi, ta không cần người giúp, chớ gây thêm phiền cho ta, mau đi đi.”

“Aamon, nếu ta đi, sau này có thể gặp ngươi nữa không?” Nefaye nhìn bóng dáng đuôi xám ưu mỹ thoắt ẩn thoắt hiện, trái tim lơ lửng bị thức gì đó nặng nề đè xuống, lần đầu trong cuộc sống, một tồn tại khiến hắn ta động lòng xuất hiện một cách đột ngột, hệt như sương mù bay lên từ mặt biển vào sáng sớm, lúc hắn ta vẫn chưa kịp thấy rõ đã biến mất như lúc xuất hiện.

Aamon sững sờ, không rõ vì sao giọng điệu thiếu niên lại bi thương như vậy, hắn ta khẽ mỉm cười: “Có lẽ vậy.“... Dù sao thì nếu cuối cùng Keto và Celuecus có thể viên mãn hắn ta cũng ở lại sao Hải Vương với anh.

“Có lẽ?”

Thiếu niên đuôi đỏ lắc đầu, vung đuôi bơi đến gần hắn ta. Vẫn giứ vẻ phong lưu hư hỏng ngày thường, hắn ta lượn một vòng quanh người lớn tốt bụng giản đơn này như thể đang ve vãn: “Là ngươi uy hiếp ta, muốn đuôi ta đi đâu có dễ vậy. Ngươi đi đâu ta đi đó, trước khi ta chơi chán thì đừng có mơ thoát khỏi ta.”

“Chơi?” Aamon cau mày, chuyện hắn ta muốn làm đâu phải chuyện đùa. Hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Ngươi muốn theo thì theo đi, lát nữa gặp nguy hiểm đừng có hối hận. Tuy ta cũng không yếu, nhưng muốn bảo vệ ngươi cũng hơi khó, ngươi tự bảo vệ bản thân đi.”

Nói rồi hắn ta vung đuôi bơi về phía sườn dốc đáy biển phía trước.

“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao?” Thiếu niên đuôi đó khinh thường cười một tiếng, theo sát hắn ta, xông đến sườn dốc, lại phát hiện bóng dáng mình đuổi theo đã mất tăm. Hắn ta nghi ngờ nhìn xuống sườn dốc tỏa ánh sáng tím, lại bị vây đuôi màu xám vỗ một cái hôn mê tại chỗ.

Đặt thiếu niên lên sườn dốc, Aamon sờ gương mặt hơi tương tự Nereus, không do dự thêm, nhảy xuống sườn dốc.





Nefaye tỉnh lại từ cơn mê, xoa xoa sau gáy âm ỉ dâu.

Đây là đâu? Aamon đâu?

Đúng rồi...

Dời tầm mắt mơ hồ xuống dưới sườn dốc, thấy bóng dáng trôi nổi dưới sườn dốc, Nefaye mở to mắt.

“Có thầy thuốc không! Gọi thầy thuốc và sứa điều trị đến đây!”

“Ne, công tử Nefaye? Cuối cùng ngươi cũng về rồi? Đây là ai?”

“Đừng quan tâm, ta nói gọi thầy thuốc và sứa điều trị đến!” Ôm người cá đuôi xám toàn thân toàn vết thương trong lòng, Nefaye gào lên với mấy tùy tùng xông ra từ dinh thự nhà mình, cả quãng đường không biết đụng ngã bao nhiêu người.

“Ne... faye.” Nghe giọng nói yếu ớt trong lòng, Nefaye phấn khởi tinh thần, cảm nhận được thứ gì đó được nhét vào bàn tay, hình như là một viên đá: “Xin ngươi, giúp ta... giao cái này cho trưởng thân vệ Charon trong cung, ngay lập tức. Nhớ, đừng nhắc đến tình trạng của ta, nói cái này là mua.”

“Được.” Nefaye nắm chặt viên đá trong bàn tay có màng, nhét vào thắt lưng: “Nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

Chưa nhận được câu trả lời, người cá trong lòng đã hôn mê rồi. Nefaye cẩn thận đặt hắn ta vào tổ ngọc trai, hôn lên trán hắn ta, khẽ nói: “Không sao... đợi ngươi tỉnh rồi lại nói với ngươi.”

“Nefaye?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, da đầu Nefaye tê rần, quay người lại thấy bóng dáng vào theo thầy thuốc và sứa điều trị.

“Bào phụ!”

Nereus ngạc nhiên nhìn bóng dáng toàn là máu trong vỏ ngọc trai... Chẳng phải là Aamon sao? Tế tư mất tích rất lâu cùng với Keto?

Sao hắn ta lại... ở cạnh Nefaye?

“Nefaye, mấy ngày nay con đi đâu? Hắn ta là sao?” Nereus cau mày đánh giá vết thương trên người Aamon, vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng hậu duệ quen thói ngỗ nghịch của hắn ta đã bơi đi nhanh như chớp.



“Ngươi nói đây là... Aamon giao cho ta?” Ngạc nhiên nhìn viên tinh thạch nhỏ trong lòng bàn tay Charon, con ngươi Keto co lại. Dù biết sứa chúc phúc kia đã khô héo tại chỗ sau khi nguyền rủa Celuecus từ ký ức Celuecus, nhưng bầy cá mè hoa hung hăng ấy vẫn bảo vệ ngoài lõi hành tinh...

“Hắn đến chỗ sâu trong lõi hành tinh sao? Bây giờ hắn thế nào rồi?” Keto căng thẳng hỏi.

“Tình huống cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng nhóc con đó nói Aamon không sao, nói đá lõi hành tinh đó là bọn họ mua, bảo chúng ta yên tâm.”

Nhóc con đó? Hậu duệ của Nereus sao?

Trong lòng Keto nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Chắc không phải Aamon... cũng bị dây vào tên nhóc khóc đối phó rồi đấy chứ?

Hy vọng hắn ta thật sự không sao... cầm chặt tinh thạch lõi hành tinh, anh đặt nó lên ngực, cảm nhận dòng ấm áp chảy vào tim.

Lúc tinh thạch hòa tan hoàn toàn, anh mở mắt ra nhìn đuôi và bàn tay có màng của mình. Tuy hình dáng chỉ lớn hơn một chút, nhưng trong cốt lõi sinh mệnh không còn trống rỗng nữa, tuy không bằng ngày trước nhưng chí ít thực lực cũng mạnh hơn lúc anh là con người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cá Medusa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook