Chương 49: Tân nương của hắn (2)
Thâm Hải Tiên Sinh
15/03/2024
Trung - Việt: Linh Thần
(CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY CÓ MỘT SỐ CHI TIẾT CƯỠNG ÉP - KHÔNG TỰ NGUYỆN. VUI LÒNG CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. MÌNH SẼ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM, MÌNH ĐÃ CẢNH BÁO RỒI. VÀO MÀ CHỬI BỚI VỚ VẨN LÀ MÌNH CHỬI LẠI RÁNG CHỊU NHÉ!)
(Xì poi: Chương 51 có H couple chính. Trưa hoặc chiều mai lên sàn 50 + 51 luôn)
- --
Dường như biết anh muốn làm gì, Celuecus nằm im rạn đá kia, đôi mắt xanh lục nhìn anh đi đến trước mặt qua màn nước.
Vừa thấy tình trạng vết thương của Celuecus, con ngươi anh đã co lại.
Dòng nước xối lên dịch khuẩn đen ngòm, khiến những vết thương đan xen trên lưng hắn lộ rõ trước mắt anh. Đến cả cơ thịt của hắn cũng lộ ra ngoài, nhưng may thay đã có dấu hiệu lành lại rồi, không có dấu vết bị nhiễm bệnh nào, mấy vết thương trên lưng không phải vết thương nghiêm trọng nhất, mà vết thương nghiêm trọng nhất là trên vây lưng vàng kim xinh đẹp kia, một bên bị rách toạc, bên kia thì xương cánh bị cong vẹo không bình thường, rõ ràng đã trật khớp rồi. Celuecus nằm ở đây, không phải không muốn nhúc nhích... chắc là đau đến mức không động đậy nổi.
Medusa quỳ một gối cạnh hắn, đặt dây khóa bên cạnh. Đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đen dõi theo động tác của anh, tỏ vẻ đáng thương. anh vừa đặt tay lên lưng hắn, đôi tay hắn đã choàng lấy eo anh, gối đầu lên đùi anh, ngước đôi mắt anh lục lên: “Chủ nhân... tôi... sắp chết rồi.”
Trái tim Medusa như bị siết chặt, trong thoáng chốc chợt mềm nhũn. Anh khẽ dỗ dành hắn, thấy Celuecus kề sát mặt anh, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, dường như muốn tìm kiếm gì đó nơi đáy mắt anh.
“Anh sẽ... buồn sao, chủ nhân? Nếu... tôi chết... vì anh.”
Medusa thoáng sững sờ: “Có tôi ở đây, cậu sẽ không chết.”
Một tay giữ xương cánh cong vêu, nhẹ nhàng lần sờ đoán hướng đi ban đầu, tay kia sờ tai hắn, Medusa để đầu hắn tựa vào lòng mình: “Ngoan, nhịn một chút.”
Ngón tay dùng sức đã nghe một tiếng “rắc”, toàn thân Celuecus chấn động, ôm chặt lấy anh, nhưng rất ngoan ngoãn không kêu tiếng nào, chỉ có hơi thở gấp gáp để lộ từng cơn run rẩy dữ dội vì đau đơn truyền đến người Medusa, khiến toàn thân anh từ đầu đến chân đến cả tim đều tê dại mềm nhũn, đến mức Celuecus nhích đuôi lên quấn lấy anh cũng không thể từ chối. Hắn vùi đầu vào hõm cổ liều mạng hít một hơi thật sâu như thể mùi hương trên người anh là liều thuốc giảm đau thần kỳ gì đó. Medusa mím môi nhìn sang dây trói bên cạnh, đó là dụng cụ dự phòng để trói buộc hai tay và miệng... nếu có thể, anh thật sự không muốn đối xử với Celuecus đang bị thương như vậy, nhưng anh phải làm vậy để cho mấy tên có thể biến thành kẻ đào ngũ bất cứ lúc nào kia thấy... chí ít phải duy trì một buổi tối bọn họ mới tin Celuecus thật sự sẽ không trở thành thể đột biến kia.
Lúc Celuecus bắt đầu làm nũng liếm liếm mặt anh, cuối cùng anh cũng quyết tâm, tóm lấy bàn tay có màng Celuecus đặt sau lưng anh, ra lệnh: “Buông ra.”
Celuecus thoáng do dự, nhưng vẫn nghe lời buông anh ra. Medusa lập tức nắm hai tay hắn đến trước mặt, cầm dây trói bên cạnh, nhìn hắn: “Tối nay cậu phải đeo nó, ngoan một chút, được không?”
“Vì sao?” Đôi mắt xanh lục nhìn anh trói cổ tay mình, bóng râm dưới hàng mi đen dao động, lộ ra ánh mắt tổn thương: “Tôi làm sai... chuyện gì?”
“... Cậu không làm sai gì cả. Bọn họ cảm thấy cậu rất nguy hiểm.” Anh vẫn luôn là người có lòng dạ sắt đá, nhưng Celuecus luôn có cách khiến anh không thể chống đỡ được. Medusa cúi đầu khóa lại ổn thỏa, không muốn nhìn biểu cảm này của Celuecus nữa.
“... Thế anh thì sao?” Celuecus cất giọng khàn khàn khỏi bên tai anh: “Anh cũng... sợ tôi sao?”
Medusa bị giọng điệu đáng thương của hắn làm khó chịu, không nhịn được miết cằm hắn: “Sao tôi có thể sợ cậu được? Tôi thương cậu không kịp nữa là.”
“Thế anh... tôi nay, ngủ cùng tôi.”
Anh xoa xoa mày, hơi đau đầu: “Được, tôi nay tôi sẽ bên cạnh cậu, bảo vệ cậu được không?”
Celuecus cúi đầu, khóe môi nhếch lên ẩn dưới bóng tóc, vùi đầu lên vai anh, gật đầu. Medusa quay lại nhìn thử, mấy binh lính vẫn bất an nhìn sang đây, châu đầu ghé tai, Medusa đứng dậy, dứt khoát kéo Celuecus, đẩy hắn vào miệng hang sau thác nước.
Anh ngồi xuống cạnh cửa hang, nhìn Celuecus đang ló đầu ra khỏi hang: “Đêm nay cậu ngoan ngoãn đợi ở trong đừng ra ngoài, tôi ở đây cùng cậu.”
“Thật không?” Celuecus có cọ phần cổ trắng như tuyết lộ ra khi anh quay mặt sang, như vậy, con mồi của hắn hoàn toàn rơi vào cái bẫy của hắn rồi.
“Thật.” Medusa xoa xoa mày, dựa vào vách đá ẩm ướt, nhìn lên trên, nhìn đến gương mặt không nguyên vẹn của bức tượng bí ẩn kia, một cảm giác kỳ lạ vương vấn trong lòng anh, anh hơi ngẩn ngơ, hỏi: “Celuecus, bức tượng không mặt này... là người cậu rất nhớ nhung.” Nói người không chính xác lắm, anh sửa miệng: “Đồng tộc kia của cậu, có quan hệ gì với cậu? Bức tượng của người đó ở trên đỉnh... chẳng lẽ là vương của các cậu sao?”
“Anh sẽ biết thôi.” Celuecus thì thầm đáp lại. Dừng một chốc lại hỏi ngược: “Chủ nhân, anh đang... tò mò về tôi sao?”
Giọng điệu như thể ẩn chứa vui vẻ. Medusa bị hắn hỏi sững sờ, không khỏi nảy sinh cảm giác bị chó của mình dắt mũi, anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn, Celuecus lại rủ mi xuống, không thấy được biểu cảm không nên có gì, thậm chí còn cúi đầu, kề mũi lên mu bàn tay anh: “Tôi... đồng ý cho anh biết... tất cả về tôi. Nếu... anh muốn biết.”
“Không có hứng thú.” Medusa trở tay xoa đầu hắn: “Tồn tại kia đã không còn nữa rồi, chẳng phải sao? Bây giờ người ở cạnh cậu là tôi, Celuecus... đừng lo lắng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi mãi mãi không bỏ rơi cậu.”
Dường như Celuecus hơi sững sờ, ngước mắt lên, đôi mắt xanh lục nhìn sâu vào mắt anh: “Thật ư? Anh... thề chứ?”
Lúc này anh chợt cảm thấy ánh mắt của Celuecus giống hệt như yêu ma bị nhốt trong bình ở truyện ngụ ngôn xưa, ẩn nấp chờ người nhật được cái bình trong thời gian lâu dài, một khi hứa với hắn điều gì tức là niệm chú nữa thả hắn ra, yêu ma này sẽ quấn lấy anh một đời một kiếp không chết không nguôi, mãi đến khi nuốt sạch máu thịt lẫn linh hồn anh, cảm giác kỳ lạ này khiến trái tim anh hoảng hốt.
Anh không muốn thừa nhận mình bị chó mình nuôi dọa hết hồn, xì mũi coi thường cảm giác này, không biết sự nguy hiểm khi nói ra câu chú, dễ dàng đưa ra lời hứa hẹ với ác ma náu mình trong bình đã lâu: “Tôi thề.”
Celuecus híp mắt, ngẩng đầu hôn lên lòng bàn tay anh: “Tôi, tin tưởng anh, trung thành với anh, mãi mãi.”
Mãi mãi trung thành...
Hắn ghi lòng tạc dạ, sống chết cũng theo đuổi muốn bắt lấy... con mồi của hắn.
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua da thịt len lỏi vào mạch máu, tim Medusa lại nóng lên, cảm giác toàn thân tê dại lại đến, anh vô thực rút tay, khoanh tay, nhắm mắt lại: “Được rồi, yên lặng chút, tôi muốn ngủ.”
Nhiệt lượng Celuecus tỏa ra đến gần sau lưng anh, eo chợt bị siết chặt, anh mở mắt ra, thấy đuôi cá vàng kim đã quấn trên eo anh, kéo cơ thể anh về sau, sau lưng tựa vào lồng ngực rắn chắc nóng hổi của người cá. Anh cau mày muốn đứng lên, nhưng Celuecus không có hành động gì khác, dường như chỉ muốn làm sofa người thật cho anh thôi, anh rất khó không thừa nhận dựa vào người Celuecus thật sự thoải mái hơn vách đá ẩm ướt lạnh lẽo nhiều, cả người nóng bức khiến xương anh hơi nhũn ra, cơ thể uể oải, giống như nằm trong khoang ngủ, không nỡ chuyển đi.
Nhưng chỉ do dự trong phút chốc, anh đã từ bỏ suy nghĩ tránh khỏi sofa hình người ấm áp này, nhắm mắt lại, chẳng phát hiện lúc này mình trông hệt như con mồi hoặc kho báu... hoặc là 'tân nương' được một con ác long quấn quanh bảo vệ trong sào huyệt.
...
“Rào rào...”
Nước lạnh băng văng lên mặt, Frukz mở mắt ra, trước mắt dần phủ sương, trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Anh ta nhìn về phía ánh lửa yếu ớt, hai binh sĩ đang trực ngã trên đất, những người khác cũng nghiêng trái ngã phải trên vùng đất cao không mấy bằng phẳng mà ẩm ướt, mà Hoàng đế Selan đã chẳng thấy đâu nữa, chỉ có túi đựng xác của Mikael vẫn ở đó.
Trái tim anh ta chợt hẫng, dáo dác nhìn quanh, vừa thấy mặt nước hơi dậy sóng, lộ ra mái tóc vàng của Selan, cậu ta giơ tay ra vùng vẫy, đôi mắt trợn to, miệng bị một... bàn tay có màng trắng bợt bạt che kín, ánh vảy xanh lam lạnh lẽo lóe lên trong nước. Xung quanh có nhiều bóng dáng hình thuôn đủ màu sắc tập trung đến chỗ cao.
Đó là... người cá, ở đây vẫn còn người cá khác. Anh ta chấn động, chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã bị siết chặt, cả người bị kéo vào trong nước.
Chức năng cơ thể đã được củng cố khiến Frukz phản ứng lại ngay, anh ta nín thở, nhưng lúc thấy đôi mắt tím dưới nước, anh ta đã thu dao quân dụng lại.
Trong thoáng chốc bị kéo vào một hang động, anh ta trồi lên mặt nước, lau nước trên mặt, đôi mắt hồ ly mở to, ngạc nhiên nhìn thiếu niên biến thành người cá trước mắt.
“Ai...”
“Nhỏ chút... Ở đây có rất nhiều người cá tự nhiên... tôi không đối phó được, thính giác của chúng rất nhạy.” Aineka giơ tay che miệng anh ta, nhìn ra ngoài hang: “Ngài Clorokawa cử tôi đến giải quyết Hoàng đế nhỏ kia, nhưng e rằng bây giờ không cần tôi ra tay.”
“Medusa...” Frukz nhớ đến gì đó: “Chúng ta phải cứu cậu ta ra, viện y học cần cậu ta.”
Aineka nhìn cửa hang đối diện, đôi mắt xinh đẹp thản nhiên, thậm chí còn lóe lên ý xấu: “Bây giờ không được... lệnh của ngài ấy là để người cá và anh ta... giao phối thành công rồi mới hành động. Nói thật, không biết vì sao, tôi vừa nhìn thấy anh ta đã cảm thấy đáng ghét, nên thật sự hơi tò mò, người trông có vẻ tài giỏi như vậy, sau khi trải qua chuyện như vậy sẽ có phản ứng gì.”
...
Nóng.
Trong lúc mơ màng, môi bị thứ gì đó mút mát. Môi răng bị thứ gì đó mềm mại vừa nóng vừa ẩm ướt tách ra, cuốn lấy đầu lưỡi quấn quýt, khiến Medusa hô hấp khó khăn hơn trong cơn mơ.
Cảm giác này...
Không đúng...
Medusa bất chợt mở mắt, đối diện với con ngươi xanh lục sâu thẳm trong bóng tối.
Thứ chó này lại động dục rồi!
Cơ thể anh bị siết chặt, bật dậy như đạn bắn, nhưng bị cơ thể nóng rực bên trên đè về. Bàn tay có màng đan xen mười ngón tay của con mồi đè lên đỉnh đầu, Celuecus nhìn anh chăm chú, hôn sâu hơn một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
“Ưm...”
Medusa nhục nhã chấn động phẫn nộ mở mắt ra, muốn co gối lại, hai chân lại bị đuôi cá quấn chặt, bụng nhỏ bị dị vật thô to vừa cứng vừa nóng chọc phải, dường như muốn đâm xuyên qua bộ đồ tác chiến của anh,
Anh thật sự không nên... ngủ cùng thú hoang như chó động dục bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào không phân biệt đối tượng chứ, điên thật rồi. Sao hắn mở được trói tay!
“Ưm!” Anh bị cưỡng hôn đến mức không phát ra được tiếng nào, hung hắn cắn răng lại, trong miệng chợt tràn ra mùi máu tanh, Celuecus cắn ngược lên đầu lưỡi anh, hôn sâu hơn mạnh hơn, máu rỉ ra từ đầu lưỡi, Medusa chợt nắm chặt tay trái, “phụt” một tiếng, xúc tua màu trắng đâm xuyên mu bàn tay Celuecus!
Celuecus đau đến mức toàn thân chấn động, Medusa ngẩng đầu lên, vỗ mạnh lên trán hắn, thoát nửa người khỏi hắn, bò ra ngoài hang, khoảnh khắc anh qua thác nước, con ngươi anh run run, cứng đờ...
Nơi cao cao trong đầm nước lộn xộn vô cùng, máu chảy thành sông, nhưng thi thể máu thịt lẫn lộn của mẫy binh lính ngổn ngang, vẫn còn hai người may mắn sống sót... là Archet và Selan, Selan ôm xác Mikael co ro trong góc, không biết vì sao những người cá như thể không thấy cậu ta, còn lại là Archer, đồ của cậu ấy đã bị xé nát, một người cá giống đực đuôi lục cường tráng đang đè lên cơ thể gần như trần trụi của cậu ấy, điên cuồng nhích eo...
Lúc thấy anh, Archer đã khóc kêu rát cổ bỏng họng, giọng cũng vỡ vụn vì va chạm: “Me... Me, a! Đại úy Medusa, đừng quan tâm... chúng tôi, mau chạy đi! Chạy! Ha a!”
Đây là một cái bẫy... là bẫy của những người cá, bẫy báo thù.
Eo bị siết chặt, bị đuôi cá quấn lấy kéo về, sà vào vòng ôm nóng rẫy của Celuecus, bị hắn đè lên vách đá trong hang!
Đôi bàn tay có màng giữ chặt hai tay anh, mười ngón đan xen, răng anh gặm cắn trái tai anh, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của người cá giống đực: “Có phải... tôi... rất ngoan không, chủ nhân?”
Medusa tức giận đến mức ngừng thở.
... Không phải động dục nhầm đối tượng gì, Celuecus... vốn đã nhằm vào anh. Chó anh nuôi dẫn anh vào bẫy, hai những người theo cùng anh, với cả Archer nữa!
“Con mẹ nó cậu...” Medusa cắn răng, đầu óc ong ong, Celuecus kề sát hõm cổ anh hít sâu, rõ ràng vì bắt anh mà nhận nhìn đã lâu, bây giờ đã đói khát lắm rồi, vật khủng bố nóng hổi cứng rắn kia chậm rãi cọ cọ ngay xương cụt của anh cách lớp quần tác chiến bằng cách bỉ ổi không thể tượng tượng được, dường như sẽ phá toạc lớp quần mỏng manh cưỡng chế xâm phạm vào bất cứ lúc nào. Medusa bị cảm giác sắp bị xâm phạm này khiến toàn thân cứng đờ, mắt tức đến mức đỏ au, nghiêng mặt sang hung hăng nhìn hắn: “Súc sinh... ưm!”
Chưa mắng được câu thứ hai, môi anh đã bị Celuecus hung hăng chặn lại, đầu lưỡi muốn tiến vào nhưng Medusa đã cắn chặt răng, nhưng rõ ràng làm vậy với giống đực tình dục dâng cao thì cứ như thêm dầu vào lửa thôi, Celuecus kéo hai tay anh lên đỉnh đầu, giơ một tay miết cằm anh, trong thời gian ngắn ngủi này, Medusa vùng vẫy thoát được một tay, siết chặt đầu nắm tay, Ceto trên cổ tay hệt như một con rằng độc bị chọc giận hoàn toàn tụ thành một roi dài tràn đầy mũi nhọn, quất mạnh lên người Celuecus, quất hắn ra ngoài hang!
Sau đó, dòng nước tuôn ra, thác nước ở miệng hang như bị sức mạnh thần kỳ gì đó hút vào, tụ lên Ceto trên cổ tay anh, anh vô thức xòe năm ngón tay ra, dòng nước của thác nước đều tuôn đến vách hang sau lưng anh, chỉ nghe tiếng ầm ầm, sau lưng đổ sập thành một đường hầm, dòng nước cuốn anh vào trong!
Celuecus liếm vết máu rỉ ra ở khóe miệng. Chống lên rạn đá phía sau, đứng lên từ trong nước, liếc nhìn những vết thương bị roi quất từng quen thuộc trên người, ngước mắt nhìn vết kẽ hở tạo bởi dòng nước, nhếch môi cười vừa âm u vừa đậm tình.
Chủ nhân của hắn... con mồi của hắn, bạn đời tương lai của hắn, vẫn nghĩ bản thân có thể chạy thoát sao? Dưới đó là tầng sâu hơn của sào huyệt người cá.
—————
Lời tác giả:
Cho Me Me chạy một chương nữa! Ce sắp tóm được về* rồi, sứa Minh Hà bên dưới đợi sẵn rồi, he he...
Chương kết sẽ có CP chính trong bộ đầu xuất hiện!
*全垒: cú Home run (trong bóng chày)
(CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY CÓ MỘT SỐ CHI TIẾT CƯỠNG ÉP - KHÔNG TỰ NGUYỆN. VUI LÒNG CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. MÌNH SẼ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM, MÌNH ĐÃ CẢNH BÁO RỒI. VÀO MÀ CHỬI BỚI VỚ VẨN LÀ MÌNH CHỬI LẠI RÁNG CHỊU NHÉ!)
(Xì poi: Chương 51 có H couple chính. Trưa hoặc chiều mai lên sàn 50 + 51 luôn)
- --
Dường như biết anh muốn làm gì, Celuecus nằm im rạn đá kia, đôi mắt xanh lục nhìn anh đi đến trước mặt qua màn nước.
Vừa thấy tình trạng vết thương của Celuecus, con ngươi anh đã co lại.
Dòng nước xối lên dịch khuẩn đen ngòm, khiến những vết thương đan xen trên lưng hắn lộ rõ trước mắt anh. Đến cả cơ thịt của hắn cũng lộ ra ngoài, nhưng may thay đã có dấu hiệu lành lại rồi, không có dấu vết bị nhiễm bệnh nào, mấy vết thương trên lưng không phải vết thương nghiêm trọng nhất, mà vết thương nghiêm trọng nhất là trên vây lưng vàng kim xinh đẹp kia, một bên bị rách toạc, bên kia thì xương cánh bị cong vẹo không bình thường, rõ ràng đã trật khớp rồi. Celuecus nằm ở đây, không phải không muốn nhúc nhích... chắc là đau đến mức không động đậy nổi.
Medusa quỳ một gối cạnh hắn, đặt dây khóa bên cạnh. Đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đen dõi theo động tác của anh, tỏ vẻ đáng thương. anh vừa đặt tay lên lưng hắn, đôi tay hắn đã choàng lấy eo anh, gối đầu lên đùi anh, ngước đôi mắt anh lục lên: “Chủ nhân... tôi... sắp chết rồi.”
Trái tim Medusa như bị siết chặt, trong thoáng chốc chợt mềm nhũn. Anh khẽ dỗ dành hắn, thấy Celuecus kề sát mặt anh, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, dường như muốn tìm kiếm gì đó nơi đáy mắt anh.
“Anh sẽ... buồn sao, chủ nhân? Nếu... tôi chết... vì anh.”
Medusa thoáng sững sờ: “Có tôi ở đây, cậu sẽ không chết.”
Một tay giữ xương cánh cong vêu, nhẹ nhàng lần sờ đoán hướng đi ban đầu, tay kia sờ tai hắn, Medusa để đầu hắn tựa vào lòng mình: “Ngoan, nhịn một chút.”
Ngón tay dùng sức đã nghe một tiếng “rắc”, toàn thân Celuecus chấn động, ôm chặt lấy anh, nhưng rất ngoan ngoãn không kêu tiếng nào, chỉ có hơi thở gấp gáp để lộ từng cơn run rẩy dữ dội vì đau đơn truyền đến người Medusa, khiến toàn thân anh từ đầu đến chân đến cả tim đều tê dại mềm nhũn, đến mức Celuecus nhích đuôi lên quấn lấy anh cũng không thể từ chối. Hắn vùi đầu vào hõm cổ liều mạng hít một hơi thật sâu như thể mùi hương trên người anh là liều thuốc giảm đau thần kỳ gì đó. Medusa mím môi nhìn sang dây trói bên cạnh, đó là dụng cụ dự phòng để trói buộc hai tay và miệng... nếu có thể, anh thật sự không muốn đối xử với Celuecus đang bị thương như vậy, nhưng anh phải làm vậy để cho mấy tên có thể biến thành kẻ đào ngũ bất cứ lúc nào kia thấy... chí ít phải duy trì một buổi tối bọn họ mới tin Celuecus thật sự sẽ không trở thành thể đột biến kia.
Lúc Celuecus bắt đầu làm nũng liếm liếm mặt anh, cuối cùng anh cũng quyết tâm, tóm lấy bàn tay có màng Celuecus đặt sau lưng anh, ra lệnh: “Buông ra.”
Celuecus thoáng do dự, nhưng vẫn nghe lời buông anh ra. Medusa lập tức nắm hai tay hắn đến trước mặt, cầm dây trói bên cạnh, nhìn hắn: “Tối nay cậu phải đeo nó, ngoan một chút, được không?”
“Vì sao?” Đôi mắt xanh lục nhìn anh trói cổ tay mình, bóng râm dưới hàng mi đen dao động, lộ ra ánh mắt tổn thương: “Tôi làm sai... chuyện gì?”
“... Cậu không làm sai gì cả. Bọn họ cảm thấy cậu rất nguy hiểm.” Anh vẫn luôn là người có lòng dạ sắt đá, nhưng Celuecus luôn có cách khiến anh không thể chống đỡ được. Medusa cúi đầu khóa lại ổn thỏa, không muốn nhìn biểu cảm này của Celuecus nữa.
“... Thế anh thì sao?” Celuecus cất giọng khàn khàn khỏi bên tai anh: “Anh cũng... sợ tôi sao?”
Medusa bị giọng điệu đáng thương của hắn làm khó chịu, không nhịn được miết cằm hắn: “Sao tôi có thể sợ cậu được? Tôi thương cậu không kịp nữa là.”
“Thế anh... tôi nay, ngủ cùng tôi.”
Anh xoa xoa mày, hơi đau đầu: “Được, tôi nay tôi sẽ bên cạnh cậu, bảo vệ cậu được không?”
Celuecus cúi đầu, khóe môi nhếch lên ẩn dưới bóng tóc, vùi đầu lên vai anh, gật đầu. Medusa quay lại nhìn thử, mấy binh lính vẫn bất an nhìn sang đây, châu đầu ghé tai, Medusa đứng dậy, dứt khoát kéo Celuecus, đẩy hắn vào miệng hang sau thác nước.
Anh ngồi xuống cạnh cửa hang, nhìn Celuecus đang ló đầu ra khỏi hang: “Đêm nay cậu ngoan ngoãn đợi ở trong đừng ra ngoài, tôi ở đây cùng cậu.”
“Thật không?” Celuecus có cọ phần cổ trắng như tuyết lộ ra khi anh quay mặt sang, như vậy, con mồi của hắn hoàn toàn rơi vào cái bẫy của hắn rồi.
“Thật.” Medusa xoa xoa mày, dựa vào vách đá ẩm ướt, nhìn lên trên, nhìn đến gương mặt không nguyên vẹn của bức tượng bí ẩn kia, một cảm giác kỳ lạ vương vấn trong lòng anh, anh hơi ngẩn ngơ, hỏi: “Celuecus, bức tượng không mặt này... là người cậu rất nhớ nhung.” Nói người không chính xác lắm, anh sửa miệng: “Đồng tộc kia của cậu, có quan hệ gì với cậu? Bức tượng của người đó ở trên đỉnh... chẳng lẽ là vương của các cậu sao?”
“Anh sẽ biết thôi.” Celuecus thì thầm đáp lại. Dừng một chốc lại hỏi ngược: “Chủ nhân, anh đang... tò mò về tôi sao?”
Giọng điệu như thể ẩn chứa vui vẻ. Medusa bị hắn hỏi sững sờ, không khỏi nảy sinh cảm giác bị chó của mình dắt mũi, anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn, Celuecus lại rủ mi xuống, không thấy được biểu cảm không nên có gì, thậm chí còn cúi đầu, kề mũi lên mu bàn tay anh: “Tôi... đồng ý cho anh biết... tất cả về tôi. Nếu... anh muốn biết.”
“Không có hứng thú.” Medusa trở tay xoa đầu hắn: “Tồn tại kia đã không còn nữa rồi, chẳng phải sao? Bây giờ người ở cạnh cậu là tôi, Celuecus... đừng lo lắng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi mãi mãi không bỏ rơi cậu.”
Dường như Celuecus hơi sững sờ, ngước mắt lên, đôi mắt xanh lục nhìn sâu vào mắt anh: “Thật ư? Anh... thề chứ?”
Lúc này anh chợt cảm thấy ánh mắt của Celuecus giống hệt như yêu ma bị nhốt trong bình ở truyện ngụ ngôn xưa, ẩn nấp chờ người nhật được cái bình trong thời gian lâu dài, một khi hứa với hắn điều gì tức là niệm chú nữa thả hắn ra, yêu ma này sẽ quấn lấy anh một đời một kiếp không chết không nguôi, mãi đến khi nuốt sạch máu thịt lẫn linh hồn anh, cảm giác kỳ lạ này khiến trái tim anh hoảng hốt.
Anh không muốn thừa nhận mình bị chó mình nuôi dọa hết hồn, xì mũi coi thường cảm giác này, không biết sự nguy hiểm khi nói ra câu chú, dễ dàng đưa ra lời hứa hẹ với ác ma náu mình trong bình đã lâu: “Tôi thề.”
Celuecus híp mắt, ngẩng đầu hôn lên lòng bàn tay anh: “Tôi, tin tưởng anh, trung thành với anh, mãi mãi.”
Mãi mãi trung thành...
Hắn ghi lòng tạc dạ, sống chết cũng theo đuổi muốn bắt lấy... con mồi của hắn.
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua da thịt len lỏi vào mạch máu, tim Medusa lại nóng lên, cảm giác toàn thân tê dại lại đến, anh vô thực rút tay, khoanh tay, nhắm mắt lại: “Được rồi, yên lặng chút, tôi muốn ngủ.”
Nhiệt lượng Celuecus tỏa ra đến gần sau lưng anh, eo chợt bị siết chặt, anh mở mắt ra, thấy đuôi cá vàng kim đã quấn trên eo anh, kéo cơ thể anh về sau, sau lưng tựa vào lồng ngực rắn chắc nóng hổi của người cá. Anh cau mày muốn đứng lên, nhưng Celuecus không có hành động gì khác, dường như chỉ muốn làm sofa người thật cho anh thôi, anh rất khó không thừa nhận dựa vào người Celuecus thật sự thoải mái hơn vách đá ẩm ướt lạnh lẽo nhiều, cả người nóng bức khiến xương anh hơi nhũn ra, cơ thể uể oải, giống như nằm trong khoang ngủ, không nỡ chuyển đi.
Nhưng chỉ do dự trong phút chốc, anh đã từ bỏ suy nghĩ tránh khỏi sofa hình người ấm áp này, nhắm mắt lại, chẳng phát hiện lúc này mình trông hệt như con mồi hoặc kho báu... hoặc là 'tân nương' được một con ác long quấn quanh bảo vệ trong sào huyệt.
...
“Rào rào...”
Nước lạnh băng văng lên mặt, Frukz mở mắt ra, trước mắt dần phủ sương, trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Anh ta nhìn về phía ánh lửa yếu ớt, hai binh sĩ đang trực ngã trên đất, những người khác cũng nghiêng trái ngã phải trên vùng đất cao không mấy bằng phẳng mà ẩm ướt, mà Hoàng đế Selan đã chẳng thấy đâu nữa, chỉ có túi đựng xác của Mikael vẫn ở đó.
Trái tim anh ta chợt hẫng, dáo dác nhìn quanh, vừa thấy mặt nước hơi dậy sóng, lộ ra mái tóc vàng của Selan, cậu ta giơ tay ra vùng vẫy, đôi mắt trợn to, miệng bị một... bàn tay có màng trắng bợt bạt che kín, ánh vảy xanh lam lạnh lẽo lóe lên trong nước. Xung quanh có nhiều bóng dáng hình thuôn đủ màu sắc tập trung đến chỗ cao.
Đó là... người cá, ở đây vẫn còn người cá khác. Anh ta chấn động, chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã bị siết chặt, cả người bị kéo vào trong nước.
Chức năng cơ thể đã được củng cố khiến Frukz phản ứng lại ngay, anh ta nín thở, nhưng lúc thấy đôi mắt tím dưới nước, anh ta đã thu dao quân dụng lại.
Trong thoáng chốc bị kéo vào một hang động, anh ta trồi lên mặt nước, lau nước trên mặt, đôi mắt hồ ly mở to, ngạc nhiên nhìn thiếu niên biến thành người cá trước mắt.
“Ai...”
“Nhỏ chút... Ở đây có rất nhiều người cá tự nhiên... tôi không đối phó được, thính giác của chúng rất nhạy.” Aineka giơ tay che miệng anh ta, nhìn ra ngoài hang: “Ngài Clorokawa cử tôi đến giải quyết Hoàng đế nhỏ kia, nhưng e rằng bây giờ không cần tôi ra tay.”
“Medusa...” Frukz nhớ đến gì đó: “Chúng ta phải cứu cậu ta ra, viện y học cần cậu ta.”
Aineka nhìn cửa hang đối diện, đôi mắt xinh đẹp thản nhiên, thậm chí còn lóe lên ý xấu: “Bây giờ không được... lệnh của ngài ấy là để người cá và anh ta... giao phối thành công rồi mới hành động. Nói thật, không biết vì sao, tôi vừa nhìn thấy anh ta đã cảm thấy đáng ghét, nên thật sự hơi tò mò, người trông có vẻ tài giỏi như vậy, sau khi trải qua chuyện như vậy sẽ có phản ứng gì.”
...
Nóng.
Trong lúc mơ màng, môi bị thứ gì đó mút mát. Môi răng bị thứ gì đó mềm mại vừa nóng vừa ẩm ướt tách ra, cuốn lấy đầu lưỡi quấn quýt, khiến Medusa hô hấp khó khăn hơn trong cơn mơ.
Cảm giác này...
Không đúng...
Medusa bất chợt mở mắt, đối diện với con ngươi xanh lục sâu thẳm trong bóng tối.
Thứ chó này lại động dục rồi!
Cơ thể anh bị siết chặt, bật dậy như đạn bắn, nhưng bị cơ thể nóng rực bên trên đè về. Bàn tay có màng đan xen mười ngón tay của con mồi đè lên đỉnh đầu, Celuecus nhìn anh chăm chú, hôn sâu hơn một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
“Ưm...”
Medusa nhục nhã chấn động phẫn nộ mở mắt ra, muốn co gối lại, hai chân lại bị đuôi cá quấn chặt, bụng nhỏ bị dị vật thô to vừa cứng vừa nóng chọc phải, dường như muốn đâm xuyên qua bộ đồ tác chiến của anh,
Anh thật sự không nên... ngủ cùng thú hoang như chó động dục bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào không phân biệt đối tượng chứ, điên thật rồi. Sao hắn mở được trói tay!
“Ưm!” Anh bị cưỡng hôn đến mức không phát ra được tiếng nào, hung hắn cắn răng lại, trong miệng chợt tràn ra mùi máu tanh, Celuecus cắn ngược lên đầu lưỡi anh, hôn sâu hơn mạnh hơn, máu rỉ ra từ đầu lưỡi, Medusa chợt nắm chặt tay trái, “phụt” một tiếng, xúc tua màu trắng đâm xuyên mu bàn tay Celuecus!
Celuecus đau đến mức toàn thân chấn động, Medusa ngẩng đầu lên, vỗ mạnh lên trán hắn, thoát nửa người khỏi hắn, bò ra ngoài hang, khoảnh khắc anh qua thác nước, con ngươi anh run run, cứng đờ...
Nơi cao cao trong đầm nước lộn xộn vô cùng, máu chảy thành sông, nhưng thi thể máu thịt lẫn lộn của mẫy binh lính ngổn ngang, vẫn còn hai người may mắn sống sót... là Archet và Selan, Selan ôm xác Mikael co ro trong góc, không biết vì sao những người cá như thể không thấy cậu ta, còn lại là Archer, đồ của cậu ấy đã bị xé nát, một người cá giống đực đuôi lục cường tráng đang đè lên cơ thể gần như trần trụi của cậu ấy, điên cuồng nhích eo...
Lúc thấy anh, Archer đã khóc kêu rát cổ bỏng họng, giọng cũng vỡ vụn vì va chạm: “Me... Me, a! Đại úy Medusa, đừng quan tâm... chúng tôi, mau chạy đi! Chạy! Ha a!”
Đây là một cái bẫy... là bẫy của những người cá, bẫy báo thù.
Eo bị siết chặt, bị đuôi cá quấn lấy kéo về, sà vào vòng ôm nóng rẫy của Celuecus, bị hắn đè lên vách đá trong hang!
Đôi bàn tay có màng giữ chặt hai tay anh, mười ngón đan xen, răng anh gặm cắn trái tai anh, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của người cá giống đực: “Có phải... tôi... rất ngoan không, chủ nhân?”
Medusa tức giận đến mức ngừng thở.
... Không phải động dục nhầm đối tượng gì, Celuecus... vốn đã nhằm vào anh. Chó anh nuôi dẫn anh vào bẫy, hai những người theo cùng anh, với cả Archer nữa!
“Con mẹ nó cậu...” Medusa cắn răng, đầu óc ong ong, Celuecus kề sát hõm cổ anh hít sâu, rõ ràng vì bắt anh mà nhận nhìn đã lâu, bây giờ đã đói khát lắm rồi, vật khủng bố nóng hổi cứng rắn kia chậm rãi cọ cọ ngay xương cụt của anh cách lớp quần tác chiến bằng cách bỉ ổi không thể tượng tượng được, dường như sẽ phá toạc lớp quần mỏng manh cưỡng chế xâm phạm vào bất cứ lúc nào. Medusa bị cảm giác sắp bị xâm phạm này khiến toàn thân cứng đờ, mắt tức đến mức đỏ au, nghiêng mặt sang hung hăng nhìn hắn: “Súc sinh... ưm!”
Chưa mắng được câu thứ hai, môi anh đã bị Celuecus hung hăng chặn lại, đầu lưỡi muốn tiến vào nhưng Medusa đã cắn chặt răng, nhưng rõ ràng làm vậy với giống đực tình dục dâng cao thì cứ như thêm dầu vào lửa thôi, Celuecus kéo hai tay anh lên đỉnh đầu, giơ một tay miết cằm anh, trong thời gian ngắn ngủi này, Medusa vùng vẫy thoát được một tay, siết chặt đầu nắm tay, Ceto trên cổ tay hệt như một con rằng độc bị chọc giận hoàn toàn tụ thành một roi dài tràn đầy mũi nhọn, quất mạnh lên người Celuecus, quất hắn ra ngoài hang!
Sau đó, dòng nước tuôn ra, thác nước ở miệng hang như bị sức mạnh thần kỳ gì đó hút vào, tụ lên Ceto trên cổ tay anh, anh vô thức xòe năm ngón tay ra, dòng nước của thác nước đều tuôn đến vách hang sau lưng anh, chỉ nghe tiếng ầm ầm, sau lưng đổ sập thành một đường hầm, dòng nước cuốn anh vào trong!
Celuecus liếm vết máu rỉ ra ở khóe miệng. Chống lên rạn đá phía sau, đứng lên từ trong nước, liếc nhìn những vết thương bị roi quất từng quen thuộc trên người, ngước mắt nhìn vết kẽ hở tạo bởi dòng nước, nhếch môi cười vừa âm u vừa đậm tình.
Chủ nhân của hắn... con mồi của hắn, bạn đời tương lai của hắn, vẫn nghĩ bản thân có thể chạy thoát sao? Dưới đó là tầng sâu hơn của sào huyệt người cá.
—————
Lời tác giả:
Cho Me Me chạy một chương nữa! Ce sắp tóm được về* rồi, sứa Minh Hà bên dưới đợi sẵn rồi, he he...
Chương kết sẽ có CP chính trong bộ đầu xuất hiện!
*全垒: cú Home run (trong bóng chày)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.