Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
Chương 57: Tiểu bá vương
Thanh Thần Thanh Phong
03/12/2021
Edit: Đậu
Ngày hôm sau, mặt biển gió êm sóng lặng, dưới sóng biển một người một cá đang ở trong nước bơi lội. Đuôi cá màu phấn lam của thiếu niên xuyên qua sóng nước, dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời mộng ảo chói mắt.
Lộ Tinh dẫn Phó Thâm bơi sâu vào trong, tốt xấu gì Phó Thâm cũng là đội trưởng đội bơi lội. Công phu lặn xuống nước đương nhiên không cần phải nói, chỉ là so vói Lộ Tinh là người cá vẫn kém hơn nhiều.
Lộ Tinh dọc theo bãi đá ngầm đầy san hô bơi một vòng, ánh mắt linh hoạt giống như đang tìm cái thứ tốt gì đó.
Rất nhanh đã có một con sò điệp đập vào mắt cậu, đuôi cậu nhoáng lên một cái nhanh chóng áp sát. Thành thạo bóc con sò điệp từ trên đá ngầm xuống, bỏ vào trong cái sọt đeo bên hông Phó Thâm.
Nhưng vẫn chưa xong, Lộ Tinh dựa vào mười tám năm sống ở biển của mình. Luyện được đôi mắt đi săn, cho dù vỏ sò hay nhím biển có ngụy trang thế nào nữa cũng không thoát khỏi tầm mắt của cậu.
Hai tay Lộ Tinh kéo đá ngầm lên, rất nhiều lúc Phó Thâm còn chưa kịp thấy rõ là tình huống gì, Lộ Tinh đã lấy túm được con gì đó nhét vào trong sọt của anh.
Kiểm tra khối đá ngầm này xong, Lộ Tinh lại chuyển sang khối đá khác. Cậu giống như sát thủ đại dương vậy, những con sò kia thấy cậu thì đều run bần bật.
Lặn xuống được vài phút, thì Phó Thâm phải nổi lên mặt nước để thở.
Phó Thâm thò đầu ra khỏi nước, hít thở không khí, sau đó Lộ Tinh bên cạnh anh cũng trồi lên mặt nước luôn.
Lộ Tinh kiêu ngạo hai tay cầm lấy sò điệp lắc lắc với Phó Thâm, biển cả mới là sân nhà của cậu.
Một con sò điệp thì bỏ vào trong sọt của anh, chỉ để lại một con trên tay. Lộ Tinh dễ như trở bàn tay cạy con sò biển kia, chỉ để lại thịt vỏ sò béo ngậy.
Lộ Tinh đưa cho Phó Thâm con sò đã được xử lí, làm động tác ngửa đầu ăn với anh.
Phó Thâm tâm hiểu thần.(1)
(1) Ý bảo Phó Thâm hiểu em Tinh muốn ảnh làm gì á, mà mình seach kh có nghĩa nên giải thích đây nếu ai chưa hiểu nhé.
Mấy con sò này là sò ngon nhất mà Lộ Tinh từng ăn trong mười tám năm qua. Không có vị tanh, khi nhai còn có vị cam nữa.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Lộ Tinh, Phó Thâm cũng không từ chối ý tốt của cậu, nhanh chóng bỏ vào miệng thưởng thức. Hương vị thơm ngon, giống như thạch trái cây trơn mềm, không cần gia vị dư thừa hương vị sò điệp đã đu làm cho người ta nhớ mãi không thể quên.
Được Phó Thâm khẳng định, Lộ Tinh càng thêm nhiệt tình. Không phải tách sò điệp thì chính là nhím biển, toàn bộ đều đút cho Phó Thâm ăn, chỉ nhìn anh ăn thôi là cậu đã thỏa mãn rồi.
Lộ Tinh vẫn luôn muốn chia sẻ thức ăn ngon của cậu trên biển cho anh, bây giờ cuối cùng cũng là được.
Những con hải sản trong sọt đa phần đều nằm trong bụng Phó Thâm hết rồi, Lộ Tinh vẫn chưa đã thèm lôi Phó Thâm lặn xuống lần nữa. Lần này bọn họ đổi địa điểm bởi vì vị trí hồi nãy, tất cả sò điệp ăn được ngon đều bị cậu càn quét hết rồi.
Phó Thâm với Lộ Tinh đi thẳng một đường, Phó Thâm vốn còn lo lắng liệu có thể gặp loại nguy hiểm như cá mập hay không, nhưng không lâu sau anh đã bỏ đi ý niệm này.
Cá mập, chính xác bọn họ gặp được. Lúc đó Phó Thâm hoảng sợ, càng làm cho người ta sởn tóc gáy hơn đó chính là con cá mập đó lại bơi về chỗ bọn họ. Phó Thâm đang nghĩ đối sách, thì thấy cả gười Lộ Tinh nhoáng lên một cái bới đến trước mặt con cá mập kia sờ vây trên thân cá.
Trong miệng Lộ Tinh phun ra một chuỗi bọt khí, không có tí sợ hãi nào mà ngược lại là cùng con cá mập kia chơi đùa. Cá mập cọ xát vào đuôi của Lộ Tinh mấy cái, sau đó thì bơi di.
Phó Thâm thở phào một hơi, ấy lần tiếp theo đều gặp phải tình huống tương tự. Những con cá hung dữ trong mắt con người khi nhìn thấy Lộ Tinh không phải hốt hoảng bơi đi thì chính là chủ động bơi lại gần thân mật.
Hóa ra Lộ Tinh chính là tiểu bá vương ở trong biển, lần này xem như Phó Thâm hiểu.
Khoảng cách bờ biển ngày càng xa, bởi vì Phó Thâm Lộ Tinh kéo đi nên anh cũng chẳng thấy mệt.
Đột nhiên Lộ Tinh đang bơi thì dừng lại.
Lộ Tinh một ngón tay chỉ chỗ cho Phó Thâm, sau đó một ngón tay khác dựng thẳng đặt trên môi trở nên đặc biệt cẩn thận.
Phó Thâm nhìn theo hướng ngón tay cậu, ngay lập tức nghẹn họng trân trối, chẳng lẽ bọn họ xông vào động tôm hùm chắc!
Cách đó không xa, mặt đất trải đầy cát biển trắng mịn và rong biển màu đen rậm rạp tất cả đều là tôm hùm to đùng, Phó Thâm chắc rằng một xe tải tôm hùm cũng không đủ.
Lộ Tinh buông tay Phó Thâm ra, đương nhiên là để săn bắt. Xem ra chuẩn bị làm một trận lớn.
Chỉ trong chớp mắt Phó Thâm đã nhìn thấy Lộ Tinh bơi cách xa mình mấy mét.
Cậu điên cùng túm lấy những con tôm hùm bự kia, đàn tôm hùm rất nhanh bị kianh động bơi tán loạn.
Phó Thâm cũng không chậm trễ, bắt đầu bắt tôm. Nói thật, cái cục diện bắt tôm hỗn loạn như này đây cũng là lần đầu tiên anh trải qua.
Phó Thâm tự nhận tay chân mình cũng không chậm, nhưng khi Lộ Tinh xách mười con tôm hùm nhét vào trong sọt thì anh sợ ngây người.
Lộ Tinh không để ý Phó Thâm đang giật mình, quay người lại đi bắt tiếp. Thừa dịp những con tôm bự kia còn chưa bơi xa, cậu muốn bắt tất cả đống tôm bự này đưa cho Phó Thâm.
Tay thì bắt miệng thì lải nhải, "Con này hấp, con này nướng, còn này chiên, con cắt ra, con làm sushi......"Lộ Tinh lẩm bẩm rớt cả nước miếng, càng không chịu buông tha cho đám tôm hùm béo bở này.
Cái sọt của Phó Thâm rất nhanh đã bị nhét đầy không còn bỏ được cái gì nữa, cũng đến lúc anh phải trồi lên mặt nước để thở. Phó Thâm ngăn Lộ Tinh còn chưa có ý định dừng tay lại, cùng nhau bơi lên mặt nước.
"Tinh Tinh đủ rồi em, đã không đựng được nữa rồi nè." Phó Thâm đưa chiến lợi phẩm trưng ra cho Lộ Tinh xem, "Đủ cho chúng ta ăn máy bữa rồi, tha cho bọn nó một đường sống đi em."
Phó Thâm buồn cười, biểu hiện anh dũng của Lộ Tinh vừa rồi giống như đang đi kiếm cơm ăn vậy.
Lộ Tinh hối hận gãi đầu, nếu sớm biếtthì nhất định phải mang cái sọt to hơn nữa.
Bất đắc dĩ, Lộ Tinh chỉ có thể không cam lòng thu tay lại.
Hai người trở lại đường cũ, trở về khách sạn. Phó Thâm trực tiếp đem mấy chục cân tôm bự mà bọn họ vớt lên đưa cho đầu bếp của khách sạn, bảo bọn họ làm bữa tiệc toàn tôm.
Phòng khách sạn, Lộ Tinh nằm sấp trên ban công nhìn ra vùng biển mà bọn mà bọn họ vừa mới vớt tôm, cậu luôn cảm thấy chưa đủ. Chút tôm kia vẫn không đủ để Phó Thâm ăn đến trắng trẻo mập mạp, còn chưa mãn niềm vui cậu muốn chia sẻ với anh.
Tóc Lộ Tinh bị cái khăn khô bọc lấy, Phó Thâm cẩn thận lau vệt nước, giống như nhìn thấu tâm tư của cậu.
"Không được tự mình xuống biển, anh sẽ lo." Giọng của Phó Thâm trở nên nghiêm khác, anh sợ ôn nhu quá sẽ không nói được cậu.
Tâm tư nhỏ của Lộ Tinh vừa mới nảy mầm đã bị bóp chết.
Phòng bên cạnh.
Tần Húc và Ôn Ngôn đang ở trong một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Hắn vừa cúp điện thoại của ông cụ Tần vẫn còn đang tức, bây giờ đang ngồi ngâm trong nước lạnh dập lửa.
"Xuống đây." Đây không phải lần đầu tiên Tần Húc nói lời này với Ôn Ngôn đang mặc áo choàng tắm đứng bên cạnh. Nhưng Ôn Ngôn không dám, cứng nhắc đứng mọt chỗ.
"Tần thiếu, em không thoải mái có thể không đi xuống được không?" Ôn Ngôn hỏi rất cẩn thận, tuy rằng bấy giờ hắn đối với cậu không giống nhưu trước. Nhưng khi tâm tình không tốt, cậu cũng không dám làm càn quá mức.
"Cậu muốn tôi tự đi lên ôm cậu?" Tần Húc ngẩng đầu, đối diện với con ngươi chột dạ của Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nuốt nước bọt, vẫn không dám động đậy như cũ. Cậu căn bản không dám xuống nước, bởi vì sợ sau khi xuống nước thì không thể khống chế được cơ thể mình mà biến đuôi cá ra.
Từ khi cậu phân hóa đến nay, đuôi cá vẫn luôn bị trói buộc hầu như không được hoạt động tự do dưới nước. Lần đầu tiên khi nhìn bồn tắm rộng rãi này, đuôi cá vẫn luôn xao động, Ôn Ngôn biết nó muốn xuống nước.
"Tần thiếu, ngoại trừ xuống nước cái gì em cũng nghe theo anh được không." Lời nói Ôn Ngôn kiên định, lại sợ không dám nhìn Tần Húc, sắc mặt hắn đã âm trầm đến cực hạn.
Nhưng hiện tại cậu không dám đánh cược, không dám lấy tất cả những gì Tần Húc đối xử tốt với cậu ra mà cược.
" Ôn Ngôn, muốn tán tỉnh phải có giới hạn." Giọng nói Tần Húc lãnh đạm. Hắn không thích cậu vào lúc này rồi còn muốn cùng hắn chơi đùa.
"Không phải." Ôn Ngôn lắc đầu, lại lùi về sau vài bước.
Tần Húc một lời cũng không nói, từ bồn tắm đứng dậy. Lấy khăn tắm quấn quang hông, sải bước đến trước mặt Ôn Ngôn.
Hắn nắm cằm cậu, "Có phải gần đây tôi tốt với cậu, dung túng cho cậu. Khiến cậu trở nên không nghe lợi như vậy, hả?"
Giọng điệu chất vấn của hắn làm trong lòng Ôn Ngôn phát hoảng, nhưng cậu chỉ tái nhợt lắc đầu. Bởi vì sự thật chỉ có thể chôn sâu trong lòng cậu
"Ôn Ngôn cậu bây giờ đúng là càng ngày càng càn rỡ, còn biết nói dối." Lục trên tay của hắn mạnh thêm, Ôn Ngôn đau đến khuôn mặt vặn vẹo nhưng lại không giãy dụa.
"Ầm!" Tần Húc buông mặt Ôn Ngôn ra, giận đóng sầm cửa mà đi.
Hai má của Ôn Ngôn bị hắn siết đến hằn vết, cảm giác đau đớn đem giấc mộng của cậu trong thời gian gần đây bị đập nát không còn sót gì.
Tần Húc vẫn là Tần Húc trước kia, hung ác, sẽ nổi giận với cậu....
Hắn lấy xe một mình rời khỏi khách sạn, lệ khí quanh thân khiến cho hắn như con thú dữ phát cuồng.
Hắn nghẹn một bụng tức giận, Tần Cao Dương cùng ông cụ liên tục oanh tạc, từng bước ép sát hắn làm hắn rất khó chịu. Bây giờ ngay cả Ôn Ngôn nghe lời hắn nhất cũng chạm vào chỗ yếu của hắn. Trái lại ý của hắn, đương nhiên hắn tức.
Tần Húc đi cho đến mãi tối, Ôn Ngôn vẫn ngồi xổm ở cửa chờ hắn mãi.
Trong thời gian qua, vô số lần cậu nghĩ nên xin lỗi hắn như thế nào làm hắn bớt giận. Nhưng Tần Húc không về... Ôn Ngôn thậm chí còn sợ rằng hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng cậu thật sự chọc giận Tần Húc. Tần Húc đã lâu không còn giận cậu nữa, cậu thậm chí còn không nhớ nổi bộ dáng hăn tức giận như thế nào. Nếu như có thể Ôn Ngôn tình nguyện cả đời cũng không cần nhớ tới.
Đêm khuya, tiếng "vù vù" của gió biển càng trở nên rõ ràng, Ôn Ngôn vùi đầu ngẩn người nhìn hoa văn trên sàn nhà. Tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng lại từ rõ ràng trở nên mơ hồ, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Thân thể cậu cũng càng ngày càng lạnh, từ lòng bàn chân cho đến da đầu.
Cuối cùng, cửa phòng cũng có động tĩnh.
Tần Húc đẩy cửa đi vào, cả người mang theo mùi rượu.
"Tần thiếu!" Ôn Ngôn nhảy dựng lên, nét mừng rỡ trên mặt lộ ra, cậu nghẹn rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười trên mặt Ôn Ngôn cứng lại.
Bởi vì Tần Húc không phải trở lại một mình, mà đi bên cạnh là một cậu con trai tuổi cũng tầm Ôn Ngôn.
Cậu con trai kia đỡ Tần Húc, hai người kề sát thân mật.
Ôn tồn mắt thấy người nọ đem Tần Húc đỡ tiến vào phóng tới trên sô pha, đã quên giúp đỡ.
"Ngài ấy say rồi, tôi đi trước." Cậu con trai hòa nhã quay lại nói với Ôn Ngôn đang sững sờ, nói xongoi thì muốn đi.
Ôn Ngôn lấy lại tinh thần, máy móc gật đầu như rối gỗ.
Nhưng đúng lúc này, Tần Húc lại nắm lấy tay cậu con trai kia nói "Đừng đi."
________________________
Lời edit: Mình thấy chương này hơi ảo ma canada ????????
Ngày hôm sau, mặt biển gió êm sóng lặng, dưới sóng biển một người một cá đang ở trong nước bơi lội. Đuôi cá màu phấn lam của thiếu niên xuyên qua sóng nước, dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời mộng ảo chói mắt.
Lộ Tinh dẫn Phó Thâm bơi sâu vào trong, tốt xấu gì Phó Thâm cũng là đội trưởng đội bơi lội. Công phu lặn xuống nước đương nhiên không cần phải nói, chỉ là so vói Lộ Tinh là người cá vẫn kém hơn nhiều.
Lộ Tinh dọc theo bãi đá ngầm đầy san hô bơi một vòng, ánh mắt linh hoạt giống như đang tìm cái thứ tốt gì đó.
Rất nhanh đã có một con sò điệp đập vào mắt cậu, đuôi cậu nhoáng lên một cái nhanh chóng áp sát. Thành thạo bóc con sò điệp từ trên đá ngầm xuống, bỏ vào trong cái sọt đeo bên hông Phó Thâm.
Nhưng vẫn chưa xong, Lộ Tinh dựa vào mười tám năm sống ở biển của mình. Luyện được đôi mắt đi săn, cho dù vỏ sò hay nhím biển có ngụy trang thế nào nữa cũng không thoát khỏi tầm mắt của cậu.
Hai tay Lộ Tinh kéo đá ngầm lên, rất nhiều lúc Phó Thâm còn chưa kịp thấy rõ là tình huống gì, Lộ Tinh đã lấy túm được con gì đó nhét vào trong sọt của anh.
Kiểm tra khối đá ngầm này xong, Lộ Tinh lại chuyển sang khối đá khác. Cậu giống như sát thủ đại dương vậy, những con sò kia thấy cậu thì đều run bần bật.
Lặn xuống được vài phút, thì Phó Thâm phải nổi lên mặt nước để thở.
Phó Thâm thò đầu ra khỏi nước, hít thở không khí, sau đó Lộ Tinh bên cạnh anh cũng trồi lên mặt nước luôn.
Lộ Tinh kiêu ngạo hai tay cầm lấy sò điệp lắc lắc với Phó Thâm, biển cả mới là sân nhà của cậu.
Một con sò điệp thì bỏ vào trong sọt của anh, chỉ để lại một con trên tay. Lộ Tinh dễ như trở bàn tay cạy con sò biển kia, chỉ để lại thịt vỏ sò béo ngậy.
Lộ Tinh đưa cho Phó Thâm con sò đã được xử lí, làm động tác ngửa đầu ăn với anh.
Phó Thâm tâm hiểu thần.(1)
(1) Ý bảo Phó Thâm hiểu em Tinh muốn ảnh làm gì á, mà mình seach kh có nghĩa nên giải thích đây nếu ai chưa hiểu nhé.
Mấy con sò này là sò ngon nhất mà Lộ Tinh từng ăn trong mười tám năm qua. Không có vị tanh, khi nhai còn có vị cam nữa.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Lộ Tinh, Phó Thâm cũng không từ chối ý tốt của cậu, nhanh chóng bỏ vào miệng thưởng thức. Hương vị thơm ngon, giống như thạch trái cây trơn mềm, không cần gia vị dư thừa hương vị sò điệp đã đu làm cho người ta nhớ mãi không thể quên.
Được Phó Thâm khẳng định, Lộ Tinh càng thêm nhiệt tình. Không phải tách sò điệp thì chính là nhím biển, toàn bộ đều đút cho Phó Thâm ăn, chỉ nhìn anh ăn thôi là cậu đã thỏa mãn rồi.
Lộ Tinh vẫn luôn muốn chia sẻ thức ăn ngon của cậu trên biển cho anh, bây giờ cuối cùng cũng là được.
Những con hải sản trong sọt đa phần đều nằm trong bụng Phó Thâm hết rồi, Lộ Tinh vẫn chưa đã thèm lôi Phó Thâm lặn xuống lần nữa. Lần này bọn họ đổi địa điểm bởi vì vị trí hồi nãy, tất cả sò điệp ăn được ngon đều bị cậu càn quét hết rồi.
Phó Thâm với Lộ Tinh đi thẳng một đường, Phó Thâm vốn còn lo lắng liệu có thể gặp loại nguy hiểm như cá mập hay không, nhưng không lâu sau anh đã bỏ đi ý niệm này.
Cá mập, chính xác bọn họ gặp được. Lúc đó Phó Thâm hoảng sợ, càng làm cho người ta sởn tóc gáy hơn đó chính là con cá mập đó lại bơi về chỗ bọn họ. Phó Thâm đang nghĩ đối sách, thì thấy cả gười Lộ Tinh nhoáng lên một cái bới đến trước mặt con cá mập kia sờ vây trên thân cá.
Trong miệng Lộ Tinh phun ra một chuỗi bọt khí, không có tí sợ hãi nào mà ngược lại là cùng con cá mập kia chơi đùa. Cá mập cọ xát vào đuôi của Lộ Tinh mấy cái, sau đó thì bơi di.
Phó Thâm thở phào một hơi, ấy lần tiếp theo đều gặp phải tình huống tương tự. Những con cá hung dữ trong mắt con người khi nhìn thấy Lộ Tinh không phải hốt hoảng bơi đi thì chính là chủ động bơi lại gần thân mật.
Hóa ra Lộ Tinh chính là tiểu bá vương ở trong biển, lần này xem như Phó Thâm hiểu.
Khoảng cách bờ biển ngày càng xa, bởi vì Phó Thâm Lộ Tinh kéo đi nên anh cũng chẳng thấy mệt.
Đột nhiên Lộ Tinh đang bơi thì dừng lại.
Lộ Tinh một ngón tay chỉ chỗ cho Phó Thâm, sau đó một ngón tay khác dựng thẳng đặt trên môi trở nên đặc biệt cẩn thận.
Phó Thâm nhìn theo hướng ngón tay cậu, ngay lập tức nghẹn họng trân trối, chẳng lẽ bọn họ xông vào động tôm hùm chắc!
Cách đó không xa, mặt đất trải đầy cát biển trắng mịn và rong biển màu đen rậm rạp tất cả đều là tôm hùm to đùng, Phó Thâm chắc rằng một xe tải tôm hùm cũng không đủ.
Lộ Tinh buông tay Phó Thâm ra, đương nhiên là để săn bắt. Xem ra chuẩn bị làm một trận lớn.
Chỉ trong chớp mắt Phó Thâm đã nhìn thấy Lộ Tinh bơi cách xa mình mấy mét.
Cậu điên cùng túm lấy những con tôm hùm bự kia, đàn tôm hùm rất nhanh bị kianh động bơi tán loạn.
Phó Thâm cũng không chậm trễ, bắt đầu bắt tôm. Nói thật, cái cục diện bắt tôm hỗn loạn như này đây cũng là lần đầu tiên anh trải qua.
Phó Thâm tự nhận tay chân mình cũng không chậm, nhưng khi Lộ Tinh xách mười con tôm hùm nhét vào trong sọt thì anh sợ ngây người.
Lộ Tinh không để ý Phó Thâm đang giật mình, quay người lại đi bắt tiếp. Thừa dịp những con tôm bự kia còn chưa bơi xa, cậu muốn bắt tất cả đống tôm bự này đưa cho Phó Thâm.
Tay thì bắt miệng thì lải nhải, "Con này hấp, con này nướng, còn này chiên, con cắt ra, con làm sushi......"Lộ Tinh lẩm bẩm rớt cả nước miếng, càng không chịu buông tha cho đám tôm hùm béo bở này.
Cái sọt của Phó Thâm rất nhanh đã bị nhét đầy không còn bỏ được cái gì nữa, cũng đến lúc anh phải trồi lên mặt nước để thở. Phó Thâm ngăn Lộ Tinh còn chưa có ý định dừng tay lại, cùng nhau bơi lên mặt nước.
"Tinh Tinh đủ rồi em, đã không đựng được nữa rồi nè." Phó Thâm đưa chiến lợi phẩm trưng ra cho Lộ Tinh xem, "Đủ cho chúng ta ăn máy bữa rồi, tha cho bọn nó một đường sống đi em."
Phó Thâm buồn cười, biểu hiện anh dũng của Lộ Tinh vừa rồi giống như đang đi kiếm cơm ăn vậy.
Lộ Tinh hối hận gãi đầu, nếu sớm biếtthì nhất định phải mang cái sọt to hơn nữa.
Bất đắc dĩ, Lộ Tinh chỉ có thể không cam lòng thu tay lại.
Hai người trở lại đường cũ, trở về khách sạn. Phó Thâm trực tiếp đem mấy chục cân tôm bự mà bọn họ vớt lên đưa cho đầu bếp của khách sạn, bảo bọn họ làm bữa tiệc toàn tôm.
Phòng khách sạn, Lộ Tinh nằm sấp trên ban công nhìn ra vùng biển mà bọn mà bọn họ vừa mới vớt tôm, cậu luôn cảm thấy chưa đủ. Chút tôm kia vẫn không đủ để Phó Thâm ăn đến trắng trẻo mập mạp, còn chưa mãn niềm vui cậu muốn chia sẻ với anh.
Tóc Lộ Tinh bị cái khăn khô bọc lấy, Phó Thâm cẩn thận lau vệt nước, giống như nhìn thấu tâm tư của cậu.
"Không được tự mình xuống biển, anh sẽ lo." Giọng của Phó Thâm trở nên nghiêm khác, anh sợ ôn nhu quá sẽ không nói được cậu.
Tâm tư nhỏ của Lộ Tinh vừa mới nảy mầm đã bị bóp chết.
Phòng bên cạnh.
Tần Húc và Ôn Ngôn đang ở trong một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Hắn vừa cúp điện thoại của ông cụ Tần vẫn còn đang tức, bây giờ đang ngồi ngâm trong nước lạnh dập lửa.
"Xuống đây." Đây không phải lần đầu tiên Tần Húc nói lời này với Ôn Ngôn đang mặc áo choàng tắm đứng bên cạnh. Nhưng Ôn Ngôn không dám, cứng nhắc đứng mọt chỗ.
"Tần thiếu, em không thoải mái có thể không đi xuống được không?" Ôn Ngôn hỏi rất cẩn thận, tuy rằng bấy giờ hắn đối với cậu không giống nhưu trước. Nhưng khi tâm tình không tốt, cậu cũng không dám làm càn quá mức.
"Cậu muốn tôi tự đi lên ôm cậu?" Tần Húc ngẩng đầu, đối diện với con ngươi chột dạ của Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nuốt nước bọt, vẫn không dám động đậy như cũ. Cậu căn bản không dám xuống nước, bởi vì sợ sau khi xuống nước thì không thể khống chế được cơ thể mình mà biến đuôi cá ra.
Từ khi cậu phân hóa đến nay, đuôi cá vẫn luôn bị trói buộc hầu như không được hoạt động tự do dưới nước. Lần đầu tiên khi nhìn bồn tắm rộng rãi này, đuôi cá vẫn luôn xao động, Ôn Ngôn biết nó muốn xuống nước.
"Tần thiếu, ngoại trừ xuống nước cái gì em cũng nghe theo anh được không." Lời nói Ôn Ngôn kiên định, lại sợ không dám nhìn Tần Húc, sắc mặt hắn đã âm trầm đến cực hạn.
Nhưng hiện tại cậu không dám đánh cược, không dám lấy tất cả những gì Tần Húc đối xử tốt với cậu ra mà cược.
" Ôn Ngôn, muốn tán tỉnh phải có giới hạn." Giọng nói Tần Húc lãnh đạm. Hắn không thích cậu vào lúc này rồi còn muốn cùng hắn chơi đùa.
"Không phải." Ôn Ngôn lắc đầu, lại lùi về sau vài bước.
Tần Húc một lời cũng không nói, từ bồn tắm đứng dậy. Lấy khăn tắm quấn quang hông, sải bước đến trước mặt Ôn Ngôn.
Hắn nắm cằm cậu, "Có phải gần đây tôi tốt với cậu, dung túng cho cậu. Khiến cậu trở nên không nghe lợi như vậy, hả?"
Giọng điệu chất vấn của hắn làm trong lòng Ôn Ngôn phát hoảng, nhưng cậu chỉ tái nhợt lắc đầu. Bởi vì sự thật chỉ có thể chôn sâu trong lòng cậu
"Ôn Ngôn cậu bây giờ đúng là càng ngày càng càn rỡ, còn biết nói dối." Lục trên tay của hắn mạnh thêm, Ôn Ngôn đau đến khuôn mặt vặn vẹo nhưng lại không giãy dụa.
"Ầm!" Tần Húc buông mặt Ôn Ngôn ra, giận đóng sầm cửa mà đi.
Hai má của Ôn Ngôn bị hắn siết đến hằn vết, cảm giác đau đớn đem giấc mộng của cậu trong thời gian gần đây bị đập nát không còn sót gì.
Tần Húc vẫn là Tần Húc trước kia, hung ác, sẽ nổi giận với cậu....
Hắn lấy xe một mình rời khỏi khách sạn, lệ khí quanh thân khiến cho hắn như con thú dữ phát cuồng.
Hắn nghẹn một bụng tức giận, Tần Cao Dương cùng ông cụ liên tục oanh tạc, từng bước ép sát hắn làm hắn rất khó chịu. Bây giờ ngay cả Ôn Ngôn nghe lời hắn nhất cũng chạm vào chỗ yếu của hắn. Trái lại ý của hắn, đương nhiên hắn tức.
Tần Húc đi cho đến mãi tối, Ôn Ngôn vẫn ngồi xổm ở cửa chờ hắn mãi.
Trong thời gian qua, vô số lần cậu nghĩ nên xin lỗi hắn như thế nào làm hắn bớt giận. Nhưng Tần Húc không về... Ôn Ngôn thậm chí còn sợ rằng hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng cậu thật sự chọc giận Tần Húc. Tần Húc đã lâu không còn giận cậu nữa, cậu thậm chí còn không nhớ nổi bộ dáng hăn tức giận như thế nào. Nếu như có thể Ôn Ngôn tình nguyện cả đời cũng không cần nhớ tới.
Đêm khuya, tiếng "vù vù" của gió biển càng trở nên rõ ràng, Ôn Ngôn vùi đầu ngẩn người nhìn hoa văn trên sàn nhà. Tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng lại từ rõ ràng trở nên mơ hồ, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Thân thể cậu cũng càng ngày càng lạnh, từ lòng bàn chân cho đến da đầu.
Cuối cùng, cửa phòng cũng có động tĩnh.
Tần Húc đẩy cửa đi vào, cả người mang theo mùi rượu.
"Tần thiếu!" Ôn Ngôn nhảy dựng lên, nét mừng rỡ trên mặt lộ ra, cậu nghẹn rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười trên mặt Ôn Ngôn cứng lại.
Bởi vì Tần Húc không phải trở lại một mình, mà đi bên cạnh là một cậu con trai tuổi cũng tầm Ôn Ngôn.
Cậu con trai kia đỡ Tần Húc, hai người kề sát thân mật.
Ôn tồn mắt thấy người nọ đem Tần Húc đỡ tiến vào phóng tới trên sô pha, đã quên giúp đỡ.
"Ngài ấy say rồi, tôi đi trước." Cậu con trai hòa nhã quay lại nói với Ôn Ngôn đang sững sờ, nói xongoi thì muốn đi.
Ôn Ngôn lấy lại tinh thần, máy móc gật đầu như rối gỗ.
Nhưng đúng lúc này, Tần Húc lại nắm lấy tay cậu con trai kia nói "Đừng đi."
________________________
Lời edit: Mình thấy chương này hơi ảo ma canada ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.