Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
Chương 141: Tinh Tinh đột nhiên phát tình.
Thanh Thần Thanh Phong
10/04/2022
Editor: Đậu
Chương 143: Tinh Tinh đột nhiên phát tình.
"Thiếu gia phải tập thể dục nhiều hơn, sau này sinh con mới suôn sẻ hơn".
"Nhưng cũng phải vừa phải, không thể vận động quá mạnh".
Triệu Húc Nghiêu nhìn qua phiếu khám thai của Lộ Tinh, dặn dò.
"Như vậy có phải là sau này sinh em bé sẽ không đau hả?" Vẻ mặt Lộ Tinh quan tâm hỏi Triệu Húc Nghiêu.
Mặc dù cậu đã quen với việc thai động, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lộ Tinh sinh, Lộ Tinh rất sợ.
"Ừ, có thể nói như vậy". Triệu Húc Nghiên biết chuyện lần trước của Ôn NGôn đã để lại bóng ma tâm lý cho Lộ Tinh, nên không muốn cậu chịu áp lực tâm lý.
"Tinh Tinh biết rồi". Lộ Tinh xoa xoa bụng, kiên quyết ghi nhớ những gì hôm nay Triệu Húc Nghiêu nói.
"Phó tổng, hai tháng nữa chính là ngày dự sinh, bây giờ là thời khắc mấu chốt, phải cẩn thận nhiều hơn".
"Ừ, cảm ơn bác sĩ Triệu".
Phó Thâm ôm lấy vòng eo nở nang của Lộ Tinh: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt".
Phó Thâm sẽ không bao giờ cho phép chuyện Ôn Ngôn lặp lại.
"Vậy thì đi thôi". Phó Thâm dắt Lộ Tinh cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
Hiện tại bụng Lộ Tinh đã rất lớn, lúc đi đường cậu gần như không nhìn thấy chăn, bước đi chậm rì rì. Phó Thâm cũng đi chậm giống cậu.
"Chồng ơi, Tinh Tinh hơi sợ". Lộ Tinh nắm lấy tay Phó THâm siết chặt một chút, cậu thật sự rất sợ, lại chưa từng sinh con.
Cậu đã nghe nhiều người nói rằng sinh con rất đau, và sẽ chảy máu.
"Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện".
"Hơn nữa bác sĩ Triệu nói vị trí của bé con rất chính xác, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn".
"Chồng ở đây, Tinh Tinh không còn sợ nữa". Lộ Tinh ngửa đầu nhìn Phó Thâm, cười với anh.
Ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi màu xanh băng, lấp lánh tỏa sáng nhiệt độ ấm áp.
"Đương nhiên anh ở đây".
Phó Thâm cũng cười, đút cho Lộ Tinh viên kẹo sữa vị dâu.
Tài xế lái xe đến, hai người cùng lên xe.
Về đến nhà, Lộ Tinh dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, giờ cậu rất dễ cảm thấy mệt mỏi.
"Có nóng không?"Mặc dù điều hòa nhiệt độ trong phòng khác vẫn bật, nhưng trên mặt Lộ Tinh vẫn có hai vệt đỏ hồng.
"Tinh Tinh nói quá". Lộ Tinh thở phì phò lè đầu lưỡi hồng nhuận, y như chó con.
"Vậy đi bể bơi hạ nhiệt nhé?" Khi nói Phó Thâm đưa tay về phía Lộ Tinh.
"Vâng ạ! Tinh Tinh thích nhất là bơi!" Lộ Tinh không nắm lấy tay Phó Thâm đang lơ lửng trên không, mà tùy ý giang rộng tay ra.
Phó Thẩm hiểu ý cậu trong phút chốc, ôm kiểu công chúa Lộ Tinh lên.
Phó Thâm ôm Lộ Tinh về phía bể bơi ngoài trời ở sân sau.
Nói tới đây Lộ Tinh cũng ở nhà họ Phó lâu như vậy, nhưng cậu chưa từng xuống bể bơi ngoài trời trong hoa viên một mà chỉ có thể nhìn, bởi vì Phó Thâm không cho cậu xuống.
"Hả?" Lộ Tinh phát ra một tiếng nghi hoặc.
"Sao lại khác quá trời?"
Bể bơi ngoài trời để thành một bể bơi trong nhà, không biết lắp thêm một cái bạt từ bao giờ.
"Không che nắng lại, trời nóng như vậy em muốn biến thành cá khô nướng hửm?" Phó Thâm cười trêu chọc Lộ Tinh.
Lộ Tinh vội vàng lắc đầu, bàn tay vòng quanh cổ Phó Thâm siết thật chặt, cá khô nướng, nghe thật đáng sợ.
Vừa xuống nước, hai chân Lộ Tinh lập tức biến thành đuôi cá. Cả người Lộ Tinh giống như được tiêm máu gà, trong nháy mắt lấy lại sức sống, bơi quanh bể bơi.
"Chồng ơi, thoải mái quá!" Đuôi cá Lộ Tinh bắn lên một chùm nước hoa.
Phó Thâm ngồi xổm trên bờ, nhìn đứa cá nhỏ của anh vui vẻ, lau vết nước trên mặt.
Lúc này, điện thoại Phó Thâm vang lên, thì thấy Tần Húc call video cho anh.
Phó Thâm kết nối.
"Lão Phó ra ngoài uống rượu đê". Tần Húc cười hề hề, vẻ mặt đắc ý.
"Sao? Ôn Ngôn lại mang thai đứa thứ hai?" Phó Thâm nhìn hắn mừng rỡ.
"No no, con trai tôi cuối cùng cũng ngủ say rồi". Đột nhiên Tần Húc lộ ra vẻ mặt chua xót.
"Cũng may mà thằng nhóc kia ngủ rồi, chứ không bây giờ Ôn Ngôn vẫn đang bị nó chiếm!" Tần Húc một bên phẫn nộ bất bình, trong lời nói toàn mùi dấm chua.
"Đây ứ phải sinh ra thằng con trai, mà là sinh ra tình địch nhỏ".
Phó Thâm nghe vậy, cũng nở nụ cười.
"Cười đi, sau này cẩn thận con trai cậu cũng như vậy, đến lúc chẳng cười nổi đâu, ngồi mà khóc". Tần Húc tiêm phòng cho Phó Thâm.
Phó Thâm vẫn cười không nói gì.
"Ra ngoài uống rượu đê, nhớ dẫn theo Lộ Tinh nhà cậu nhá, tôi cũng dẫn Ôn Ngôn nhà tôi đi, cùng nhau tụ tập". Tần Húc xoa xoa hai tay, sốt ruột nói.
"Hôm nay quên đi". Phó Thâm trả lời một câu hiển nhiên quét sạch hứng thú Tần Húc, nhưng ngay sau đó Phó Thâm cho Tần Húc một lý do không thể cãi lại.
"Tinh Tinh thấy Ôn Ngôn, còn thân hơn cả tôi, có Ôn Ngôn là Tinh Tinh không để tôi vào mắt".
"Vất vả lắm mới có thế giới hai người, cậu tới góp vui cái gì".
Tần Húc cạn lời, bó tay: "Thế tôi với Ôn Ngôn cũng ở thế giới hai người".
Kết thúc điện thoại với Tần Húc, Lộ Tinh lại bơi hai vòng, vòng đến trước mặt Phó Thâm, thò đầu lên khỏi mặt nước".
"Chồng ơi, anh không bơi cùng với Tinh Tinh hả?" Lộ Tinh thích ở trong nước với Phó Thâm.
"Muốn anh xuống đến vậy?" Phó Thâm ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
"Muốn, Tinh Tinh muốn chồng sờ đuôi, he he". Trong lúc nói chuyện, cái đuôi Lộ Tinh còn lắc lư, đuôi cá tê dại hơi ngứa ngáy, rất muốn Phó Thâm sờ cậu.
Phó Tham giơ tay cởϊ áσ phông, thân trên cường tráng trần trụi, tám khối cơ bụng làm Lộ Tinh nuốt nước miếng.
Tuy đêm nào cậu cũng đều sờ sờ cơ bụng Phó Thâm ngủ thiếp đi, Lộ Tinh vẫn rất ư là thèm.
Phó Thâm xuống nước, Lộ Tinh lập tức lại gần, đưa đuôi cá vào lòng bàn tay anh.
Phó Tham vuốt dọc theo kết cấu vảy trên đuôi của Lộ Tinh, Lộ Tinh thoải mái rên ra tiếng thở dài thoải mái, ngả đầu vào trong ngực Phó Thâm.
Bỗng nhiên Phó Thâm phát giác có gì không đúng, ngón tay anh chạm vào một chỗ không giống bình thường, giống như một cái lỗ nhỏ, có thịt mềm bám vào xung quanh.
Phó Thâm cúi đầu nhìn khe hở giữa lớp vảy, hơi giật mình, hình như đây là khoang sinh sản của Lộ Tinh!
Khoang sinh sản Lộ Tinh xuất hiện lúc này, đầu óc Phó Thâm hơi loạn.
Lộ Tinh vẫn đang đắm chìm trong kɦoáı ƈảʍ mà ngón tay Phó Thâm mang lại, không hề nhận ra có gì đó không đúng.
Phó Thâm nắm lấy vây đuôi của Lộ Tinh, thông thường trong lúc mang thai vây đuôi cá nên có màu hồng.
Màu xanh...
Rìa của đỉnh vây đuôi được bao quanh một vòng màu xanh da trời, Phó Thâm làm bạn đời của người cá đương nhiên điều này có nghĩa là gì, Lộ Tinh phát tình.
Nhưng theo lý là trong lúc mang thai là sẽ không có kỳ phát tình.
Phó Thâm không biết động tác như vậy có mình có thể mang đến tổn hại gì cho Lộ Tinh đang mang thai hay không, nên nhất thời không dám hành động hấp tấp.
Chỉ là động tác của Phó Thâm vừa dừng lại, Lộ Tinh vốn đang hơi híp mắt hưởng thụ đột nhiên mở mắt ra, hề hề nhìn Phó Thâm.
"Muốn nữa..." Lộ Tinh nắm lấy cánh tay Phó Thâm tiếp tục đưa tới đuôi: "Chồng ơi, Tinh Tinh thật thoải mái còn muốn nữa".
Phó Thâm nào dám động?
Thấy Phó Thâm bất động, Lộ Tinh nóng nảy, đuôi cậu rất ngứa ngáy.
"Tinh Tinh khó chịu, ngứa..." Hai mắt Lộ Tinh rưng rưng, bộ dáng muốn khóc.
"Tinh Tinh muốn nữa" Lộ Tinh bối rối nắm lấy tay Phó Tham cọ lên đuôi cá.
"Tinh Tinh, đừng vội đừng vội". Phó Thâm biết người cá phát tình sẽ khó chịu đến mức nào, nhìn Lộ Tinh muốn khóc anh thấy đau lòng.
"Nhìn đuôi em". Phó Thâm áp sát Lộ Tinh, hơi thở của bạn đời có thể giảm bớt sự khó chịu trong thời kỳ phát tình của người cá.
Lộ Tinh cố nén tiếng khóc nức nở của mình cúi đầu nhìn đuôi, kết quả cả mình cũng sửng sốt.
Khoang sinh sản của mình đương nhiên Tinh Tinh biết.
"Tinh Tinh phát... Phát tình..." Lộ Tinh ngây ngốc nói, sau đó che kín khoang sinh sản của mình lại, không cho Phó Thâm nhìn: "A...Tinh Tinh không cố ý".
Lộ Tinh luôn cảm thấy kỳ phát tình là một chuyện rất xấu hổ.
Chuyện này, không phải là chuyện mà một người cá nhỏ ngoan ngoãn nên làm.
Nhưng thời kỳ phát tình lại khiến Lộ Tinh muốn đến gần Phó Thâm hơn, bởi như thế cậu mới thoải mái.
Những giọt nước mắt to cỡ hạt đậu rơi xuống nước biến thành trân châu màu hồng.
"Tinh Tinh khó chịu..." Lộ Tinh di chuyển ngón tay che kín khoang sinh sản của mình, chỗ đó quá ngứa.
Phó Thâm nhìn mà đau lòng, không quan tâm lắm, nếu như không giúp Lộ Tinh, Lộ Tinh sẽ phát điên mất.
"Ngay lập tức Tinh Tinh sẽ không khó chịu nữa". Phó Thâm gỡ bàn tay mà Lộ Tinh đang che khoang sinh sản, thay bằng ngón tay của mình.
Bị Phó Thâm chạm vào, loại cảm giác này hoàn toàn khác với bản thân Lộ Tinh tự làm.
Cả người Lộ Tinh nháy mắt mềm nhũn, trong miệng rêи ɾỉ ê ê a a ra tiếng.
Phó Thâm giữ Lộ Tinh trong tư thế thoải mái, hôn cậu, vuốt ve cậu, ngán tay chạm vào thịt mềm quanh khoang sinh sản của cậu.
Lộ Tinh thoải mái, nhưng vẫn đang khóc, chình là vì thoải mái mà không ngăn được nước mắt của mình.
"Ư...Chồng...Thoải mái..."
Lộ Tinh hoàn toàn đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, nhưng Phó Thâm lại thảm, anh không thể vác súng thật đạn thật mà còn phải kiểm soát sức lực để tránh cho Lộ Tinh bị thương.
"Ngoan nào..." Phó Thâm bị vây đuôi Lộ Tinh quấn lấy: "Chồng sắp bị em đùa hỏng rồi".
Phó Thâm không ngừng thở gấp: "Rất nhanh sẽ ổn thôi".
Lộ Tinh làm sao còn nghe được, không ngừng cọ vào người Phó Thâm.
Lần phát tình này của Lộ Tinh rất mãnh liệt, Phó Thâm ở trong nước dùng ngón tay xoa dịu cậu gần hai tiếng đồng hồ, Lộ Tinh mới bình tĩnh lại.
Khoang sinh sản biến mất, một lần nữa bị vảy cá bao phủ, Lộ Tinh tiêu hao quá nhiều thể lực đã ngủ thiếp đi.
Phó Thâm đưa người về phòng thu xếp xong lập tức liên lạc với Triệu Húc nghiêu.
Phó Thâm một năm một mười kể lại mọi chuyện rõ ràng cho Triệu Húc Nghiêu, lúc này Phó Thâm lo lắng nhất chính là động tác của mình có làm tổn hại đến cơ thể Lộ Tinh hay không.
"Phó tổng, chỉ cần tiểu thiếu gia không xuất hiện đau đớn hay chảy máu thì không có vấn đề gì". Nghe Lộ Tinh đến kỳ phát tình, Triệu Húc Nghiêu trái lại cũng không quá kinh ngạc.
"Vốn người cá biển sâu có rất nhiều nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ, lại không thể thân mật quá mức khi mang thai, điều này khiến người cá không thể trút bỏ cảm xúc dồn nén, một khi tình cảm tồn đọng quá mức, lại gặp phải ngòi nổ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ khó có thể kiềm chế".
"Hiện tại tiểu thiếu gia đang trong tình huống như vậy".
"Giải tỏa thích hợp thật ra là chuyện tốt".
Nghe Triệu Húc Nghiêu nói như vậy, Phó Thâm có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Có điều Phó thiếu nhất định phải chú ý chừng mực". Triệu Húc Nghiêu không quên dặn dò.
"Cảm ơn bác sĩ Triệu".
Phó Thâm nhìn vật nhỏ đang ngủ say trong chăn, trong lòng trống rỗng.
Phó Thâm nghĩ đến bộ dáng động tình vừa rồi của Lộ Tinh, trong lòng càng trống rỗng...
"Vật nhỏ à, em thấy thoải mái rồi, giờ tôi thì toi". Phó Thâm hôn Lộ Tinh một cái, thở dài đi vào phòng tắm.
Có điều Phó Thâm ngẫm lại vẫn cười thầm, Lộ Tinh là một cậu nhỏ đơn thuần như vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn là nhóc háo_sắc.
Chương 143: Tinh Tinh đột nhiên phát tình.
"Thiếu gia phải tập thể dục nhiều hơn, sau này sinh con mới suôn sẻ hơn".
"Nhưng cũng phải vừa phải, không thể vận động quá mạnh".
Triệu Húc Nghiêu nhìn qua phiếu khám thai của Lộ Tinh, dặn dò.
"Như vậy có phải là sau này sinh em bé sẽ không đau hả?" Vẻ mặt Lộ Tinh quan tâm hỏi Triệu Húc Nghiêu.
Mặc dù cậu đã quen với việc thai động, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lộ Tinh sinh, Lộ Tinh rất sợ.
"Ừ, có thể nói như vậy". Triệu Húc Nghiên biết chuyện lần trước của Ôn NGôn đã để lại bóng ma tâm lý cho Lộ Tinh, nên không muốn cậu chịu áp lực tâm lý.
"Tinh Tinh biết rồi". Lộ Tinh xoa xoa bụng, kiên quyết ghi nhớ những gì hôm nay Triệu Húc Nghiêu nói.
"Phó tổng, hai tháng nữa chính là ngày dự sinh, bây giờ là thời khắc mấu chốt, phải cẩn thận nhiều hơn".
"Ừ, cảm ơn bác sĩ Triệu".
Phó Thâm ôm lấy vòng eo nở nang của Lộ Tinh: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt".
Phó Thâm sẽ không bao giờ cho phép chuyện Ôn Ngôn lặp lại.
"Vậy thì đi thôi". Phó Thâm dắt Lộ Tinh cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
Hiện tại bụng Lộ Tinh đã rất lớn, lúc đi đường cậu gần như không nhìn thấy chăn, bước đi chậm rì rì. Phó Thâm cũng đi chậm giống cậu.
"Chồng ơi, Tinh Tinh hơi sợ". Lộ Tinh nắm lấy tay Phó THâm siết chặt một chút, cậu thật sự rất sợ, lại chưa từng sinh con.
Cậu đã nghe nhiều người nói rằng sinh con rất đau, và sẽ chảy máu.
"Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện".
"Hơn nữa bác sĩ Triệu nói vị trí của bé con rất chính xác, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn".
"Chồng ở đây, Tinh Tinh không còn sợ nữa". Lộ Tinh ngửa đầu nhìn Phó Thâm, cười với anh.
Ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi màu xanh băng, lấp lánh tỏa sáng nhiệt độ ấm áp.
"Đương nhiên anh ở đây".
Phó Thâm cũng cười, đút cho Lộ Tinh viên kẹo sữa vị dâu.
Tài xế lái xe đến, hai người cùng lên xe.
Về đến nhà, Lộ Tinh dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, giờ cậu rất dễ cảm thấy mệt mỏi.
"Có nóng không?"Mặc dù điều hòa nhiệt độ trong phòng khác vẫn bật, nhưng trên mặt Lộ Tinh vẫn có hai vệt đỏ hồng.
"Tinh Tinh nói quá". Lộ Tinh thở phì phò lè đầu lưỡi hồng nhuận, y như chó con.
"Vậy đi bể bơi hạ nhiệt nhé?" Khi nói Phó Thâm đưa tay về phía Lộ Tinh.
"Vâng ạ! Tinh Tinh thích nhất là bơi!" Lộ Tinh không nắm lấy tay Phó Thâm đang lơ lửng trên không, mà tùy ý giang rộng tay ra.
Phó Thẩm hiểu ý cậu trong phút chốc, ôm kiểu công chúa Lộ Tinh lên.
Phó Thâm ôm Lộ Tinh về phía bể bơi ngoài trời ở sân sau.
Nói tới đây Lộ Tinh cũng ở nhà họ Phó lâu như vậy, nhưng cậu chưa từng xuống bể bơi ngoài trời trong hoa viên một mà chỉ có thể nhìn, bởi vì Phó Thâm không cho cậu xuống.
"Hả?" Lộ Tinh phát ra một tiếng nghi hoặc.
"Sao lại khác quá trời?"
Bể bơi ngoài trời để thành một bể bơi trong nhà, không biết lắp thêm một cái bạt từ bao giờ.
"Không che nắng lại, trời nóng như vậy em muốn biến thành cá khô nướng hửm?" Phó Thâm cười trêu chọc Lộ Tinh.
Lộ Tinh vội vàng lắc đầu, bàn tay vòng quanh cổ Phó Thâm siết thật chặt, cá khô nướng, nghe thật đáng sợ.
Vừa xuống nước, hai chân Lộ Tinh lập tức biến thành đuôi cá. Cả người Lộ Tinh giống như được tiêm máu gà, trong nháy mắt lấy lại sức sống, bơi quanh bể bơi.
"Chồng ơi, thoải mái quá!" Đuôi cá Lộ Tinh bắn lên một chùm nước hoa.
Phó Thâm ngồi xổm trên bờ, nhìn đứa cá nhỏ của anh vui vẻ, lau vết nước trên mặt.
Lúc này, điện thoại Phó Thâm vang lên, thì thấy Tần Húc call video cho anh.
Phó Thâm kết nối.
"Lão Phó ra ngoài uống rượu đê". Tần Húc cười hề hề, vẻ mặt đắc ý.
"Sao? Ôn Ngôn lại mang thai đứa thứ hai?" Phó Thâm nhìn hắn mừng rỡ.
"No no, con trai tôi cuối cùng cũng ngủ say rồi". Đột nhiên Tần Húc lộ ra vẻ mặt chua xót.
"Cũng may mà thằng nhóc kia ngủ rồi, chứ không bây giờ Ôn Ngôn vẫn đang bị nó chiếm!" Tần Húc một bên phẫn nộ bất bình, trong lời nói toàn mùi dấm chua.
"Đây ứ phải sinh ra thằng con trai, mà là sinh ra tình địch nhỏ".
Phó Thâm nghe vậy, cũng nở nụ cười.
"Cười đi, sau này cẩn thận con trai cậu cũng như vậy, đến lúc chẳng cười nổi đâu, ngồi mà khóc". Tần Húc tiêm phòng cho Phó Thâm.
Phó Thâm vẫn cười không nói gì.
"Ra ngoài uống rượu đê, nhớ dẫn theo Lộ Tinh nhà cậu nhá, tôi cũng dẫn Ôn Ngôn nhà tôi đi, cùng nhau tụ tập". Tần Húc xoa xoa hai tay, sốt ruột nói.
"Hôm nay quên đi". Phó Thâm trả lời một câu hiển nhiên quét sạch hứng thú Tần Húc, nhưng ngay sau đó Phó Thâm cho Tần Húc một lý do không thể cãi lại.
"Tinh Tinh thấy Ôn Ngôn, còn thân hơn cả tôi, có Ôn Ngôn là Tinh Tinh không để tôi vào mắt".
"Vất vả lắm mới có thế giới hai người, cậu tới góp vui cái gì".
Tần Húc cạn lời, bó tay: "Thế tôi với Ôn Ngôn cũng ở thế giới hai người".
Kết thúc điện thoại với Tần Húc, Lộ Tinh lại bơi hai vòng, vòng đến trước mặt Phó Thâm, thò đầu lên khỏi mặt nước".
"Chồng ơi, anh không bơi cùng với Tinh Tinh hả?" Lộ Tinh thích ở trong nước với Phó Thâm.
"Muốn anh xuống đến vậy?" Phó Thâm ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
"Muốn, Tinh Tinh muốn chồng sờ đuôi, he he". Trong lúc nói chuyện, cái đuôi Lộ Tinh còn lắc lư, đuôi cá tê dại hơi ngứa ngáy, rất muốn Phó Thâm sờ cậu.
Phó Tham giơ tay cởϊ áσ phông, thân trên cường tráng trần trụi, tám khối cơ bụng làm Lộ Tinh nuốt nước miếng.
Tuy đêm nào cậu cũng đều sờ sờ cơ bụng Phó Thâm ngủ thiếp đi, Lộ Tinh vẫn rất ư là thèm.
Phó Thâm xuống nước, Lộ Tinh lập tức lại gần, đưa đuôi cá vào lòng bàn tay anh.
Phó Tham vuốt dọc theo kết cấu vảy trên đuôi của Lộ Tinh, Lộ Tinh thoải mái rên ra tiếng thở dài thoải mái, ngả đầu vào trong ngực Phó Thâm.
Bỗng nhiên Phó Thâm phát giác có gì không đúng, ngón tay anh chạm vào một chỗ không giống bình thường, giống như một cái lỗ nhỏ, có thịt mềm bám vào xung quanh.
Phó Thâm cúi đầu nhìn khe hở giữa lớp vảy, hơi giật mình, hình như đây là khoang sinh sản của Lộ Tinh!
Khoang sinh sản Lộ Tinh xuất hiện lúc này, đầu óc Phó Thâm hơi loạn.
Lộ Tinh vẫn đang đắm chìm trong kɦoáı ƈảʍ mà ngón tay Phó Thâm mang lại, không hề nhận ra có gì đó không đúng.
Phó Thâm nắm lấy vây đuôi của Lộ Tinh, thông thường trong lúc mang thai vây đuôi cá nên có màu hồng.
Màu xanh...
Rìa của đỉnh vây đuôi được bao quanh một vòng màu xanh da trời, Phó Thâm làm bạn đời của người cá đương nhiên điều này có nghĩa là gì, Lộ Tinh phát tình.
Nhưng theo lý là trong lúc mang thai là sẽ không có kỳ phát tình.
Phó Thâm không biết động tác như vậy có mình có thể mang đến tổn hại gì cho Lộ Tinh đang mang thai hay không, nên nhất thời không dám hành động hấp tấp.
Chỉ là động tác của Phó Thâm vừa dừng lại, Lộ Tinh vốn đang hơi híp mắt hưởng thụ đột nhiên mở mắt ra, hề hề nhìn Phó Thâm.
"Muốn nữa..." Lộ Tinh nắm lấy cánh tay Phó Thâm tiếp tục đưa tới đuôi: "Chồng ơi, Tinh Tinh thật thoải mái còn muốn nữa".
Phó Thâm nào dám động?
Thấy Phó Thâm bất động, Lộ Tinh nóng nảy, đuôi cậu rất ngứa ngáy.
"Tinh Tinh khó chịu, ngứa..." Hai mắt Lộ Tinh rưng rưng, bộ dáng muốn khóc.
"Tinh Tinh muốn nữa" Lộ Tinh bối rối nắm lấy tay Phó Tham cọ lên đuôi cá.
"Tinh Tinh, đừng vội đừng vội". Phó Thâm biết người cá phát tình sẽ khó chịu đến mức nào, nhìn Lộ Tinh muốn khóc anh thấy đau lòng.
"Nhìn đuôi em". Phó Thâm áp sát Lộ Tinh, hơi thở của bạn đời có thể giảm bớt sự khó chịu trong thời kỳ phát tình của người cá.
Lộ Tinh cố nén tiếng khóc nức nở của mình cúi đầu nhìn đuôi, kết quả cả mình cũng sửng sốt.
Khoang sinh sản của mình đương nhiên Tinh Tinh biết.
"Tinh Tinh phát... Phát tình..." Lộ Tinh ngây ngốc nói, sau đó che kín khoang sinh sản của mình lại, không cho Phó Thâm nhìn: "A...Tinh Tinh không cố ý".
Lộ Tinh luôn cảm thấy kỳ phát tình là một chuyện rất xấu hổ.
Chuyện này, không phải là chuyện mà một người cá nhỏ ngoan ngoãn nên làm.
Nhưng thời kỳ phát tình lại khiến Lộ Tinh muốn đến gần Phó Thâm hơn, bởi như thế cậu mới thoải mái.
Những giọt nước mắt to cỡ hạt đậu rơi xuống nước biến thành trân châu màu hồng.
"Tinh Tinh khó chịu..." Lộ Tinh di chuyển ngón tay che kín khoang sinh sản của mình, chỗ đó quá ngứa.
Phó Thâm nhìn mà đau lòng, không quan tâm lắm, nếu như không giúp Lộ Tinh, Lộ Tinh sẽ phát điên mất.
"Ngay lập tức Tinh Tinh sẽ không khó chịu nữa". Phó Thâm gỡ bàn tay mà Lộ Tinh đang che khoang sinh sản, thay bằng ngón tay của mình.
Bị Phó Thâm chạm vào, loại cảm giác này hoàn toàn khác với bản thân Lộ Tinh tự làm.
Cả người Lộ Tinh nháy mắt mềm nhũn, trong miệng rêи ɾỉ ê ê a a ra tiếng.
Phó Thâm giữ Lộ Tinh trong tư thế thoải mái, hôn cậu, vuốt ve cậu, ngán tay chạm vào thịt mềm quanh khoang sinh sản của cậu.
Lộ Tinh thoải mái, nhưng vẫn đang khóc, chình là vì thoải mái mà không ngăn được nước mắt của mình.
"Ư...Chồng...Thoải mái..."
Lộ Tinh hoàn toàn đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, nhưng Phó Thâm lại thảm, anh không thể vác súng thật đạn thật mà còn phải kiểm soát sức lực để tránh cho Lộ Tinh bị thương.
"Ngoan nào..." Phó Thâm bị vây đuôi Lộ Tinh quấn lấy: "Chồng sắp bị em đùa hỏng rồi".
Phó Thâm không ngừng thở gấp: "Rất nhanh sẽ ổn thôi".
Lộ Tinh làm sao còn nghe được, không ngừng cọ vào người Phó Thâm.
Lần phát tình này của Lộ Tinh rất mãnh liệt, Phó Thâm ở trong nước dùng ngón tay xoa dịu cậu gần hai tiếng đồng hồ, Lộ Tinh mới bình tĩnh lại.
Khoang sinh sản biến mất, một lần nữa bị vảy cá bao phủ, Lộ Tinh tiêu hao quá nhiều thể lực đã ngủ thiếp đi.
Phó Thâm đưa người về phòng thu xếp xong lập tức liên lạc với Triệu Húc nghiêu.
Phó Thâm một năm một mười kể lại mọi chuyện rõ ràng cho Triệu Húc Nghiêu, lúc này Phó Thâm lo lắng nhất chính là động tác của mình có làm tổn hại đến cơ thể Lộ Tinh hay không.
"Phó tổng, chỉ cần tiểu thiếu gia không xuất hiện đau đớn hay chảy máu thì không có vấn đề gì". Nghe Lộ Tinh đến kỳ phát tình, Triệu Húc Nghiêu trái lại cũng không quá kinh ngạc.
"Vốn người cá biển sâu có rất nhiều nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ, lại không thể thân mật quá mức khi mang thai, điều này khiến người cá không thể trút bỏ cảm xúc dồn nén, một khi tình cảm tồn đọng quá mức, lại gặp phải ngòi nổ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ khó có thể kiềm chế".
"Hiện tại tiểu thiếu gia đang trong tình huống như vậy".
"Giải tỏa thích hợp thật ra là chuyện tốt".
Nghe Triệu Húc Nghiêu nói như vậy, Phó Thâm có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Có điều Phó thiếu nhất định phải chú ý chừng mực". Triệu Húc Nghiêu không quên dặn dò.
"Cảm ơn bác sĩ Triệu".
Phó Thâm nhìn vật nhỏ đang ngủ say trong chăn, trong lòng trống rỗng.
Phó Thâm nghĩ đến bộ dáng động tình vừa rồi của Lộ Tinh, trong lòng càng trống rỗng...
"Vật nhỏ à, em thấy thoải mái rồi, giờ tôi thì toi". Phó Thâm hôn Lộ Tinh một cái, thở dài đi vào phòng tắm.
Có điều Phó Thâm ngẫm lại vẫn cười thầm, Lộ Tinh là một cậu nhỏ đơn thuần như vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn là nhóc háo_sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.