Người Câm Ăn Hoàng Liên

Chương 8

Toán Liễu Bất An Toàn

17/10/2024

A Uy cũng rất chu đáo, mỗi ngày đều nấu sẵn bữa sáng, giữ ấm sẵn trên bếp, có khi ta tỉnh dậy, hắn còn nấu xong cả bữa trưa.

Thế nhưng, có một ngày đến khi mặt trời đã ngả về Tây mà vẫn chưa thấy A Uy trở về, ta chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Theo linh tính mách bảo, ta quay đầu mở hòm đựng tiền dưới giường ra xem, phát hiện toàn bộ số tiền mà ta và A Uy kiếm được từ việc bày sạp đều biến mất.

Phu quân mất tích, tiền bạc cũng không còn, ta quá quen thuộc với tình tiết này rồi! Mấy gã đàn ông tồi tệ trong các câu chuyện thường dùng chiêu này để bỏ trốn!

A Uy dám bỏ ta sao!

Điều khiến ta tức giận nhất là, ngay cả gà trong nhà cũng không còn. Hắn đã đi thì thôi, đằng này lại không để lại cho ta dù chỉ một con gà, đây vốn là tài sản chung của hai phu thê chúng ta mà!

"Không phải đã nói sẽ cùng ta sống trọn đời bên nhau sao, đàn ông quả nhiên đều là kẻ dối trá!"

Ta tự lẩm bẩm mắng A Uy, mà không để ý rằng có người đã mở cửa bước vào.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai ta. Ta ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt tươi cười của A Uy.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ ấy, lửa giận trong lòng ta vơi đi một nửa. Là ta đã trách oan hắn, hắn không hề bỏ đi.

Nhưng ngay sau đó hắn mở miệng nói: "Ta đã bán hết gà trong nhà rồi."

Nhìn khẩu hình của hắn, huyết áp ta vừa hạ xuống lại bùng lên ngay lập tức: "Nhiều gà như vậy, chàng bán hết rồi ư? Chàng bán hết gà rồi, sau này chúng ta lấy trứng gà ở đâu mà đem bán? Làm sao kiếm tiền được nữa?"

Ta vất vả tiết kiệm tiền là để chữa giọng cho hắn, vậy mà hắn lại làm ra chuyện như thế này.

"Nghe ta giải thích."

"Ta không muốn nghe!"



"Nàng nghe..."

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, ta quay đầu sang một bên, không thèm nhìn khẩu hình của hắn: "Ta không nghe!"

Sau đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Điều này càng khiến ta tức giận hơn, chẳng lẽ ta nói không nghe thì hắn liền không giải thích nữa sao? Ta còn đang bực tức thì một tờ giấy bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Trên đó viết mấy chữ to: "Nương tử đừng giận, ta dùng tiền mua hai thùng ong."

Trong lúc ta còn đang ngơ ngác, A Uy nhẹ nhàng xoa đầu ta, kéo ta ra sân, chỉ vào hai chiếc thùng gỗ đang đặt ở đó: "Ong, mật."

Hắn lại đổi tờ giấy khác, tiếp tục giải thích: "Nuôi ong sẽ có mật ong. Mật ong rất ngọt."

Ánh mắt của chàng trai tràn đầy sự chân thành, mang theo chút nịnh nọt nhìn ta, dường như sợ ta còn giận, hắn nhặt một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, cài lên tóc ta: "Nương tử không còn đắng nữa."

Trong lòng ta như dậy sóng, muốn nói gì đó mà không thốt nên lời.

Thảo nào mấy hôm trước hắn bán trứng xong lại mua hạt giống về trồng hoa trong sân, ta còn tưởng đó chỉ là thú vui của giới văn nhân, ai ngờ tất cả là vì ta.

Chỉ vì ta nói mình mệnh khổ, cuộc đời nhiều đắng cay, hắn liền đi mua ong về nuôi để lấy mật ngọt cho ta.

Chuyện này hệt như trong sách, mà ta lại được chính mình trải qua.

Ta thật sự muốn đổi tên thành "Kiều Mật Ong" ngay lập tức.

Gió thổi đưa hương hoa bay khắp nơi, ta và A Uy nhìn nhau, lòng quyết định thật nhanh, đang định nhón chân lên làm điều mà những thiếu nữ trong sách hay làm sau khi nhận được quà, thì hắn bỗng "ưm" một tiếng.



Ta nhìn theo ánh mắt hắn cúi xuống, mới phát hiện vết thương trên tay ta – do lần trước đi ám sát mà bị – đang rỉ m.á.u.

"À, khi nấu ăn ta vô tình cắt phải." Ta giải thích.

Ánh mắt nghi ngờ của A Uy lại dừng ở eo ta, ta đưa tay sờ thử, đầy m.á.u tươi. Tốt quá, vết thương ở eo cũng rỉ m.á.u rồi.

Ta thật không thể nghĩ ra phải nấu ăn kiểu gì mà đến eo cũng bị d.a.o cắt trúng, nhất thời nghẹn lời, không biết phải giải thích ra sao.

"Ta..."

A Uy đưa tay chạm lên môi ta, lắc đầu.

Sau đó hắn lấy ra một chiếc khăn, nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch vết m.á.u trên tay ta, rồi đun nước nóng để ta xử lý vết thương. Khi ta trở ra từ trong phòng, hắn đã giặt sạch quần áo của ta, phơi dưới gốc cây hoa quế trong sân.

Quần áo của A Uy luôn phảng phất hương hoa quế.

Còn quần áo của ta, dù giặt sạch đến đâu, cũng mang theo mùi m.á.u tanh.

Ta mơ màng nhìn A Uy cẩn thận nhét túi gấm chứa hoa quế khô vào trong quần áo của ta, lòng ta bỗng trào dâng niềm vui sướng.

Có lẽ trên người ta cũng sẽ có hương hoa quế.

Dạo gần đây, ta và A Uy có chút quấn quýt.

Ta không muốn rời xa hắn dù chỉ một khắc, cứ luôn miệng gọi tên hắn trong nhà hay ngoài sân: "A Uy, A Uy, chàng ở đâu?"

Chỉ vài giây sau, hắn sẽ xuất hiện ngay trước mặt ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Câm Ăn Hoàng Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook