Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 12:
Triệu Sử Giác
21/06/2024
Vì thế Thời Thính ngồi trên ghế dài ngoài hành lang đọc sách một cách yên tĩnh.
"Cô chính là người kia phải không?" Đột nhiên một giọng nói không khách khí vang lên.
Thời Thính ngẩng đầu, thấy một nữ sinh đứng trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Bạch Bảo Nguyên là người trong giới hào môn, sau bữa tiệc đính hôn, Thời Tinh Tinh đã nói chị gái được tìm về từ vùng núi của nhà cô ta vô cùng lạnh lùng, có thể là bởi vì cảm thấy cả nhà đều không xứng đáng với cô, cho nên rất có địch ý với cô em gái này, ở nhà chưa từng nói với cô ta một câu.
Hơn nữa mặc dù là người tới từ trong núi nhưng rất biết làm bộ làm tịch, làm bộ lạnh lùng tao nhã, cho nên mới được Kỳ đại thiếu gia chọn làm đối tượng đám hỏi. Từ nay về sau càng trở nên kiêu ngạo, không bao giờ đem em gái ruột là cô ta để vào mắt nữa.
Từ trước tới nay, nhân duyên ở trong giới hào môn của Thời Tinh Tinh đều rất tốt, hơn nữa trước mắt sau khi kết hôn với Kỳ thị, thân phận cũng nước lên thì thuyền lên, không ít người vây quanh Thời Tinh Tinh bênh vực kẻ yếu cho cô ta, hai ngày nay trong nhóm chat của bọn họ đều châm chọc hạ thấp Thời Thính.
Không nghĩ tới Bạch Bảo Nguyên vừa đến bệnh viện của anh trai mình thì đụng phải cô, thấy cô đang ở trong bệnh viện tâm thần mà còn muốn đọc sách giả làm người văn hóa, nhất thời bĩu môi, "Đừng giả bộ được không, bro?"
“?” Thời Thính đại khái đoán được, đây chính là em gái vô cùng phản nghịch mà bác sĩ Bạch đã nhắc tới, vì thế thoải mái cho cô ấy xem màn hình điện thoại của mình:
Ai có thể nghĩ đến tổng giám đốc cao cao tại thượng, có thể khuấy động nền kinh tế toàn cầu, giờ phút này lại chật vật mà đỏ tươi hai mắt, đem cô ấn ở trên tường, "Tôi nguyện ý vì yêu mà biến thành bộ dáng người sói, tôi nguyện ý vì em mà điên cuồng, hủy thế giới này thì có làm sao!"
Bạch Bảo Nguyên: "...?"
Bạch Bảo Nguyên len lén ghi nhớ tên tiểu thuyết, một bên xấu hổ nghĩ, hình như tình huống không giống với Thời Tinh Tinh nói, người ta không có giả bộ tao nhã!
Trong lúc xấu hổ cô ấy bắt đầu làm ra một ít ký hiệu hoa hòe lòe loẹt, "Nơi này là Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng, bác sĩ bên trong là anh em tốt của tôi. Cái kia cái kia, Thời Tinh Tinh nói cô là người kiêu ngạo, đây là sự thật sao?"
Lúc này Thời Thính mới hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi cô gái này không khách khí, xem ra dưới sự cố gắng của em gái cô, hình tượng xã giao của cô ở bên ngoài không tốt lắm, trách không được trong nội dung cốt truyện ban đầu, tất cả mọi người đều có ác ý rất lớn đối với cô.
Nhưng nghĩ theo cách khác, dựa theo quỹ tích ban đầu, cô sẽ vẫn buồn bực trong trang viên Kỳ thị, bởi vì tự ti không muốn bị người ta biết mình là người câm, ngay cả nhà của bà nội nhận nuôi cô cũng không dám về, sợ bà nội biết mình trở về hào môn liền trở thành người câm, sợ bà lo lắng cô sống không tốt. Cuối cùng cả đời không có bạn bè, tự bế cô độc, còn bị tên đàn ông bệnh thần kinh trả thù chết!
Hiện tại cô có tự tin, cũng có cơ hội có thể giao tiếp với người khác giống như bình thường.
Vì thế cô vô cùng thản nhiên đưa tay, dùng ngón trỏ chỉ đối phương, sau đó nắm chặt hai tay, vươn ngón cái lên trên: Chào, cô.
Đột nhiên Bạch Bảo Nguyên sợ ngây người: "Đây là ký hiệu gì? Thật ngầu!"
Đối với những người hát rap như bọn họ, ai cũng sẽ có một ký hiệu riêng đại biểu cho mình, nhưng cô ấy chưa từng thấy ký hiệu nào mới mẻ độc đáo như vậy!
Thời Thính cũng không nghĩ tới người khác còn có thể có loại phản ứng này, cô chỉ chỉ mình, sau đó duỗi thẳng một tay đong đưa trái phải, thu hồi ngón trỏ đặt ngang trước miệng, chuyển động một chút: tỏ vẻ mình không thể nói chuyện.
Lúc này Bạch Bảo Nguyên mới bừng tỉnh đại ngộ: Mẹ nó!
Trời đánh Thời Tinh Tinh, người ta có chướng ngại ngôn ngữ mà?!
Bạch Bảo Nguyên ý thức được mình làm một chuyện mà nửa đêm nhớ tới đều muốn tự tát mình một cái, vội vàng muốn vãn hồi.
"Tôi, tôi, cái kia, tôi mắng lại giúp cô!"
Thời Thính muốn nói không cần, Bạch Bảo Nguyên đã vung tay lên: "Không có việc gì, miệng tôi có thể chửi chết một đám người."
Cô ấy móc nhóm wechat giới hào môn ra, trực tiếp bắt đầu gửi tin nhắn, "Thời Tinh Tinh cô con mẹ nó xaye**sduj*#$xxd"
Bạch Bảo Nguyên rất hiểu chuyện mà không nói chuyện Thời Thính bị câm ra ngoài, tốc độ nói vừa nhanh vừa lưu loát, mắng chửi người giống như đọc rap, đột nhiên cung cấp cho Thời Thính một phương pháp đọc trong lòng mới.
Rap hay quá, rap nhiều quá.
Đầu kia, Thời Tinh Tinh đang cân nhắc cho chị gái câm một trường hợp phát ra tiếng thật công khai long trọng, tiện tay mở đoạn chat âm thanh ra, bất ngờ không kịp đề phòng run rẩy một cái: Cô mắng tôi làm gì?!
Thời Thính vây xem Bạch Bảo Nguyên tình cảm mãnh liệt phun loạn, không chỉ học được càng nhiều từ ngữ, ánh mắt cũng dần dần rung động.
Thật bừa bãi.
Thật hâm mộ!
Muốn nói gì thì nói, đối phương đều có thể nghe thấy.
Trong lòng cô mắng Kỳ Xán nhiều câu như vậy, nhưng anh đều không thể nghe thấy!
Người câm thống khổ nhắm mắt lại.
"Cô chính là người kia phải không?" Đột nhiên một giọng nói không khách khí vang lên.
Thời Thính ngẩng đầu, thấy một nữ sinh đứng trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Bạch Bảo Nguyên là người trong giới hào môn, sau bữa tiệc đính hôn, Thời Tinh Tinh đã nói chị gái được tìm về từ vùng núi của nhà cô ta vô cùng lạnh lùng, có thể là bởi vì cảm thấy cả nhà đều không xứng đáng với cô, cho nên rất có địch ý với cô em gái này, ở nhà chưa từng nói với cô ta một câu.
Hơn nữa mặc dù là người tới từ trong núi nhưng rất biết làm bộ làm tịch, làm bộ lạnh lùng tao nhã, cho nên mới được Kỳ đại thiếu gia chọn làm đối tượng đám hỏi. Từ nay về sau càng trở nên kiêu ngạo, không bao giờ đem em gái ruột là cô ta để vào mắt nữa.
Từ trước tới nay, nhân duyên ở trong giới hào môn của Thời Tinh Tinh đều rất tốt, hơn nữa trước mắt sau khi kết hôn với Kỳ thị, thân phận cũng nước lên thì thuyền lên, không ít người vây quanh Thời Tinh Tinh bênh vực kẻ yếu cho cô ta, hai ngày nay trong nhóm chat của bọn họ đều châm chọc hạ thấp Thời Thính.
Không nghĩ tới Bạch Bảo Nguyên vừa đến bệnh viện của anh trai mình thì đụng phải cô, thấy cô đang ở trong bệnh viện tâm thần mà còn muốn đọc sách giả làm người văn hóa, nhất thời bĩu môi, "Đừng giả bộ được không, bro?"
“?” Thời Thính đại khái đoán được, đây chính là em gái vô cùng phản nghịch mà bác sĩ Bạch đã nhắc tới, vì thế thoải mái cho cô ấy xem màn hình điện thoại của mình:
Ai có thể nghĩ đến tổng giám đốc cao cao tại thượng, có thể khuấy động nền kinh tế toàn cầu, giờ phút này lại chật vật mà đỏ tươi hai mắt, đem cô ấn ở trên tường, "Tôi nguyện ý vì yêu mà biến thành bộ dáng người sói, tôi nguyện ý vì em mà điên cuồng, hủy thế giới này thì có làm sao!"
Bạch Bảo Nguyên: "...?"
Bạch Bảo Nguyên len lén ghi nhớ tên tiểu thuyết, một bên xấu hổ nghĩ, hình như tình huống không giống với Thời Tinh Tinh nói, người ta không có giả bộ tao nhã!
Trong lúc xấu hổ cô ấy bắt đầu làm ra một ít ký hiệu hoa hòe lòe loẹt, "Nơi này là Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng, bác sĩ bên trong là anh em tốt của tôi. Cái kia cái kia, Thời Tinh Tinh nói cô là người kiêu ngạo, đây là sự thật sao?"
Lúc này Thời Thính mới hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi cô gái này không khách khí, xem ra dưới sự cố gắng của em gái cô, hình tượng xã giao của cô ở bên ngoài không tốt lắm, trách không được trong nội dung cốt truyện ban đầu, tất cả mọi người đều có ác ý rất lớn đối với cô.
Nhưng nghĩ theo cách khác, dựa theo quỹ tích ban đầu, cô sẽ vẫn buồn bực trong trang viên Kỳ thị, bởi vì tự ti không muốn bị người ta biết mình là người câm, ngay cả nhà của bà nội nhận nuôi cô cũng không dám về, sợ bà nội biết mình trở về hào môn liền trở thành người câm, sợ bà lo lắng cô sống không tốt. Cuối cùng cả đời không có bạn bè, tự bế cô độc, còn bị tên đàn ông bệnh thần kinh trả thù chết!
Hiện tại cô có tự tin, cũng có cơ hội có thể giao tiếp với người khác giống như bình thường.
Vì thế cô vô cùng thản nhiên đưa tay, dùng ngón trỏ chỉ đối phương, sau đó nắm chặt hai tay, vươn ngón cái lên trên: Chào, cô.
Đột nhiên Bạch Bảo Nguyên sợ ngây người: "Đây là ký hiệu gì? Thật ngầu!"
Đối với những người hát rap như bọn họ, ai cũng sẽ có một ký hiệu riêng đại biểu cho mình, nhưng cô ấy chưa từng thấy ký hiệu nào mới mẻ độc đáo như vậy!
Thời Thính cũng không nghĩ tới người khác còn có thể có loại phản ứng này, cô chỉ chỉ mình, sau đó duỗi thẳng một tay đong đưa trái phải, thu hồi ngón trỏ đặt ngang trước miệng, chuyển động một chút: tỏ vẻ mình không thể nói chuyện.
Lúc này Bạch Bảo Nguyên mới bừng tỉnh đại ngộ: Mẹ nó!
Trời đánh Thời Tinh Tinh, người ta có chướng ngại ngôn ngữ mà?!
Bạch Bảo Nguyên ý thức được mình làm một chuyện mà nửa đêm nhớ tới đều muốn tự tát mình một cái, vội vàng muốn vãn hồi.
"Tôi, tôi, cái kia, tôi mắng lại giúp cô!"
Thời Thính muốn nói không cần, Bạch Bảo Nguyên đã vung tay lên: "Không có việc gì, miệng tôi có thể chửi chết một đám người."
Cô ấy móc nhóm wechat giới hào môn ra, trực tiếp bắt đầu gửi tin nhắn, "Thời Tinh Tinh cô con mẹ nó xaye**sduj*#$xxd"
Bạch Bảo Nguyên rất hiểu chuyện mà không nói chuyện Thời Thính bị câm ra ngoài, tốc độ nói vừa nhanh vừa lưu loát, mắng chửi người giống như đọc rap, đột nhiên cung cấp cho Thời Thính một phương pháp đọc trong lòng mới.
Rap hay quá, rap nhiều quá.
Đầu kia, Thời Tinh Tinh đang cân nhắc cho chị gái câm một trường hợp phát ra tiếng thật công khai long trọng, tiện tay mở đoạn chat âm thanh ra, bất ngờ không kịp đề phòng run rẩy một cái: Cô mắng tôi làm gì?!
Thời Thính vây xem Bạch Bảo Nguyên tình cảm mãnh liệt phun loạn, không chỉ học được càng nhiều từ ngữ, ánh mắt cũng dần dần rung động.
Thật bừa bãi.
Thật hâm mộ!
Muốn nói gì thì nói, đối phương đều có thể nghe thấy.
Trong lòng cô mắng Kỳ Xán nhiều câu như vậy, nhưng anh đều không thể nghe thấy!
Người câm thống khổ nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.