Người Cầm Quyền

Chương 227: Cha được thăng chức

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

10/04/2013

Thẩm Tòng Phi gật đầu:

- Dạ, tôi sẽ cố hết sức. Chủ tịch huyện Hàn, tôi có một đề nghị, hay là nhân lần xây dựng đường Tân Giang này, chúng ta mời tổ giám sát liên hợp tham gia toàn bộ quá trình. Bọn họ không cần làm việc gì cụ thể, chỉ cần giám sát là được.

Hàn Đông vui mừng nói:

- Không tồi, chủ ý này rất hay. Hay là chúng ta cũng tìm người trong phố Duyên Hà ra làm giám sát viên chất lượng cho chúng ta, nhằm giám sát tức thời chất lượng xây dựng đường Tân Giang, phát huy tối đa lực lượng quần chúng.

Thẩm Tòng Phi không khỏi hiểu ý mà cười. Hàn Đông đúng là thích phát huy sức mạnh quần chúng. Anh ta hơi trầm ngâm nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi thấy chẳng bằng chúng ta mời giám sát viên chuyên môn trong quần chúng, công bố rõ ràng, chỉ cần có vấn đề xuất hiện trong quá trình xây dựng đường Tân Giang đều phải báo cáo. Sau khi chứng thực xong, nhất định sẽ được thưởng tiền mặt.

Hai người tung qua hô lại, đã nghĩ ra một loạt ý tưởng cho quá trình xây dựng đường Tân Giang

Trò chuyện được một lúc, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, bảo anh ta ngồi một bên nghe và ghi lại.

Được một lúc, hai người đều vô cùng vui vẻ. Vì hai người cảm thấy trong lúc nói chuyện công tác, hai người có rất nhiều điểm tương đồng.

Nhìn đồng hồ, Hàn Đông cười nói:

- Chủ tịch huyện Thẩm, hay là trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, giao lưu một chút cũng được.

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Được, đến Gia Bách Vị Viên đi, thức ăn cũng được lắm.

Tả Nhất Sơn mỉm cười nói:

- Hai vị lãnh đạo, vậy tôi điện thoại đặt phòng cho hai vị chứ?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, cậu lập tức đặt một phòng đi.

Thấy Tả Nhất Sơn ra ngoài gọi điện thoại, Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Anh chàng này không tồi, khá thông minh. Chủ tịch huyện Hàn quả nhiên biết dùng người.

Hàn Đông quả thật là khá hài lòng với Tả Nhất Sơn, bèn nói:

- Nhất Sơn đúng là cũng khá, rất chuyên tâm công tác. Tôi thấy cậu ấy tham gia công tác đã nhiều năm, hơn nữa lại tốt nghiệp Đại học Tây Xuyên, cũng nên suy xét đến vấn đề cấp bậc rồi.

Sở dĩ nói với Thẩm Tòng Phi chuyện này vì thứ nhất là Hàn Đông muốn giải quyết vấn đề cấp bậc cho Tả Nhất Sơn, thứ hai là nhân cơ hội này cho Thẩm Tòng Phi thấy hắn cũng rất quan tâm đến người đi theo mình.

Thẩm Tòng Phi cũng là người khôn khéo, vừa nghe thấy đã hiểu được ý của Hàn Đông, trong lòng khá xúc động, nghĩ thầm rằng người thanh niên này sao uyển chuyển lắm như vậy, quả thực tựa như đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm.

- Ừ, Chủ tịch huyện Hàn nói đúng, quả là nên giải quyết vấn đề cấp bậc cho tiểu Tả. Tôi cảm thấy công tác trong văn phòng Ủy ban nhân dân sẽ ngày càng nhiều, đưa Tả Nhất Sơn lên làm Phó Chủ nhiệm cũng là có lợi cho việc bồi dưỡng nòng cốt của Văn phòng Ủy ban nhân dân thôi.

Hàn Đông ngẩn người, thầm nghĩ tư tưởng của Thẩm Tòng Phi cũng khá thoải mái. Nhưng dù hắn và Thẩm Tòng Phi liên kết, cũng không chiếm được ưu thế ở Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, có lẽ cũng không thông qua việc bổ nhiệm Tả Nhất Sơn.

Hơn nữa, Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân là cấp phó phòng. Tả Nhất Sơn là một nhân viên bình thường, được đề bạt lên cấp phó phòng ngay thì cũng hơi xa quá. Điều chủ yếu là trước mắt Tả Nhất Sơn chưa có được thành tích gì, không thể chỉ lấy sự hài lòng với anh ta ra là được.

- Ừ, chuyện này cũng khá khó khăn, vẫn là nên làm từng bước một. Trước hết cứ bổ nhiệm Tả Nhất Sơn cấp tổ phó ở tổ điều tra nghiên cứu thông tin thôi, còn giải quyết xong cấp tổ phó rồi nói sau.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Cũng được, cũng không bao lâu sẽ được đề bạt làm tổ trưởng, đợi thời cơ chín muồi lên phó Chủ nhiệm cũng không tệ.

Sở dĩ quan tâm đến Tả Nhất Sơn như vậy vì anh ta là thư ký của Hàn Đông. Nếu Hàn Đông đã muốn đề bạt Tả Nhất Sơn, tất nhiên Thẩm Tòng Phi sẽ hết sức hỗ trợ.

Lúc này Tả Nhất Sơn tiến vào nói:

- Hai vị lãnh đạo, tôi đã đặt xong rồi, phòng số một ở Bách Vị Viên.

Hàn Đông mỉm cười gật đậu nói:

- Tốt, cậu gọi điện thoại mời Chủ nhiệm Lư tới.

Tả Nhất Sơn gật đầu bước ra, chẳng bao lâu sau Lư Mỹ Kim đã gõ cửa bước vào. Thấy Thẩm Tòng Phi đã ở đây cùng Hàn Đông, hơi hồi hộp một tí, nghĩ thầm không biết hai vị này có phải muốn gây rắc rối cho mình không?

Là Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Lư Mỹ Kim hiểu biết tình hình trong Ủy ban nhân dân vô cùng sâu sắc. Dù nhìn Phương Trung có vẻ miễn cưỡng khống chế hoàn toàn được thế cục ở Ủy ban nhân dân huyện, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài. Vì trong mấy Ủy viên thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện, cũng có vài người không đồng lòng với Phương Trung. Bình thường, những chuyện không lớn lắm, Phương Trung có thể dùng quyền Chủ tịch huyện để thông qua, nhưng nếu thật sự liên quan đến chuyện lớn, nếu như lên đến Hội nghị thường vụ, thì Phương Trung cũng không có cách nào.

Chính vì tình hình như thế, trong vài Phó Chủ tịch huyện đứng về phía Phương Trung, ngoại trừ Cam Minh Địch liều mạng đấu với Hàn Đông, còn những người khác như Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang, Đô Hiển Đắc đều rất cẩn thận. Còn Cam Minh Địch hung hăng liều mạng sau khi bị Hàn Đông đánh cho một trận giờ cũng đã khiêm tốn hơn nhiều. Thậm chí Lư Mỹ Kim còn mấy lần chứng kiến Cam Minh Địch vừa mới mở cửa muốn bước ra, thấy Hàn Đông bước đi trên hành lang, ông ta liền tự giác quay vào. Có thể thấy được Cam đã sợ hãi Hàn Đông rồi.

Xét theo tình hình thế này, Lư Mỹ Kim càng cẩn thận hơn. Những việc Hàn Đông chỉ thị, Lư Mỹ Kim càng cố gắng làm tốt, toàn lực không dám làm Hàn Đông tức giận. Dù sao chính mình trước kia từng đắc tội với Hàn Đông, nếu chọc vào hắn, nợ cũ thù mới cùng tính một lúc, vậy thật sự là phiền phức.

- Chủ tịch huyện Hàn, xin chào. Xin chào Chủ tịch huyện Thẩm.

Lư Mỹ Kim cung kính nói.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Lư, tổ nghiên cứu điều tra tin tức chẳng phải thiếu một tổ phó sao? Để Tả Nhất Sơn kiêm nhiệm đi, để cậu ta làm việc cũng thuận tiện hơn.

Lư Mỹ Kim ngẩn ra, lập tức hiểu ngay rằng Hàn Đông gọi mình tới chính là nhắc tới việc cấp bậc của Tả Nhất Sơn. Dù tổ điều tra nghiên cứu không thiếu một tổ phó, nhưng lãnh đạo đã nói thiếu thì đúng là thiếu, mỉm cười nói:

- Dạ, tôi sẽ để ý đến việc này. Chủ tịch huyện Hàn còn gì chỉ bảo không?

Hàn Đông nói:

- Chỉ chuyện này thôi, anh nhanh chóng làm cho tốt.

Hàn Đông được phân công quản lý Văn phòng Ủy ban nhân dân, vì thế, một cán bộ cấp tổ phó, căn bản không cần phải báo cáo cho Phương Trung, có thể tự làm chủ được.

Đương nhiên, nếu như là cấp phó Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thì chắc chắn phải được sự đồng ý của Chủ tịch huyện.

Tả Nhất Sơn bên ngoài nghhe được Hàn Đông dặn dò Lư Mỹ Kim, trong lòng rất xúc động. Không thể ngờ rằng động tác của Hàn Đông lại nhanh như vậy, giờ đã đề bạt mình rồi.

Từ một nhân viên bình thường lên cấp tổ phó tuy chỉ là bước được nửa bước, nhưng ít nhất cũng có tiến lên. Huống chi Tả Nhất Sơn cũng biết, hiện tại kinh nghiệm lý lịch mình còn nông, lại chưa có được thành tích gì, Chủ tịch huyện Hàn cũng chỉ có thể nâng cao mình từng bước thôi.

Giữa trưa, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi ăn cơm ở Bách Vị Viên, uống chút bia, sau đó quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.

Nằm trên giường, nghe được mùi hương quen thuộc, Hàn Đông liền nhớ đến Kiều San San, nhớ đến cảnh tượng Phúc Vũ Phiên Vân của cô và hắn, thầm thở dài một hơi. Giờ Kiều San San đã đi làm ở Cục Phát thanh và truyền hình thành phố, muốn gặp cô cũng không còn dễ dàng như trước.

Đầu giờ chiều đi làm, Hàn Đông liền quyết định đến xem tình hình Nhà máy Xi măng Đại Hoa. Dù sao Hoàng Văn Vận đã chỉ đạo rồi, Hàn Đông phải hết sức cẩn thận.

Nhà máy Xi măng Đại Hoa là xí nghiệp nhà nước kỳ cựu ở huyện, là một nhà máy cũ, khá lớn, công nhân khoảng bốn năm trăm người, nhưng kinh doanh lại không không tốt, hiệu quả và lợi ích rất kém, tiền lương của công nhân viên chức cũng thấp theo.

Mấy tư liệu này là Hàn Đông sai Tả Nhất Sơn thu thập, nhưng chưa từng đi thực địa, vì thế Hàn Đông mới quyết định đặc biệt xem xét. Theo hiểu biết của Hàn Đông, vài sa trường tư nhân trong huyện, hiệu quả và lợi ích của các nhà máy xi măng đều không tệ, chủ đều có lời lớn, vì sao Nhà máy Xi măng Đại Hoa lại kinh doanh không tốt chứ?

Nhà máy Xi măng Đại Hoa ở phía tây thị trấn, từ xa nhìn đến đã thấy bụi bay mù mịt, nhưng cũng không thấy khói bốc lên.

Cánh cửa sắt mở hé, phía trước đã bị rỉ sét. Lý Thiếu Võ dừng xe, nhấn một hồi còi.

Đợi một lúc lâu, có một ông già chậm rãi đi tới hỏi:

- Có chuyện gì?



Nhìn dáng vẻ của ông ta, có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, dường như là đang buồn ngủ mà bị quấy rầy.

Tả Nhất Sơn nói:

- Chúng tôi tới nói chuyện kinh doanh. ông mở cửa đi.

- Lúc này người không còn một mống, các anh đến nói chuyện kinh doanh gì chứ?

ông lão nói nhỏ, dùng hết sức mở cửa sắt ra.

Xe chạy vào trong. Bên trong là cảnh tượng suy bại, phía đông là một nhà máy, phía trên đã đóng một lớp bụi dày.

Dưới bóng cây phía tây, có vài người đàn ông ngồi đánh bài, thỉnh thoảng lại cãi vã vài câu.

Nhìn thấy như vậy, Hàn Đông không khỏi nhíu mày. Xem ra cách quản lý của nhà máy xi măng này rất có vấn đề, khó trách hiệu quả và lợi ích không tốt.

Lý Thiếu Võ chạy xe đến trước bóng cây, hỏi vị trí Ban quản lý nhà máy, liền lái xe tới.

Ký túc xá là một tòa nhà bốn tầng. Tầng thứ nhất là Phòng kinh doanh, chia làm ba phòng, phòng kinh doanh 1, phòng kinh doanh 2 và phòng kinh doanh 3. Ngoài ba phòng này thì còn hai phòng trống. Trong một văn phòng khác thì bày bàn mạt chược, bốn người đang đánh bài kia vô cùng cao hứng, bên cạnh còn có hai người đứng xem. Người đứng nhìn, miệng còn kêu lên “Mãi mã!”

Tả Nhất Sơn gõ cửa vài cái, nói:

- Có ai không, chúng tôi đến nói chuyện kinh doanh.

Đợi Tả Nhất Sơn gọi vài tiếng, một người đàn ông cao cao mới bất mãn nói:

- Còn chưa đi làm. Đợi tí nữa đến đi

- Giờ chẳng phải đã 2 giờ rưỡi rồi sao, sao lại chưa đi làm chứ?

Tả Nhất Sơn nói.

- Tôi nói chưa đi làm là chưa đi làm, anh lo được sao?

Một người khác tức giận nói:

- Chẳng lẽ bận hơn chúng tôi sao?

Tả Nhất Sơn hết nói nổi, quay đầu lại nhìn Hàn Đông, Hàn Đông bèn nói:

- Ừ, chúng ta lên lầu xem đi.

Lầu hai, chia ra ban sản xuất, ban an toàn, ban kỹ thuận, phòng tài vụ và vài phòng khác nữa, cơ bản là cũng chẳng có người. Nếu cá biệt có người, thì cũng là người lười biếng, hỏi cái gì cũng không biết, nếu bị hỏi lại liền nổi nóng.

Lầu ba là văn phòng giám đốc, dù ngoài ra còn có văn phòng Phó giám đốc, nhưng cũng không có lấy một người.

Hàn Đông mặt mày u ám, nghĩ thầm khó trách hiệu quả và lợi ích của Nhà máy Xi măng Đại Hoa không tốt. Tình hình như vậy, còn có thể có được hiệu quả và lợi ích sao?

Bước vào phòng quản lý ở lầu ba, Hàn Đông gõ cửa nói:

- Giám đốc của các người đâu?

- Anh là ai?

Người phụ nữ ngồi bên trong thấy mấy người Hàn Đông đến, nghi hoặc hỏi.

Tả Nhất Sơn nói:

- Vị này là Chủ tịch huyện Hàn, đặc biệt đến Nhà máy xi măng Đại Hoa các chị để thị sát. Giám đốc và phó Giám đốc của chị đâu?

- A!

Người phụ nữ kia kinh ngạc đứng lên. Nhìn thấy Hàn Đông tuy còn trẻ, nhưng khí thế trầm ổn, hẳn cũng không phải là gạt người:

- Chủ tịch huyện Hàn, mời anh ngồi, tôi sẽ thông báo cho giám đốc Vương ngay.

Hàn Đông lạnh lùng thốt lên:

- Không cần thiết.

Nói xong, Hàn Đông xoay người bước xuống lầu, Tả Nhất Sơn khẩn trương theo sau.

Người phụ nữ trong văn phòng kia thấy thế, càng cuống cuồng lên, cầm lấy điện thoại bấm số.

Hàn Đông ngồi trên xe, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tuy vừa rồi chỉ là tùy tiện đi một chuyến, nhưng đã thấy Nhà máy xi măng Đại Hoa rất có vấn đề trong việc quản lý, thậm chí cũng không phải là quản lý nữa.

Dựa vào tình hình của Nhà máy xi măng Đại Hoa, có hiệu quả và lợi ích mới là lạ.

Về đến Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, nói cần phải báo cáo công tác.

Đến Huyện ủy, hàn đông nói tất cả những điều hiểu biết của mình về Nhà máy xi măng Đại Hoa, nói:

- Bí thư Hoàng, Nhà máy xi măng Địa Hoa này thật sự đã hoàn toàn mục nát rồi.

Hoàng Văn Vận cũng vô cùng kinh ngạc. Tất nhiên ông ta cũng biết nhà máy xi măng Đại Hoa đang rất khó khăn, tiền lương cán bộ công nhân viên chức cũng không đủ, nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng tình hình lại như thế. Nếu bọn họ cố gắng làm việc mà hiệu quả và lợi ích vẫn không tốt còn có thể nói được, nhưng giờ rõ là tự thân bọn họ có vấn đề.

Hàn Đông lẳng lặng ngồi yên đó, thấy Hoàng Văn Vận cau mày, nghĩ thầm Nhà máy xi măng Đại Hoa tuy là doanh nghiệp nhà nước ở huyện, nhưng nếu đã làm ra như vậy, trước tiên đã nói lên rằng bộ máy lãnh đạo nhà máy này có vấn đề, chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc mới được.

Hoàng Văn Vận giận dữ hút thuốc, nói:

- Vấn đề ở nhà máy xi măng này vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải chỉnh đốn, nếu không mấy trăm công nhân trong đó, cuối cùng vẫn là vấn đề lớn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Bí thư Hoàng, tôi cũng cho rằng phải như vậy. Các nhà máy xi măng hay bãi cát trong huyện, hiệu quả và lợi ích đều không tồi. Theo tôi được biết, nhà máy xi măng Đại Hoa cũng không nhỏ hơn các bãi cát Đông Môn hay Vạn Tân, nhưng vì sao ra nông nỗi này? Tôi cho rằng có thể khẳng định nguyên nhân chủ yếu là do con người. Tốt nhất là nên mời ngành kiểm toán thanh tra rõ ràng, nếu cần thiết thì mời cả Ủy ban Kỷ luật tham gia.

Hoàng Văn Vận cũng tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Hàn Đông, nói:

- Vậy cứ để cậu xử lý đi. Tôi sẽ nói một tiếng với Chủ tịch huyện Phương.

Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, vừa nhìn thấy số của văn phòng gọi tới, Hàn Đông vội vàng nói với Hoàng Văn Vận, liền nghe máy, tiếng Tả Nhất Sơn vang trên điện thoại:

- Chủ tịch huyện Hàn, Giám đốc Vương của nhà máy xi măng Đại Hoa tới rồi.

Hàn Đông nói:

- Được rồi, bảo ông ta về đi, tôi còn có việc, không có thời gian gặp ông ta.

Có lẽ người được gọi là Giám đốc kia lúc này đến đây cũng chẳng được việc gì, Hàn Đông cũng lười gặp ông ta.

- Là Vương Quân Bảo phải không?

Hoàng Văn Vận hỏi.



Hàn Đông gật đầu nói:

- Là ông ta.

Hoàng Văn Vận khẽ thở dài, nói:

- Vương Quân Bảo này, trước kia nhà máy xi măng Đại Hoa trong tay y cũng rất tốt. Mấy năm nay không biết sao lại biến thành như vậy?

Hàn Đông nói:

- Người cũng sẽ thay đổi, đặc biệt nắm giữ tài nguyên nhất định, có quyền lực nhất định trong tay, lại thiếu đi người giám sát, càng dễ dàng bị tha hóa.

Hoàng Văn Vận hoàn toàn chấp nhận, nói:

- Cậu nói đúng, xem ra phải tăng mạnh thêm giám sát quản lý. Công tác của tổ giám sát là nắm bắt được những việc này.

Lúc này, Vương Quân Bảo, giám đốc nhà máy xi măng Đại Hoa, ngồi trong chiếc Santana, sắc mặt âm trầm, con ngươi không ngừng chuyển động.

Y vừa mới biết được có một vị Chủ tịch huyện Hàn đến xem qua tình hình bên trong nhà máy đã vội vã chạy đến gặp Hàn Đông để báo cáo công tác, nào ngờ Hàn Đông lại không muốn gặp y. Điều này khiến y vô cùng lo lắng, vì y cũng đã nghe qua Hàn Đông rất lợi hại. Giờ xem ra Hàn Đông rất bất mãn với mình.

Từ văn phòng Hàn Đông bước ra, Vương Quân Bảo liền cân nhắc đối sách trong lòng.

Nhà máy xi măng Đại Hoa sở dĩ ra nông nỗi này, nguyên nhân chính là vì Vương Quân Bảo để cậu Cả của y quản lý phần lớn nghiệp vụ của nhà máy, dùng thiết bị và tài nguyên của nhà nước để kiếm tiền cho bản thân. Đương nhiên, ngoài trừ y có được lợi lộc, các phó giám đốc trong nhà máy, còn có cả những người phụ trách quan trọng trong các phòng ban cũng có lợi tương ứng. Vì trên dưới đồng lòng như thế nên đã biến nhà máy thành công cụ tư lợi. Còn về phần các công nhân trong nhà máy, Vương Quân Bảo cùng những người liên quan câu kết, nói cho mọi người biết vì hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tốt, nên xin mọi người đồng cam cộng khổ. Vì sắp xếp rất tỉ mỉ nên cũng xem như là lừa gạt người được.

Vương Quân Bảo biết rõ, lừa dối công nhân trong nhà máy cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu trên huyện thật sự động vào, chỉ cần nghiêm túc điều tra, chắc chắn là có thể tra ra được. Cho nên, y phải nghĩ ra biện pháp trước.

Hàn Đông quay lại Ủy ban nhân dân huyện, tìm đến Thẩm Tòng Phi, nói hết tình hình hắn nhìn thấy cho anh ta biết. Thẩm Tòng Phi vô cùng tức giận, tỏ vẻ nhất định ủng hộ Hàn Đông chỉnh lý nhà máy xi măng Đại Hoa.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chuyện này tôi thấy trên huyện phải làm thật nghiêm túc mới được. Có lẽ lúc đó Huyện ủy phải họp thảo luận. Trong khoảng thời gian này công việc của tôi khá bận rộn, chuyện này có lẽ sẽ giao cho người khác trong Huyện ủy phụ trách.

Hàn Đông đương nhiên không phải sợ phiền toái, chỉ có điều vấn đề ở nhà máy xi măng Đại Hoa phức tạp như vậy, nếu Hàn Đông phụ trách chỉnh lý, như vậy chắc chắn phải hao phí không ít thời gian và công sức, hắn sẽ không chịu nổi.

Đồng thời, Hàn Đông nói việc mở rộng việc làm lao động điển hình của mình cho Thẩm Tòng Phi nghe. Thẩm Tòng Phi hơi khiếp sợ, càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Chỉ dựa vào sức mạnh của Hàn Đông, tương lai anh ta cũng không tồi.

- Phó Chủ tịch huyện Hàn, tôi thấy chuyện nhà máy xi măng cứ để phó Chủ tịch huyện Cam được phân công quản lý công nghiệp giải quyết cho thỏa đáng.

Hàn Đông cũng vừa nghĩ tới, Cam Minh Địch được phân công quản lý công nghiệp, nhà máy xi măng Đại Hoa trực thuộc lĩnh vực của y. Để Cam Minh Địch đi làm chuyện này cũng đỡ khiến y cả ngày ở khu công nghiệp phá hoại.

Việc này Hoàng Văn Vận đã nói với Phương Trung, bảo phòng Kiểm toán đến nhà máy xi măng Đại Hoa kiểm tra sổ sách. Trước mắt Hàn Đông cũng không cần làm gì.

Nhân thời gian này, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn triệu tập người của tổ công tác công trình cải tạo xây dựng đường sông mới để hỏi về tiến độ.

Chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch, Trang Dĩnh Lương báo cáo:

- Phó Chủ tịch huyện Hàn, chúng tôi đã đăng thông cáo đấu thầu trên Nhật báo Tây Xuyên, Thương báo Thục Đô, còn có cả báo Đô thị Tây Nam. Giờ cũng đã có mấy doanh nghiệp liên hệ. Tôi đã cho mấy công ty này tiến hành đăng ký bước đầu, cũng đã sắp xếp chuyên viên phụ trách xét duyệt và kiểm chứng tư cách của họ.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Ừ, chuyện này không thể qua loa được.

Kế tiếp, các ban ngành khác cũng đều báo các công tác được phân công của mình một cách ngắn gọn.

Hàn Đông nhấn mạnh:

- Vì công trình đường sông mới liên quan đến không ít người, cho nên bắt đầu từ hôm nay, sẽ tăng cường tuyên truyền giải thích, chuẩn bị tư tưởng cho người dân phố Duyên Hà, cũng khiến cho họ biết được ý nghĩa của công trình. Ngoài ra, tiến độ công tác đấu thầu của chúng ta phải nhanh một chút. Chuyện này nhất định phải có quy củ, giữ bí mật, tuyệt đối không được rò rỉ. Tôi sẽ để tổ giám sát liên hợp tham gia toàn bộ quá trình, bất cứ người nào có vấn đề đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

Tiếp đó, Thẩm Tòng Phi tiến hành sắp xếp các công tác liên quan. Hứa Hiểu Đông cũng được anh ta phân công công tác quan trọng.

Trong cuộc họp đã xác định được tổ công tác đấu thầu. Hứa Hiểu Đông làm tổ trưởng, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương làm tổ phó, ngoài ra còn điều động toàn bộ nhân viên công tác của các ban ngành vào.

Hàn Đông sở dĩ giao cho Hứa Hiểu Đông công tác quan trọng này thứ nhất vì để tránh phiền toái cho mình, mặt khác cũng để cho mình dễ quản lý.

Hứa Hiểu Đông cũng cảm nhận được trọng trách nặng nề trên vai mình. Dù sao, công tác này, tất cả mọi người đều quan sát rất kỹ, có thể sẽ có rất nhiều người tìm đến cửa, nhưng lại không có được bao nhiêu quyền lực. Hàn Đông bên cạnh chăm chú quan sát, hẳn là không được có chút tỳ vết nào.

Vừa tan họp xong, điện thoại di động của Hàn Đông lại vang lên, lấy ra xem, thì ra là Chu Chính gọi đến. Mở điện thoại, nghe được giọng Chu Chính cười ha hả nói:

- Lãnh đạo, không quấy rầy công việc của anh chứ?

Hàn Đông cười nói:

- Thằng nhóc này có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng.

Chu Chính cười ha hả nói:

- Cũng không có chuyện gì lớn, hôm nay chẳng phải thứ Sáu sao? Muốn mời lãnh đạo ra ngoài tắm hơi.

Hàn Đông nói:

- Biết rõ là lãnh đạo còn dám gọi?

Chu Chính cợt nhả nói:

- Cũng không còn cách nào. Anh là lãnh đạo, chẳng lẽ lãnh đạo không tắm hơi?

Hàn Đông cũng nghĩ đến khoảng thời gian này mình bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thật là không tụ họp với mọi người. Tuy mình là lãnh đạo, nhưng cũng không thể xa rời quần chúng. Hơn nữa, Chu Chính, Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, còn có cả Trương Trường Hà, đều là thành viên trong tổ chức của mình, thường xuyên tụ hội cũng siết chặt tình cảm, liền ưng thuận.

Hôm nay là 14 tháng 8, cách ngày Hàn Đông giao phương án cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở cho Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy được nửa tháng nhưng không hề có chút tin tức gì. Hàn Đông rất muốn gọi điện thoại đến hỏi, nhưng cuối cùng cố gắng nhịn xuống. Phạm Đồng Huy đã nói ông ta sẽ xử lý, sở dĩ giờ vẫn chưa có tin tức có lẽ còn có nguyên nhân khác. Mình hối thúc cũng vô dụng, ngược lại sợ người khác thấy mình không đủ trầm ổn.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến Hàn Đông chợt tỉnh, lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại là điện thoại ở nhà, bèn vội vàng nghe máy.

- Tiểu Đông, còn đang đi làm sao?

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ hắn, Dư Ngọc Trân, nghe thật dịu dàng thân thương.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Dạ phải, con còn đang ở trong văn phòng.

Dư Ngọc Trân nói:

- Hàn Đông, hai ngày nữa mẹ sẽ đến thăm con.

- Hả?

Hàn Đông ngẩn ra, cười nói:

- Mẹ, không phải mẹ đang đùa con đấy chứ?

Dư Ngọc Trân tức giận nói:

- Mẹ đùa con làm gì, mẹ nói thật đó. Mấy ngày nữa cha con đi xuống địa phương, mẹ cũng chuẩn bị tiện thể đi thăm con luôn.

Hàn Đông kinh ngạc hỏi:

- Mẹ, cha đi đâu vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook