Chương 1144: Chấn động toàn tỉnh
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
15/02/2014
Đối với với chất vấn của Hàn Đông, Vương Hiền Mộc không thể phản bác được, Hàn Đông nói rất đúng, ngày xưa không có xảy ra việc, không có nghĩa sau này sẽ không xảy ra, thế giới này không có việc gì là tuyệt đối. Nhưng từ một mặt khác mà nói, Vương Hiền Mộc cảm thấy Hàn Đông làm lớn vấn đề, dãy phòng học này chẳng qua vì lúc thi công bị chấn động, nên mới dẫn đến bức tường xảy ra một vết nứt dài, nhưng tổng thể mà nói chất lượng của nhà trường này vẫn rất kiên cố, đâu thể nói có chuyện thì có chuyện được, không phải đã dùng dây cảnh giới vây lại rồi sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện của Vương Hiền Mộc vẫn với bộ dạng sợ hãi, không còn cách nào, quan lớn một cấp đè chết người, chức quan của Hàn Đông không chỉ lớn hơn một bậc so với anh ta, tình thế ép người, anh ta cũng không thể không cúi đầu.
- Xin lỗi, thưa Bí thư Hàn, là do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, chúng tôi sẽ lập tức sửa lại.
Vương Hiền Mộc cẩn thận nói.
Giọng nói nặng nề của Hàn Đông:
- Thưa các đồng chí, cuộc sống của người dân là rất quan trọng, là lãnh đạo của bộ máy bậc một, tâm tư của các anh nên đặt vào người dân, ánh mắt nên hướng nhìn về bên dưới, mà không phải suốt ngày cứ cân nhắc nên làm thế nào để được thăng chức, nếu không làm được việc, quan viên như vậy cũng không thể tiến xa hơn, hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ lại, thiết thực cố gắng thay đổi cuộc sống của bách tính, giống như trường học này đây, các nơi khác còn có không? Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giáo dục là nâng cao tố chất người dân, cải thiện mức độ văn minh của toàn xã hội, là một phần nền tảng để thay đổi tiến bộ phát triển của xã hội, nhất định phải cố gắng, không chỉ tăng cường thêm, mà còn tăng thêm nhiều thiết bị phần mềm, dẫn dắt những người có học thức có lý tưởng vào nghề này, nên đảm bảo lương bổng đãi ngộ của giáo viên, kiên quyết không được nợ tiền lương, khi tài chính nhà nước sắp xếp, phải suy nghĩ đến tiền vốn tiền tuyến hỗ trợ giáo dục đồng thời phải ưu tiên trước, có nghèo cũng không thể nghèo về giáo dục, đây là một việc công đương đại, là một việc lớn, việc tốt, hy vọng mọi người nghiêm túc xem trọng việc này…
Những lời này, khiến người ta cảm thấy sở dĩ Hàn Đông tức giận như vậy, dự đoán là vì trông thấy trường học lại như vậy, cho rằng Châu Cam Bá không xem trọng việc giáo dục, cho nên mới không chút khách sáo phê bình đám người Vương Hiền Mộc.
“Vương Hiền Mộc cũng thiệt thòi, ai ngờ Hàn Đông lại đột nhiên xuất hiện chứ, hôm nay vốn dĩ tiễn Nghiêm Húc nhậm chức, hắn lại đến thị sát, hơn nữa còn lập tức thị sát một trường trung học với tình hình như vậy, dù là lãnh đạo nào trong tâm chỉ sợ đều bất mãn. Hơn nữa, lần này Hàn Đông tiễn Nghiêm Húc, rõ ràng là muốn trợ giúp cho Nghiêm Húc, trước mặt bao nhiêu người làm mất mặt Vương Hiền Mộc, cũng trải thêm đường đi cho Nghiêm Húc...”
Có người tự cân nhắc trong lòng, đối với cục thế của Châu Cam Bá có được nhận thức mới,
“Nghiêm Húc có Hàn Đông làm chỗ dựa, hơn nữa còn toàn sức ủng hộ, sau này châu Cam Bá chắc chắn sẽ là thiên hạ của Nghiêm Húc, mình phải sớm có tính toán mới được.”
Mọi người có mặt cứ nghĩ Hàn Đông tức giận, phê bình một hồi sẽ cho qua chuyện, lúc này Hàn Đông liền quay đầu nhìn về phía Hồng Tiến Phong đang đi cùng thị sát:
- Đồng chí Tiến Phong, giống như vậy bị mất chức, trong những người không làm đúng bổn phận, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu tra hỏi.
Vương Toàn Phi đứng bên cạnh nghe vậy, toàn thân run lên, lần này Hàn Đông muốn đẩy mình vào chỗ chết, tra hỏi, chắc chắn là nhắm vào mình rồi, dù sao mình chỉ là cán bộ Phó giám đốc, còn người ta Vương Hiền Mộc lại là Giám đốc, muốn đụng đến anh ta thì độ khó sẽ lớn hơn, nhưng với mình thì đơn giản rất nhiều.
Hồng Tiến Phong thấy được, lần này Hàn Đông đến là muốn chuẩn bị dùng Vương Toàn Phi để dâng lễ, một mặt muốn cho Nghiêm Húc sau này có thể nhân ngọn lửa này mà ngang tàng một lần, ngoài ra mặt khác cũng thừa việc này khơi dậy làm đúng trách nhiệm trong toàn tỉnh.
- Ừm, đồng chí Vương Toàn Phi phân công công việc giáo dục, đối với tình huống này, là trách nhiệm của lãnh đạo, tôi có thể đề nghị Hội đồng Châu Cam Bá miễn đi chức vụ hiện nay của anh ta.
Hồng Tiến Phong đương nhiên phải kiên quyết chấp hành ý đồ của Hàn Đông, cho nên trực tiếp đưa ra đề nghĩ miễn đi chức vụ Phó chủ tịch châu của Vương Toàn Phi, tuy nói là do Châu Cam Bá miễn đi chức vụ, nhưng với đề nghị của Ban tổ chức tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân sao có thể không chấp hành, vì vậy trong giây phút này, vận mệnh của Vương Toàn Phi đã được quyết định.
Vương Toàn Phi như sét ngang tai, ngơ ngác đứng đó, nhìn thấy Hàn Đông và Hồng Tiến Phong trước mặt, toàn thân lạnh toát, giống như từ cái nóng mùa hè của tháng sáu bỗng chốc bước vào cái lạnh của tháng chạp, từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi từ trên trán của anh ta, có những giọt vào khóe mắt, lăn xuống càng lớn hơn nhiều.
Không khí hiện tại trở nên nghiêm trọng hơn, ai cũng không biết sự việc hôm nay lại xảy ra đến như vậy, chỉ là một việc nhỏ, không ngờ lại khiến một Phó chủ tịch châu từ chức, cũng rất quá đáng.
Đây là việc hết sức khoa trương, nhưng lại xảy ra ngay trước mặt mọi người, khiến cho tinh thần của mọi người càng khẩn trương hơn, sợ Hàn Đông đột nhiên phát hiện xảy ra chuyện gì dẫn đến can thiệp đến mình.
Lúc này, Hàn Đông đứng trước mặt họ, nghiễm nhiên giơ cao cây dao đầy máu, khiến họ toát mồ hôi.
Không ai đứng ra nói giúp Vương Toàn Phi, trong quan trường, tường đổ do mọi người đẩy, nếu Hàn Đông đã bỏ Vương Toàn Phi, nếu lúc này ra nói giúp y, không phải tự tìm rắc rối ư. Hơn nữa trong giữa thể chế, xuống thì mới có lên, người trước xuống, người đến sau mới có vị trí, nếu không, mọi người đều chiếm lấy vị trí không rời khỏi, người khác đến thì đâu còn cơ hội, sao có thể đề cử được?
Một số người dứt khoát âm thầm lên kế hoạch trong lòng, lần này Vương Toàn Phi hoàn toàn khó vượt qua kiếp nạn, như vậy trống ra một vị trí, có thể sẽ sản sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với Châu Cam Bá, hoặc mình sẽ nhận được lợi ích từ trong đó.
-“Vương Toàn Phi là đáng chết, ai bảo vận mệnh của anh ta xui xẻo đến vậy.”
Có người âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Thậm chí ngay cả Nghiêm Húc cũng bị Hàn Đông trấn áp, tuy biết mục đích Hàn Đông cho mình đến Châu Cam Bá, cũng biết trước tiên mình phải nắm giữ cục thế, nhưng mức độ của Hàn Đông cũng quá lớn, làm như vậy, quả thật dọa chết người.
Tuy nhiên, đối với mình mà nói, là một việc tốt, dù sao Bí thư Hàn làm như vậy, khiến mọi người biết được quyết tâm của Hàn Đông, mình cũng có thể nhờ vào vệc này, bắt đầu trong toàn châu, triển khai một lần chỉnh đốn lớn, người làm việc thì giữ, người không làm việc hoặc anh dua, thì đứng phía bên cạnh, Bí thư Hàn sắp xếp mình đến đây, chính là muốn mình làm việc, xem trọng thế mạnh của mình ở thành phố Quảng Trung, còn hiện tại lại toàn sức ủng hộ mình, nếu mình còn do dự, vậy không phải phụ lòng tốt của Bí thư Hàn sao. Tuy không biết vì sao Bí thư Hàn đối với việc động đất lại rất quan tâm, nhưng nếu hắn đã làm như vậy, mình cũng không còn gì để nói, vậy thì làm thôi, trời có sập xuống, sẽ có cao nhân đỡ lấy, mình lại lo lắng gì chứ?
Lúc này, trong lòng Nghiêm Húc, đã hạ quyết tâm, dù có trăm vạn khó khăn, mình đều phải dựa theo yêu cầu của Hàn Đông làm tốt việc, chỉ duy có như vậy mới nhận được tín nhiệm của Hàn Đông.
Tuy Hàn Đông chỉ ở lại thêm nửa ngày tại châu Cam Bá, nhưng sự việc xảy ra trong nửa ngày này, lại gây chấn động lớn cho toàn tỉnh Tây Xuyên, biểu hiện của Hàn Đông quá mạnh, dù lúc đài truyền hình báo cáo đã làm một vài việc, mọi người nhìn thấy tin tức chỉ là công việc thị sát của Hàn Đông đối với châu Cam Bá, nhưng Hàn Đông lại nhấn mạnh việc của Cam Bá, vẫn lặng lẽ truyền ra, đặc biệt là thể chế của tỉnh Tây Xuyên, mọi người đều biết Hàn Đông càng không do dự không lưu tình châu Cam Ba mà phê bình Vương Hiền Mộc còn đề nghị cho Vương Toàn Phi từ chức.
- Đây là sao, rốt cuộc Hàn Đông muốn gì?
Mọi người không kiềm nén được đoán mò trong lòng, không biết Hàn Đông sao đột nhiên lại hành động lớn như vậy.
Lúc này, trưởng ban thư ký Minh Thu ngồi trong văn phòng của Chủ tịch tỉnh Hứa Khải Ba, anh ta vừa đem tình hình mình tìm hiểu được tỉ mỉ báo cáo lại với Hứa Khải Ba, lúc này Hứa Khải Ba đang trầm ngâm, suy nghĩ.
- Anh cho rằng, anh ta làm như vậy, rốt cuộc nhằm vào cái gì?
Qua được hồi lâu, Hứa Khải Ba ngẩng đầu lên hỏi, thực tế trước khi Hứa Khải Ba đến tỉnh Tây Xuyên, thì đã quen biết Minh Thu, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ, do đó vừa mới đến tỉnh Tây Xuyên liền đưa Minh Thu từ Phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh đề cử là trưởng ban Thư ký, trở thành đại quản gia của nhà nước, anh ta vẫn rất tin tưởng vào Minh Thu.
Minh Thu cười khổ nói:
- Tôi cũng không đoán được, chẳng lẽ thị uy chăng? Nhưng cũng không giống, hơn nữa Lưu Học Phong vừa từ châu Cam Bá ra, anh ta nhắm vào châu Cam Bà, chẳng lẽ không lo sợ trong lòng Lưu Học Phong bất mãn? Đây đơn thuần là đâm thêm một nhát vào phía sau Lưu Học Phong.
- Đúng vậy, anh ta làm như vậy, thật khiến người khác khó nắm bắt.
Lưu Học Phong cảm thán, trong lòng anh ta thật ra rất tức giận, Hàn Đông mạnh như vậy, càng mạnh hơn so với tưởng tượng trước đây của mình, chả trách khi Tiêu Hồng Bân vừa đến tỉnh Tây Xuyên không có phát huy tác dụng, xem ra người thanh niên này không dễ đối phó, với hành vi của Hàn Đông, chỉ sợ mình muốn thúc tiến điều gì, nếu không được Hàn Đông chấp nhận và tán đồng, dự đoán sẽ rất khó khăn.
Lúc này, trong lòng Hứa Khải Ba bắt đầu có chút bất an, anh ta mang theo sứ mệnh đến tỉnh Tây Xuyên, nếu còn theo Tiêu Hồng Bân trước đây chưa làm được gì, chỉ sợ tiền đồ của mình cũng ngừng lại tại vị trí Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên.
- Chà, áp lực nặng nề.
Hứa Khải Ba tự cảm thán trong lòng.
Hàn Đông quay về Thục Đô vào hôm thứ hai, Hội đồng châu Cam Bá mở cuộc họp Ủy viên, miễn chức vụ của Vương Toàn Phi.
Đột nhiên toàn tỉnh chấn động, việc này tại tỉnh Tây Xuyên vẫn là lần đầu tiên, chỉ sợ toàn quốc cũng là lần đầu, quan viên của tỉnh Tây Xuyên ngoài việc chấn động, lại lần lượt lo lắng, Hàn Đông làm như vậy, không biết khi nào đến lượt mình.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện của Vương Hiền Mộc vẫn với bộ dạng sợ hãi, không còn cách nào, quan lớn một cấp đè chết người, chức quan của Hàn Đông không chỉ lớn hơn một bậc so với anh ta, tình thế ép người, anh ta cũng không thể không cúi đầu.
- Xin lỗi, thưa Bí thư Hàn, là do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, chúng tôi sẽ lập tức sửa lại.
Vương Hiền Mộc cẩn thận nói.
Giọng nói nặng nề của Hàn Đông:
- Thưa các đồng chí, cuộc sống của người dân là rất quan trọng, là lãnh đạo của bộ máy bậc một, tâm tư của các anh nên đặt vào người dân, ánh mắt nên hướng nhìn về bên dưới, mà không phải suốt ngày cứ cân nhắc nên làm thế nào để được thăng chức, nếu không làm được việc, quan viên như vậy cũng không thể tiến xa hơn, hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ lại, thiết thực cố gắng thay đổi cuộc sống của bách tính, giống như trường học này đây, các nơi khác còn có không? Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giáo dục là nâng cao tố chất người dân, cải thiện mức độ văn minh của toàn xã hội, là một phần nền tảng để thay đổi tiến bộ phát triển của xã hội, nhất định phải cố gắng, không chỉ tăng cường thêm, mà còn tăng thêm nhiều thiết bị phần mềm, dẫn dắt những người có học thức có lý tưởng vào nghề này, nên đảm bảo lương bổng đãi ngộ của giáo viên, kiên quyết không được nợ tiền lương, khi tài chính nhà nước sắp xếp, phải suy nghĩ đến tiền vốn tiền tuyến hỗ trợ giáo dục đồng thời phải ưu tiên trước, có nghèo cũng không thể nghèo về giáo dục, đây là một việc công đương đại, là một việc lớn, việc tốt, hy vọng mọi người nghiêm túc xem trọng việc này…
Những lời này, khiến người ta cảm thấy sở dĩ Hàn Đông tức giận như vậy, dự đoán là vì trông thấy trường học lại như vậy, cho rằng Châu Cam Bá không xem trọng việc giáo dục, cho nên mới không chút khách sáo phê bình đám người Vương Hiền Mộc.
“Vương Hiền Mộc cũng thiệt thòi, ai ngờ Hàn Đông lại đột nhiên xuất hiện chứ, hôm nay vốn dĩ tiễn Nghiêm Húc nhậm chức, hắn lại đến thị sát, hơn nữa còn lập tức thị sát một trường trung học với tình hình như vậy, dù là lãnh đạo nào trong tâm chỉ sợ đều bất mãn. Hơn nữa, lần này Hàn Đông tiễn Nghiêm Húc, rõ ràng là muốn trợ giúp cho Nghiêm Húc, trước mặt bao nhiêu người làm mất mặt Vương Hiền Mộc, cũng trải thêm đường đi cho Nghiêm Húc...”
Có người tự cân nhắc trong lòng, đối với cục thế của Châu Cam Bá có được nhận thức mới,
“Nghiêm Húc có Hàn Đông làm chỗ dựa, hơn nữa còn toàn sức ủng hộ, sau này châu Cam Bá chắc chắn sẽ là thiên hạ của Nghiêm Húc, mình phải sớm có tính toán mới được.”
Mọi người có mặt cứ nghĩ Hàn Đông tức giận, phê bình một hồi sẽ cho qua chuyện, lúc này Hàn Đông liền quay đầu nhìn về phía Hồng Tiến Phong đang đi cùng thị sát:
- Đồng chí Tiến Phong, giống như vậy bị mất chức, trong những người không làm đúng bổn phận, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu tra hỏi.
Vương Toàn Phi đứng bên cạnh nghe vậy, toàn thân run lên, lần này Hàn Đông muốn đẩy mình vào chỗ chết, tra hỏi, chắc chắn là nhắm vào mình rồi, dù sao mình chỉ là cán bộ Phó giám đốc, còn người ta Vương Hiền Mộc lại là Giám đốc, muốn đụng đến anh ta thì độ khó sẽ lớn hơn, nhưng với mình thì đơn giản rất nhiều.
Hồng Tiến Phong thấy được, lần này Hàn Đông đến là muốn chuẩn bị dùng Vương Toàn Phi để dâng lễ, một mặt muốn cho Nghiêm Húc sau này có thể nhân ngọn lửa này mà ngang tàng một lần, ngoài ra mặt khác cũng thừa việc này khơi dậy làm đúng trách nhiệm trong toàn tỉnh.
- Ừm, đồng chí Vương Toàn Phi phân công công việc giáo dục, đối với tình huống này, là trách nhiệm của lãnh đạo, tôi có thể đề nghị Hội đồng Châu Cam Bá miễn đi chức vụ hiện nay của anh ta.
Hồng Tiến Phong đương nhiên phải kiên quyết chấp hành ý đồ của Hàn Đông, cho nên trực tiếp đưa ra đề nghĩ miễn đi chức vụ Phó chủ tịch châu của Vương Toàn Phi, tuy nói là do Châu Cam Bá miễn đi chức vụ, nhưng với đề nghị của Ban tổ chức tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân sao có thể không chấp hành, vì vậy trong giây phút này, vận mệnh của Vương Toàn Phi đã được quyết định.
Vương Toàn Phi như sét ngang tai, ngơ ngác đứng đó, nhìn thấy Hàn Đông và Hồng Tiến Phong trước mặt, toàn thân lạnh toát, giống như từ cái nóng mùa hè của tháng sáu bỗng chốc bước vào cái lạnh của tháng chạp, từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi từ trên trán của anh ta, có những giọt vào khóe mắt, lăn xuống càng lớn hơn nhiều.
Không khí hiện tại trở nên nghiêm trọng hơn, ai cũng không biết sự việc hôm nay lại xảy ra đến như vậy, chỉ là một việc nhỏ, không ngờ lại khiến một Phó chủ tịch châu từ chức, cũng rất quá đáng.
Đây là việc hết sức khoa trương, nhưng lại xảy ra ngay trước mặt mọi người, khiến cho tinh thần của mọi người càng khẩn trương hơn, sợ Hàn Đông đột nhiên phát hiện xảy ra chuyện gì dẫn đến can thiệp đến mình.
Lúc này, Hàn Đông đứng trước mặt họ, nghiễm nhiên giơ cao cây dao đầy máu, khiến họ toát mồ hôi.
Không ai đứng ra nói giúp Vương Toàn Phi, trong quan trường, tường đổ do mọi người đẩy, nếu Hàn Đông đã bỏ Vương Toàn Phi, nếu lúc này ra nói giúp y, không phải tự tìm rắc rối ư. Hơn nữa trong giữa thể chế, xuống thì mới có lên, người trước xuống, người đến sau mới có vị trí, nếu không, mọi người đều chiếm lấy vị trí không rời khỏi, người khác đến thì đâu còn cơ hội, sao có thể đề cử được?
Một số người dứt khoát âm thầm lên kế hoạch trong lòng, lần này Vương Toàn Phi hoàn toàn khó vượt qua kiếp nạn, như vậy trống ra một vị trí, có thể sẽ sản sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với Châu Cam Bá, hoặc mình sẽ nhận được lợi ích từ trong đó.
-“Vương Toàn Phi là đáng chết, ai bảo vận mệnh của anh ta xui xẻo đến vậy.”
Có người âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Thậm chí ngay cả Nghiêm Húc cũng bị Hàn Đông trấn áp, tuy biết mục đích Hàn Đông cho mình đến Châu Cam Bá, cũng biết trước tiên mình phải nắm giữ cục thế, nhưng mức độ của Hàn Đông cũng quá lớn, làm như vậy, quả thật dọa chết người.
Tuy nhiên, đối với mình mà nói, là một việc tốt, dù sao Bí thư Hàn làm như vậy, khiến mọi người biết được quyết tâm của Hàn Đông, mình cũng có thể nhờ vào vệc này, bắt đầu trong toàn châu, triển khai một lần chỉnh đốn lớn, người làm việc thì giữ, người không làm việc hoặc anh dua, thì đứng phía bên cạnh, Bí thư Hàn sắp xếp mình đến đây, chính là muốn mình làm việc, xem trọng thế mạnh của mình ở thành phố Quảng Trung, còn hiện tại lại toàn sức ủng hộ mình, nếu mình còn do dự, vậy không phải phụ lòng tốt của Bí thư Hàn sao. Tuy không biết vì sao Bí thư Hàn đối với việc động đất lại rất quan tâm, nhưng nếu hắn đã làm như vậy, mình cũng không còn gì để nói, vậy thì làm thôi, trời có sập xuống, sẽ có cao nhân đỡ lấy, mình lại lo lắng gì chứ?
Lúc này, trong lòng Nghiêm Húc, đã hạ quyết tâm, dù có trăm vạn khó khăn, mình đều phải dựa theo yêu cầu của Hàn Đông làm tốt việc, chỉ duy có như vậy mới nhận được tín nhiệm của Hàn Đông.
Tuy Hàn Đông chỉ ở lại thêm nửa ngày tại châu Cam Bá, nhưng sự việc xảy ra trong nửa ngày này, lại gây chấn động lớn cho toàn tỉnh Tây Xuyên, biểu hiện của Hàn Đông quá mạnh, dù lúc đài truyền hình báo cáo đã làm một vài việc, mọi người nhìn thấy tin tức chỉ là công việc thị sát của Hàn Đông đối với châu Cam Bá, nhưng Hàn Đông lại nhấn mạnh việc của Cam Bá, vẫn lặng lẽ truyền ra, đặc biệt là thể chế của tỉnh Tây Xuyên, mọi người đều biết Hàn Đông càng không do dự không lưu tình châu Cam Ba mà phê bình Vương Hiền Mộc còn đề nghị cho Vương Toàn Phi từ chức.
- Đây là sao, rốt cuộc Hàn Đông muốn gì?
Mọi người không kiềm nén được đoán mò trong lòng, không biết Hàn Đông sao đột nhiên lại hành động lớn như vậy.
Lúc này, trưởng ban thư ký Minh Thu ngồi trong văn phòng của Chủ tịch tỉnh Hứa Khải Ba, anh ta vừa đem tình hình mình tìm hiểu được tỉ mỉ báo cáo lại với Hứa Khải Ba, lúc này Hứa Khải Ba đang trầm ngâm, suy nghĩ.
- Anh cho rằng, anh ta làm như vậy, rốt cuộc nhằm vào cái gì?
Qua được hồi lâu, Hứa Khải Ba ngẩng đầu lên hỏi, thực tế trước khi Hứa Khải Ba đến tỉnh Tây Xuyên, thì đã quen biết Minh Thu, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ, do đó vừa mới đến tỉnh Tây Xuyên liền đưa Minh Thu từ Phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh đề cử là trưởng ban Thư ký, trở thành đại quản gia của nhà nước, anh ta vẫn rất tin tưởng vào Minh Thu.
Minh Thu cười khổ nói:
- Tôi cũng không đoán được, chẳng lẽ thị uy chăng? Nhưng cũng không giống, hơn nữa Lưu Học Phong vừa từ châu Cam Bá ra, anh ta nhắm vào châu Cam Bà, chẳng lẽ không lo sợ trong lòng Lưu Học Phong bất mãn? Đây đơn thuần là đâm thêm một nhát vào phía sau Lưu Học Phong.
- Đúng vậy, anh ta làm như vậy, thật khiến người khác khó nắm bắt.
Lưu Học Phong cảm thán, trong lòng anh ta thật ra rất tức giận, Hàn Đông mạnh như vậy, càng mạnh hơn so với tưởng tượng trước đây của mình, chả trách khi Tiêu Hồng Bân vừa đến tỉnh Tây Xuyên không có phát huy tác dụng, xem ra người thanh niên này không dễ đối phó, với hành vi của Hàn Đông, chỉ sợ mình muốn thúc tiến điều gì, nếu không được Hàn Đông chấp nhận và tán đồng, dự đoán sẽ rất khó khăn.
Lúc này, trong lòng Hứa Khải Ba bắt đầu có chút bất an, anh ta mang theo sứ mệnh đến tỉnh Tây Xuyên, nếu còn theo Tiêu Hồng Bân trước đây chưa làm được gì, chỉ sợ tiền đồ của mình cũng ngừng lại tại vị trí Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên.
- Chà, áp lực nặng nề.
Hứa Khải Ba tự cảm thán trong lòng.
Hàn Đông quay về Thục Đô vào hôm thứ hai, Hội đồng châu Cam Bá mở cuộc họp Ủy viên, miễn chức vụ của Vương Toàn Phi.
Đột nhiên toàn tỉnh chấn động, việc này tại tỉnh Tây Xuyên vẫn là lần đầu tiên, chỉ sợ toàn quốc cũng là lần đầu, quan viên của tỉnh Tây Xuyên ngoài việc chấn động, lại lần lượt lo lắng, Hàn Đông làm như vậy, không biết khi nào đến lượt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.