Chương 1008: Chặt một cánh tay
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
29/11/2013
Hàn Đông đương nhiên có số điện thoại cá nhân, nhưng người biết số này không nhiều, cũng sẽ không truyền đi lung tung.
Nhưng ngoài số đó ra, hắn còn có số điện thoại công việc, nhưng cũng là không phải ai cũng có thể biết được.
Lần này tới tỉnh Giang Bắc, chỉ có một số ít người biết được số điện thoại của hắn.
Cho nên hiện tại Hàn Đông đang rất hoài nghi đối với người tố cáo của tin nhắn này.
Người tố cáo này rõ ràng nắm khá rõ hành tung của Hàn Đông, chí ít là cũng biết được hiện tại Hàn Đông đã tới thành phố Giang Cửu.
“Anh ta gửi tin nhắn này cho mình, là nhắc nhở mình ở đây nhất định có vấn đề, nhất định có thể điều tra ra manh mối sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, lúc đó trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ, nói:
- Chúng ta phải hỏi thăm một chút về tình hình lãnh đạo chủ chốt của thành phố Giang Cửu, bao gồm cả mấy nhiệm kỳ trước, tôi cảm thấy người tố cáo này không đơn giản, có lẽ anh ta biết được tin tức gì đó bên trong.
Hàn Đông luôn cảm thấy người tố cáo này luôn theo dõi hành tung của Hàn Đông, thậm chí còn không tiếc sức nhắn tin nhắn nhắc nhở mình, vậy thì nhất định là anh ta đã nắm được chuyện gì đó, nếu không anh ta chẳng việc gì phải tốn công như thế.
Đương nhiên Hàn Đông cũng hiểu, người tố cáo này nhất định đang nhắm vào cái gì đó. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Hàn Đông muốn nghe ngóng về lãnh đạo thành phố Giang Cửu, vì từ những người này có thể tìm ra được một số manh mối.
Hứa Song lái xe, rất nhanh đã tới đoạn sông mà anh ta nói.
Ngã ba phía trước bị hàng rào ngăn lại, bên trên có treo một tấm bảng “Phía trước đang thi công, cấm xe cộ qua lại.”
Hứa Song dừng xe lại, nhóm người Hàn Đông xuống xe, đi vòng qua hàng rào vào trong, đi về phía trước một đoạn là tới bờ sông.
Đoạn đường bê tông hẹp này, vốn dĩ chạy dọc theo bờ sông hướng về phía trước, nhưng do con đê phía trước bị sụp, cả con đường bị mất đi một nửa, dẫn tới toàn bộ con đường bị cắt đứt.
- Phó chủ nhiệm Hàn, anh qua bên này xem xem.
Đậu Nam Bác tới chỗ sụt lún kiểm tra qua một chút, liền có phát hiện, vội vàng gọi Hàn Đông tới.
Hàn Đông đi qua xem, lông mày lập tức nhíu vào nhau, tức giận nói:
- Đê ven sông như vậy có thể ngăn lũ được sao?
Từ đoạn đê bị sụt có thể dễ dàng nhìn thấy độ dầy của đê không tới 33cm, bên trong chất đầy một đống đá cuội gì đó, cũng chẳng có dùng xi măng đổ thành bê tông, ở giữa đương nhiên cũng chẳng gia cố bằng thép, công trình ngăn lũ kiểu này, đừng nói là trận lũ năm 98, dù là một trận lũ hơi lớn một chút, sợ là cũng không thể ngăn nổi.
- Khó trách đê ven sông ở đây nhanh như vậy đã sụt lún, chất lượng thế này làm sao mà ngăn lũ chứ?
Đậu Nam Bác lẩm bẩm nói.
Hứa Song lúc này cũng cầm máy ảnh chụp lại, để lưu làm chứng cứ.
Hàn Đông đi dọc theo con đê bị sụt, vừa đi về phía trước, vừa xem xét, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tình hình đoạn đê chống lũ này, thực tế khiến cho Hàn Đông xem mà nổi giận, công trình như thế này hoàn toàn là ăn gian làm dối, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không để tâm tới tài sản và tính mạng của nhân dân.
Hơn nữa đoạn đê này cũng tương dối dài, chí ít cũng 1km.
Đây đúng là một tai họa ngầm vô cùng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, dù cho không phải mùa lũ, cũng có thể bị nước sông từ từ ăn mòn, sau đó sinh ra sụt lún, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tới đời sống của người dân ven sông.
Công trình như vậy là do ai sửa, lại làm sao mà nghiệm thu đạt yêu cầu vậy.
Hơn nữa hiện tại đã phát sinh vấn đề, nhưng hình như chẳng có tiến hành trùng tu lại một cách toàn diện, dường như là chuẩn bị tu bổ qua qua một cái là xong ấy.
Hàn Đông cố nén tức giận vào trong đáy lòng, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên, gọi cho số điện thoại gửi tin tới.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không có người bắt máy.
Hàn Đông vô cùng bực mình, cái người tố cáo này rốt cuộc muốn làm gì, đã gửi tin nhắn cho mình rồi, vậy tại sao lại không bắt điện thoại chứ?
Điện thoại đổ chuông một hồi, vẫn không có ai bắt máy, Hàn Đông bất đắc dĩ tắt điện thoại, sau đó liền nhắn lại một cái tin.
“Tôi muốn biết chân tướng sự việc.”
Hàn Đông chỉ soạn tin nhắn có mấy chữ như vậy.
Nhưng qua một hồi, chẳng thấy đối phương trả lời tin nhắn.
Hàn Đông cũng chẳng có cách gì, chỉ đành cất điện thoại đi, lại kiểm tra lại một lượt, chụp được không ít ảnh, liền lập tức lên xe quay về trong thành phố.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông kêu mọi người tập trung thảo luận một chút, quyết định bắt tay vào làm ba phương diện, xâm nhập điều tra việc này, thứ nhất là tiếp tục liên hệ với người tố cáo, nếu có thể khiến anh ta nói ra tình hình chi tiết thì càng tốt. Thứ hai, chú ý lãnh đạo thành phố Giang Cửu, xem xem trong số họ có manh mối đáng chú ý nào không. Thứ ba, thăm dò công ty tu sửa công trình này, từ phía đó ra tay, xâm nhập tìm manh mối.
Trải qua hai ngày tìm tòi, nhóm Hàn Đông đã sưu tập, chỉnh lý được không ít tư liệu, tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình hình công trình này.
Đoạn đê này được xây dựng và cải tạo cách đây ba năm, khi đấu thầu dự án, Bí thư Thành ủy thành phố Giang Cửu lúc bấy giờ chính là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc hiện nay, Lạc Minh Liễu, mà sau đó không bao lâu, Lạc Minh Liễu liền bị điều qua Sở Thủy lợi tỉnh, đầu năm nay mới được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh.
Ngoài ra, phụ trách xây dựng cải tạo con đê này là Tập đoàn Thiên Công, Chủ tịch của tập đoàn này có mối quan hệ vô cùng rộng ở thành phố Giang Cửu, đặc biệt là có quan hệ mật thiết với cán bộ tỉnh.
Từ việc phân tích rất nhiều tài liệu cho thấy, mối quan hệ giữa Chủ tịch Tập đoàn Thiên Công, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Bởi vì có người nói, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu giống như hai người anh em tốt, Vương Thiên Thành chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu Lạc Minh Liễu đi ăn cơm.
Còn chuyện lời đồn này là thật hay giả, cần phải tiến hành thêm một bước xác minh.
Nhưng không có lửa làm sao có khói, chí ít có thể khẳng định mối quan hệ giữa Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Mà Lạc Minh Liễu hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, càng quan trọng hơn là, ông ta là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, là trợ thủ đắc lực cho Phó chủ tịch tỉnh Tô Xán, nghe nói trong thời kỳ ông ta làm ở Sở Thủy lợi của tỉnh, đã được Tô Xán đánh giá cao, dưới sự trợ giúp của nhà họ Tô, mới có thể thực hiện được bước nhảy vọt từ Giám đốc sở lên cấp Phó tỉnh.
Nếu Tập đoàn Thiên Công xây dựng và cải tạo đoạn đê này, có liên quan tới Vương Thiên Thành, vậy có khi nào có dính líu tới Lạc Minh Liễu không?
Mà Lạc Minh Liễu có khi nào liên quan tới Tô Xán hay không?
Mặt khác, người tố cáo kia có mục đích gì?
“Lẽ nào người tố cáo đó nhằm vào Tô Xán, anh ta biết được mối quan hệ cạnh tranh giữa mình và nhà họ Tô, cho nên muốn mượn tay mình đối phó với Tô Xán sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm suy nghĩ, “Nhưng Tô Xán không nhất thiết như vậy chứ, cho dù là Lạc Minh Liễu có vấn đề, có lẽ vấn đề của Tô Xán cũng chẳng to tát gì, tên tiểu tử này cũng tràn đầy dã tâm, làm sao có thể sơ ý dính vào mấy chuyện xấu đó được.”
Hàn Đông phân tích một hồi, cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan tới Lạc Minh Liễu, mà Lạc Minh Liễu lại là trợ thủ của Tô Xán, cho nên lần này dù Tô Xán không có liên quan, thì khi Hàn Đông truy cứu vấn đề, cũng sẽ hình thành những đả kích nhất định đối với Tô Xán.
Nếu Lạc Minh Liễu vì chuyện này mà rớt đài, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc chặt đi một cánh tay của Tô Xán ở tỉnh Giang Bắc.
Nhưng ngoài số đó ra, hắn còn có số điện thoại công việc, nhưng cũng là không phải ai cũng có thể biết được.
Lần này tới tỉnh Giang Bắc, chỉ có một số ít người biết được số điện thoại của hắn.
Cho nên hiện tại Hàn Đông đang rất hoài nghi đối với người tố cáo của tin nhắn này.
Người tố cáo này rõ ràng nắm khá rõ hành tung của Hàn Đông, chí ít là cũng biết được hiện tại Hàn Đông đã tới thành phố Giang Cửu.
“Anh ta gửi tin nhắn này cho mình, là nhắc nhở mình ở đây nhất định có vấn đề, nhất định có thể điều tra ra manh mối sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, lúc đó trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ, nói:
- Chúng ta phải hỏi thăm một chút về tình hình lãnh đạo chủ chốt của thành phố Giang Cửu, bao gồm cả mấy nhiệm kỳ trước, tôi cảm thấy người tố cáo này không đơn giản, có lẽ anh ta biết được tin tức gì đó bên trong.
Hàn Đông luôn cảm thấy người tố cáo này luôn theo dõi hành tung của Hàn Đông, thậm chí còn không tiếc sức nhắn tin nhắn nhắc nhở mình, vậy thì nhất định là anh ta đã nắm được chuyện gì đó, nếu không anh ta chẳng việc gì phải tốn công như thế.
Đương nhiên Hàn Đông cũng hiểu, người tố cáo này nhất định đang nhắm vào cái gì đó. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Hàn Đông muốn nghe ngóng về lãnh đạo thành phố Giang Cửu, vì từ những người này có thể tìm ra được một số manh mối.
Hứa Song lái xe, rất nhanh đã tới đoạn sông mà anh ta nói.
Ngã ba phía trước bị hàng rào ngăn lại, bên trên có treo một tấm bảng “Phía trước đang thi công, cấm xe cộ qua lại.”
Hứa Song dừng xe lại, nhóm người Hàn Đông xuống xe, đi vòng qua hàng rào vào trong, đi về phía trước một đoạn là tới bờ sông.
Đoạn đường bê tông hẹp này, vốn dĩ chạy dọc theo bờ sông hướng về phía trước, nhưng do con đê phía trước bị sụp, cả con đường bị mất đi một nửa, dẫn tới toàn bộ con đường bị cắt đứt.
- Phó chủ nhiệm Hàn, anh qua bên này xem xem.
Đậu Nam Bác tới chỗ sụt lún kiểm tra qua một chút, liền có phát hiện, vội vàng gọi Hàn Đông tới.
Hàn Đông đi qua xem, lông mày lập tức nhíu vào nhau, tức giận nói:
- Đê ven sông như vậy có thể ngăn lũ được sao?
Từ đoạn đê bị sụt có thể dễ dàng nhìn thấy độ dầy của đê không tới 33cm, bên trong chất đầy một đống đá cuội gì đó, cũng chẳng có dùng xi măng đổ thành bê tông, ở giữa đương nhiên cũng chẳng gia cố bằng thép, công trình ngăn lũ kiểu này, đừng nói là trận lũ năm 98, dù là một trận lũ hơi lớn một chút, sợ là cũng không thể ngăn nổi.
- Khó trách đê ven sông ở đây nhanh như vậy đã sụt lún, chất lượng thế này làm sao mà ngăn lũ chứ?
Đậu Nam Bác lẩm bẩm nói.
Hứa Song lúc này cũng cầm máy ảnh chụp lại, để lưu làm chứng cứ.
Hàn Đông đi dọc theo con đê bị sụt, vừa đi về phía trước, vừa xem xét, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tình hình đoạn đê chống lũ này, thực tế khiến cho Hàn Đông xem mà nổi giận, công trình như thế này hoàn toàn là ăn gian làm dối, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không để tâm tới tài sản và tính mạng của nhân dân.
Hơn nữa đoạn đê này cũng tương dối dài, chí ít cũng 1km.
Đây đúng là một tai họa ngầm vô cùng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, dù cho không phải mùa lũ, cũng có thể bị nước sông từ từ ăn mòn, sau đó sinh ra sụt lún, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tới đời sống của người dân ven sông.
Công trình như vậy là do ai sửa, lại làm sao mà nghiệm thu đạt yêu cầu vậy.
Hơn nữa hiện tại đã phát sinh vấn đề, nhưng hình như chẳng có tiến hành trùng tu lại một cách toàn diện, dường như là chuẩn bị tu bổ qua qua một cái là xong ấy.
Hàn Đông cố nén tức giận vào trong đáy lòng, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên, gọi cho số điện thoại gửi tin tới.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không có người bắt máy.
Hàn Đông vô cùng bực mình, cái người tố cáo này rốt cuộc muốn làm gì, đã gửi tin nhắn cho mình rồi, vậy tại sao lại không bắt điện thoại chứ?
Điện thoại đổ chuông một hồi, vẫn không có ai bắt máy, Hàn Đông bất đắc dĩ tắt điện thoại, sau đó liền nhắn lại một cái tin.
“Tôi muốn biết chân tướng sự việc.”
Hàn Đông chỉ soạn tin nhắn có mấy chữ như vậy.
Nhưng qua một hồi, chẳng thấy đối phương trả lời tin nhắn.
Hàn Đông cũng chẳng có cách gì, chỉ đành cất điện thoại đi, lại kiểm tra lại một lượt, chụp được không ít ảnh, liền lập tức lên xe quay về trong thành phố.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông kêu mọi người tập trung thảo luận một chút, quyết định bắt tay vào làm ba phương diện, xâm nhập điều tra việc này, thứ nhất là tiếp tục liên hệ với người tố cáo, nếu có thể khiến anh ta nói ra tình hình chi tiết thì càng tốt. Thứ hai, chú ý lãnh đạo thành phố Giang Cửu, xem xem trong số họ có manh mối đáng chú ý nào không. Thứ ba, thăm dò công ty tu sửa công trình này, từ phía đó ra tay, xâm nhập tìm manh mối.
Trải qua hai ngày tìm tòi, nhóm Hàn Đông đã sưu tập, chỉnh lý được không ít tư liệu, tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình hình công trình này.
Đoạn đê này được xây dựng và cải tạo cách đây ba năm, khi đấu thầu dự án, Bí thư Thành ủy thành phố Giang Cửu lúc bấy giờ chính là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc hiện nay, Lạc Minh Liễu, mà sau đó không bao lâu, Lạc Minh Liễu liền bị điều qua Sở Thủy lợi tỉnh, đầu năm nay mới được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh.
Ngoài ra, phụ trách xây dựng cải tạo con đê này là Tập đoàn Thiên Công, Chủ tịch của tập đoàn này có mối quan hệ vô cùng rộng ở thành phố Giang Cửu, đặc biệt là có quan hệ mật thiết với cán bộ tỉnh.
Từ việc phân tích rất nhiều tài liệu cho thấy, mối quan hệ giữa Chủ tịch Tập đoàn Thiên Công, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Bởi vì có người nói, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu giống như hai người anh em tốt, Vương Thiên Thành chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu Lạc Minh Liễu đi ăn cơm.
Còn chuyện lời đồn này là thật hay giả, cần phải tiến hành thêm một bước xác minh.
Nhưng không có lửa làm sao có khói, chí ít có thể khẳng định mối quan hệ giữa Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Mà Lạc Minh Liễu hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, càng quan trọng hơn là, ông ta là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, là trợ thủ đắc lực cho Phó chủ tịch tỉnh Tô Xán, nghe nói trong thời kỳ ông ta làm ở Sở Thủy lợi của tỉnh, đã được Tô Xán đánh giá cao, dưới sự trợ giúp của nhà họ Tô, mới có thể thực hiện được bước nhảy vọt từ Giám đốc sở lên cấp Phó tỉnh.
Nếu Tập đoàn Thiên Công xây dựng và cải tạo đoạn đê này, có liên quan tới Vương Thiên Thành, vậy có khi nào có dính líu tới Lạc Minh Liễu không?
Mà Lạc Minh Liễu có khi nào liên quan tới Tô Xán hay không?
Mặt khác, người tố cáo kia có mục đích gì?
“Lẽ nào người tố cáo đó nhằm vào Tô Xán, anh ta biết được mối quan hệ cạnh tranh giữa mình và nhà họ Tô, cho nên muốn mượn tay mình đối phó với Tô Xán sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm suy nghĩ, “Nhưng Tô Xán không nhất thiết như vậy chứ, cho dù là Lạc Minh Liễu có vấn đề, có lẽ vấn đề của Tô Xán cũng chẳng to tát gì, tên tiểu tử này cũng tràn đầy dã tâm, làm sao có thể sơ ý dính vào mấy chuyện xấu đó được.”
Hàn Đông phân tích một hồi, cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan tới Lạc Minh Liễu, mà Lạc Minh Liễu lại là trợ thủ của Tô Xán, cho nên lần này dù Tô Xán không có liên quan, thì khi Hàn Đông truy cứu vấn đề, cũng sẽ hình thành những đả kích nhất định đối với Tô Xán.
Nếu Lạc Minh Liễu vì chuyện này mà rớt đài, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc chặt đi một cánh tay của Tô Xán ở tỉnh Giang Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.