Chương 178: Cường lực đáng kinh sợ (4)
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Phó chủ tịch huyện mới trúng cử, là một người khác, tên là Cam Minh Địch, là từ cục Xúc tiến đầu tư thành phố xuống.
Nghe nói, sở dĩ Thành ủy không phê chuẩn đề nghị của Ủy ban huyện Phú Nghĩa, là bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Lăng gọi điện thoại, nói Hàn Đông còn rất trẻ, cần học hỏi thêm.
Chỉ một câu như vậy, Thành ủy liền không thể không thận trọng. Dù sao, Hàn Đông quả thật rất trẻ, đến bây giờ còn chưa đến hai mươi ba tuổi.
Nhận được tin này. Hàn Đông rất buồn bực.
Mặc dù hiện tại hắn cũng cấp Phó cục, nhưng thực ra hắn đảm nhiệm chức vụ cấp Trưởng phòng, lên làm Phó chủ tịch huyện, mới là đúng với cái danh. Chỉ vì một cuộc điện thoại của Lăng Tụ Giai khiến mình lại phải cố gắng thêm nữa.
Lần này vốn được coi là một cơ hội khá tốt. Lần sau, nếu muốn tiến lên phía trước một bước, cũng không biết phải chờ đến khi nào.
Tất cả mọi người đều gọi điện thoại đến an ủi Hàn Đông. Vào buổi tối, Kiều San San mời Hàn Đông ra ngoài ăn khuya, nói:
- Hàn Đông. Anh cũng đừng buồn. Với năng lực của anh, chuyện lên làm Phó chủ tịch huyện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, hiện tại anh cũng đã là cấp Phó cục, cũng không kém Phó chủ tịch huyện.
Hàn Đông cười nói:
- Làm Phó chủ tịch huyện hay không, thật ra anh cũng không mấy để ý. Chủ yếu là Lăng Tụ Giai khinh người quá đáng. Con của ông ta cũng không phải do anh làm gãy chân. Nhưng không ngờ lại chỉnh anh như vậy.
Kiều San San nghi hoặc nói:
- Sao anh cũng biết Lăng Tĩnh Nhiên bị gãy hai chân?
Hàn Đông ngẩn người, cười nói:
- Đương nhiên anh biết. Lúc ấy anh ở đấy mà.
- Hả, anh đã ở hiện trường. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Kiều San San mở to hai mắt hỏi.
Hàn Đông kể lại chuyện tối hôm đó. Đương nhiên chuyện Bạch Kim Vương Cung nên giấu liền giấu, bằng không sẽ khiến Kiều San San nghĩ mình đi chỗ đó ăn chơi đàng điếm. Như vậy sẽ không tốt.
Nghe Hàn Đông kể xong, Kiều San San trầm mặc một lát, nói:
- Hóa ra là như vậy à.
Hàn Đông cũng nghi hoặc hỏi:
- Như thế nào, hình như em cũng biết Lăng Tĩnh Nhiên?
Bỗng nhiên, sắc mặt Kiều San San chợt trắng bệch, cắn cắn môi nói:
- Hàn Đông, chắc anh cũng biết cha em là ai chứ?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có biết rồi.
Kiều San San nói:
- Ba em vẫn nghĩ em và Lăng Tĩnh Nhiên là bạn bè. Ngày đó, em tìm anh uống rượu, cũng vì ba em bảo đi Thục Đô gặp Lăng Tĩnh Nhiên, nên em mới ầm ĩ một trận với ông ấy. Lăng Tĩnh Nhiên vừa nhìn cũng biết chính là một công tử lăng nhăn. Em cũng không muốn quan hệ với anh ta.
Hàn Đông không khỏi cười khổ, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Không thể tưởng tượng được chuyện lại như vậy. Nếu mình đã hạ quyết tâm phải đối diện với tình cảm của San San, lại làm thế nào để rời khỏi cô ấy.
- Hàn Đông, em vẫn chưa có đáp ứng ba em. Anh đừng nghĩ nhiều.
Kiều San San khẽ nói.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừ. Anh không nghĩ nhiều đâu. Em yên tâm đi. Anh đã nói rồi. Em là người của anh. Anh sẽ có trách nhiệm với em. Về phần tên Lăng Tĩnh Nhiên kia, hừ, nếu anh ta dám đến trêu chọc em, anh sẽ làm cho hai tay của anh ta cũng bị gãy luôn.
- Anh thật là, chỉ biết đánh đánh giết giết. Nhưng anh đã là cán bộ lãnh đạo cấp Phó phòng rồi đấy.
Kiều San San hờn dỗi nói.
- Em cũng chưa đáp ứng làm bạn gái của anh mà.
Hàn Đông phất tay nói:
- Em sẽ đáp ứng. Yên tâm đi, có thời gian anh sẽ đi nói chuyện với ba em.
- A...
Kiều San San thét lên một tiếng kinh hãi.
- Anh đi nói chuyện gì chứ? Hàn Đông anh đừng làm xằng làm bậy được không?
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi. Anh sẽ không làm xằng làm bậy. Anh chỉ đi khuyên bảo ba em một chút, không để ông ấy cứ ép em qua lại với Lăng Tĩnh Nhiên nữa.
Vẻ mặt Kiều San San đầy buồn bã, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi. Ba em, ông ấy...
Hàn Đông mỉm cười. Hắn hiểu vì sao Kiều San San muốn đến huyện Phú Nghĩa làm. Xem ra Kiều Hiếu Nghĩa cũng một người mê làm quan. Vì tiền đồ của mình, không ngờ muốn gả con gái mình vào nhà Lăng Tụ Giai.
Nói thật, đối với người như vậy, Hàn Đông thực sự rất coi thường. Anh muốn làm quan, vậy anh nỗ lực đi luồn cúi đi. Nhưng lấy hạnh phúc người thân của mình đi vớt, vậy là không đúng.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông hơi chấn động, thò tay ôm lấy lưng của cô.
- Anh...
Toàn thân Kiều San San ngẩn ra. Cô dùng sức cố gắng để thoát ra:
- Anh làm gì vậy?
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Không làm gì, ôm em một cái thôi
- Xuống địa ngục đi!
Kiều San San hờn dỗi nói. Trên mặt đã đỏ ửng cả lên.
Trở lại ký túc xá. Hàn Đông mời Kiều San San vào phòng ngồi một lát, kết quả Kiều San San liền cự tuyệt, cười ha hả nói:
- Tâm của anh không tốt, em nghĩ nên cách xa anh một chút.
Nói xong, cô vào ký túc xá của mình, đóng cửa lại.
Hàn Đông cười khổ một chút. Nha đầu này còn đang lo lắng cái gì chứ?
Cho tới bây giờ Hàn Đông vẫn có chút do dự. Cuối cùng có nên nói về tình hình cụ thể của mình cho Kiều San San biết không? Nhưng suy nghĩ, lại cảm thấy tạm thời không nói thì tốt hơn.
Hàn Đông cảm thấy tình cảm của mình và Kiều San San, trộn lẫn tạp nham nhiều thứ khác.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông gọi đến văn phòng của ba, kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Hắn nói:
- Ba, Lăng Tụ Giai này thật đáng giận. Ông ta làm như vậy, chính là muốn chèn ép con mà.
Hàn Chính cười ha hả nói:
- Yên tâm đi. Con là người bị bất kỳ người nào ép là dừng sao? Đợi thêm hai ngày nữa đi.
Hàn Đông cũng chỉ có thể chờ. Hiện tại hắn cũng hiểu, mình thật muốn buông tay duỗi chân làm ra sự nghiệp một phen. Khi tới thời điểm thích hợp, vẫn phải dựa vào thế lực trong nhà mới được.
Đương nhiên, nếu mình chấp nhận chậm rãi hướng lên trên, thật sự không cần thế lực lớn trong nhà can thiệp vào. Nhưng trong trí nhớ, chuyện gia tộc sắp xảy ra, khiến Hàn Đông lại không thể chậm rãi tiếng lên trên giống như những người khác.
Dù sao, Hàn Đông chỉ cần làm ra thành tích, nhất định sau này sẽ có địa vị, khi nói chuyện trong gia tộc cũng có phân lượng.
Nói cách khác, cho dù hiện tại Hàn Đông làm không tồi, nhưng phân lượng chính trị trong gia tộc còn rất thấp. Dù sao mình còn trẻ, mới chỉ là một cấp Phó phòng mà thôi.
Tối thứ sáu, Hàn Đông và Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Trương Trường Hà, Chu Chính cùng với Kiều San San đến khách sạn Long Đằng ăn cơm.
Lần này, tất cả mọi người tới an ủi Hàn Đông. Chẳng qua Hàn Đông lại không có gì cần an ủi. Tuy rằng vừa nãy, khi nhận được tin này, trong lòng có chút khó chịu, nhưng qua mấy ngày, hắn đã sớm nghĩ thông suốt.
Hiện tại, Hàn Đông đang đợi trong nhà đối phó Lăng Tụ Giai như thế nào.
Ông ngoại Hàn Đông là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, muốn đối phó một cấp Phó bộ, quả thực chính là chuyện rất dễ dàng.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, Ông ngoại là một người vô cùng nghiêm khắc, đôi mắt tràn ngập ánh sáng trí tuệ, giống như có thể thấy được suy nghĩ trong lòng người khác. Tuy rằng nhìn mặt ông không có vẻ tươi cười, nhưng Hàn Đông biết, ông ngoại và mẹ mình vô cùng quan tâm đối với mình. Trong năm hỗn loạn đó, hai cậu đều lần lượt gặp chuyện không may. Hiện nay ông ngoại cũng chỉ còn lại mình và mẹ là người thân. Ông có thể không quan tâm sao?
Cơm nước xong, mọi người lại đi hát tăng hai.
Ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe cùng Chu Nhất Khởi đi tới Vinh Châu. Chuyến đi này chủ yếu là tới thăm hỏi cậu Chu Chính là Kỷ Quốc Hùng.
Chu Chính nói cho Hàn Đông biết Kỷ Quốc Hùng là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố. Đây chính là một vị trí rất quan trọng, cho nên Hàn Đông quyết định tiến đến thăm hỏi một chút, xem xét tình huống, có thể tạo mối quan hệ hợp tác tốt đẹp là tốt nhất.
- Ha ha. Hàn Đông, cán bộ cấp Phó cục trẻ tuổi nhất ở thành phố Vinh Châu. Thật đúng là nghe danh không bằng thấy mặt.
Kỷ Quốc Hùng cười ha hả nói.
- Phó cục trưởng Kỷ quá khen.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Kỷ Quốc Hùng bắt tay xong nói:
- Đây là ở nhà, cậu cũng không nên gọi tôi là Phó cục trưởng. Gọi tôi một tiếng ông anh là được rồi.
Chu Chính ngồi bên cạnh nghe vậy, lập tức biến sắc. Hàn Đông gọi Kỷ Quốc Hùng như vậy, vậy chẳng phải thân phận mình còn thấp hơn hắn sao?
Hàn Đông cười cười nói:
- Như vậy sao được. Nếu không cháu gọi bác là bác Kỷ vậy.
Kỷ Quốc Hùng cười nói:
- Ha ha, cũng được.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Hàn Đông, cho nên mới khách khí bảo Hàn Đông gọi ông ta một tiếng ông anh mà thôi.
Lúc này Chu Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi ở nhà Kỷ Quốc Hùng khoảng hai giờ, Hàn Đông liền cáo từ rời đi.
Chu Chính cũng đi theo, nói:
- Anh Đông. Có muốn tôi hẹn mấy người bạn đến vui vẻ một chút không.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Tôi đã có hẹn với Kiều San San rồi.
- Ha ha. Tôi đã biết hai người... ha ha
Hàn Đông tức giận nói:
- Anh cười cẩn thận kẻo rơi cả hàm răng đấy. Anh xuống xe, tự bắt xe mà về đi.
Nói xong. Hàn Đông liền dừng xe ở ven đường.
Chu Chính buồn bực nói:
- Không phải đâu, anh Đông, anh làm vậy là trọng sắc khinh bạn rồi.
- Ha ha. Ai kêu anh nói nhảm như vậy.
Hàn Đông cười, lái xe tới quảng trường Năm sao, tìm một vòng mới tìm được Cát Ny ở cửa hàng giầy. Kiều San San cũng đang chờ ở đây.
- Không tồi, dễ nhìn. Nghe nói anh càng lăn lộn càng có tiền đồ. Ngay cả Phó chủ tịch huyện cũng dám đánh.
Vừa thấy mặt, Cát Ny đã trêu.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Cát Đại tiểu thư, tôi nào dám đánh người. Đây chính là tung tin vịt. Tôi cũng bị oan uổng muốn chết.
Cát Ny cười rộ lên, nói:
- Oan uổng không sao cả. Có người đẹp an ủi anh rồi. San San nhà chúng tôi lại treo anh ngay bên cạnh miệng mà.
- Ny ny, cô nói gì vậy?
Kiều San San thẹn thùng nói.
Hàn Đông cũng ít nhiều hiểu ý của Kiều San San. Hẳn là cô ấy cũng có thiện cảm với mình. Chẳng qua cô ấy vẫn lo lắng về thái độ của ba cô ấy.
“Xem ra vẫn phải kiên cường hơn nữa, tranh thủ thời gian để Kiều Hiếu Nghĩa biết tới mình.”
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.
Giờ ăn cơm, Cát Ny nói:
- Hàn Đông, anh có thể hăng hái thêm một chút. À, tranh thủ một chút sớm lên làm Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện ủy và vân vân. San San nhà chúng tôi cũng không phải là dễ dàng cưới về đâu.
Kiều San San xấu hổ buồn bực, thò tay qua cấu vào cánh tay cô.
Rất hiển nhiên, mọi chuyện của San San, Cát Ny cũng biết được tương đối tỉ mỉ, bằng không sẽ không nói như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng muốn sớm làm Bí thư Huyện ủy, nhưng phải được lãnh đạo đồng ý mới được chứ.
Cát Ny nói:
- Ha hả, thật ra anh cũng không tồi. Hơn hai mươi tuổi đã làm tới cấp Phó cục. Sợ là cả Vinh Châu cũng không tìm thấy người thứ hai.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Trong quan trường ở nước Trung Hoa, yêu cầu đối với tuổi tác và kinh nghiệm vô cùng coi trọng. Mình mới là cấp Phó cục mà thôi, có gì đáng kinh ngạc chứ.
Ngày 16 tháng 6, một tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật đi tới tỉnh Tây Xuyên tỉnh.
Sau buổi gặp mặt Bí thư Tỉnh ủy về, đồng chí bên Ủy ban Kỷ luật Trung ương hẹn gặp Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai.
Căn cứ theo lời tố cáo của quần chúng, Lăng Tụ Giai đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Thục Đô, Bí thư Thành ủy, hơn nữa sau đó trong lúc đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh tỉnh Tây Xuyên, lợi dụng chức vụ, giành lợi ích cho công ty nào đó, nhận hối lộ bồi thường lên tới năm trăm ngàn bảy mươi ngàn tệ.
Dưới sự giúp đỡ của Ủy ban kỷ luật tỉnh, người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhanh chóng thu thập được các chứng cứ chính xác có liên quan. Chuyện Lăng Tụ Giai nhận hối lộ là chuyện có thật.
Rất nhanh, Trung ương liền tiến hành bắt giam Lăng Tụ Giai.
Hội đồng nhân dân huyện hội nghị thường vụ tỉnh Tây, cũng thông qua đó quyết nghị miễn trừ chức vụ Phó chủ tịch tỉnh của Lăng Tụ Giai.
Bởi vì Lăng Tụ Giai có thái độ nhận sai rất tốt, đồng thời đã trả lại khoản tiền nhận hối lộ, bởi vậy không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Một loạt động tác này, khiến mọi người ở tỉnh Tây Xuyên không hiểu ra sao cả.
Lẽ ra, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, tham ô nhận hối lộ hơn năm trăm ngàn, sao vẫn không ngừng được chọn đi vào Ủy ban.
Hơn nữa cho dù có người mang thư tố cáo tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, nhưng tình hình cũng không phải quá nghiêm trọng, bình thường Ủy ban kỷ luật Trung ương đều yêu cầu Ủy ban kỷ luật tỉnh tiến hành điều tra.
Mà lúc này, không ngờ là người của Ủy ban kỷ luật Trung ương tự mình xuống tiến hành điều tra.
Mặt khác, có vài người biết rõ sự tình, cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, hình như quá trình tìm bằng chứng rất đơn giản. Giống như Ủy ban kỷ luật tỉnh đã sớm chuẩn bị tốt từ trước. Người của Ủy ban kỷ luật Trung ương vừa tới liền nhanh chóng phối hợp điều tra vấn đề cũng không tuân theo chuẩn mực.
Đương nhiên, chỉ có một số ít người biết về những việc này. Phần lớn mọi người chỉ xem chuyện này như đề tài để buôn chuyện mà thôi.
Có người nói bởi vì Lăng Tụ Giai đắc tội với một lãnh đạo nào đó ở trung ương, cho nên lần này Ủy ban Kỷ luật Trung ương mới có thể kiên quyết điều tra ông ta như vậy. Nói cách khác, một cán bộ cấp Phó bộ, mới tham ô chút tiền như vậy, sao có thể xuống đài chứ!
Ngoài ra, có người cho rằng, là do Lăng Tụ Giai tự làm tự chịu. Nếu ông ta không tham ô, bất kỳ ai cũng không thể làm gì ông ta.
Mà đài truyền hình, báo chí và truyền thông, thì ùn ùn kéo đến tuyên dương, ca tụng trung ương đã rất quyết tâm trong hành động chống tham nhũng.
Tin tức Lăng Tụ Giai rơi đài, khiến Bí thư Thành ủy Vinh Châu Đinh Vi Dân thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ông ta cảm giác thái độ phê bình kín đáo của Lăng Tụ Giai đối với Hàn Đông. Thậm chí sau đó còn điều tra báo cáo rõ ràng về chuyện ở Thành ủy Đồ Châu. Ông ta cũng phê bình một vài trường hợp ở Vinh Châu. Điều này khiến Đinh Vi Dân vẫn cảm thấy rất lo lắng. Nếu bởi vì Hàn Đông hoặc là nói bởi vì Triệu Nhạc, mà đắc tội Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lời nói của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sẽ vì vậy mà có chút mất nhiều hơn được.
Nhưng hiện tại, Lăng Tụ Giai bỗng nhiên bị điều tra. Lo lắng của Đinh Vi Dân cũng theo đó mà biến mất.
- Ha hả. Tiểu tử này quả thật là may mắn.
Đinh Vi Dân lẩm bẩm.
Đương nhiên, Hàn Đông biết rõ chân tướng. Tất cả những điều này cũng không phải là ngẫu nhiên. Chỉ có điều Hàn Đông không thể tưởng tượng được động tác của ông ngoại lại lớn như vậy. Không ngờ trực tiếp nhổ rễ Lăng Tụ Giai.
Có lẽ, đây không chỉ là ý của một mình ông ngoại.
Dù sao, phía sau một Phó chủ tịch thường trực tỉnh khẳng định cũng có chỗ dựa vững chắc. Ông ngoại lại động phía trước hắn, khẳng định đã cân nhắc kỹ càng.
Như vậy, chỉ sợ bên trong còn có ý của lão thái gia.
- Vì kinh sợ sao?
Khóe miệng Hàn Đông lộ ra một nụ cười mỉm.
Nghe nói, sở dĩ Thành ủy không phê chuẩn đề nghị của Ủy ban huyện Phú Nghĩa, là bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Lăng gọi điện thoại, nói Hàn Đông còn rất trẻ, cần học hỏi thêm.
Chỉ một câu như vậy, Thành ủy liền không thể không thận trọng. Dù sao, Hàn Đông quả thật rất trẻ, đến bây giờ còn chưa đến hai mươi ba tuổi.
Nhận được tin này. Hàn Đông rất buồn bực.
Mặc dù hiện tại hắn cũng cấp Phó cục, nhưng thực ra hắn đảm nhiệm chức vụ cấp Trưởng phòng, lên làm Phó chủ tịch huyện, mới là đúng với cái danh. Chỉ vì một cuộc điện thoại của Lăng Tụ Giai khiến mình lại phải cố gắng thêm nữa.
Lần này vốn được coi là một cơ hội khá tốt. Lần sau, nếu muốn tiến lên phía trước một bước, cũng không biết phải chờ đến khi nào.
Tất cả mọi người đều gọi điện thoại đến an ủi Hàn Đông. Vào buổi tối, Kiều San San mời Hàn Đông ra ngoài ăn khuya, nói:
- Hàn Đông. Anh cũng đừng buồn. Với năng lực của anh, chuyện lên làm Phó chủ tịch huyện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, hiện tại anh cũng đã là cấp Phó cục, cũng không kém Phó chủ tịch huyện.
Hàn Đông cười nói:
- Làm Phó chủ tịch huyện hay không, thật ra anh cũng không mấy để ý. Chủ yếu là Lăng Tụ Giai khinh người quá đáng. Con của ông ta cũng không phải do anh làm gãy chân. Nhưng không ngờ lại chỉnh anh như vậy.
Kiều San San nghi hoặc nói:
- Sao anh cũng biết Lăng Tĩnh Nhiên bị gãy hai chân?
Hàn Đông ngẩn người, cười nói:
- Đương nhiên anh biết. Lúc ấy anh ở đấy mà.
- Hả, anh đã ở hiện trường. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Kiều San San mở to hai mắt hỏi.
Hàn Đông kể lại chuyện tối hôm đó. Đương nhiên chuyện Bạch Kim Vương Cung nên giấu liền giấu, bằng không sẽ khiến Kiều San San nghĩ mình đi chỗ đó ăn chơi đàng điếm. Như vậy sẽ không tốt.
Nghe Hàn Đông kể xong, Kiều San San trầm mặc một lát, nói:
- Hóa ra là như vậy à.
Hàn Đông cũng nghi hoặc hỏi:
- Như thế nào, hình như em cũng biết Lăng Tĩnh Nhiên?
Bỗng nhiên, sắc mặt Kiều San San chợt trắng bệch, cắn cắn môi nói:
- Hàn Đông, chắc anh cũng biết cha em là ai chứ?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có biết rồi.
Kiều San San nói:
- Ba em vẫn nghĩ em và Lăng Tĩnh Nhiên là bạn bè. Ngày đó, em tìm anh uống rượu, cũng vì ba em bảo đi Thục Đô gặp Lăng Tĩnh Nhiên, nên em mới ầm ĩ một trận với ông ấy. Lăng Tĩnh Nhiên vừa nhìn cũng biết chính là một công tử lăng nhăn. Em cũng không muốn quan hệ với anh ta.
Hàn Đông không khỏi cười khổ, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Không thể tưởng tượng được chuyện lại như vậy. Nếu mình đã hạ quyết tâm phải đối diện với tình cảm của San San, lại làm thế nào để rời khỏi cô ấy.
- Hàn Đông, em vẫn chưa có đáp ứng ba em. Anh đừng nghĩ nhiều.
Kiều San San khẽ nói.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừ. Anh không nghĩ nhiều đâu. Em yên tâm đi. Anh đã nói rồi. Em là người của anh. Anh sẽ có trách nhiệm với em. Về phần tên Lăng Tĩnh Nhiên kia, hừ, nếu anh ta dám đến trêu chọc em, anh sẽ làm cho hai tay của anh ta cũng bị gãy luôn.
- Anh thật là, chỉ biết đánh đánh giết giết. Nhưng anh đã là cán bộ lãnh đạo cấp Phó phòng rồi đấy.
Kiều San San hờn dỗi nói.
- Em cũng chưa đáp ứng làm bạn gái của anh mà.
Hàn Đông phất tay nói:
- Em sẽ đáp ứng. Yên tâm đi, có thời gian anh sẽ đi nói chuyện với ba em.
- A...
Kiều San San thét lên một tiếng kinh hãi.
- Anh đi nói chuyện gì chứ? Hàn Đông anh đừng làm xằng làm bậy được không?
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi. Anh sẽ không làm xằng làm bậy. Anh chỉ đi khuyên bảo ba em một chút, không để ông ấy cứ ép em qua lại với Lăng Tĩnh Nhiên nữa.
Vẻ mặt Kiều San San đầy buồn bã, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi. Ba em, ông ấy...
Hàn Đông mỉm cười. Hắn hiểu vì sao Kiều San San muốn đến huyện Phú Nghĩa làm. Xem ra Kiều Hiếu Nghĩa cũng một người mê làm quan. Vì tiền đồ của mình, không ngờ muốn gả con gái mình vào nhà Lăng Tụ Giai.
Nói thật, đối với người như vậy, Hàn Đông thực sự rất coi thường. Anh muốn làm quan, vậy anh nỗ lực đi luồn cúi đi. Nhưng lấy hạnh phúc người thân của mình đi vớt, vậy là không đúng.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông hơi chấn động, thò tay ôm lấy lưng của cô.
- Anh...
Toàn thân Kiều San San ngẩn ra. Cô dùng sức cố gắng để thoát ra:
- Anh làm gì vậy?
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Không làm gì, ôm em một cái thôi
- Xuống địa ngục đi!
Kiều San San hờn dỗi nói. Trên mặt đã đỏ ửng cả lên.
Trở lại ký túc xá. Hàn Đông mời Kiều San San vào phòng ngồi một lát, kết quả Kiều San San liền cự tuyệt, cười ha hả nói:
- Tâm của anh không tốt, em nghĩ nên cách xa anh một chút.
Nói xong, cô vào ký túc xá của mình, đóng cửa lại.
Hàn Đông cười khổ một chút. Nha đầu này còn đang lo lắng cái gì chứ?
Cho tới bây giờ Hàn Đông vẫn có chút do dự. Cuối cùng có nên nói về tình hình cụ thể của mình cho Kiều San San biết không? Nhưng suy nghĩ, lại cảm thấy tạm thời không nói thì tốt hơn.
Hàn Đông cảm thấy tình cảm của mình và Kiều San San, trộn lẫn tạp nham nhiều thứ khác.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông gọi đến văn phòng của ba, kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Hắn nói:
- Ba, Lăng Tụ Giai này thật đáng giận. Ông ta làm như vậy, chính là muốn chèn ép con mà.
Hàn Chính cười ha hả nói:
- Yên tâm đi. Con là người bị bất kỳ người nào ép là dừng sao? Đợi thêm hai ngày nữa đi.
Hàn Đông cũng chỉ có thể chờ. Hiện tại hắn cũng hiểu, mình thật muốn buông tay duỗi chân làm ra sự nghiệp một phen. Khi tới thời điểm thích hợp, vẫn phải dựa vào thế lực trong nhà mới được.
Đương nhiên, nếu mình chấp nhận chậm rãi hướng lên trên, thật sự không cần thế lực lớn trong nhà can thiệp vào. Nhưng trong trí nhớ, chuyện gia tộc sắp xảy ra, khiến Hàn Đông lại không thể chậm rãi tiếng lên trên giống như những người khác.
Dù sao, Hàn Đông chỉ cần làm ra thành tích, nhất định sau này sẽ có địa vị, khi nói chuyện trong gia tộc cũng có phân lượng.
Nói cách khác, cho dù hiện tại Hàn Đông làm không tồi, nhưng phân lượng chính trị trong gia tộc còn rất thấp. Dù sao mình còn trẻ, mới chỉ là một cấp Phó phòng mà thôi.
Tối thứ sáu, Hàn Đông và Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Trương Trường Hà, Chu Chính cùng với Kiều San San đến khách sạn Long Đằng ăn cơm.
Lần này, tất cả mọi người tới an ủi Hàn Đông. Chẳng qua Hàn Đông lại không có gì cần an ủi. Tuy rằng vừa nãy, khi nhận được tin này, trong lòng có chút khó chịu, nhưng qua mấy ngày, hắn đã sớm nghĩ thông suốt.
Hiện tại, Hàn Đông đang đợi trong nhà đối phó Lăng Tụ Giai như thế nào.
Ông ngoại Hàn Đông là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, muốn đối phó một cấp Phó bộ, quả thực chính là chuyện rất dễ dàng.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, Ông ngoại là một người vô cùng nghiêm khắc, đôi mắt tràn ngập ánh sáng trí tuệ, giống như có thể thấy được suy nghĩ trong lòng người khác. Tuy rằng nhìn mặt ông không có vẻ tươi cười, nhưng Hàn Đông biết, ông ngoại và mẹ mình vô cùng quan tâm đối với mình. Trong năm hỗn loạn đó, hai cậu đều lần lượt gặp chuyện không may. Hiện nay ông ngoại cũng chỉ còn lại mình và mẹ là người thân. Ông có thể không quan tâm sao?
Cơm nước xong, mọi người lại đi hát tăng hai.
Ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe cùng Chu Nhất Khởi đi tới Vinh Châu. Chuyến đi này chủ yếu là tới thăm hỏi cậu Chu Chính là Kỷ Quốc Hùng.
Chu Chính nói cho Hàn Đông biết Kỷ Quốc Hùng là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố. Đây chính là một vị trí rất quan trọng, cho nên Hàn Đông quyết định tiến đến thăm hỏi một chút, xem xét tình huống, có thể tạo mối quan hệ hợp tác tốt đẹp là tốt nhất.
- Ha ha. Hàn Đông, cán bộ cấp Phó cục trẻ tuổi nhất ở thành phố Vinh Châu. Thật đúng là nghe danh không bằng thấy mặt.
Kỷ Quốc Hùng cười ha hả nói.
- Phó cục trưởng Kỷ quá khen.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Kỷ Quốc Hùng bắt tay xong nói:
- Đây là ở nhà, cậu cũng không nên gọi tôi là Phó cục trưởng. Gọi tôi một tiếng ông anh là được rồi.
Chu Chính ngồi bên cạnh nghe vậy, lập tức biến sắc. Hàn Đông gọi Kỷ Quốc Hùng như vậy, vậy chẳng phải thân phận mình còn thấp hơn hắn sao?
Hàn Đông cười cười nói:
- Như vậy sao được. Nếu không cháu gọi bác là bác Kỷ vậy.
Kỷ Quốc Hùng cười nói:
- Ha ha, cũng được.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Hàn Đông, cho nên mới khách khí bảo Hàn Đông gọi ông ta một tiếng ông anh mà thôi.
Lúc này Chu Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi ở nhà Kỷ Quốc Hùng khoảng hai giờ, Hàn Đông liền cáo từ rời đi.
Chu Chính cũng đi theo, nói:
- Anh Đông. Có muốn tôi hẹn mấy người bạn đến vui vẻ một chút không.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Tôi đã có hẹn với Kiều San San rồi.
- Ha ha. Tôi đã biết hai người... ha ha
Hàn Đông tức giận nói:
- Anh cười cẩn thận kẻo rơi cả hàm răng đấy. Anh xuống xe, tự bắt xe mà về đi.
Nói xong. Hàn Đông liền dừng xe ở ven đường.
Chu Chính buồn bực nói:
- Không phải đâu, anh Đông, anh làm vậy là trọng sắc khinh bạn rồi.
- Ha ha. Ai kêu anh nói nhảm như vậy.
Hàn Đông cười, lái xe tới quảng trường Năm sao, tìm một vòng mới tìm được Cát Ny ở cửa hàng giầy. Kiều San San cũng đang chờ ở đây.
- Không tồi, dễ nhìn. Nghe nói anh càng lăn lộn càng có tiền đồ. Ngay cả Phó chủ tịch huyện cũng dám đánh.
Vừa thấy mặt, Cát Ny đã trêu.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Cát Đại tiểu thư, tôi nào dám đánh người. Đây chính là tung tin vịt. Tôi cũng bị oan uổng muốn chết.
Cát Ny cười rộ lên, nói:
- Oan uổng không sao cả. Có người đẹp an ủi anh rồi. San San nhà chúng tôi lại treo anh ngay bên cạnh miệng mà.
- Ny ny, cô nói gì vậy?
Kiều San San thẹn thùng nói.
Hàn Đông cũng ít nhiều hiểu ý của Kiều San San. Hẳn là cô ấy cũng có thiện cảm với mình. Chẳng qua cô ấy vẫn lo lắng về thái độ của ba cô ấy.
“Xem ra vẫn phải kiên cường hơn nữa, tranh thủ thời gian để Kiều Hiếu Nghĩa biết tới mình.”
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.
Giờ ăn cơm, Cát Ny nói:
- Hàn Đông, anh có thể hăng hái thêm một chút. À, tranh thủ một chút sớm lên làm Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện ủy và vân vân. San San nhà chúng tôi cũng không phải là dễ dàng cưới về đâu.
Kiều San San xấu hổ buồn bực, thò tay qua cấu vào cánh tay cô.
Rất hiển nhiên, mọi chuyện của San San, Cát Ny cũng biết được tương đối tỉ mỉ, bằng không sẽ không nói như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng muốn sớm làm Bí thư Huyện ủy, nhưng phải được lãnh đạo đồng ý mới được chứ.
Cát Ny nói:
- Ha hả, thật ra anh cũng không tồi. Hơn hai mươi tuổi đã làm tới cấp Phó cục. Sợ là cả Vinh Châu cũng không tìm thấy người thứ hai.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Trong quan trường ở nước Trung Hoa, yêu cầu đối với tuổi tác và kinh nghiệm vô cùng coi trọng. Mình mới là cấp Phó cục mà thôi, có gì đáng kinh ngạc chứ.
Ngày 16 tháng 6, một tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật đi tới tỉnh Tây Xuyên tỉnh.
Sau buổi gặp mặt Bí thư Tỉnh ủy về, đồng chí bên Ủy ban Kỷ luật Trung ương hẹn gặp Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai.
Căn cứ theo lời tố cáo của quần chúng, Lăng Tụ Giai đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Thục Đô, Bí thư Thành ủy, hơn nữa sau đó trong lúc đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh tỉnh Tây Xuyên, lợi dụng chức vụ, giành lợi ích cho công ty nào đó, nhận hối lộ bồi thường lên tới năm trăm ngàn bảy mươi ngàn tệ.
Dưới sự giúp đỡ của Ủy ban kỷ luật tỉnh, người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhanh chóng thu thập được các chứng cứ chính xác có liên quan. Chuyện Lăng Tụ Giai nhận hối lộ là chuyện có thật.
Rất nhanh, Trung ương liền tiến hành bắt giam Lăng Tụ Giai.
Hội đồng nhân dân huyện hội nghị thường vụ tỉnh Tây, cũng thông qua đó quyết nghị miễn trừ chức vụ Phó chủ tịch tỉnh của Lăng Tụ Giai.
Bởi vì Lăng Tụ Giai có thái độ nhận sai rất tốt, đồng thời đã trả lại khoản tiền nhận hối lộ, bởi vậy không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Một loạt động tác này, khiến mọi người ở tỉnh Tây Xuyên không hiểu ra sao cả.
Lẽ ra, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, tham ô nhận hối lộ hơn năm trăm ngàn, sao vẫn không ngừng được chọn đi vào Ủy ban.
Hơn nữa cho dù có người mang thư tố cáo tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, nhưng tình hình cũng không phải quá nghiêm trọng, bình thường Ủy ban kỷ luật Trung ương đều yêu cầu Ủy ban kỷ luật tỉnh tiến hành điều tra.
Mà lúc này, không ngờ là người của Ủy ban kỷ luật Trung ương tự mình xuống tiến hành điều tra.
Mặt khác, có vài người biết rõ sự tình, cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, hình như quá trình tìm bằng chứng rất đơn giản. Giống như Ủy ban kỷ luật tỉnh đã sớm chuẩn bị tốt từ trước. Người của Ủy ban kỷ luật Trung ương vừa tới liền nhanh chóng phối hợp điều tra vấn đề cũng không tuân theo chuẩn mực.
Đương nhiên, chỉ có một số ít người biết về những việc này. Phần lớn mọi người chỉ xem chuyện này như đề tài để buôn chuyện mà thôi.
Có người nói bởi vì Lăng Tụ Giai đắc tội với một lãnh đạo nào đó ở trung ương, cho nên lần này Ủy ban Kỷ luật Trung ương mới có thể kiên quyết điều tra ông ta như vậy. Nói cách khác, một cán bộ cấp Phó bộ, mới tham ô chút tiền như vậy, sao có thể xuống đài chứ!
Ngoài ra, có người cho rằng, là do Lăng Tụ Giai tự làm tự chịu. Nếu ông ta không tham ô, bất kỳ ai cũng không thể làm gì ông ta.
Mà đài truyền hình, báo chí và truyền thông, thì ùn ùn kéo đến tuyên dương, ca tụng trung ương đã rất quyết tâm trong hành động chống tham nhũng.
Tin tức Lăng Tụ Giai rơi đài, khiến Bí thư Thành ủy Vinh Châu Đinh Vi Dân thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ông ta cảm giác thái độ phê bình kín đáo của Lăng Tụ Giai đối với Hàn Đông. Thậm chí sau đó còn điều tra báo cáo rõ ràng về chuyện ở Thành ủy Đồ Châu. Ông ta cũng phê bình một vài trường hợp ở Vinh Châu. Điều này khiến Đinh Vi Dân vẫn cảm thấy rất lo lắng. Nếu bởi vì Hàn Đông hoặc là nói bởi vì Triệu Nhạc, mà đắc tội Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lời nói của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sẽ vì vậy mà có chút mất nhiều hơn được.
Nhưng hiện tại, Lăng Tụ Giai bỗng nhiên bị điều tra. Lo lắng của Đinh Vi Dân cũng theo đó mà biến mất.
- Ha hả. Tiểu tử này quả thật là may mắn.
Đinh Vi Dân lẩm bẩm.
Đương nhiên, Hàn Đông biết rõ chân tướng. Tất cả những điều này cũng không phải là ngẫu nhiên. Chỉ có điều Hàn Đông không thể tưởng tượng được động tác của ông ngoại lại lớn như vậy. Không ngờ trực tiếp nhổ rễ Lăng Tụ Giai.
Có lẽ, đây không chỉ là ý của một mình ông ngoại.
Dù sao, phía sau một Phó chủ tịch thường trực tỉnh khẳng định cũng có chỗ dựa vững chắc. Ông ngoại lại động phía trước hắn, khẳng định đã cân nhắc kỹ càng.
Như vậy, chỉ sợ bên trong còn có ý của lão thái gia.
- Vì kinh sợ sao?
Khóe miệng Hàn Đông lộ ra một nụ cười mỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.