Người Cầm Quyền

Chương 188: Đánh chết không đi

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

10/04/2013

Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Không ngờ là Sa Trí Tuyên tên này. Gã đến Khu công nghiệp, thực sự vì muốn đầu tư, hay có dự tính gì khác?

- Thế nào, Chủ nhiệm Hàn không chào đón tôi đến đầu tư sao?

Sa Trí Tuyên cười mà như không cười nói.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Hoan nghênh. Đương nhiên hoan nghênh. Ông chủ Sa, vào trong nói chuyện đi.

Đặng Học Vinh có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Đông và Sa Trí Tuyên một cái, xem bộ dạng của bọn họ, hẳn đã biết nhau từ trước.

- Văn phòng của Chủ nhiệm Hàn khá đơn sơ nhỉ?

Sa Trí Tuyên ngồi xuống cảm thán nói.

- Có thể làm việc là được. Tôi đến để công tác, cũng không phải đến để hưởng thụ. Điều kiện thiếu chút cũng không sao cả.

Hàn Đông thản nhiên nói. Bằng trực giác, Hàn Đông cảm thấy khẳng định tiểu tử này không có ý tốt.

Sa Trí Tuyên nhận lấy bao thuốc lá Hàn Đông đưa cho, hút một hơi, rất cợt nhả phun ra một vòng khói, mỉm cười nói:

- Nói rất hay. Điều kiện làm việc tốt hay xấu cũng không sao cả. Tuy nhiên, nếu bên cạnh có thể có đủ điều kiện, con người sáng tạo ra thành tích cũng tốt hơn. Đặc biệt là phụ nữ. Phụ nữ từ nhỏ đã là đối tượng được che chở yêu thương. Cũng không nên để họ phải chịu khổ theo.

Hàn Đông mỉm cười. Trong lời nói của người này có ẩn ý, tuy nhiên tiểu tử này cũng tự cho là đúng. Hắn nhân tiện nói:

- Ông chủ Sa nói đúng. Tuy nhiên, tôi cũng nghe nói một câu nói, gọi là hữu tình uống nước cũng no. Chỉ cần hai người yêu nhau, chính là mỗi ngày uống nước, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại không có tình cảm, cho dù có núi vàng núi bạc, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc à.

Sa Trí Tuyên biến sắc. Nhưng ngay sau đó liền cười ha hả nói:

- Bỏ đi, bỏ đi, Chủ nhiệm Hàn thực sự là triết học gia trời sinh. Tuy nhiên, lần này tôi cũng không phải tới thảo luận với Chủ nhiệm Hàn về vấn đề triết học. Nói rõ hơn, tôi biết sau khi Cơ sở số 1 tới trụ lại, bên anh khẳng định sẽ thu hút được càng nhiều xí nghiệp đến Phú Nghĩa đầu tư. Bởi vậy, tôi cảm thấy tương lai ngành sản xuất hóa chất huyện Phú Nghĩa khẳng định có thể hình thành hiệu ứng quần tụ. Cho nên tôi cũng chuẩn bị tiến vào đầu tư, kiếm chút đỉnh tiền. Không biết Chủ nhiệm Hàn có nguyện ý tạo điều kiện giúp đỡ hay không?

Hàn Đông cười nói:

- Ông chủ Sa đến đầu tư, đương nhiên tôi giơ hai tay đồng ý. Nói ra thật xấu hổ, tôi còn không biết ông chủ Sa làm bên ngành nào?

Sa Trí Tuyên lại rất phóng túng, phun ra một vòng khói, giọng điệu không thèm để ý nói:

- Chủ cửa hàng nhỏ thôi. Chủ nhiệm Hàn anh có nghe nói qua về Tập đoàn Hùng Phi không?

Hàn Đông kinh ngạc, cười nói:

- Không thể tưởng tượng được sản nghiệp của ông chủ Sa là Tập đoàn Hùng Phi. Xem kiến thức của tôi thật sự là nông cạn. Đương nhiên, đối với Tập đoàn Hùng Phi, tôi nghe như sấm bên tai. Tuy nhiên chỗ chúng tôi là Khu công nghiệp, hình như kinh doanh của ông chủ Sa không thuộc về công nghiệp à.

Tập đoàn Hùng Phi ở Vinh Châu xuất hiện rất đặc biệt, kinh doanh chủ yếu là bất động sản. Hiện tại, mở phòng thương phẩm và kinh doanh bất động sản, tài sản hẳn là trên trăm triệu. Chỉ có điều Hàn Đông quả thật không thể tưởng tượng được nó lại là sản nghiệp của Sa Ứng Lương. Tuy nhiên, mặc dù bình thường gã giả bộ không muốn dính tới hào quan của cha gã, nhưng có thể đoán được Tập đoàn Hùng Phi có thể làm lớn như vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới cha Sa Trí Tuyên.

Sa Trí Tuyên cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn còn không biết đi, Ban giám đốc tập đoàn chúng tôi đã mở hội nghị, nhất trí cho rằng cơ sở số 1 định cư ở huyện Phú Nghĩa là một cơ hội rất tốt. Nếu tập đoàn chúng tôi muốn mở ra, đa nguyên hóa, đây là thời điểm tốt nhất để tham gia. Thừa dịp hiện tại còn ít xí nghiệp tiến vào, chúng tôi phải tiến vào nhanh một chút, mới có thể chiếm trước tiên cơ.

Hàn Đông cũng không biết tiểu tử này nói có thật không, tuy nhiên nếu đúng như gã nói, chỉ cần thật sự muốn tới đầu tư, vậy dựa theo tình huống bình thường để đối đãi. Hắn cười nói:

- Thì ra là thế à. Vậy đương nhiên Khu công nghiệp hoan nghênh Tập đoàn Hùng Phi vào trú lại. Đối với chính sách ưu đãi phía Thu hút đầu tư, Ban quản lý cũng đã công khai. Nếu ông chủ Sa có điểm nào không rõ, có thể cố vấn Phòng thu hút đầu tư. Tôi tin rằng nhân viên công tác bên chúng tôi khẳng định sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất.

Sa Trí Tuyên mỉm cười nói:

- Tôi cũng là người Vinh Châu, đối với tình hình nơi này cũng tương đối hiểu biết. Chúng tôi chuẩn bị thành lập một chi nhánh công ty, gọi là Công ty hữu hạn hóa chất Phú Hùng. Đến lúc đó, còn hy vọng Chủ nhiệm Hàn giúp đỡ một chút.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vấn đề này ông chủ Sa không cần lo lắng. Chỉ cần ông chủ Sa thành tâm đến đầu tư, những vấn đề liên quan, Ban quản lý đều dựa theo trình tự giải quyết tốt từng việc.

- Vậy là tốt rồi.

Sa Trí Tuyên rút điện thoại di động ra xem một chút, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, cũng sắp tới giờ tan tầm rồi. Như vậy đi, tôi mời Chủ nhiệm Hàn ăn cơm chiều, thuận tiện giới thiệu mấy người bạn cho Chủ nhiệm Hàn làm quen.

Hàn Đông ảm đạm cười nói:

- Ngại quá, tối nay tôi còn có việc, không đi ăn cơm với anh được. Mặt khác, nếu ông chủ Sa muốn tới Khu công nghiệp đầu tư, như vậy về sau anh chính là chủ doanh nghiệp của chúng tôi. Căn cứ theo quy định, nhân viên công tác của Ban quản lý không thể đi ăn cơm với chủ doanh nghiệp. Tôi thân là Chủ nhiệm Ban quản lý, cũng phải làm gương.



Sa Trí Tuyên nói

- Đầu tư là đầu tư. Nhưng hiện tại tôi lấy thân phận là bằng hữu mời anh ăn cơm. Như vậy hẳn không có vấn đề gì chứ. Phần mặt mũi này anh nên cho mới phải.

Hàn Đông tỏ ra bất đắc dĩ:

- Tôi thật sự là có chuyện. Tâm ý của ông chủ Sa tôi xin nhận. Cơm chiều thì thật sự miễn cho.

Bất kỳ Sa Trí Tuyên nói như thế nào. Hàn Đông cũng đánh chết không đi. Dù sao tiểu tử này khẳng định không có lòng tốt gì, Hàn Đông sẽ không cho gã bất kỳ cơ hội nào.

Sa Trí Tuyên thấy thái độ của Hàn Đông cực kỳ kiên quyết, cũng không thể miễn cưỡng, lại nói chuyện tào lao thêm vài câu, rồi cáo từ rời đi. Nhìn Sa Trí Tuyên lên xe thể thao BMW nhanh như chớp rời đi, Hàn Đông cười lạnh.

Đóng cửa ban công, Hàn Đông tới Phòng thu hút đầu tư. Trong phòng Thu hút đầu tư, mọi người còn đang bận rộn. Thấy Hàn Đông xuất hiện, tất cả đều đứng dậy cung kính chào hỏi. Hàn Đông mỉm cười gật đầu, nhìn Đặng Học Vinh nói:

- Trưởng phòng Đặng, đến lúc đó ông chủ Sa có thể muốn tới đầu tư, anh phụ trách tiếp đón cho tốt. Tất cả trình tự đều phải nghiêm khắc dựa theo chính sách để làm việc.

Trong lòng Đặng Học Vinh có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Được, Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ nhớ kỹ.

Gật đầu. Hàn Đông xuống lầu, lái xe tới cục Thông tin. Mới tới cửa Cục Thông tin, hắn gặp Cục trưởng Khổng đi ra. Ông ta cười ha hả nói:

- Trợ lý Hàn tới đón Phó cục trưởng Kiều đấy à?

Hàn Đông cười nói:

- Đúng vậy, Cục trưởng Khổng tan tầm à?

Trong khoảng thời gian này, mọi người trong cục Thông tin biết hàng ngày Hàn Đông đều tới đón Kiều San San. Mỗi lần thấy Kiều San San và Hàn Đông đứng chung một chỗ, trong lòng một vài người trẻ tuổi cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Không bao lâu. Kiều San San lững thững đi từ cầu thang xuống. Trên mặt cô hiện ra một nụ cười ngọt ngào. Cô đi tới mở cửa xe, cầm lấy bó hoa hồng xinh xắn đặt ở vị trí lái phụ đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt ngây ngất.

Hàn Đông cười nói:

- Tối này mời em ăn cơm.

- Thật à. Có chuyện tốt gì sao?

Kiều San San vui mừng hỏi, khuôn mặt tươi cười như hoa, hàng mi cong chớp nhẹ, vô cùng động lòng người.

Hàn Đông cười nói:

- Thấy em vui vẻ chính là chuyện tốt nhất.

Kiều San San hờn dỗi lườm Hàn Đông một cái nói:

- Miệng càng ngày càng ngọt.

Hàn Đông cười nói:

- Đó là đương nhiên. Anh bôi mật mà. Không tin em nếm thử.

Nói xong, hắn đưa miệng sát qua.

Mặt Kiều San San lập tức đỏ bừng, cẩn thận quay mặt ra ngoài cửa sổ, giận dữ nói:

- Anh làm gì vậy. Bị người ta thấy được sẽ không tốt.

Hàn Đông cười ha ha nói:

- Tốt lắm, trở về cho em nếm sau vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, Hàn Đông nghe máy. Thì ra là Chu Chính gọi tới. Anh ta kiêu ngạo, cười nói:

- Anh Đông. Tôi phụng mệnh trở lại. Tối nay mời anh Đông ăn cơm.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Tôi vừa nói mời San San ăn. Nếu cậu muốn mời khách, vậy không khách khí với cậu nữa. Cậu ở đâu, tôi qua đón cậu.



Chu Chính vừa nghe Hàn Đông và Kiều San San đang ở cùng nhau, nhân tiện nói:

- Tôi không quấy rầy anh với chị dâu đâu.

Kiều San San ở bên canh nghe loáng thoáng được hai chữ "Chị dâu", trên mặt lại càng đỏ, oán trách nói:

- Miệng chó không nôn được ngà voi.

Chu Chính nghe được cười ha ha, nói:

- Chị dâu cũng phê bình tôi. Anh Đông, để hôm khác vậy.

Kiều San San cười nói:

- Không có việc gì, tiểu tử cậu hiếm khi mời khách. Nói hôm nào không biết phải chờ tới lúc nào. Tôi lập tức qua đón cậu. Còn có người khác sao?

Chu Chính nói:

- Tôi mời Trưởng ban Trần, còn có Phó phòng Xa.

Hai người này cũng đi lại khá gần với Hàn Đông. Lúc này, Hàn Đông lái xe đi qua địa điểm Chu Chính nói để đón anh ta. Rất nhanh đã thấy Chu Chính đứng ở ngã tư đường, đứng đó giống như một cột trụ, hai tay đặt ở bên hông, đang trêu đùa với bà chủ một buồng điện thoại công cộng.

Kiều San San cười nói:

- Người này thật là.

Hàn Đông đưa hai tay lên làm loa khẽ gọi, Chu Chính cười ha hả chạy tới. Sau khi ngồi vào ghế sau anh ta cười hì hì nói:

- Chào Anh Đông, chào chị dâu.

Hàn Đông mỉm cười, lái xe đến trước khách sạn Long Đằng. Kiều San San nói:

- Chu Chính, tôi thấy cậu nên giảm cân đi. Bằng không về sau ngay cả đồng phục cảnh sát cũng không mặc vừa. Nếu vậy, cục Công an cũng sẽ không cho cậu làm đâu.

Chu Chính cười khổ nói:

- Chị dâu, tôi cũng muốn giảm béo. Nhưng tôi cũng không biết vì sao, càng giảm càng béo. Tôi cũng không có cách nào khác à. Chị dâu có dáng người tốt như vậy, có bí quyết nào sao?

Kiều San San mỉm cười.

- Tôi không nói cho cậu biết.

Lúc này Chu Chính dùng sức hít một hơi thật sâu, cảm thán nói:

- Thơm quá à. Anh Đông đối với chị dâu thật tốt, ăn một bữa cơm cũng mua hoa hồng đẹp như vậy.

Hàn Đông tức giận nói:

- Cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu câm đâu.

Trước đó, Chu Chính đã đặt phòng trước, bởi vậy sau khi ba người tới, chỉ cần báo tên là được. Sau khi vào phòng đợi một lúc, Trần Dân Tuyển và Xa Tĩnh Chương đều lần lượt tới.

Trần Dân Tuyển ngồi xuống nói:

- Vừa rồi tôi nhìn thấy Chủ tịch huyện Cam và Phương Kiến, còn có vài người cũng tới ăn cơm ở đây.

Chu Chính cười nói:

- Thật đúng là tên cũng như người, không tự trọng, ha hả.

Tất cả mọi người mỉm cười. Lần trước, xung đột giữa Hàn Đông và Phương Kiến, tất cả mọi người đều đã biết, Phương Kiến chịu thiệt, cuối cùng một chút mặt mũi cũng không có tìm về được.

Rất nhanh, rượu và đồ ăn được mang lên. Mọi người đều uống rượu. Hàn Đông nâng chén nói.

- Nào, chúng ta chạm chén một cái, hoan nghênh Chu mập trở về.

Mọi người uống một hơi cạn sạch. Chu Chính nói:

- Về sau tôi tiếp tục làm dưới tay anh Đông. Anh Đông nói đánh ở đâu tôi đánh tới đó.

Hàn Đông đang muốn nói chuyện. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Chu Chính ngồi ở gần cửa nên anh ta đi ra mở cửa. Hàn Đông liền thấy Sa Trí Tuyên cầm một chén rượu, vẻ mặt tươi cười đứng ở ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook