Chương 210: Dường như Bí thư Kiều có thành kiến với anh
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Vỗn dĩ Hàn Đông là chuẩn bị đến Ủy ban Kế hoạch nhấn mạnh một chút, nhưng thấy trạng thái làm việc ở nơi đó như vậy khiến hắn chẳng còn tâm trạng nữa, vừa đúng lúc Nhâm Bồi Đĩnh không đi làm đúng giờ nên nổi một trận lôi đình, sau đó hắn đến qua Cục Công an, rồi quay về Ủy ban nhân dân huyện.
Ủy ban Kế hoạch chính là Ủy ban Cải cách phát triển sau này, trong số các cơ quan Chính phủ thì quyền lực cực kỳ lớn.
Bởi vậy Hàn Đông cũng mới muốn đến nơi đó đầu tiên để điều tra, nghiên cứu.
Đối với công việc tại toàn đơn vị này, Hàn Đông là vô cùng coi trọng.
Đối với cơ quan như vậy, đương nhiên phải có người mình tin tưởng nắm bắt mới được.
Rất hiển nhiên, lão già Nhâm Bồi Đĩnh như thế là không thể hợp tác với Hàn Đông được rồi.
Cho nên Hàn Đông vừa đúng lúc mượn cớ tìm cơ hội thay y.
Chỉ là với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
Dù sao nếu từ ngoài chọn một người cho vào đó làm thì sẽ không quen thuộc công việc ở Ủy ban Kế hoạch, cho vào đó làm trong thời gian ngắn sẽ khó phát huy được tác dụng.
Bây giờ Hàn Đông đang chờ đợi.
Từ lần đó, qua quan sát Ủy ban Kế hoạch, thấy được Phó chủ nhiệm Tô Duy Hạ rất biết nhìn nhận.
Vậy thì xem y có khả năng tóm lấy cơ hội này hay không rồi.
Hàn Đông ngồi trong văn phòng làm việc, lật lật văn kiện trên bàn.
Dựa theo phân loại của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông xử lý trước số văn bản chỉ cần xem nhanh qua rồi ký tên vào đó, tiếp tới mới xử lý những chuyện quan trọng và gấp gáp hơn.
Lúc này, Tả Nhất Sơn ngồi bên ngoài xem cẩn thận, cân nhắc quyển sổ nhỏ trong tay.
Ở trong đó ghi chép lại tình hình mấy người mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Tả Nhất Sơn hiểu rõ tình cảnh của Hàn Đông, mới lên chức sơ cấp, việc quan trọng nhất chắc chắn là ổn định nhân sự, cho nên làm thư ký như y đầu tiên là thu thập nhiều một chút tin tức có liên quan, đến lúc nào đó cũng dễ nhắc nhở lãnh đạo.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Tả Nhất Sơn hít một hơi, sau đó nhấc máy.
- Xin chào.
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch. Không biết Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh, tôi muốn đến báo cáo công việc một chút.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đã được hạ thấp.
Tả Nhất Sơn lập tức nhớ ra bộ dạng cái người ở trong văn phòng trêu đùa với nữ nhân viên văn phòng.
Không ngờ là hắn ta lại gọi điện thoại tới trước.
- Là Phó chủ nhiệm Trang ạ, xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, Tả Nhất Sơn đi đến cửa vào phòng trong, gõ nhẹ cửa.
Hàn Đông ngẩng đầu hỏi:
- Có chuyện gì?
Tả Nhất Sơn mặt nở nụ cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương gọi điện tới, nói là muốn báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông hơi hơi run, trả lời:
- Ừ, nói là sau một tiếng nữa tôi rảnh.
Đây chính là quyền hạn đặc biệt của lãnh đạo, cấp dưới hạ giọng, cúi mình xin đến báo cáo công việc, nhưng tâm trạng lãnh đạo không tốt thì có thể để cấp dưới chờ đợi một, hai tiếng rồi mới được đến.
Mới đầu khi Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa, liền bị Phương Trung thể hiện uy thế phủ đầu, ngồi ở Ban tổ chức cán bộ đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó ngồi đợi trong phòng Thư ký thêm nửa tiếng, cuối cùng lại ngồi đợi thêm nửa tiếng nữa trước bàn làm việc của y.
Cũng may Hàn Đông luyện công phu đầy đủ, nếu không thì cứ liên tục chờ đợi như vậy, nếu đổi là người khác, e là sớm đã không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên sau chuyện đó Hàn Đông cũng tổng kết được một chút, khi đó kinh nghiệm bản thân còn chưa đủ. Khi ở Ban tổ chức cán bộ, Phương Trung nói nửa tiếng sau có thời gian, nếu đổi lại là người có kinh nghiệm, thì sẽ lập tức đến đó ngồi đợi, hoặc là phải đợi một thời gian.
Bây giờ Hàn Đông cũng chỉ là học gì thực hành nấy mà thôi.
Thật ra, cái này cũng không đáng được tính là quan liêu.
Chỉ có thực sự ngồi vào vị trí này mới hiểu rõ, vì sao có một số lãnh đạo phải làm như vậy.
Ví dụ, như trường hợp của Trang Dĩnh Lương.
Hàn Đông có ấn tượng không tốt về y, nhưng y lại là người Ủy ban Kế hoạch đầu tiên gọi điện tới xin báo cáo công việc.
Cho nên Hàn Đông sẽ không lập tức gặp y, cứ thử y trước, xem y có đúng là giác ngộ thật không, có đúng là có thành ý?
Trang Dĩnh Lương nhận được điện thoại trả lời của Tả Nhất Sơn, trong lòng buồn bực, một tiếng nữa gần như đã là giờ tan làm rồi.
Phó chủ tịch huyện Hàn để mình đợi một tiếng sau mới đến, đây không phải rõ ràng nói cho y biết hắn không muốn gặp y sao?
Trang Dĩnh Lương là hạ quyết tâm rất lớn mới gọi cuộc điện thoại này.
Lúc trước, hình ảnh đùa cợt với nữ nhân viên văn phòng của y bị Hàn Đông bắt gặp, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn rồi.
Hơn nữa lúc mở họp, bản thân y lại đến muộn.
Hai sự việc gộp lại, chỉ e là Phó chủ tịch huyện Hàn bất mãn về bản thân y, thậm chí đã vượt qua cả Đường Vinh Liễu, gần với Trang Dĩnh Lương rồi.
Nếu như không nghĩ cách giải quyết vấn đề này, không gian thăng tiến tương lai của y chắc chắn là không còn nữa rồi.
Trong số ba Phó chủ nhiệm ở Ủy ban Kế hoạch, Tô Duy Hạ có lý lịch nông nhất, còn sức cạnh tranh giữa y và Đường Vinh Liễu gần như nhau. Trước mắt Nhâm Bồi Đĩnh sắp về hưu rồi, mấu chốt này nếu để lãnh đạo quản lý ghi nhớ, thì trên cơ bản là không còn khả năng được thăng chức nữa.
Cho nên vì tiền đồ của bản thân, Trang Dĩnh Lương liền chuẩn bị hóa biến bị động thành chủ động, liền mượn cơ hội này dựa dẫm Phó chủ tịch huyện Hàn là được.
Dù sao y là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, chính y cũng không nhận được một chút coi trọng từ phía Chủ tịch huyện Phương. Trước cục thế trước mắt của Ủy ban Kế hoạch, sao không sớm một chút đầu cơ lập trận? Nói không chừng còn có thể nhận được thu hoạch bất ngờ.
Không ngờ gọi một cuộc điện thoại đi lại nhận được câu trả lời như vậy, tâm trạng Trang Dĩnh Lương trở nên vô cùng hoảng loạn.
Y xoa xoa bàn tay, đi đi lại lại không ngừng trong phòng làm việc.
Bỗng nhiên y đứng lại.
“Bốp”
Trang Dĩnh Lương tát mình một cái thật mạnh, sau đó cầm quyển sổ nhỏ nằm trên bàn làm việc, nhấc điện thoại trên bàn gọi số điện thoại văn phòng.
Đường dây vừa thông mạch, Trang Dĩnh Lương lại nhanh tay gác máy.
Sau đó y nhanh chân đi ra ngoài, thở hổn hển chạy đến cổng Ủy ban Kế hoạch, vẫy một chiếc taxi đưa y đến Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn mười phút sau, xe taxi đến cổng Ủy ban nhân dân huyện. Trang Dĩnh Lương trả lái xe năm tệ, còn thừa một tệ y không thèm đợi nhận lại mà xuống xe ngay, đi về phía bên trong.
Đi đến tầng một, Trang Dĩnh Lương dựa vào tay vịn cầu thang, thở hổn hển mấy hơi, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán rồi đi về hướng văn phòng của Hàn Đông. Đến cửa phòng, y tươi cười nói với Tả Nhất Sơn:
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương, tôi đến báo cáo công việc với Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn không phải nói rồi sao? Một tiếng sau mới rảnh.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Không sao, tôi đến trước để đợi.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, rồi đứng dậy rót ly trà đặt lên bàn mời y.
Trang Dĩnh Lương cảm kích nói:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười, rồi quay lại chỗ ngồi, cầm bút viết vài thứ.
Có điều y cũng chỉ là tạo dáng mà thôi, thấy Trang Dĩnh Lương ngồi đó bộ dạng nghiêm nghị, hơn mười phút sau y đứng dậy, gõ cửa bước vào nói với Hàn Đông:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương đợi ở ngoài hơn mười phút rồi ạ.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Tả Nhất Sơn, nghĩ “cái tên này có phải quá thông minh rồi không?”
Trong lòng Tả Nhất Sơn bỗng hồi hộp, eo cúi thấp hơn một chút.
Hàn Đông thấy phản ứng của y liền cười:
- Cho anh ấy vào đi.
- Vâng ạ.
Tả Nhất Sơn trả lời nhẹ nhàng, đi nhẹ ra ngoài, trong lòng hối hận mình làm sao vậy? Ngày tháng mới tốt đẹp một chút liền đã không nhớ rồi.
Tuy bản thân y nắm bắt được ý của Phó chủ tịch huyện Hàn, nhưng người ta là Trang Dĩnh Lương đến rồi thì mình nên báo ngay lúc đầu, còn để hắn ta đợi bao lâu, đợi ở đâu mới là việc lãnh đạo quyết định.
Tuy y chỉ là để Trang Dĩnh Lương đợi hơn mười phút, nhưng đây lại không phải chuyện thư ký nên làm.
“Sau này nhất định phải chú ý hơn, không thể phạm vào lỗi như vậy nữa.” Tả Nhất Sơn âm thầm hạ quyết tâm.
Tuy chỉ làm thư ký cho Hàn Đông mới hai ngày, nhưng Tả Nhất Sơn đã cảm thấy người khác thay đổi thái độ với mình rất nhiều.
Trước kia, nhân viên ở Văn phòng Ủy ban nhân dân xem y như ôn thần, nhưng bây giờ hễ nhìn thấy y thì đều khách khí chào hỏi, thậm chí còn mời y có thời gian rảnh thì đi ăn cơm cùng.
Thay đổi như vậy chính là vì y trở thành Thư ký cho Phó chủ tịch huyện Hàn.
Nhưng nếu y vì đó mà đắc ý, làm qua loa, phạm sai lầm bị Phó chủ tịch huyện Hàn lạnh nhạt, vậy thì tình cảnh sau này của y chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn trước.
Cho nên nhất định phải cẩn thận mới được.
Thấy Tả Nhất Sơn đi ra, Trang Dĩnh Lương đứng dậy hỏi:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn…
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh vào.
Vừa tự kiểm điểm bản thân xong, Tả Nhất Sơn liền xưng hô với Trang Dĩnh Lương khách khí hơn ban đầu một chút.
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Trong lòng Trang Dĩnh Lương vui mừng, xem ra mình đến đúng lúc rồi, nếu cứ ngu ngốc đợi một tiếng sau mới đến, thì đó mới là không còn một chút cơ hội nào.
Cửa phòng bên trong để mở, Hàn Đông đang ngồi bên trong, cúi đầu xem tài liệu.
Trang Dĩnh Lương hít thở sâu, đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
Hàn Đông vẫn cúi đầu.
Trang Dĩnh Lương đi vào, đứng hơi gập mình trước bàn làm việc của Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn y rồi lại cúi xuống, nói:
- Ừ, ngồi xuống đi, tôi sắp xong rồi.
- Vâng, anh cứ bận đi ạ.
Trang Dĩnh Lương đáp lời cẩn thận.
Tuy Hàn Đông cho phép y ngồi, nhưng y vẫn đứng đó, người hơi gập xuống, cười cười.
Nếu đã gặp được lãnh đạo, lúc này không nên vì một chút chi tiết mà khiến cho lãnh đạo không vui.
Hàn Đông xem xong đống tài liệu trong tay, đây là mấy văn bản quan trọng, cho nên hắn phải xem kỹ càng mới được.
Hơn mười phút sau, Hàn Đông chau mày cầm bút phê chỉ thị vào văn bản, rồi ký tên lên đó.
Đặt văn bản sang một bên, Hàn Đông ngẩng đầu. Thấy Trang Dĩnh Lương vẫn giữ nguyên bộ dạng trước, liền nói:
- Có chuyện gì không? Ngồi xuống nói đi.
Vỗn dĩ Hàn Đông là chuẩn bị đến Ủy ban Kế hoạch nhấn mạnh một chút, nhưng thấy trạng thái làm việc ở nơi đó như vậy khiến hắn chẳng còn tâm trạng nữa, vừa đúng lúc Nhâm Bồi Đĩnh không đi làm đúng giờ nên nổi một trận lôi đình, sau đó hắn đến qua Cục Công an, rồi quay về Ủy ban nhân dân huyện.
Ủy ban Kế hoạch chính là Ủy ban Cải cách phát triển sau này, trong số các cơ quan Chính phủ thì quyền lực cực kỳ lớn.
Bởi vậy Hàn Đông cũng mới muốn đến nơi đó đầu tiên để điều tra, nghiên cứu.
Đối với công việc tại toàn đơn vị này, Hàn Đông là vô cùng coi trọng.
Đối với cơ quan như vậy, đương nhiên phải có người mình tin tưởng nắm bắt mới được.
Rất hiển nhiên, lão già Nhâm Bồi Đĩnh như thế là không thể hợp tác với Hàn Đông được rồi.
Cho nên Hàn Đông vừa đúng lúc mượn cớ tìm cơ hội thay y.
Chỉ là với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
Dù sao nếu từ ngoài chọn một người cho vào đó làm thì sẽ không quen thuộc công việc ở Ủy ban Kế hoạch, cho vào đó làm trong thời gian ngắn sẽ khó phát huy được tác dụng.
Bây giờ Hàn Đông đang chờ đợi.
Từ lần đó, qua quan sát Ủy ban Kế hoạch, thấy được Phó chủ nhiệm Tô Duy Hạ rất biết nhìn nhận.
Vậy thì xem y có khả năng tóm lấy cơ hội này hay không rồi.
Hàn Đông ngồi trong văn phòng làm việc, lật lật văn kiện trên bàn.
Dựa theo phân loại của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông xử lý trước số văn bản chỉ cần xem nhanh qua rồi ký tên vào đó, tiếp tới mới xử lý những chuyện quan trọng và gấp gáp hơn.
Lúc này, Tả Nhất Sơn ngồi bên ngoài xem cẩn thận, cân nhắc quyển sổ nhỏ trong tay.
Ở trong đó ghi chép lại tình hình mấy người mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Tả Nhất Sơn hiểu rõ tình cảnh của Hàn Đông, mới lên chức sơ cấp, việc quan trọng nhất chắc chắn là ổn định nhân sự, cho nên làm thư ký như y đầu tiên là thu thập nhiều một chút tin tức có liên quan, đến lúc nào đó cũng dễ nhắc nhở lãnh đạo.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Tả Nhất Sơn hít một hơi, sau đó nhấc máy.
- Xin chào.
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch. Không biết Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh, tôi muốn đến báo cáo công việc một chút.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đã được hạ thấp.
Tả Nhất Sơn lập tức nhớ ra bộ dạng cái người ở trong văn phòng trêu đùa với nữ nhân viên văn phòng.
Không ngờ là hắn ta lại gọi điện thoại tới trước.
- Là Phó chủ nhiệm Trang ạ, xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, Tả Nhất Sơn đi đến cửa vào phòng trong, gõ nhẹ cửa.
Hàn Đông ngẩng đầu hỏi:
- Có chuyện gì?
Tả Nhất Sơn mặt nở nụ cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương gọi điện tới, nói là muốn báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông hơi hơi run, trả lời:
- Ừ, nói là sau một tiếng nữa tôi rảnh.
Đây chính là quyền hạn đặc biệt của lãnh đạo, cấp dưới hạ giọng, cúi mình xin đến báo cáo công việc, nhưng tâm trạng lãnh đạo không tốt thì có thể để cấp dưới chờ đợi một, hai tiếng rồi mới được đến.
Mới đầu khi Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa, liền bị Phương Trung thể hiện uy thế phủ đầu, ngồi ở Ban tổ chức cán bộ đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó ngồi đợi trong phòng Thư ký thêm nửa tiếng, cuối cùng lại ngồi đợi thêm nửa tiếng nữa trước bàn làm việc của y.
Cũng may Hàn Đông luyện công phu đầy đủ, nếu không thì cứ liên tục chờ đợi như vậy, nếu đổi là người khác, e là sớm đã không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên sau chuyện đó Hàn Đông cũng tổng kết được một chút, khi đó kinh nghiệm bản thân còn chưa đủ. Khi ở Ban tổ chức cán bộ, Phương Trung nói nửa tiếng sau có thời gian, nếu đổi lại là người có kinh nghiệm, thì sẽ lập tức đến đó ngồi đợi, hoặc là phải đợi một thời gian.
Bây giờ Hàn Đông cũng chỉ là học gì thực hành nấy mà thôi.
Thật ra, cái này cũng không đáng được tính là quan liêu.
Chỉ có thực sự ngồi vào vị trí này mới hiểu rõ, vì sao có một số lãnh đạo phải làm như vậy.
Ví dụ, như trường hợp của Trang Dĩnh Lương.
Hàn Đông có ấn tượng không tốt về y, nhưng y lại là người Ủy ban Kế hoạch đầu tiên gọi điện tới xin báo cáo công việc.
Cho nên Hàn Đông sẽ không lập tức gặp y, cứ thử y trước, xem y có đúng là giác ngộ thật không, có đúng là có thành ý?
Trang Dĩnh Lương nhận được điện thoại trả lời của Tả Nhất Sơn, trong lòng buồn bực, một tiếng nữa gần như đã là giờ tan làm rồi.
Phó chủ tịch huyện Hàn để mình đợi một tiếng sau mới đến, đây không phải rõ ràng nói cho y biết hắn không muốn gặp y sao?
Trang Dĩnh Lương là hạ quyết tâm rất lớn mới gọi cuộc điện thoại này.
Lúc trước, hình ảnh đùa cợt với nữ nhân viên văn phòng của y bị Hàn Đông bắt gặp, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn rồi.
Hơn nữa lúc mở họp, bản thân y lại đến muộn.
Hai sự việc gộp lại, chỉ e là Phó chủ tịch huyện Hàn bất mãn về bản thân y, thậm chí đã vượt qua cả Đường Vinh Liễu, gần với Trang Dĩnh Lương rồi.
Nếu như không nghĩ cách giải quyết vấn đề này, không gian thăng tiến tương lai của y chắc chắn là không còn nữa rồi.
Trong số ba Phó chủ nhiệm ở Ủy ban Kế hoạch, Tô Duy Hạ có lý lịch nông nhất, còn sức cạnh tranh giữa y và Đường Vinh Liễu gần như nhau. Trước mắt Nhâm Bồi Đĩnh sắp về hưu rồi, mấu chốt này nếu để lãnh đạo quản lý ghi nhớ, thì trên cơ bản là không còn khả năng được thăng chức nữa.
Cho nên vì tiền đồ của bản thân, Trang Dĩnh Lương liền chuẩn bị hóa biến bị động thành chủ động, liền mượn cơ hội này dựa dẫm Phó chủ tịch huyện Hàn là được.
Dù sao y là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, chính y cũng không nhận được một chút coi trọng từ phía Chủ tịch huyện Phương. Trước cục thế trước mắt của Ủy ban Kế hoạch, sao không sớm một chút đầu cơ lập trận? Nói không chừng còn có thể nhận được thu hoạch bất ngờ.
Không ngờ gọi một cuộc điện thoại đi lại nhận được câu trả lời như vậy, tâm trạng Trang Dĩnh Lương trở nên vô cùng hoảng loạn.
Y xoa xoa bàn tay, đi đi lại lại không ngừng trong phòng làm việc.
Bỗng nhiên y đứng lại.
“Bốp”
Trang Dĩnh Lương tát mình một cái thật mạnh, sau đó cầm quyển sổ nhỏ nằm trên bàn làm việc, nhấc điện thoại trên bàn gọi số điện thoại văn phòng.
Đường dây vừa thông mạch, Trang Dĩnh Lương lại nhanh tay gác máy.
Sau đó y nhanh chân đi ra ngoài, thở hổn hển chạy đến cổng Ủy ban Kế hoạch, vẫy một chiếc taxi đưa y đến Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn mười phút sau, xe taxi đến cổng Ủy ban nhân dân huyện. Trang Dĩnh Lương trả lái xe năm tệ, còn thừa một tệ y không thèm đợi nhận lại mà xuống xe ngay, đi về phía bên trong.
Đi đến tầng một, Trang Dĩnh Lương dựa vào tay vịn cầu thang, thở hổn hển mấy hơi, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán rồi đi về hướng văn phòng của Hàn Đông. Đến cửa phòng, y tươi cười nói với Tả Nhất Sơn:
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương, tôi đến báo cáo công việc với Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn không phải nói rồi sao? Một tiếng sau mới rảnh.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Không sao, tôi đến trước để đợi.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, rồi đứng dậy rót ly trà đặt lên bàn mời y.
Trang Dĩnh Lương cảm kích nói:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười, rồi quay lại chỗ ngồi, cầm bút viết vài thứ.
Có điều y cũng chỉ là tạo dáng mà thôi, thấy Trang Dĩnh Lương ngồi đó bộ dạng nghiêm nghị, hơn mười phút sau y đứng dậy, gõ cửa bước vào nói với Hàn Đông:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương đợi ở ngoài hơn mười phút rồi ạ.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Tả Nhất Sơn, nghĩ “cái tên này có phải quá thông minh rồi không?”
Trong lòng Tả Nhất Sơn bỗng hồi hộp, eo cúi thấp hơn một chút.
Hàn Đông thấy phản ứng của y liền cười:
- Cho anh ấy vào đi.
- Vâng ạ.
Tả Nhất Sơn trả lời nhẹ nhàng, đi nhẹ ra ngoài, trong lòng hối hận mình làm sao vậy? Ngày tháng mới tốt đẹp một chút liền đã không nhớ rồi.
Tuy bản thân y nắm bắt được ý của Phó chủ tịch huyện Hàn, nhưng người ta là Trang Dĩnh Lương đến rồi thì mình nên báo ngay lúc đầu, còn để hắn ta đợi bao lâu, đợi ở đâu mới là việc lãnh đạo quyết định.
Tuy y chỉ là để Trang Dĩnh Lương đợi hơn mười phút, nhưng đây lại không phải chuyện thư ký nên làm.
“Sau này nhất định phải chú ý hơn, không thể phạm vào lỗi như vậy nữa.” Tả Nhất Sơn âm thầm hạ quyết tâm.
Tuy chỉ làm thư ký cho Hàn Đông mới hai ngày, nhưng Tả Nhất Sơn đã cảm thấy người khác thay đổi thái độ với mình rất nhiều.
Trước kia, nhân viên ở Văn phòng Ủy ban nhân dân xem y như ôn thần, nhưng bây giờ hễ nhìn thấy y thì đều khách khí chào hỏi, thậm chí còn mời y có thời gian rảnh thì đi ăn cơm cùng.
Thay đổi như vậy chính là vì y trở thành Thư ký cho Phó chủ tịch huyện Hàn.
Nhưng nếu y vì đó mà đắc ý, làm qua loa, phạm sai lầm bị Phó chủ tịch huyện Hàn lạnh nhạt, vậy thì tình cảnh sau này của y chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn trước.
Cho nên nhất định phải cẩn thận mới được.
Thấy Tả Nhất Sơn đi ra, Trang Dĩnh Lương đứng dậy hỏi:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn…
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh vào.
Vừa tự kiểm điểm bản thân xong, Tả Nhất Sơn liền xưng hô với Trang Dĩnh Lương khách khí hơn ban đầu một chút.
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Trong lòng Trang Dĩnh Lương vui mừng, xem ra mình đến đúng lúc rồi, nếu cứ ngu ngốc đợi một tiếng sau mới đến, thì đó mới là không còn một chút cơ hội nào.
Cửa phòng bên trong để mở, Hàn Đông đang ngồi bên trong, cúi đầu xem tài liệu.
Trang Dĩnh Lương hít thở sâu, đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
Hàn Đông vẫn cúi đầu.
Trang Dĩnh Lương đi vào, đứng hơi gập mình trước bàn làm việc của Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn y rồi lại cúi xuống, nói:
- Ừ, ngồi xuống đi, tôi sắp xong rồi.
- Vâng, anh cứ bận đi ạ.
Trang Dĩnh Lương đáp lời cẩn thận.
Tuy Hàn Đông cho phép y ngồi, nhưng y vẫn đứng đó, người hơi gập xuống, cười cười.
Nếu đã gặp được lãnh đạo, lúc này không nên vì một chút chi tiết mà khiến cho lãnh đạo không vui.
Hàn Đông xem xong đống tài liệu trong tay, đây là mấy văn bản quan trọng, cho nên hắn phải xem kỹ càng mới được.
Hơn mười phút sau, Hàn Đông chau mày cầm bút phê chỉ thị vào văn bản, rồi ký tên lên đó.
Đặt văn bản sang một bên, Hàn Đông ngẩng đầu. Thấy Trang Dĩnh Lương vẫn giữ nguyên bộ dạng trước, liền nói:
- Có chuyện gì không? Ngồi xuống nói đi.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, không sao đâu, tôi đứng nói là được rồi.
Hàn Đông gật đầu:
- Vậy anh nói đi.
Trang Dĩnh Lương vẫn là có chút lo lắng, dù sao trước kia y cũng không giao thiệp gì với Hàn Đông, không biết người trẻ tuổi này dễ nói chuyện hay không.
Hắn trẻ tuổi như vậy đã leo lên chức vị này, chắc chắn không phải dạng dễ lừa gạt.
Trang Dĩnh Lương giải thích qua chuyện buổi sáng, sau đó báo cáo trọng điểm một vài công việc của Ủy ban Kế hoạch.
Hàn Đông lắng nghe, thi thoảng gật gật đầu, và còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình.
Có thể nhìn ra Trang Dĩnh Lương không phải một kẻ rỗng tuếch, chỉ cần có tâm làm việc thì vẫn khá đó.
Đợi Trang Dĩnh Lương báo cáo xong, Hàn Đông gật đầu nói:
- Về vấn đề tác phong làm việc của Ủy ban Kế hoạch, anh quay về chỉnh đốn đàng hoàng một chút. Giờ làm việc lại không thấy bóng người, có người đến bàn việc thì làm thế nào? Còn nữa, Ủy ban Kế hoạch cũng là cơ quan phục vụ hướng ngoại, thường xuyên có người đến tìm các anh bàn việc, cho nên nhất định phải đề cao ý thức phục vụ. Tôi hi vọng Ủy ban Kế hoạch có thể có một sự đổi mới trong thời gian sớm nhất.
Trang Dĩnh Lương cẩn thận đáp:
- Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn, nắm bắt vấn đề tác phong làm việc, nỗ lực nâng cao ý thức phục vụ.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông gật đầu, nói thản nhiên.
Trang Dĩnh Lương hơi hơi gập người, nói:
- Vậy xin phép làm phiền Phó chủ tịch huyện Hàn rồi, tạm biệt Phó chủ tịch huyện Hàn.
Sau khi đi ra ngoài, Trang Dĩnh Lương lại gật đầu nói với Tả Nhất Sơn:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
……….
- Được rồi, ông Nhâm. Chuyện này cũng không thể trách Hàn Đông. Anh xem lại mình giờ làm việc không ở cơ quan, ai gặp phải cũng đều không vui mà.
Phương Trung ngọt ngào khuyên bảo Nhâm Bồi Đĩnh.
Nhâm Bồi Đĩnh ngồi trước mặt Phương Trung, vẻ mặt bất mãn. Hàn Đông ở trước mặt đông đảo cán bộ chỉ trích y một trận, khiến cho y cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đồng thời, y lại lo lắng Hàn Đông sẽ nhằm vào mình, nên y nhanh chóng chạy đến chỗ Phương Trung kể lể.
- Chủ tịch huyện Phương, anh nói hắn đi điều tra, nghiên cứu thì điều tra nghiên cứu đi, cũng không thông báo một tiếng khiến người khác không kịp chuẩn bị, đây không phải là cố ý trừng trị người khác sao?
Phương Trung thở dài, y cũng chẳng còn cách nào trước Nhâm Bồi Đĩnh. Một là hai người là đồng hương, hai là Nhâm Bồi Đĩnh cũng là người sắp nghỉ hưu, tình hình hiện giờ chính y cũng không dễ làm việc.
Hàn Đông rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ, cho dù y đến biện hộ, chỉ e Hàn Đông cũng sẽ không nể tình, cho nên thà không đụng vào vách tường này hơn.
- Lão Nhâm à, anh nói như vậy là không đúng rồi. Phó chủ tịch huyện Hàn đi điều tra, nghiên cứu không thông báo với anh cũng là vì muốn nhìn thấy tình hình thực tế. Cũng không phải là tôi nói anh, bình thường anh quản lý lỏng lẻo một chút thì thôi, nhưng bản thân anh cũng đi làm không đúng giờ, tốt xấu gì anh cũng là lãnh đạo mà.
- Vậy bây giờ tôi làm thế nào?
Nhâm Bồi Đĩnh nói giọng có chút bất mãn, rất rõ ràng Phương Trung không để tâm đến chuyện của lão.
Phương Trung nghĩ ngợi, nói:
- Như vậy đi, anh mau đến bệnh viện lập một bệnh án.
- Vậy được, tôi đi làm ngay.
Nhâm Bồi Đĩnh hiểu ra liền đứng dậy, nói:
- Hai ngày nay tôi có cảm giác bị cảm nắng, đầu đau lắm.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi rồi, hắn thở dài một tiếng, có chút thất vọng Tô Duy Hạ.
Vốn dĩ Hàn Đông đã quyết định hạ bệ Nhâm Bồi Đĩnh, chọn lại người quản ký Ủy ban Kế hoạch. Tô Duy Hạ là người đầu tiên Hàn Đông thấy ưng ý, cho nên cả buổi chiều hắn ngồi đợi y đến báo cáo công việc.
Kết quả người ta Trang Dĩnh Lương đã kịp đến báo cáo trước, đã đi về được nửa tiếng rồi.
Thôi vậy, hắn đã cho y cơ hội, y không bắt kịp cơ hội thì cũng hết cách.
Di động vang lên, Hàn Đông nhìn là số điện thoại văn phòng của Trưởng ban tuyên giáo Vương Hòa Bình, hắn nghe máy, cười:
- Xin chào Trưởng ban Vương, có chuyện cần dặn dò không?
Vương Hòa Bình cười ha ha:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi không dám sai bảo anh đâu. Tối hôm nay Cục trưởng Kỷ của Cục Tài chính thành phố sẽ đến, cùng ăn cơm chứ.
Hàn Đông cười ha ha:
- Được chứ, Cục trưởng Kỷ đến rồi, chắc chắn tôi phải mời hai chén.
Vương Hòa Bình nói:
- Vậy là ổn, đợi chút nữa chúng ta gặp ở khách sạn Long Đằng, phòng Ngọc Trúc nhé.
Còn khoảng mười phút nữa mới tan làm, Tả Nhất Sơn gõ cửa đi vào, nói nhẹ:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, chuyện Phó chủ nhiệm Trang lúc nãy, tôi xin tự kiểm điểm bản thân.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức vui mừng, mỉm cười:
- Được rồi, anh rõ là được rồi. Làm một thư ký đủ tư cách không phải là chuyện dễ dàng gì, có lúc cần phải thay lãnh đạo ra một số quyết định, có lúc lại không được làm vậy. Tóm lại, tự anh biết nắm bắt mới được.
Tả Nhất Sơn gật đầu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, sau này tôi sẽ chú ý.
Hàn Đông đứng lên, vỗ vào vai Tả Nhất Sơn, nói:
- Được, chỉ cần anh có lòng là đúng rồi. Ừ, tan làm rồi, tôi cần dùng xe, anh tự về nhé.
Đi xuống tầng, Hàn Đông sai Lý Thiếu Võ chở mình đến khách sạn Long Đằng, sau đó để y đi thẳng về nhà.
Vừa bước vào sảnh lớn, Hàn Đông liền nhìn thấy Cam Minh Biên và Sa Trí Phú, Ngô Hiểu Bảo ngay trước mặt.
Còn lúc này Cam Minh Biên cũng nhìn thấy Hàn Đông, ngây người một chút, y liền lên trước mấy bước, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh cũng đến dùng cơm à.
Bất luận thế nào, địa vị cấp bậc của Hàn Đông hiện ngay trước mặt, tuy trong lòng Cam Minh Biên cực không muốn nhưng đã nhìn thấy rồi, thì không thể không lên trước chào hỏi.
Sa Trí Phú đi đến nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, khi nào anh rảnh mấy anh em muốn mời Phó chủ tịch huyện Hàn vài chén, chúc mừng Phó chủ tịch huyện Hàn thăng chức.
Hàn Đông cười, nói:
- Cũng không đáng xem là thăng chức cao gì, không cần phải như vậy đâu.
Ngô Hiểu Bảo bĩu môi nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn đúng là càng lăn lộn càng tốt nhỉ.
Trong lòng y cực hận Hàn Đông, trong mắt y lúc đầu khi Hàn Đông đến Vinh Châu, nếu không phải ông già nhà hắn, Hàn Đông sẽ ở được nữa không? Không ngờ bây giờ Hàn Đông sống tốt liền trở mặt không nhận quen biết. Y đến tìm hắn nhờ giúp, hắn đều không đồng ý, khiến y mất mặt trước bạn bè.
Từ ngày nhìn thấy Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Phú chơi với nhau, Hàn Đông đã liệt y vào danh sách không được thâm giao, cho nên cũng không nói nhiều gì, đối đáp có lệ hai câu hắn chuyển sang hỏi nhân viên phục vụ, đi thẳng vào phòng Ngọc Trúc.
Bên trong phòng, Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình, Chu Chính đều đã ngồi vào chỗ rồi.
Thấy Hàn Đông đến, Kỷ Quốc Hùng đứng lên, nói:
- Ha ha, Hàn Đông cậu thật là bận ghê.
Hàn Đông cười nói:
- Ngại quá, bác Kỷ. Cháu mới nhậm chức, công việc hơi lung tung, phức tạp, nếu không cháu đã sớm cùng Chu Chính mời bác uống rượu rồi.
Kỷ Quốc Trung cười ha ha, nói:
- Tôi biết cậu rất bận, cho nên mới đến thẳng đây tìm cậu uống rượu. Cậu thăng chức rồi, mọi người nên cùng nhau uống vài chén chúc mừng chứ.
Vương Hòa Bình cũng nói:
- Đúng đấy, lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Phó chủ tịch huyện Hàn đây, tôi là lần đầu được thấy. Sau này Phó chủ tịch huyện Hàn phải chăm sóc đến Ban tuyên giáo nhiều hơn đấy nhé.
Hàn Đông nói:
- Trưởng ban Vương nói như vậy là đánh vào mặt tôi rồi. Lúc đầu là Trưởng ban Vương chiếu cố tôi, sau này chúng ta cùng chiếu cố nhau nhiều.
Vương Hòa Bình gật gật đầu, nói:
- Được, về sau có chuyện gì bật mí trước là được.
Mấy câu qua lại, hai người coi như là đạt được hiệp nghị, cũng xem như hình thành một tiểu liên minh rồi.
Trong lúc Hàn Đông gian nan nhất, Vương Hòa Bình vì Kỷ Quốc Hùng mở lời nhờ cậy mà nói giúp Hàn Đông vài câu, cũng coi như là giúp hắn mấy lần.
Bởi vậy giữa hai người sớm đã có cơ sở hợp tác.
Chỉ là Vương Hòa Bình thế nào cũng không ngờ tới là, Hàn Đông có thể trưởng thành nhanh như vậy. Mới cách đây không lâu, thứ hạng trong Hội nghị thường vụ của Hàn Đông đã xếp trước mình rồi.
Cho nên, điều này làm cho Vương Hòa Bình nhìn thấy một cơ hội.
Vốn ban đầu bởi do phân lượng giữa Hoàng Văn Vận và Phương Trung không cao không thấp, cho nên Vương Hòa Bình lựa chọn trung lập.
Thời khắc then chốt, y mới dựa theo tình hình để quyết định ủng hộ phe nào.
Tuy làm vậy giúp y duy trì trạng thái tự nhiên, nhưng lại cho người ta cảm giác là người ba phải.
Còn hiện tại theo đà lớn mạnh quật khởi của Hàn Đông, Vương Hòa Bình cảm thấy đây là cơ hội không tồi.
Đầu tiên kể đến tiền đồ Hàn Đông là vô cùng rộng lớn, y có quan hệ tốt với hắn, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Mao Siêu rất rõ ràng cũng ủng hộ Hàn Đông.
Cũng chính là nói, theo đà quan hệ tốt với y, trên Hội nghị thường vụ Hàn Đông nắm giữ ba phiếu bầu.
Đây là lực lượng mà ai cũng không thể coi thường.
Hoàng Văn Vận và Phương Trung mỗi người chiếm bốn phiếu.
Như vậy, trên Hội nghị thường vụ liền hình thành thế cục đỉnh ba chân.
Đối với ba phiếu bầu cho Hàn Đông này, hai người họ không ai dám coi thường.
Cho dù hiện giờ Hàn Đông là người của Hoàng Văn Vận, nhưng sau khi Vương Hòa Bình phân tích qua, cảm thấy cho dù Hàn Đông không đứng về phe Hoàng Văn Vận, dựa vào ba lá phiếu trong tay hắn cũng đủ để làm nên rất nhiều việc.
Chu Chính cầm bình rượu lên rót đầy chén cho hai người, cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, sau này có chỗ nào cần đến tôi thì cứ việc căn dặn là được, dù sao tôi đi theo làm tùy tùng, tuyệt đối không nói hai lời.
Hàn Đông nhìn y cười nheo mắt, nói:
- Tôi thấy tốt nhất là anh giảm cân đi, tôi không vấn đề gì, nói không chừng Trưởng ban Vương không cảm trước hình tượng của anh, tâm trạng mà không tốt là lấy anh ra trị đấy.
Mọi người bật cười ha hả, Chu Chính sờ sờ sau ót đầu, nói:
- Anh Đông, anh đây là chọc vào khuyết điểm của người khác đấy.
Kỷ Quốc Hùng nâng chén lên, nói:
- Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Hàn Đông thăng chức, hi vọng Hàn Đông sớm có ngày lại tiến bộ.
Hàn Đông nâng chén, cùng cụng ly với mọi người rồi uống một hơi cạn chén.
Trước việc Kỷ Quốc Hùng đến huyện Phú Nghĩa tìm mình uống rượu, Hàn Đông cảm thấy có chút bất ngờ. Đồng thời cũng thấy Kỷ Quốc Hùng là thật lòng muốn kết giao với mình.
Uống rượu xong, Hàn Đông lại rót đầy chén, nói với Kỷ Quốc Hùng:
- Bác Kỷ, cháu kính bác một ly.
Sau khi mời Kỷ Quốc Hùng, Hàn Đông lại rót đầy chén, nói với Vương Hòa Bình:
- Trưởng ban Vương, vì sự hợp tác sau này của chúng ta, cạn chén.
- Đúng, vì sự hợp tác sau này, cạn chén.
Vương Hòa Bình vui vẻ nói.
Kế tiếp Hàn Đông lại cụng ly với Chu Chính, cười nói:
- Cũng chúc anh…ừ, sớm ngày giảm béo thành công.
Chu Chính vốn còn sung sướng chờ đợi, lúc này lại khổ sở, buồn bực nói:
- Anh Đông, không được đả kích người ta như thế chứ.
Nhìn Hàn Đông và Chu Chính cười đùa, Kỷ Quốc Hùng cười mỹ mãn. Y ăn một miếng, đặt đũa xuống nói:
- Hàn Đông, Bí thư Kiều có phải có chút hiểu lầm cậu không? Nghe nói Hội nghị thường vụ lần này khi thảo luận về vấn đề của cậu, hắn ta đã bỏ phiếu phản đối.
Ủy ban Kế hoạch chính là Ủy ban Cải cách phát triển sau này, trong số các cơ quan Chính phủ thì quyền lực cực kỳ lớn.
Bởi vậy Hàn Đông cũng mới muốn đến nơi đó đầu tiên để điều tra, nghiên cứu.
Đối với công việc tại toàn đơn vị này, Hàn Đông là vô cùng coi trọng.
Đối với cơ quan như vậy, đương nhiên phải có người mình tin tưởng nắm bắt mới được.
Rất hiển nhiên, lão già Nhâm Bồi Đĩnh như thế là không thể hợp tác với Hàn Đông được rồi.
Cho nên Hàn Đông vừa đúng lúc mượn cớ tìm cơ hội thay y.
Chỉ là với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
Dù sao nếu từ ngoài chọn một người cho vào đó làm thì sẽ không quen thuộc công việc ở Ủy ban Kế hoạch, cho vào đó làm trong thời gian ngắn sẽ khó phát huy được tác dụng.
Bây giờ Hàn Đông đang chờ đợi.
Từ lần đó, qua quan sát Ủy ban Kế hoạch, thấy được Phó chủ nhiệm Tô Duy Hạ rất biết nhìn nhận.
Vậy thì xem y có khả năng tóm lấy cơ hội này hay không rồi.
Hàn Đông ngồi trong văn phòng làm việc, lật lật văn kiện trên bàn.
Dựa theo phân loại của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông xử lý trước số văn bản chỉ cần xem nhanh qua rồi ký tên vào đó, tiếp tới mới xử lý những chuyện quan trọng và gấp gáp hơn.
Lúc này, Tả Nhất Sơn ngồi bên ngoài xem cẩn thận, cân nhắc quyển sổ nhỏ trong tay.
Ở trong đó ghi chép lại tình hình mấy người mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Tả Nhất Sơn hiểu rõ tình cảnh của Hàn Đông, mới lên chức sơ cấp, việc quan trọng nhất chắc chắn là ổn định nhân sự, cho nên làm thư ký như y đầu tiên là thu thập nhiều một chút tin tức có liên quan, đến lúc nào đó cũng dễ nhắc nhở lãnh đạo.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Tả Nhất Sơn hít một hơi, sau đó nhấc máy.
- Xin chào.
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch. Không biết Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh, tôi muốn đến báo cáo công việc một chút.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đã được hạ thấp.
Tả Nhất Sơn lập tức nhớ ra bộ dạng cái người ở trong văn phòng trêu đùa với nữ nhân viên văn phòng.
Không ngờ là hắn ta lại gọi điện thoại tới trước.
- Là Phó chủ nhiệm Trang ạ, xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, Tả Nhất Sơn đi đến cửa vào phòng trong, gõ nhẹ cửa.
Hàn Đông ngẩng đầu hỏi:
- Có chuyện gì?
Tả Nhất Sơn mặt nở nụ cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương gọi điện tới, nói là muốn báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông hơi hơi run, trả lời:
- Ừ, nói là sau một tiếng nữa tôi rảnh.
Đây chính là quyền hạn đặc biệt của lãnh đạo, cấp dưới hạ giọng, cúi mình xin đến báo cáo công việc, nhưng tâm trạng lãnh đạo không tốt thì có thể để cấp dưới chờ đợi một, hai tiếng rồi mới được đến.
Mới đầu khi Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa, liền bị Phương Trung thể hiện uy thế phủ đầu, ngồi ở Ban tổ chức cán bộ đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó ngồi đợi trong phòng Thư ký thêm nửa tiếng, cuối cùng lại ngồi đợi thêm nửa tiếng nữa trước bàn làm việc của y.
Cũng may Hàn Đông luyện công phu đầy đủ, nếu không thì cứ liên tục chờ đợi như vậy, nếu đổi là người khác, e là sớm đã không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên sau chuyện đó Hàn Đông cũng tổng kết được một chút, khi đó kinh nghiệm bản thân còn chưa đủ. Khi ở Ban tổ chức cán bộ, Phương Trung nói nửa tiếng sau có thời gian, nếu đổi lại là người có kinh nghiệm, thì sẽ lập tức đến đó ngồi đợi, hoặc là phải đợi một thời gian.
Bây giờ Hàn Đông cũng chỉ là học gì thực hành nấy mà thôi.
Thật ra, cái này cũng không đáng được tính là quan liêu.
Chỉ có thực sự ngồi vào vị trí này mới hiểu rõ, vì sao có một số lãnh đạo phải làm như vậy.
Ví dụ, như trường hợp của Trang Dĩnh Lương.
Hàn Đông có ấn tượng không tốt về y, nhưng y lại là người Ủy ban Kế hoạch đầu tiên gọi điện tới xin báo cáo công việc.
Cho nên Hàn Đông sẽ không lập tức gặp y, cứ thử y trước, xem y có đúng là giác ngộ thật không, có đúng là có thành ý?
Trang Dĩnh Lương nhận được điện thoại trả lời của Tả Nhất Sơn, trong lòng buồn bực, một tiếng nữa gần như đã là giờ tan làm rồi.
Phó chủ tịch huyện Hàn để mình đợi một tiếng sau mới đến, đây không phải rõ ràng nói cho y biết hắn không muốn gặp y sao?
Trang Dĩnh Lương là hạ quyết tâm rất lớn mới gọi cuộc điện thoại này.
Lúc trước, hình ảnh đùa cợt với nữ nhân viên văn phòng của y bị Hàn Đông bắt gặp, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn rồi.
Hơn nữa lúc mở họp, bản thân y lại đến muộn.
Hai sự việc gộp lại, chỉ e là Phó chủ tịch huyện Hàn bất mãn về bản thân y, thậm chí đã vượt qua cả Đường Vinh Liễu, gần với Trang Dĩnh Lương rồi.
Nếu như không nghĩ cách giải quyết vấn đề này, không gian thăng tiến tương lai của y chắc chắn là không còn nữa rồi.
Trong số ba Phó chủ nhiệm ở Ủy ban Kế hoạch, Tô Duy Hạ có lý lịch nông nhất, còn sức cạnh tranh giữa y và Đường Vinh Liễu gần như nhau. Trước mắt Nhâm Bồi Đĩnh sắp về hưu rồi, mấu chốt này nếu để lãnh đạo quản lý ghi nhớ, thì trên cơ bản là không còn khả năng được thăng chức nữa.
Cho nên vì tiền đồ của bản thân, Trang Dĩnh Lương liền chuẩn bị hóa biến bị động thành chủ động, liền mượn cơ hội này dựa dẫm Phó chủ tịch huyện Hàn là được.
Dù sao y là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, chính y cũng không nhận được một chút coi trọng từ phía Chủ tịch huyện Phương. Trước cục thế trước mắt của Ủy ban Kế hoạch, sao không sớm một chút đầu cơ lập trận? Nói không chừng còn có thể nhận được thu hoạch bất ngờ.
Không ngờ gọi một cuộc điện thoại đi lại nhận được câu trả lời như vậy, tâm trạng Trang Dĩnh Lương trở nên vô cùng hoảng loạn.
Y xoa xoa bàn tay, đi đi lại lại không ngừng trong phòng làm việc.
Bỗng nhiên y đứng lại.
“Bốp”
Trang Dĩnh Lương tát mình một cái thật mạnh, sau đó cầm quyển sổ nhỏ nằm trên bàn làm việc, nhấc điện thoại trên bàn gọi số điện thoại văn phòng.
Đường dây vừa thông mạch, Trang Dĩnh Lương lại nhanh tay gác máy.
Sau đó y nhanh chân đi ra ngoài, thở hổn hển chạy đến cổng Ủy ban Kế hoạch, vẫy một chiếc taxi đưa y đến Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn mười phút sau, xe taxi đến cổng Ủy ban nhân dân huyện. Trang Dĩnh Lương trả lái xe năm tệ, còn thừa một tệ y không thèm đợi nhận lại mà xuống xe ngay, đi về phía bên trong.
Đi đến tầng một, Trang Dĩnh Lương dựa vào tay vịn cầu thang, thở hổn hển mấy hơi, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán rồi đi về hướng văn phòng của Hàn Đông. Đến cửa phòng, y tươi cười nói với Tả Nhất Sơn:
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương, tôi đến báo cáo công việc với Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn không phải nói rồi sao? Một tiếng sau mới rảnh.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Không sao, tôi đến trước để đợi.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, rồi đứng dậy rót ly trà đặt lên bàn mời y.
Trang Dĩnh Lương cảm kích nói:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười, rồi quay lại chỗ ngồi, cầm bút viết vài thứ.
Có điều y cũng chỉ là tạo dáng mà thôi, thấy Trang Dĩnh Lương ngồi đó bộ dạng nghiêm nghị, hơn mười phút sau y đứng dậy, gõ cửa bước vào nói với Hàn Đông:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương đợi ở ngoài hơn mười phút rồi ạ.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Tả Nhất Sơn, nghĩ “cái tên này có phải quá thông minh rồi không?”
Trong lòng Tả Nhất Sơn bỗng hồi hộp, eo cúi thấp hơn một chút.
Hàn Đông thấy phản ứng của y liền cười:
- Cho anh ấy vào đi.
- Vâng ạ.
Tả Nhất Sơn trả lời nhẹ nhàng, đi nhẹ ra ngoài, trong lòng hối hận mình làm sao vậy? Ngày tháng mới tốt đẹp một chút liền đã không nhớ rồi.
Tuy bản thân y nắm bắt được ý của Phó chủ tịch huyện Hàn, nhưng người ta là Trang Dĩnh Lương đến rồi thì mình nên báo ngay lúc đầu, còn để hắn ta đợi bao lâu, đợi ở đâu mới là việc lãnh đạo quyết định.
Tuy y chỉ là để Trang Dĩnh Lương đợi hơn mười phút, nhưng đây lại không phải chuyện thư ký nên làm.
“Sau này nhất định phải chú ý hơn, không thể phạm vào lỗi như vậy nữa.” Tả Nhất Sơn âm thầm hạ quyết tâm.
Tuy chỉ làm thư ký cho Hàn Đông mới hai ngày, nhưng Tả Nhất Sơn đã cảm thấy người khác thay đổi thái độ với mình rất nhiều.
Trước kia, nhân viên ở Văn phòng Ủy ban nhân dân xem y như ôn thần, nhưng bây giờ hễ nhìn thấy y thì đều khách khí chào hỏi, thậm chí còn mời y có thời gian rảnh thì đi ăn cơm cùng.
Thay đổi như vậy chính là vì y trở thành Thư ký cho Phó chủ tịch huyện Hàn.
Nhưng nếu y vì đó mà đắc ý, làm qua loa, phạm sai lầm bị Phó chủ tịch huyện Hàn lạnh nhạt, vậy thì tình cảnh sau này của y chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn trước.
Cho nên nhất định phải cẩn thận mới được.
Thấy Tả Nhất Sơn đi ra, Trang Dĩnh Lương đứng dậy hỏi:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn…
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh vào.
Vừa tự kiểm điểm bản thân xong, Tả Nhất Sơn liền xưng hô với Trang Dĩnh Lương khách khí hơn ban đầu một chút.
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Trong lòng Trang Dĩnh Lương vui mừng, xem ra mình đến đúng lúc rồi, nếu cứ ngu ngốc đợi một tiếng sau mới đến, thì đó mới là không còn một chút cơ hội nào.
Cửa phòng bên trong để mở, Hàn Đông đang ngồi bên trong, cúi đầu xem tài liệu.
Trang Dĩnh Lương hít thở sâu, đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
Hàn Đông vẫn cúi đầu.
Trang Dĩnh Lương đi vào, đứng hơi gập mình trước bàn làm việc của Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn y rồi lại cúi xuống, nói:
- Ừ, ngồi xuống đi, tôi sắp xong rồi.
- Vâng, anh cứ bận đi ạ.
Trang Dĩnh Lương đáp lời cẩn thận.
Tuy Hàn Đông cho phép y ngồi, nhưng y vẫn đứng đó, người hơi gập xuống, cười cười.
Nếu đã gặp được lãnh đạo, lúc này không nên vì một chút chi tiết mà khiến cho lãnh đạo không vui.
Hàn Đông xem xong đống tài liệu trong tay, đây là mấy văn bản quan trọng, cho nên hắn phải xem kỹ càng mới được.
Hơn mười phút sau, Hàn Đông chau mày cầm bút phê chỉ thị vào văn bản, rồi ký tên lên đó.
Đặt văn bản sang một bên, Hàn Đông ngẩng đầu. Thấy Trang Dĩnh Lương vẫn giữ nguyên bộ dạng trước, liền nói:
- Có chuyện gì không? Ngồi xuống nói đi.
Vỗn dĩ Hàn Đông là chuẩn bị đến Ủy ban Kế hoạch nhấn mạnh một chút, nhưng thấy trạng thái làm việc ở nơi đó như vậy khiến hắn chẳng còn tâm trạng nữa, vừa đúng lúc Nhâm Bồi Đĩnh không đi làm đúng giờ nên nổi một trận lôi đình, sau đó hắn đến qua Cục Công an, rồi quay về Ủy ban nhân dân huyện.
Ủy ban Kế hoạch chính là Ủy ban Cải cách phát triển sau này, trong số các cơ quan Chính phủ thì quyền lực cực kỳ lớn.
Bởi vậy Hàn Đông cũng mới muốn đến nơi đó đầu tiên để điều tra, nghiên cứu.
Đối với công việc tại toàn đơn vị này, Hàn Đông là vô cùng coi trọng.
Đối với cơ quan như vậy, đương nhiên phải có người mình tin tưởng nắm bắt mới được.
Rất hiển nhiên, lão già Nhâm Bồi Đĩnh như thế là không thể hợp tác với Hàn Đông được rồi.
Cho nên Hàn Đông vừa đúng lúc mượn cớ tìm cơ hội thay y.
Chỉ là với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
Dù sao nếu từ ngoài chọn một người cho vào đó làm thì sẽ không quen thuộc công việc ở Ủy ban Kế hoạch, cho vào đó làm trong thời gian ngắn sẽ khó phát huy được tác dụng.
Bây giờ Hàn Đông đang chờ đợi.
Từ lần đó, qua quan sát Ủy ban Kế hoạch, thấy được Phó chủ nhiệm Tô Duy Hạ rất biết nhìn nhận.
Vậy thì xem y có khả năng tóm lấy cơ hội này hay không rồi.
Hàn Đông ngồi trong văn phòng làm việc, lật lật văn kiện trên bàn.
Dựa theo phân loại của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông xử lý trước số văn bản chỉ cần xem nhanh qua rồi ký tên vào đó, tiếp tới mới xử lý những chuyện quan trọng và gấp gáp hơn.
Lúc này, Tả Nhất Sơn ngồi bên ngoài xem cẩn thận, cân nhắc quyển sổ nhỏ trong tay.
Ở trong đó ghi chép lại tình hình mấy người mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Tả Nhất Sơn hiểu rõ tình cảnh của Hàn Đông, mới lên chức sơ cấp, việc quan trọng nhất chắc chắn là ổn định nhân sự, cho nên làm thư ký như y đầu tiên là thu thập nhiều một chút tin tức có liên quan, đến lúc nào đó cũng dễ nhắc nhở lãnh đạo.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Tả Nhất Sơn hít một hơi, sau đó nhấc máy.
- Xin chào.
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch. Không biết Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh, tôi muốn đến báo cáo công việc một chút.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đã được hạ thấp.
Tả Nhất Sơn lập tức nhớ ra bộ dạng cái người ở trong văn phòng trêu đùa với nữ nhân viên văn phòng.
Không ngờ là hắn ta lại gọi điện thoại tới trước.
- Là Phó chủ nhiệm Trang ạ, xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, Tả Nhất Sơn đi đến cửa vào phòng trong, gõ nhẹ cửa.
Hàn Đông ngẩng đầu hỏi:
- Có chuyện gì?
Tả Nhất Sơn mặt nở nụ cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương gọi điện tới, nói là muốn báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông hơi hơi run, trả lời:
- Ừ, nói là sau một tiếng nữa tôi rảnh.
Đây chính là quyền hạn đặc biệt của lãnh đạo, cấp dưới hạ giọng, cúi mình xin đến báo cáo công việc, nhưng tâm trạng lãnh đạo không tốt thì có thể để cấp dưới chờ đợi một, hai tiếng rồi mới được đến.
Mới đầu khi Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa, liền bị Phương Trung thể hiện uy thế phủ đầu, ngồi ở Ban tổ chức cán bộ đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó ngồi đợi trong phòng Thư ký thêm nửa tiếng, cuối cùng lại ngồi đợi thêm nửa tiếng nữa trước bàn làm việc của y.
Cũng may Hàn Đông luyện công phu đầy đủ, nếu không thì cứ liên tục chờ đợi như vậy, nếu đổi là người khác, e là sớm đã không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên sau chuyện đó Hàn Đông cũng tổng kết được một chút, khi đó kinh nghiệm bản thân còn chưa đủ. Khi ở Ban tổ chức cán bộ, Phương Trung nói nửa tiếng sau có thời gian, nếu đổi lại là người có kinh nghiệm, thì sẽ lập tức đến đó ngồi đợi, hoặc là phải đợi một thời gian.
Bây giờ Hàn Đông cũng chỉ là học gì thực hành nấy mà thôi.
Thật ra, cái này cũng không đáng được tính là quan liêu.
Chỉ có thực sự ngồi vào vị trí này mới hiểu rõ, vì sao có một số lãnh đạo phải làm như vậy.
Ví dụ, như trường hợp của Trang Dĩnh Lương.
Hàn Đông có ấn tượng không tốt về y, nhưng y lại là người Ủy ban Kế hoạch đầu tiên gọi điện tới xin báo cáo công việc.
Cho nên Hàn Đông sẽ không lập tức gặp y, cứ thử y trước, xem y có đúng là giác ngộ thật không, có đúng là có thành ý?
Trang Dĩnh Lương nhận được điện thoại trả lời của Tả Nhất Sơn, trong lòng buồn bực, một tiếng nữa gần như đã là giờ tan làm rồi.
Phó chủ tịch huyện Hàn để mình đợi một tiếng sau mới đến, đây không phải rõ ràng nói cho y biết hắn không muốn gặp y sao?
Trang Dĩnh Lương là hạ quyết tâm rất lớn mới gọi cuộc điện thoại này.
Lúc trước, hình ảnh đùa cợt với nữ nhân viên văn phòng của y bị Hàn Đông bắt gặp, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn rồi.
Hơn nữa lúc mở họp, bản thân y lại đến muộn.
Hai sự việc gộp lại, chỉ e là Phó chủ tịch huyện Hàn bất mãn về bản thân y, thậm chí đã vượt qua cả Đường Vinh Liễu, gần với Trang Dĩnh Lương rồi.
Nếu như không nghĩ cách giải quyết vấn đề này, không gian thăng tiến tương lai của y chắc chắn là không còn nữa rồi.
Trong số ba Phó chủ nhiệm ở Ủy ban Kế hoạch, Tô Duy Hạ có lý lịch nông nhất, còn sức cạnh tranh giữa y và Đường Vinh Liễu gần như nhau. Trước mắt Nhâm Bồi Đĩnh sắp về hưu rồi, mấu chốt này nếu để lãnh đạo quản lý ghi nhớ, thì trên cơ bản là không còn khả năng được thăng chức nữa.
Cho nên vì tiền đồ của bản thân, Trang Dĩnh Lương liền chuẩn bị hóa biến bị động thành chủ động, liền mượn cơ hội này dựa dẫm Phó chủ tịch huyện Hàn là được.
Dù sao y là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, chính y cũng không nhận được một chút coi trọng từ phía Chủ tịch huyện Phương. Trước cục thế trước mắt của Ủy ban Kế hoạch, sao không sớm một chút đầu cơ lập trận? Nói không chừng còn có thể nhận được thu hoạch bất ngờ.
Không ngờ gọi một cuộc điện thoại đi lại nhận được câu trả lời như vậy, tâm trạng Trang Dĩnh Lương trở nên vô cùng hoảng loạn.
Y xoa xoa bàn tay, đi đi lại lại không ngừng trong phòng làm việc.
Bỗng nhiên y đứng lại.
“Bốp”
Trang Dĩnh Lương tát mình một cái thật mạnh, sau đó cầm quyển sổ nhỏ nằm trên bàn làm việc, nhấc điện thoại trên bàn gọi số điện thoại văn phòng.
Đường dây vừa thông mạch, Trang Dĩnh Lương lại nhanh tay gác máy.
Sau đó y nhanh chân đi ra ngoài, thở hổn hển chạy đến cổng Ủy ban Kế hoạch, vẫy một chiếc taxi đưa y đến Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn mười phút sau, xe taxi đến cổng Ủy ban nhân dân huyện. Trang Dĩnh Lương trả lái xe năm tệ, còn thừa một tệ y không thèm đợi nhận lại mà xuống xe ngay, đi về phía bên trong.
Đi đến tầng một, Trang Dĩnh Lương dựa vào tay vịn cầu thang, thở hổn hển mấy hơi, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán rồi đi về hướng văn phòng của Hàn Đông. Đến cửa phòng, y tươi cười nói với Tả Nhất Sơn:
- Xin chào Thư ký Tả, tôi là Trang Dĩnh Lương, tôi đến báo cáo công việc với Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn không phải nói rồi sao? Một tiếng sau mới rảnh.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Không sao, tôi đến trước để đợi.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, rồi đứng dậy rót ly trà đặt lên bàn mời y.
Trang Dĩnh Lương cảm kích nói:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười, rồi quay lại chỗ ngồi, cầm bút viết vài thứ.
Có điều y cũng chỉ là tạo dáng mà thôi, thấy Trang Dĩnh Lương ngồi đó bộ dạng nghiêm nghị, hơn mười phút sau y đứng dậy, gõ cửa bước vào nói với Hàn Đông:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương đợi ở ngoài hơn mười phút rồi ạ.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Tả Nhất Sơn, nghĩ “cái tên này có phải quá thông minh rồi không?”
Trong lòng Tả Nhất Sơn bỗng hồi hộp, eo cúi thấp hơn một chút.
Hàn Đông thấy phản ứng của y liền cười:
- Cho anh ấy vào đi.
- Vâng ạ.
Tả Nhất Sơn trả lời nhẹ nhàng, đi nhẹ ra ngoài, trong lòng hối hận mình làm sao vậy? Ngày tháng mới tốt đẹp một chút liền đã không nhớ rồi.
Tuy bản thân y nắm bắt được ý của Phó chủ tịch huyện Hàn, nhưng người ta là Trang Dĩnh Lương đến rồi thì mình nên báo ngay lúc đầu, còn để hắn ta đợi bao lâu, đợi ở đâu mới là việc lãnh đạo quyết định.
Tuy y chỉ là để Trang Dĩnh Lương đợi hơn mười phút, nhưng đây lại không phải chuyện thư ký nên làm.
“Sau này nhất định phải chú ý hơn, không thể phạm vào lỗi như vậy nữa.” Tả Nhất Sơn âm thầm hạ quyết tâm.
Tuy chỉ làm thư ký cho Hàn Đông mới hai ngày, nhưng Tả Nhất Sơn đã cảm thấy người khác thay đổi thái độ với mình rất nhiều.
Trước kia, nhân viên ở Văn phòng Ủy ban nhân dân xem y như ôn thần, nhưng bây giờ hễ nhìn thấy y thì đều khách khí chào hỏi, thậm chí còn mời y có thời gian rảnh thì đi ăn cơm cùng.
Thay đổi như vậy chính là vì y trở thành Thư ký cho Phó chủ tịch huyện Hàn.
Nhưng nếu y vì đó mà đắc ý, làm qua loa, phạm sai lầm bị Phó chủ tịch huyện Hàn lạnh nhạt, vậy thì tình cảnh sau này của y chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn trước.
Cho nên nhất định phải cẩn thận mới được.
Thấy Tả Nhất Sơn đi ra, Trang Dĩnh Lương đứng dậy hỏi:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn…
Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh vào.
Vừa tự kiểm điểm bản thân xong, Tả Nhất Sơn liền xưng hô với Trang Dĩnh Lương khách khí hơn ban đầu một chút.
- Cảm ơn Thư ký Tả.
Trong lòng Trang Dĩnh Lương vui mừng, xem ra mình đến đúng lúc rồi, nếu cứ ngu ngốc đợi một tiếng sau mới đến, thì đó mới là không còn một chút cơ hội nào.
Cửa phòng bên trong để mở, Hàn Đông đang ngồi bên trong, cúi đầu xem tài liệu.
Trang Dĩnh Lương hít thở sâu, đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
Hàn Đông vẫn cúi đầu.
Trang Dĩnh Lương đi vào, đứng hơi gập mình trước bàn làm việc của Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn y rồi lại cúi xuống, nói:
- Ừ, ngồi xuống đi, tôi sắp xong rồi.
- Vâng, anh cứ bận đi ạ.
Trang Dĩnh Lương đáp lời cẩn thận.
Tuy Hàn Đông cho phép y ngồi, nhưng y vẫn đứng đó, người hơi gập xuống, cười cười.
Nếu đã gặp được lãnh đạo, lúc này không nên vì một chút chi tiết mà khiến cho lãnh đạo không vui.
Hàn Đông xem xong đống tài liệu trong tay, đây là mấy văn bản quan trọng, cho nên hắn phải xem kỹ càng mới được.
Hơn mười phút sau, Hàn Đông chau mày cầm bút phê chỉ thị vào văn bản, rồi ký tên lên đó.
Đặt văn bản sang một bên, Hàn Đông ngẩng đầu. Thấy Trang Dĩnh Lương vẫn giữ nguyên bộ dạng trước, liền nói:
- Có chuyện gì không? Ngồi xuống nói đi.
Trang Dĩnh Lương nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, không sao đâu, tôi đứng nói là được rồi.
Hàn Đông gật đầu:
- Vậy anh nói đi.
Trang Dĩnh Lương vẫn là có chút lo lắng, dù sao trước kia y cũng không giao thiệp gì với Hàn Đông, không biết người trẻ tuổi này dễ nói chuyện hay không.
Hắn trẻ tuổi như vậy đã leo lên chức vị này, chắc chắn không phải dạng dễ lừa gạt.
Trang Dĩnh Lương giải thích qua chuyện buổi sáng, sau đó báo cáo trọng điểm một vài công việc của Ủy ban Kế hoạch.
Hàn Đông lắng nghe, thi thoảng gật gật đầu, và còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình.
Có thể nhìn ra Trang Dĩnh Lương không phải một kẻ rỗng tuếch, chỉ cần có tâm làm việc thì vẫn khá đó.
Đợi Trang Dĩnh Lương báo cáo xong, Hàn Đông gật đầu nói:
- Về vấn đề tác phong làm việc của Ủy ban Kế hoạch, anh quay về chỉnh đốn đàng hoàng một chút. Giờ làm việc lại không thấy bóng người, có người đến bàn việc thì làm thế nào? Còn nữa, Ủy ban Kế hoạch cũng là cơ quan phục vụ hướng ngoại, thường xuyên có người đến tìm các anh bàn việc, cho nên nhất định phải đề cao ý thức phục vụ. Tôi hi vọng Ủy ban Kế hoạch có thể có một sự đổi mới trong thời gian sớm nhất.
Trang Dĩnh Lương cẩn thận đáp:
- Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn, nắm bắt vấn đề tác phong làm việc, nỗ lực nâng cao ý thức phục vụ.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông gật đầu, nói thản nhiên.
Trang Dĩnh Lương hơi hơi gập người, nói:
- Vậy xin phép làm phiền Phó chủ tịch huyện Hàn rồi, tạm biệt Phó chủ tịch huyện Hàn.
Sau khi đi ra ngoài, Trang Dĩnh Lương lại gật đầu nói với Tả Nhất Sơn:
- Cảm ơn Thư ký Tả.
……….
- Được rồi, ông Nhâm. Chuyện này cũng không thể trách Hàn Đông. Anh xem lại mình giờ làm việc không ở cơ quan, ai gặp phải cũng đều không vui mà.
Phương Trung ngọt ngào khuyên bảo Nhâm Bồi Đĩnh.
Nhâm Bồi Đĩnh ngồi trước mặt Phương Trung, vẻ mặt bất mãn. Hàn Đông ở trước mặt đông đảo cán bộ chỉ trích y một trận, khiến cho y cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đồng thời, y lại lo lắng Hàn Đông sẽ nhằm vào mình, nên y nhanh chóng chạy đến chỗ Phương Trung kể lể.
- Chủ tịch huyện Phương, anh nói hắn đi điều tra, nghiên cứu thì điều tra nghiên cứu đi, cũng không thông báo một tiếng khiến người khác không kịp chuẩn bị, đây không phải là cố ý trừng trị người khác sao?
Phương Trung thở dài, y cũng chẳng còn cách nào trước Nhâm Bồi Đĩnh. Một là hai người là đồng hương, hai là Nhâm Bồi Đĩnh cũng là người sắp nghỉ hưu, tình hình hiện giờ chính y cũng không dễ làm việc.
Hàn Đông rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ, cho dù y đến biện hộ, chỉ e Hàn Đông cũng sẽ không nể tình, cho nên thà không đụng vào vách tường này hơn.
- Lão Nhâm à, anh nói như vậy là không đúng rồi. Phó chủ tịch huyện Hàn đi điều tra, nghiên cứu không thông báo với anh cũng là vì muốn nhìn thấy tình hình thực tế. Cũng không phải là tôi nói anh, bình thường anh quản lý lỏng lẻo một chút thì thôi, nhưng bản thân anh cũng đi làm không đúng giờ, tốt xấu gì anh cũng là lãnh đạo mà.
- Vậy bây giờ tôi làm thế nào?
Nhâm Bồi Đĩnh nói giọng có chút bất mãn, rất rõ ràng Phương Trung không để tâm đến chuyện của lão.
Phương Trung nghĩ ngợi, nói:
- Như vậy đi, anh mau đến bệnh viện lập một bệnh án.
- Vậy được, tôi đi làm ngay.
Nhâm Bồi Đĩnh hiểu ra liền đứng dậy, nói:
- Hai ngày nay tôi có cảm giác bị cảm nắng, đầu đau lắm.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi rồi, hắn thở dài một tiếng, có chút thất vọng Tô Duy Hạ.
Vốn dĩ Hàn Đông đã quyết định hạ bệ Nhâm Bồi Đĩnh, chọn lại người quản ký Ủy ban Kế hoạch. Tô Duy Hạ là người đầu tiên Hàn Đông thấy ưng ý, cho nên cả buổi chiều hắn ngồi đợi y đến báo cáo công việc.
Kết quả người ta Trang Dĩnh Lương đã kịp đến báo cáo trước, đã đi về được nửa tiếng rồi.
Thôi vậy, hắn đã cho y cơ hội, y không bắt kịp cơ hội thì cũng hết cách.
Di động vang lên, Hàn Đông nhìn là số điện thoại văn phòng của Trưởng ban tuyên giáo Vương Hòa Bình, hắn nghe máy, cười:
- Xin chào Trưởng ban Vương, có chuyện cần dặn dò không?
Vương Hòa Bình cười ha ha:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi không dám sai bảo anh đâu. Tối hôm nay Cục trưởng Kỷ của Cục Tài chính thành phố sẽ đến, cùng ăn cơm chứ.
Hàn Đông cười ha ha:
- Được chứ, Cục trưởng Kỷ đến rồi, chắc chắn tôi phải mời hai chén.
Vương Hòa Bình nói:
- Vậy là ổn, đợi chút nữa chúng ta gặp ở khách sạn Long Đằng, phòng Ngọc Trúc nhé.
Còn khoảng mười phút nữa mới tan làm, Tả Nhất Sơn gõ cửa đi vào, nói nhẹ:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, chuyện Phó chủ nhiệm Trang lúc nãy, tôi xin tự kiểm điểm bản thân.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức vui mừng, mỉm cười:
- Được rồi, anh rõ là được rồi. Làm một thư ký đủ tư cách không phải là chuyện dễ dàng gì, có lúc cần phải thay lãnh đạo ra một số quyết định, có lúc lại không được làm vậy. Tóm lại, tự anh biết nắm bắt mới được.
Tả Nhất Sơn gật đầu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, sau này tôi sẽ chú ý.
Hàn Đông đứng lên, vỗ vào vai Tả Nhất Sơn, nói:
- Được, chỉ cần anh có lòng là đúng rồi. Ừ, tan làm rồi, tôi cần dùng xe, anh tự về nhé.
Đi xuống tầng, Hàn Đông sai Lý Thiếu Võ chở mình đến khách sạn Long Đằng, sau đó để y đi thẳng về nhà.
Vừa bước vào sảnh lớn, Hàn Đông liền nhìn thấy Cam Minh Biên và Sa Trí Phú, Ngô Hiểu Bảo ngay trước mặt.
Còn lúc này Cam Minh Biên cũng nhìn thấy Hàn Đông, ngây người một chút, y liền lên trước mấy bước, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh cũng đến dùng cơm à.
Bất luận thế nào, địa vị cấp bậc của Hàn Đông hiện ngay trước mặt, tuy trong lòng Cam Minh Biên cực không muốn nhưng đã nhìn thấy rồi, thì không thể không lên trước chào hỏi.
Sa Trí Phú đi đến nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, khi nào anh rảnh mấy anh em muốn mời Phó chủ tịch huyện Hàn vài chén, chúc mừng Phó chủ tịch huyện Hàn thăng chức.
Hàn Đông cười, nói:
- Cũng không đáng xem là thăng chức cao gì, không cần phải như vậy đâu.
Ngô Hiểu Bảo bĩu môi nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn đúng là càng lăn lộn càng tốt nhỉ.
Trong lòng y cực hận Hàn Đông, trong mắt y lúc đầu khi Hàn Đông đến Vinh Châu, nếu không phải ông già nhà hắn, Hàn Đông sẽ ở được nữa không? Không ngờ bây giờ Hàn Đông sống tốt liền trở mặt không nhận quen biết. Y đến tìm hắn nhờ giúp, hắn đều không đồng ý, khiến y mất mặt trước bạn bè.
Từ ngày nhìn thấy Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Phú chơi với nhau, Hàn Đông đã liệt y vào danh sách không được thâm giao, cho nên cũng không nói nhiều gì, đối đáp có lệ hai câu hắn chuyển sang hỏi nhân viên phục vụ, đi thẳng vào phòng Ngọc Trúc.
Bên trong phòng, Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình, Chu Chính đều đã ngồi vào chỗ rồi.
Thấy Hàn Đông đến, Kỷ Quốc Hùng đứng lên, nói:
- Ha ha, Hàn Đông cậu thật là bận ghê.
Hàn Đông cười nói:
- Ngại quá, bác Kỷ. Cháu mới nhậm chức, công việc hơi lung tung, phức tạp, nếu không cháu đã sớm cùng Chu Chính mời bác uống rượu rồi.
Kỷ Quốc Trung cười ha ha, nói:
- Tôi biết cậu rất bận, cho nên mới đến thẳng đây tìm cậu uống rượu. Cậu thăng chức rồi, mọi người nên cùng nhau uống vài chén chúc mừng chứ.
Vương Hòa Bình cũng nói:
- Đúng đấy, lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Phó chủ tịch huyện Hàn đây, tôi là lần đầu được thấy. Sau này Phó chủ tịch huyện Hàn phải chăm sóc đến Ban tuyên giáo nhiều hơn đấy nhé.
Hàn Đông nói:
- Trưởng ban Vương nói như vậy là đánh vào mặt tôi rồi. Lúc đầu là Trưởng ban Vương chiếu cố tôi, sau này chúng ta cùng chiếu cố nhau nhiều.
Vương Hòa Bình gật gật đầu, nói:
- Được, về sau có chuyện gì bật mí trước là được.
Mấy câu qua lại, hai người coi như là đạt được hiệp nghị, cũng xem như hình thành một tiểu liên minh rồi.
Trong lúc Hàn Đông gian nan nhất, Vương Hòa Bình vì Kỷ Quốc Hùng mở lời nhờ cậy mà nói giúp Hàn Đông vài câu, cũng coi như là giúp hắn mấy lần.
Bởi vậy giữa hai người sớm đã có cơ sở hợp tác.
Chỉ là Vương Hòa Bình thế nào cũng không ngờ tới là, Hàn Đông có thể trưởng thành nhanh như vậy. Mới cách đây không lâu, thứ hạng trong Hội nghị thường vụ của Hàn Đông đã xếp trước mình rồi.
Cho nên, điều này làm cho Vương Hòa Bình nhìn thấy một cơ hội.
Vốn ban đầu bởi do phân lượng giữa Hoàng Văn Vận và Phương Trung không cao không thấp, cho nên Vương Hòa Bình lựa chọn trung lập.
Thời khắc then chốt, y mới dựa theo tình hình để quyết định ủng hộ phe nào.
Tuy làm vậy giúp y duy trì trạng thái tự nhiên, nhưng lại cho người ta cảm giác là người ba phải.
Còn hiện tại theo đà lớn mạnh quật khởi của Hàn Đông, Vương Hòa Bình cảm thấy đây là cơ hội không tồi.
Đầu tiên kể đến tiền đồ Hàn Đông là vô cùng rộng lớn, y có quan hệ tốt với hắn, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Mao Siêu rất rõ ràng cũng ủng hộ Hàn Đông.
Cũng chính là nói, theo đà quan hệ tốt với y, trên Hội nghị thường vụ Hàn Đông nắm giữ ba phiếu bầu.
Đây là lực lượng mà ai cũng không thể coi thường.
Hoàng Văn Vận và Phương Trung mỗi người chiếm bốn phiếu.
Như vậy, trên Hội nghị thường vụ liền hình thành thế cục đỉnh ba chân.
Đối với ba phiếu bầu cho Hàn Đông này, hai người họ không ai dám coi thường.
Cho dù hiện giờ Hàn Đông là người của Hoàng Văn Vận, nhưng sau khi Vương Hòa Bình phân tích qua, cảm thấy cho dù Hàn Đông không đứng về phe Hoàng Văn Vận, dựa vào ba lá phiếu trong tay hắn cũng đủ để làm nên rất nhiều việc.
Chu Chính cầm bình rượu lên rót đầy chén cho hai người, cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, sau này có chỗ nào cần đến tôi thì cứ việc căn dặn là được, dù sao tôi đi theo làm tùy tùng, tuyệt đối không nói hai lời.
Hàn Đông nhìn y cười nheo mắt, nói:
- Tôi thấy tốt nhất là anh giảm cân đi, tôi không vấn đề gì, nói không chừng Trưởng ban Vương không cảm trước hình tượng của anh, tâm trạng mà không tốt là lấy anh ra trị đấy.
Mọi người bật cười ha hả, Chu Chính sờ sờ sau ót đầu, nói:
- Anh Đông, anh đây là chọc vào khuyết điểm của người khác đấy.
Kỷ Quốc Hùng nâng chén lên, nói:
- Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Hàn Đông thăng chức, hi vọng Hàn Đông sớm có ngày lại tiến bộ.
Hàn Đông nâng chén, cùng cụng ly với mọi người rồi uống một hơi cạn chén.
Trước việc Kỷ Quốc Hùng đến huyện Phú Nghĩa tìm mình uống rượu, Hàn Đông cảm thấy có chút bất ngờ. Đồng thời cũng thấy Kỷ Quốc Hùng là thật lòng muốn kết giao với mình.
Uống rượu xong, Hàn Đông lại rót đầy chén, nói với Kỷ Quốc Hùng:
- Bác Kỷ, cháu kính bác một ly.
Sau khi mời Kỷ Quốc Hùng, Hàn Đông lại rót đầy chén, nói với Vương Hòa Bình:
- Trưởng ban Vương, vì sự hợp tác sau này của chúng ta, cạn chén.
- Đúng, vì sự hợp tác sau này, cạn chén.
Vương Hòa Bình vui vẻ nói.
Kế tiếp Hàn Đông lại cụng ly với Chu Chính, cười nói:
- Cũng chúc anh…ừ, sớm ngày giảm béo thành công.
Chu Chính vốn còn sung sướng chờ đợi, lúc này lại khổ sở, buồn bực nói:
- Anh Đông, không được đả kích người ta như thế chứ.
Nhìn Hàn Đông và Chu Chính cười đùa, Kỷ Quốc Hùng cười mỹ mãn. Y ăn một miếng, đặt đũa xuống nói:
- Hàn Đông, Bí thư Kiều có phải có chút hiểu lầm cậu không? Nghe nói Hội nghị thường vụ lần này khi thảo luận về vấn đề của cậu, hắn ta đã bỏ phiếu phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.